When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lý Thành
Upload bìa: Lý Thành
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1075 / 91
Cập nhật: 2020-09-30 11:01:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24: Bundle Hoang Mang
hấy rõ là cảnh sát trưởng Battle bị bối rối một chút. Ông gãi cằm vẻ nghĩ ngợi.
- Ngài Oswald nói có lý ông Battle ạ. - Lomax bảo. - Đó đúng là kẻ chạy trốn. Ông có chút hi vọng nào bắt được nó không?
- Có thể... Đúng là trường hợp của hắn có vẻ đáng nghi lắm. Tất nhiên là hắn còn có thể trở về Chimneys...
- Ông có nghĩ là có thể thế không?
- Không. - Battle thú thật. - Cái tên Bauer dường như chắc chắn là thủ phạm. Tuy nhiên, tôi không hiểu được là tại sao hắn vào nhà rồi lại đi ra mà không thu hút sự chú ý của mọi người.
- Tôi đã có ý kiến về các nhân viên của ông. - Lomax nói. - Họ tỏ ra hoàn toàn bất lực... Tôi chẳng muốn chê trách ông đâu, ông Cảnh sát trưởng ạ, nhưng...
Và sự im lặng của ông thật hùng hồn.
- May mắn là - Battle nhẹ nhàng nói, - tôi lại có đôi vai rộng.
Rồi ông nhún vai, lắc đầu, thở dài và bảo:
- Tôi phải gọi điện thoại ngay mới được. Xin các vị thứ lỗi. Ông Lomax ạ, tôi rất lấy làm tiếc, nhưng tôi có cảm giác là tôi đã thất bại trong vụ này... tuy nhiên khó, rất khó không ngờ được đâu.
Nói đoạn, ông buớc nhanh ra ngoài và Bundle bảo:
- Đi ra ngoài vườn đi! Tôi có chuyện nói với anh.
Khi họ tới hàng hiên, Jimmy cau mày nhìn thảm cỏ.
- Có cái gì đấy! - Bundle hỏi.
Thesiger nói với nàng về chuyện khẩu súng lục và thêm:
- Tôi không hiểu vì sao Battle lại yêu cầu ông Coote ném khẩu súng đó ra vườn. Tôi cam đoan là ông ta có ẩn ý gì đó. Thế nhưng, khẩu súng đã rơi xuống xa hơn khoảng mười mét ngoài ý mong đợi... Thấy không Bundle, Battle rất thông minh...
- Đó là một con người kì lạ. - Bundle nói xen. - Nhưng tôi muốn cho anh biết về cái gì đã xảy ra.
Và nàng nói lại câu chuyện đã trao đổi với Cảnh sát trưởng và Jimmy lắng tai chú ý nghe.
- Như vậy bà bá tước là số 1. - Anh nói. - Tất cả cái đó đứng rất vững: Bauer, số hai đến từ Chimneys, trèo lên buồng thư ký O’Rourke biết là ông này đã bị uống thuốc ngủ, chiếm đoạt tài liệu và ném xuống cho bà bá tước đứng chờ trên bờ hiên. Sau đó nữ bá tước sẽ trở vào phòng thư viện rồi về phòng riêng để, nếu Bauer có bị tóm cổ trong lúc chuồn ra ngoài thì người ta cũng không khám được gì trên người hắn. Kế hoạch thật chu đáo... nhưng đã bị thất bại vì bà bá tước vừa bước vào thư viện thì đã nghe thấy tôi đi tới. Bà ta bắt buộc phải núp vào sau bức bình phong, chắc làm cho bà rất lúng túng, không sao báo được cho đồng bọn. Số hai đã đoạt được tài liệu, nhìn qua cửa sổ, trông thấy hoặc đúng hơn tưởng trông thấy bà bá tước đứng chờ trên hàng hiên nên đã ném bọc tài liệu đó cho bà, rồi víu vào đám dây leo tụt xuống nhưng không may lại đụng vào tôi. Bà bá tước, núp chờ sau tấm bình phong đã phải trải qua một lát khủng hoảng tinh thần. Cân nhắc mọi nhẽ, bà đã thuật lại hoàn toàn đúng sự việc. Vâng, như thế đó, tất cả đều hợp lý.
- Hay lắm! - Bundle nói đầy vẻ cương quyết.
- Sao nữa nào! - Jimmy ngạc nhiên hỏi.
- Thế anh làm gì với số 7 không bao giờ xuất hiện và luôn ở trong bóng tối? Không, không phải đơn giản như thế đâu. Bauer đã ở đây tối hôm qua, đồng ý. Nhưng hắn ở đây chỉ là để đánh lạc hướng mọi sự hoài nghi trong trường hợp xảy ra một khó khăn trở ngại gì đó. Hắn đã cản trở việc chúng ta phát hiện ra số 7, tức là tên cầm đầu: đó là mục đích công việc của hắn.
- Bundle này. - Jimmy lo lắng hỏi. - Có phải cô đã đọc quá nhiều tiểu thuyết trinh thám không đấy?
Cô gái ném cho chàng ta một cái nhìn trách móc.
- Chúng ta đã đề ra một giả thuyết hoàn toàn có thể chấp nhận được, nhưng cô chẳng muốn tuân theo gì cả. - Thesiger bảo.
- Tôi rất tiếc đã làm anh phật ý. - Bundle cãi. - Nhưng tôi chắc chắn là số 7 ở trong nhà này.
- Bill nghĩ sao về việc đó?
- Tôi chẳng cần hỏi ý kiến anh ta. - Bundle lạnh lùng đáp.
- Ôi! Thế nhưng cô đã cho anh ta biết những gì cô khám phá về bà bá tước. Nếu cô không nói cho anh ta biết những gì cô vừa nói thì có trời mà biết những gì anh ta sẽ nói với bà bá tước.
- Anh ta không chấp nhận là bà này có nhiều điều nghi vấn vì anh ta... rõ ràng là quá ngây ngô. Tôi rất muốn thấy anh làm gì để bắt anh ta chấp nhận tầm quan trọng của cái dấu màu nâu đen đó...
- Cô quên là tôi có đứng trong tủ tường đâu. - Jimmy bảo. - Vả lại vấn đề này lại rất tế nhị để đưa ra bàn cãi. Cậu ta cũng không đến nỗi quá đần độn để không thấy là mọi cái đều móc xích vào nhau.
- Có đấy, đúng, là anh ta như vậy đó. - Bundle chua chát nói. - Và anh thì lầm to là đã moi gan móc ruột ra với anh ta.
- Tôi lấy làm tiếc vì bây giờ mới thấy rõ. Tôi không bao giờ tin là Bill...
- Chắc anh cũng đã biết hành vi của những mụ giang hồ quốc tế mạo hiểm này. - Bundle nói. - Và các mụ cưỡi lên đầu lên cổ những đấng nam nhi như thế nào!
- Sự thực thì chưa. - Jimmy bảo. - Vì chưa có một mụ nào giở trò quyến rũ tôi bao giờ cả!
Và anh cất tiếng thở dài.
Một lúc lâu, cả hai đều im lặng. Thesiger suy nghĩ, nhưng càng hồi tưởng lại những sự cố đã xảy ra, anh càng thấy thật nhiều rắc rối.
- Cô bảo là Battle không muốn người ta làm phiền nhiều đến bà bá tước đúng không! - Cuối cùng anh hỏi.
- Đúng.
- Ông ta hi vọng, qua bà ta, phát hiện ra một người nào khác?
Bundle gật đầu, Jimmy lại tiếp tục suy nghĩ. Chắc là Battle đã dừng lại ở một ý tưởng nào đó.
- Ngài Stanley Digby đã đi Luân Đôn sáng sớm hôm nay phải không?
- Phải.
- Ông ta có mang theo O’Rourke chứ?
- Hình như thế.
- Cô không đặt vấn đề là... không, không thể được!
- Sao kia?
- Là O’Rourke có đóng một vai trò nào đó trong tất cả chuyện này ư?
- Không phải là không có thể. - Bundle đáp vẻ nghĩ ngợi. - Vì ông ta có cái mà người ta gọi là một cá tính mạnh. Tôi sẽ không lấy làm ngạc nhiên nếu... vả lại nói thực ra là chẳng có gì làm tôi ngạc nhiên cả! Đúng là, chỉ có duy nhất một người mà tôi không nghi là số 7!
- Ai vậy?
- Cảnh sát trưởng Battle!
- Tôi cứ tưởng là cô sẽ nêu tên Georges Lomax kia đấy!
- Suỵt! Kìa ông ta đến.
Quả thật ông chủ nhà đi tới. Jimmy kiếm cớ rút đi, và Lomax ngồi xuống cạnh Bundle:
- Tiểu thư Eileen thân mến! Có phải thực là cô muốn từ giã chúng tôi?
- Ba tôi như bị hoang mang nhiều và tôi thấy cần về để đưa tay mình ra dắt ông cụ.
- Bàn tay cô đúng là có sức mạnh cứu trợ diệu kì. - Lomax nói và thân mật nắm lấy bàn tay cô gái. - Eileen thân mến, tôi hiểu những lý do đó và càng thấy quý mến cô hơn. Ở cái thời đại lộn xộn này...
“Thế là lại bắt đầu đấy” Bundle thất vọng nghĩ:
-... mà cuộc sống gia đình lâm vào vòng nguy hại vì lý tưởng cũ tự suy vong. Những con người đương thời của chúng ta cần phải nêu gương để tỏ ra mình không bị những ý tưởng quá mới mẻ làm cho thương tổn. Người ta gọi chúng ta là con người “Cứng rắn cho đến chết” và tôi kiêu hãnh về danh hiệu đó! Còn có cả những vật thể, những điều phải giữ “Cứng rắn cho đến chết”: danh dự, sắc đẹp, vẻ đoan trang thùy mị, sự thiêng liêng trong cuộc sống gia đình, lòng hiếu thảo của con cái! Như vậy, tôi có thể nói là tôi thèm muốn sự ưu huệ mà tuổi trẻ đã ban cho cô. Ôi! Tuổi trẻ! Điều kì diệu làm sao! Một mỹ từ tuyệt vời! Chúng ta chỉ nhận chân được nó khi chúng ta... có được một chút kinh nghiệm trong cuộc sống. Tôi phải thú thực vớí tiểu thư là ngày trước tôi rất phàn nàn về sự lông bông nhẹ dạ của cô, nhưng lúc này tôi mới nhận thấy đó là một sự vô tư đáng yêu của tuổi trẻ, từ đó nhận rõ thấy chiều sâu vẻ đẹp của tâm hồn tiểu thư. Tôi hi vọng là cô sẽ cho...
- Tôi xin cảm ơn ông. - Bundle nói một cách yếu đuối.
- Nên chấm dứt kể từ nay việc tôi làm cho cô e sợ. Tôi thấy thật băn khoăn khi phu nhân Caterham bảo với tôi là tôi đã làm cho cô e sợ. Xin bảo đảm với cô là tôi chẳng có gì đáng sợ cả đâu.
Bundle ngơ ngác thấy Lomax cố chứng minh đức tính khiêm tốn của mình. Georges nói tiếp:
- Xin đừng bao giờ tỏ ra run sợ trước mặt tôi, cô bé yêu quý ạ, và cũng đừng bao giờ làm tôi khó chịu. Đối với tôi niềm vui lớn là được đào tạo một mầm non trí tuệ, nếu tôi dám nói như vậy. Tôi sẽ là nhà cố vấn chính trị đầy kinh nghiệm của cô. Đảng rất cần có những phụ nữ trẻ đẹp và thông minh như cô. Chắc chắn tiểu thư có thể noi theo gương, đi theo dấu chân của bà cô của tiểu thư, phu nhân Caterham đó.
Cái hình ảnh khủng khiếp ghê rợn đó đã làm cho Bundle hoảng hồn, chỉ còn biết im lặng nhìn người đối thoại. Điều này không làm cho ông ta nhụt chí mà ngược lại nữa kia vì ông thường chê trách đàn bà là hay nói nhiều và ít khi ông được gặp một người nghe nhiều hơn là nói. Vì vậy ông hoan hỉ mỉm cười với Bundle.
- Con bướm chui ra từ con nhộng. - Ông tiếp tục. - Và đó là một bức tranh tuyệt vời. Tôi có một cuốn sách rất hay về kinh tế - chính trị, tôi sẽ tìm và tiểu thư có thể đem theo về Chimneys, khi nào cô đọc xong, chúng ta sẽ tranh luận, nhưng chớ ngại viết thư cho tôi nếu có điểm nào đó cô còn chưa hiểu rõ. Tôi bận rất nhiều công vụ nhưng nhờ vào tinh thần làm việc không bao giờ biết mệt mỏi, tôi vẫn thu xếp được thời gian để quan tâm tới các bạn... tôi sẽ đưa cho cô cuốn sách đó ngay đây.
Ông ta bước đi, Bundle nhìn theo với đôi mắt thất thần.
Bill bất ngờ đi tới làm Bundle giật nảy mình.
- Ma quỷ nào xui khiến mà Lomax lại nắm tay cô?
- Không phải lão quan tâm đến bàn tay. - Bundle đáp. - Mà là mầm non trí tuệ của tôi kia!
- Đừng làm ra vẻ ngây thơ nữa, Bundle!
- Tha lỗi cho tôi Bill, nhưng tôi cảm thấy hoang mang chút xíu. Anh có nhớ đã nói là Jimmy sa vào nguy hiểm chết người khi đến đây không?
- Đúng thế. Rất khó khăn thoát khỏi bàn tay của Lomax khi lão bắt đầu để ý đến ai. Jimmy sẽ mắc vào lưới của lão trước khi cảm thấy.
- Không phải là Jimmy bị lão giăng lưới mà chính là tôi đây này. - Bundle rên rỉ. - Rồi đây tôi phải gặp vô số người vào loại bà Macatta, tôi phải đọc những sách về kinh tế chính trị học và tôi phải tranh luận với lão! Có trời biết là cái đó sẽ đưa tôi tới đâu!
Bill khe khẽ huýt sáo.
- Tội nghiệp Bundle! Hãy đi uống một ly cocktail, sắp đến giờ ăn trưa rồi.
Bundle chậm rãi đứng lên, vừa bước đi cạnh chàng trai vừa lẩm bẩm giọng thảm thiết:
- Sao mà tôi khiếp hãi cái món chính trị đến thế!
- Nhất định rồi, cũng như tất cả mọi người có lý trí.
Chỉ có những người như Lomax và như Pongo mới có thể ưa thích... Dù sao thì, cô cũng không nên cho phép Lomax cầm lấy bàn tay mình.
- Tại sao? Lão biết tôi từ ngày tôi còn bé xíu.
- Có thể như vậy, nhưng cái đó làm tôi chẳng thích.
- Thật ư!.. Ô! Kìa cảnh sát trưởng Battle!
Đôi bạn trẻ đi qua một cổng phụ và lọt vào một tiền phòng nhỏ từ đó vào một gian nhà ở đó người ta bày thành hàng những chiếc gậy đánh gôn, những vợt ten-nít và dụng cụ làm vườn.
Battle xem xét kĩ những chiếc gậy chơi gôn và ngẩng đầu lên vẻ hơi khó chịu khi nghe tiếng kêu của Bundle kèm theo câu hỏi:
- Vậy ra ông sắp sửa đi chơi gôn đấy phải không Cảnh sát trưởng?
- Có thể là tôi chơi rất vụng, tiểu thư Eileen ạ. Nhưng người ta cho là học hỏi thì không bao giờ bị muộn cả và tôi lại có một đức tính hoàn hảo có ích cho tất cả mọi trò chơi.
- Đó là gì vậy! - Bundle hỏi.
- Không bao giờ nản chí. Khi tất cả dường như bế tắc, tôi sẽ đi vào một lối đi mới!
Vừa nói, Battle vừa đi ra khỏi gian phòng và khép cửa lại phía sau mình.
Bảy Mặt Đồng Hồ Bảy Mặt Đồng Hồ - Agatha Christie Bảy Mặt Đồng Hồ