If you love someone you would be willing to give up everything for them, but if they loved you back they’d never ask you to.

Anon

 
 
 
 
 
Tác giả: Quang Tử
Thể loại: Khoa Học
Nguyên tác: Bệnh Viện Trả Về Phật Pháp Cứu Sống
Biên tập: Ngoc Khanh
Upload bìa: Ngoc Khanh
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 310 / 79
Cập nhật: 2020-06-24 21:50:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
ÁM HỐI VỚI HEO
Tôi tên Thùy Hương, pháp danh Diệu Lan, hiện tôi 38 tuổi (2017), sống tại TP. HCM. Tôi có nhân duyên rất lớn với Bồ Tát Địa Tạng. Câu chuyện tôi sắp kể ra đây cũng nhờ trì tụng kinh Địa Tạng và thành tâm sám hối nên căn bệnh viêm họng hạt, biến chứng sang bệnh xoang của tôi đã lành hẳn, không những thế, còn giúp tôi nhớ lại được một tiền kiếp của mình.
Vào năm tôi 18 tuổi, khi vừa tốt nghiệp PTTH, tôi phát hiện ra mình bị một chứng bệnh lạ, khoảng từ 3-5h sáng mỗi ngày, khi giấc ngủ say nhất thì tôi đều rất ngứa trong cuống họng.
Tôi ngứa đến nỗi phải thò tay vào trong họng để gãi, hoặc khọt khẹt rất mạnh trong cổ cho đã ngứa.
Vì lười biếng đi khám nên tôi toàn ra hiệu thuốc tây nói triệu chứng và mua thuốc về uống.
Nhưng cuối cùng, tôi cũng phải đi bệnh viện khám vì quá khó chịu. Bác sĩ của bệnh viện Tai –Mũi –Họng TP.HCM chuẩn đoán tôi bị viêm họng hạt mãn tính, cả đời phải sống chung với nó, dù có chữa cũng không khỏi.
Nghe vậy, tôi đành chấp nhận vì bác sĩ đã nói vậy thì làm sao mà chữa hết được. Cứ thế tôi uống thuốc ngày này qua tháng nọ, một năm có 365 ngày thì tôi uống không sót một ngày nào. Nếu như quên thuốc chỉ một ngày thì tờ mờ sáng hôm đó lại ngứa cổ ngay.
Đến năm 23 tuổi, một người bạn chỉ tôi đi đốt những nốt hạt trong họng. Tôi cũng đi, và đây quả thật là khoảng thời gian khá thoải mái vì tôi không còn cảm giác ngứa nữa.
Nhưng cũng chẳng bao lâu sau. Tôi lại trở lại triệu chứng ngứa cuống họng như lúc trước. Một lần nữa tôi lại đi đốt các hạt viêm trong họng.
Cũng như lần trước, sau khoảng thời gian ngắn là bệnh của tôi lại tái phát. Lần này, tôi lại đến bệnh viện xin đốt hạt viêm, sau khi thăm khám, bác sĩ bảo rằng không thể và cũng không nên đốt vì cuống họng bên trong của tôi đã mỏng lắm rồi.
Nghe vậy, tôi rất buồn vì lại phải làm bạn với thuốc cả đời. Tôi luôn tự hỏi tại sao người khác bệnh chữa hết, còn tôi lại không hết?
Khi lập gia đình, sinh đứa con đầu lòng, trong thời gian ở cữ, tự dưng tôi nghe hơi thở của mình có vị tanh.
Vì nghĩ cơ thể vừa trải qua sinh nở nên còn yếu, tôi để mặc nó với niềm tin là ra tháng sẽ hết
Nhưng không, tôi vẫn ngứa cuống họng và hơi thở vẫn thấy mùi tanh. Tôi liền đi khám và lần này bác sĩ thông báo với tôi rằng, tôi bị vẹo vách ngăn, bệnh viêm họng hạt đã biến chứng sang bệnh xoang.
Vậy xem như cả đời này tôi phải sống chung với bệnh viêm xoang, vì có lẽ ai cũng biết viêm xoang khó mà chữa lành bệnh. Tôi uống đủ thứ thuốc, ai chỉ gì uống nấy, bệnh tuy không nặng hơn nhưng cũng không thuyên giảm chút nào.
Cho đến khi hội đủ duyên lành, tôi biết đến kinh Địa Tạng. Ban đầu, tôi chỉ đơn giản trì tụng xong là hồi hướng cho chúng sanh. Nhưng về sau, vì bệnh tật bức bách, tôi muốn đem công đức tụng kinh để cầu được gặp thầy hay thuốc giỏi để chữa lành bệnh viêm xoang.
Khi tìm hiểu giáo lí nhân quả, tôi tự suy diễn rằng những kiếp trước mình buộc mũi trâu nên kiếp này bị bệnh xoang hành hạ. Tôi tự suy nghĩ vậy nên ung dung trì tụng kinh Địa Tạng và hồi hướng cho chúng. Bây giờ, mỗi lần nghĩ lại thì tự mắc cười vì suy diễn của mình.
Có lẽ do nhân duyên nhiều đời nhiều kiếp đã trì tụng kinh Địa Tạng, nên tôi thường gặp cảm ứng khi trì tụng.
Ngày nào như ngày nấy, tôi trì tụng đều đặn, cứ sắp xếp được giờ nào thì tôi tụng theo giờ ấy. Ngày nào cũng tỏ lòng kính ngưỡng với Bồ tát Địa Tạng.
Cho đến một buổi trưa năm 2012, như thường lệ, tôi đang cung kính tụng kinh, thì có một hiện tượng rất lạ xảy đến với tôi.
Giữa ban ngày ban mặt, tôi đang rất tỉnh táo tụng kinh, bỗng dưng nhìn thấy chung quanh mình rất, rất nhiều heo. Nằm kế bên tôi là con heo nái như đang mang thai. Xung quanh là các con heo khác nhiều vô kể. Tôi định thần, nhìn kĩ lại, rõ ràng chúng đang nằm ngoan ngoãn nghe tôi trì kinh, hình ảnh rất thực.
Cho là mình đang bị ảo giác, tôi xếp bằng theo thế kiết già, nhắm mắt, tĩnh tâm hầu xua đuổi những vọng tưởng không mong muốn.
Lạ kì thay, khi tôi định thần, tâm như nhập vào cõi hư không thì thấy một hình ảnh rất rõ. Tôi thấy một người đàn ông mập mạp, đeo tạp dề, chân mang ủng, có râu quai nón. Tạp dề vấy đầy máu. Ông ấy đang thoăn thoắt dùng con dao cắt cổ những con heo.
Có một con heo con, vì biết mình sắp chết nên ghì chặt hai chân sau xuống nên nhà, miệng kêu éc éc nghe rất thê lương. Nhưng với sức mạnh của một người đàn ông vạm vỡ, ông lôi hai chân trước của nó đi một đoạn, và cuối cùng con heo ấy cũng bị giết chết.
Tôi thấy rất rõ và chân thật như đang ở đó vậy. Trong cái cảnh tôi đang thấy thì thời gian tầm 4-5h sáng.
Nhưng sau khi nhìn thấy cảnh đó, tôi lại chìm vào an nhiên, để cho tâm thanh tịnh khoảng gần 20 phút, tôi mở mắt ra, thật lạ kì, bầy heo chúng vẫn nằm đó, rất ngoan. Không ồn ào gì cả.
Chợt hiểu ra, nhờ oai thần của kinh, tôi vừa thấy kiếp trước của chính mình – là một gã đồ tể chuyên mổ heo - lúc này tôi chấn động thật sự.
Buông quyển kinh đang còn trì tụng dở dang. Tôi quay lại vừa dập đầu khóc, vừa sám hối tội lỗi. Chưa bao giờ trong cuộc đời của tôi khóc to đến như vậy. Tôi lạy không biết bao nhiêu lạy, sự ân hận lên đến cực điểm. Tôi cứ lạy, miệng thì liên tục sám hối và nước mắt tuôn ra không ngớt.
Và thế là từ từ đàn heo như tan dần vào không trung. Do tôi quá nhập tâm lạy và sám hối, nên cũng không để ý là tôi đã không còn trông thấy đàn heo nữa.
Kể từ đó, ngày lại ngày, tôi đều đặn chân thành sám hối tội lỗi của mình, không những với bầy heo mà với tất cả những loài vật mà tôi đã từng giết hại.
Thời gian sau đó, cũng trong những khi tụng kinh Địa Tạng, những hình ảnh tiền kiếp lại hiện lên trước mắt tôi, đều là về kiếp làm đồ tể.
Tôi thấy gã đồ tể đó là người Trung Quốc, xem xét trang phục thì chỉ cách thời nay khoảng một thế kỉ là cùng. Tuy sát sanh nhiều, nhưng đôi khi gã cũng thắp nhang bái Phật. Gã cũng giúp vài người no bụng, ai lỡ đường nhưng hết tiền lộ phí, gã sẵn sàng thết đãi bữa cơm ngon. Có lần, khi đang chặt thịt để bán, gã nhìn thấy một người co rúm vì lạnh, gã cởi phăng cái áo đang mặc, choàng lên người ấy.
Một lần, gã đang say sưa làm công việc giết mổ. Bỗng nhiên tôi nghe "hự" một tiếng, gã ngã lăn ra đất. Tay chân cứng đờ, toàn thân không cử động được. Thì ra gã đã chết, chết ngay trong lò giết mổ của gã, có lẽ bị đột quỵ hay đại loại thế. Gã chết mà máu mồm ọc ra liên tục, mắt cứ trợn trừng không nhắm lại được, một cái chết đau đớn.
Tôi giật mình, mồ hôi tứa ra đầm đìa, sự sợ hãi tột độ. Sau lần đó, tôi không còn thấy những cảnh tiền kiếp ấy hiện ra nữa.
Quay trở lại căn bệnh viêm xoang của tôi. Tôi uống thuốc quả thật rất là ngán, uống từ 18 tuổi đến năm 34 tuổi (chỉ nghỉ được một thời gian ngắn khi đốt những hạt viêm họng). Số tiền tốn vào tiền thuốc không biết bao nhiêu mà kể.
Nếu không uống thì lại ngứa cuống họng vào khoảng thời gian 3-5h sáng – chính là khoảng thời gian đồ tể giết heo.
Sau gần hai năm tụng kinh sám hối tội lỗi kiếp xưa, nghiệp xấu tiêu tan, oán thù với bầy heo chắc đã được hóa giải, khiến tôi gặp một duyên lành. Có một người chỉ tôi dùng cây xương cá (hay còn gọi là cây giao) nấu lên và hít. Tôi cũng thử hít, tuy nhiên không hi vọng bệnh mình khá hơn vì tôi đã thử quá nhiều cách rồi, hơn nữa đâu phải ai dùng cách này cũng khỏi bệnh đâu.
Tôi nấu nước và hít đúng 21 ngày. Ban đầu rất khó hít, nhưng sau quen dần, tôi liều bỏ thuốc không uống nữa.
Theo dõi vài hôm sau, tôi đã không còn bị ngứa cuống họng nữa. Hơi thở cũng không nghe tanh. Tôi đi chụp hình xoang thì bác sĩ báo cho tôi một tin rất vui, lỗ xoang đã được thông – tôi đã hết bệnh.
Khi nghe bác sĩ nói như vậy, tôi chạy nhanh về nhà, vội quỳ trước bàn thờ và cám ơn những con heo đã tha thứ cho tôi. Cám ơn sự linh ứng, màu nhiệm của Phật pháp đã hoá giải mối oán thù từ nhiều đời nhiều kiếp giữa tôi và bầy heo.
Cho đến nay ( 2017) là đã gần 4 năm. Tôi không bệnh lại, nhưng thỉnh thoảng vẫn chảy nước mũi, xong chỉ cần nghỉ ngơi vài tiếng là khỏi.
Hiệu lực sám hối và trì tụng kinh thật không thể nghĩ bàn. Chỉ cần thành tâm y giáo phụng hành, thì khi đủ nhân duyên, mọi điều mong cầu tất sẽ linh ứng.
Cho đến thời điểm này, mỗi ngày tôi đều mỗi sám hối. Lòng luôn kính thờ, quy ngưỡng Địa Tạng Vương Bồ tát. Đối với Ngài, tôi quả thật có nhân duyên rất sâu đậm, bản thân tôi có nhiều chuyện linh ứng liên quan đến Ngài.
Mong rằng những ai có nhân duyên với Tam Bảo, đều hiểu sâu nhân quả, ngoài việc tu tập, làm thiện, còn luôn biết hồi hướng phước báu cho oan gia quá khứ, sám hối chân thành mọi ác nghiệp, để nghiệp nặng hoá nhẹ, nghiệp nhẹ hoá lành.
Bệnh Viện Trả Về Phật Pháp Cứu Sống Bệnh Viện Trả Về Phật Pháp Cứu Sống - Quang Tử Bệnh Viện Trả Về Phật Pháp Cứu Sống