However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Chanh Bảo Bảo
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 12 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 670 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 08:30:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11: Chương 10
ình minh — — là lúc thế giới đắm chìm trong bóng tối, đang muốn nghênh đón ánh sáng rực rỡ......
Cửa bị đẩy nhẹ ra, người đàn ông lết tấm thân mệt mỏi qua phòng khách chuẩn bị đi vào phòng, trong lúc bất chợt — —
Khóe mắt anh liếc tới cái ghế sofa trong phòng khách, trên đó có một viên thịt nhỏ cuộn tròn như con nhím, bước chân người đàn ông dừng lại, xoay người, rón rén bước tới bên cạnh sofa.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt, bên trên lông mi dài còn long lánh nước mắt chưa khô, hai mắt khép chặt sưng to, không khó có thể tưởng tượng con ngươi cô trợn lên sẽ hồng như thế nào, thân thể cô vì lạnh mà cuộn tròn, vẫn không ngừng run rẩy.
Hai mắt người đàn ông nhắm lại, hít một hơi thật sâu, trời ạ! Sao lại biến thành bộ dáng thế này? Cô không thể chăm sóc mình thật tốt sao? Bảo Nhi! Anh nên bắt em làm thế nào mới tốt đây!?
Anh đau lòng nhìn bộ dạng đáng thương như bây giờ của cô, ngẫm lại những lời nói khốn kiếp của mình đêm qua, lại còn bỏ mặc cô một mình ngồi khóc suốt đêm ở đây, anh liền hận không thể một phát bắn chết chính mình.
Anh cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Bảo Nhi ngủ say, giống như đang cầm trân bảo dễ vỡ, nhẹ nhàng thương yêu in xuống mặt cô một nụ hôn, sau đó ôm cô đi về phía phòng ngủ......
"A...... Đừng! Đừng mà!" Người đang ngủ say bỗng chốc bị ác mộng làm cho thức tỉnh, miệng không ngừng phát ra tiếng hét chói tai, trên trán không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.
Bảo Nhi đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, trời đã sáng! Ah? Tại sao cô lại ở trên giường? Là Ngạn ôm mình vào sao?
Cô mừng rỡ quay đầu, đaạp ào mắt chỉ có tấm rèm cửa đung đưa, không có chút dấu vết là đã từng có người ngủ qua, không có chút hơi ấm, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc sụp đổ, nước mắt không khống chế được mà lại tiếp tục rơi xuống.
Không có! Không có gì cả, Ngạn căn bản không có trở lại, anh thật sự không cần cô, cũng không trở lại nữa, anh đã thu hồi yêu cô rồi! Tựa như trong mộng, ngay cả nhìn cũng không nhìn cô một lần, cùng cô gái khác tiến vào lễ đường, bước lên thảm đỏ, trao đổi nhẫn cưới......
"Sao thế? Bảo Nhi, sao em lại khóc nữa rồi hả? Không phải còn đang ngủ sao?" Nghe thấy tiếng kêu la của cô, snh vội vội vàng vàng xông vào gian phòng, lo lắng đi tới mép giường, muốn biết chuyện gì xảy ra.
"Ngạn? Thật sự là anh! Oa ô — —, sao anh có thể không quan tâm em, mà hết hôn với cô gái khác chứ!" Nhìn thấy anh, cô giống như từ trong Địa Ngục trở lại Thiên Đường, trong lúc nhất thời hoàn toàn không phản ứng kịp, không thể làm gì khác hơn là úp sấp vào trong ngực anh, lớn tiếng gào khóc, hảo hảo mà phát tiết một lần.
"Anh đâu có kết hôn cùng cô gái khác? Dù là thật, cũng là kết hôn với người duy nhất – là em! Anh chắc chắn muốn em, tối hôm qua là anh giận đến hồ đồ rồi, anh xin lỗi! Tất cả đều là lỗi của anh, anh không tốt, em tha thứ cho anh có được không?" Anh không biết tại sao cô lại nói những lời không giải thích được, không thể làm gì khác hơn là ôm cô nhận tội, lại nói tiếp.
"Bảo Nhi, em đừng khóc nữa, tối hôm qua đã khóc cả đêm rồi, lại khóc nữa tim anh sẽ vỡ mất!" Anh đau lòng ôm cô vào trong ngực, ôm cô ngồi trên giường lớn, bàn tay to khẽ vuốt sống lưng cô, thấy hai vai cô vẫn không ngừng run rẩy, tâm của anh giống như bị thừ gì níu chặt, đau chết!
"Em...... Em chờ...... Anh cả buổi tối, anh cũng không có...... không có trở về, mới vừa rời giường...... Không nhìn thấy anh, em cho rằng anh thật...... Giống như lời nói tối qua, đã hối hận...... Yêu em, không cần yêu em nữa!" Cô nằm ở trong ngực anh, thút tha thút thít, khóc lóc kể lể, giống như muốn trút hết toàn bộ uất ức mà khóc to.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Em hãy quên những lời nói tối qua của anh được không, những lời đó không phải thật tâm của anh, tim anh đã sớm bị em trộm mất, yêu cũng dành hết cho em, cầm cũng không thể cầm về được nữa rồi! Anh vĩnh viễn sẽ không buông tay em ra! Em đừng khóc nữa, nếu còn tiếp tục khóc, mắt em sẽ mù đấy!” Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô.
"Tối qua, tâm trạng của anh không tốt nên đến quán của A Đường uống rượu, trong lòng vẫn không yên tâm về em, vốn là định sau nửa đêm sẽ trở lại, nhưng mà bọn A Đường lại không yên tâm, sợ sẽ xảy ra chuyện giống như năm năm trước, dám không để cho anh đi, sau đó lại còn dám bỏ thuốc ngủ vào trong rượu của anh, mới vừa rồi A Đường lái xe đưa anh về.
Vừa vào cửa thì thấy em ngủ trên ghế sofa, anh liền ôm em vào phòng, tựu vốn muốn ngủ cùng em thêm chút nữa, lại sợ mùi rượu đánh thức em dậy, anh đang chuẩn bị tắm xong sẽ trở lại ngủ! Thật đó!"
"Ngạn, em cũng không cần anh rời xa em! Cũng không cần anh bị thương! Lại càng không muốn anh xảy ra chuyện giống như năm năm trước!" Hai mắt cô trừng lớn, thấy trên người anh không ngừng nhỏ nước xuống, người còn ướt đẫm, cẩn thận kiểm tra trên người anh xem có bị thương không.
Lời của anh là cô chấn tỉnh, nếu năm đó anh thật sự xảy ra chuyện gì, bây giờ cô sẽ hối hận muốn chết sao? Chuyện tương lại không ai có thể đoán trước, làm sao có thể không quý trọng người trước mắt đây? Có lẽ bọn họ có thể sống cùng nhau đến già cũng không chừng!
Cần gì phải vì chuyện có thể không xảy ra mà bỏ lỡ nhau, để sau này tiếc nuối chứ? Coi như sau này, bọn họ thật sự rời xa nhau, dù sao hai người cũng có tình yêu sâu nặng, không phải sao? Trong đầu có suy nghĩ tạp nham, trong lúc bất chợt làm theo, cô cảm thấy trong lòng sáng tỏ thong suốt.
"Bảo Nhi, đừng khẩn trương, chuyện năm năm trước sẽ không xảy ra nữa. Anh đã nghĩ rồi, từ nay về sau anh sẽ không ép em nữa, chờ khi nào em nghĩ thông suốt, chúng ta sẽ kết hôn, dù sao chỉ cần có em bên cạnh, cũng không kém kết hôn là mấy, đúng không?" Anh kéo cô ôm thật chặt trong ngực, nói ra kết quả suy nghĩ tối qua của mình.
"Ngạn, thật ra thì em......" Bảo Nhi mừng rỡ khi anh vì cô mà thỏa hiệp, càng khẳng định quyết định của mình, vừa định nói ra suy nghĩ thông suốt của mình cho anh biết — —
"Chỉ là, nếu như em có bảo bảo, nhất định phải kết hôn với anh, em cũng không muốn bảo bảo của chúng ta trở thành con riêng chứ!" Anh bỗng chốc ngắt lời cô, khóe miệng chứa đựng nét cười tà ác, hì hì! Đây chính là tuyệt chiêu cuối cùng của anh, sau này anh nhất định phải cố gắng gấp bội, đợi đến khi trong bụng cô có bảo bảo, nhất định sẽ ngoan ngoãn tiến vào lễ đường với anh rồi!
"Ngạn, em muốn nói cho anh biết, không cần chờ có bảo bảo, em vừa nghĩ thông suốt rồi, làm người nên quý trọng người trước mắt, cho nên em đồng ý...... Gả cho anh." Cô thẹn thùng vùi mặt vào trong lồng ngực anh, càng nói càng nhỏ.
"Bảo Nhi, điều anh vừa nghe thấy có thật không? Em thật sự đồng ý gả cho anh sao? Thật tuyệt!" Quả thật, anh không thể tin vào những gì mà hai lỗ tai nghe được, nếu không phải là Bảo Nhi ở trong lòng anh gật đầu, anh nhất định sẽ cho rằng mình đang nằm mơ!
Anh hưng phấn ôm Bảo Nhi lăn lộn trên giường, "Em thật sự đã đồng ý làm bà xã của anh! Ha ha ha! Bà xã, trước gọi một tiếng ông xã nghe thử, nhanh lên một chút!"
"Em...... Kêu không được!" Trong lúc nhất thời, sao cô có thể gọi ra miệng được? Hơn nữa hai người còn chưa kết hôn!
"Mau gọi! Không gọi...... Anh sẽ cù em đó!" Anh ôm cô nằm ngửa ở trên giường, bàn tay giữ chặt eo nhỏ của cô không để cho cô chạy trốn, ngón tay thon dài vô tình hay cố ý xẹt qua thắt lưng nhạy cảm của cô, ý vị uy hiếp không cần nói cũng biết.
"Ha ha, ngừng...... Dừng tay! Em nói! Ông...... Ông xã!" Bảo Nhi sợ nhột, không ngừng giãy dụa trên người anh, ngay cả phản kháng cũng không kịp, cũng không có nghĩa khí giơ cờ đầu hàng.
"Bà xã, anh muốn em!" Vừa rồi, cô không biết sống chết giãy dụa trên người anh, đốt lên ngọn lửa cháy hừng hực, dục hỏa theo máu lan ra khắp cơ thể, dục vọng đã bị cô khơi dậy, anh vô cùng khát vọng thưởng thức hương vị ngọt ngào trên người cô.
Bỗng chốc, mắt làm trở nên thâm trầm, anh nhẹ xoay người một cái, đè cô dưới thân, không đợi cô phản ứng kịp, cúi đầu chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của cô, đầu lưỡi ta ác true chọc cái lưỡi thơm tho của cô, điên cuồng hấp thu vị ngọt trong miệng cô, đôi ta không an phận di động trên thân thể mềm mại của cô, bàn tay tà ác chui vào trong vạt áo, thăm dò nơi đẫy đà của phụ nữ,......
Cùng lúc đó, bên ngoài cửa phòng truyền đến tiếng cãi vã phiền não, theo "Bùm!" một tiếng vang thật lớn, ba con "Gấu trúc" vô cùng ngu xuẩn nằm bò trên sàn nhà, hung bạo dập tắt dục hỏa trong người anh.
Anh lật người lại, ngồi trên giường, bàn tay ôm chầm lấy Bảo Nhi đang không ngừng thở gấp, dịu dàng vuốt sống lưng cô, mắt lam rét lạnh bắn ra ánh sáng nguy hiểm, quét về phía vị khách không mời mà đến trước cửa, "Ba người đang giở trò quỷ gì vậy? Định nằm sấp cả đời sao?" Thanh âm của anh nghe có cảm giác u ám, làm cho trong lòng người ta dâng lên cảm giác rùng mình.
Nằm ở phía trên, Lục Minh bò dậy đầu tiên, cố làm ra vẻ trấn định, mà hướng người đàn ông trên giường, thoáng nở nụ cười, "Ách...... Chúc mừng lão đại cầu hôn thành công!" Nói xong, lập tức cúi đầu làm bộ vỗ bụi trên người.
Ngay sau đó, Cảnh Hạo Thiên cũng đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn Kỷ Ngạn Hiên, lại lập tức cúi xuống, hướng về phía sàn nhà, lộ ra bộ dáng khóc còn khó hơn cười, "Chúc...... Chúc lão đại cùng chị dâu đầu bạc răng long, vĩnh kết đồng tâm!"
Cuối cùng là Tiểu Hải xoa xoa thân thể suýt chút nữa bị đè bẹp, nhìn sắc mặt người đàn ông âm trầm đến đáng sợ, "Ách...... Cái đó......, mẹ sáng suốt! Gả cho cha, đây là chuyện thong minh nhất trong cuộc đời. Hơn nữa, mẹ cũng đã bị cha ăn, không lấy chẳng phải quá tiện nghi cho cha...... Ách......"
Trong lúc bất chợt, Tiểu Hải ý thức được mình nói những gì, vội vàng che miệng, hoảng sợ nhìn hai người đàn ông bên cạnh, cố gắng sử dụng ánh mắt cầu cứu: làm thế nào? Đoạn thoại vừa rồi có thể bấm rơi không vậy?
Lần này chết chắc rồi! Tất cả bọn họ! Để cho bé nghe thấy một chút hiện trường, mặc bé đánh nhau với Yêu Tinh không phải tốt sao, nhất định dắt bé đi, bây giờ phải làm sao? Bé có thể bị cha làm thịt không?
Chỉ một thoáng, bên trong phòng không khí lạnh đến cực điểm, không có ai mở miệng nói chuyện nữa, chỉ có Bảo Nhi còn đang tình trạng khác không ngừng thở khẽ, trên người anh tản mát ra một hơi thở kinh người, sắc mặt vốn đã khó coi bây giờ chỉ có thể hình dung bằng từ kinh khủng, "Ba người đã chuyện tốt gì? Không cần nói, mới vừa ở ngoài cửa nói chuyện tôi nghe được rồi."
"Cha...... Cha, cái này là...... Ách...... Là con đoán." Tiểu Hải nhìn người đàn ông trước mắt đáng sợ như muốn giết người, bị dọa đến đầu lưỡi cũng cứng lại.
"Đoán?" Anh lạnh lùng nhìn bộ mặt chột dạ trước mắt, ánh mắt nhìn chung quanh tiểu quỷ, lại thấy hướng cạnh cửa có hai người học theo con thằn lằn dán trên tường, hai người đàn ông nằm sấp chuẩn bị nằm, giận không kiềm được mà gầm thét: "Mẹ kiếp! Các người lại dám giám thị tôi sao?"
Hai người đàn ông cạnh cửa dựa vào vách tường bị tiếng quát dọa sợ, thân thể run run hạ xuống, Tiểu Hải ở bên cạnh không tự chủ rụt cổ lại, hai mắt liếc thẳng đến cửa, đang suy nghĩ xem có cách nào xông ra cửa mà không bị bắt lại.
"Lục Minh, Cảnh Hạo Thiên, lá gan hai người thật là không nhỏ? Ở Tokyo nghỉ phép lại có thể xem diễn trò, đúng không?" Tiếng sư tử rống kinh người bay vào lỗ tai hai người, hai người đồng thời xoay người lại, cúi thấp đầu, rất ăn ý cùng nhau nói: "Lão...... Lão đại, chúng tôi không có...... Không có nhìn, chỉ nghe...... Nghe mà thôi!"
Oan uổng quá! Bọn họ cái gì cũng không thấy, không biết có thể giảm nhẹ hình phạt không?
"Nghe mà thôi à? Vậy thì tốt, từ hôm nay trở đi, hai người thay A Hạo đến làm tại công ty, tôi cùng cậu ta nghỉ phép ba tháng!" Đầu lông mày của anh nhếch lên, khóe miệng cong lên cười tà.
"Không thể nào? Ba...... Ba tháng?" Trời ạ! Một tuần này tin tức của các bộ phận khẳng định đã chồng chất như núi, bây giờ còn phải là phần việc của mấy người, vậy chẳng phải hắn sẽ coi công ty như nhà mình sao?! Vậy hắn làm sao có thời gian ra ngoài cưa gái chứ?
"Lão đại, niệm tình chúng tớ lần đầu vi phạm, mà tha cho chúng tớ có đi! Ba tháng còn không khiến chúng tớ vội chết sao?" Lục Minh không để ý đến hình tượng, nước mắt nước mũi tèm nhem, gào khóc.
Bên trong công ty cũng truyền đến tin A Hạo thay mặt tổng giám đốc làm việc cũng sắp hộc máu mà chết, lão đại lại muốn hắn và Hạo Thiên hai người làm phần việc của bốn người, còn phải chống đỡ trong ba tháng! Vậy có khác gì giết hắn đâu!
"Nếu không đổi thành ba năm, các cậu thấy thế nào?" Đầu lông mày Kỷ Ngạn Hiên nhăn lại, không nhịn được trừng mắt với hai người quỷ khóc sói gào này, ngữ điệu băng lãnh không có chút độ ấm nào.
"Đừng...... Đừng mà!" Oa! Mệnh hắn thật khổ mà!
"Lão đại anh minh, cứ...... Cứ để ba tháng là tốt lắm rồi!" Nói đùa, hắn cũng không muốn chết vì làm việc quá sức!
Lục Minh và Cảnh Hạo Thiên vâng vâng dạ dạ, vừa trả lời vừa hướng đi ra ngoài cửa phòng, trong lòng thầm cảm thấy may mắn: cũng may khá tốt, bọn họ vốn cho rằng sau khi sự việc đã bị bại lộ thì sẽ bị lão đại hung hăng ngược đãi K lần mới dừng lại! Bọn họ cũng không muốn biến thành gấu trúc giống như lão đại.
"Khoan đã, hai người các cậu hãy nhớ kỹ, từ ngày mai trở đi, mỗi đêm...... Ách......" Buổi tối anh muốn ở cùng Bảo Nhi, ban ngày thì tốt hơn, vẫn là để ban ngày đi, bộ dạng này sẽ đè bẹp bọn họ, còn có thể trở về ăn sáng với Bảo Nhi.
"Từ ngày mai trở đi, mỗi sáng sớm đến đạo trường chờ tôi!" Sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, anh rốt cuộc cũng tuyên bố hình phạt.
"Không thể nào?"
"Lại muốn đi đạo trường?"
Chỉ một thoáng, hai người liền cảm thấy tứ chi bủn rủn không còn sức lực, không để ý đến hình tượng tê liệt ngã trước cửa phòng. Tại sao lần nào bọn họ cũng xui xẻo như vậy chứ?
"Còn không mau cút đi! Không phải bây giờ hai người liền muốn đến đạo trường chứ?" Sư tử rống lên giống như động đất - đinh tai nhức óc, chỉ là khuôn mặt tuấn tú lại mơ hồ hiện lên nét trêu tức,vẻ mặt mừng rỡ.
"Về phần con, con mau biến ra ngoài lưu lạc ba tháng cho cha! Cha mặc kệ con đi đâu, chỉ cần không quay lại đây là được!" Khóe miệng nâng lên nụ cười như có như không, như vậy sẽ không có ai đến quấy rầy anh và Bảo Nhi rồi! Ha ha!
Cứ như vậy thôi sao? Tiểu Hải không dám tin nhìn vào mắt lam của anh, giống như muốn nhìn thấu cái gì, nhìn chằm chằm người đàn ông trên giường, trực giác nói cho bé biết chuyện không có đơn giản như vậy.
Mắt lam thâm thúy quan sát tiểu quỷ trước mắt, ngay sau đó, anh cười khẽ một tiếng, "Cha sẽ cân nhắc lại một lần nữa chuyện có nên cho con ra vào tự do phòng vi tính hay không!" Ha ha! Chỉnh tiểu quỷ này cảm giác thật tốt!
"Cha nói cái gì?" Tiểu Hải kinh ngạc nhìn ngườidđàn ông ngồi trên giường bộ dạng rất muốn ăn đòn, không thể tin được cha thế nhưng lại tư lợi bội ước?
Nhìn thấy Tiểu Hải trước mắt giận không ít, anh thờ ơ nhướng cao lông mày, lộ ra vẻ mặt vô tội cười cười, "Tiểu quỷ, lúc ra ngoài nhớ đóng cửa!"
Tiểu Hải tức giận trừng mắt với người vô lại kia, trong lúc nhất thời giận đến không biết nói cái gì cho phải, bỗng dưng, trong đầu thoáng qua một ý niệm trả thù, bé nhìn một chút người phụ nữ đang nằm trên giường, tròng mắt đen lóe ra tia sáng tà ác, "Mẹ, lần trước cha nói muốn đem toàn bộ chuyện xảy ra năm năm qua ẹ nghe, nhưng cha đã nói sót một chuyện, mẹ có muốn biết đó là chuyện gì không?"
Bảo Nhi còn chưa kịp phản ứng, chợt Kỷ Ngạn Hiên ngẩng mạnh đầu lên hung tợn trừng mắt nhìn tiểu quỷ trước mắt chỉ sợ thiên hạ không loạn kia.
Tiểu Hải quay mặt đi, không nhìn mắt lam tràn đầy lửa giận của anh, khóe miệng nâng lên nụ cười xấu xa, "Cha đã từng dẫn theo một đám người xông vào nhà mẹ, đem bà ngoại, ông ngoại, bác Vân kéo dậy từ trên giường, còn cầm sung chĩa vào trán bác Vân để uy hiếp bọn họ nói ra tung tích của mẹ, lúc ấy đã khiến ông ngoại, bà ngoại, tất cả đều bị dọa sợ.
Sau đó, nếu không phải cha nuôi chạy tới, bác Vân sớm đã bị cha làm thịt rồi, chuyện ngày đó không biết cha cố tình bỏ sót, hay là thật sự đã quên?" Tiểu Hải ném xuống một quả bom, thật nhanh tông cửa xông ra ngoài, ngoài cửa còn bất chợt truyền đến tiếng cười vui vẻ của bé......
Anh ngoảnh lại nhìn, bóng dáng tiểu quỷ kia đã không thấy đâu nữa, chậm rãi quay đầu nhìn người trong ngực, sắc mặt Bảo Nhi đã thay đổi, giác quan thứ sáu nói cho anh biết, hiện tại anh nhất định sẽ gặp phiền toái rất lớn!
"Ngạn, Tiểu Hải nói, tất cả đều là thật sao? Anh dẫn người tiến vào nhà em uy hiếp người nhà em, còn chỉa sung vào trán Vân sao?" Trong giọng nói rõ ràng có tố cáo, bởi vì tức giận mà tròng mắt đen ửng hồng, hung hăng nhìn chằm chằm anh.
"Ách...... Chuyện này, bởi vì lúc ấy anh vội vã muốn tìm gặp em sao? Mà anh trai em rõ ràng biết thế nhưng một câu cũng không nói, cho nên......" Nhìn thấy khuôn mặt tức giận đỏ bừng của cô, anh ấp úng giải thích.
"Sao anh lại gạt em không nói?" Đôi mắt đẹp của cô trợn trừng, tức giận quát.
"Anh chính là sợ em tức giận giống như bây giờ nên mới không nói! Hơn nữa chuyện đã qua lâu như vậy rồi!" Tiểu Hải chết tiệt, khi nào quay về anh nhất định sẽ lột da!
"Anh lại muốn giết Vân? Nếu như A Hạo không tới, có phải anh định làm thịt cả nhà em?" Cơn thịnh nộ trong lòng cô không khống chế được mà bốc lên, tức giận hướng anh gầm nhẹ. Tại sao anh có thể dã man như vậy! Thật quá đáng!
"Lúc ấy, anh chỉ nghĩ đến là muốn tìm em không nghĩ đến em sẽ lo lắng như vậy, anh trai em lại đi thêm dầu vào lửa chọc tức anh, anh nỗi cáu mới dùng súng uy hiếp anh ấy, hơn nữa cuối cùng cũng không có hạ thủ sao?" Anh mưu đồ giải thích hành động khi đó của mình, nhưng hiển nhiên không tốt, bởi vì Bảo Nhi giận đến bốc khỏi lên rồi!
"Anh vì nổi cáu mà có thể làm như vậy sao? Vậy trên đường phố mọi người lúc nào cũng có thể bị anh dùng súng chĩa vào hay sao?" Trách móc vẫn chưa nguôi giận, ngón tay cô còn đâm đâm vào ngực anh.
"Trên thế giới này, người có thể khiến anh nổi cáu cũng chỉ có mình em, cho nên em đừng để anh tức giận là được rồi!" Bộ mặt vô tội của anh nhìn khuôn mặt phẫn nộ của cô, khóe miệng ẩn chứa nụ cười vô lại, hung hãn làm người ta vô cùng phẫn nộ.
"Anh quả thực là vô lại, rõ ràng là anh làm sai, lại đẩy trách nhiệm lên người em? Anh thật sự là rất quá đáng! Em không muốn để ý đến anh nữa!" Cô nhìn cũng không nhìn anh một cái, nhấc chăn xuống giường, khuôn mặt xinh đẹp vì tức giận mà đỏ bừng, đáy mắt phiếm hồng, mũi thon không ngừng phun ra tức giận, môi anh đào trề ra.
"Bà xã, không ngờ bộ dạng tức giận của em lại đáng yêu như thế! Xinh đẹp khiến người tâm đãng thần trì (tâm tư sao đãng, thần trí trì độn), anh thật sự yêu em chết mất!" Cánh tay dài duỗi ra, giữ chặt eo nhỏ của cô, chợt kéo một cái, Bảo Nhi đúng như mong muốn, ngã vào trong ngực anh.
"Đừng nóng giận! Em không phải để ý anh, anh để ý em là được rồi!" Khóe miệng anh giương lên đắc ý hả hê, cười vô lại, nghiêng người tiến tới gần cô, đôi môi khêu dán lên lỗ tai cô nói chuyện, hài lòng nhìn cô vì nhạy cảm mà run run.
"Anh...... Không cần tới gần như vậy!" Cô hung hăng nhìn anh chằm chằm, hai tay đẩy thân thể anh càng ngày càng tiến gần, muốn anh cách xa mình một chút.
"Anh cứ muốn!" Anh trừng phạt bằng cách khẽ cắn vành tai cô, trong lúc bất chợt môi mỏng lai chuyển hường khác, đem tất cả kháng nghị của cô nuốt vào trong miệng, lưỡi nóng thừa dịp chui vào khe hở giữa hai cánh môi, điên cuồng mà hút hết vị ngọt trong miệng cô, ác ý trêu đùa đầu lưỡi thơm tho của cô, mê hoặc cô nhiệt tình đáp lại......
Thân thể mảnh mai vô lực xụi lơ mặc anh điên cuồng xâm chiếm, bàn tay nhỏ bé đang khước từ lại ngược lại xoa xoa trước lồng ngực trần trụi của anh, da thịt nóng rực, môi anh đào không ngừng bật ra tiếng ngâm, ngọn lửa phóng túng thiêu cháy hai người, cũng nhau trầm luân trong cơn kích tình nóng bỏng, đắm chìmctrong vòng xoáy tình yêu, thời gian như dừng lại, dài đằng đẵng......
Bé Cưng Của Học Trưởng Bé Cưng Của Học Trưởng - Chanh Bảo Bảo