Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lý Thành
Upload bìa: Lý Thành
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1075 / 91
Cập nhật: 2020-09-30 11:01:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14: Cuộc Họp Của " Bảy Mặt Đồng Hồ"
hững giờ phút trôi đi sau đó, Bundle thấy hoàn cảnh của mình chẳng dễ chịu chút nào. Nàng đoán là cuộc họp nếu có, sẽ nhóm vào khoảng thời gian mà câu lạc bộ hoạt động náo nhiệt nhất, tức là có thể từ nửa đêm đến hai giờ sáng.
Nàng nghĩ là chẳng mấy chốc mà trời rạng sáng thì bỗng nghe thấy tiếng động, tiếng của một chiếc chìa khóa tra vào ổ khoá. Một phút sau, đèn bật sáng, những tiếng động trong một vài lúc nàng nhận thấy từ phía xa, bặt hẳn và Bundle nghe thấy tiếng rút cái chốt cửa.
Một người nào đó chắc là từ phòng chơi bạc bước vào và trong một lát thấp thoáng trước cái lỗ nhỏ của cánh cửa tủ tường. Nàng nhận thấy đó là một người đàn ông to lớn, vai rộng, có hàm râu rậm đen. Bundle chợt nhớ ra là đã nhìn thấy gã ngồi trước bàn chơi bài tối hôm trước. Chắc hẳn đó là chủ nhân câu lạc bộ, lão người Nga Mosgorovsky khủng khiếp.
Tim trong ngực Bundle đập nhanh hơn một chút và chẳng giống mấy với cha mình, lúc này nàng tỏ hài lòng về tư thế vô cùng bất tiện của mình.
Người Nga đứng vuốt râu cạnh chiếc bàn một lát rồi moi túi lấy đồng hồ ra xem. Gã nhún vai vẻ hài lòng lại cho tay vào túi lấy ra một vật gì đó rồi bước ra xa một chút, làm cho cô gái không sao nhìn thấy được nữa.
Khi gã lại hiện rõ trước cái lỗ ngắm nhỏ, tiểu thư Eileen suýt bật tiếng kêu ngạc nhiên vì khuôn mặt gã trùm một mặt nạ lạ kì. Nó không áp sát vào mặt mà đó chỉ là một mảnh vải thả xuống từ trán che toàn bộ khuôn mặt và có hai khe hở ngang tầm hai mắt. Phần trên mảnh vải lượn tròn theo khuôn một chiếc mặt đồng hồ mà đôi kim chỉ đúng sáu siờ.
“BẢY MẶT ĐỒNG HỒ”! Bundle nghĩ.
Cũng cùng lúc đó, bảy tiếng gõ nhè nhẹ.
Mosgorovsky đi ngang qua giữa phòng bước tới phía mà Bundle biết đó là cửa của cái tủ tường giả. Có tiếng lạch cạch rồi có những tiếng chào trao đổi bằng tiếng nước ngoài.
Bundle chẳng phải chờ lâu để nhìn thấy những người mới tới: họ cũng mang mặt nạ mặt đồng hồ có kim chỉ, người thì bốn giờ, người thì năm giờ. Hai nhân vật này ăn vận y phục buổi tối nhưng có những điểm khác nhau: một người, một thanh niên thanh mảnh dáng lịch sự mặc một bộ áo quần cắt may thật khéo, rất đỏm dáng nhưng không phải hoàn toàn phong cách vương quốc Anh. Người kia gầy và mềm mại, ăn vận bình thường và Bundle đã đoán được quốc tịch trước khi nghe thấy tiếng nói của anh la dịu dàng với những âm sắc xứ Ái-Nhĩ-Lan pha trộn âm sắc Mỹ quốc.
- Tôi thấy là chúng ta đã tới cuộc họp nhỏ này sớm nhất. - Chàng thanh niên dáng thanh lịch nói bằng tiếng Anh rất chuẩn nhưng chưa sõi lắm. - Đi tới đây tối nay, tôi thấy không được khoan khoái lắm. Những diễn biến không phải lúc nào cũng suôn sẻ, dễ dàng vì tôi chẳng được khéo léo bằng số bốn.
Bundle gắng tìm hiểu xem anh ta thuộc quốc tịch nào. Mới nghe anh ta nói thì tưởng là người Anh, nhưng cách phát âm đã làm cho ý đó không đứng vững. Có thể đó là một người Áo, người Hung hoặc cũng có thể là người Nga. Người Mỹ qua sang phía bàn bên kia và Bundle nghe thấy tiếng kéo ghế.
- “Một giờ” đạt nhiều thắng lợi. - Anh ta nói. - Tôi xin có lời ngợi khen đã trải qua mối nguy này.
“Năm giờ” nhún vai:
- Nếu ta không xông pha hiểm nguy thì... - Anh ta bắt đầu...
Nhưng giữa lúc đó thì lại bảy tiếng gõ, Mosgorovsky tiến ra phía cái cửa bí mật.
Trong một lúc Bunđle chẳng nghe được gì rõ ràng vì tất cả những thành viên này đều ở ngoài cái lỗ ngắm của nàng, nhưng bất chợt, lão râu xồm nói to:
“Xin cho khai mạc phiên họp.”
Ông ta đến gần bàn, ngồi xuống chiếc ghế tựa cạnh cái ghế bành ở đầu bàn.
Ngồi chỗ này, ông ta đối diện với chiếc tủ tường trong đó có Bundle. Chàng trai thanh lịch ngồi cạnh ông ta. Chiếc ghế thứ ba ở bên này, nàng không nhìn được nhưng người đàn ông Mỹ mang số bốn đi qua trước mắt nàng để tới đó ngồi.
Phía bên kia bàn, Bundle chỉ nhìn thấy hai chiếc ghế. Một bàn tay nắm lấy chiếc ghế ở giữa và đẩy. Rồi một người nào đó đi qua rất nhanh trước tủ tường và đến ngồi đối diện với Mosgorovsky. Thấy rõ là những người ngồi ở dãy ghế này quay lưng lại với Bundle, nhưng nàng chú ý đặc biệt tới bờ vai rất đẹp của một người đàn bà nào đó ăn vận rất hở hang. Chính bà này cất tiếng nói đầu tiên, một giọng thâm trầm có âm sắc nước ngoài, thánh thót. Bà ta vừa nói vừa nhìn vào chiếc ghế bành để trống:
- Thế là chúng ta sẽ không được nhìn thấy số 7 tối nay? Chẳng lẽ chúng ta chẳng bao giờ nhìn thấy số 7?
- Có lẽ đúng như vậy! - Người Mỹ nói. - Tôi bắt đầu thấy tin là “bảy giờ” chẳng bao giờ tồn tại!
- Tôi chẳng khuyên bạn tin như vậy đâu, anh bạn ạ. - Người Nga nhẹ nhàng nói.
Một lát im lặng... “Một sự yên lặng nặng nề”, Bundle nghĩ. Nàng vẫn tiếp tục nhìn cái lưng đẹp đẽ trước mặt mình. Dưới xương bả vai phải có một dấu hiệu nhỏ màu nâu đen càng làm tôn lên màu trắng của làn da.
Bundle xem như cụm từ “một cuộc phiêu lưu kì thú” thật là phù hợp với người đàn bà xinh đẹp này vì nàng chắc chắn là bà ta có một khuôn mặt kiều diễm rám nâu của dòng giống slave với đôi mắt đắm đuối.
Nàng trở lại thực tế vì giọng nói của lão người Nga coi như giữ vai trò chủ tọa trong cuộc họp.
- Chúng ta hãy tiếp tục thảo luận. Trước hết chúng ta hay tỏ lòng kính trọng với người bạn vắng mặt của chúng ta: bạn số hai. - Và ông làm một cử chỉ lạ lùng chỉ vào chiếc ghế đã quay ra phía sau đặt cạnh người đàn bà. Mọi người làm theo. - Tôi muốn là số hai vẫn ở giữa chúng ta tối nay. - Ông tiếp. - Rất nhiều vấn đề cần phải giải quyết và nhiều khó khăn đột xuất lại nảy sinh.
- Bạn có nhận được báo cáo của số hai không! - Người Mỹ hỏi.
- Tính đến lúc này, tôi chẳng nhận được gì cả...
Ông ngừng lại một lát rồi tiếp:
- Tôi không thể hiểu...
- Bạn tin là bạn ấy có thể... bị lạc ư?
- Có thể như thế.
- Hay nói một cách khác. - “Năm giờ” nhẹ nhàng nói. - Bạn ấy gặp nguy hiểm?
Anh ta nói câu này với một vẻ gì như vui thích.
Người Nga làm một cử chỉ khẳng định.
- Phải, có sự nguy hiểm. Họ bắt đầu để ý chúng ta... nghi ngờ địa điểm này. Tôi biết là nhiều người chúng ta bị theo dõi.
Ông lạnh lùng nói thêm:
- Phải làm cho chúng câm miệng hến.
Bundle cảm thấy ớn lạnh suốt dọc xương sống. Nếu bị phát hiện, liệu người ta có làm cho nàng câm miệng hến?
Nhưng một từ làm nàng chú ý.
- Như vậy không có gì tiết lộ ở Chimneys chứ?
- Không, không có gì.
Số năm nghiêng mình về phía trước tuyên bố:
- Tôi cũng đặt cùng một câu hỏi như Anna:
- Hội trưởng của chúng ta, số bảy đó, người đã tạo nên chúng ta, hiện nay ở đâu? Vì sao chúng ta chẳng bao giờ nhìn thấy ông ấy?
- Số bảy. - Người Nga đáp. - Có kế hoạch làm việc phù hợp với ông ấy.
- Lúc nào bạn cũng nói như vậy...
- Tôi cũng sẽ nói thêm điều khác nữa. - Mosgorovsky tiếp. - Tôi ái ngại cho người nào tìm cách chống lại các dự định của ông ấy.
Im lặng một cách lúng túng.
- Chúng ta hãy tiếp tục. - Mosgorovsky điềm tĩnh nói. - Bạn có kế hoạch của Wyvern Abbey không hả số ba?
Bundle dỏng tai vì mãi tới lúc này nàng chưa nhìn thấy cũng chưa nghe thấy tiếng nói của số ba.
Tiếng nói này nhỏ, dịu dàng, hơi khó hiểu, đúng là tiếng nói của một người Anh được giáo dục tốt.
- Thưa có.
Những tờ giấy được trải lên bàn, và mọi người cúi xuống xem. Một lát sau, Mosgorovsky ngửng đầu lên hỏi:
- Thế còn danh sách khách mời?
- Thưa đây.
Người Nga cầm tờ giấy, cất tiếng đọc:
- Ngài Stanley Digby, ông Terence O’Rourke, ngài Oswald và phu nhân Coote, ông Bateman, nữ bá tước Anna Radzky, bà Macatta, ông James Thesiger...
Y ngừng lại, hỏi nhanh:
- James Thesiger là ai vậy?
Người Mỹ cất tiếng cười:
- Ô! Chẳng cần bận tâm tới nó! Đó là một thằng ranh ngu dại...
Người Nga tiếp tục đọc:
- Herr Eberhard và ông Eversleigh. Hết.
“Thật ư? - Bundle lẩm bẩm. - Thế còn cái cô gái duyên dáng, tiểu thư Brent này?”
- Có vẻ như chẳng có ai đáng ngại trong đó. - Mosgorovsky nói và nhìn xung quanh bàn... Tôi đặt vấn đề là giá trị phát minh của Eberhard còn gì phải nghi hoặc nữa không?
“Ba giờ” đáp gọn:
- Chẳng còn gì.
- Về phương diện thương mại thì nó phải đáng giá hàng triệu. - Người Nga nói. - về phương diện quốc tế... người ta cho là không biết bao nhiêu quốc gia thèm muốn...
Bundle nghĩ là sau mặt nạ ông ta phải có một nụ cười thật là kiêu hãnh.
- Phải. - Gã nói tiếp. - Đúng là một mỏ vàng!
- Cũng đáng giá một vài mạng sống. - Số năm vừa cười vừa nói.
- Nhưng bạn có biết những người phát minh bây giờ ra sao không? - Người Mỹ nói. - Đôi khi những máy móc đáng nguyền rủa mà họ tạo ra lại không chịu vận hành.
-Một người như ngài Oswald Coote chẳng bao giờ mắc sai lầm. - Mosgorovsky nói.
- Với tư cách là phi công. - Số năm tuyên bố. - Tôi tin là cái đó hoàn toàn có thể thực hiện được, đã bao nhiều năm người ta từng nghĩ tới nhưng phải thiên tài Eberhard mới đưa đến thành công.
- Tôi thấy là. - Mosgorovsky nói. - Chẳng cần phải bàn cãi vấn đề này thêm nữa. Chúng ta đều đã biết rõ kế hoạch và dự định ban đầu. Chẳng cần phải thêm bớt gì nữa đâu. Tiện đây, tôi biết là Gerald Wade có nói bóng nói gió gì đấy về hội của chúng ta trong một bức thư. Ai đã tìm thấy bức thư đó?
- Con gái huân tước Caterham, tiểu thư Eileen Brent.
- Bauer lẽ ra phải đề phòng để tránh chuyện đó, hắn đã có phần thiếu cẩn trọng đó. Wade đề gửi thư cho ai?
- Cho cô em của gã thì phải. - Số ba đáp.
- Thật tai hại. - Mosgorovsky nói. - Nhưng chúng ta chẳng làm gì được nữa rồi. Cuộc điều tra về cái chết của Ronald Devereux sẽ tiến hành vào ngày mai. Tôi cho là người ta đã chuẩn bị kĩ cho vấn đề này, đúng không?
- Tiếng đồn lan đi khắp mọi chỗ về chuyện bọn trẻ bắn chim. - Người Mỹ nói.
- Rất tốt, chẳng có gì cần thêm nữa, nếu không chỉ hết lời khen ngợi cô bạn thân “Một giờ” và chúc cô may mắn trong vai trò cô sẽ phải sắm.
- Hoan hô Anna! - Số năm kêu lớn.
Cả cử tọa vừa làm hiệu bằng tay mà Bundle đã thấy vừa nhắc lại:
- Hoan hô Anna!
“Một giờ” chào và đứng lên. Những người khác làm theo và lần đầu Bundle nhìn thấy số ba đang giúp người thiếu phụ trẻ xỏ tay vào áo khoác. Số ba là một người đàn ông to khỏe.
Rồi những hội viên đi ra bằng cái cửa bí mật mà Mosgorovsky đóng lại sau họ.
Ông ta đứng lại một lát và Bundle nghe thấy ông ta đi sang phòng đánh bạc, rồi ra ngoài, sau khi tắt điện. Mãi đến hai tiếng đồng hồ sau, Alfred xanh tái vì lo sợ mới đến giải phóng cho Bundle.
Cô gái tê dại khắp chân tay mình mẩy.
- Ôi giời! Thật là kinh khủng, phải không tiểu thư!
- Chẳng đến nỗi nào. - Bundle tuyên bố. - Tất cả đều tuyệt! Sự việc có thể tồi tệ, nhưng ơn trời, chẳng sao cả.
- Đúng là ơn trời như tiểu thư nói đó! Tôi run suốt cả buổi tối! Đó là những con người kì cục!
- Rất kì cục! - Bundle vừa nói vừa dùng bàn tay xoa bóp các cánh tay và các bắp chân cho máu lưu thông. - Ta đã tưởng là những người như thế chỉ có trong sách thôi. Ở cái thế giới này, Alfred, người ta luôn học được điều gì đó!
Bảy Mặt Đồng Hồ Bảy Mặt Đồng Hồ - Agatha Christie Bảy Mặt Đồng Hồ