Hãy biến vết thương lòng thành những bài học có ý nghĩa.

Oprah Winfrey

 
 
 
 
 
Tác giả: Ân Tầm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 567
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2416 / 52
Cập nhật: 2021-08-28 15:41:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 322: Có Ai Từng Nói Với Em Rằng Tôi Rất Yêu Em Chưa?
ọi sự tập trung chú ý được dồn cả lên người Lục Bắc Thần, cộng thêm tiếng kêu gào ầm ĩ của La Trì, tiếng hô của tất cả mọi người bên dưới đều là “Lục Bắc Thần”, “Lục Bắc Thần”. Mặc dù Cố Sơ không hùa theo mọi người nhưng trong lòng vẫn rất chờ đợi. Mượn thứ ánh sáng rực rỡ, cô nhìn về phía anh. Cô nhìn thấy Lục Bắc Thần xua tay ra hiệu về phía La Trì, ý tứ rõ ràng là từ chối. Nếu là bình thường, La Trì sẽ bỏ qua. Nhưng tối nay anh ấy đã uống nhiều, lá gan cũng to lên, tiếp tục hô hào mọi người.
Chloe ở bên này lắc đầu thở dài: “Sau khi La Trì tỉnh rượu sẽ ăn đủ.”
“Tôi lại cảm thấy anh ấy sẽ đồng ý.” Cố Sơ có linh cảm.
Chloe nhấp một ngụm rượu, uể oải, “Tôi vẫn khá hiểu cậu ấy. Cậu ấy tuyệt đối sẽ không…” Anh ta nói được một nửa thì dừng lại, biểu cảm sửng sốt, hai mắt trợn tròn.
Lục Bắc Thần đã đứng dậy, đi về phía sàn nhảy.
Tiếng reo hò của mọi người hóa thành tiếng la hét, hưng phấn tột độ.
“Không phải chứ…” Chloe lẩm bẩm.
Cố Sơ chọn một chỗ để ngồi xuống, cánh tay chống lên lan can, hai tay chống lên má, nhìn về phía sàn nhảy: “Thế tức là anh không phải là người cực kỳ hiểu rõ anh ấy.” Lục Bắc Thần đã đứng trên sàn nhảy, dưới ánh đèn, dáng hình thẳng tắp vô cùng nổi bật. Cô ngắm anh ở khoảng cách này là vừa đẹp, không đến nỗi quá xa để không nhìn rõ mặt anh cũng không đến nỗi quá gần gũi mà ảnh hưởng tới việc thưởng thức. Anh có thể hát được bài gì nhỉ? Cô không rõ.
Lục Bắc Thần mượn một cây đàn ghita bên phía nhạc công, La Trì nhiệt tình bê ghế. Sau khi ngồi xuống, Lục Bắc Thần nói qua micro: “Đàn khá nghiệp dư, hát cũng không chuyên, mọi người nghe tạm.”
Mọi người lại hoan hô một trận nữa.
Cũng khó trách hội trường lại kích động. Một anh chàng đẹp trai ôm đàn ghita vừa đàn vừa hát, đây vốn đã là một hình ảnh khiến người ta sung sướng. Tạm thời chưa xét đến chất giọng có rung động hay không, chỉ riêng phong thái đã đạt đến mục đích khiến mọi người vui mắt. Ánh mắt Cố Sơ dán chặt lên người anh, không thể rời đi nữa. Những người đàn ghita đa phần là bất kham, kiểu mặc quần Âu áo vest tề chỉnh như anh, ôm cây ghita vào lòng đã thay đổi hoàn toàn khái niệm nhưng lại không quá đường đột đến bất ngờ. Ánh sáng huyền diệu càng khiến cho khung cảnh thêm tuyệt đẹp.
Anh đã gảy đàn, tất cả mọi người đều yên lặng nín thở.
Những nốt nhạc trơn tru trôi trượt qua từng ngón tay gầy, chậm rãi, thuần thục, khiến Cố Sơ sửng sốt. Cô biết đánh ghita, nên có thể nhận ra một người chơi ghita là lâu năm hay mới học. Kỹ thuật đánh ghita của anh rất tốt nhưng lại không cố tình khoe kỹ thuật, chỉ bộc lộ bí mật anh nắm vững về ghita qua từng nốt nhạc. Cố Sơ yên lặng nhìn anh, đáy lòng trào dâng một dư vị khó có thể hình dung.
Bắc Thâm, cô lại nhớ tới Bắc Thâm. Cây đàn ghita đã vạch rõ sự khác biệt giữa anh ấy và Lục Bắc Thần. Cố Sơ không biết tâm trạng của mình lúc này đây là hụt hẫng hay kích động, cũng giống như cô chẳng thể biết được ngay tại thời điểm này bản thân mình có hy vọng người trên sân khấu là Lục Bắc Thâm hay không.
Lục Bắc Thần đang hát một bài mà mọi người đều rất quen thuộc.
“Khi xe lửa lăn bánh đi vào thành phố xa lạ này
Nơi có những ánh đèn phù hoa tôi chưa từng nhìn thấy
Tôi mở phong thư em đưa ngày ly biệt
Bỗng cảm thấy nhớ nhung chưa bao giờ mãnh liệt đến thế…”
Qua micro, giọng anh càng thêm trầm ấm, êm ái, tâm tư của tất cả mọi người ở đây đều dồn cả vào anh. Không phải một bài hát vui nhộn, không phải một ca khúc ồn ào, cứ thế kết hợp với tiếng ghita sạch sẽ mà thắt chặt trái tim người ta đến nhói lòng.
Cố Sơ nghe đến ngây ngốc, cõi lòng thì lại cuộn dâng sôi sục. Anh hát bài hát này. Đây là lần đầu tiên cô được nghe anh hát.
Hôm đó trên bãi biển Hạ Môn, sau khi nghe thấy chàng trai kia hát bài này, Lâm Gia Duyệt đã nói với cô: Bắc Thần hát còn hay hơn cậu ta.
Cũng chính vào ngày hôm đó cô mới thật sự hiểu ra Lục Bắc Thần và Lục Bắc Thâm có quá nhiều khác biệt.
Lúc ấy thanh âm có phần bi thương của Lâm Gia Duyệt lọt vào tai cô: Trong bữa tiệc, có rất nhiều người không hiểu tiếng Trung, không biết Bắc Thần đang hát cái gì. Nhưng tôi thì biết.
Anh ấy như đang hát những lời ly biệt vậy.
Tiếng thở dài của Lâm Gia Duyệt vẫn còn đọng mãi trong Cố Sơ, cô nhìn lên Lục Bắc Thần đang hát. Phải, giây phút này cô cũng cảm thấy anh cô đơn. Mặc dù trong ánh mắt không có quá nhiều biểu cảm nhưng càng yên tĩnh như vậy lại càng khiến người ta cảm thấy trong lòng anh chứa đựng bao thăng trầm, bể dâu. Lâm Gia Duyệt nói nhìn anh hát mà bỗng cảm thấy anh thật xa xôi, giống như có thể rời xa bất kỳ lúc nào vậy.
Bây giờ ngay cả cô cũng có cảm giác này. Rõ ràng anh đang ở trong tầm mắt của mọi người nhưng vì sao tất cả vẫn không thể bước vào thế giới của anh? Một mình anh trở thành một bức tranh, trầm ngâm hát, giống như đang ôn loại một kỷ niệm, lại giống như bị kỷ niệm ấy giày vò.
“Tôi có thể cảm nhận được anh ấy hát bài này dành cho một người khác, mà người ấy không phải tôi.”
Cô còn nhớ rõ khi nói những lời này ánh mắt Lâm Gia Duyệt cô đơn và trơ trọi. Cô một lần nữa nhìn lên Lục Bắc Thần. Ánh đèn hắt lên một nửa gương mặt anh. Ánh mắt anh bình thản mà cương nghị. Cái cô đơn của Lâm Gia Duyệt là đúng. Một người xuất sắc như vậy, cho dù biết trái tim anh đã thuộc về người khác thì cũng không nỡ rời xa. Nếu đổi lại, cô là Lâm Gia Duyệt thì sẽ thế nào? Cố Sơ biết rất rõ, mình sẽ phát điên.
“Có ai từng nói với em rằng tôi rất yêu em chưa?
Đã từng có người nào rơi nước mắt trên trang nhật ký của em chưa?
Liệu có ai nào từng nói với em rằng tôi rất để tâm?
Để tâm tới khoảng cách trong thành phố này…”
Phần lời điệp khúc trầm lắng giá lạnh. Cố Sơ cảm thấy trái tim như bị ai bóp nghẹt, tung lên cao, sau đó thả cho rơi tự do. Cô nhìn về phía anh, còn anh, khi hát câu “Có ai từng nói với em rằng tôi rất yêu em chưa?” thì ngẩng đầu, ánh mắt sâu xa vượt qua vô vàn những cái nhìn khác, xuyên qua đám đông, nhìn thẳng vào mắt cô.
Cố Sơ như bị người ta điểm huyệt, đứng bất động, bị tiếng ca của anh hấp dẫn, bị ánh mắt của anh đóng đinh.
Bắc Thâm, chàng trai phải dựa vào những công việc làm thêm để duy trì cuộc sống, chàng trai đã ăn tiêu dè xẻn để mua cho cô mấy món đồ chơi mà cô thích, chàng trai đã hứa với cô sau này nhất định sẽ đưa cô vào ăn trong một nhà hàng cao cấp, chàng trai đã nói cô hãy đợi sau này anh có tiền, anh sẽ cho cô những gì tốt nhất… chàng trai đã bị cô nhẫn tâm bỏ rơi. Năm đó, anh đã buồn bã rời khỏi Trung Quốc, mang theo suất học bổng của nhà trường để ra nước ngoài. Có lẽ đối với anh thành phố ấy đầy xa lạ, cũng giống như lời bài hát này, có những ngọn đèn xa hoa và những nhộn nhịp mà anh chưa từng thấy, cũng có cả nhưng lạnh nhạt và xa cách anh chưa từng trải qua. Anh đã ở đó bắt đầu lại từ đầu, ban ngày nỗ lực học tập, buổi tối lại lưu đãng nỗ lực mưu sinh trên những con phố phồn hoa.
Anh từng trải qua những đau khổ và xa cách mà người thường chưa từng trải qua, anh đã từng hết lần này tới lần khác muốn gọi điện nói với cô rằng anh yêu cô, quan tâm tới cô… Cô không nhận điện thoại của anh. Anh đã đổi khác từ trong tai nạn ấy, cho tới tận… bây giờ.
Người đàn ông trên sân khấu, Bắc Thâm.
Không!
Cố Sơ đột ngột thức tỉnh.
Anh là Lục Bắc Thần, tất cả những gì cô nghĩ đều không đúng, Bắc Thâm đã không còn nữa, đã bị cô… hại chết rồi. Anh và Bắc Thâm là anh em sinh đôi, anh đồng cảm với những tâm tư của Bắc Thâm. Có lẽ bài hát này anh đang hát thay cho Bắc Thâm, có lẽ anh đang hát cho chính mình nghe. Cô đánh mất Bắc Thâm, anh cũng đâu phải không mất đi người thân nhất?
Khi Lục Bắc Thần nhìn Cố Sơ thì Ngư Khương ngồi trên ghế nhìn Lục Bắc Thần.
Cô uống hết ly rượu này tới ly rượu khác, nhất là khi nghe Lục Bắc Thần hát. Bài hát này cô từng được nghe. Phải, trước kia khi Lục Bắc Thần ở Mỹ cũng từng hát bài này. Đó là lần đầu tiên cô nghe anh hát, vừa đàn ghita vừa hát, nét mặt cũng yên lặng như bây giờ. Chỉ có điều lần đó suốt cả bài hát ánh mắt anh rất trống rỗng, không giống như lần này nó đã nhìn về phía người con gái trong trái tim anh.
Kể từ lần đó cô đã biết bài hát này của Lục Bắc Thần tuyệt đối không dành cho Lâm Gia Duyệt, cũng mơ hồ linh cảm được Lâm Gia Duyệt rồi sẽ chẳng được gì trong chuyện tình cảm này. Cô nhớ tới người con gái trong chiếc ví của anh, khi đó cô đã cảm thấy có thể khiến cho một người đàn ông cao ngạo lạnh lùng như anh để ảnh mình trong ví, cô gái kia nhất định không đơn giản. Đó là một bức ảnh chụp chung, có một lần anh mời các đồng nghiệp trong phòng thực nghiệm ăn cơm, khi thanh toán cô nhìn rất rõ, là ảnh chụp anh và một cô gái.
Cô gái đó rất xinh xắn và sáng sủa, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, cô đã có thiện cảm. Những cô gái xinh đẹp, diện mạo dịu dàng rất dễ thân thiết với người. Ngư Khương rất muốn gần gũi với cô ấy, hoặc là trở thành những người bạn tâm giao. Nhưng chính bức ảnh đó đã nảy sinh khúc mắc trong lòng cô.
Cố Sơ.
Cô không rõ quá khứ giữa Lục Bắc Thần và Cố Sơ nhưng biết rõ rằng mục đích của Lục Bắc Thần khi tới Trung Quốc lần này rất mạnh mẽ, thậm chí còn lập cả phòng thực nghiệm ở Thượng Hải. Anh có dự tính ở lại, cô có thể nhận ra, cả Phan An và Ngữ Cảnh cũng vậy. Anh đã tìm được người con gái đó, muốn tìm mọi cách để níu giữ cô ta. Một người đàn ông không bao giờ thèm thỏa hiệp trước mặt phụ nữ lại vì một người con gái mà cúi đầu.
Ngư Khương cười tự trào. Phải, có lẽ Ngữ Cảnh và Phan An không biết, cả La Trì cũng không hay, ngay cả đám đồng nghiệp bên Mỹ cũng hoàn toàn mờ mịt. Chỉ có cô biết rõ, trong trái tim Lục Bắc Thần luôn cất giấu một người con gái, người đã từng khiến anh thương tích đầy mình mà vẫn không thể nào quên.
“Ngư Khương, chuyện khuyên tai anh không muốn nhìn thấy thêm một lần nữa.”
Chính vào ban nãy, Lục Bắc Thần đã ngồi ở đây nói với cô. Ngữ khí của anh rất khẽ, xét về ngữ điệu không thể coi là cảnh cáo nhưng đủ để thức tỉnh. Vì cô từng cứu mạng anh nên làm việc gì anh cũng nể mặt cô ba phần. Cô biết chuyện này không giấu được Lục Bắc Thần.
Là tại cô ích kỷ, cứ ngỡ Lục Bắc Thần sẽ tiếp tục cho qua.
Nhưng cô nghĩ sai rồi, lần này vì Cố Sơ, anh đã lên tiếng nhắc nhở cô.
Ngư Khương nuốt xuống một ngụm rượu, đắng chát, cay nồng, giống như tình yêu thầm kín bao năm nay, đau đớn đấy nhưng vẫn đủ để khiến cho nhớ lại và nhấm nháp.
Một bữa tiệc sinh nhật khiến không ít đồng nghiệp uống say.
Ngư Khương đã say, Phan An còn đang đứng bên bờ vực tỉnh táo đã làm ‘sứ giả phù hoa’. La Trì cũng say, người lái xe thuê đã chăm sóc từ lâu, chở anh ấy và mấy đồng nghiệp thuận đường về chỗ ở. Các đồng nghiệp Bắc Kinh cũng tụ tập nhau lại cùng về nhà.
Tối nay Lục Bắc Thần cũng đã uống không ít, người đầy mùi rượu. Cố Sơ hơi bồng bềnh, khi anh không chú ý, mấy ly cocktail đã chui vào bụng khiến cô hơi phiêu diêu, nhưng cô quả thực còn ngoan ngoãn, vừa lên xe là dựa vào người Lục Bắc Thần, không ồn ào, không nhốn nháo. Chloe len lên ngồi cùng một xe với họ một cách rất ‘vô liêm sỉ’, thậm chí còn bỏ cả ghế lái phụ mà cùng ngồi ghế sau.
Ban đầu anh ta muốn ngồi giữa, sau khi bị Lục Bắc Thần lườm thì chuyển qua ngồi sát cửa sổ. Lục Bắc Thần không muốn Cố Sơ ngồi giữa nên chỉ còn cách tự chịu thiệt thòi. Xe đi lên đường Tam Hoàn, Chloe trông có vẻ cũng đã uống cao hứng, giơ tay gác lên vai Lục Bắc Thần, cười hì hì: “Tối nay tôi phải ngủ với hai người.”
Thanh âm không chút kiêng dè lọt vào tai người tài xế, anh ta đánh mắt nhìn gương chiếu hậu, đôi mắt cứ gọi là kinh hoàng.
Lục Bắc Thần ngồi im, bên này có Cố Sơ dựa dẫm, bên kia có Chloe bám dính, giọng điệu của anh hờ hững, chỉ đường: “Tới khách sạn Côn Luân trước.”
“Này, tối nay tôi phải trả phòng, dọn qua khách sạn của hai người.” Chloe nói.
Lục Bắc Thần mặc kệ cậu ta, ngược lại Cố Sơ đang nằm trong lòng anh thì ngẩng đầu lên nhìn Chloe, cười nói: “Anh có ý đồ đen tối… với người đàn ông của tôi.”
“Tôi đúng là có ý đồ đen tối, nhưng không phải với người đàn ông của cô, là với cô…” Nói rồi, Chloe giơ tay về phía má Cố Sơ.
‘Móng vuốt’ bị Lục Bắc Thần chặn nửa đường, hất ra. Chloe không được như ý nguyện.
“Lục Bắc Thần, cậu đối xử với người anh em vì cậu mà vào sinh ra tử thế đấy hả?” Chloe làm mặt ấm ức.
“Vào sinh ra tử?” Lục Bắc Thần nhướng mày: “Tôi thấy bây giờ cậu sống rất thoải mái đấy chứ.”
Chloe lại sát lại gần anh, đôi mắt đào hoa thấm đẫm nụ cười: “Mặc dù tôi chưa làm được chuyện cậu giao phó nhưng thu hoạch bất ngờ cậu còn cần hay không?”
Lục Bắc Thần nhìn về phía anh ta.
Chloe càng cười gian xảo: “Yên tâm, đảm bảo hài lòng.”
“Thật sự khiến tôi hài lòng đi rồi hẵng nói.” Lục Bắc Thần không hề khách khí.
Cố Sơ nghe mà tò mò: “Chuyện gì vậy?”
Chloe đang định mở miệng nói thì Lục Bắc Thần đã lập tức nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lẽo, Chloe lập tức im bặt. Chẳng mấy chốc đã tới khách sạn Côn Luân, xe vừa dừng, Chloe đã bị Lục Bắc Thần đá xuống.
Chloe ôm áo dạ, lúc la lúc lắc, bảo vệ trước cửa khách sạn lập tức xuống đỡ anh ta. Chloe nheo mắt lại, một tay chống lên thân xe, cúi người xuống: “Này, Lục Bắc Thần, ngày mai tôi dọn qua đó đấy.”
Cửa xe đã được hạ xuống, gương mặt tuấn tú của Lục Bắc Thần hiện ra trong màn đêm. Ánh đèn trước cửa khách sạn êm dịu lấp lánh, như những vì sao vụn lạc vào mắt anh. Anh nhìn về phía Chloe nửa đùa nửa thật, “Có gan cậu cứ thử xem!”
Chloe vừa nghe thấy câu đó là hết cách, bực bội vò đầu: “Lục Bắc Thần, cậu tuyệt tình quá đi!”
So với sự kích động của Chloe, trông Lục Bắc Thần vẫn điềm đạm. Anh tảng lờ anh ta, bình tĩnh ra lệnh: “Lái xe.”
Chiếc xe chậm rãi rời khỏi khách sạn, chỉ để lại cho Chloe một làn khói bụi.
Bớt đi Chloe, trong xe yên ắng hẳn, tai không còn ồn ào nữa, ngoài người tài xế thì chỉ còn Lục Bắc Thần và Cố Sơ. Đêm Bắc Kinh vô cùng rực rỡ, vì cũng có những căn nhà lầu cao ngút như Thượng Hải, có điều trên đường xe cộ tấp nập hơn một chút. Những ngọn đèn đường trầm mặc hắt lên cửa xe dáng vẻ chói lọi nhất của mình rồi nhanh chóng nổ tung, lùi về sau.
Có mấy tia sáng rơi xuống gương mặt hơi nghiêng của Lục Bắc Thần, lốm đốm lòa nhòa, càng thêm hòa nhã. Cố Sơ vẫn dựa vào người anh, cô hơi lâng lâng nhưng chưa tới mức say. Ánh mắt cô men theo cúc ngực áo nhìn lên, cổ áo hơi hé mở, yết hầu gợi cảm, khuôn cằm vuông vắn, đã có mấy sợi râu nhú ra, trông cực kỳ quyến rũ.
Xa cách bao nhiêu ngày, từ lúc đặt chân lên mảnh đất Bắc Kinh này, cô vẫn chưa được thực sự ở riêng một chỗ với anh. Tại sân bay có La Trì làm bóng đèn, sau đó lại tổ chức sinh nhật cho anh, thế giới của anh kết nạp bao nhiêu người như vậy. Rồi mới ban nãy, rốt cuộc mới đuổi được kẻ gây rối cuối cùng. Bây giờ chỉ còn lại anh và cô, có thể yên tĩnh nép trong lòng anh, chia sẻ hơi thở của anh. Trái tim cô bỗng đập loạn nhịp, đập mạnh đến nỗi cô cảm thấy cả cơ mặt cũng giật giật.
“Anh định đưa em đi đâu?” Cô hơi nghiêng đầu, quá nửa gương mặt vùi vào cổ anh, yếu ớt hỏi.
Hơi thở mềm mại của người con gái, giọng nói nhỏ xíu như sợ ai làm đau càng khiến trái tim Lục Bắc Thần ngứa ngáy. Anh kéo tay cô lại, nhẹ nhàng đùa nghịch, hơi cúi mặt xuống, sống mũi cao thẳng có thể chạm vào bờ môi mềm của cô. Giọng anh cũng say đắm, trầm trầm như cảnh đêm nay: “Về khách sạn anh ở.”
Lần này Cố Sơ nghe thấy tiếng trái tim mình vọng vào lồng ngực, thình thịch thình thịch không yên, cô sợ bị anh nghe thấy, rồi lại cảm thấy lòng bàn tay anh nóng rực, bám lấy ngón tay cô. Cô mỉm cười để xoa dịu những kích động trong lòng, cố tình nói: “Nhưng em còn muốn ngắm cảnh đêm Bắc Kinh.”
“Không khác Thượng Hải đâu.”
“Ai nói vậy?” Giọng Cố Sơ càng thêm dịu dàng: “Em muốn ngắm đường Trường An, Thượng Hải có không?”
“Hôm khác anh đi ngắm cùng em.”
“Đi bây giờ cơ.” Cô đặt một tay lên ngực anh, cười hì hì.
“Không được.”
“Vì sao?” Cố Sơ dựa sát vào anh, nhìn chằm chằm cằm anh.
Lục Bắc Thần khẽ thu chặt cánh tay đang vòng qua eo cô lại. Anh cúi đầu nhìn cô, đáy mắt như đọng đêm đen, sâu xa lại có tia sáng, tia sáng ấy như ngấm một ý đồ ám muội. Anh khóa chặt cô lại, không rời mắt, khi lên tiếng giọng lẩm bẩm, khàn khàn: “Tối nay không được.”
Hô hấp của Cố Sơ khựng lại, bỏng rát vì ánh mắt anh, lại cảm thấy dưới bàn tay kia lồng ngực anh nóng rẫy, trái tim càng không yên. Cả người cô bỗng chốc xụi lơ, tim càng đập nhanh hơn. Cô cảm thấy cả giọng cũng không bật ra được nữa, nếu ép mình nói chắc chắn giọng sẽ run run. Ánh mắt anh quá xâm chiếm, ý tứ quá rõ ràng. Không phải cô nghe không hiểu, nhìn không hiểu, cô bèn cúi mặt, giấu đi những kích động trong lòng.
Trong bóng tối, cô cảm nhận được cánh tay chặt chẽ của Lục Bắc Thần, mùi rượu thoang thoảng mê hoặc cả hai…
Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc - Ân Tầm Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc