This will never be a civilized country until we expend more money for books than we do for chewing gum.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Thể loại: Truyện Ngắn
Nguyên tác: Flipped
Dịch giả: Ngô Hà Thu
Biên tập: Ha Trang Dang
Upload bìa: admin
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 27173 / 311
Cập nhật: 2020-10-02 16:49:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6.1. Rùng Cả Mình
ứ nghĩ tới chuyện bố cũng có khiếu hài hước giống thằng Garrett là tôi lại rùng cả minh. Giờ thực sự chỉ cần nhìn bố thôi cũng đã khiến tôi không tài nào chịu được, chứ đừng nói là mở miệng ra nói chuyện với bố. Nhưng lúc khoảng năm giờ chiều thứ Sáu thì tôi phải đồng tình với bố ở một điểm - lý ra nên tổ chức tiệc nướng ngoài trời. Thì đấy, tiệc nướng không cần phải rộn rã, kích rích gì nhiều. Đằng này, mẹ cứ bay lượn khắp bếp, hết thái thái, lại cắt cắt rồi liên tục sai mắng bố và tôi như thể tống thống sắp đến nhà không bằng.
Bố con tôi quét nhà, kê thêm tấm ván để bàn rộng ra, bê vào thêm năm cái ghế rồi bày biện bàn ăn. Đương nhiên, bố con tôi sai hết, "chẳng làm được cái gì cho ra hồn cả". Tất cả những gì mẹ phải làm sau đây là đảo tùng phèo mọi thứ lên cho đúng trật tự. Mà nói thật, trông chả khác gì cả, nhưng thằng như tôi thì biết cái gì chứ?
Mẹ lôi giá nến ra và nói: "Rick, anh mang bát đĩa ra rồi xếp cho em với. Em phải đi tắm gội cái đã. Xong rồi thì anh có thể đi thay quần áo. Còn Bryce nữa? Con đang mặc cái gì đấy?"
"Mẹ ơi, đấy là nhà Baker. Mẹ định làm cho nhà họ thấy mất mặt à?"
"Cô Trina với mẹ đã đồng ý là ăn vận lịch sự, trang trọng rồi, thế cho nên..
"Nhưng sao lại phải thế ạ?".
Bố đặt tay lên vai tôi rồi nói: "Để cả hai bố con ta cùng bị tra tấn một cách công bằng, con trai ạ".
Ối trời ơi. Đúng là phụ nữ. Tôi nhìn mẹ rồi nói: "Thế có nghĩa là con phải đeo cả cà-vạt ạ?". "Không cần, nhưng mặc áo sơ mi vào cho mẹ, chứ đừng lôi áo phông ra đấy nhé".
Tôi về phòng và lục tung cả tủ quần áo để bói cái gì đó có khuy. Đương nhiên, một đống khuy với cúc đây. Trông như ngố cả lượt. Tôi đã tính đến chuyện tẩy chay cái yêu cầu ăn mặc kỳ quặc của mẹ rồi ấy chứ. Nhưng rốt cuộc thì tôi cũng bắt đầu mặc áo.
Hai mươi phút sau, tôi vẫn chưa quyết được nên mặc cái nào. Và tôi thấy cực kỳ cáu tiết vì chuyện này. Mặc cái nào thì quan trọng nỗi gì chứ? Vì sao tôi phải nhọc công xem mình trông thế nào trong cái bữa tối ngu xuẩn này chứ? Tôi thấy mình giống y như mấy đứa con gái thích ngắm vuốt...
Rồi từ khe rèm, tôi nhìn thấy nhà kia đang đi sang. Họ rời nhà, bước ra vỉa hè rồi sang đường. Hệt như một cơn mộng mị quái đản. Trông họ cứ như đang bập bềnh, trôi đến nhà tôi. Cả năm người.
Tôi vớ đại một cái áo sơ mi trên giường, tròng tay vào và cài khuy.
Hai giây sau, có tiếng chuông cửa và mẹ gọi ầm lên: "Bryce ơi, xuống mở cửa cho mẹ!"
Thật là may vì ông đã kịp ra trước tôi. Ông chào tất cả bọn họ cứ như thể thân thiết ruột thịt thất lạc lâu ngày và thậm chí còn phân biệt được ai là Matt, ai là Mike nữa. Một ông mặc sơ mi đỏ tía, ông kia mặc màu xanh lục, nên chắc cũng chằng khó lắm đế nhớ ông nào là ông nào. Thế nhưng khi hai ông ấy vào nhà, véo má tôi và véo von: "Chào cu em! Khỏe không?" thi tôi nổi quạu lên rồi lại lẫn lộn lung tung cả.
Mẹ phóng từ bếp ra, niềm nở: "Cả nhà vào đi, vào đi. Mừng quá, cả nhà mình đều sang được". Mẹ lại ngân nga: "Lyn-et-ta! Rick! Nhà mình có khá-ách này!", nhưng rồi dừng bặt khi thấy Juli và cô Baker. "Ôi trời ơi, cái gì thế này?", mẹ reo lên. "Bánh nhà mình tự làm đấy hả chị?"
Cô Baker nói: "Bánh phô-mai mâm xôi và hồ đào".
"Ôi trời ơi, trông ngon quá đi mất! Quá ngon ấy!" Mẹ mừng rơn đến độ tôi không tin nổi vào mắt mình. Mẹ cầm lấy cái bánh từ tay Juli rồi lướt như bay vào bếp cùng cô Baker.
Lynetta đi xuống, làm Matt và Mike toe toét: "Chào, Lyn. Trông hơi bị được đấy!"
Váy thẫm, móng thẫm, mắt thẫm - nếu đấy là thời trang của giống gặm nhấm chuyên ăn đêm thì tôi cũng phải công nhận là chị ấy trông hơi bị được.
Bọn họ chui luôn vào phòng Lynetta, và khi tôi quay lại thì đã thấy ông ngoại và chú Baker đi vào phòng khách. Có nghĩa là, chỉ còn mỗi tôi và Juli ở lối vào. Mỗi hai đứa tôi thôi!
Con bé không nhìn tôi. Nó nhìn mọi thứ trừ tôi. Và tôi thấy mình như thằng ngớ ngẩn, đứng ở đó trong cái áo sơ mi ngốc xít, hai má bị cấu véo và chả có gì để nói cả. Và tôi lo sẽ không có gì để nói tới mức tim bắt đầu đập như điên, cứ thùm thụp như thể tôi sắp bước vào cuộc đua hay đấu đá gì ấy.
Và quan trọng hơn cả là, con bé trông giống bức hình trên báo còn hơn cả bức hình ấy! Bạn có hiểu ý tôi không? Không phải vì nó ăn mặc diện hơn đâu - nó đâu có diện. Con bé vẫn chỉ mặc một cái váy liền trông bình thường, đi đôi giày trông cũng bình thường, còn tóc tai thì vẫn thế, chỉ là trông có vẻ chải chuốt hơn chút. Chính là cái cách nó nhìn mọi thứ mà không phải nhìn tôi, hai vai đưa ra sau và cằm hếch lên cùng đôi mắt sáng long lanh.
Có lẽ hai đứa tôi đứng đó chỉ khoảng năm giây thôi, nhưng cứ như cả năm trời vậy. Cuối cùng tôi nói: "Chào cậu, Juli".
Đôi mắt con bé quét sang tôi, và tối sầm lại - nó đang cáu. Nó lầm bầm: "Tôi đã nghe cậu và Garrett giễu cợt chú tôi ở trong thư viện, và tôi không muốn nói chuyện với cậu! Cậu hiểu không? Bây giờ không, sau này cũng không!"
Đầu tôi quay quay. Lúc đấy con bé ở đâu chứ? Tôi có nhìn thấy nó ở chỗ nào gần đó đâu? Và nó đã nghe thấy hết rồi sao? Hay là nó nghe được từ ai đó?
Tôi cố nói với nó đấy không phải là ý của tôi mà là thằng Garrett, tất cả là do thằng Garrett. Thế nhưng con bé không cho tôi nói và cứ đi phăm phăm vào phòng khách với bố nó.
Thế là tôi đứng đó, ước chi tôi đã đấm bẹp mặt thằng Garrett trong thư viện để Juli đừng xếp tôi đồng hạng với loại người đã pha trò ngu xuẩn ấy. Đúng lúc đó, bố xuất hiện và vỗ vỗ vào vai tôi. "Thế nào, con trai? Tiệc tùng sao rồi?"
Giật cả mình, tôi chỉ muốn hất tay bố ra khỏi vai mình.
Bố nhoài người sang bên, nhòm vào phòng khách và nói: "Này, lão bố tắm rửa cọ quáy xong trông cũng được phết nhỉ?"
Tôi chuội người ra khỏi tay bố. "Bố! Chú ấy tên là Robert!"
"Ờ, con biết là bố biết mà". Bố xoa xoa tay rồi nói: "Giờ chắc là phải ra chào hỏi cái nhỉ? Ra không?"
Nhưng tôi cũng không chạy vào bếp. Tôi đứng đó, nhìn chú Baker bắt tay bố. Và khi hai người họ đứng đó lắc lên lắc xuống tay nhau, cười cười nói nói, thì một cảm giác kỳ lạ bắt đầu dâng lên trong lòng tôi. Không phải về Juli - mà là về bố. Đứng cạnh chú Baker, trông bố thật là nhỏ. Nhỏ thó. Và so với đường quai hàm bành vuông của chú Baker, trông mặt bố như mặt chuột nhắt vậy.
Rõ ràng đấy không hề là điều mà bạn muốn cảm nhận về bố mình, đúng không? Hồi còn bé, lúc nào tôi cũng nghĩ rằng cái gì bố nói cũng đúng hết và rằng chẳng có người nào trên đời địch nổi bố. Nhưng giờ khi đứng đây và quan sát, tôi nhận ra chú Baker có thể nghiền nát bố chỉ như đập một con ruồi.
Nhưng tồi tệ hơn nữa chính là cái cách mà bố xử sự. Nhìn bố cười nói thân thiết với chú Baker - chẳng khác nào thấy bố đang làm trò. Với chú Baker, với Juli, với ông - với tất cả mọi người. Tại sao bố lại có thể như giun như dế thế? Tại sao bố không thể cứ xử sự như bình thường? Kiểu văn minh ấy? Tại sao bố cứ phải làm trò vờ vờ vịt vịt như thế? Đấy đâu còn chỉ đơn thuần là cách đình chiến với mẹ? Đấy là một việc đáng khinh bỉ!
Và người ta cứ nói tôi giống bố như tạc. Đã bao lần tôi nghe những lời như thế? Chưa bao giờ tôi để tâm đến cả, nhưng giờ thì nó khiến tôi buồn nôn.
Mẹ rung rung cái chuông và gọi: "Món khai vị xong rồi đây!" Nhìn thấy tôi vẫn đứng ở lối ra vào mẹ hỏi: "Bryce, chị con với mấy anh đâu?" Tôi nhún vai. "Chắc là trong phòng chị ấy ạ".
"Thế thì con đi gọi anh chị đi. Xong rồi ra đây ăn khai vị nhé".
"Vâng", tôi nói. Bất cứ thứ gì để có thể xua đi được cảm giác lờm lợm trong cổ họng tôi lúc này.
Cửa phòng Lynetta đang đóng. Bình thường tôi sẽ chỉ gõ cửa và gọi: "Mẹ đang gọi chị kìa", hoặc "Xuống ăn thôi!" hoặc đại loại thế, nhưng trong tích tắc trước khi các đốt ngón tay kịp gõ vào cánh cửa, bàn tay tôi như thể bị con ma Thằng Cu Em Hư Hỏng nhập vào. Tôi xoay tay nắm cửa và đi thẳng vào phòng.
Lynetta có nối đóa lên hoặc vứt đồ vào tôi rồi la hét tống cổ tôi ra ngoài không? Không.
Chị ấy lờ lớ lơ tôi. Matt và Mike gật đầu với tôi, và Lynetta nhìn tôi, nhưng hai tay chị ấy đang giữ lấy cái tai nghe và cả người chị ấy thì lắc lư theo điệu nhạc trong máy nghe đĩa cầm tay.
Matt-hoặc-Milce thì thào: "Sắp hết rồi. Bọn anh xuống bây giờ đây", cứ như thể tôi ở đây chỉ để nói là đã đến giờ ăn. Như thế tôi chẳng có việc gì khác phải làm ở đây nữa.
Có điều gì đó làm tôi thấy, chẳng biết nữa, mình thật thừa thãi. Đối với mấy ông đó, tôi thậm chí còn chẳng phải là người. Tôi chỉ là một cu em vớ vẩn.
Thực ra điều này chẳng có gì là lạ, nhưng giờ thì nó thực sự làm tôi khó chịu. Giống như tự dưng tôi chẳng thuộc về đâu cả. Không phải ở trường, cũng chẳng phải ở nhà... và cứ mỗi lần quay đi quay lại, lại thêm một người nào đó mà tôi đã biết từ lâu trở nên thật xa lạ. Giờ đến bản thân mình, tôi cũng thấy thật xa lạ.
Đứng quanh quẩn ăn mấy cái bánh quy giòn phết phô-mai và trứng cá cũng chẳng làm cho tâm trạng tôi khá lên được. Mẹ thì cứ như cả quân đoàn ong tất bật. Chỗ nào cũng thấy mẹ. Hết trong bếp lại ngoài bếp. Rót đồ uống, phát khăn ăn. Kể lể về món ăn, nhưng lại chẳng đụng lấy một miếng.
Lynetta thì không thèm tin mấy lời mẹ giải thích về món khai vị - cuối cùng chị ấy "giải phẫu" miếng bánh của mình và phân loại từng phần ra thành "kinh", "kinh tởm", và "tởm lợm".
Việc đứng ngay gần chị ấy cũng không ngăn được hai ông mãnh nhà Baker xực tươm tướp. Nói thật chứ tôi chỉ đợi xem lúc hai ông này tự quấn quanh cái chân bàn rồi uốn éo để tiêu hóa.
Juli, bố nó và ông thì đứng hẳn sang một bên và nói không ngừng về chuyện gì đấy, còn bố thì trông thật ngớ ngẩn khi đứng với cô Baker ngó quanh nhà. Y như tôi, đứng đó một mình, và chẳng nói chuyện với ai.
Mẹ lướt ra chỗ tôi và hỏi: "Ổn không con trai?"
"Vâng", tôi trả lời, nhưng mẹ cứ đẩy tôi ra chỗ ông đứng, "Ra đi, ra đi con", mẹ thì thầm. "Bữa tối sắp xong rồi".
Thế là tôi đứng vào nhập cuộc. Vòng tròn ba người có mở ra một chút, nhưng chỉ là giãn ra một cách cơ học, không hơn không kém. Chẳng ai nói một lời nào với tôi. Họ vẫn cứ tiếp tục nói về chuyển động vĩnh cửu.
Chuyển động vĩnh cửu.
Bạn thân mến, tôi thậm chí còn chẳng biết chuyển động vĩnh cửu là cái gì nữa. Bọn họ nói về nào là hệ thống đóng, hệ thống mở, nào là lực cản, nguồn năng lượng, từ trường... cứ như tôi đang tham gia vào hội nghị nói tiếng nước ngoài ấy. Còn Juli nữa, Juli thì nói những thứ kiểu như, "Thế nếu như ta đặt hai nam châm sát nhau - đảo cực thì như thế nào ạ?", cứ như con bé thực sự hiểu được những gì đang thảo luận. Rồi ông và bố nó sẽ giải thích vì sao mà ý tưởng của nó không thực hiện được, nhưng tất cả chỉ lại khiến Juli đặt thêm một câu hỏi khác.
Tôi hoàn toàn lạc lõng. Và kể cả dù có cố vờ như theo kịp những gì bọn họ nói, thì tất cả những gì tôi thực sự làm ấy mà, là cố gắng không nhìn Juli.
Khi mẹ gọi mọi người ra ăn, tôi đã cố hết sức kéo Juli sang một bên và xin lỗi con bé, nhưng nó chỉ nhìn tôi lạnh lùng, vô cảm, và thực sự thì đâu có thể trách nó được?
Tôi ngồi đối diện với con bé, cảm thấy sao mà thê thảm. Vì sao tôi lại không bật thằng Garrett lúc ở trong thư viện? Tôi không nhất thiết phải đấm nó. Nhưng tại sao, tại sao tôi lại không nói với nó rằng, nó đã quá đà rồi?
Sau khi mẹ gắp thức ăn mời mọi người, bố có vẻ như quyết tâm phải là ngưòi lèo lái câu chuyện. "Thế nào, Mike và Matt", bố nói, "hai cháu giờ là cuối cấp rồi nhỉ?"
"Ơn Tròi!", bọn họ đồng thanh.
"Ơn Tròi? Có vẻ sung sướng ra mặt khi không phải học nữa ấy nhì?" "Không phải bàn cãi ạ".
Bố bắt đầu ngoáy cái dĩa. "Sao lại thế?"
Matt và Mike nhìn nhau rồi quay lại nhìn bố. "Cứ phải nhai đi nhai lại như vẹt mớ kiến thức cũ kỹ thì thế thôi ạ".
"Buồn cười phết nhỉ", bố vừa nói vừa nhìn quanh bàn. "Hồi học trung học có lẽ là khoảng thời gian vui nhất trong đời tôi đấy".
Matt-hoặc-Milce nói: "Thật ấy ạ? Chú ơi, phải nói là toàn trò ba lăng nhăng mới đúng chứ!". Cô Baker tròng mắt nhìn nhưng cũng chẳng ngăn nổi ông mãnh ấy nói tiếp. "Thì đúng thế mà mẹ. Chính là vì cái kiểu suy nghĩ dập khuôn, sản xuất rô-bốt hàng loạt của giáo dục còn gì. Kìm kẹp, bác bỏ, một màu - phải nói là con ngấy đến tận cổ rồi ấy chứ".
Bố nhìn mẹ, nhăn nhở kiểu "Anh-đã-bảo-rồi-mà", rồi lại quay sang nói với Matt và Mike: "Thế thì chắc chẳng đại học đại hiếc gì nữa nhỉ?"
Trời ạ, bố bị làm sao thế không biết? Tự dưng tôi nắm chặt lấy con dao và cái dĩa trong tay để sẵn sàng xung trận, xả thân vì hai ông mãnh suốt ngày véo má và gọi tôi là cu này cu kia.
Nhưng rồi tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại. Cố gắng im thin thít lặn xuống chỗ nước lặng và tĩnh hơn. Đây đâu phải là cuộc chiến của tôi.
Mới lại, Matt và Mike có vẻ hoàn toàn chẳng xi nhê gì. "Ồ, không", hai ông ấy đáp. "Hoàn toàn có khả năng chứ ạ". "Chuẩn đấy, bọn cháu đã được vài trường nhận rồi, nhưng bọn cháu định sẽ tập trung vào âm nhạc trước đã".
"À, cả nhạc nhẽo nữa à?"
Matt và Mike nhìn nhau, rồi nhún vai và tiếp tục ăn. Nhưng Lynetta thì lườm bố và cáu kỉnh: "Bố bỏ ngay cái thói mỉa mai ấy đi!"
"Lyn, Lyn", Matt-hoặc-Mike nói. '"Không vấn đề gì mà. Mọi người ai cũng thế cả thôi khi nghe bọn tôi nói thế. Việc đấy đúng là kiểu giỏi-cứ-chứng-tỏ-chứ-đừng-to-còi mà".
"Ý hay đấy", Lynetta nói, rồi bật dậy khỏi ghế và chạy vụt ra ngoài.
Mẹ cứng đờ cả ngưòi, không biết phải làm gì với Lynetta nhưng rồi cô Baker lên tiếng: "Hôm nay đồ ăn ngon lắm đây Patsy à".
"Cảm ơn chị, Trina. Mọi người đến đây đông đủ thế này, tôi... tôi rất mừng".
Có tận ba giây im lặng rồi Lynetta đi vào và bấm điên loạn các nút trên máy nghe đĩa CD cho đến lúc khay đĩa chui vào.
"Lyn, thế không hay đâu", Matt-hoặc-Mike nói. "Chuẩn đấy Lyn. Cái đó không phải là nhạc để nghe lúc ăn tối đâu".
"Quá phê mà", Lynetta nói rồi vặn loa lên hết cỡ.
Bùm, xoẹt! Bùm-bùm, xoẹt! Mấy cây nến trên giá rung lên bần bật; rồi tiếng ghi-ta xé toạc không khí, như thể sắp thổi phụt tắt ánh lửa. Matt và Mike nhìn vào dàn loa, rồi mép xếch tận mang tai và gọi với sang bố. "Âm thanh nổi - quá đinh ấy chú Loski!"
Dám chắc là tất cả mấy người lớn đều muốn nhảy ra tắt loa chết đi được, nhưng Lynetta cứ đứng ì ra đấy canh và quắc mắt trừng trộ. Khi bài hát kết thúc, Lynetta lấy cái đĩa CD ra, tắt máy nghe, rồi cười - thực sự cười ấy - với Matt và Mike. "Đây đúng là bài hát đỉnh của đỉnh. Tôi chỉ muốn nghe đi nghe lại thôi".
Matt-hoặc-Mkie quay sang nói với bố: "Có thể chú không thích thể loại này nhưng đây là nhạc mà bọn cháu chơi".
"Bọn cháu tự viết bài đó à?"
"Vâng".
Bố ra hiệu bảo Lynetta đưa cái đĩa CD sang, rồi nói: "Mỗi bài này thôi?"
Matt-hoặc-Milce cười phá lên và nói: "Ôi trời, bọn cháu viết đến cả nghìn bài ấy chứ, nhưng chỉ có ba bài trong đĩa demo* thôi". Bố giơ giơ cái đĩa lên. "Cái này là demo?".
*Thuật ngữ dùng trong công nghệ ghi băng đĩa, có nghĩa là bản nháp.
"Chính xác ạ".
Bố ngó nghiêng một tí rồi nói: "Nếu các cháu là Nghèo Vãi Tè thì làm sao mà đủ tiền để in đĩa chứ?"
"Bố!". Lynetta gắt lên.
"Không vấn đề gì đâu Lyn. Chỉ là một câu đùa thôi mà, đúng không chú Loski?"
Bố bật ra vài tiếng cười rồi nói: "Đúng thế", nhưng rồi ngay lập tức chêm vào: "Nhưng chú vẫn tò mò đấy. Rõ ràng đây không phải là bản demo cây nhà lá vườn, và chú cũng biết là giá ghi đĩa ở các studio thì như cắt cổ với hầu hết các ban".
Matt và Mike đập bàn tay vào nhau đánh chét, ngắt lời bố. Và trong lúc tôi đang sôi hết cả máu vì cái kiểu máy móc về tiền bạc của bố thì mẹ, một cách thật vụng về, cố gắng xóa dấu vết bới móc của bố. "Hồi mà cô quen chú Rick, chú ấy cũng đang chơi trong một ban nhạc...".
Tự dưng miếng cá hồi như bị nghẹn lại. Và trong lúc tôi đang sặc sụa vì nghẹn thì Lynetta tí nữa bật tung luôn cả tròng mắt gấu mèo rồi nói như hụt hơi: "Bố á? Chơi trong ban á? Thế bố chơi cái gì? Kèn clarinet chắc?"
"Không đâu, con gái", mẹ nói, cố gắng chắp nối mạch câu chuyện. "Bố con chơi ghi-ta".
"Ghi-ta?"
"Chất đấy!" Matt-hoặc-Mike thốt lên. "Chú chơi gì? Rock? Đồng quê*? Jazz?".
*Nhạc đồng quê, hay còn gọi là nhạc country, là thể loại nhạc pha trộn giữa dân ca truyền thống của người da trắng, nhạc blues, và nhiều loại nhạc cổ khác. Thể loại nhạc này rất phổ biến ở Bắc Mỹ từ thập niên 1940.
"Đồng quê", bố nói. "Thể loại nhạc không có gì để bị chế giễu cả".
"Ôi trời, bọn cháu biết chứ. Hoàn toàn bái phục luôn!".
"Và khi ban nhạc của chú muốn làm một bản demo thì giá cả như trên trời. Mà đấy là còn ở thành phố lớn đấy, nghĩa là còn có tí cạnh tranh, chỗ này chỗ kia. Chứ làm demo ở cái chỗ này ấy hả? Chú e là còn chẳng có nổi một studio ấy chứ".
Matt và Mike vẫn toe toét. "Đúng là không có thật".
"Thế các cháu làm ở đâu? Mà làm thế nào mà lo được?" Mẹ đá chân ra hiệu cho bố ở dưới gầm bàn lần nữa, cho nên bố gắt lên: "Anh chỉ tò mò thôi mà, Patsy!".
Matt và Mike hạ thấp người xuống. "Bọn cháu tự làm".
"Ở đây ấy hả? Các cháu tự làm? Không thể nào!". Trông bố như sắp phát nổ. "Làm thế nào mà các cháu kiếm được thiết bị chứ?".
Mẹ lại đá chân bố thêm cái nữa, nhưng lần này bố quay hẳn sang nhìn mẹ và quát: "Em có thôi ngay không? Anh chỉ tò mò thôi mà!".
Matt-hoặc-Mike nói: "Không vấn đề gì đâu, cô Loski". Ông ấy toét miệng cưòi với bố rồi nói: "Bọn cháu lùng ở trên mạng và mấy chỗ bán buôn. Ai cũng muốn tống tháo thiết bị analog[1] cũ để đổi sang thiết bị digital[2] vì bây giờ, đấy là xu hướng chung rồi. Nhưng theo bọn cháu ấy, digital chả ra gì. Âm thanh bị mất chất hơn hẳn. Nghe không dày, mà bọn cháu thì lại thích nó phải rắn và ráp".
*Thuật ngữ dùng trong công nghệ ghi băng đĩa, chỉ kỹ thuật thu âm thanh tương tự, ở dạng sóng và được lưu trữ ở băng từ, cassette.
Ông ngoại giơ ngón tay lên, hỏi: "Nhưng đĩa CD thì là digital cơ mà, thế thì..."
"Chính xác, nhưng đó là cái duy nhất và cũng là cái cuối cùng bọn cháu thỏa hiệp. Đấy là bước phải làm để có thể nhảy vào cái ngành này. Ai chả muốn đĩa CD ca chứ. Nhưng công đoạn thu âm multitrack* và mixdown** xuống hai track thì sẽ là analog. Và bọn cháu kham được vụ này, chú Loski ạ, vì bọn cháu mua được thiết bị cũ và bọn cháu cũng đã tiết kiệm tiền từ hồi mười hai tuổi". Ông ấy toét miệng, nói tiếp: "Chú còn chơi không? Bọn cháu ấy mà, có thể in cho chú mấy bài nếu chú thích".
*, ** Thuật ngữ dùng trong công nghệ ghi băng đĩa, chỉ các kỹ thuật thu các rãnh (track).
Bố cúi xuống, và trong giây lát, tôi không thể nhìn ra là bố sắp nổi điên lên hay sắp khóc nữa. Rồi bố khịt mũi và nói: "Chú cảm ơn, nhưng bây giờ chú không thể nữa".
Đó có lẽ là câu nói thật duy nhất của bố trong suốt cả buổi tối hôm đó. Sau đó, bố im lặng. Thi thoảng có cười cười nhưng, thực sự á, trông bố chán ra mặt. Và tôi có cảm thấy tồi tội cho bố. Liệu có phải bố đang nhớ lại một thời oanh liệt khi chơi trong ban nhạc không nhỉ? Tôi thử hình dung bố đi đôi ủng cao bồi, đội nón cao bồi, với cây ghi-ta choàng chéo qua vai, và phiêu phiêu cùng một bài hát xưa xưa nào đó của Willie Nelson*.
*WiUie Nelson (1933) là nhạc sĩ - ca sĩ nhạc đồng quê nổi tiếng người Mỹ. Sinh ra ở Texas, ông bắt đầu viết nhạc vào năm lên 7 và bắt đầu chơi ghi-ta cho ban nhạc vào năm lên 9. Sự nghiệp ca hát của ông khởi sắc từ thập niên 70 của thế kỷ trước. Ông cũng là nhà văn, nhà thơ, diễn viên và nhà hoạt động xã hội.
Bố nói đúng - đó đúng không phải là bố.
Nhưng chính vì đúng là bố đã từng có một thời như thế nên tôi càng cảm thấy mình là một kẻ xa lạ lạc vào một xứ xa lạ. Rồi, khi bữa tối kết thúc và nhà Baker đang đứng ở ngoài cửa trước, một điều lạ lùng nữa xảy ra. Juli chạm vào tay tôi. Chính là cái nhìn ấy, nhưng giờ đã chuyển kênh trực diện vào mỗi tôi mà thôi. Con bé nói: "Tớ xin lỗi vì đã quá nóng giận lúc mới đến. Mọi người đều vui vẻ cả, tớ nghĩ là mẹ cậu thực sự rất đáng mến khi mời nhà tớ sang ăn tối".
Giọng con bé thật khẽ. Như một lời thì thầm vậy. Tôi chỉ đứng đực ra đó, như thằng ba ngơ, và nhìn trân trân con bé.
"Này, Bryce?", nó gọi, chạm vào tay tôi lần nữa. "Cậu có nghe thấy tớ nói gì không đấy? Tớ xin lỗi".
Tôi cố gắng gật đầu, nhưng tay tôi cứ nhói nhói, tim đập loạn xạ, và tôi cảm thấy mình như bị hút về phía con bé.
Rồi nó biến mất. Bước ra khỏi cánh cửa và chìm vào trong màn đêm, lẫn cùng những tràng pháo chào tạm biệt vui vẻ. Tôi cố giữ cho mình phải thật bình tĩnh. Cái quái gì thế?
Tôi bị làm sao thế?
Mẹ đóng cửa và nói: "Đấy. Em đã nói với anh thế nào nhỉ? Đúng là một gia đình rất đáng mến! Hai thằng bé khác xa những gì em vẫn nghĩ. Lynetta, sao con không nói với mẹ trước là chúng nó rất là... rất là có duyên đến thế!"
"Chúng nó là cái phường buôn bán ma túy thì có".
Cả nhà quay lại nhìn bố và rơi hàm.
"Cái gì?", mẹ sửng sốt.
"Làm gì có chuyện mấy thằng đấy đủ tiền mua thiết bị ghi âm như thế". Bố liếc nhìn Lynetta. "Có đúng không?"
Mắt Lynetta trông y như là sắp bật ra khỏi tròng.
"Rick, thôi đi!", mẹ kêu lên. "Anh không thể phán xét bừa bãi như thế được!"
"Chỉ có mỗi cái cách đó thôi là nghe còn có lý, Patsy. Tin anh đi, anh biết cái lũ nhạc sĩ mà. Làm gì còn có cách nào khác đâu".
Lynetta gào lên: "Con biết rất rõ là hai cậu ấy không hút hít mà cũng chẳng buôn bán gì cả. Bố nghe ở đâu ra cái thứ đấy rồi đặt điều như thế? Bố đúng là đồ hai mặt, ngạo mạn, thiển cận!"
Trong tích tắc, cả nhà lặng như tờ rồi bố tát chị ấy, chát một cái, ngay vào má.
Thế là mẹ lao ra, cáu gắt, chỉ trích bố ầm ĩ. Tôi chưa bao giờ thấy mẹ như thế. Còn chị thì vừa chạy về phòng vừa gào thét, văng bậy tùm lum.
Tim tôi đập liên hồi. Lynetta nói đúng và tôi chỉ suýt chút nữa, suýt chút nữa thôi, cũng đã lao vào chỉ trích bố. Nhưng ông đã kéo tôi sang một bên và cả hai ông cháu lặng lẽ đi về góc riêng của mình ở trong nhà.
Đi đi lại lại trong phòng như thằng khùng, tôi muốn sang phòng Lynetta để nói chuyện. Để nói với chị ấy rằng chị ấy hoàn toàn đúng, rằng bố đã vượt quá giới hạn. Nhưng qua bức tường, tôi có thể nghe thấy tiếng chị ấy khóc gào, còn mẹ thì cố dỗ dành. Rồi chị ấy lao ra khỏi nhà, chạy biến đi xó nào có-trời-mới-biết, còn mẹ thì quay lại xử lý bố tiếp.
Thế là tôi lại thôi. Và kể cả nếu trái đất có ngừng quay vào đúng lúc này đi chăng nữa thì cơn dư chân vẫn còn đó. Tôi có thể cảm nhận được chúng.
Khi nằm trên giường và nhìn trăn trối ra ngoài cửa sổ, tôi cứ nghĩ mãi về cái cách mà bố đã luôn luôn coi thường nhà Baker. Cái cách mà bố khinh miệt ngôi nhà của họ, cái sân của họ, xe của họ và cả cách họ kiếm sống. Cái cách mà bố gọi họ là rác rưởi và giễu cợt những bức tranh của chú Baker.
Và giờ thì tôi đã thấy gia đình ấy có điều gì đó thật tuyệt. Tất cả bọn họ. Họ đều rất... thật.
Còn nhà tôi thì sao? Rõ là có thứ gì đó xấu xa, tăm tối đang quay cuồng đảo điên trong ngôi nhà này. Được nhìn thấy thế giới của nhà Baker, hình như chính việc đó đã rọi sáng vào thế giới của nhà tôi, và rõ là khung cảnh chẳng đẹp đẽ gì. Cái thứ ấy từ đâu chui ra? Và vì sao trước đây tôi chưa từng nhìn thấy nó?
Bên Kia Đường Có Đứa Dở Hơi Bên Kia Đường Có Đứa Dở Hơi - Wendelin Van Draanen Bên Kia Đường Có Đứa Dở Hơi