There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lý Thành
Upload bìa: Lý Thành
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1075 / 91
Cập nhật: 2020-09-30 11:01:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20: Những Chuyện Mạo Hiểm Của Loraine
oraine Wade ngồi lên giường và bật đèn. Lúc đó là một giờ kém mười phút.
Loraine đi ngủ từ lúc chín giờ rưỡi và có cái năng khiếu đặc biệt là có thể thức dậy đúng lúc nào đã định. Nàng ngồi nghỉ một tí.
Hai con chó của nàng đều ở trong buồng. Mỗi con ngước đầu lên nhìn cô chủ trẻ vẻ dò hỏi.
- Nằm yên đấy, Lurcher! - Nàng bảo nó.
Con chó ngoan ngoãn đặt mõm vào giữa hai chân, nhưng vẫn đưa mắt dõi nhìn cô chủ qua đám lông rậm từ đầu thõng xuống.
Bundle đã có một lúc nghi ngờ vẻ ngoan ngoãn phục tùng của Loraine. Nhưng qua cái bề ngoài dịu dàng tỏ ra thật biết điều, thật sẵn sàng đứng ra bên lề sự việc của Loraine đã làm tiêu tan tất cả những ý nghĩ đa nghi của nàng.
Tuy nhiên, nếu ngắm thật kĩ khuôn mặt cô gái, ta sẽ nhận thấy cái hàm nhỏ quyết đoán và đôi môi luôn mím chặt toát ra một nghị lực thật cứng cỏi.
Loraine đứng lên, mặc một bộ đồ vải thô, đút vào túi áo một chiếc đèn pin, túi bên kia một khẩu súng ngắn nhỏ báng bằng ngà voi trông giống như một thứ đồ chơi nàng mới mua ngày hôm trước.
Để được chắc chắn là mình đã không quên gì cả nàng đưa mắt nhìn lướt khắp gian buồng.
Lúc đó, con chó to đứng lên tới gần cô chủ, vẫy vẫy cái đuôi vẻ van nài, nhưng Loraine lắc đầu.
- Không, Lurcher! Ta không muốn mày đi theo đâu. Hãy ở lại đây và hãy ngoan ngoãn.
Nàng lướt nhẹ một cái hôn lên đầu con vật, bắt nó lại nằm xuống rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi buồng đóng chặt cửa lại phía sau mình.
Rồi nàng rời căn nhà đi tới nhà chứa xe, ở đó chiếc xe con của nàng đã sẵn sàng. Khoảng đất chỗ đó hơi dốc nên nàng cho xe lăn bánh một quãng rồi mới khởi động máy. Rồi, nhìn đồng hồ, nàng nhấn ga tăng thêm tốc độ.
Loraine để xe vào chỗ đã chuẩn bị trước nơi hàng rào có một lỗ hổng, qua đó có thể vào khu vườn của tu viện Wyvern một cách dễ dàng. Nàng rảo bước đi thật nhanh về phía ngôi nhà. Phía xa xa, chuông đồng hồ điểm hai tiếng.
Tim cô gái đập mạnh khi đi tới gần hàng hiên. Xung quanh vắng ngắt, yên lặng tuyệt đối. Cô Wade đứng yên tại chỗ nghe ngóng, nhưng bất ngờ, không hề có một dấu hiệu nào báo trước, một vật gì đó rơi bịch xuống cạnh chân. Nàng cúi xuống và nhặt lên một bọc bên ngoài quấn giấy màu nâu sẫm.
Nàng vô tình ngẩng đầu lên và nhìn thấy một bóng đàn ông đang víu vào đám giây leo tụt xuống. Không chút chần chừ, nàng co cẳng chạy mang theo cái bọc giấy màu nâu sẫm.
Phía sau nàng tiếng huỳnh huỵch vật nhau vang lên. Rồi một tiếng khàn khàn:
- Buông tôi ra!
Và một tiếng khác mà Loraine rất quen, đáp:
- Không đời nào!
Cô gái chạy như điên dọc theo hàng hiên, đến chỗ gấp khúc, nàng xô ngay vào hai cánh tay của một người đàn ông cao to lực lưỡng.
- Nào, nào! - Cảnh sát trưởng nhỏ nhẹ bảo.
Loraine cố gắng sức lắp bắp:
- Mau, mau lên! Họ đang giết nhau. Ôi! Mau lên...
Giữa lúc đó, một tiếng súng nổ, rồi tiếp là một tiếng nữa vang lên.
Cảnh sát trưởng Battle chạy nhanh về phía đó, Loraine bám theo sau. Họ đi tới góc hiên rồi đến cái cửa mở toang của phòng thư viện.
Battle nghiêng người bật đèn pin. Loraine nhìn qua vai ông và không kìm được một tiếng nức nở.
Jimmy Thesiger nằm sóng sượt trên bậc cửa, dường như, trong một vũng máu. Cánh tay phải thõng xuống khác lạ.
Loraine kêu lên thảm thiết:
- Anh ấy chết rồi! Ôi! Jimmy, Jimmy! Anh ấy chết rồi!
- Thôi nào, chớ vội hoang mang như vậy. - Battle dịu dàng bảo. - Tôi chắc là anh ta không chết đâu. Cô hãy tìm chỗ bật đèn, bật lên cho sáng nào.
Cô gái tuân theo, lảo đảo đi vào phòng và bật điện. Battle thở phào nhẹ nhõm bảo:
- Không có gì đáng kể. Anh ta chỉ bị thương nhẹ ở cánh tay phải, nhưng máu ra nhiều nên ngất đi mà thôi. Hãy tới đây giúp tôi.
Có tiếng gõ cửa thư viện và có tiếng nói xì xào. Loraine nhìn về phía đó hỏi:
- Phải làm sao bây giờ?
- Chẳng có gì phải vội vã. - Battle bảo. - Lát nữa sẽ mở. Cô hãy tới giúp tôi đã.
Loraine bước đến gần. Bằng một chiếc khăn tay to và sạch, cảnh sát trưởng khéo léo buộc vào cánh tay bị thương của Jimmy.
- Không phải lo gì đâu. - Battle nói. Không phải vì mất nhiều máu mà anh ta ngất đi mà còn vì ngã đầu bị va chạm mạnh.
Bên ngoài, tiếng đập cửa càng dữ dội và tiếng Georges Lomax hét to:
- Ai ở trong đó? Hãy mở cửa mau!
Battle thở dài;
- Thôi, đành phải nhượng bộ họ. Thật đáng tiếc. - Nhưng ông còn đưa mắt nhìn khắp gian phòng.
Khẩu súng lục tự động nằm bên cạnh Jimmy. Cảnh sát trưởng thận trọng cầm lên ngắm nghía, thốt một tiếng càu nhàu rồi đặt lên mặt bàn. Sau đó, ông ra mở cửa...
Nhiều người nhảy xổ vào cùng nói một lúc. Lomax, trong cơn xúc động, lắp bắp:
- Cái... cái... này là sao đây?
- A! Kìa ngài cảnh sát trưởng! Có gì xảy ra vậy?
Billl Eversleigh kêu to:
- Trời đất ơi! Jimmy!
Phu nhân Coote, trong tấm áo ngủ màu hồng nói:
- Ôi! Chàng trai khốn khổ!
Và bà đi tới quỳ bên cạnh thân hình chàng trai với dáng vẻ một bà mẹ.
Bundle kêu to:
- Loraine!
Herr Eberhard thốt lên:
- Gott in Himmel! (Tiếng Đức có nghĩa: Ôi, trời đất!)
Và một vài tiếng than nữa cùng loại.
Ngài Stanley Digby kêu to:
- Trời đất, cái gì vậy?
Một cô hầu phòng rên rỉ:
- Trông kìa, máu!
Người bếp trưởng lấy lại can đảm gọi một vài người đầy tớ và Rupert Bateman, với đầu óc thực dụng hỏi Lomax:
- Thưa ngài, có nên bảo mọi người hãy giải tán không? Mọi người trở lại bình tĩnh.
- Không thể tin được. - Lomax nói. - Cái gì đã xảy ra vậy ông Battle?
Nhưng Cảnh sát trưởng ném cho ông một cái nhìn cảnh cáo khiến ông chủ nhà trở lại vẻ dè dặt thường ngày.
- Thôi nào, mọi người hãy trở về ngủ tiếp đi. - Ông vừa nói vừa đi ra phía cửa. - Vừa xảy ra một, một...
- Một chuyện nhỏ. - Battle bình tĩnh tiếp.
- Đúng thế, một chuyện nhỏ. Tôi sẽ rất biết ơn nếu tất cả mọi người đều trở về phòng mình.
Tất nhiên là mọi người đều miễn cưỡng tuân theo.
- Phu nhân Coote! Xin mời bà.
- Chàng trai khốn khổ! - Bà này vừa nhắc lại vừa chậm rãi đứng lên.
Giữa lúc đó thì Jimmy động đậy, ngồi lên và hỏi bằng một giọng mệt nhọc:
- Có cái gì xảy ra thế?
Lờ đờ nhìn ra xung quanh một lát, trí nhớ của anh trở lại:
- Các ông đã bắt hắn lại chưa! - Anh hỏi nhanh.
- Ai kia?
- Người đàn ông từ tầng trên nắm đám giây leo tụt xuống ấy. Tôi đứng ở chỗ này gần cửa ra vào kiêm cửa sổ. Tôi đã túm lấy hắn và chúng tôi đã đánh nhau.
- Đó là một tên trộm nguy hiểm. - Phu nhân Coote nói. - Khổ thân cho chàng trai!
Thesiger, sau khi lại nhìn ra xung quanh mình, nói tiếp:
- Hừm! Tôi sợ là chúng ta đã làm cho đồ đạc gẫy hỏng hết. Hắn khỏe như vâm. Chúng tôi đã đánh nhau kịch liệt.
Tình trạng căn phòng đã xác nhận lời khẳng định đó vì tất cả những gì dễ vỡ ở đây đều đã bị nát gẫy tan tành.
- Rồi sau đó, có gì xảy ra nữa! - Battle hỏi Jimmy đang như tìm kiếm một vật gì.
- Leopold, vua của những súng ngắn màu xanh của tôi đâu rồi?
Battle trỏ vào vũ khí để trên bàn.
- Có phải nó đấy không?
- Vâng, tôi đã bắn mấy phát?
- Mỗi một phát.
Jimmy tỏ ra khó chịu.
- Ô! Tôi thật bực mình. - Anh lẩm bẩm. - Đáng lẽ phải để yên ngón tay ở cò súng thì đạn mới tiếp tục nổ, thì tôi lại bỏ tay ra.
- Ai đã bắn trước?
- Sự thật bắt buộc phải nói ra là chính tôi. - Thesiger nói. - Người đàn ông đó đã quẫy ra thoát cánh tay tôi, và chạy ra phía cửa sổ và tôi đã phải dùng đến Leopold. Thế là địch thủ quay lại bắn vào tôi. Và tôi ngất đi chẳng biết gì nữa.
Và anh vò đầu buồn bực.
Ngài Stanley Digby đã chăm chú nghe.
- Anh bảo là người đàn ông đó xuống bằng lối cửa sổ ư! - Ông kêu lên. - Trời đất! Lomax, ông có cho là hắn đã đánh cắp mất tài liệu không?
Ông ta chạy ra khỏi phòng và đi khuất. Chẳng ai nói một lời.
Mấy phút sau, ngài bộ trưởng trở lại.
Khuôn mặt tròn to tươi vui của ông xám xanh như mặt xác chết.
- Ông Battle! - Ông kêu lên. - O’Rourke ngủ như chết, tôi không sao đánh thức gã dậy được và giấy tờ tài liệu đã không cánh mà bay.
Bảy Mặt Đồng Hồ Bảy Mặt Đồng Hồ - Agatha Christie Bảy Mặt Đồng Hồ