However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lý Thành
Upload bìa: Lý Thành
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1075 / 91
Cập nhật: 2020-09-30 11:01:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5: Người Thanh Niên Trên Đường Vắng
a ơi! - Bundle đẩy cửa phòng làm việc của huân tước Caterham thò đầu vào nói. - Con đi vào thành phố với Hispano (tên chiếc ô tô riêng của Bundle) đây. Con không chịu nổi cái cuộc sống đơn điệu ở đây nữa ba ạ...
- Nhưng chúng ta mới trở về đây hôm qua. - Cha cô nói bằng một giọng rên rỉ.
- Con biết chứ nhưng dường như đã hằng một thế kỉ rồi. Con đã quên là ở nông thôn thật vô cùng buồn chán.
- Ba không nhất trí với con đâu. Không một nơi nào người ta tìm thấy sự yên bình và tiện nghi như ở nông thôn. Ba không biết nói với con là ba hài lòng đến mức nào khi có Tredwell ở bên cạnh. Con người này đã tiên đoán được ý muốn của ba một cách tuyệt vời.
- Điều đó đối với con chưa đủ. - Bundle nói. - Con thích những cảm xúc mạnh kia.
Huân tước Caterham giật nảy người.
- Chúng ta há là chẳng đã có đầy đủ cách đây bốn năm rồi ư? - Ông rền rỉ hỏi con.
- Nhưng con còn muốn có những cảm xúc khác nữa kia. - Eileen cãi. - Hỡi ôi! Con cũng không nghĩ là sẽ tìm thấy trong thành phố, nhưng vẫn còn hơn là cứ tiếp tục ngáp dài tại cái xứ nhà quê này.
- Kinh nghiệm đã dạy ba. - Cha cô đáp. - Là khi người ta đi tìm kiếm điều phiền muộn, thường thường là sẽ được gặp ngay. Mặc dù vậy. - Ông nói thêm. - Ba cũng sẽ cùng con về Luân Đôn.
- Vậy thì, ba đi với con! Nhưng phải khẩn trương vì con rất vội.
Huân tước Caterham đang bắt đầu đứng lên liền dừng lại.
- Con vội à! - Ông hỏi.
- Rất vội. - Bundle nói.
- Vậy thì ba quyết định là không đi nữa. Ngồi trong chiếc Hispano do con lái lúc đang rất vội là một thử thách nghiệt ngã đối với một người ở tuổi ba.
- Tuỳ ba thôi. - Con gái ông vừa nói vừa bước đi.
Cô vừa ra khỏi thì Tredwed xuất hiện.
- Ngài Phó Giám mục rất muốn được gặp để bàn với ngài huân tước về cuộc tranh cãi nổi lên từ qui chế tổ chức đội nam thanh niên.
Huân tước Caterham rên rỉ vẻ thất vọng.
- Tôi có thể hiểu là. - Bác quản gia nói tiếp. - Ngài có ý muốn tự mình vào trong làng để trao đổi với ngài Phó Giám mục.
- Bác đã bảo ông ta thế chứ? - Huân tước vội vàng hỏi.
- Vâng, thưa ngài Huân tước. Và ngài Phó Giám mục đã ra về, vừa đi vừa chạy. Mong là tôi không nhầm thưa Huân tước.
- Chắc chắn là không rồi. Tredwell, bác đã xử sự rất hay.
Bác quản gia mỉm cười và lui ra.
Trong lúc đó, Bundle bóp còi inh ỏi trước hàng rào khu vườn. Một cô gái nhỏ từ chòi chạy ra và mẹ cô bé bảo cô:
- Mau lên, Katie. Tiểu thư Eileen đấy. Cũng như mọi khi, cô rất vội đó.
Đúng vậy, theo thói quen Bundle bao giờ cũng rất vội vã, nhất là khi cô điều khiển ô tô. Cô khéo léo, dũng cảm và có thực tài lái xe. Nếu không thì tốc độ xe phóng như điên, cô đã gây ra rất nhiều điều bất hạnh.
Đó là một ngày tháng mười đẹp trời: bầu trời xanh, mặt trời chói lọi. Không khí sống động quất mạnh vào đôi má cô gái. Cô cảm thấy như đang sống lại.
Cô đã gửi lá thư viết dở của Gerry cho Loraine Wade sáng nay thêm vào một vài lời chia buồn. Sự ám ảnh nặng nề và lạ kì của lá thư đó đè nặng lên cô giảm đi một phần nhờ ánh sáng trời và tốc độ của chiếc Hispano trên con đường vắng vẻ.
Tuy nhiên cô muốn có một lời giải thích. Cô sẽ đi gặp Billa Eversleigh để nắm được những điều chính xác về cuộc hội tụ ở Chimneys đã kết thúc thật là bi thảm.
Bất thình lình, một người đàn ông nhô lên cạnh hàng rào bên đường, đứng ngay trước mũi ô tô làm xe không sao dừng lại kịp. Bundle dùng hết sức đánh tay lái sang bên phải, chỉ một chút nữa là xe lăn xuống hố. Cô đã hãm kịp và tin chắc là không đụng vào người đàn ông đó.
Rồi cô quay lại và thấy bị một cơn “sốc” kinh hoàng khi nhìn thấy người đàn ông nằm sóng xoài bất động, mặt úp xuống đất.
Cô gái nhảy ra ngoài xe và chạy đến.
Từ trước đến giờ xe cô chỉ mới chẹt chết một con gà mái già và cái ý nghĩ không phải mình gây ra tai nạn cũng không làm cho cô thấy một chút an ủi nào.
Người đàn ông có vẻ như say rượu, nhưng chính cô đã giết gã. Tim trong ngực cô đập mạnh vang lên đến cả hai tai.
Cô quỳ xuống bên cạnh và lật người gã lên một cách thận trọng. Người đàn ông không quen biết này im lìm, không có đến một tiếng rên.
Cô gái thấy gã là một thanh niên, có khuôn mặt ưa nhìn và ăn vận chỉnh tề. Cô không thấy một vết thương nào bên ngoài, nhưng rõ ràng là gã đã chết hoặc sắp chết. Mi mắt gã giật giật, mắt gã hé mở, đôi mắt màu nâu lộ vẻ đau đớn.
Gã thanh niên như muốn nói điều gì đó, Bundle nghiêng người xuống gã...
Cô cảm thấy gã có điều gì muốn cấp tốc nói ra nhưng cô chẳng sao giúp gã được.
Cuối cùng gã thì thào bằng giọng rin rít:
- Bảy Mặt Đồng Hồ..., bảo...
- Rõ. - Bundle nói.
Chắc hẳn là tên một người nào đó mà con người khốn khổ này đang cố sức phát âm.
- Nào, tôi phải báo cho ai đây?
- Jimmy Thesiger. - Cuối cùng gã lắp bắp rồi bất ngờ đầu gã ngật ra sau và cơ thể gã xẹp xuống hoàn toàn.
Eileen lùi lại. Cô run rẩy từ đầu đến chân vì không ngờ là một sự kiện khủng khiếp như vậy lại có thể xảy ra với mình: người đàn ông này đã chết và chính cô đã giết gã.
Cô gắng sức lấy lại bình tĩnh. Phải làm gì đây?
Cô nghĩ ngay tới một thầy thuốc. Rất có thể là nạn nhân chỉ ngất đi thôi...
Lý trí bảo ngược lại, nhưng cô cứ gắng hành động như không phải thế.
Bằng cách này hoặc cách khác, cô phải đưa được gã vào trong xe và đến nhà một người thầy thuốc gần nhất.
Chỉ có mỗi một mình trên đường, vậy là chẳng có ai giúp được cô.
Bundle mảnh dẻ nhưng cứng cáp và bắp thịt rắn chắc. Cô lái chiếc Hispano đến sát nạn nhân rồi tập trung toàn lực cô kéo và đẩy gã vào trong xe.
Đó là một việc thê thảm nhưng cô đã làm gọn.
Rồi cô ngồi vào xe và nổ máy. Được hai cây số, cô đi vào một thành phố nhỏ và người ta chỉ cho cô nhà của người thầy thuốc.
Bác sĩ Cassel, một người đàn ông dễ gần, trạc trung niên lấy làm ngạc nhiên khi thấy một cô gái bước vào đang trong tình trạng sắp ngất, lắp bắp nói thật đột ngột:
- Tôi... cho là mình đã giết chết một người. Xe của tôi đã đụng... tôi chở đến cho ông... tôi... tôi đã phóng quá nhanh... tôi luôn cho xe đi quá mau.
Người bác sĩ liếc nhìn Bundle rồi đến gần cái kệ cầm lấy một chiếc cốc, rót vào đó một chút thuốc tăng lực, đưa cho cô, bảo:
- Uống đi và cô sẽ thấy tỉnh hơn.
Cô nghe theo, uống cạn và đôi má nhợt nhạt của cô đã có một chút sắc hồng. Người bác sĩ tỏ vẻ ưng ý.
- Tốt! Bây giờ cô hãy ngồi chờ đây để tôi xem có làm gì được cho chàng trai tội nghiệp này không. Rồi tôi trở lại và chúng ta sẽ nói chuyện.
Ông đi ra và Bundle máy móc nhìn cái đồng hồ treo, thấy ông vắng mặt hai mươi phút.
Cánh cửa lại mở và người thầy thuốc bước vào. Cô gái nhận thấy thái độ ông đổi khác. Ông có dáng vẻ nghiêm trọng đồng thời kém bình tĩnh hơn. Cô không rõ tại sao hình như ông có một xúc động nào đó.
- Nào, cô hãy kể cho tôi nghe cái gì đã xảy ra nào. Cô cho là xe mình đã chẹt vào người đó ư?
Bundle kể lại cho ông nghe tất cả những gì xảy ra. Người bác sĩ chăm chú nghe.
- Vậy xe của cô không đè lên người anh ta chứ? - Cuối cùng ông hỏi.
- Không, tôi còn tin là đã tránh được...
- Cô bảo là anh ta đi ngật ngưỡng?
- Vâng tôi nghĩ là anh ta say rượu.
- Anh ta từ phía hàng rào đi ra?
- Có một rào chắn ở chỗ ấy. Anh ta bắt buộc phải qua đó.
Người thầy thuốc gật đầu, ngồi ngả người trên ghế, hạ kính đeo mắt xuống và tuyên bố:
- Tôi vẫn cho là cô rất liều lĩnh và một ngày nào đó sẽ chẹt người và gây án mạng... nhưng lần này thì cô vô can!
- Thế là sao, thưa bác sĩ?
- Xe ô tô không hề chạm vào người này. Anh ta bị chết vì một viên đạn!
Bảy Mặt Đồng Hồ Bảy Mặt Đồng Hồ - Agatha Christie Bảy Mặt Đồng Hồ