One’s first love is always perfect until one meets one’s second love.

Elizabeth Aston

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1335 / 10
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10 -
ước vào trạm xe bus, Tường làm một con tính trong đầu. Còn hơn hai tiếng nữa mới có chuyến kế về San Jose. Chọn một chiếc ghế sát góc tường, anh ngồi xuống. Thằng Mỹ đen lại đến trước mặt. Nó nhe hàm răng trắng ển ra làm một nụ cười.
– Mày chờ xe?
Tường gật đầu, chỉ chiếc ghế trống bên cạnh. Thằng Mỹ đen ngồi xuống.
– Mày có thuốc lá?
Tường đưa gói thuốc cho nó.
– Mày là thằng bạn tốt.
Suýt nữa thì Tường phì cười! Lại thêm một thằng Mỹ bụi đời ở thành phố này nhận anh là bạn. Lại là bạn tốt nữa chứ! Ðời chưa hẳn là rắc rối và khó hiểu. Chỉ cần hai đồng 25 cent buổi sáng, cộng thêm 1 đồng và điếu thuốc là thành một thứ bạn tốt. Quả là chơi với bọn bụi đời xứ Mỹ này thú và giản dị hơn chơi với đám thành đạt của cộng đồng.
– Mày ở San Jose?
– Sao mày biết?
– Tao thấy mày xuống xe lúc sáng.
Ra thế! Anh là người được nó chiếu cố trong đám khách từ lúc vừa xuống xe. Khuôn mặt Tường có gì đặc biệt? Hay tướng anh có vẻ thích hợp với những thằng bụi đời? Tường thích thú gật đầu.
– Tao lên đây thăm bạn.
– Bạn gái? Cô gái nhỏ ngồi trong xe?
Sự thích thú trong Tường càng lớn hơn. Thằng Mỹ đen này cũng không đến nỗi ngu lắm. Biết để ý từng chút. Anh vỗ vào lưng nó.
– Mày đói không?
Thằng Mỹ đen gật đầu. Tường xoa lên bụng mình.
– Tao muốn ăn. Mày đi với tao chứ?
– Tại sao không?
Cứ kể theo cách nói chuyện thì hai người rõ ràng là bạn thân từ lâu lắm. Và tất nhiên, quán ăn trong trạm xe bus là nơi để tình thân này thành thân hơn. Cuối bữa ăn, thằng Mỹ đen đột ngột hỏi.
– Mày còn tiền không?
Tường làm một con tính thật nhanh trong đầu. Trừ đi 15 đồng 95 xu cho một vé xe bus về San Jose, anh còn gần hai mươi đồng. Tường nói con số còn lại với thằng Mỹ đen. Nó có vẻ mừng ra mặt.
– Mày đưa tao 10 đồng và đi theo tao.
Họ đứng dậy sau khi thằng Mỹ đen nhét tờ giấy bạc 10 đồng vào túi quần. Nó khoác tay qua vai Tường, thân mật như hai thằng đồng tình luyến ái.
Qua khỏi đường L, con đường nằm gần trạm xe bus, thằng Mỹ đen dừng lại.
– Mày đứng đây chờ tao.
Dựa lưng vào tường, Tường nhìn nó đi vào một con hẻm. Dáng cao, đôi vai khoẻ mạnh trong bộ quần áo bẩn thỉu của thằng Mỹ đen làm anh thấy vui vui. Tự nhiên mình có một thằng bạn nữa. Không biết nó đi đâu đây? Tường ngó mông ra con đường L trước mặt. Những hàng xe vẫn chạy hiền lành với tốc độ được giới hạn. Một vài người ngồi trên xe nhìn ra ngoài. Ánh mắt họ tình cờ chạm vào ánh mắt Tường. Anh mỉm cười gật đầu chào. Thỉnh thoảng nhận được một cái gật đầu, hay một cái chào lại của vài người xa lạ ngồi trên xe. Thành phố này dễ thương lạ lùng. Dễ thương từ khung cảnh đến những con người. Quen, vừa quen và chưa quen. Nhu, thằng Mỹ đen và những con người ngồi trên xe. Ðâu đâu cũng là nét dịu dàng và cởi mở. Tường chủ quan trong ý nghĩ này chăng? Có gì quan trọng đâu? Hãy bình an mở mắt với cuộc đời thì sẽ nhận được sự an bình của cuộc đời đem đến. Trong ý nghĩ đó, Tường lại mỉm cười với một cô gái Mỹ đang lái chiếc xe thể thao ngưng tại đèn đỏ. Cô gái Mỹ không những mỉm cười lại mà còn vẫy tay. Bàn tay nhỏ có những móng đỏ nhấp nhô sau khung cửa kính, và cái cười rực lên khi đèn bật xanh. Anh đưa tay vẫy theo khi chiếc xe đã chạy xa.
Thằng Mỹ đen quay lại, vừa đi vừa huýt gió. Tường búng tàn thuốc xuống hè đường khi nó đến cạnh.
– Mày chờ tao lâu không?
– Không có gì.
– Ði theo tao.
Nó khoác vai Tường, băng qua vài con đường và đến công viên chính của thành phố. Chọn một bờ cỏ nó kéo Tường ngồi xuống, móc túi lấy ra một gói plastic nhỏ đưa đưa trước mặt. Ðó là một gói cần sa.
– Mày thích chứ.
Tường gật đầu. Thằng Mỹ đen gật gù quấn bằng bàn tay phải. Những ngón tay thô kệch trở nên khéo léo. Ðiếu thuốc được quấn giống hệt hình dạng một điếu thuốc rê của người dân quê miền Nam.
– Mày là thằng bạn tốt.
– Tại sao?
– Mày không sợ tao cầm tiền của mày đi luôn.
– Tại sao tao phải sợ?
Thằng Mỹ đen nhoẻn miệng cười. Hàm răng trắng ển đưa ra. Họ chuyền nhau điếu thuốc giữa công viên. Mùi khói khét bay phảng phất, những tiếng “lộp bộp” của hạt thuốc cần sa bị đốt cháy, nổ nghe thích thú. Ðầu Tường nhẹ tênh khi chiều đang tắt nắng. Bên cạnh, thằng Mỹ đen đã nằm xoãi người trên thảm cỏ. Hai tay buông thõng theo thân hình, miệng ư ử hát một bài ca. Tường nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ xe chạy. Khẽ lay nó, anh chống tay đứng dậy.
– Tao phải về, đã đến giờ.
– Ðược. Gặp sau!
– Gặp sau!
Tường quay lại trạm xe bus trong cảm giác bềnh bồng toàn thân. Ðầu nhẹ tênh và miệng khô ran. Tường thèm một ngụm nước. Cái khát rất lạ lùng. Không khó chịu như lần say rượu ở nhà Quán. Cái khát lúc này không nằm ở đầu lưỡi, trong mồm hay dọc theo cuống họng. Cái khát lan toàn thân. Rồi cảm giác tê tê lan trong thân thể, tụ lại tại các đầu ngón tay và đầu ngón chân. Tường bước đi dập dờ.
Ngang qua một vòi nước công cộng, Tường gục đầu vào, mở khoá nước. Giòng nước ào vào cuống họng mát rượi, nhưng cơn khát không dịu đi. Anh uống một hơi no căng bụng. Xong, tắt khóa nước, lảo đảo đứng dậy. Một cuộn hơi dâng lên trong lồng ngực, Tường ngồi thụp xuống đường và phun ra giòng thức ăn trộn nước. Miếng hamburger nát bét trộn chung với rau, chạo tôm và bánh cuốn bốc lên một mùi chua chua. Anh nhổ mạnh một ngụm nước bọt vào đống thức ăn lầy nhầy. Lại chúi đầu vào vòi nước. Ðộng tác xúc miệng được làm thật nhanh, Tường vuốt qua mái tóc đang xõa xuống trán và rảo bước về trạm xe bus. Hai bên đường giòng người và giòng xe vẫn trôi bình thản.
Bằng những bước chân cao, thấp, nặng, nhẹ không đều, Tường dật dờ tìm về trạm xe bus. Và sau sự cố gắng tột cùng để làm những hành động mua vé xe, xếp hàng trong khi thân thể đang đòi nằm xoãi trên đất, Tường cũng ngả người được vào nệm ghế của chiếc xe. Anh nhắm mắt lại. Trong đầu có một cái gì đó quay quay. Nặng bên phải, nhẹ bên trái, rồi nặng bên trái, nhẹ bên phải... Mi mắt Tường dật dật trong khi những vòng tròn xanh đỏ bay phất phơ trong óc. Những ảo giác tạo thành cảm giác khoái lạc cho thân thể. Anh vuốt khẽ lên hai mi mắt, lòng bàn tay chạm vào sống mũi dâm dấp mồ hôi. Bàn tay đè lên mặt như nặng không tưởng được. Như một trái núi đè lên mặt... Tường thiếp dần trong những xúc cảm đó.
Một bàn tay to lớn đặt lên vai Tường. Anh mở mắt. Ðó là thằng Mỹ đen. Nó nhe răng, vẫn nụ cười trắng ển.
– Tao xin lỗi.
– Gì?
– Tao tên Jack. Tao chưa biết tên mày.
Tường cười méo mó, nói tên mình. Thằng Mỹ đen đưa tay chào. Sau tiếng “bye” của nó, Tường lại thiếp trong cơn say.
o O o
Sau ba tiếng dật dờ giữa cơn say và giấc ngủ, Tường tỉnh dậy lúc xe về đến San Jose. Tường đi dọc theo đường Almaden. Hè phố vắng tanh người qua lại, đêm đã khuya nhưng quán cà phê Việt Nam nằm trên đường này còn mở cửa. Ngang qua khung cửa kính của quán cà phê, Tường tình cờ nhìn vào. Bên trong tối om với những ngọn đèn mờ nhạt. Không khí quán cà phê Việt Nam nào cũng như nhau. Bất giác Tường nhớ đến quán cà phê Cheo Leo và người nhạc sĩ ngồi rũ đầu trước chiếc đàn dương cầm.
Ðến ngã tư Almaden và Santa Clara, Tường ngưng lại trước quán ăn Ðắc Phúc. Cái quán cũ kỹ nhưng được các đấng văn nghệ sĩ lui tới thường xuyên. Ðột nhiên câu chuyện giữa ông học giả đại học và ông nhà văn tiến sĩ xảy ra một chiều tại quán này hiện về. Tường nhìn qua khung kính, ngọn đèn vàng hắt xuống những thân ghế chồng lên mặt bàn thấy buồn nản. Khung cảnh im ắng và như chưa bao giờ có người lui tới... Vậy mà là nơi chốn hấp dẫn cho những người làm văn nghệ San Jose. Một bữa ăn, một ly cà phê, một chỗ ngồi đủ để bắt đầu cho các câu chuyện râm ran tại đây. Không khí quán sống động từ 11 giờ đến hơn 6 giờ chiều với cái cười gần như khinh bạc của người chủ quán. Tường thọc tay vào túi quần, cười một mình khi nghĩ đến người chủ quán này. Lúc nào cũng một dáng vẻ bình thản và cởi mở với nụ cười nhênh nhếch dưới bộ râu mép. Ai vào cũng thấy thân tình và như quen biết từ lâu, bởi thái độ gần gũi của anh ta. Song song với nét thân mật đó là cử chỉ có vẻ như hờ hững làm khách thấy xa hơn. Sự pha trộn giữa hai tính chất cho người chủ quán một cá tính riêng biệt. Và với anh, luôn luôn là sự sòng phẳng để giữ tình thân... Tường tắc lưỡi bỏ đi khi một chiếc xe bus đậu sát lề.
Bên kia đường, quán ăn “To Go” của Mễ đã đóng cửa. Tường nhìn về cuối quãng đường. Một quán ăn của Mỹ còn đèn sáng. Anh ngạc nhiên nhìn đồng hồ. Ðã gần nửa đêm. Sao lại mở cửa trễ thế! Tường lẩm bẩm một mình và tiến về hàng chữ Sizzler bằng đèn néon đang nhấp nháy. Bụng thấy đói, anh định băng ngang đường để vào thì cửa quán được mở. Một cặp trai gái dìu nhau bước ra. Dưới ánh sáng trắng đục của những bóng đèn néon được sắp thành chữ Sizzler, Tường nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của đôi trai gái. Ðó là Vĩnh và Quán.
Bên Ngoài Cuộc Sống Bên Ngoài Cuộc Sống - Nguyễn Ý Thuần