"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lam Phượng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5894 / 33
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3 -
ông Sơn không khó khăn mấy khi tìm Vĩ Tân trong đám đông bọn thanh niên loi choi đằng kia.
Một góc đường vắng ở cái quận ven thành phố này, thường là nơi tụ tập cho các thanh niên không công, rỗi nghề . Chúng nhóm lại để quậy phá hoặc chọc ghẹo các cô gái khi họ có dịp đi nang qua đây.
- Vĩ Tân !
Đông Sơn gọi to, rồi bước đến gần Vĩ Tân.
- Anh tìm em có việc gì ?
Đông Sơn nhìn đám bạn của Vĩ Tân, đọan thốt :
- anh muốn nói chuyện riêng với em một chút, được không ?
Vĩ Tân hơi lưỡng lự, nhưng cũng gật đầu, nói :
- Thôi được, mà chỉ vài phút thôi đấy nhé.
- Mình tìm quán nào đó ngồi nói chuyện cho đàng hoàng.
Cả hai rời đi, đến một quán cóc ven đường . Đông Sơn gọi hai ly nước, còn Vĩ Tân sốt ruột :
- Có chuyện gì, anh nói lẹ đi ?
- Em có việc gấp lắm sao.
Vĩ Tân bắt đầu bực dọc, đổi thái độ :
- Chị Thườg bảo anh tới tìm tôi à ?
- Em cho rằng chị Thường sai anh đi tìm em à ?
Vĩ Tân cười nữa miệng, nhếch môi :
- Ai còn lạ gì chuyện anh đang đeo đuổi chị của tôi . Nhưng anh chỉ tốn công vô ích thôi . Chị tôi đã có bạn trai rồi.
Lời nói ấy làm cho Đông Sơn chẳng mấy vui trong bụng, liền nghĩ nhanh trong đầu : " Mày giỏi lắm, nhóc ạ . Nếu tao không vì chị Hai của mày, tao chẳng cần quan tâm tới mày làm gì " . Bề ngoài, nét mặt của Đông Sơn rất điềm tĩnh . Sơn nhìn Vĩ Tân, rồi với một giọng tha thiết cất lên :
- Em nghĩ thế nào cũng được, anh không cần phải thanh minh . Nhưng thật ra, anh tới đây là vì bác gái, mẹ của em đó.
Dường như Đông Sơn đem bà Cẩm Hằng ra đã có tác dụng . Nét mặt Vĩ Tân phần nào giãn ra.
Giọng nói Vĩ Tân phần nào dịu lại :
- Là mẹ tôi nhờ anh đến đây ư ?
- Không hẳn như thế, vì bác gái nào biết em đang sa ngã . Nhưng anh cũng không muốn sau này bác biết . Em thử nghĩ xem, nó sẽ như thế nào một khi bác gái hiểu ra sự thật ?
Vĩ Tân đưa mấy ngón tay đan lên mái tóc, nét mặt đầy vẻ khổ sở :
- Thật sự tôi đâu muốn thế . Tốt nghiệp cấp ba, nhưng thi đại học trượt . Chẳng giúp được gì cho gia đình, tôi thấy mình như một gánh nặng cho chị Hai tôi.
- Nhưng đó khôn gphải là lý do để em dấn thân vào con đường hư hỏng, sao đoa. -- Đông Sơn đặt nhẹ tay lên vai Vĩ Tân -- Hãy nghe anh, quay lại là vừa, không muộn đâu em.
- Vần còn có thể được sao ?
Đông Sơn bật cười :
- Sao lại không được ? Chủ yếu do bản thân em có quyết tâm hay không ?
Nói đoạn, Đông Sơn rút điếu thuốc bật lửa mồi, Vĩ Tân lên tiếng :
- Cho tôi xin một điếu.
Đông Sơn có vẻ do dự, Vĩ Tân nói tiếp :
- Anh ngại gì chứ ?
Không đợi Đông Sơn, mà Vĩ Tân tự tay rút lấy một điếu từ trong bao và mồi lửa.
Đông Sơn tiếp tục động viên :
- Anh được biết em chỉ mới tập tành bắt chước lũ bạn, coi ra cũng dễ bỏ được lắm . Nghe anh, bây giờ chúng ta về nhà.
Sơn nắm tay Vĩ Tân, nhưng Vĩ Tân gạt ra :
- Tôi không về đâu.
- Vậy em muốn gì ?
- Tôi không muốn gì hết, nhưng bây giờ tôi không muốn về.
Vĩ Tân có phần quyết liệt nên Đông Sơn chỉ còn biết nhún vai :
- Cái này tùy em thôi . Những gì cần nói, anh đã nói xong rồi.
- Tôi sẽ suy nghĩ lại . --- Vĩ Tân đưa tay che miệng ngáp dài, nói --- Anh có tiền đó không ?
- Để làm gì ?
- Có cần tôi nói thẳng ra không ?
Đông Sơn nhủ thầm : " Thằng nhóc này lì lợm, mặc xác mày "
Sơn rút ví lấy tiền ra, đưa qua Vĩ Tân :
- Bao nhiêu đây đủ chưa ?
Vĩ Tân nhét vội vào túi áo, giọng nói khịt khạt :
- Cứ xem như tôi vay . Khi nào có, tôi sẽ trả lại cho anh.
Dứt câu, Vĩ Tân đứng dậy bỏ đi liền, mặc tình Đông Sơn ngồi một mình . Chờ Vĩ Tân đi thật xa, Đông Sơn mới rời quán . Ném điếu thuốc rồi dùng mũi giày dí cho bẹp, đôi mắt Sơn hằn lên sự giận dữ khó chịu.
Hai tháng sau...
Từ lúc Vũ Thường cùng Thế Bảo về nhà của anh . Sau lần ấy, cứ cách vài tuần, họ lại đèo nhau xuống thăm ông bà La Cương.
Và cũng kể từ đó, tình cảm của ông bà La Cương dành cho Vt càng đậm đà . Nhất là bà La Cương không còn nghiêm khắc như ngày xưa nữa, tâm tình bà cởi mở hơn . Mỗi lần biết ngày nào con trai về là bà trông đứng trông ngồi . Có chút gì đó là cho bà nhớ và nhớ nhất vẫn là Vũ Thường
Còn về bản thân mình, Thế Bảo mừng ra mặt . Đã bao lần anh đề nghị Vũ Thường chọn một ngày thuận lợi để cho hai gia đình gặp nhau, và điều này được Vũ Thường nói lại với mẹ . Bà Cẩm Hằng cũng tỏ ra hài lòng, gật đầu ưng thuận . Thế là ngày trọng đại đã đến.
Ngồi trong phòng ăn đặc biệt dành riêng cho gia đình tại một nhà hàng sang trọng ở thành phố . Ông bà La Cương hôm nay trông rất đàng hoàng trong bộ cánh lễ phục . Nhìn họ khác xa với ngày thường.
Nhấp một ngụm trà, lòng ông La Cương còn sốt ruột hơn con trai . Ông nhìn qua Thế Bảo, hỏi :
- Con có dặn kỹ địa chỉ không đấy ?
- Dạ, kỹ chứ ba.
- Thế sao giờ này Vũ Thường và chị nhà chưa thấy đâu ?
Bà La Cương hơi gắt gỏng :
- Ông này lạ thật . Cưới vợ cho con mà sao thấy ông còn nóng hơn thằng Bảo vậy ? Chẳng khác nào đi coi vợ cho ông không bằng.
Không vừa ý với lời lẽ của vợ, nên ông La Cương cáu kỉnh :
- Cái bà này, nói thế mà nghe được.
Sợ để lâu ba mẹ sẽ sanh chuyện, Thế Bảo vội chen lời :
- Tại mình đến sớm đó ba, chứ đâu phải Vũ Thường tới trễ.
- Nhưng đã lố giờ rồi còn gì.
Quả thật, Thế Bảo nhìn xuống đồng hồ trên tay, đã trễ hơn nữa tiếng . Anh bắt đầu thấp thỏm lo.
- Để con đi gọi điện thoại coi sao.
Bà La Cương ngăn lại :
- Ngồi xuống đi, không có gọi gì hết.
Được vài phút, ông La Cương càu nhàu :
- Lần đầu tiên hẹn gặp mặt, trễ thế này xem ra không nể mặt chút nào.
Thế Bảo nghĩ cha giận, bèn nói đỡ :
- Có lẽ kẹt xe gì đó, chứ có lý do nào Vũ Thường thất hứa.
Bà La Cương đồng tình cùng con trai :
- Phải đấy . Chắc bị chi đó . Chớ chỗ người lớn với nhau, ai lại làm thế.
Ông La Cương làm lạ nhìn vợ :
- Hôm nay, không giống bà chút nào đấy.
- Cái gì giống với chẳng giống đây ?
Ông Cương nói tiếp :
- Không phải sao ? Ngày thường bà đợi ai chỉ một lúc, là khó chịu rồi . Còn hôm nay, trễ hơn nữa giờ mà bà tỉnh queo, không lạ à ?
- Nè ! Nãy giờ tôi thấy ông kiếm chuyện với tôi nhiều lắm nghen -- Giọng của bà La Cương cộc lốc --- Nếu không vì thằng con của ông thì ông biết tay tôi
Ông La Cương " tịt ngòi " không dám rụt rịt . Thế Bảo phì cười, trêu cha :
- Đó, để xem ba còn dám chọc mẹ giận nữa không.
Bà Cương đứng dậy, dặn :
- Tôi vào phòng vệ sinh một chút . Cha con ông ở đây đừng làm gì mất mặt tôi đó nghen.
Chờ vợ đi khuất, ông La Cương mới nói với con trai :
- Mày xem má của mày kìa, giống như bà chủ ghê chưa . Cứ làm như tao trong rừng mới ra không bằng, dặn dò lung tung.
Thế Bảo ngồi xuống cạnh cha :
- Cha còn lạ gì tánh của má con . Bên ngoài là thế, chứ yêu ba nhất nhà đấy.
Câu nói này phần nào làm cho ông La Cương mát cả ruột gan . Ông cười xuề xòa :
- Ba biết chứ, bằng không làm sao ba sống với má con tới ngày hôm nay.
Hai cha con nhìn nhau cười, vừa lúc cửa phòng mở, hai mẹ con bà Cẩm Hằng bước vào.
Thế Bảo trờ tới, thắc mắc hỏi :
- Sao đến trễ vậy em ?
- Em xin lỗi . Bánh xe bị xì, nên em và mẹ bị đến trễ.
Vũ Thường dìu mẹ đến bàn . Nàng gật đầu chào ông La Cương và nói :
- Dạ, cháu xin lỗi bác.
Lúc này ông La Cương đã đứng dậy . Ông nở nụ cười nhìn bà Cẩm Hằng . Họ nhìn nhau và nụ cười của cả hai chợt tắt.
Bà Cẩm Hằng đứng chựng lại, đôi mắt nhìn sững kẻ đối diện . Bên này, ông La Cương cũng không khác hơn . Đôi môi ông mấy máy như muốn nói điều gì, song không nên lời.
Thái độ này của hai người đều được Vũ Thường và Thế Bảo ghi nhận :
- Mẹ không sao chứ ?
Thế Bảo cũng hỏi cha :
- Ba làm sao vậy ?
Bà Cẩm Hằng như sực tỉnh :
- Ơ... Mẹ có gì đâu.
- Thì ra là chị đấy à ?
Nghe câu nói của cha, Thế Bảo làm lạ hỏi :
- Ba có quen với bác gái ư ?
Ông La Cương trả lời lấp lửng :
- Là người quen cũ thôi . Phải rồi, mời chị ngồi.
Thế Bảo kéo ghế cho bà Cẩm Hằng . Bà ngồi xuống, giọng trầm ấm :
- Chúng ta lại gặp lại nhau . Đúng là ông trời khéo sắp đặt.
Bà Cẩm Hằng chua cay :
- Nhưng khéo sắp đặt chúng ta ở tình huống khó xử như vầy.
Ông La Cương gõ nhẹ mấy ngón tay lên mặt bàn :
- Ấy thế mà gần ba mươi năm rồi nhỉ ?
Nghe hai người lớn đối thoại, cả Thế Bảo và Vũ Thường chẳng hiểu gì . Họ loáng thoáng nghì hai người đã có quen biết nhau từ trước, nhưng mối quan hệ đó như thế nào thì chưa rõ ràng là thế nào.
Ông La Cương chép miệng :
- Thật không ngờ, chúng ta gặp lại nhau trong hoàn cảnh trớ trêu đến thế.
- Bấy lâu nay, anh vẫn khoẻ chứ ?
- Cám ơn chi, tôi vẫn khỏe.
Bà Cẩm Hằng liếc nhanh, rồi hỏi :
- Còn Thúy Cầm thế nào ?
- Cám ơn chị . Vợ tôi cũng vậy.
Đến bây giờ, Vũ Thường mới được biết mẹ của Thế Bảo tên TC . Qua điều này, nàng càng khẳng định mẹ nàng phải có mối quan hệ sâu sắc lắm với gia đình Thế Bảo . Bởi lẽ, chính nàng từ bấy lâu nay còn chưa rõ tên bà TC là chi, nhưng mẹ nàng còn biết rõ hơn cả nàng . Tự dưng lòng nàng phập phòng lo sợ, hoang mang một cách kỳ lạ . Phải chăng có điều gì đó sắp xảy ra ?
Giọng bà Cẩm Hằng e dè hơn :
- Thúy Liên thế nào ?
Ông La Cương chưa kịp trả lời thì cánh cửa phòng động đậy rồi bà La Cương bước vào . Nhìn thấy Vũ Thường, nét mặt bà rạng rỡ hẳn ra.
- Sao cháu đến muộn thế ?
Vì ngồi đưa lưng về phía trước nên bà La Cương chưa nhận ra bà Cẩm Hằng . Song bà cũng đoán được chắc chắn là mẹ của Vũ Thường.
Bà La Cương tươi cười, bước nhanh tới :
- Chào chị.
Bà Cẩm Hằng xoay đầu nhìn lại, làm đứt đoạn câu nói của bà Cương.
- Côb khỏe chứ ?
Bà La Cương chẳng nói thêm được gì . Có lẽ cuộc tái ngộ hôm nay nằm ngoài suy đoán của bà . Bà cũng chưa hề nghĩ phải làm gì trong hoàng cảnh này . Chính vì vậy, cho nên bà chết sững và đưa mắt nhìn.
Ông La Cương chẳng còn làm gì khác hơn, nhanh nhẩu nói :
- Bà ngồi xuống ghế rồi nói chuyện sau.
- Tôi và người đàn bà này chẳng có gì để nói với nhau cả -- Giọng bà La Cương nghe sắc lẻm --- Chúng ta đi.
Bà nắm lấy tay ông La Cương toan bỏ đi, nhưng Thế Bảo đã giữ lại . Anh thắc mắc :
- Kìa má ! Sao lại thế ? Thật sự đã xảy ra chuyện gì vậy ?
Phía bên này, Vũ Thường cũng ngơ ngác không kém . Nàng nhìn mẹ, hỏi :
- Mẹ Ơi ! Có chuyện gì thế ?
Bà La Cương giục chồng với giọng gay gắt :
- Sao ông còn ngồi đó chưa chịu đi ?
Ông La Cương nấn ná . Thế Bảo nhăn mặt :
- Hôm nay là ngày hai gia đình gặp nhau vì chuyện của tụii con, sao lại...
- Thế Bảo ! Nghe má nói đây --- Tiếng bà La Cương như một mệnh lệnh, song không kém phần kiên quyết -- Không bao giờ có cuộc hôn nhân giữa con và cô gái đó . Theo má về.
- Má !
- Cô không cần phải đi . Người rời khỏi đây là tôi mới đúng . ---- Bà Cẩm Hằng nhìn qua Vũ Thường --- Mình về thôi con.
- Mẹ ! Anh BẢo ! Vậy là sao ?
Vũ Thường bị mẹ cầm tay dẫn ra khỏi phòng . Thế Bảo dợm chân đuổi theo được vài bước, bà La Cương liền cản :
- Thế Bảo ! Con đứng lại đó !
Không dám cãi lời mẹ, Thế Bảo đứng yên . Hết nhìn người yêu bỏ đi mà không sao giữ lại được, rồi nhìn qua mẹ, đôi mắt ngẩn ngơ như chờ biết lý do.
Ông La Cương thở dài, buông ra một câu :
- Thật là oan nghiệt !
Thế Bảo chạy đến bên cha :
- Ba nói cho con nghe đi . Đã xảy ra việc gì vậy ba ?
Ông La Cương chép miệng . Ông cầm lấy tay con trai vẫn không biết nên nói gì trong lúc này . Đoạn nhìn qua vợ, ông La Cương nhỏ nhẹ :
- Tôi nghĩ đến lúc này, chúng ta nên nói hết cho Thế Bảo biết.
Thế Bảo xoay qua mẹ, chờ đợi . Nhìn ánh mắt như cầu khẩn của con, bà La Cương chỉ còn biết thở hắt ra một tiếng, rồi kéo ghế ngồi xuống và chậm rãi thốt :
- Đến nước này, ba má cũng không giấu con làm chi nữa . Con ngồi xuống rồi má sẽ kể hết cho con nghe.
Thế Bảo làm theo lời mẹ . Anh ngồi xuống cạnh bên bà La Cương và lắng nghe :
- Người đàn bà lúc nãy, chính là người đàn bà đã làm chết dì Hai của con đấy.
Như có luồng điện chạy khắp cơ thể, Thế Bảo giật bắn cả người . Anh ấp a ấp úng và đứng dậy :
- Má... nói sao ? Đây có phải là sự thật ?
Ông La Cương khẳng định lời vợ :
- Má con gạt con để làm gì ?
- Con thật bất ngờ quá . Thế Bảo khe khẽ lắc đầu -- Sao có sự trùng hợp đến thế kia chứ ?
Giọng bà La Cương, đều đều :
- Nhớ lại năm xưa, khi dì Hai của con về gặp má, khóc lóc kể lể chuyện dượng Hai có người đàn bà khác ở bên ngoài . Lúc đầu, má cũng chẳng mấy tin vì tánh tình dượng của con rất hiền và yêu thương vợ lắm, nhưng sự thật vẫn là sự thật . Chính má có một lần bắt gặp tại trận dượng Hai con đưa người đàn bà ấy đi mua sắm... --- Bà La Cương dừng lại như để nhớ tiếp, rồi nói --- Sau lần ấy, dượng của con hứa sẽ không bao giờ gặp lại người đàn bà đó . Cứ tưởng đâu mọi chuyện đã được dàn xếp . Nào ngờ hai tháng sau, dì Hai của con lal.i đến gặp má và khóc lóc tỉ tê.
Thế Bảo liền hỏi :
- Có phải dượng Hai con lại tìm đến với mẹ Vũ Thường ?
Lần này tới lượt ông La Cương kể :
- Đúng như vậy đấy con ạ . Nhưng lần này càng tệ hại hơn, bởi dượng con đòi ly dị với dì Hai con
Bà La Cương cắt ngang lời chồng bằng mộlt cái đập tay lên bàn, nét mặt bà đanh lại :
- Má sẽ không bao giờ tha thứ cho người đàn bà đó.
Chờ vợ lắng dịu, ông Cương mới kể tiếp :
- Tất nhiên gia đình không ai tán đồng việc ly di, vì lúc đó dì Hai con đang có thai hơn ba tháng . Song với sự quyết liệt của dượng, nên dì con đành chấp nhận ly thân.
Bà La Cương bèn tiếp lời chồng :
- Đã nhiều lần, dì con đến gặp người đàn bà kia để cầu xin bà ta buông tha dượng con . Với bụng mang dạ chửa như thế, dì Hai con cố hạ mình, nhưng bà ta thật độc ác, không chịu rời bỏ dượng của con --- Bà La Cương uống ngụm nước, rồi nói --- Dì Hai con mang nỗi hận sâu, cố nuốt nỗi mất mát để chờ ngày sanh nở . Nhưng khi đứa bé chào đời thì...
Nói tới đây, bà La Cương không cầm được nước mắt, đã oà lên với giọng tức tưởi :
- Thì dì Hai con cũng trút hơi thở cuối cùng, mang nỗi đau xuống đáy mồ, chôn chặt một cuộc tình đau thương.
Thế Bảo chớp mắt, hỏi :
- Như vậy, chẳng lẽ ba của Vũ Thường lại là dượng Hai của con ?
- Không phải . ---- Ông La Cương lắc đầu --- Nghe đâu sau đó ít lâu, họ cũng chia tay.
Thế Bảo thở phào nhẹ nhõm . Anh nghĩ trong đầu " xem ra mình và Vũ Thường vẫn còn có hy vọng " . Anh không dám nói điều ấy, mà chỉ hỏi:
- Thế sau khi chia tay, dượng Hai có quay trở về tìm dì con không ?
Bà La Cương trả lời :
- Chắc có lẽ nhận ra cái sai nơi mình, và biết có lỗi với dì Hai của con, nên ông ta chỉ viết để lại một bức thư rồi bỏ đi biệt tăm đến ngày nay.
Thế Bảo bặm môi, thăm dò :
- Đó là chuyện của đời trước, chẳng lẽ bây giờ má bắt đời sau phải trả ư ?
- Con nói gì vậy Bảo ?
Thế Bảo nhìn thẳng vào mặt mẹ :
- Con nói không phải sao ? Chuyện đã qua lâu rồi . Vả lại, Vũ Thường và dượng Hai đâu có mối quan hệ gì ràng buộc . Còn con là con của má, là cháu của dì Hai thôi mà . Tụi con thương nhau đâu có gì sai ?
- Mày... mày... Tức chết đi được -- Bà La Cương có vẻ không hài lòng ua câu nói vừa rồi của Thế Bảo . Bà chỉ tay vào mặt anh, mắng -- Má không bao giờ đồng ý cuộc hôn nhân này.
Thế Bảo có một chút hậm hực :
- Kìa ! Sao má có thể bảo thủ và độc đoán thế ?
- Con muốn nói sao thì tuỳ, nhưng nhất định, cuộc hôn nhân này không thể có /
- Con thật không hiểu tại sao má lại phản đối ? Trừ khi má nêu ra được lý do để con chấp nhận được.
- Vì... vì...
Thấy vợ cứ lắp bắp mãi, ông La Cương bèn chen lời :
- Vì dì Hai chính là mẹ ruột của con.
- Hả --- Thế Bảo không còn tin vào đôi tai của mình nữa --- Ba vừa nói cái gì ?
Ba La Cương thừa nhận :
- Phải . Đứa bé năm xưa được dì Hai sanh ra, đó là con . Bởi ba má không thể sanh để được, nên sau khi dì Hai chết, ba má mới đem con về nuôi.
Thấy Thế Bảo chết lặng, toàn thân như ngây dại ra đờ đẩn một cách lạ lùng . Đầu óc anh như vừa đón nhận một tiếng sét đánh ngang vai, nó nổ lốp lốp và rổng tuết . Thế Bảo đưa tay dịnh vào thành bàn mới có thể đứng vửng nổi, mồ hôi bắt đầu ra ướt cả lưng áo . Anh không thể nào nghỉ điều ấy lại là sự thật, mà là một sự thật cay nghiệt đến thế . Thế Bảo ngồi phịt trở xuống ghế, hai tay buông thỏng, ánh mắt ngây dại hẳn
La Cương khong muốn tạo thêm kích động nào cho con trai, bà dịu giọng nhỏ nhẹ :
- Phải . má biết đới với con ngay bây giờ, khó có thể chấp nhận được sự thật này . Nhưng con không thể nào cưới con của một kẻ cần phá hoại hạnh phúc, và nguyên nhân chết mẹ ruột của mình.
Mặc bà La Cương an ủi, Thế Bảo cứ ngồi yên, vì anh muốn được suy nghỉ về nhửng gì vừa được nghe
Ông La Cương vuốt lên mái đầu con trai, thì thầm :
- Ba hiểu đây là cơn sóc đối với con . Ba má không đúng vì đã dấu con chuyện này . Ba má nghỉ nó không trùng hợp đến như thế . Với lại, nói ra chỉ tội cho con khong vui.
Cố trấn tỉnh, Thế Bảo đứng dậy :
- Con muốn được một mình để suy nghỉ ba má đừng làm phiền con nửa.
Dứt câu, Thế Bảo bỏ chạy ra ngoài ông bà La Cương hoảng hốt :
- Thế Bảo !
- Con đi đâu vậy ?
Không màng đến tiếng gọi của ba mẹ, Thế Bảo cứ chạy ào đi . Anh củng chẳng biết mình phải đi đâuvà làm gì ? Nhưng anh cứ chạy và chạy như một người điên . Chạy để xa lánh sự thật đau thương mà anh mới được nghe, rồi tự hỏi tại sao người ấy lại là mình mà không là kẻ khác ? Anh cảm thấy vô vọng, mất hẳn phương hướng cho cuộc đời.
Sau khi rời bữa tiệc về đến nhà, bà Cẩm Hằng giam mình trong phòng, không chịu ra dùng cơm chiều.
Còn Vũ Thường lo lắng không ít, nàng đón cả mọi thứ . Nhưng điều khiến nàng khi đón nhiều nhất vẩn là việc, có phải mẹ nàng chính là người hại chết dì Hai của Thế Bảo ? Vũ Thường cầu mong suy nghỉ của mình là sai . Bởi nàng phải sử sự thế nào một khi đó trở thành sự thật ? Nàng cố xua đuổi nhiều tệ hại ấy ra khỏi đầu . Xong càng muốn không nghỉ, nó càng ăn sâu nhiều hơn.
Rỏ ràng thái độ quyết liệt của bà La Cương đối với mẹ nàng là một nhân chứng hùng hồn . Vũ Thường cho rằng bà La Cương không thể nào nổi giận vô cớ với mẹ nàng, vì họ có bao giờ gặp nhau đâu . Ngọi trừ họ đã biết nhau từ trước, và chỉ có ly do duy nhất khiến bà La Cương không kiềm chế được cơn dận dử, đó là việc của dì Hai Thế Bảo . Càng nghỉ, Vũ Thường càng cho mình đã suy đoán đúng, và nàng quyết tâm hỏi cho ra sự thật.
Khi nấu xong tô mì, Vũ Thường đem lên phòng . Thấy cửa phòng không đóng, nàng đẩy cửa bước vào . Vũ Thường thấy mẹ nằm trên giường vẻ mặt dàu dàu.
Vũ Thường đặt tô mì lên bàn bước đến bên cạnh mẹ, rồi khẽ :
- Mẹ ! Mẹ không có gì chứ ?
Bà Cẩm Hằng vẩn nằm yên :
- Mẹ không sao cả.
- Con có đem mì vào, mẹ ngồi dậy ăn chút cho khoẻ . Từ trưa đến giờ, mẹ có ăn gì đâu.
Bà Cẩm Hằng thở dài ngồi thẳng dậy :
- Mẹ không đói
Vũ Thường lặng yên nhìn, bà Cẩm Hằng khẻ giọng :
- Có phải con muốn hỏi mẹ điều gì ?
- Con không biết phải bắt đầu như thế nào ?
- Thôi được, để mẹ kể cho con nghe.
Bà Cẩm Hằng bước lại chiếc bàn ngồi xuống . Vũ Thường theo sau :
- Chuyện xảy ra gần 30 năm rồi, thế mà mẹ cứ ngở như mới ngày hôm qua - Bà Cẩm Hằng dừng lại nhìn con, và hỏi - Vậy Thúy Liên là dì Hai của Thế Bảo ?
Vũ Thường gật đầu :
- Dạ phải . Mẹ Ơi ! Có đúng là mẹ đã phá hoại gia đình của người ta không ?
Bà Cẩm Hằng cười chua xót :
- Chưa gì mà con đã kết tội mẹ ruột của mình rồi ư ?
- Con xin lổi . Con không có ý đó.
Lại một tiếng thở dài giọng bà Cẩm Hằng nghe xa thẳm :
- Củng có thể chính mẹ là kẻ phá nát gia đình của Thúy Liên.
- Tại sao mẹ lại làm như vậy ? - Vũ Thường cáu gắt - Tại sao mẹ nở nhẩn tâm đến như thế ?
- Con có thấy là đã có quá nhiều câu hỏi tại sao của con rồi không ? Vậy tại sao con không hỏi mẹ nguyên nhân tại sao như thế.
- Con...
Bà Cẩm Hằng bắt đầu kể :
- Thời còn con gái, mẹ và Văn Thế là người cùng một làng, 2 người yêu nhau . Do hoàn cảnh thời đó chiến tranh hoạn lạc, nên cả 2 ly tán mất tin nhau . Mẹ vẩn nhớ lời thề hẹn năm xưa mà chờ đợi ròng rả gần 5 năm . Lúc ra Sài Gòn sinh sống, mẹ làm việc cho một hãng vải . Cho đến một hôm, mẹ tình cờ gặp lại Vân Thế khi ông ấy vào mua hàng.
Vũ Thường ngồi xuống đối diện lắng nghe . Bà Cẩm Hằng vẫn từ tốn kể :
- Sự thật mẹ nào có biết lúc đó Văn Thế đã có gia đình . Rồi kể từ hôm ấy, ông ta lui tới thường xuyên . Con gái, ai lại chẳng mềm lòng . Thế là mẹ và ông ta nối lại tình xưa, nhưng giấy không thể gối được lửa . Một lần đưa mẹ đi mua sắm, Văn Thế chạm mặt với Thúy Cầm, là má của thằng Thế Bảo đấy.
- Vậy sau đó, tại sao không cắt đứt luôn ?
Bà Cẩm Hằng cười mĩm, rồi nói :
- Sau lần ấy, mẹ cứ tra hỏi mãi . Cuối cùng, ông ta nhận đã có vợ . Mẹ đề nghị chia tay, song Văn Thế cứ tới lui mãi, nhưng mẹ kiên quyết, và thế là ông ta rút lui.
Vũ Thường làm lạ hỏi :
- Ấy thế sao dì Hai của anh Bảo chết và má anh ấy giận mẹ đến thế vậy ?
- BẴng đi một thời gian . Sau đó, Văn Thế lại xuất hiện và nói đã ly dị vợ, đòi kết hôn với mẹ . Thoạt đầu, mẹ cũng nửa tin nửa ngờ . Song cả một thời gian dài không hề có chuyện gì xảy ra, nên mẹ đồng ý kết hôn . Nhưng thật không ngờ, gần đến ngày cưới thì Thúy Liên đến tìm mẹ với cai thai trong bụng.
- Thì ra ông ấy nói dối me.
Bà Cẩm Hằng đan các ngón tay vào nhau :
- Cô ấy cứ nằng nặc cho rằng mẹ là kẻ thứ ba vào cuộc đời vợ chồng của họ.
- Vì dì ấy làm sao biết mẹ là mối tình đầu của ông ta . Sao lúc đó mẹ không giải thích với dì Liên ?
- Con nghĩ Thúy Liên sẽ tin vào những gì mẹ nói ư ? -- Bà Cẩm Hằng lắc đầu --- Tuy mẹ là người đến trước, nhưng cô ấy mới là vợ chính thức của Văn Thế, nên mẹ hứa sẽ rời xa ông ta vĩnh viễn.
- Và mẹ đã làm gì ?
Bà Cẩm Hằng nhìn mông lung đáp :
- Mẹ rời Sài Gòn tránh mặt đi một thời gian, và từ đó mất liên lạc luôn với ông ta . Thật không ngờ, hôm nay mẹ lại gặp Thúy Cầm và La Cương
- Con nào khác hơn me, khi yêu cháu của một người đàn bà mà mẹ từng làm cho bà ấy đau khổ.
Chợt nhớ ra điều gì, bà Hằng hỏi con gái :
- Phải rồi . Thúy Cầm cứ khăng khăng nói mẹ giết chết Thúy Liên . Không lẽ cô ấy...
- Dạ, đúng vậy . Dì Hai của anh Bảo qua đời từ lâu rồi ạ.
- Thế còn đứa bé trong bụng ?
Vũ Thường lắc đầu :
- Con không hề biết gì về chuyện này . Con nghĩ anh Bảo cũng không biết hơn con bao nhiêu.
- Thật tội nghiệp cho cô ấy . Bây giờ, con còn cho mẹ là người xấu nữa không ?
Vũ Thường nhìn mẹ trìu mến :
- Sao mẹ lại nói thế a ? Cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, mẹ vẫn là mẹ của con . Huống chi sự việc này tất cả do ông ta gạt mọi người và mẹ cũng là một nạn nhân.
- Cám ơn con hiểu được me.
Nhìn nét mặt bà Cẩm Hằng vần u buồn, Vũ Thường bèn nói :
- Mọi chuyện đã sáng tỏ, sao con thấy mẹ không vui ?
- Mẹ đang nghĩ đến chuyện của con và Thế Bảo
- Có phải mẹ nghĩ chuyện đó làm ảnh hưởng đến tình cảm của tụii con ?
Bà Cẩm Hằng ngán ngẩm :
- Mẹ cho rằng sắp tới, con sẽ có nhiều rắc rối đấy.
- Mẹ yên tâm đi . Anh Bảo là người có suy nghĩ . Bằng như vì 1 lý do nào đó, thì tụii con chia tay thôi.
- Sao nói dại thế, hả con ?
- Con chỉ nói đùa vậy thôi ---- Vũ Thường cười đáp . Song thực chất nàng rất lo, không biết Thế Bảo nghĩ thế nào . Nhưng để mẹ yên lòng, nên nàng gắn gượng ---- Tình cảm tụi con bao lâu nay, chẳng lẽ nói bỏ là bỏ liền được sao mẹ.
Qua lời con, bà Cẩm Hằng phần nào yên tâm, bà từ tốn :
- Đã là thế mẹ đỡ lo hơn.
- Mẹ ăn mì đi, chắc nó nở to ra hết rồi.
Bà Cẩm Hằng cười :
- Có sao đâu.
Bà mở nắp tô mì . Không những sợi mì đã nở to mà còn rệu rạo, nhưng bà vẫn chậm rãi ngồi ăn vì sợ Vũ Thường buồn.
Riêng nàng nhìn mẹ, lòng cảm thấy xốn xang . Nỗi lòng của mẹ nào có ai hiểu thấu . Bao năm qua mẹ đã bị tiếng oan chịu đựng mà sống . Vũ Thường càng thương mẹ nhiều hơn, rồi nàng nghĩ cần phải minh oan cho mẹ.
Đang lúi cúi gõ đều trên bàn phím thì cô bạn đồng nghiệp đẩy cửa phòng, thò đầu vào gọi :
- Vũ Thường ! Có người tìm.
Vũ Thường có phần ngạc nhiên vì nàng không hề hẹn ai, nhất là trong giờ làm việc . Vậy người đó là ai ? Nàng cho rằng chắc chắn không phải là Thế Bảo . Bởi thứ nhất, hai bên đã có giao ước từ trước, không ai được tùy tiện đến chỗ làm của người kia, mà chỉ được hẹn qua điện thoại . Thứ hai là sau vụ việc xảy ra ở nhà hàng, nàng gọi cho Thế Bảo mấy lần, nhưng đều không gặp . Nàng nghĩ anh cố tránh mặt nàng.
Trong lòng Vũ Thường rất buồn . Nàng cho rằng Thế Bảo, cũng như vợ chồng ông bà La Cương sẽ hiểu lầm cho mẹ của nàng . Nhưng biết làm sao hơn một khi nàng chẳng có cách nào để giải thích.
- Này ! Sao ngồi thừ ra thế ? Đã bảo Thường có khách đấy.
Vũ Thường đáp lại bằng cái nhướng mày.
- Nghe rồi . Mình ra ngay.
Nàng tiếp tục phần việc dở dang cho hết . Vài phút sau, nàng rời khỏi phòng, đi ra phòng tiếp khách của công ty.
Vũ Thường thoáng giật mình khi nhìn thấy bà La Cương đang ngồi ở ghế và xem tạp chí
Nghe tiếng chân, bà La Cương ngẩng đầu lên . Bà bỏ tờ tạp chí xuống bàn khi Vũ Thường đến gần.
Với một chất giọng thật nhẹ và êm, Vũ Thường thốt :
- Xin lỗi, cháu không biết người tìm cháu là bác.
- Người nói xin lỗi phải là tôi, vì đã làm phiền cô trong giờ làm việc
- Dạ, không sao đâu bác -- Vũ Thường ngồi vào ghế đối diện --- Bác tìm cháu chắc có việc dạy bảo ?
Bà La Cương từ tốn :
- Dạy bảo thì tôi không dám . Nhưng chắc cô doán ra tôi đến đây vì chuyện gì.
- Dạ, mấy ngày nay, cháu không gặp anh Bảo
- Tôi đến đây không vì thằng Bảo
- Vậy ý của bác là...
- Tôi đến đây là vì cô.
- Vì cháu ? - Vũ Thường nhíu mày làm lạ --- Cháu không hiểu ?
Bà La Cương thở hắt ra một tiếng :
- Có lẽ tôi không cần kể ra ở đây . Chắc mẹ cô cũng đã nói cho cô biết mọi chuyện rồi chứ gì ?
- Vâng . Mẹ cháu đã cho cháu biết tất cả . Thế bác có muốn nghe không ?
Bà La Cương đưa tay ngăn :
- Tốt nhất là cô không nên nói, vì tôi chẳng muốn nghe . Với lại, có ai kể mà tự cho mình xấu bao giờ.
Lời nói ấy phần nào xúx phạm mẹ Vũ Thường, làm cho nàng hơi khó chịu . Song Vũ Thường vẫn nhẹ giọng
- Dường như bác hơi thiên vị đấy.
Thấy bà La Cương cau mày lộ vẻ bực dọc, nàng nói tiếp :
- Tại sao bác không muốn nghe một sự thật, mà từ bấy lâu nay nó chôn chặt trong lòng một người đáng thương.
Bà La Cương hứ khẽ :
- Thì ra cô vẫn tin là mẹ của cô vô tội . Vậy còn cái chết của chị Hai tôi ?
- Đó chỉ là tai nạn, thưa bác . Tại sao bác cứ luôn khăng khăng khẳng định, me cháu là người phá hoại hạnh phúc gia đình kẻ khác, mà không suy xét cho cùng cạn, thấu đáo ?
Bà La Cương kết thúc câu chuyện :
- Tôi đến đây không để tranh luận, mà chỉ yêu cầu cô đừng bao giờ tìm Thế Bảo nữa, nếu như còn có lòng tự trọng
- Tại sao ?
- Cô không cần biết lý do tại sao ?
- Thực nực cười . Bác lấy tư cách gì để chen vào chuyện tình cảm của tụi con ?
- Tôi lấy tư cách... -- Bà La Cương ấp úng, nhưng chợt nhớ ra có lẽ Vũ Thường chưa biết gì trong quan hệ giữa bà và Thế Bảo, nên bà mạnh dạn --- Với tư cách mẹ của Thế Bảo, được chứ ?
Giọng Vũ Thường tỏ ra kiên quyết không kém :
- Thưa bác, tuy bác là mẹ của anh Bảo, nhưng chuyện tình cảm của tụii con, hãy để tụii con tự giải quyết lấy.
- Cô.
- Thưa bác, có phải anh Bảo nhờ bác đến đây để gặp cháu ?
- Không hề . Nó không biết tôi tới đây.
Vũ Thường đứng dậy :
- Nếu không còn gì, cháu xin phép trở vào làm việc.
Bà La Cương hiểu Vũ Thường đuổi khéo bà . Nhưng trước thái độ nhã nhặn lễ độ của nàng, bà không thể nào làm khác hơn . Bà đứng dậy :
- Tôi cũng không muốn làm phiền cô lâu . Những gì cần nói, tôi đã nói xong . Mong cô đừng làm tôi thất vọng.
Không thèm nhìn vào mặt Vt dù chỉ một chút, bà La Cương xoay người bỏ đi thẳng ra ngoài
Nhìn bà La Cương khuất sau cánh cửa kiếng, Vũ Thường ngồi phịch xuống ghế toàn thân nặng trịch như chì . Tâm tư nàng xáo động, rối bời.
Đông Sơn từ phía sau bước tới, ân cân hỏi :
- Em không sao chứ ?
- Anh nghe hết rồi, phải không ?
Đông Sơn ngồi xuống ghế đối diện :
- Anh xin lỗi, anh không cố tình . Vì lúc nãy có việc đi ngang qua đây, cho nên...
- Em hiểu mà.
Đông Sơn nhỏ nhẹ :
- Có cần anh giúp em điều gì không ?
Vũ Thường lắc khẽ đầu . Nàng không muốn Đông Sơn chen vào, huống chi đây là chuyện tình cảm giữa nàng và Thế Bảo
Với nụ cười khỏa lấp trên vành môi khô đắng, Vũ Thường cất giọng :
- Em tự giải quyết được . Phải rồi . Anh giúp em chuyện Vĩ Tân tới đâu ?
- Nói ra thật xấu mặt
- Anh thất bại ?
- Có thể nói như vậy
- Thôi, bỏ đi --- Vũ Thường bặm môi --- Sao số của em khổ đến thế không biết ?
Đông Sơn động viên :
- Đừng bi quan, rồi em sẽ vượt qua được mà
- Cám ơn anh . Thôi, em vào làm việc đây
Đông Sơn ngồi yên . Chờ Vũ Thường khuất dạng mới rút điếu thuốc cắn trên môi, Sơn nhếch mép cười nửa miệng . Đôi mắt ánh lên tia nhìn sâu thẳm khó đóan . Dường như trong đầu Sơn đang nghĩ đến điều gì đấy.
Bến Bờ Hạnh Phúc Bến Bờ Hạnh Phúc - Lam Phượng Bến Bờ Hạnh Phúc