You know you've read a good book when you turn the last page and feel a little as if you have lost a friend.

Paul Sweeney

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lý Thành
Upload bìa: Lý Thành
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1075 / 91
Cập nhật: 2020-09-30 11:01:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9: Những Dự Định
âu nói của Jimmy lập tức chuyển câu chuyện hướng vào bàn bạc thực tế.
- Xét cho cùng. - Anh nói. - Thì chúng ta không có gì đáng kể để có thể dựa vào đó tiến hành công việc. Thực ra thì chỉ có mấy tiếng “Bảy Mặt Đồng Hồ”. Mà tôi cũng chưa biết rõ khu phố có cái tên đó đúng ra thì ở tại đâu. Hơn nữa chúng ta không thể lục lọi từng nhà một, cái đó không thể được. Tất nhiên chúng ta đều biết chỗ Ronny bị sát hại, nhưng có thể là cảnh sát tiến hành cuộc tìm kiếm về phía đó và họ làm tốt hơn chúng ta.
- Điều tôi thấy thích ở anh. - Bundle nghiêm trang nói, - đó là những ý hướng lạc quan của anh.
- Chớ vội nôn nóng. - Jimmy bảo. - Những thám tử tài danh đều bắt đầu xem xét vụ việc như thế, bằng cách loại trừ tất cả những sự vận động vô ích và không sinh lợi. Bây giờ chúng ta xem xét tới điểm thứ ba. Tức là cái chết của Gerald. Chúng ta biết là cậu ta đã bị ám sát... vì cả hai cô đều tin là như thế, đúng không?
- Vâng. - Loraine nói.
- Vâng. - Bundle lặp lại.
- Được! Tôi cũng vậy. Ở chỗ này, dường như chúng ta có một vài cơ may để thành công, vì nếu không phải là Gerry tự mình uống thuốc ngủ thì tất là phải có kẻ nào đó vào buồng cậu ấy cho thuốc độc vào cốc nước mà cậu ta uống. Sau đó, nó để cái hộp hoặc cái lọ rỗng không trên mặt bàn... Các cô có cùng một ý kiến đó không?
- Phải... phải. - Bundle chậm rãi. - Nhưng...
- Hãy khoan, kẻ đó phải là người trong nhà vì một kẻ nào đó từ bên ngoài vào không thể làm như vậy được.
- Chắc chắn là không rồi. - Tiểu thư Eileen gật đầu.
- Rất đúng. Nhưng cái đó sẽ hạn chế rất lớn công cuộc tìm kiếm. Để bắt đầu, tôi giả dụ là phần lớn kẻ ăn người ở đều là những đầy tớ kì cựu trong gia đình ta?
- Đúng vậy, tất cả bọn họ đều là những người đã ở lâu đài Chimneys khi chúng tôi thuê và những người chủ chốt cũng vẫn còn ở đó cho tới nay, tất nhiên là cũng có một vài thay đổi giữa sự phân công các công việc nhưng không mấy quan trọng.
- Chính đó là điều tôi cần. - Jimmy nói. - Chắc là cô nắm được dễ dàng vào lúc nào có mướn thêm những người làm mới chứ.
- Một trong những tên hầu tùy tùng có tên John là mới mướn.
- Vậy hãy chú ý tìm hiểu về hắn và cũng gắng nắm được tất cả những đầy tớ mới vào làm.
- Tôi giả dụ. - Bundle chậm rãi nói. - Có thể vụ việc chỉ liên quan tới một người đầy tớ, thế còn với nhữngngười khách mời thì sao? Có thể là thủ phạm không? Cụ thể là có những người nào nhỉ?
- Ba cô gái: Nancy, Hélène và Socks.
- Socks Dazventry? Tôi có biết cô này. Cô ta luôn luôn nói từ “thông minh”.
- Đúng là cô ta đấy!
- Rồi lại Gerry Wade, Eversleigh, Ronny với tôi và khách của chúng tôi; ngài Oswald, phu nhân Coote... A! Và cả Pongo nữa.
- Pongo là ai?
- Là Bateman, thư ký riêng của Coote, một chàng trai lúc nào cũng trịnh trọng và cần cù, bạn học cũ của tôi.
- Nhưng xem ra thì không phải là những nhân vật mà ta đặt thành nghi vấn. - Loraine nhận xét.
- Đúng vậy. - Bundle tán thành. - Cũng như anh đề xuất, phải tìm thủ phạm trong những đầy tớ. Còn về việc chiếc đồng hồ bị ném qua cửa sổ, liệu hành vi đó có liên quan gì đến vụ việc này không?
- Ném qua cửa sổ ư? - Jimmy hỏi. - À, phải rồi, khi mà tôi... tôi đi vào thăm Gerry tội nghiệp, tôi có nhận thấy là những chiếc đồng hồ được sắp hàng trên mặt lò sưởi và chỉ còn bảy chiếc chứ không phải là tám.
Anh tỏ vẻ bối rối, tái mặt và nói tiếp:
- Tôi xin lỗi, nhưng không hiểu sao mà những chiếc đồng hồ gây cho tôi ấn tượng mạnh khi nhìn thấy chúng trong phòng đó. Chẳng bao giờ tôi còn dám vào nhìn chúng trong bóng tối nữa.
- Làm sao mà anh nhìn thấy được chúng trong bóng tối trừ phi mặt đồng hồ có dạ quang? - Rất thực tế, Bundle bắt bẻ và bỗng cô giật thót người, má bừng đỏ, kêu lên. - Ôi, BẢY MẶT ĐỒNG HỒ!
Hai người đối thoại ngạc nhiên nhìn cô, nhưng Bundle như bị kích động, nhấn mạnh:
- Có thể đó là một sự trùng hợp!
Một lát im lặng.
- Cô nói đúng. - Cuối cùng Thesiger bảo. - Thật... thật kì cục!
Bundle tức thì hỏi anh dồn dập.
- Ai đã mua các đồng hồ báo thức?
- Tất cả chúng tôi.
- Nhưng phải có người nào nghĩ ra trước tiên chứ?
- Câu chuyện không xảy ra như thế đâu. Chả là tất cả chúng tôi cùng bàn cách làm thế nào để đánh thức Gerry dậy được và Pongo gợi ý là đặt một chiếc đồng hồ báo thức trong buồng ngủ của nó. Một đứa bảo là một chiếc chưa đủ, đứa khác, hình như là Bill Eversleigh bảo: “Tại sao không làm cả một tá?” Tất cả đều tán thành và đi tìm mua. Chúng tôi sáu người, mỗi người mua một chiếc, thêm một chiếc cho Pongo và chiếc nữa cho phu nhân Coote... Chẳng có gì là có sự chuẩn bị trước cả.
Bundle lặng im nhưng có vẻ chưa chịu và Jimmy thử làm cái việc tóm tắt lại tình thế:
- Tôi nghĩ là chúng ta đã chắc chắn khẳng định một vài sự kiện sau: Có một tổ chức bí mật có nhiều điểm giống như tổ chức Mafia. Gerry Wade đã nghe thấy nói đến tổ chức này, và lúc đầu coi đó chỉ là một trò đùa, một điều vô nghĩa và chẳng thấy có một tính chất nguy hiểm nào. Nhưng sau đó, tôi cũng chẳng hiểu tại sao, cậu ta thấy là nghiêm trọng và tôi đoán là cậu ta đã trao đổi với Ronny Devereux. Dù sao thì sau cái chết của Gerry, Ronny càng thêm hoài nghi và biết được khá nhiều bí mật của tổ chức này rồi đã lần đi theo cùng một đường và... Điều bất hạnh là chúng ta phải lần mò từng bước để tìm ra sự thật vì chúng ta không có được những chỉ dẫn như họ, những người đã bị sát hại.
- Có thể đó lại là một lợi thế. - Loraine nhận xét. - Những thành viên của tổ chức đó không nghi ngờ chúng ta, do vậy chúng sẽ không tìm cách để loại chúng ta.
- Tôi muốn được tin tưởng chắc chắn về điều này. - Jimmy nói bằng giọng quan tâm, - cô biết đấy, Loraine và ngay cả Loraine cũng muốn là chớ có xen vào việc này. Đừng tưởng là cô có thể...
- Không. - Cô gái khăng khăng. - Không nên lại bắt đầu tranh cãi về vấn đề này nữa, chỉ mất thì giờ vô ích thôi...
Đến đây, Jimmy nhìn lên đồng hồ và ngạc nhiên kêu lên.
Rồi anh đứng lên gọi: - Stevens!
- Thưa ông?
- Mày có thể dọn cho chúng ta một bữa ăn không?
- Tôi đã lường trước chuyện này và vợ tôi đã sửa soạn đầy đủ rồi.
- Đúng là một người hầu hoàn hảo! - Jimmy nói, và quay lại thở dài nhẹ nhõm.
Stevens trở lại dọn bữa ăn mà thực đơn khá cầu kì: chả trứng, chim cút và bánh phồng đặc biệt ngon.
- Vì sao mà những người độc thân bao giờ cũng được phục vụ chu đáo hơn những người đã có đôi? - Loraine hỏi.
- Đó là một ý kiến! - Jimmy nói. - Còn tôi thì thấy ngược lại...
Anh ngừng nói và Loraine lại đỏ mặt.
- Sao mà mình ngu thế kia chứ! - Bất ngờ Bundle kêu to. - Tôi biết rõ là đã quên cái gì đó!
- Cái gì vậy?
- Anh biết Georges Lomax chứ?
- Tôi thường nghe thấy Bill và Ronny nhắc đến ông này.
- Thế này, Lomax tập họp những nhà chính trị vào tuần trước và ông ta nhận được một bức thư hăm dọa của BẢY MẶT ĐỒNG HỒ!
- Không thể thế được. - Thesiger nói.
- Có đấy, ông ta nói với cha tôi. Anh thấy cái này có nghĩa gì?
Jimmy ngửa người ra trên ghế, suy nghĩ nhanh và cuối cùng nói chắc nịch:
- Có thể có chuyện gì xảy ra trong cuộc hội họp đó.
- Đúng như tôi nghĩ đấy. - Bundle bảo.
- Tất cả đều nối tiếp nhau một cách thật khớp. - Jimmy mơ màng nói, rồi anh ngoảnh về Loraine: khi chiến tranh nổ ra thì lúc đó cô bao nhiêu tuổi?
- Chín... không, tám tuổi.
- Còn Gerry khoảng hai mươi, có lẽ thế, phần lớn thanh niên ở tuổi đó đều tham chiến, thế nhưng Gerry lại không đi lính.
- Đúng thế. - Cô gái đáp. - Tôi cũng không biết tại sao.
- Tôi cho là có thể giải đáp được hay ít ra thì cũng thử đoán: Gerry không có mặt ở Anh quốc từ 1915 đến 1918, tôi chắc như vậy. Không ai có vẻ biết đích xác là cậu ta ở đâu. Tôi thì cho là cậu ấy ở Đức.
Loraine đỏ mặt và nhìn Jimmy thán phục.
- Anh thật thông minh!
- Cậu ta nói sõi tiếng Đức phải không?
- Ô! Phải, hoàn toàn đúng!
- Tôi chắc là mình đã đúng. Nghe này: Gerry Wade làm ở cơ quan Ngoại giao và hình như ở trong cái đám ngốc nghếch dễ thương đó. - Xin lỗi về từ dùng nhưng chắc các cô cũng hiểu là tôi muốn nói gì. - đó là Bill Eversleigh và Devereux mệnh danh cho cậu ta. Cơ quan Mật vụ của ta nổi tiếng là làm việc có hiệu quả nhất thế giới và tôi tin là Gerry Wade có một chức vụ cao trong đó.
Điều này giải thích rõ mọi việc! Tôi nhớ là đã vô tình nói ở lâu đài Chimneys chiều hôm nọ là Gerry chẳng đến nỗi ngu ngơ như vẻ ngoài của cậu ta.
- Và nếu anh nhận xét đúng? - Bundle hỏi.
- Trong trường hợp này, thì vụ việc lại nghiêm trọng hơn ta tưởng và tổ chức BẢY MẬT ĐỒNG HỒ không những là tội phạm quốc nội mà còn là quốc tế nữa kia. Dù trong trường hợp nào, có một điều chắc chắn: một trong chúng ta phải có mặt trong cuộc tiếp khách tổ chức tại nhà Lomax.
Bundle khẽ nhăn mặt:
- Tôi biết rất rõ Lomax, ông ta không ưa gì tôi và chẳng bao giờ có ý mời tôi khi ông ta phải tiếp những người nghiêm chỉnh... Tuy nhiên... - Và cô lặng im, đắm trong suy nghĩ...
- Vậy cô cho là tôi có thể bảo Bill mời tôi ư? - Jimmy hỏi. - Đúng cậu ta là cánh tay phải của Lomax và cậu ta có thể đem tôi đi theo.
- Tại sao không? - Bundle bảo. - Nhưng anh phải chỉ đạo Bill và mớm cho cậu ta điều phải nói. Cậu ta không thể độc lập suy nghĩ.
- Cô khuyên tôi ra sao đây? - Jimmy khiêm tốn hỏi.
- Ô! Thật dễ mà. Bill sẽ giới thiệu anh như một thanh niên rất quan tâm đến chính trị và mong muốn được có chân trong Nội các. Goerges sẽ lập tức bị lôi cuốn vì anh cũng biết là các phe chính trị ấy thế nào rồi: họ luôn tìm kiếm những người trẻ tuổi và giàu có. Bill càng cho anh vay nhiều tiền thì việc vào phe họ càng dễ.
- Mặc xác họ muốn nói gì thì nói miễn là mình không biến thành một Crésus (Crésus: Tên một ông vua ngày xưa, nổi tiếng là giàu có. Thường dùng để chỉ những người đại phú (ND).) là được rồi. - Jimmy bảo.
- Coi như xong. Ngày mai tôi sẽ ăn tối với Bill và bảo cậu ta cho xem danh sách khách mời: Cái đó sẽ có ích đấy.
- Tôi e là không có tên cô trong danh sách đâu. Nhưng dù sao, như thế lại còn hơn.
- Tôi chưa thực chắc chắn là anh sẽ không nhìn thấy tôi tại nhà Lomax. - Bundle nói. - Ông ta không ưa tôi. Nhưng có thể là có cách khác để có được một giấy mời...
- Thế còn tôi? - Loraine nhẹ nhàng hỏi.
- Cô không lên sân khấu trong màn kịch này. - Thesiser vội đáp. Hơn nữa, chúng ta cần có những người thám thính bên ngoài để...
- Để... sao kia! - Loraine hỏi.
Nhưng Jimmy quyết định bỏ ý định này, anh kêu Bundle.
- Có phải không. - Anh bảo cô. - Tốt hơn hết là Loraine nên đứng ngoài vụ này.
- Rất nên.
- Lần sau. - Jimmy tiếp vẻ nhượng bộ. - Chúng tôi sẽ cần đến cô.
- Nhưng nếu không có lần sau? - Cô gái kêu lên.
- Ô! Nhất định là sẽ có một...
- Vậy tôi phải đi về nhà... Và ngồi đợi?
- Vâng. - Jimmy an ủi. - Tôi rất mong là cô sẽ hiểu!
- Cô thấy không. - Bundle nói. - Nếu cả ba chúng ta đều coi như được mời đến đó thì điều này có vẻ như thật lạ lùng... nhất là với cô.
- Vậy là nhất trí. - Jimmy nói. - Cô không toan tính gì chứ?
- Tôi chẳng toan tính gì cả. - Loraine đáp vẻ phục tùng. Bundle nhìn cô vì nàng thấy sự tuân phục này có vẻ thiếu tự nhiên, nhưng đôi mắt màu xanh của Wade ngây thơ nhìn sâu vào đôi mắt của tiểu thư Eileen. Tuy nhiên Bundle chưa hoàn toàn cho là có thể tin vào sự thụ động của Loraine.
Bảy Mặt Đồng Hồ Bảy Mặt Đồng Hồ - Agatha Christie Bảy Mặt Đồng Hồ