The smallest bookstore still contains more ideas of worth than have been presented in the entire history of television.

Andrew Ross

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lý Thành
Upload bìa: Lý Thành
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1075 / 89
Cập nhật: 2020-09-30 11:01:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17: Sau Bữa Ăn Buổi Tối
eorges Lomax không phải là phần tử cải cách và tại Tu viện, người ta không quen đốt lò sưởi ở phòng trung tâm. Vì thế mà, sau bữa ăn, các bà trở lại phòng khách. Thời tiết ở đây không thích hợp với những người ăn vận y phục buổi tối theo thời trang.
Lửa cháy trong giàn lưới sắt xám đen trở thành một trung tâm hấp dẫn và cả ba người phụ nữ đều bước tới gần.
- Brr! - Bà bá tước bật lên giọng có âm sắc tiếng nước ngoài quý tộc.
- Tôi không rõ tại sao Georges lại không cho đốt lửa sưởi ấm cho cả ngôi nhà. - Bundle nói.
- Các vị, những người Anh, tất cả đều như vậy. - Bà bá tước nói và rút ra cái tẩu hút thuốc lá dài ngoằng bắt đầu châm lửa hút.
- Cái lò sưởi này quá cổ rồi. - Phu nhân Coote nói. - Hơi nóng bốc lên cả ống khói chứ đâu có lan tỏa ra trong phòng.
- A! - Bà bá tước la lên.
Có một lát im lặng. Bà khách nước ngoài này tỏ ra khinh khỉnh chơi trội nên khó chuyện trò.
- Thật kì quặc! - Sau một lát phu nhân Coote nói, - mà những con bà Macatta lại mắc bệnh quai bị... có nghĩa... là không phải tuyệt đối kì quặc...
- Cái gì. - Bà bá tước cắt ngang. - Bệnh quai bị là cái gì?
Bundle và phu nhân Coote cùng bắt đầu giảng giải và cũng khó khăn một chút để làm cho bà hiểu.
- Tôi cho là những trẻ con Hung cũng có thể mắc. - Phu nhân Coote tuyên bố.
- Mắc cái gì kia? - Bà bá tước hỏi.
- Những trẻ con Hung cũng có thể mắc bệnh quai bị.
- Tôi không biết. - Bà bá tước bảo. - Làm sao mà tôi biết được.
Phu nhân Coote ngạc nhiên nhìn bà ta:
- Tôi tưởng là bà phụ trách...
- Ồ! Phải.
Bà bá tước rút cái tẩu hút thuốc lá ra khỏi miệng và bắt đầu nói liến thoắng:
- Tôi có thể kể cho các vị nghe những chuyện khủng khiếp mà tôi biết. Các vị có thể không tin đâu.
Rồi bà bắt đầu miêu tả với rất nhiều chi tiết những cảnh đói khổ ở Hungari. Bà nói hoàn cảnh của Budapea sau chiến tranh và qua bao thăng trầm cho tới hiện nay. Chuyện thật bi tráng nhưng Bundle tưởng như nghe một bài học thuộc lòng. Phu nhân Coote thì tỏ ra rất xúc động, miệng bà hé nửa và đôi mắt sầu buồn nhìn chăm chắm vào bà bá tước. Thỉnh thoảng bà lại chêm vào một câu đại loại như:
- Một cô em họ của tôi có ba đứa con bị thiêu sống, thế có khủng khiếp không chứ!
Nhưng bà bá tước chẳng một chút chú ý tới bà mà vẫn cứ thao thao bất tuyệt và cuối cùng thì im lặng cũng đột ngột như khi bắt đầu nói.
- Đó, tôi đã kể hết với các vị rồi đấy. - Bà nói. - Chúng tôi có tiền, nhưng không có tổ chức. Mà chúng tôi thì cần có tổ chức kia.
Phu nhân Coote thở dài.
- Tôi luôn được nghe chồng tôi bảo là sẽ chẳng làm được cái gì ra hồn nếu không thường xuyên có kế hoạch. Ông luôn cho những thắng lợi ông đạt được là nhờ vào việc làm có kế hoạch.
Bà lại thở dài vì vừa chợt viễn tưởng ngài Oswald của bà sẽ ra sao nếu ông không thành đạt và vẫn giữ nguyên những đức tính mà bà biết rõ ở một người rao hàng trẻ tuổi của hãng sản xuất xe đạp.
Trong một giây đồng hồ, phu nhân Coote nghĩ là cuộc đời của bà sẽ vô cùng ấm áp nếu ngài Oswald đã không có kế hoạch thường xuyên và bằng một sự liên tưởng dễ hiểu, bà quay về Bundle và hỏi nàng:
- Tiểu thư Eileen này, hãy nói cho tôi hay là cô có yêu mến người sếp làm vườn của mình không?
- Mac Donald ấy à? Trời! - Bundle lưỡng lự. - Không thể xác định được rõ là tôi có yêu mến anh ta không, nhưng đó là một người làm vườn hoàn hảo.
- Ồ! Tôi rất biết điều đó. - Phu nhân Coote bảo.
Và thật là tuyệt khi người ta bắt anh ta phải ở yên tại chỗ. Bundle tiếp.
- Điều đó không làm tôi ngạc nhiên. - Phu nhân Coote lẩm bẩm và nhìn Bundle vẻ thán phục vì nàng đã có thể bắt Mac Donald ở yên tại chỗ một cách dễ dàng.
- Tôi rất thích một khu vườn được giữ gìn và chăm nom chu đáo. Bà bá tước lẩm bẩm, giọng mơ màng.
Bundle nhìn bà, nhưng đúng lúc đó thì Jimmy đi vào và nói nhanh bằng một giọng rất lạ với nàng:
- Cô có muốn cùng tôi tới xem những hình chạm khắc này không? Lúc này tôi có thể chỉ cho cô chiêm ngưỡng.
Bundle tức thì đi ra khỏi phòng, Jimmy đi theo.
- Những hình chạm khắc gì vậy? - Nàng hỏi, trong khi đó thì anh ta khép cửa lại phía sau cô.
- Tôi chẳng có cái gì để đưa cô xem đâu, nhưng tôi phải đưa cô ra. Đến đây mau, Bill đang có một mình đợi chúng ta trong thư viện.
Eversleigh đi đi lại lại trong phòng vẻ rất nôn nóng.
- Này, biết không. - Anh kêu lên. - Mình rất lo ngại.
- Tại sao lại như thế?
- Còn tại sao nữa, cô đã xen vào một vụ việc nghiêm trọng đấy. Có thể đánh cuộc chín ăn một là sẽ có một chuyện phức tạp xảy ra và lúc đó thì...
Anh ta nhìn cô gái vẻ xúc động khiến Bundle cảm thấy khoan khoái.
- Cần phải tránh cho cô ấy tất cả những gì có thể mang lại tai họa, phải không Jimmy?
- Tớ cũng đã bảo cho cô ấy biết rồi. - Jimmy nói.
- Cô thấy đấy, Bundie ạ, một người nào đó trong chúng ta có thể bị thương.
Tiểu thư Eileen ngoảnh sang Jimmy.
- Anh đã nói gì với Bill thế?
- Ồ! Tất cả.
- Có những điều mà tôi không hiểu rõ. - Bill thú thật. - Sự mạo hiểm của cô tới chỗ BẢY MẶT ĐỒNG HỒ và tất cả những việc khác...
Anh lại nhìn nàng vẻ khổ sở:
- Tôi xin cô đấy, cô Bundle.
- Anh yêu cầu tôi cái gì cơ?
- Là cô đứng bên ngoài tất cả những cái đó.
- Tại sao vậy! - Nàng phản đối. - Công việc vô cùng thích thú.
- Có thể là thích thú đấy, nhưng cực kì nguy hiểm. Hãy trông gương Ronny tội nghiệp đó.
- Đúng thế. - Bundle nói. - Không có anh bạn Ronny của anh thì tôi tưởng là mình sẽ bàng quan với tất cả vụ việc này. Nhưng sự tình cờ đã làm cho tôi không như thế. Các anh lo sợ về vấn đề đó chẳng ích lợi gì đâu.
- Tôi biết là cô rất can đảm, Bundle ạ, nhưng...
- Hãy chấm dứt đi những lời khen tặng. Mà hãy gắng hoạch định một chương trình hành động thì hơn đấy.
Nàng thấy nhẹ cả người khi Bill chấp nhận sự đề xuất của mình.
- Cô có lý. - Anh nói. Cần phải quan tâm tới những tài liệu liên quan tới phát minh của Eberhard. Anh ta mang theo đến đây hoặc đúng ra thì ngài Oswald đã có từ trước. Khí cụ mới đã bí mật, hết sức bí mật thử nghiệm tại xí nghiệp của ông và Eberhard đã cùng ông tham dự vào các cuộc đó. Lúc này đây, tất cả bọn họ đểu tập trung trong phòng làm việc của Lomax và đang tranh luận.
- Ông Stanley Bridge sẽ ở đây bao lâu! - Jimmy hỏi.
- Ngày mai ông ta quay vào thành phố.
- Hừm. - Jimmy thốt lên. - Thế là đã rõ. Nếu như tôi giả dụ, Stanley có mang theo mình những tài liệu đó và nếu như có kẻ nào âm mưu chiếm đoạt thì hành động đó sẽ xảy ra vào đêm nay.
- Rất có thể.
- Những biến cố vậy là, thật may, sẽ xảy ra trong phạm vi có giới hạn, nhưng điều quan trọng là chúng ta không được ngủ. Trước hết cần phải biết rõ là cái công thức quí háu đó nó ở chỗ nào đêm nay? Ở chỗ Eberhard hay là ở chỗ ngài Oswald Coote?
- Chẳng ở chỗ ai cả. Tôi có thể đoán chắc là tối nay nó sẽ được trao cho ngài Bộ trưởng không quân để ông ta ngày mai đem đi. Trong trường hợp này, tất nhiên là O’Rourke sẽ phải giữ và bảo quản.
- Vậy thì chúng ta chỉ có một việc phải làm. Nếu đặt vấn đề là sẽ có kẻ nào đêm nay tìm cách đánh cắp những tài liệu đó, thì chúng ta phải luân phiên canh gác.
Bundle mở miệng như để phản đối, nhưng lại mím môi vào không nói gì cả.
- À này. - Jimmy khẽ bảo. - Tối nay tôi nhận thấy trong tiền phòng có cả người bạn cũ Lestrade ở Scotland của chúng ta.
- Cậu thật tuyệt Watson. - Bill kêu lên.
- Vậy là mình thấy như. - Jimmy tiếp tục. - Chúng mình hình như đang ganh đua với một cao thủ đấy.
- Mình có thể làm gì khác được? - Bill nói. - Nếu chúng ta muốn tìm giải pháp cho vấn đề này.
- Vậy như thế là chúng ta sẽ lần lượt canh chừng đêm nay.
Bundle lại hé miệng nhưng vẫn không nói gì.
- Đúng, phải như vậy. - Bill bảo. - Ai sẽ gác phiên đầu đây? Chúng ta gắp thăm nhé!
- Đồng ý!
- Zut! Bill kêu lên. - Thế là cậu được gác phiên đầu. Có thể là cậu sẽ được thấy lại cả những gì sẽ xảy ra.
- Ồ! Có ai mà biết được. - Bill nói. - Ai mà có thể nắm được vào lúc nào thì thủ phạm bắt đầu hành động... Cậu có muốn đánh thức cậu vào hồi ba giờ sáng không?
- Tớ thấy đó là điều cần thiết đấy.
Cuối cùng Bundle hỏi:
- Thế còn tôi?
- Còn cô ư? Cô đi nằm và ngủ khì thôi.
- Ồ! Bundle nói. Thế thì chẳng thú vị gì.
- Cũng chẳng biết đâu được. - Jimmy thân mật bảo. - Có thể cô sẽ bị ám sát trong khi ngủ và như thế là Bill và tôi hoàn toàn vô can.
- Chắc chắn là thế rồi... Jimmy này, tớ thấy nghi nghi cái bà bá tước ấy.
- Nào, thôi đi. - Bill vội kêu. - Bà ấy phải được loại ra ngoài mọi nghi vấn.
- Anh sao mà biết được! - Bundle phản bác.
- Tôi chắc chắn thế. Một trong các tùy viên đại sứ quán Hungari là người bảo đảm cho bà ấy.
- Ồ! - Bundle có vẻ sửng sốt về lời khẳng định của Eversleigh.
- Các cô thì đều thế cả. Cô nói vậy là vì bà ta là một phụ nữ đẹp.
Bundle còn lạ gì cái luận điệu bất công của nam giới đó.
- Dù sao thì anh cũng nên hạn chế thì thầm tâm sự bên tai người đẹp đấy. Tôi đi nằm đây. Ở chỗ phòng khách buồn chết đi được nên chẳng muốn quay lại nữa.
Nàng đi ra khỏi phòng và Bill nhìn Jimmy.
- Cái cô Bundle này. - Anh nói. - Tớ sợ là cô ta sẽ gây cho chúng ta lắm sự phiền phức khi cứ muốn tham gia vào việc. Tớ hơi lạ về việc cô ta ngoan ngoãn nghe ngay.
- Tớ cũng thế. - Jimmy nói. - Tớ ngẩn người ra đấy.
- Bundle rất nhạy cảm, biết là có nhiều bất cập... nhưng chúng ta có phải trang bị vũ khí không nhỉ? Làm cái việc này, ai cũng phải có vũ khí chứ.
- Tớ có một khẩu súng ngắn tự động, nòng xanh biếc. - Jimmy có vẻ kiêu nói. - Khi cậu tới phiên gác, tớ sẽ cho mượn.
Bill nhìn anh vẻ cảm phục và thèm muốn.
- Cái gì đã khiến cậu mua khẩu súng đó?
- Chẳng biết nữa. - Jimmy thờ ơ đáp. - Một sự thúc đẩy bất ngờ.
- Mong là chúng mình không bắn nhầm vào người vô tội. - Bill băn khoăn nói.
- Nếu thế thì phiền lắm đấy. - Thesiger nghiêm trang bảo.
Bảy Mặt Đồng Hồ Bảy Mặt Đồng Hồ - Agatha Christie Bảy Mặt Đồng Hồ