Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lý Thành
Upload bìa: Lý Thành
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1075 / 91
Cập nhật: 2020-09-30 11:01:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22: Câu Chuyện Của Nữ Bá Tước Radzk
ách tỉnh lại của bà bá tước khác hẳn cách của Jimmy Thesiger. Bà hồi tỉnh lại rất chậm chạp, một cách vô cùng nghệ thuật... Nghệ thuật là tiếng Bundle dùng lúc nàng vội vàng chạy đến với người đàn bà bất tỉnh nhân sự này. Bà bá tước ngay tức thì đã đưa một bàn tay trắng trẻo và run rẩy lên trán mình đồng thời thốt ra vài ba tiếng nghe không rõ.
Đó cũng chính là lúc mà Bill, sau khi gọi điện thoại, trở lại phòng thư viện và theo ý kiến của Bundle, đã xử sự như một người hâm hâm. Anh cúi xuống bà bá tước vẻ mặt lo lắng và hỏi bà một tràng những câu hỏi chẳng ra đầu ra đuôi gì cả.
- Hãy tin tôi, bà bá tước! Không sao cả! Không có làm sao cả mà! Bà đừng cố nói năng làm gì mà mệt đấy... Bà cứ nên nằm yên... và rồi bà sẽ nhớ ra tất cả. Đừng nói gì cho đến khi bà hoàn toàn hồi phục... Hãy cố gắng nghỉ ngơi, khép mắt lại... trí nhớ sẽ trở lại với bà chỉ trong chốc lát nữa thôi... Bà hãy uống một chút nước... hoặc một chút rượu mạnh. Vâng, đúng thế! Có phải không Bundle nhỉ, một chút rượu Cô-nhắc?
- Trời đất ơi, Bill, anh hãy để cho bà ấy nằm yên nào. - Bunde nói vẻ giận dữ. - Bà ấy gần hồi phục rồi.
Rồi, với bàn tay thành thạo, nàng lại rẩy nước lạnh lên khuôn mặt đầy phấn son của bà bá tước. Bà nàygiật nảy người và lồm cồm ngồi dậy.
- A! - Cảnh sát trưởng reo lên.
- Bất thình lình, tôi nghe thấy cái gì đó. - Người thiếu phụ trẻ bắt đầu bằng một giọng bi kịch. - Một tiếng động bị nghẹt... một bước chân lén lút... tôi tắt đèn pin và lắng nghe. Những tiếng bước chân lại gần... những bước chân ghê rợn... Tôi nấp vào phía sau bình phong... Một lát sau, cửa mở và đèn bật sáng. Một người đàn ông, đúng hơn là tên trộm đã lù lù ở đây...
- Nhưng mà... - Thesiger bắt đầu...
Một bàn chân to tướng dẫm vào chân anh và Jimmy im lặng vì anh thấy là Battle muốn nghe tiếp.
- Tôi tưởng chết vì sợ hãi. - Nữ bá tước tiếp tục. - Tôi cố nín thở. Người đàn ông đó đợi một phút để nghe ngóng, rồi vẫn với cái bước chân ghê rợn lén lút đó...
Jimmy lại mở miệng định phản bác, nhưng lại thôi...
- Nó đi qua gian phòng, nhìn ra ngoài, rồi quay lại, tắt đèn, đóng khóa cửa. Tôi sợ run lên! Nó rón rén đi lại trong phòng. Ôi! Thật là khủng khiếp! Nếu nó mà nhảy xổ vào tôi trong bóng tối. Một lát sau tôi nghe thấy nó lại đến gần cửa sổ, rồi yên lặng một lúc lâu... tôi hi vọng là nó đã thoát đi bằng lối đó... Từng phút, từng phút trôi qua, tôi chẳng nghe thấy gì nữa, đã tưởng là... Tôi định bấm đèn pin để cho chắc chắn thì... ngay lập tức, tất cả lại bắt đầu!
- Thật thế ư?
- Ôi! Thật kinh khủng... và không bao giờ, không bao giờ tôi có thể quên được! Hai người đàn ông quần nhau, cố gắng sát hại nhau. Đồ đạc xung quanh đổ vỡ tung toé... Tôi tưởng như còn nghe thấy tiếng kêu của đàn bà... nhưng từ xa bên ngoài... Tội phạm có giọng khàn khàn và nó lại làu bàu đi làu bàu lại câu “Buông tôi ra, buông tôi ra!” Kẻ kia có giọng âm sắc tiếng Anh chọn lọc.
Jimmy thấy như được phỉnh.
- Nó chửi thề. - Bà bá tước tiếp tục. - Rồi, một tia chớp lóe tiếp theo là tiếng nổ, đạn bắn trúng vào giá sách bên cạnh tôi và tôi... tôi cho là mình đã ngất xỉu!
Thiếu phụ nhìn Bill cầm lấy tay bà ta vừa vỗ vỗ vừa lẩm bẩm:
- Khốn khổ cho bà! Câu chuyện mới ly kì làm sao!
- “Thật ngô nghê quá đỗi!”. - Bundle nghĩ thầm.
Battle lặng lẽ đi đến gần giá sách, cúi xuống tìm...
Một lát sau, ông đứng lên bảo:
- Không phải là viên đạn, bà bá tước ạ, mà chỉ là cái vỏ đạn. Ông đã đứng chỗ nào khi bóp cò súng ông Thesiger?
Jimmy bước tới gần cửa sổ:
- Ở chỗ này thì phải.
Cánh sát trưởng cũng tới đứng vào chỗ đó.
- Có thể đúng như vậy. - Ông nói. - Cái vỏ đạn phải bật ra về bên phải. Tôi không lấy làm ngạc nhiên là trong bóng tối, bà bá tước tưởng đó là viên đạn vì nó đập vào giá sách ngay bên cạnh bà. Còn chính viên đạn thì bay sát khung cửa ra vào. Ngày mai chúng ta sẽ tìm thấy, trường hợp nó không chui vào người địch thủ của ông Jimmy...
- Than ôi! - Anh nói. - Leopold chẳng được hưởng vinh quang đó.
Bà bá tước nhìn anh khâm phục.
- Ô! Nhưng cánh tay băng bó của ông! Có phải ông...?
Jimmy giơ tay chào vẻ châm biếm:
- Tôi thật hân hạnh được bà thấy tôi có một giọng nói lịch thiệp, nhưng xin bà biết cho chắc chắn là tôi sẽ chẳng thốt ra lời chửi thề khi biết có một bà phu nhân lắng nghe!
- Tôi chỉ hiểu lõm bõm thôi mà. - Thiếu phụ vội vã thanh minh. - Dù là tôi cũng có một cô giáo dạy tiếng Anh khi còn nhỏ tuổi...
Jimmy gật gật đầu:
- Đúng là cô giáo chẳng bao giờ dạy bà câu đó. Cô ta chắc là tập cho bà nói cái bút viết của ông cậu bà hoặc cái ô dù của cháu gái người làm vườn... Tôi, tôi biết những câu đó.
- Nhưng mà có gì đã xảy ra vậy! - Nữ bá tước hỏi. - Tôi rất muốn biết cái đó.
Có một lát yên lặng và tất cả mọi người nhìn nhà thám tử.
- Rất đơn giản. - Battle nói. - Người ta có âm mưu định chiếm đoạt những tài liệu chính trị thuộc về ngài Staley Digby. Nếu không có cô gái này. - ông chỉ vào Loraine. - thì bọn đạo tặc đã thành công rồi.
Nữ bá tước ném một cái nhìn lạ kì cho cô Wade và lạnh lùng buông một câu:
- Thật thế ư?
- Vì một sự trùng hợp ngẫu nhiên may mắn, cô ấy đã có mặt tại đó. - Battle cười nói.
Nữ bá tước thở dài, nhắm mắt lại lẩm bẩm:
- Tôi thấy mệt lả cả người!
- Chẳng lấy gì làm lạ. - Bill kêu. - Cho phép tôi đưa bà về buồng nghỉ, tiểu thư Eileen sẽ cùng đi theo.
- Tiểu thư Eileen thật là tốt bụng. - Bà bá tước bảo. - Nhưng tôi muốn được ở một mình... Chỉ nhờ ông giúp dìu tôi lên lầu.
Vừa nói bà vừa đứng lên nắm lấy cánh tay Bill dựa hẳn vào chàng và đi ra khỏi phòng. Bundle đi theo họ ra tới tiền sảnh, nhưng nữ bá tước lạnh lùng bảo lại là bà chẳng còn cần gì, tiểu thư Eileen Brent chẳng nên đi xa hơn nữa...
Bất ngờ, trong lúc dõi mắt theo bóng người đàn bà thanh lịch, Bundle chợt giật mình: cũng như chúng ta đã nhận xét, chiếc áo dài nhẹ và mỏng của người thiếu phụ gần như trong suốt, nên Bundle nhìn thấy rõ ràng dưới xương bả vai phải của bà ta có một chấm nâu đen nhỏ.
Nàng lập tức quay về nhảy xổ đến gần cảnh sát trưởng vừa rời thư viện theo sau Jimmy và Loraine.
- Tôi đã đóng cửa sổ. - Ông nói. - Và tôi sẽ đặt một người canh gác bên ngoài. Tôi cũng sẽ khóa cái cửa này lại và giữ chìa khóa cho đến sáng chúng ta sẽ làm cái mà những người Pháp gọi là phục hồi lại hiện trạng của vụ giết người... Có việc gì đấy tiểu thư Eileen?
- Tôi cần phải báo ngay với ông một việc... ngay lập tức!
- Nhất định rồi... tôi...
Giữa lúc đó Lomax xuất hiện cùng với bác sĩ Cartwright và nói:
- A! Ông Battle đây rồi! Chắc ông phải hài lòng khi biết là ông O’Rourke không bị nguy hiểm gì cả.
- Tôi cũng đã tin như thế. - Nhà thám tử đáp.
- Đã cho ông ta một liều thuốc an thần và sáng mai ông sẽ hoàn toàn khỏe mạnh. Còn bây giờ, chàng trai. - Bác sĩ bảo Jimmy. - Hãy cho tôi xem vết thương của anh
- Hãy đến đây. - Thesiger bảo Loraine. - Cô hãy làm y tá giúp tôi.
Cả hai bước đi cùng với người bác sĩ và Bundle vẫn tiếp tục phải chờ Battle và Lomax vừa chiếm mất. Battle kiên nhẫn chờ cho đến lúc sự ba hoa của ông này giảm đi chút ít và lợi dụng lúc tạm ngừng đầu tiên để nói:
- Tôi muốn trao đổi riêng với ngài Stanley một chút trong phòng khách nhỏ, ông thấy thế nào?
- Được thôi, tôi sẽ đi tìm ông ấy ngay. - Lomax đáp và trèo mau lên cầu thang.
Battle kéo Bundle vào phòng khách lớn, đóng chặt cửa lại và hỏi:
- Cô muốn nói với tôi điều gì, tiểu thư Eileen?
- Tôi sẽ cố gắng nói thật ngắn gọn dù điều đó rất dài và thật phức tạp.
Rồi nàng kể việc đi tham quan câu lạc bộ BẢY MẶT ĐỒNG HỒ và những chuyện tiếp theo đó. Khi nàng kể xong, cảnh sát trưởng thở một hơi dài và duy nhất một lần, vẻ bối rối hiện trên gương mặt xưa nay vẫn lạnh lùng điềm tĩnh.
- Thật kì quặc. - Ông nói. - Thật là kì quặc. Tôi không thể tin được là có thể như thế... cả về cô nữa, tiểu thư Eileen ạ... Đáng ra tôi phải hiểu rõ cô hơn nữa chứ!
- Thế nhưng, chính ông đã chỉ vẽ cho tôi một chút rồi đấy, cảnh sát trưởng ạ. Ông đã khuyên tôi là nên hỏi Bill Eversleigh.
- Tất nhiên rồi. Thật rất nguy hiểm nếu cung cấp tin tức cho một người như cô, tiểu thư Eileen ạ. Nhưng tôi cũng không ngờ là cô lại đi xa như vậy.
- Dù sao thì cái đó cũng chẳng đưa lại kết quả gì không hay và ông cũng chẳng phải là người gây ra tai họa cho tôi.
- Chưa phải như vậy đâu. - Battle nghiêm trang nói.
Rồi đắm trong suy nghĩ một lát, ông nói tiếp:
- Tôi không hiểu vì sao mà ông Thesiger lại đồng ý để cô dấn thân vào hiểm nguy như vậy.
- Mãi về sau anh ấy mới biết. Tôi không phải hoàn toàn là một con bé ngớ ngẩn đâu. Vả lại ông Thesiger còn bận phải chăm sóc cô Wade, như thế cũng quá đủ rồi.
- À ra thế đấy! - Battle nháy mắt và thêm. - Thế thì tôi phải trao cho ông Eversleigh nhiệm vụ chăm sóc cô mới được, tiểu thư Eileen ạ.
- Bill ấy à! - Cô gái trề môi. - Trước hết ông hãy nghe phần chót câu chuyện của tôi đã: người phụ nữ mà tôi nhìn thấy ở chỗ đó: Anna, số 1, chẳng phải ai khác mà chính là nữ bá tước Radzky đó!
Nàng giải thích là đã nhận ra cái vết màu nâu đen đó như thế nào. Nhưng hết sức ngỡ ngàng, nàng thấy nhà thám tử không hề tỏ ra một chút nào kinh ngạc mà còn tuyên bố:
- Đó chẳng phải là một chứng cứ tuyệt đối tiểu thư Eileen ạ, vì vài ba người có thể có những dấu hiệu như thế. Bà bá tước Radzky rất có danh vọng tiếng tăm ở Hungari.
- Nếu vậy thì người đàn bà này không phải là nữ bá tước thực. Tôi khẳng định đó đúng là người tôi đã nhìn thấy ở câu lạc bộ. Vả lại, ta hãy xem trong hoàn cảnh nào chúng ta đã tìm thấy bà ta chiều tối hôm nay. Tôi không tin là bà ta đã thực sự ngất xỉu.
- Ô! Chẳng nên nói như vậy, tiểu thư Eileen. Vỏ viên đạn bắn ra đập mạnh vào giá sách gần sát ngay cạnh mình cũng đủ làm cho hoảng kinh bất cứ người phụ nữ nào.
- Nhưng bà ấy tới đây để làm gì? Chẳng ai đi xuống tìm một quyển sách bằng một chiếc đèn pin.
Battle xoa cằm, có vẻ như ông chẳng muốn nói gì dài dòng nữa và bắt đầu bước đi hết ngang lại dọc phòng thư viện như một người muốn tìm cách muốn chấm dứt câu chuyện. Cuối cùng ông ngoảnh về phía nàng thiếu nữ:
- Tiểu thư Eileen hãy nghe tôi nói. Tôi sẽ thú nhận với cô: hành tung của bà bá tước đúng là kì quặc, tôi biết cái đó, rất kì quặc, nhưng buộc phải xử sự thật thận trọng vì chúng ta không muốn làm dấy lên những chuyện rắc rối với các đại sứ quán. Chúng ta phải chờ đợi có sự chính xác.
- Tôi hiểu. Nếu ông chắc là..
- Còn có những điều khác nữa. - Battle cắt ngang. - Trong chiến tranh, người ta nói nhiều đến bọn gián điệp Đức nhan nhản khắp nơi, chúng ta cũng không hề động lòng và coi thường cái bọn nhãi nhép này vì có thể nhờ bọn chúng mà sớm muộn chúng ta cũng sẽ tóm được tên đầu sỏ.
- Như thế có nghĩa là gì?
- Cô cũng chẳng cần biết là cái đó có nghĩa là gì mà chỉ cần nhớ thế này: Tôi đã biết tất cả những gì liên quan tới bà bá tước và tôi muốn là người ta chẳng nên hành bà ta làm gì. Bây giờ. - Battle tiếp. - Tôi phải bịa ra một chuyện gì đó để trao đổi với ngài Stanley Digby chứ!
Bảy Mặt Đồng Hồ Bảy Mặt Đồng Hồ - Agatha Christie Bảy Mặt Đồng Hồ