Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lý Thành
Upload bìa: Lý Thành
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1075 / 91
Cập nhật: 2020-09-30 11:01:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7: Một Cuộc Thăm Viếng Của Bundle
hông có gì là quá khó khăn với cô gái là liên lạc với Bill Eversleigh. Cô lái xe vào thành phố, lần này không có gì xảy ra và gọi điện cho anh. Bill tỏ ra rất vui và lập tức mời Bundle cùng đi ăn trưa hoặc ăn tối với anh, nhưng cô từ chối và nói thêm:
- Tôi vào thành phố vì có một việc quan trọng. Anh có biết một thanh niên tên là Jimmy Thesiger không?
- Tất nhiên là có biết rồi và cả cô nữa chứ.
- Nhưng không, tôi có biết đâu.
- Không thể như thế được... Tất cả mọi người đều biết Jimmy mà.
- Tất cả mọi người, có thể như thế, nhưng tôi thì không.
- Thế nào? Chắc là cô đã nhìn thấy Jimmy vói bộ mặt đỏ hồng và dáng điệu từ tốn giản dị, nhưng đầu óc cậu ta cũng chẳng kém gì tôi đâu.
- Thật thế ư? - Bundle vui vẻ đáp lại. - Nếu vậy thì cái đầu cậu ta phải kéo cậu ấy đi lên phía trước!
- Có phải đây là một lời nhạo báng?
- Chỉ đơn giản là một ý muốn hài hước đùa vui.
- Jimmy Thesiger làm gì vậy?
- Chẳng có gì đặc biệt.
- A! Tôi thấy rồi. Anh ta có nhiều tiền hơn là đầu óc?
- Tôi không nói điều đó. Trái lại, vừa nãy tôi đã bảo cậu ta thông minh hơn là cô có thể tưởng.
Bundle yên lặng, vì chàng trai vô công rồi nghề này dường như chưa thể làm một đồng minh đáng tin cậy. Thế mà chính là tên chàng ta mà người hấp hối nhắc đến.
Tiếng Bill lại vang lên trong máy:
- Ronny luôn có ý niệm tốt về cậu này. Cô có biết Ronny Devereux chứ? Thesiger là bạn tốt nhất của Ronny đấy.
Bundle thấy lưỡng lự. Rõ ràng là Bill chưa biết cái chết của Devereux và cô gái rất ngạc nhiên là các tờ báo buổi sáng không đăng tải tin này, tin mà lẽ ra các báo phải đổ xô đến. Chỉ có một lời giải thích duy nhất cho hiện tượng này là: vì những lý do đặc biệt, cảnh sát đã giữ kín vụ việc.
Bill tiếp tục nói:
- Đã lâu rồi tôi chưa gặp Ronny... Kể từ cái chết của Gerry Wade tội nghiệp tới giờ... - Anh ngừng lại rồi tiếp. - Cái chết thật là thê thảm... Chắc là cô cũng đã biết những chi tiết? Allô! Cô Bundle vẫn còn đấy chứ?
- Tất nhiên rồi.
- Vì thấy cô chẳng đáp lại, tôi cho là cô đã treo máy rồi.
- Không, tôi đang bận suy nghĩ...
Liệu có nên cho Bill biết cái chết của Ronny không? Cô quyết định là chưa nên... Đây không phải là một thông tin để liên lạc bằng điện thoại. Nhưng cô phải cho Eversleigh biết sớm là cần thiết.
- Bill.
- A lô!
- Anh có muốn chúng ta cùng ăn tối vào ngày mai không?
- Ô thế thì còn gì hơn nữa, rồi sau đó chúng ta đi khiêu vũ chứ? Tôi có rất nhiều điều để nói với cô. Thời gian gần đây tôi không được may mắn lắm.
- Anh sẽ kể với tôi điều đó vào ngày mai nhé. - Rồi Bundle đột ngột cắt đứt câu chuyện. - Trong khi chờ đợi, hãy cho tôi biết địa chỉ của Jimmy Thesiger.
- Của Jimmy Thesiger?
- Vâng.
- Cậu ta có một căn hộ tại Jermyn Street. Hãy chờ một tí, tôi tìm số nhà... - Yên lặng một lát, rồi. - Cô vẫn ở đó chứ?
- Tất nhiên rồi.
- Số nhà là 103.
- 103. Cảm ơn Bill.
- Vâng, nhưng... vì sao cô lại cần cái đó? Cô đã bảo với tôi là không quen biết cậu đó mà.
- Tôi sẽ quen anh ta trong khoảng nửa giờ nữa.
- Cô đến thăm cậu ta ư?
- Hoan hô, Sherlock!
- Nhưng... trước hết là cậu ta chưa ngủ dậy.
- Sao, chưa ngủ dậy?
- Tại sao cậu ta lại phải dậy sớm khi không cần thiết? Chắc cô chẳng nghĩ rằng tôi đã phải gắng sức như thế nào để có mặt tại đây lúc mười một giờ sáng vì nếu tôi đến muộn thì Lomax chẳng để tôi yên. Cô thấy đấy, cô Bundle! Đúng là tôi kéo dài cuộc sống của một người tù khổ sai.
- Anh sẽ nói với tôi chuyện đó vào ngày mai. - Cô vội vàng bảo rồi treo ống nghe lên giá và ngầm tóm tắt tình thế: lúc này là mười hai giờ kém hai mươi lăm phút. Dù Bill đã nói rồi, Bundle cho là tay Thesiger đó vẫn sẵn sàng tiếp khách.
Vì vậy cô gọi taxi và bảo đưa tới số nhà 103 phố Jermyn Street.
Một người đầy tớ trai có dáng vẻ của những người hầu ở các nhà danh giá ra mở cửa cho cô.
- Xin mời bà đi theo lối này! - Gã nói và dẫn tiểu thư Eileen tới một phòng khách rất sang với những ghế bành bọc da to rộng. Một cô gái tóc hung, váy áo đen, trẻ hơn Bundle chút ít đang ngồi lọt thỏm trong một chiếc ghế bành.
- Thưa bà, tôi phải báo chủ như thế nào đây? - Người đầy tớ hỏi.
- Ông Thesiger chưa biết tôi. - Bundle đáp. - Cứ nói với ông ấy là tôi muốn trao đổi với ông một chuyện quan trọng.
Anh người hầu trịnh trọng nghiêng mình và đi ra, khẽ khép cửa lại phía sau hắn.
Một lát yên lặng.
- Một buổi sáng thật đẹp. - Cô gái tóc hung rụt rè.
- Rất đẹp. - Bundle công nhận.
Lại yên lặng.
- Tôi từ nông thôn đi ô tô tới đây sáng nay, cứ tưởng bị một buổi mù sương thì rất trở ngại, nhưng rất may trời lại sáng đẹp.
- Đúng vậy. - Cô gái tóc hung đáp và thêm, tôi cũng từ nông thôn ra.
Bundle chăm chú nhìn cô ta. Sự có mặt của cô gái vào lúc này có thể làm cho cuộc trao đổi của nàng với Thesiger có khi phải lùi lại vì không nói chuyện đó trước một người lạ được.
Nhưng lúc này nàng nhìn kĩ, một ý nghĩ bỗng lướt qua trong đầu: Cô gái mang đồ đại tang và Bundle linh cảm là mình đoán đúng.
- Xin lỗi. - Nàng hỏi. - Cô có phải là Loraine Wade?
Cô này tròn mắt ngạc nhiên.
- Vâng, sao chị biết? Có phải chúng ta đã gặp nhau rồi không?
Bundle lắc đầu.
- Không, nhưng tôi đã viết thư cho cô hôm qua. Tôi là Eileen Brent.
- Chị thật tốt bụng đã gửi lá thư của Gerry cho tôi! Tôi đã viết mấy lời để cảm tạ chị, không ngờ lại được gặp chị tại đây.
- Tôi sẽ nói cho cô rõ vì sao tôi lại đến đây. Cô có biết anh Ronny Devereux không?
Loraine gật đầu:
- Anh ấy có đến thăm tôi cái ngày mà anh tôi... và sau đó tôi còn gặp anh ấy vài ba lần. Đó là một trong những người bạn tốt của Gerry.
- Tôi biết. Nhưng... Ronny chết rồi!
Đôi môi Loraine hé mở.
- Chết rồi! Anh ấy khỏe thế cơ mà!
Bundle kể vắn tắt cho cô ta nghe những chuyện xảy ra ngày hôm trước, một vẻ kinh hãi và ghê sợ hiện trên nét mặt Wade.
- Thật thế ư, vậy đó là sự thật ư? - Cô gái khẽ lầm bầm.
- Cái gì thật kia?
- Điều mà tôi đã nghĩ, mà tôi tin với cái chết của Gerry: đó không phải là một cái chết tự nhiên, anh ấy đã bị sát hại.
- Cô đã nghĩ như vậy sao?
- Vâng. Anh tôi không bao giờ phải dùng đến thuốc ngủ cả. - Cô khẽ cười vẻ buồn rầu rồi tiếp. - Anh ấy ngủ rất tốt. Tôi thấy là trường hợp này thật lạ lùng. Và tôi chắc là anh ấy cũng có cùng một ý nghĩ như tôi.
- Anh ấy là ai kia?
- Ronny. Và bây giờ anh ấy cũng đã chết!
Cô ngừng lại một tí rồi lại tiếp:
- Cũng vì thế nên tôi mới tới đây. Ngay sau khi nhận được thư của chị, tôi đã muốn điện thoại cho Ronny, nhưng được biết là anh đi vắng... Thế là tôi nghĩ đến việc đến gặp anh Jimmy là người bạn cũng rất gắn bó với anh, hi vọng là anh ấy cho tôi một lời khuyên về chuyện...
- Cô muốn nói... - Bundle dừng lại.. - về Bảy Chiếc Mặt Đồng Hồ phải không?
Loraine gật đầu:
- Chị thấy không... - Cô bắt đầu nói.
Nhưng giữa lúc đó thì Jimmy Thesiger bước vào phòng khách.
Bảy Mặt Đồng Hồ Bảy Mặt Đồng Hồ - Agatha Christie Bảy Mặt Đồng Hồ