Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Tác giả: Lam Bạch Sắc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 41 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 883 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 02:22:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11: Chương 11
ì tác phẩm mới của Bành đạo diễn, nên Gia Di phải học cách hút thuốc, chơi mạt chược, học cả tiếng Tô Châu, cách đi đứng, cho đến việc mặc tất chân thế nào, cách cởi sườn xám ra sao, cô đều phải chú tâm quan sát.
Vào một vai diễn của gái bán hoa, trải qua biết bao thăng trầm, cuối đời kết thúc bằng bi kịch. Nhân vật thể nghiệm tình yêu vô cùng ngắn ngủi, cuộc sống chỉ hưởng thụ buồn vui thoáng qua
Mấy lần tập diễn xuất, đoàn phim phải mời thầy chỉ đạo cho Gia Di, có điều người đó không mấy hài lòng. "Diễn cảnh tình cảm nếu như không dùng ánh mắt để biểu đạt, thì em quá ư là tệ. Gia Di, em hãy mường tượng và nhập tâm vào nhân vật, hồi tưởng lại kinh nghiệm mối tình khác cốt ghi tâm."
Khắc cốt ghi tâm?! Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cô chỉ có thể xấu hổ cười
Người chỉ đạo mặt mày ủ rũ, hết biết nói gì. "Thể hiện tình yêu mà gương mặt không có cảm xúc, khiến cho người xem không còn hứng thú. Em ở đây nghĩ kỹ lại, dù sao thì thứ tình cảm này cũng không thể dựa vào diễn xuất bù đắp."
Kết thúc công việc, cho đến khi cô về đến nhà, tâm trí vẫn còn văng vẳng lời của biên đạo. Nghĩ yêu nhưng không thể yêu...... Cô yên lặng nhún vai, nhìn chuỗi chìa khóa trong lòng bàn tay
Chìa khóa căn hộ của Diêu Tử Chính.
Vẫn còn nhớ rõ lời nói lúc ấy của hắn ở trong điện thoại. "Tôi hi vọng cuối tuần về nước sẽ được nhìn thấy em tự tay làm một bữa cơm."
Cơ hồ tất cả ý thức vô tình nhắc nhở Gia Di: Diêu tiên sinh sẽ trở về nước vào tối nay. Đứng ở bên cửa chần chừ hồi lâu, còn chưa kịp quyết định hầu như cô đã quên mất chuyện này, khẽ ném chìa khóa lên ghế salon, đi đến khu vực phòng bếp, tự tay nấu ngay gói mỳ.
Lấy một đĩa phim tình cảm kinh điển bỏ vào trong máy DVD, một tay bưng mỳ lên ăn, đồng thời mắt nhìn chăm chú vào màn hình lớn. Quan sát biểu tình của nữ chính trong phim, còn chưa kịp nghiên cứu cách diễn, điện thoại di động chợt vang lên.
Là số của Diêu Tử Chính.
Cô không bắt máy.
Hắn cũng không gọi đến lần thứ hai
Nhìn vào màn hình của điện thoại di động lần nữa, Gia Di thở phào nhẹ nhõm, chẳng biết tại sao trong lòng đột nhiên nuối tiếc.
Chưa biết phải định thần tâm trạng thế nào, đã nghe được tiếng chuông cửa. Âm thanh du dương vang lên khiến cô hoảng sợ đến nỗi đôi đũa trong tay bất chợt rơi xuống.
Chuông cửa lần nữa vang lên, Gia Di tự lừa dối mình, bất động vẫn ngồi trên ghế sofa. Đến khi tiếng chuông dội lên đến lần thứ ba, cô mới thong thả đi tới cánh cửa, miễn cưỡng nhìn ra bên ngoài.
Không phải là Diêu Tử Chính.
Biểu tình cũng không thoải mái lắm.
"Anh tới làm gì?!"
Gia Di chỉ mở ra khe cửa, bên trên vẫn còn móc khóa, Phương Tử Hằng đứng ở ngoài cửa cũng không quan tâm, có lẽ là do uống rượu quá say, nụ cười trên mặt trông rất lỗ mãng. "Anh tới đây chủ yếu là để gặp nữ minh tinh nổi bật trong làng giải trí."
Động tác Gia Di vờ như đóng cửa, nhưng tay hắn ta nhanh chóng đè lấy, giọng nói cũng bình thường lại. "Anh phát hiện rằng mặc dù anh nhiều bạn bè, nhưng mà có thể nghe anh trải lòng tâm sự, thì chỉ có một mình em."
Càng ít giải thích lại càng khiến cho người ta say lòng, thỉnh thoảng thốt lên những câu dịu dàng như lời đường mật rót nhẹ vào tai, thậm chí lực sát thương kia có thể làm cho đối phương mê mệt. Kháng cự của người phụ nữ bỗng dưng trở nên mềm nhũn, giọng nói mặc dù lạnh lùng, nhưng lại thả lỏng cánh cửa. "Rốt cuộc anh muốn thế nào?!"
Phương Tử Hằng cười cười như không có gì xảy ra. "Mọi chuyện không thuận lợi lắm."
***
Hắn mang bia tới, đều bị cô đưa vào tủ lạnh. Gia Di đi vào phòng bếp pha một ít trà cho hắn, xoay người lại đã thấy hắn mở tủ lạnh lấy một lon bia.
Cô tiến đến gần đoạt lấy. "Anh uống nhiều rồi, đừng uống nữa."
"Xem ra em vẫn còn quan tâm đến anh." Giọng nói mang theo chế nhạo, nhưng lại phối hợp ngoan ngoãn đóng cửa tủ lạnh, nhận lấy chén trà trong tay Gia Di, chậm rãi đi vào phòng khách.
"Chẳng qua không được thăng chức chủ bút, anh cần gì phải sa sút tinh thần?!"
"Trước tiệc rượu tối nay, tất cả mọi người còn tưởng rằng tên đó sẽ bị rớt chức, và anh sẽ là người kế nhiệm. Đột nhiên có một thông báo, chủ biên mới sẽ do người khác đảm trách. Ngay cả cảm nghĩ nhậm chức cũng đã chuẩn bị hết đâu vào đó, lúc này có thể đảo ngược tình thế, không bằng giống như cho anh một tát vào mặt, đã thế còn phải cười trừ, đổi lại là em, em không tức giận hay sao?!"
Tư Gia Di cự tuyệt đáp lời, mơ hồ hối hận để hắn vào cửa
"Thế cục đã rõ, có người chơi xấu ở sau lưng anh. Shit, nếu để cho anh biết kẻ chủ mưu là ai, hắn đừng hòng ăn ngon ngủ yên."
Phương Tử Hằng cầm hộp điều khiển đầu DVD tùy ý tua đi tua lại, nét mặt diễn viên trong phim vì thế cũng biến hình. Tư Gia Di trở nên phiền toái, đoạt lại hộp điều khiển. "Anh bực tức xong chưa?!"
"Cũng không tệ lắm."
"Vậy phiền anh đi khỏi đây."
Chén trà nằm trên khay bàn vẫn chưa uống xong, cô đã chủ động cầm lên, động tác chuẩn bị vào bếp vứt bỏ, chỉ là, lúc cô vừa xoay người đi, tay đã bị kéo lại.
"Trước khi đi, hãy trả lời anh một vấn đề."
Gia Di cố gắng kiềm chế tâm tình hỗn loạn
Phương Tử Hằng vẫn ngồi trên ghế sofa, tư thế vô cùng nhàn nhã, bàn tay nắm chặt. "Cùng hắn ta tiến triển đến bước nào rồi?!"
"Người nào?!"
"Em biết là anh đang nói ai."
"Chuyện này không hề liên quan đến anh."
Phương Tử Hằng chợt đứng phắc lên.
Động tác ấy khiến cho Gia Di hoảng sợ, cô chủ động lui về phía sau một bước
"Anh chỉ đơn thuần tò mò, em cho hắn ta cái gì, hắn liền nhờ Bành đạo diễn nâng đỡ em ngay?!" Phương Tử Hằng ung dung tiến lên một bước, tiếp đó bổ sung.
Đối mặt với Phương Tử Hằng, rốt cuộc cô cũng hiểu rõ, tại sao mình chưa từng có mối tình khắc cốt ghi tâm. Bởi vì chỉ cần bị ép đến khi tổn thương, cô sẽ tự mình tỉnh táo, sau cùng là không cách nào lưu luyến, bản thân tự động thoái lui.
Tựa như hiện tại, cô chỉ muốn đuổi hắn ra khỏi cửa
Phương Tử Hằng đảo mắt tiến tới gần, phút chốc Gia Di không còn đường lui. Hắn nhìn cô với một khoảng cách gần, ở góc độ này, giống như đã từng quen biết. Ánh mắt kia chăm chú nhìn vào con người đối diện, từ từ cúi đầu.
"Nếu như anh muốn sau này chúng ta trở thành hai người xa lạ, anh cứ như vậy tiếp tục."
Động tác của hắn bỗng dưng cứng đờ, chiếc cổ vẫn duy trì tư thế hạ thấp.
Cô âm thầm thoát khỏi người hắn, mở cửa tiễn khách.
Người đứng trong phòng đờ đẫn ước chừng nửa phút, trầm mặt đi về cạnh cửa, xoay người quan sát Gia Di, sau đó đột ngột cười to, giơ tay lên sờ sờ mặt cô. "Em thật sự không hề thay đổi, ngược lại còn tàn nhẫn hơn."
Một câu nói của hắn khiến cho cô bất động tại chỗ
Tư Gia Di đưa mắt nhìn vào thang máy, trước khi cửa thang máy vội vàng khép lại, cô còn có thể nhìn thấy bộ dạng mất mặt của hắn ta. Điều này khiến cô không khỏi bật cười, đúng vậy, cô quả thật rất tàn nhẫn, năm đó tuyệt tình cắt đứt quan hệ, chưa từng lưu luyến khoan nhượng. Nhưng hắn so với cô tốt hơn chỗ nào?! Vì địa vị, không tiếc hy sinh tất cả, bao gồm người mình yêu......
Một cảm giác ấm ức ùa về, Gia Di lập tức đóng sầm cửa lại. "Phanh" một tiếng, âm thanh cực lớn ở trong hành lang vọng về. Sau đó là tiếng "ken két", cửa lối thoát hiểm bị đẩy ra, gương mặt không biểu cảm của Diêu Tử Chính âm thầm đi ra.
Bẫy Tình Bẫy Tình - Lam Bạch Sắc