The walls of books around him, dense with the past, formed a kind of insulation against the present world and its disasters.

Ross MacDonald

 
 
 
 
 
Thể loại: Truyện Ngắn
Nguyên tác: Flipped
Dịch giả: Ngô Hà Thu
Biên tập: Ha Trang Dang
Upload bìa: admin
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 27173 / 308
Cập nhật: 2020-10-02 16:49:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7.1. Bị Bỏ Bùa Bẩn
au bữa tối hôm đó, Juli lại bình thường với tôi. Tôi ghét thế. Thà cứ cáu giận còn hơn là bình thường. Thà cứ hâm hâm còn hơn là... bình thường. Vì như thế này có nghĩa là với con bé, tôi chỉ là một thằng xa lạ không hơn không kém, và nói thật nhé, như thế thì tôi thấy bực lắm. Rất rất bực.
Rồi lại còn cái cuộc đấu giá sắp được tổ chức nữa, và tự nhiên cái thằng tôi lại bị vướng vào những rắc rối rách trời rơi xuống.
Cuộc đấu giá chẳng qua là một hình thức trá hình để Hào Hiệp Hội quyên tiền cho trường. Hội này cứ nhèo nhẽo rằng được chọn cho buổi đấu giá là một vinh dự lớn lao vô bờ. Sặc mùi nhảm nhí, dấm dớ thì có! Nói trắng ra là sẽ có hai mươi thằng bị ép buộc làm trò nhố nhăng. Những thằng này sẽ phải nát óc lên thực đơn cho một bữa trưa dã ngoại sao cho nghe thật ngon nghẻ, rồi sau đó chúng nó sẽ bị đem ra làm trò cười trước toàn trường trong khi lũ con gái sẽ tranh giành nhau trả tiền để ăn bữa trưa mà chúng nó chuấn bị.
Đoán xem năm nay ai lọt vào danh sách hai mươi thằng khốn khổ ấy?
Có khi các bạn sẽ nghĩ rằng đời nào các mẹ lại đồng ý để con mình bị đem đi bán đấu giá, đúng không? Thế nhưng không. Bạn sai toét rồi. Mẹ nào cũng thấy thật sung sướng, thật tự hào khi con trai mình được chọn làm "Chàng Trai Rổ".
Vâng, đúng thế đấy bạn của tôi, đấy là cách mà người ta sẽ gọi bạn. Trong buổi gặp mặt phụ huynh, bạn sẽ nghe điếc lỗ tai những thứ đại loại kiểu: "Sẽ có một buổi họp nghiêm túc giữa các Chàng Trai Rổ mới được bình chọn trong năm nay tại phòng tập đa năng vào bữa trưa hôm nay. Tất cả các Chàng Trai Rổ phải tham dự".
Rồi bụp một cái, bạn mất luôn họ, mất luôn tên. Bạn và mười chín thằng khốn khổ khác sẽ chỉ được gọi bằng cái tên chết dẫm "Chàng Trai Rổ".
Dĩ nhiên, mẹ cực kỳ hưởng ứng trò mèo này. Mẹ nghĩ ra đủ thứ để cho vào trong giỏ đồ của tôi, để tôi có thể được trả giá cao nhất. Tôi đã cố giải thích cho mẹ hiểu rằng tôi chẳng ham hố gì việc được ghi danh vào Phòng Truyền thống Các Chàng Trai Rổ Trường Trung học Cơ sở Mayfield, và rằng thực ra, cái gì trong giỏ không quan trọng. Bọn con gái có trả giá vì mấy thứ trong giỏ đâu. Nói trắng ra thì đây chẳng qua là chợ buôn thịt bán người không hơn không kém.
"Con chỉ ăn trưa một bữa ở trường là xong. Làm sao mà đấy lại là chợ buôn thịt bán người được hả Bryce? Đây là một vinh dự! Mới lại biết đâu có bạn nào thực sự tuyệt vời sẽ trả giá cho con và con sẽ có thêm bạn mới thì sao?"
Đấy. Các bà mẹ ấy mà, hoàn toàn có thể bị mù quáng đến cỡ đó đấy.
Và rồi thằng Garrett rỉ tai tôi rằng Shelly Stalls đã đá Mitch Michaelson, và rằng giữa hai con bé khác là Miranda Humes và Jenny Atkinson đang nổ ra cuộc chiến, không khoan nhượng để tranh giành tôi. "Cái thằng này", nó múa mép với tôi. "Hai em xinh nhất trường nhé! Mà á, tao thề có Chúa chứng giám, Shelly chắc chắn đá thằng Mitch là vì mày. Chính tai tao nghe từ Shagreer thế mà á, Shagreer Hóng Hớt thì biết rồi đấy. Có cái gì mà nó lại không biết đâu?" Nó nhìn tôi nhăn nhở và đế tiếp: "Còn tao, tao cổ vũ cho em Jenny Bò Tót. Em ấy mà úp thì mới đúng chất Chàng Trai Rổ chứ".
Mặc dù tôi bắt Garrett câm miệng nhưng nó nói chẳng sai. Nếu mà đen đủi thì có thể tôi sẽ bị chết dí trong tay Jenny Bò Tót. Hình dung ra cái thảm cảnh đó thì có khó gì? Một em cao mét tám, to như trâu mộng, xực hết cả giỏ đồ ăn của tôi và sau đó thì bám đuôi tôi như đỉa. Jenny là đứa duy nhất trong trường có thể úp rổ*. Cả phòng tập thể dục rung lắc khi nó hạ cánh. Và vì nó chẳng có, bạn biết đây... mấy cái đường cong parabol của bọn con gái nên nếu nó có cạo đầu rồi xin chơi giải NBA** thì chắc cũng chẳng có ai nghi ngờ luôn.
*Trong môn bóng rổ, đây là động tác đưa bóng vào rổ bằng một cú đánh, rất mạnh kèm động tác bật cao đẹp mắt.
**National Basketball Association (NBA): Giải Bóng rổ Nhà nghề dành cho nam tại Bắc Mỹ.
Jenny muốn gì là bố mẹ nó đáp ứng ngay. Nghe đâu bố mẹ nó cải tạo cả cái ga-ra của nhà thành một sân bóng rổ đầy đủ trang thiết bị cho nó thoải mái chơi.
Như thế cũng đồng nghĩa với việc trong trò mèo Chàng Trai Rổ thì đối với nó, tôi ngon nghẻ chẳng kém một cú úp rổ.
Trừ khi, trừ khi Shelly hoặc Miranda trả giá cao hơn. Nhưng làm thế nào để tôi có thể chắc chắn việc đó sẽ xảy ra? Não tôi nóng ran lên vì suy nghĩ, và cuối cùng thì tôi quyết định rằng chỉ có duy nhất một lối thoát.
Khích tương kế.
Nhưng nói thật, ngày đầu tiên khi triển khai chiến lược, tôi cảm thấy mình quá đê tiện. Tôi không làm cái gì ghê gớm, quá đà đâu. Tôi chỉ, bạn biết đấy, làm ra vẻ thân thiệt với hai đứa con gái thôi. Và mặc dù Shelly và Miranda không đánh hơi được gì nhưng Garrett thì có.
"Êu cu", nó gọi tôi hôm thứ Năm. "Tao biết tỏng bụng dạ mày rồi nhé".
"Mày nói nhăng cuộc cái gì đấy?"
"Thôi, không phải chối. Mày đang chơi cả hai đứa, đúng không?" Nó lại gần và thì thầm vào tai tôi: "Kinh đây, xem cái chiêu này có giúp mày thoát được khỏi bò úp hay không?".
"Câm ngay cái mồm mày vào".
'Tao nói thật! Thằng Hóng Hớt nói là hai đứa nó gần như giương nanh khoe vuốt với nhau trong giờ thể dục hôm nay mà".
Tôi nhất định phải biết. "Thế... thế còn Jenny Bò Tót thì sao?".
Nó nhún vai. "Chưa thấy động tĩnh. Nhưng đằng nào mai chả biết, đúng không?"
Sáng thứ Sáu, mẹ thả tôi ở trường cùng cái giỏ đồ ăn trưa to ngoại cỡ ngu xuẩn, và vì tất cả lũ Chàng Trai Rổ phải đóng bộ nên tôi cũng phải tự thít cổ mình bằng cà-vạt và thấy mình y như tên nhà quê lần đầu lên tỉnh, diện nguyên cây quần Tây và giày da.
Lúc tôi đi dọc hành lang, lũ trong trường huýt sáo và gào rú ầm ĩ, "Òooooi, ngon lành cành đào!". Còn Jenny Bò Tót từ đâu xô ra: "Oài... Bryce", nó chóp chép. 'Trông cậu... quá ngon!".
Ôi mẹ ơi! Tôi ba chân bốn cẳng chạy vào phòng tập trung Chàng Trai Rổ, và cảm thấy dễ thở hơn hẳn từ giây phút lánh được vào đó. Xung quanh tôi cũng toàn một lũ nông dân cả, những kẻ khốn khổ mừng vui một cách chân thành khi nhìn thấy tôi. "Êu, Loski"; "Yo, chào mày"; "Trông quá tởm đúng không?"; "Sao ông không đi xe buýt?"
Tình cảnh đó gọi là đồng bệnh tương thân ấy mà.
Rồi cô McClure, chủ tịch của Hào Hiệp Hội, quý bà đã quăng thòng lọng bắt tất cả mấy thằng chúng tôi rồi lùa vào chuồng như một đám bò điên ngựa dại thốt lên: "Ối trời ơi!". "Trông các em đẹp trai quá cơ!"
Không bàn luận một từ nào về giỏ đồ của bọn tôi. Không thèm lé mắt liếc xem có cái gì bên trong. Không, vì tất cả những gì quý bà ấy quan tâm là mấy hòm quyên góp đang trống rỗng.
Chợ người?
Bạn nên tin đi là vừa!
"Các em đừng có lo lắng gì cả!", cô McClure nói. "Yên tâm là tất cả sẽ có một ngày hết ý!" Cô ấy lôi ra một danh sách tên và bắt đầu xếp bọn tôi theo thứ tự. Bọn tôi được đánh số; giỏ đồ của bọn tôi được đánh số; bọn tôi phải khai từng li từng tí vào mấy cái thẻ nhắc lời của cô; đến lúc cô ổn định được hết đám Trai Rổ và chắc chắn là bọn tôi đều biết được làm gì và không được làm gì, thì cả bọn đã mất nguyên tiết đầu và gần hết tiết hai. "Xem nào, các quý ông", cô nói. "Bây giờ để nguyên giỏ đồ của các em lại đây và về... giờ là tiết mấy ấy nhỉ? Vẫn là tiết hai đúng không?" Cô liếc đồng hồ. "Đúng rồi. Tiết hai".
"Làm thế nào đế xin phép vào lớp ạ?", tiếng một tên nào đó vọng lên.
"Mấy thầy cô bộ môn đều có danh sách rồi. Nhưng nếu các thầy cô ấy có gì khó dễ thì cứ nói rằng cô McQure bảo cà-vạt của các em chính là giấy xin phép. Cô sẽ gặp lại các em tại đây lúc mọi người giải tán để tham gia đấu giá nhé. Nhớ chưa? Đừng có mà la cà đấy nhé!"
Bọn tôi lầm bầm "Vâng, vâng" rồi đi về lớp. Và tôi có thể quả quyết một điều là, chẳng thằng nào trong bọn tôi cho được một chữ nào vào đầu sáng hôm đó. Làm thế quái nào mà nghe giảng được với cái thòng lọng quanh cổ, ngón chân thì đau như kim châm và cả một phòng đầy nhóc mấy đứa xuẩn ngốc mê mẩn cái trò Chàng Trai Rổ? Bất cứ ai nghĩ ra cái truyền thống chết dẫm này đều đáng bị nhét vào giỏ rồi thả trôi sông không thương tiếc.
Tôi là Chàng Trai Rổ số chín. Tức là tôi sẽ phải đứng đó, trên sân khấu phòng thê chết trong lúc gần nửa đám bọn tôi đã bị đấu giá. Mức trả giá thấp nhất, mười đô-la. Và nếu không có ai trả giá thì sẽ có một giáo viên được cắt cử ra đặt giá cho bạn. Đấy là bí mật.
Đúng thế đấy, bạn thân mến, phương án để sỉ nhục và hành xác ai đó ấy mà, thật muôn hình vạn trạng.
Một vài bà mẹ cũng đến và đứng ở hai bên phòng tập, tay cầm máy quay phim và ống kính siêu cự li, sốt ruột rồi vẫy tay vẫy chân và đại loại là cư xử ngố rừng chẳng kém mấy thằng con trai nhà quê lên tỉnh. Tôi biết quá rõ mà. Mẹ tôi cũng đã xin nghỉ một tiếng để gia nhập hàng ngũ đó.
Tim Pello là Chàng Trai Rổ số năm, và tin nổi không, mẹ nó đã trả giá nó. Tôi không thèm đùa luôn. Mẹ nó nhảy chồm chồm và thét tướng: "Hai mươi đô-la! Tôi trả giá hai mươi đô-la!". Mèng, bạn sẽ mang tiếng cả đời cho mà xem. May cho Tim là Kelly Trott đã đứng dậy và trả giá hai mươi hai đô-la năm mươi xu và cứu vớt cuộc đời thống khổ của thằng bé khỏi kiếp nạn tai tiếng là "thằng bám váy mẹ" - một trong số rất ít các số phận bi thảm hơn cả làm Chàng Trai Rổ.
Caleb Hughes là thằng lên thớt tiếp theo, và nó đã mang về cho Hào Hiệp hội tổng cộng mười một đô-la năm mươi xu. Rồi đến Chad Ormonde. Tôi thề là nó vãi cả ra quần lúc cô McClure bắt nó đứng lên phía trước. Cô ấy đọc thẻ ghi chú của nó, véo má nó và cuối cùng cũng cào bới được mười lăm đô-la chẵn.
Vào lúc này, giữa tôi và cái bục đấu giá chỉ còn mỗi Jon Trulock. Và thực sự là tôi chả quan tâm lắm tới việc thằng này có cái gì trong giỏ hay nó thích làm gì và chơi môn thể thao nào. Tôi còn đang bận lia mắt tìm xem Jenny Bò Tót ngồi ở đâu trong đám đông. Mồ hôi tôi túa ra như tắm.
Cô McClure nói vào micro: "Có phải cô nghe thấy mười đô-la không?", và chẳng mất nhiều thời gian tôi mới nhận ra là chẳng có ai hô "Mưòi đô-la!" cả. Không một ai nói một câu nào. "Nào, các em! Bữa trưa này ngon lắm nhé. Có bánh tạc nhân dâu này, ừm..! Và cô McClure bắt đầu đọc lại toàn bộ đoạn Jon Trulodk đã khai báo về bữa trưa của nó.
Lại nói về chuyện mất mặt, như thế này còn tệ bạc hơn cả bị gọi là "thằng bám váy mẹ". Còn tệ bạc hơn cả phải ăn trưa với Jenny Bò Tót! Không biết vì sao mà thằng này lại được bỏ phiếu vào danh sách Chàng Trai Rổ nếu như không có ai muốn ăn trưa với nó?
Rồi từ đâu trong đám đông tôi nghe thấy tiếng nói: "Mười đô-la!"
"Mười đô-la? Có phải là cô vừa nghe thấy mười đô-la không thế?" Cô McClure hỏi, miệng cười rạng rỡ.
"Mười hai đô-la!", một giọng nói khác gần đó vang lên. Giọng nói thứ nhất lại cất lên: "Mười lăm đô-la!", và đột nhiên tôi nhận ra đó là giọng ai.
Juli Baker.
Mắt tôi sục sạo khắp đám đông và nhận ra con bé, vẫy vẫy tay và lại ánh nhìn ấy.
"Mười sáu đô-la!", giọng nói thứ hai cất lên.
Có một chút ngập ngừng, rồi Juli vọt lên: "Mười tám đô-la!".
"Mười tám đô-la!", cô McClure rú lên, trông như thể sắp đột quỵ vì sung sướng. Cô ngừng lại một chút rồi nói: "Mười tám đô-la lần một... Mười tám đô-la lần hai... Bán! Với giá mười tám đô-la".
Bán cho Juli? Tôi chưa bao giờ nghĩ là Juli sẽ tham gia trả giá để mua bữa trưa. Của bất cứ ngưòi nào.
Jon lật đật quay về hàng. Và tôi biết là mình sắp phải bước lên phía trước, nhưng tôi không thể nhúc nhích nổi. Tôi cảm thấy nhói nhói trong lòng. Có phải là Juli thích Jon không? Có phải vì thế mà dạo này nó tỏ ra rất... rất... bình thường? Bởi vì nó không thèm quan tâm tới tôi nữa? Trong suốt cuộc đời tôi, con bé đã ở đó, chờ đợi để bị phớt lờ, và giờ thì hóa ra tôi thậm chí còn không tồn tại.
"Bước lên nào, Bryce. Nhanh lên em, không phải xấu hổ!".
Mike Abenido xô nhẹ tôi và nói: "Đến phiên mày bị tra tấn rồi kìa. Lên đi cu!".
Cảm tưởng như đang lê bước trên ván gỗ rồi tự nhảy ùm xuống biển theo kiểu hành quyết của mấy tên cướp biển vậy. Tôi đứng đó, mồ hôi túa ra ào ạt trong khi bà hoàng Hào Hiệp Hội đang kê khai bữa trưa của tôi và bắt đầu đọc tới danh sách các thứ tôi thích. Nhưng cô chưa kịp đọc xong thì Shelly Stalls đã gào tướng: "Mười đô-la!".
"Cái gì thế?", cô McClure giật mình.
"Em trả cô mười đô-la!".
"Ôi", cô ấy cười ngất lúc đặt mấy thẻ ghi chú xuống. "Vậy thì cô nghe thấy có người trả giá mười đô-la rồi nhé!"
"Hai mươi lăm đô-la!" lại là Shelly.
Tôi nhìn quanh để tìm Jenny Bò Tót, lòng nguyện cầu rằng nó đã về nhà vì bị ốm nặng hay làm sao đó, trong khi ấy Shelly và Miranda đua nhau tăng giá năm đô-la một. "Ba mươi đô-la!"
"Ba mươi lăm đô-la!"
"Bốn mươi đô-la!"
Và rồi tôi đã nhìn ra Jenny. Cách Miranda chừng sáu mét, đang gặm móng tay.
"Bốn mươi lăm đô-la!"
"Năm mươi đô-la!"
"Năm mươi hai đô-la".
"Năm mươi hai đô-la?", bà hoàng Hào Hiệp Hội chen ngang. "Thật là sôi động quá đi mất! Và chỉ cần nhìn cái giỏ đồ không thôi thì cũng đáng.
"Sáu mươi hai đô-la!", Shelly hét.
Miranda bắt đầu quay tứ phía để huy động tiền từ mấy đứa bạn. Trong khi đó, cô McClure bắt đầu nói: "Lần một!"
Nhưng rồi Jenny đứng lên và gầm như sấm: "Một trăm đô-la!"
Một trăm đô-la. Có tiếng há mồm đồng loạt, và rồi toàn bộ đám học sinh quay lại nhìn chằm chằm vào Jenny.
"Ôi!", cô McQure cười tít. "Chúng ta có một trăm đô-la! Đây đúng là kỷ lục của mọi thời đại. Và quả là một sự ủng hộ hào phóng cho Hào Hiệp Hội!"
Lúc này tôi chỉ muốn biến mất luôn cho rồi. Tôi đúng là bị sao quả tạ chiếu mạng mà. Đây có lẽ là điều mà tôi sẽ không bao giờ có thể quên được.
Rồi có một cơn chấn động lớn nữa nổ ra. Tự dưng Shelly và Miranda lại kề vai sát cách và cùng gào lên: "Môt trăm hai mươi đô-la...năm mươi xu! Bọn em trả cô một trăm hai mươi đô-la năm mươi!"
"Một trăm hai mươi đô-la năm mươi xu?" Tôi cứ nghĩ là bà hoàng Hào Hiệp Hội phải nhảy chân sáo tới nơi rồi ấy chứ. "Các em dốc hết tiền của để được ăn trưa với chàng trai này sao?".
"Chính thế ạ!", cả hai đứa nó hí lên rồi quay sang nhìn Jenny. Ai cũng nhìn Jenny.
Jenny chỉ nhún vai và lại gặm móng.
"Vậy thì, một trăm hai mươi đô-la năm mươi xu lần một... một trăm hai mươi đô-la năm mươi xu lần hai... Bán cho hai quý cô nương xinh đẹp ở đằng kia với mức giá kỷ lục của mọi thời đại là một trăm hai mươi đô-la năm mươi xu!"
"Êu cu!" Mike thì thào lúc tôi quay lại hàng. "Shelly và Miranda ấy hả? Làm sao mà tao vượt mày bây giờ?".
Nó còn chẳng mon men được đến giá đó ấy chứ. Nó được Terry Norris trả giá mười sáu đô-la, và hầu hết mấy thằng còn lại cao nhất là được khoảng bốn mươi. Khi buổi đấu giá kết thúc, thằng nào cũng nói với tôi: "Cu ạ, mày quả đúng là... đáng mặt đàn ông. Quá chất ấy!", nhưng tôi chẳng thấy có gì là "đáng mặt đàn ông" cả. Tôi chỉ thấy kiệt quệ.
Mẹ đi lên và ôm hôn tôi thắm thiết như thể tôi vừa được huy chương vàng hay cái gì đại loại thế, rồi mẹ thì thầm: "Con trai cưng của mẹ", và dún dẩy nện gót giày đi về chỗ làm.
Còn tôi thì hoàn toàn rã rượi mặc cho Shelly và Miranda lôi xềnh xệch đến phòng đa năng.
Hào Hiệp Hội đã trang hoàng phòng đa năng toàn bằng màu hồng, xanh lơ và vàng. Bóng bay và khẩu hiệu chăng khắp nơi. Có cả mấy bộ bàn ghế cho hai người nữa. Tôi thấy mình chẳng khác gì con thỏ lễ Phục Sinh hai tay cầm nắm giỏ đồ ăn trưa ngu xuẩn, còn bị Miranda và Shelly xách nách hai bên.
Người ta xếp cho ba đứa cái bàn to nhất và bố sung thêm một ghế. Khi tất cả mọi người ổn định chỗ ngồi, cô McClure tuyên bố: "Nào các em, chắc không phải nhắc lại rằng các em được miễn các tiết còn lại từ giờ cho đến lúc về. Cứ ăn trưa và nói chuyện vui vẻ... Cứ từ từ, thong thả, và một lần nữa rất cảm ơn các em đã ủng hộ Hào Hiệp Hội. Tất cả là nhờ vào các em!".
Và thế là tôi ngồi đó, ăn trưa với hai đứa con gái xinh nhất trường. Tôi là một thằng "đáng mặt đàn ông", là mềm ghen tị và ước ao của tất cả những thằng con trai trong trường.
Nói thật nhé, bạn thân mến, tôi thấy khổ chẳng buồn chết luôn.
Ý tôi là, đúng là chúng nó xinh thật nhưng những thứ tuôn ra từ miệng chúng nó khi bình phẩm về Jenny Bò Tót thì quả thực xấu xí đến phát ngượng. Miranda khơi mào trước: "Không biết cái con đấy có biết nghĩ không nữa? Cứ làm như là cậu thèm đi chơi với cái ngừ ấy lắm ấy rữá, Bryce nhỉ?
Ừ thì đúng thế. Không sai. Nhưng nói năng như vậy chẳng hay ho gì. "Này, bọn mình có thể nói chuyện gì khác được không?"
"Đương nhiên. Kiểu chuyện gì nào?"
"Tớ không quan tâm. Gì cũng được. Bọn cậu có định đi đâu chơi hè này không?"
Miranda bắn pằng pằng: "Nhà mình sẽ đi du thuyền tới vùng Riviera* Mexico. Nhà mình định dừng chân lại ở tất cả các cảng đẹp để mua sắm và chơi linh tinh". Con bé chớp chớp lông mi nhìn tôi rồi thỏ thẻ: "Mình có thể mua cái gì đó làm quà cho cậu".
*Riviera trong tiếng Ý phát sinh từ tiếng Latinh "ripa" nghĩa là bờ biển hoặc "riparia" nghĩa là bờ (sông). Ban đầu, từ này chỉ các cầu tàu của thành phố Genova (Ý), sau đó có nghĩa rộng, chỉ toàn bộ vùng bờ biển Liguria. Ngay từ thế kỷ thứ XVI, việc đi nghỉ mát ở vùng bờ biển đã thịnh hành, do đó tên "Riviera" mang sắc thái du lịch và trở thành danh từ chung, được sử dụng để chỉ chung các bờ biển thuận lợi cho việc khai thác du lịch.
Shelly kéo ghế lại gần tôi rồi nói: "Nhà mình thì định đi chơi hồ. Bố mình có một cái nhà gỗ ở đấy, và cậu có thể tha hồ tắm nắng. Cậu có nhớ hồi đầu năm trông mình thế nào không? Gần như là...da bánh mật ấy. Mình định sẽ làm như thế lần nữa, chỉ có điều lần này mình sẽ phải lên lịch để rám nắng đều toàn thân luôn". Con bé khúc khích nói: "Nhưng đừng có mà kể với mẹ mình đấy. Thể nào mẹ cũng sẽ lại lên cơn cho mà xem!"
Và thế là, bạn của tôi, trận chiến Da Nâu nổ ra. Miranda nói với Shelly rằng nó còn chẳng thể nhìn ra nổi làn da nâu của con bé hồi đầu năm và rằng chỗ để phơi nắng phải là trên du thuyền mới đúng. Shelly thì vặc lại Miranda rằng đứa nào có tàn nhang thì còn lâu mới có da nâu và vì Miranda có tàn nhang ở khắp người nên có nằm ở du thuyền thì cũng phí tiền mà thôi. Tôi bị nghẹn đến ba lần trong lúc ăn và đành phải nhìn quanh phòng, cố gắng nuốt trôi miếng thức ăn.
Và tôi nhìn thấy Juli. Cách hai bàn, quay mặt về phía tôi. Chỉ có điều là con bé không nhìn tôi. Nó đang nhìn Jon, đôi mắt nó lấp lánh và rạng rỡ.
Tim tôi thắt lại. Con bé đang cười vì cái gì? Hai đứa chúng nó đang nói chuyện gì? Tại sao mà nó lại có thể ngồi đó và trông thật là...xinh đẹp?
Tôi thấy mình quay quay và mất kiểm soát. Lạ lắm. Kiểu như tôi thậm chí còn không thể điều khiển được cơ thể mình. Tôi vẫn luôn nghĩ Jon là một thằng khá được, nhưng ngay lúc này tôi chỉ muốn đi ra đó và ném bay nó đi chỗ khác.
Shelly nắm lấy cánh tay tôi lay lay: "Bryce ơi, cậu ổn không đấy? Trông cậu cứ như... mình chả biết nữa... bị ma ám hay làm sao ấy".
"Cái gì? À.."Tôi cố hít một hơi thật sâu. "Cậu đang nhìn cái gì đấy?" Miranda hỏi. Cả hai đứa đều quay lại nhìn rồi nhún vai và tiếp tục gảy gảy đồ ăn.
Nhưng tôi không thể ngăn mình nhìn tiếp. Và văng vẳng trong đầu tôi như nghe thấy tiếng của ông ngoại vọng lại: "Những lựa chọn mà cháu đưa ra lúc này sẽ ảnh hưởng tới cháu trong suốt phần đời còn lại. Hãy làm những việc đúng đắn...".
Làm những việc đúng đắn...
Làm những việc đúng đắn...
Miranda lay mạnh tôi: "Bryce? Cậu có nghe gì không đấy? Mình hỏi là cậu định làm gì trong hè này?".
"Tớ không biết", tôi đáp cụt lủn.
"À, hay là cậu đi nghỉ ở hồ với nhà minh đi!". Shelly nói.
Đúng là ưa tấn. Tôi muốn hét lên rằng: "Trật tự! Để cho tôi yên!". Tôi muốn chạy ngay ra ngoài và cứ chạy, chạy mãi, chạy miết, cho đến khi nào thoát khỏi cảm giác bây giờ.
"Bữa trưa ngon cực kỳ ấy, Bryce ạ". Giọng Miranda cứ bập bùng, bập bùng. "Bryce? Cậu có nghe mình nói gì không thế? Đây đúng là bữa trưa đỉnh của đỉnh đấy!".
Một câu cảm ơn đơn giản thì mất gì, bạn có thể nói thế. Nhưng tôi có bật ra được một câu cảm ơn đơn giản không? Không. Tôi nhìn con bé và nói: "Không nói về thức ăn, da nâu hay là tóc tai được không?".
Con bé nhìn tôi cười đầy ngạo mạn. "Thế thì cậu muốn nói về cái gì?".
Tôi chớp mắt lườm nó rồi nhìn Shelly. "Nói về chuyển động vĩnh cửu đi? Có biết gì về cái đó không?".
"Vĩnh cửu cái gì cơ?".
Miranda cười phá lên.
"Sao?". Tôi hỏi nó. "Có cái gì buồn cười à?".
Nó nhìn tôi một lát rồi cười khẩy. "Tớ không biết là tớ lại trả giá cho một anh trí thức cơ đấy". "Này... đây cũng thông minh lắm nhé!".
"Thật ấy hả?" Miranda khúc khích.
"Thế có đánh vần được từ trí thức không thế?"
"Cậu ấy quá uyên bác ấy chứ, Miranda".
"Thôi đi nàng, đừng có mà vuốt đuôi, Shelly. Mày đang định nói với tao là mày ngưỡng mộ cái đầu của bạn ấy hả? Thôi, nhìn mày khom lưng quỳ gối làm tao buồn nôn quá!".
"Buồn nôn? Cho mày nói lại đấy".
"Mày chả nghe quá rõ rồi còn gì. Bạn ấy còn lâu mới chọn mày làm bạn nhảy đêm tốt nghiệp. Thế cho nên sao mày không bỏ cuộc luôn đi cho nó lành?"
Và đấy là lời tuyên chiến. Một cái bánh tạc táo mẹ làm hạ cánh ngay xuống tóc của Miranda; đống nước sốt salad thì choe choét trên tóc của Shelly. Và trước khi cô McClure kịp nói "Nhân danh Hào Hiệp Hội! Hai em đang làm cái trò gì thế hả?" thì hai đứa đã lăn lộn trên sàn nhà, cào xé mặt mũi nhau.
Nhân cơ hội ấy tôi rời bàn và đi về phía Juli. Tôi chụp lấy tay con bé và nói: "Tớ phải nói với cậu cái này".
Con bé nửa đứng dậy và hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì thế, Bryce? Sao mà hai đứa ấy lại đánh nhau?".
"Tôi nhờ ông tí nhé Jon?". Tôi kéo Juli ra khỏi bàn, nhưng chẳng có chỗ nào để đi cả. Mà tôi lại đang cầm tay con bé, và tôi chẳng thể nghĩ được gì. Thế là tôi cứ đứng nguyên đó, ngay chính giữa phòng và nhìn nó. Nhìn thẳng vào gương mặt ấy. Tôi muốn chạm vào má nó để xem cảm giác như thế nào. Tôi muôn chạm vào tóc nó, trông thật mềm mại.
"Bryce", con bé thì thào. "Sao thế?".
Gần như tôi tắc thở khi hỏi nó: "Cậu có thích nó không?".
"Tớ có.. ý cậu là Jon ấy à?".
"Ừ!".
"À, đương nhiên. Cậu ấy tốt tính và...".
"Không, cậu có thích nó không ấy?". Tim tôi gõ thùng thùng như muốn vỡ tung cả lồng ngực khi tôi cầm nốt tay còn lại của con bé và chờ đợi.
"À, không. Ý tớ là, không phải thích kiểu đó...".
Không! Con bé nói là không! Tôi chẳng thèm quan tâm tôi đang ở đâu, ai nhìn tôi cũng chẳng màng. Tôi muốn... tôi phải hôn con bé. Tôi ngả người về phía trước, nhắm mắt và rồi... Con bé vùng chạy khỏi tôi.
Đột nhiên, cả phòng im phăng phắc. Miranda và Shelly trân trối nhìn tôi qua mái tóc nhầy nhụa; ai cũng nhìn tôi như thể tôi là thằng chập mạch, còn tôi thì cứ đứng đó, cố gắng mấp máy môi và tỉnh táo lại.
Cô McClure nắm lấy vai tôi và dẫn tôi quay lại chỗ ngồi, rồi bảo: "Em ngồi yên đây cho cô!". Rồi cô lùa Miranda và Shelly ra ngoài, mắng cho chúng nó một trận và bắt chúng nó tìm hai nhà vệ sinh khác nhau để lau rửa mặt mũi trong khi cô sẽ phải xuống gọi lao công lên thu dọn bãi chiến trưòng của hai đứa nó.
Tôi ngồi đó một mình và thậm chí còn chẳng buồn che giấu. Tôi chỉ muốn được ở cùng Juli. Muốn nói chuyện với Juli. Muốn lại được cầm tay Juli lần nữa.
Muốn được... hôn... bạn ấy.
Trước lúc tan học, tôi cố gắng nói chuyện lại với Juli nhưng cứ lần nào tới gần là bạn ấy tìm cách lẩn tránh. Và khi chuông tan học vang lên, bạn ấy biến mất. Tôi tìm khắp nơi nhưng chẳng tài nào thấy bạn ấy.
Thằng Garrett thì ngược lại. Nó săn lùng tôi cho bằng được và tra khảo: "Cu! Nói tao nghe đi! Đấy chỉ là trò đùa đúng không?"
Tôi chẳng buồn nói câu nào. Tôi cứ đi thẳng ra chỗ để xe đạp, phấp phỏm sẽ tìm thấy Juli.
"Vãi chưởng ạ... là thật à?".
"Để tao yên đi, Garrett".
"Mày được cặp với cả hai đứa ngon nhất trường, thế mà lại bỏ đi để chọn Juli?".
"Mày không hiểu đâu".
"Ừ, đúng đấy. Tao cóc hiểu gì cả. Mày còn định mi nó nữa ấy hả? Có đùa không đấy? Tao không thế tin nổi cái đoạn đó. Có phải đang nói về Juli Baker không đấy? Cơn ác mộng láng giềng láng tỏi của mày? Cái đứa thích ra vành ra vẻ? Em gái phân gà?".
Tôi dừng phắt lại và đẩy nó. Đơn giản là đưa cả hai tay ra và đẩy thật mạnh. "Chuyện đó từ lâu rồi mày. Quên đi!".
Garrett giơ hai tay lên trời rồi tiến sát lại gần tôi. "Cu, đúng là mày bị bỏ bùa bẩn rồi, mày biết không hả?".
"Mày lùi ra".
Nó chắn đường tôi. "Tao không tin được ấy! Hai giờ trước mày đúng là thằng đáng mặt đàn ông. Một thằng đàn ông đích thực! Cả trường này quỳ mọp dưới chân mày! Còn giờ, mày nhìn lại mày mà xem. Mày đúng là, thảm họa xã hội". Nó khịt mũi rồi tuyên án: "Mà cu ạ, tao nói thật nhé, nếu mày mà cứ thế này thì tao không thèm chơi với cái loại mày đâu!".
Tôi băm bổ vào mặt nó: "Tốt thôi! Vì sao hả? Vì tao cũng cóc cần!".
Tôi đẩy nó sang một bên và chạy đi.
Nhưng kết cục là tôi phải đi bộ về nhà. Chàng Trai Rổ này đã phải trèo đèo lội suối về nhà với tình trạng các ngón chân nhói đau trong đôi giày da và tay xách cái giỏ mây nhớp nháp bên trong loảng xoảng đống bát đĩa bẩn. Và có một trận chiến điên loạn đang diễn ra trong tôi. Thằng Bryce cũ chỉ muốn quay ngược thời gian lại, muốn được tụ bạn với Garrett và thỏa thuê chém gió, muốn lại được ghét Juli Baker.
Muốn là thằng đàn ông đích thực.
Nhưng trong thâm tâm, tôi biết rõ là thằng Bryce cũ kỹ ấy đã bị thiêu rụi. Sẽ không có chuyện nó quay lại. Không với Garrett, Shelly hay Miranda hay bất cứ kẻ nào không hiểu chuyện. Juli khác người. Đúng, nhưng sau từng đấy năm trời, điều đó chẳng còn khiến tôi bận tâm nữa.
Tôi thích điều đó.
Tôi thích bạn ấy.
Và mỗi lúc tôi nhìn bạn ấy, dường như bạn ấy lại đẹp lên nhiều lần. Cảm tưởng như bạn ấy phát sáng. Ý tôi không phải là phát sáng như cái bóng đèn một trăm oát; đơn giản là bạn ấy tỏa ra sự nhiệt thành đến kỳ lạ. Có lẽ sự nhiệt thành tỏa ra từ việc leo lên cái cây đó. Có lẽ sự nhiệt thành tỏa ra từ việc hát cho lũ gà nghe. Có lẽ sự nhiệt thành tỏa ra từ việc miệt mài đóng hàng rào và mơ mộng về một chuyển động vĩnh cửu. Tôi không biết nữa. Tất cả những gì mà tôi biết là nếu so với bạn ấy thì Shelly và Miranda thật... tầm thường.
Tôi chưa bao giờ từng có cảm giác như thế. Chưa một lần nào. Và chính việc thừa nhận với bản thân thay vì trốn chạy khiến tôi thấy mình thật mạnh mẽ. Và sung sướng. Tôi cởi giày và tất rồi nhét vào trong giỏ. Vắt cà-vạt lên vai. Cứ thế tôi chạy chân trần về nhà. Và tôi nhận ra, Garrett đã đúng về một chuyện - tôi bị bẩn mất rồi.
Bẩn toàn tập.
Tôi lao về khu phố và tia được ngay cái xe đạp của Juli nằm chổng kềnh ở lối lên xuống của ô-tô. Bạn ấy có nhà!
Tôi rung chuông liên tục đến mức tưởng như nó sắp tắt luôn tiếng.
Không ai ra mở cửa.
Tôi đập cửa thình thình.
Không ai ra mở cửa.
Tôi về nhà, gọi điện, và cuối cùng, cuối cùng thì mẹ bạn ấy nhấc máy. "Bryce đấy à? Không, cho cô xin lỗi. Con bé không muốn nói chuyện". Rồi cô ấy thì thào: "Cháu cho bạn ấy chút thời gian nhé, được không?".
Tôi cho bạn ấy một tiếng đồng hồ. Suýt soát. Rồi tôi băng qua đường. "Cô Baker ơi, cháu xin cô. Cháu phải gặp bạn ấy!".
"Con bé khóa trái cửa phòng rồi cháu ạ. Hay là mai cháu thử gọi xem thế nào".
Mai á? Làm sao mà đợi được đến tận ngày mai? Thế là tôi đi vòng sang phía hông nhà, trèo lên hàng rào và gõ cửa số phòng bạn ấy. "Juli! Juli, tớ xin cậu đấy. Tớ phải gặp cậu".
Cái rèm phòng bạn ấy không hé ra tí nào, nhưng cửa hậu thì mở toang, và cô Baker từ trong nhà đi ra xua tôi đi về.
Khi tôi về đến nhà, ông đang ngồi đợi ở cửa trước. "Bryce, làm sao thế con? Con cứ chạy đi chạy lại nhà Baker rồi lại còn trèo lên cả hàng rào nhà người ta nữa... Con xử sự cứ như thể trời sắp sụp đến nơi rồi ấy!"
Tôi tuôn ra ào ào, chẳng kịp suy nghĩ. "Cháu không thể tin được! Không tài nào mà tin được! Bạn ấy sẽ không thèm nói chuyện với cháu mất!"
Ông vừa dẫn tôi vào phòng khách và hỏi: "Ai sẽ không nói chuyện với con cơ?"
"Juli ạ!"
Ông ngập ngừng. "Con bé... giận gì con à?"
"Cháu làm sao mà biết được!"
"Thế nó có lý do gì để giận con không?"
"Không! À mà có! Ý cháu là, cháu không biết!"
"Thôi được rồi, thế thì chuyện là như thế nào?"
"Cháu định hôn bạn ấy! Trước mặt bao nhiêu người, lúc mà lẽ ra cháu phải ngồi ăn cái bữa trưa dấm dớ với Shelly và Miranda thì cháu đã cố hôn bạn ấy!"
Rất từ từ, hai mép ông đưa sang hai bên và vẽ nên một nụ cười. "Con đã làm thế thật ấy hả?"
"Cháu đúng như kiểu bị ma ám ấy. Cháu không thể dừng được! Nhưng mà bạn ấy đẩy cháu ra và...".
Tôi nhìn qua cửa số về phía nhà Baker. "Và giờ thì bạn ấy sẽ không thèm nói chuyện với cháu nữa cho mà xem!". Rất khẽ khàng, ông nói: "Có khi vì con bé nghĩ rằng mọi thứ quá đột ngột chăng?"
"Không hề!"
"Không hề?"
"Không phải, ý cháu là.."
Tôi quay lại nhìn ông. "Đầu tiên là tại cái tờ báo dớ dẩn ấy. Và cháu không biết nữa... từ lúc đó cháu bắt đầu bị điên điên. Bạn ấy trông không giống trước nữa, bạn ấy nói không giống trước nữa, thậm chí là bạn ấy còn không phải là Juli mà cháu biết nữa!". Tôi lại quay ra cửa sổ nhìn trân trân ngôi nhà của nhà Baker. "Bạn ấy... bạn ấy khác lắm".
Ông đứng cạnh tôi và cũng nhìn sang phía bên kia đường. "Không phải đâu, Bryce à", ông khẽ nói. "Con bé vẫn luôn thế; chính con mới là người đã thay đổi". Ông vỗ vỗ vào vai tôi và thì thầm: "Và, cháu trai, từ giờ trở đi, con sẽ không còn như trước nữa đâu".
Có lẽ là ông thấy mừng vì chuyện này nhưng tôi thì thấy khổ sở chết đi được. Tôi không thể ăn được; tôi cũng không thể xem ti-vi được; tôi chẳng tài nào làm được việc gì hết.
Thế là tôi đành đi ngủ sớm, nhưng cũng không tài nào mà nhắm mắt được. Từ cửa sổ phòng mình, tôi cứ nhìn sang nhà bạn ấy hàng tiếng đồng hồ. Tôi đã nhìn như muốn thủng cả trời; tôi đã đếm cả cừu nữa. Nhưng trời ạ, tôi không thể ngừng chửi rủa mình vì cái tội ngu si trong suốt từng ấy năm.
Và bây giờ thì làm thế nào để khiến bạn ấy nghe tôi nói đây? Nếu mà được thì tôi chắc chắn sẽ chinh phục cái cây tiêu huyền xấu như quái vật. Trèo một lèo tới đỉnh luôn. Và tôi sẽ gào to tên bạn ấy lên. Vang vọng khắp các nóc nhà. Cho cả thế giới này đều nghe thấy.
Và vì bạn đã biết tôi ngu dốt khoản trèo cây leo cành thế nào rồi nên tôi nghĩ bạn đủ thông minh để hiểu như thế có nghĩa là tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì để Juli nói chuyện với tôi. Thật đấy, tôi sẽ lặn ngụp trong cái chuồng gà đầy nhóc phân gio để theo sau bạn ấy nếu như thế là cần thiết. Tôi sẽ cong mông đạp xe, phi trên con đường lầy lội bẩn thỉu để tới trường trong suốt quãng đời còn lại nếu như thế có nghĩa là được ở cùng với bạn ấy.
Một điều gì đó. Tôi phải nghĩ ra cho được một điều gì đó để bạn ấy thấy là tôi đã thay đổi. Để chứng tỏ với bạn ấy rằng tôi đã hiểu.
Nhưng làm gì bây giờ? Làm thế nào để tôi chứng tỏ cho bạn ấy thấy rằng tôi không phải là cái thằng khốn mà bạn ấy vẫn nghĩ? Làm thế nào để tôi có thể xóa sạch mọi thứ tội lỗi tôi đã gây ra và bắt đầu lại từ đầu?
Có lẽ tôi không thể làm được như thế. Có lê đơn giản là việc đó bất khả thi. Nhưng nếu như có điều gì tôi học được từ Juli Baker thì chính là, tôi phải dồn hết tất cả tâm huyết, đặt cả trái tim và tâm hồn mình vào để nỗ lực.
Dù có thế nào, tôi vẫn biết chắc chắn ràng ông ngoại đã nói đúng một điều.
Tôi sẽ không bao giờ là tôi của ngày trước nữa.
Bên Kia Đường Có Đứa Dở Hơi Bên Kia Đường Có Đứa Dở Hơi - Wendelin Van Draanen Bên Kia Đường Có Đứa Dở Hơi