Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lý Thành
Upload bìa: Lý Thành
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1075 / 91
Cập nhật: 2020-09-30 11:01:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8: Những Người Khách Nữ Của Jimmy
húng ta phải quay lại trước đây hai mươi phút, lúc mà Jimmy bất thần bị một tiếng nói quen thuộc làm chàng tỉnh giấc. Đầu óc còn đang như bị một đám mây mù che phủ nên chưa sao hiểu được ý nghĩa của tiếng nói đó. Chàng ngáp và quay lại.
- Có một phụ nữ trẻ đang chờ, thưa ông.
Jimmy sững người, mở mắt, hỏi:
- Cái gì, Stevens?
- Một phụ nữ trẻ muốn gặp ông.
- Ồ! Vì sao vậy?
- Thưa ông, tôi không rõ.. - Stevens cầm lấy chiếc mâm nhỏ phía chân giường. - Tôi sẽ mang nước trà nóng vào cho ông, thứ này nguội mất rồi.
- Vậy là mày thấy tao phải trở dậy và tiếp cái bà đó ư?
Stevens không nói gì, nhưng gã ta đứng thẳng lên và Jimmy chợt hiểu.
- Được. - Anh nói.. - Bà ta có nói tên không?
- Không, thưa ông.
- Có phải bà Jemina, cô tao không!.. Nếu đúng thì tao thà bị treo cổ còn hơn là trở dậy.
- Bà này không thể là bà cô của ông được.
- A, ai? Vậy thì bà ta ra sao? Trẻ đẹp ư?
- Đó là một người ra dáng một con người thưa ông.
Stevens rời khỏi phòng, còn Jimmy vẫn nằm, tự hỏi cái cô gái xinh đẹp này là thế nào mà lại tới thăm mình. Người hầu trai trở vào bưng một chiếc mâm. Jimmy bảo:
- Tao hi vọng là mày đã đưa báo cho cô ta đọc.
- Vâng, thưa ông, tờ Moming Post và tờ Punch.
Giữa lúc đó, tiếng chuông gọi cửa kéo Stevens ra ngoài. Một thoáng gã quay lại, thưa:
- Thưa ông, lại một bà khác nữa!
- Thế nào?
- Vâng, thưa ông, bà ấy cũng không chịu xưng tên nhưng nói là có một việc rất quan trọng nên mới tới gặp ông.
Jimmy nhìn anh người hầu:
- Này, thật lạ lùng, Stevens, quả thật là rất lạ lùng. Đêm qua tao về vào hồi mấy giờ?
- Thưa ông, quãng năm giờ sáng.
- Và... tình trạng ra sao nhỉ?
- Ồ! Rất vui vẻ, thưa ông, không hơn.
Ông lẩm nhẩm hát: Rule Brilannial.
- Đó là một việc mà ta không muốn làm nếu ở trong trạng thái bình thường... Có thể là ta hơi quá chén... Có phải cũng vì trong cơn say mà ta đã cho đăng ở mục rao vặt của một tờ báo nào đó là cần một cô giáo dạy trẻ chăng?
Vừa nói Jimmy vừa khẩn trương mặc quần áo và trong năm phút chàng đã sẵn sàng để ra tiếp những bà khách lạ.
Khi mở cửa phòng khách, trước hết chàng nhìn thấy một thiếu nữ tóc nâu hoàn toàn xa lạ đang chống khuỷu tay lên lò sưởi. Rồi đưa mắt nhìn sang chiếc ghế bành và tim chàng giật nảy: Loraine!
Cô gái này đứng lên, giọng run run:
- Hẳn là thấy tôi, anh lấy làm ngạc nhiên đấy. Nhưng tôi buộc phải tới, tôi sẽ nói cho anh rõ vì sao... Đây là tiểu thư Eileen Brent.
- Thông thường hơn gọi là Bundle. - Cô này tuyên bố.
- Chắc hẳn anh đã nghe Bill Eversleigh nói về tôi.
- Nhất định rồi. - Jimmy đáp, cố gắng tìm hiểu.
- Chúng tôi đến gặp anh về vấn đề cái chết của Gerry. - Loraine nói. - Và bây giờ là cái chết của Ronny.
- Cô nói gì vậy?
- Ronny bị sát hại hôm qua.
- Cái gì?
Bundle, lần thứ hai kể lại mọi chuyện, Jimmy nghe cô nói như đang ở trong giấc mộng:
- Ronny bị giết... - Anh lẩm bẩm và để mình rơi phịch xuống ghế. - Thế là thế nào?
Anh nghĩ ngợi một lát rồi nói, giọng bình thản:
- Tôi thấy là cần phải cho các cô biết một vài chuyện...
- Gì vậy? - Bundle hỏi như khuyến khích anh nói.
- Đó là vào cái ngày Gerry Wade quá cố. Trong lúc chúng tôi sửa soạn ra về thì cậu ta ra hiệu cho Loraine, để báo tin cho các cô, Ronny bắt đầu tâm sự với tôi, nhưng lại dừng lại giữa chừng nói là vì bị ràng buộc bởi một lời hứa nên không nói hết...
- Bị ràng buộc vào một lời hứa. - Loraine trầm ngâm nói.
- Cậu ta bảo tôi như vậy và tôi cũng chẳng nài nỉ làm gì. Nhưng tôi thấy cậu ta thật khác lạ, tôi cảm thấy như cậu ta nghi ngờ... đây là những hành động tội ác. Tôi tưởng là cậu ta sẽ nói chuyện đó với bác sĩ, nhưng không. Cũng vì vậy nên tôi nghĩ là mình đã bị hiểu lầm, cuối cùng là vụ việc có vẻ thật trong sáng và tôi tự cho mình là đã quá giàu trí tưởng tượng.
- Nhưng lúc này anh cho là Ronny đã có những mối nghi ngờ phải chăng? - Bundle hỏi.
Jimmy gật đầu.
- Phải. Kể từ ngày đó, không một ai nhìn thấy cậu ta. Tôi cho là cậu ấy một mình cố tìm cách khám phá ra sự thật về cái chết của Gerry và hơn nữa tôi chắc là cậu ấy đã tìm thấy vì vậy nên chúng giết cậu ta. Cậu ấy đã cố gắng hết sức định chuyển cho tôi biết điều đó, nhưng chỉ còn đủ sức để phát ra mấy tiếng mà các cô đem đến cho tôi thôi.
- “Bảy chiếc mặt đồng hồ”! - Bundle run run nói.
- “Bảy chiếc mặt đồng hồ”! - Jimmy nghiêm trang nhắc lại. - Dù sao chăng nữa thì đó cũng là một dấu tích chúng ta có.
Bundle quay lại phía Loraine:
- Bạn định nói gì với tôi?
- À! Vâng. Trước hết về cái bức thư... - Cô ngoảnh sang Jimmy giải thích. - Gerry có để lại một lá thư, tiểu thư Eileen...
- Bundle!
- À Bundle thấy... - Rồi cô nói trong trường hợp như thế nào. Jimmy chăm chú nghe.
Loraine lấy lá thư trong túi ra, đưa cho anh. Anh đọc và nhìn cô hỏi:
- Cô có thể cho chúng tôi biết: Gerry muốn cô quên đi cái gì vậy?
Cô gái có vẻ bần thần.
- Tôi không nhớ kĩ các chi tiết. Tôi vô ý bóc một lá thư gửi cho anh tôi. Lá thư viết trên giấy xấu và chữ viết cũng rất xấu. Trên góc cao tờ giấy có ghi địa chỉ khu BẢY MẶT ĐỒNG HỒ. Tôi thấy lá thư đó không phải gửi cho tôi nên lại cho vào phong bì.
- Đúng vậy ư?
Loraine cất tiếng cười:
- Tôi biết là anh nghĩ gì. - Cô nói. - Và tôi công nhận là đàn bà thường có tính tò mò, nhưng cái thư mà tôi nói đó theo tôi chẳng có gì đặc sắc. Đó là một loại thống kê những tên và niên đại.
- Những tên người và niên đại! - Jimmy nói với vẻ trầm tư.
- Gerry tỏ ra chẳng có gì xúc động. - Loraine tiếp.
Anh ấy cười và hỏi tôi có bao giờ nghe nói đến Mafia không và nếu một tố chức giống như thế mà thành lập ở Anh Cát Lợi thì thật là kì quặc. Anh còn nói thêm những sự tụ tập vào loại đó rất ít khi đạt thắng lợi. Những tội phạm ở ta, ít có đầu óc sáng tạo.
Jimmy huýt sáo nhè nhẹ:
- Tôi đã bắt đầu hiểu. - Anh nói. - BẢY MẶT ĐỒNG HỒ phải là tổng hành doanh của một hội kín nào đó và cũng như anh cô nói trong bức thư, chắc là đầu tiên cậu ấy tin đó chỉ là một trò đùa vui. Nhưng sau đó thấy không phải vậy. Hơn nữa cậu ta lại muốn là cô hãy quên đi những gì cậu ta nói, điều này chỉ có thể giải thích bằng cách duy nhất là: nếu những thành viên của cái hội kín đó biết là cô nắm được sự tồn tại của nó thì sẽ rất nguy hiểm. Gerald biết vậy nên rất lo cho cô.
Jimmy ngừng lại, rồi nói tiếp:
- Tôi nghĩ là tất cả chúng ta hoặc nhiều hoạc ít đểu gặp nguy hiểm... nếu chúng la dính vào vụ này...
- Sao lại nếu!... - Bundle bực bội kêu lên.
- Tôi nói là nói hai cô đó. Còn tôi thì khác, tôi là bạn của Ronny xấu số. - Anh nói với Eileen: - cô đã hoàn thành sứ mệnh là đã chuyển cho tôi những lời cuối cùng của Ronny. Nhưng hãy vì lòng yêu Chúa, xin cô chớ có xen vào bất cứ chuyện gì, cả cô và cả Loraine cũng thế.
Bundle nhìn Loraine vẻ dò hỏi. Còn cô thì cô đã quyết định nhưng không muốn để lộ sợ là vì thế mà khuyến khích xui giục Wade lao vào một công việc nguy hiểm. Nhưng cô gái nhỏ nhắn này nổi giận:
- Anh tưởng thế ư! - Cô kêu lên. - Anh nghĩ là tôi chịu ở yên khi người ta giết anh Gerry thân yêu của tôi ư. Gerry, người anh tốt nhất và là người bà con duy nhất của tôi.
Jimmy khẽ ho vẻ bối rối. Anh thấy Loraine thật tuyệt.
- Nào, nào. - Anh bảo. - Cô không nên cho mình là trơ trọi độc nhất trên đời... Cô còn có nhiều bè bạn luôn sẵn sàng làm tất cả những gì họ có thể làm cho cô... Cô có hiểu tôi không?
Tất nhiên là cô gái hiểu vì cô đỏ mặt lên và, để giấu đi sự ngượng ngùng, cô nói thật nhanh.
- Vậy là quyết định rồi nhé. - Cô tuyên bố. - Không ai có thể cấm tôi hỗ trợ anh cả.
- Tôi cũng thế, tất nhiên. - Bundle nói và cả hai nhìn Jimmy.
- Được. - Jimmy nói chậm rãi. - Được, tôi sẽ... nhưng chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu bây giờ đây!
Bảy Mặt Đồng Hồ Bảy Mặt Đồng Hồ - Agatha Christie Bảy Mặt Đồng Hồ