With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Hàn Vũ Phi
Biên tập: Nancy Chang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2589 / 41
Cập nhật: 2015-12-02 16:24:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
Ở bệnh viện hai ngày, Chử Điềm về nhà bắt đầu cuộc sống dưỡng thai. Lần này trở về, cô phát hiện tình thế có chút thay đổi. Như hôm xuất viện, dưới lời hứa của Từ Nghi, Tống Khả Như và Từ Kiến Hằng ở lại nhà ăn một bữa cơm trưa. Nếu là trước kia, chuyện này gần như là khỏi cần phải nghĩ, nhưng bây giờ có vẻ là lẽ vô cùng đương nhiên. Mấy ngày sau ba mẹ chồng lại đến nhà đưa cho một đống thực phẩm dinh dưỡng, Từ Nghi cũng không từ chối.
Dĩ nhiên, trong lòng cô biết rõ nguyên nhân của tất cả mọi chuyện, cũng là vì đứa bé trong bụng cô thôi. Nghĩ đến đây, cô không khỏi bật cười, đứa con bảo bối này quả thật chính là Định Hải Thần Châm(*) của nhà này.
(*) Định Hải Thần Châm hay còn gọi là gậy kim cô như ý của Tôn Ngộ Không cướp từ Đông Hải Long Vương, có tác dụng trấn biển.
Về đến nhà chưa được mấy ngày, Từ Nghi liền nhận được điện thoại của sư đoàn A, nói là lệnh cử anh đi học đã được đưa xuống, bảo anh về ban cán bộ của sư đoàn báo cáo công tác, trong một tuần đến Lục Chỉ trình diện. Cũng vào lúc này Chử Điềm mới biết được anh từ chối lời mời của dượng út để đi Lục Chỉ.
Hỏi đến nguyên nhân, anh cũng chỉ hời hợt nói dẫn binh chưa đủ. Đột nhiên Chử Điềm hiểu rõ, trong lòng anh có niềm tiếc nuối. Nếu là trước đây, có lẽ cô vẫn không thể hiểu được nổi cố chấp này của anh, hoặc là nói anh nghiện dẫn binh. Nhưng hôm đó nghe anh nói chuyện điện thoại nhiều như vậy, nghĩ đến lời anh nói về thời kXXlòng lúc mới vừa đến đại đội cảnh vệ cơ quan tổng bộ, làm nửa năm cũng không biết hết toàn bộ cấp dưới, cô biết anh vẫn muốn bù đắp niềm tiếc nuối này. Chử Điềm chẳng có suy nghĩ gì, nhưng Từ Nghi không yên lòng để cô mang thai ở nhà một mình, nói tạm thời đưa cô đến hoa viên Sâm Giang ở với ba mẹ mình.
Có hàng loạt đệm lót từ trước, Chử Điềm không hề cảm thấy bất ngờ, đêm đó sửa soạn đồ cần đem đi theo. Thấy cô thản nhiên như vậy trái lại Từ Nghi không thích ứng được, anh giữ tay cô lại hỏi:
“Đồng ý thật hả?”
Anh còn tưởng rằng phải phí chút miệng lưỡi, dù sao cô quen chểnh mảng, chắc chắn không quen bị trưởng bối quản giáo.
“Tất cả vì đứa con bảo bối của anh chứ sao.” - Chử Điềm nói, dẩu môi - “Em chẳng muốn lúc anh đi học còn kéo bước anh lại để anh lo lắng vì em đâu.”
Từ Nghi cười:
“Anh lo lắng cái gì.” - kề trán vào nhau, anh hôn cô – “Em nghe lời như vậy anh chẳng lo lắng chút nào.”
Hôm sau, sau khi đưa cả người và hành lý Chử Điềm đến hoa viên Sâm Giang, Từ Nghi liền chạy về sư đoàn A làm thủ tục. Chử Điềm cũng chính thức ở nhà ba mẹ chồng, chịu đựng thời kỳ bắt đầu những ngày mài hơp. Cô ở đâu cũng được hưởng thụ, trong nhà có dì giúp việc, tất cả mọi chuyện đều không cần cô đụng tay, chỉ cần để ý an tâm dưỡng thai.
Bởi vì thời gian đến Lục Chỉ trình diện khá gấp rút, trước khi đi Từ Nghi không kịp về nhà một chuyến. Sau khi chính thức nhập học, số lượng bài huấn luyện và bài vở được sắp xếp mỗi ngày nhiều đến khủng bố, khiến người ta bận đến mức như có thuật phân thân. Bởi vì chương trình học bận rộn, Từ Nghi không thể đưa Chử Điềm đi khám thai lần đầu, chỉ có thể nhờ mẹ Tống Khả Như cùng đi với cô.
Họ khám thai ở Bệnh viện đa khoa Quân khu. Kết quả kiểm tra biểu hiện thai nhi hoàn toàn khỏe mạnh, theo cách nói của bác sĩ, tay chân của thai nhi đã tách ra, có thể nhìn thấy đầu và tứ chi. Tuy vẫn nhìn không rõ lắm, nhưng hai người đều vô cùng vui mừng. Tống Khả Như lại càng phấn khởi quá mức đút phong bì cho bác sĩ, nhưng bị mỉm cười từ chối. Sau khi hai người kiểm tra xong mới rời khỏi khu mới xây của bệnh viện đa khoa. Lúc đi đến bãi đậu xe bất ngờ gặp phải người quen - Phương Triết. Lúc chạm mặt đôi bên đều sửng sốt. Nhất là Phương Triết nhìn thấy cái bụng hơi nhô lên của cô thì tròng mắt trợn đến mức sắp rớt ra ngoài. Chử Điềm khẽ cười ngượng ngùng, nói với mẹ chồng, cùng Phương Triết đi sang một bên trò chuyện.
“Mấy hôm không gặp thế mà cô đã có thai rồi.” - Phương Triết không khỏi thổn thức- “Từ Nghi quả thật không để lại cho nam thanh niên lớn tuổi chưa kết hôn chúng tôi một con đường sống mà.”
Chử Điềm khẽ mỉm cười:
“Gần đây bác sĩ Phương bận gì mà không vội vàng giải quyết chuyện chung thân đại sự.”
Phương Triết xua tay:
“Đừng nói nữa, gần đây liên tục trực hai ca đêm, chỉ cầu có thể tìm chỗ ngủ một giấc an lành thôi.”
“Bận rộn vậy à?”
“Không sao cả, sắp sửa có một hội chẩn.” - Phương Triết thở dài – “Ôi, có điều cô cũng biết người này, là Mạnh Phàm.”
Nghe tên này, Chử Điềm ngẩn ngơ trong chốc lát. Sau khi cô và Từ Nghi làm hòa không còn gặp cô ấy nữa, cũng không biết tin tức của cô ấy, không biết cô ấy tốt hay xấu.
“Chị ấy... sao thế?”
“Mấy tháng nay cô không đến thăm cô ấy sao, thảo nào cô không biết.” - Phương Triết nói – “Bệnh tình tái phát, mà chức năng thận còn có vấn đề, cụ thể là gì còn phải đợi kiểm tra thêm một bước, chiều nay hẳn sẽ có kết quả.”
Chử Điềm thấy hơi kỳ lạ:
“Nghiêm trọng vậy hả?”
Phương Triết cười khổ:
“Đúng vậy đấy. Không gạt cô, tôi biết Mạnh Phàm một năm rưỡi rồi, cô ấy bị bệnh tình giày vò cũng không đành lòng.”
Chử Điềm không biết nói gì cho phải, chỉ giữ vững im lặng. Nhận ra tâm trạng cô, Phương Triết nhoẻn môi khẽ cười:
“Xem tôi này, nói với cô chuyện này làm gì, để tâm trạng một thai phụ trầm trọng theo, có lỗi quá, có lỗi quá.”
Chử Điềm không nói không rằng, chỉ khẽ cười.
Đêm đó, Chử Điềm thật sự không có trằnrọc thao thức vì chuyện Mạnh Phàm như lúc trước, cô ngủ rất ngon. Sáng hôm sau tỉnh lại nhận được tin tuần này Từ Nghi bị sắp xếp trực ban, lại không thể về nhà, Chử Điềm quyết định đi “thăm người thân”, vì thế cô cố ý xin nghỉ phép đầu tiên.
Tống Khả Như không yên tâm để cô đi như thế, nhưng trong lòng bà rõ ràng, chuyện vợ chồng đang độ thanh niên nhưng luôn gặp nhau cũng không được này, nên bà không ngang ngược cản trở nữa. Sau khi dặn dò hết lần này đến lần khác, bà bảo tài xế của Từ Kiến Hằng lái xe đưa cô đi.
Sáng sớm Từ Nghi đã nhận được tin, lúc nhận được điện thoại của gác cổng gọi đến, anh chẳng dám trì hoãn lấy một giây đi đón người. Từ rất xa anh đã nhìn thấy một bóng dáng thướt tha đứng cạnh cổng, cô mặc áo phao lông vũ dài màu xanh lá, quần dài màu xám, đi giày đế bằng, một tay xách túi cúi đầu nhìn điện thoại di động. Từ Nghi đột nhiên thấy may mắn cho họ là vùng ngoại thành, nếu không cô đứng ở đó sẽ không biết thu hút bao nhiêu ánh mắt từ những người khác.
“Chử Điềm.”
Từ Nghi gọi tên cô, bước nhanh đến. Chử Điềm vừa ngầng đầu nhìn thấy Từ Nghi, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười ngọt ngào. So với Từ Nghi, cô đơn giản hơn nhiều, chờ anh đến gần liền lập tức nhào đến.
Từ Nghi lo nghĩ đến bụng cô, cẩn thận ôm cô một cái liền buông ra. Thấy cô bất mãn dẩu môi, anh khẽ nói bên tai cô:
“Về rồi ôm, ở cổng phải chú ý ảnh hưởng.”
Đang lúc nói chuyện tài xế đã xách hết đồ Tống Khả Như chuẩn bị cho Chử Điềm xuống, cả một túi to. Anh tiễn tài xế, xách đồ, hai người một mạch trở về ký túc xá.
Là trường học đặc biệt chịu trách nhiệm huấn luyện sĩ quan chỉ huy trung cấp của quân ta, điều kiện phòng nghỉ của Lục Chỉ không thể chê được. Một người một phòng, còn có luôn cả phòng vệ sinh. Chử Điềm vẫn là lần đầu đến đây, sau khi cô ngó nghía cả căn ký túc, cô hài lòng nằm lên giường, thở hắt một hơi. Cô thật sự lo lắng anh ở căn phòng hai người, cô chẳng muốn ở căn phòng mà người đàn ông khác từng ở chút nào.
Từ Nghi đang ngồi bên vội vàng thu dọn đồ cô mang đến, ngoại trừ chút đồ dùng hàng ngày, tất cả những thứ khác đều là đồ ăn. Anh thấy liền không thể nhịn cười. Lúc trước anh nghe mẹ nói trong điện thoại, đến giai đoạn mang thai này, phản ứng ốm nghén của Chử Điềm đã dần mất đi, khẩu vị tăng lên, luôn thèm ăn. Cho nên chuẩn bị nhiều như vậy là để khi cô thèm ăn là có thể ăn được ngay.
Chử Điềm nhìn anh bận rộn, nhớ đến gì đó đột nhiên ngồi dậy bước xuống giường, động tác nhanh nhẹn khiến Từ Nghi kinh hoảng, sợ cô vừa không chú ý sẽ xảy ra sơ suất nào đó.
“Sao vậy?”
Anh nhìn dáng vẻ có chút lo lắng của cô, hỏi. Chử Điềm chẳng quan tâm đến việc trả lời, vùi đầu tìm đồ trong túi, tìm mãi mới lấy ra một vật từ bên trong. Từ Nghi vừa nhìn, phát hiện là máy tính bảng.
Thở phào nhẹ nhõm, Chử Điềm thích thú nói:
“Ở nhà mẹ luôn hạn chế không cho em chơi, may mà em thông minh không quên mang theo.”
Từ Nghi nhớ ra. Lúc trước đã sớm nghe cô kể khổ trong điện thoại, bởi vì sợ phóng xạ, mẹ anh luôn trông chừng cô, hạn chế thời gian cô xem tivi, chơi máy tính bảng ở nhà. Buổi tối cô nằm trên giường muốn xem phim hoạt hình còn phải lén lén lút lút, có một chút động tĩnh liền vội vàng giấu đi.
Nhìn dáng vẻ hí hửng của cô, Từ Nghi hết sức “tàn nhẫn” nhắc nhở:
“Ở đây không có mạng, em mang đến cũng chẳng dùng được.”
“Không sao, em còn mang theo sim 3G mà.”
Chử Điềm đắc ý lắc lư trước mặt anh. Từ Nghi thấy buồn cười, suy tính này của bà xã anh đúng là gõ vang bôm bốp. Khẽ thở dài, anh giả bộ có chút thất vọng nói:
“Vốn còn tưởng em đến thăm anh, ồn ào cả buổi trời hóa ra là chạy đến hóng gió.”
Chử Điềm vội vàng liếc anh một cái, làm nũng nói:
“Đừng vậy mà, bình thường ở nhà em bị quản lý rất đáng thương đấy.”
Đáng thương? Từ Nghi đi đến, ôm lấy cô từ phía sau, tay đặt lên bụng cô, nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô:
“Bảo bối lớn nhất trong nhà là em rồi, còn đáng thương à?”
Bị anh hôn, Chử Điềm thấy sau tai râm ran, khẽ “hừ”, liền tránh né theo phản xạ, kết quả bị anh thuận thế quay người lại, hai người trở thành đối mặt nhau, nụ hôn của anh liền lập tức rơi xuống. Anh hôn vừa nôn nóng vừa cực lực, Chử Điềm bị anh mút đến lưỡi tê dại, lầm bầm vài tiếng xin tha đều bị anh nuốt hết vào. Hai tay vô thức vịn lên bờ vai anh, eo bị anh nhẹ nhàng ôm lấy, hôn càng sâu hơn.
Sau nụ hôn nóng bỏng kéo dài, Từ Nghi thả lỏng Chử Điềm ra, khẽ hôn lên cổ và sau tai cô, vừa để cô hít thở không khí trong lành, vừa bình ổn lại lửa nóng trong cơ thể.
“Anh nhớ em không?”
Hơi kéo ra chút khoảng cách, Chử Điềm chớp đôi mắt đen láy hỏi Từ Nghi. Kết quả lại bị hôn nữa, nụ hôn khiến người ta nghẹt thở thật lâu, Từ Nghi khẽ thở hổn hển hỏi cô:
“Biết anh nhớ em thế nào chưa?”
Chử Điềm chỉ cảm thấy cả người đều bủn rủn, nào còn sức lực trả lời anh.
Xa nhau gần một tháng, giây phút gặp lại hai người thắm thiết gần một giờ. Sau khi buông ra, Từ Nghi vứt máy tính bảng qua một bên, thay chiếc quần dài rộng rãi cho vợ. Chử Điềm nằm trên giường, ngoan ngoãn mặc cho anh hầu hạ.
Thay quần xong, Từ Nghi vuốt ve bụng cô, có chút không hiểu nói:
“Đã hơn ba tháng rồi, sao bụng vẫn còn nhỏ vậy?”
Chử Điềm vặn eo, vội vàng bị Từ Nghi giữ lại. Cô chớp mắt cười:
“Giờ còn sớm mà, đến bốn năm tháng mới lộ rõ bụng. Với lại nghe mẹ nói, có một số người mang thai không lộ bụng, lớn mới vất vả đấy.”
“Cũng tốt.” - ánh mắt Từ Nghi nhìn vào bụng cô trở nên rất đỗi dịu dàng – “Cũng coi như là con cưng thương mẹ.”
Chử Điềm bị anh nhìn như vậy cả người sởn hết gai ốc, đúng lúc bụng cô vang lên hai tiếng rột rột, cô vội đẩy Từ Nghi ra, làm nũng nói:
“Em đói bụng.”
“Đến giờ cơm rồi, anh đến nhà ăn mua suất cơm về cho em, đừng ăn đồ ăn vặt.”
“Không phải phiền phức như vậy, em đi cùng với anh thôi.”
Sửa soạn thỏa đáng, Chử Điềm và Từ Nghi cùng đi đến nhà ăn Lục Chỉ. Khó tránh bị chú ý quá mức, Từ Nghi tìm vị trí khá vắng vẻ, sau khi dẫn cô ngồi xuống anh nói:
“Em ngồi chờ ở đây, anh mua cơm đến cho em.”
Chử Điềm an tĩnh đợi trong chốc lát, thật sự nhàm chán, cô đưa điện thoại theo hướng ra ánh nắng bên ngoài cửa sổ chụp ảnh, mở tài khoản Weixin Tiểu Điềm Điềm, đăng ảnh lên, kèm theo câu: Thăm người thân.
Mói vừa đăng lên một phút đã có vài trả lời, trong đó có một tin như vầy: Tiểu Điềm Điềm, kết bạn Weixin với cô một năm rồi. Ngoại trừ đăng trạng thái thăm người thân ra chẳng thấy cô đăng ảnh gì khác. Kèm theo biểu cảm phát điên.
Phùng Kiêu Kiêu trả lời bên dưới: Uông FA mau tránh ra, anh biết gì gọi là giác ngộ của vợ lính không? Biểu cảm phía sau là khinh bỉ.
Chử Điềm xem vui vẻ, lơ đãng ngẩng đầu, thấy Từ Nghi đã mang cơm trở về. Cô hớn hở vẫy vẫy tay với anh, tiếp theo liền phát hiện không được bình thường. Có phụ nữ đi theo bên cạnh Từ Nghi, mà hai người còn vừa nói vừa cười.
Ánh mắt Chử Điềm sáng ngời chăm chú nhìn hai người đi đến, nữ sĩ quan kia dường như không chú ý đến Chử Điềm, thấy Từ Nghi đi về phía cô còn định nhắc nhở anh bên đó đã có người ngồi. Nhìn Từ Nghi đặt khay cơm trong tay trước mặt Chử Điềm, cô ta thoáng sửng sốt.
Chử Điềm nhận lấy, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ với Từ Nghi. Hạnh phúc đến quá đột ngột, Từ Nghi không kịp suy nghĩ nhiều, anh giới thiệu với Chử Điềm:
“Đồng đội huấn luyện cùng kỳ.” - rồi quay sang nói với nữ sĩ quan – “Vợ tôi.”
“Chào cô.”
Chử Điềm đứng lên, cười chào nữ sĩ quan.
“Chào cô.”
Nữ sĩ quan khôi phục như thường, tự nhiên tao nhã bắt tay Chử Điềm. Nhưng lúc thấy cái bụng hơi nhô lên của Chử Điềm, vẻ mặt cô ta có chút thay đổi. Cô ta ngẫm nghĩ, ngồi xuống bên cạnh cách Từ Nghi một ghế.
Từ Nghi ngồi đối diện Chử Điềm, đưa đũa và thìa đến cho cô:
“Đã hâm nóng lại rồi, yên tâm dùng đi.”
Chử Điềm nhận lấy, dịu dàng cười một tiếng:
“Cảm ơn ông xã.”
Từ Nghi cau mày lại, chuyển bát canh đặt bên phải sang bên trái. Bấy giờ nữ sĩ quan ở một bên nhìn thấy màn này không nhịn được bật cười, nói trêu:
“Nhờ có chị dâu đến, bằng không em còn không biết tham mưu Từ là một người tỉ mỉ đến vậy.”
Chử Điềm nghe, phối hợp e lệ cười.
Lúc ăn cơm Chử Điềm vẫn vùi đầu ăn từng miếng nhỏ, tận lực không nói câu nào, biểu hiện vô cùng yên tĩnh thỏa đáng. Có điều, nữ sĩ quan này theo qua đây hình như muốn thảo luận vấn đề gì đó với Từ Nghi, đang ăn cơm còn trò chuyện vấn đề gì mà chiến đấu giữa đô thị làm cô chẳng biết nói gì. Cô hiểu Từ Nghi, biết lúc anh ăn cơm không thích nói chuyện, vì thể hiện phép lịch sự nên thỉnh thoảng đáp lại đôi câu. Như thế cũng khiến cô yên tâm. Xem ra anh và cô ta vẫn chưa thân đến mức bạn bè.
Ngẫm nghĩ, Chử Điềm gắp một miếng cà bỏ vào khay Từ Nghi. Hành động này lập tức cắt đứt cuộc trò chuyện giữa hai người. Nữ sĩ quan nhìn Chử Điềm, cười có chút xấu hổ:
“Xem tôi đi, cứ mải trò chuyện về bài tập với anh, làm ảnh hưởng đến việc anh dùng cơm.”
Từ Nghi nói không sao, hỏi Chử Điềm:
“Sao không ăn?”
Chử Điềm nhíu nhíu mày, ra vẻ ghét bỏ:
“Cà thấm dầu, ăn ngán.”
“Trước đây không phải rất thích à, anh nghe mẹ nói có một buổi tối thèm ăn đến mức sắp khóc nữa kìa.”
Chử Điềm không ngờ anh nói chuyện này, mặt đỏ quá nửa:
“Thai phụ ăn uống kén chọn, không được sao?”
Cô lườm anh một cái. Từ Nghi cười, bưng khay cơm của cô đến cho toàn bộ cà kho vào khay mình. Động tác thành thạo lưu loát, Chử Điềm thấy vậy sảng khoái tinh thần, khóe miệng khẽ cong lên.
Từ Nghi thoáng cái đã hiểu ra ý cô, sau khi nhìn cô một cái đầy thâm ý, nói với nữ sĩ quan:
“Trước đây tôi từng viết một bài nhỏ về tác chiến liên hợp bộ binh và xe tăng trong chiến đấu đô thị, nếu cô cần tôi có thể tìm cho cô xem.”
Nữ sĩ quan cảm kích nói:
“Vậy thì thật sự cảm ơn anh.”
Dưới sự dồn ép tinh thần mạnh mẽ của bà Từ, nữ sĩ quan cơm nước xong liền đi trước. Nhìn bóng lưng có chút hốt hoảng của cô ta, Chử Điềm mất hứng dẩu môi:
“Anh mới đến đây học tập có vài ngày đã khiến ong bướm bổ nhào tới.”
“Gì mà ong bướm? Đây chỉ là đồng đội cộng bạn học thôi.” - cách chiếc bàn, Từ Nghi lau miệng cho cô - “Miệng dẩu cao như thế có thể treo cả bình dầu lên rồi.”
Chử Điềm “hừ”, không để ý đến anh. Trả khay cơm, hai người đi một vòng trong khu dạy học cho tiêu cơm mới trở về ký túc xá ngủ trưa. Nhiệt độ máy sưởi trong phòng vừa đủ, cơn buồn ngủ lập tức ùa đến. Từ Nghi khép hờ hai mắt, lúc sắp ngủ thì cánh tay bị người khác đụng đụng.
“Nữ sĩ quan mới vừa rồi năm nay bao nhiêu tuổi vậy?”
Thì ra là còn ghi nhớ. Từ Nghi vẫn nằm im không nhúc nhích:
“Anh làm sao mà nhớ được chuyện này? Dù sao lớn hơn em là được.”
Cũng phải, cấp bậc đã là thượng úy rồi, số tuổi khẳng định cũng chẳng kém chồng cô. Hơi nhẹ nhõm, Chử Điềm quấn lấy anh hỏi tiếp:
“Vậy cô ta có bạn trai chưa?”
“Chưa.”
Thảo nào nhìn chồng cô bằng ánh mắt kia. Chử Điềm không giải thích được:
“Sao không tìm một người? Trong quân đội nhiều đàn ông như vậy mà.”
Từ Nghi có chút bất đắc dĩ mở mắt ra, trở mình ôm lấy cô:
“Chuyện này không liên quan đến số lượng đàn ông ít hay nhiều mà phải chú ý đến duyên phận. Không phải tất cả mọi người đều có thể may mắn như chúng ta đâu.”
Lời này khiến lòng Chử Điềm ngọt như uống mật, cô lẩm bẩm:
“Coi như anh thức thời.” - tiếp theo lại lắc cổ anh - “Vậy anh nói xem, em và cô ta ai đẹp hơn?”
Đúng là phụ nữ, một giây trước còn chê bai mồm mép trơn tru, một giây sau lại ước gì bị bạn lừa dối. Có điều đối mặt với vấn đề này, Từ Nghi trả lời thật lòng thật dạ, anh khẽ “Ừ” một tiếng trên đỉnh đầu cô:
“Em đẹp. Buổi tối đừng đến nhà ăn dùng cơm, anh mang về cho em, miễn cho bị nhiều người nhìn.”
Phải nói rằng người đàn ông này thực sự càng lúc càng biết nói chuyện rồi. Rõ ràng là cô buộc anh nói, nhưng không tìm ra chỗ sai. Chử Điềm ngẩng đầu tinh nghịch cắn lên cằm anh một cái, đầu lập tức bị anh giữ lại.
“Đừng làm loạn mà.” - tiếng nói khàn khàn của người nào đó thể hiện rõ ràng sự nén nhịn, anh vỗ nhẹ lên mông cô - “Ngủ đi.”
Chử Điềm rất nhạy cảm phát hiện ra phản ứng dưới người anh, không đành lòng nghịch lửa giày vò anh, lại hôn anh một cái rồi biết điều đi ngủ.
Ngủ một giấc đến ba giờ chiều, khi tỉnh lại đã không thấy Từ Nghi đâu cả. Trong đội sắp xếp cho anh gác từ hai giờ đến bốn giờ, nói theo lời anh là thể nghiệm cuộc sống ở trường quân đội.
Không khỏi có chút nhàm chán, Chử Điềm bò dậy khỏi giường, lấy máy tính bảng ra cắm sim 3G vào, nhàn nhã lướt web chơi. Không lâu sau, điện thoại đặt một bên vang lên, lấy đến xem, là chị họ Hồ Điểu gọi đến.
Đồ Hiểu đã làm mẹ hơn một năm, mà bản thân còn là bác sĩ. Kể từ khi Chử Điềm biết mình mang thai vẫn định tranh thủ tìm cô ấy học hỏi kinh nghiệm. Lúc trước liên lạc mấy lần cô ấy đều không có thời gian, dần dà chính cô cũng quên béng chuyện này đi.
Đầu bên kia điện thoại, Đồ Hiểu cười nói:
“Ngày mai chị rảnh, em đến đây đi.”
“Ngày mai không được, mấy ngày nay em đi thăm Từ Nghi ở Lục Chỉ rồi.”
Đồ Hiểu “Ồ” một tiếng, vô cùng thâm ý:
“Lúc này em đi thăm cậu ấy làm gì? Từ Nghi cũng vậy, nhìn được ăn không được, cảm giác này dễ chịu lắm sao?”
“Chị.” - Chử Điềm oán trách – “Bây giờ chị nói chuyện thật là càng lúc càng giống anh rể rồi.”
“Nói mỉa mắng chị gần mực thì đen đúng không?” - Đồ Hiểu vui vẻ - “Được rồi, không nói giỡn với em nữa, có chuyện nói với em đây.”
“Chuyện gì ạ?”
“Lúc trước không phải từng giúp em hỏi thăm một bệnh nhân tên là Mạnh Phàm của Phương Triết sao? Hôm nay gặp Phương Triết, đúng lúc nghe cậu ta vừa nhắc đến, nói rằng mấy ngày hôm trước khám, xác định cô ta bị mắc hội chứng tăng urê máu.”
“Cái gì?”
Chử Điềm như bị người điểm huyệt, lập tức sững sờ.
“Ôi, thật đấy. Lúc chị nghe cũng cảm thấy khó tin được, cô gái này thật là lắm tai nạn...”
Đồ Hiểu còn đang nói, nhưng Chử Điềm đã không nghe thấy nữa, đầu óc bị ba chữ tăng urê máu kia chiếm đóng. Mạnh Phàm, sao cô ấy... lại mắc bệnh này?
Lúc Từ Nghi đổi gác trở về, Chử Điềm vẫn ngồi dựa vào giường, đờ đẫn nhìn vào máy tính bảng, bị kêu hai tiếng cũng không phản ứng.
“Đang nhìn cái gì mà tập trung tinh thần như vậy.” - Từ Nghi đi đến xem thử, phát hiện màn ảnh tối đen, anh đưa tay vỗ vỗ mặt Chử Điềm – “Lại ngây người, tỉnh nào.”
Chử Điềm bị đầu ngón tay lạnh lẽo của Từ Nghi làm giật mình, tròng mắt hơi co lại, cô ngẩng đầu nhìn anh:
“Về rồi à.” - chú ý thấy tóc anh có giọt nước, cô hỏi - “Bên ngoài trời mưa hả?”
“Là tuyết rơi.” - Từ Nghi sờ vào túi giữ ấm tay của cô, phát hiện đã sớm lạnh lẽo, đành phải tìm phích cắm nạp điện lần nữa. Quay đầu lại phát hiện Chử Điềm đang ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh đi đến, rót cốc nước ấm cho cô – “Sao vậy? Vẫn còn không vui vì chuyện buổi trưa à?”
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có chuyện này thôi. Chử Điềm thu hồi ánh mắt, thấy hai má Từ Nghi đỏ bừng vì lạnh, do dự có nên nói cho anh biết tin Mạnh Phàm bị bệnh hay không. Thực ra trong lòng cô đã không còn khoảng cách gì nữa, cô chỉ không xác định anh có muốn biết chuyện liên quan đến Mạnh Phàm hay không thôi. Nghĩ ngợi, cô đưa cốc nước trong tay cho anh:
“Xem anh lạnh cóng kìa, uống chút nước ấm trước đi.”
Từ Nghi nhận lấy, uống một hơi hơn nửa cốc. Chử Điềm chăm chú nhìn anh, thử thăm dò cất lời:
“Vừa nãy em nhận được điện thoại của chị họ.”
Từ Nghi ngậm ngụm nước nhìn sang, mày khẽ cau lại. Chử Điềm nín thở, lấy can đảm nói hết lời:
“Hôm nay chị ấy gặp Phương Triết, nói là bệnh tình của Mạnh Phàm thay đổi, nghe nói... khám ra tăng urê máu.”
Động tác Từ Nghi uống nước khựng lại, anh nhìn Chử Điềm mặt hơi có vẻ ngỡ ngàng, nghe không hiểu. Chử Điềm khẽ thở dài:
“Chị ấy không nói nhiều về tình hình cụ thể, nên em chỉ biết nhiêu đây thôi. Có điều bệnh này chắc tám chín phần rồi.”
Hai mắt Từ Nghi khẽ nheo lại, hồi lâu, anh rũ tay xuống, chậm chạp nặng nề bỏ chiếc cốc lên bàn. Chử Điềm thấy anh im lặng, liền biết giờ phút này trong lòng anh hẳn rất rối loạn. Cô đợi một hồi mới thăm dò nói:
“Hay là, anh gọi điện thoại cho Phương Triết hỏi thử xem?”
“Không cần.” - qua một hồi, Từ Nghi khẽ nói - “Nếu chị họ nghe cậu ta nói vậy, vậy thì chắc chắn không nhầm đâu.”
“Vậy... làm sao đây?”
Chử Điềm mở to hai mắt. Từ Nghi nhìn cô, cả hai đều ngẩn người.
Cuối cùng họ vẫn gọi cho Phương Triết. Tình hình thực tế còn tệ hơn họ biết nhiều. Bệnh tình của Mạnh Phàm đã chuẩn đoán chính xác và đưa ra phương án trị liệu, cần nhanh chóng tiến hành mổ ghép thận. Tuy nhiên hiện giờ nguồn thận khá eo hẹp, chỉ Bệnh viện đa khoa Quân khu đã có hơn năm trăm bệnh nhân đang đợi. Nghe bác sĩ nói cấy ghép nội tạng của người nhà có tỷ lệ thành công tương đối cao, Chương Hiểu Quần liền làm kiểm tra, kết quả biểu hiện mẫu cấy ghép không thích hợp.
“Bác Mạnh thì sao?”
“Vẫn còn chưa làm. Thân thể bác Mạnh không tốt, mấy năm nay vừa phải nuôi gia đình vừa chăm sóc con gái, sức khỏe đã sớm cạn kiệt rồi, nên gia đình họ vẫn băn khoăn. Vả lại, nghe Phương Triết nói, hiện tại nguồn thận là quan trọng nhất, ngoài ra còn có một vấn đề là chi phí phẫu thuật. Dù mẫu cấy ghép thích hợp, nhà bác Mạnh không gánh nổi chi phí phẫu thuật như vậy.”
Còn có một điều Phương Triết chưa nói nhưng hai người họ đều hiểu. Trước khi đợi được nguồn thận, Mạnh Phàm cần phải chạy thận để duy trì sinh mạng, trong vòng một năm tiền phí cũng không thấp.
Hai người im lặng nhìn nhau, mãi lâu sau, Chử Điềm như hạ quyết tâm, ngẩng đầu hỏi Từ Nghi:
“Có muốn đi thăm chị ấy không?”
Từ Nghi lắc đầu:
“Anh đi thăm chị ấy chẳng ích lợi gì, không giảm được ốm đau của chị ấy, còn khiến tinh thần chị ấy chịu kích thích.”
“Vậy... chúng ta mặc kệ sao?”
Từ Nghi nhìn thẳng Chử Điềm, nhìn đôi mắt to thấp thỏm của cô, anh khẽ mím môi:
“Anh nghĩ lại đã.”
Chủ đề về Mạnh Phàm dừng lại ở chiều hôm đó, sau hai ngày, hai người không ai nhắc đến nữa. Sau hôm trở về từ Lục Chỉ, Chử Điềm liền đến nhà Đồ Hiểu. Đã lâu không tới, lần này cô không chỉ gặp đứa con trai gần hai tuổi của Đồ Hiểu, lại còn thấy Thẩm Mạnh Xuyên - anh rể họ của cô. Thân là người tâm phúc trong quân khu, anh rể còn bận hơn chồng cô gấp trăm lần, bình thường muốn gặp anh rể một lần quả không dễ.
Thẩm Mạnh Xuyên gặp cô cũng vô cùng vui mừng, có điều còn chưa nói được vài câu đã bị Đồ Hiểu vợ anh đuổi đi, nói anh ảnh hưởng đến hai chị em bọn họ tâm sự. Thẩm Mạnh Xuyên cũng không tức giận, ôm con trai hôn vài cái liền rời đi.
Chử Điềm có chút băn khoăn:
“Chị, bảo anh rể ở nhà thôi, đâu có ảnh hưởng gì.”
Đồ Hiểu “Hừ” nói:
“Em không biết đâu, anh ấy cũng chỉ tranh thủ về thăm thôi, không được bao lâu lại phải chạy về quân khu. Thay vì anh ấy tự mình nói chi bằng để chị mở miệng đuổi anh ấy đi, trong lòng còn thoải mái một chút.”
Chử Điềm bật cười:
“Hóa ra còn có thể như vậy, xem như em lĩnh giáo, lần tới thử ở chỗ Từ Nghi xem.”
Đồ Hiểu một tay ôm con trai Đậu Đậu, một tay kéo Chử Điềm đứng dậy khỏi ghế salon, nhìn ngó cô từ trên xuống dưới một lượt, khẽ mỉm cười:
“Ra dáng rồi, bụng từ từ lộ ra.”
Chử Điềm vỗ về bụng, trong nụ cười thấp thoáng chút tình mẹ ngượng ngùng:
“Đã hơn bốn tháng rồi, còn chưa biết trai hay gái.”
“Con trai con gái đều giống nhau, hiện tại đâu phải ai cũng giống anh rể em, muốn con trai khủng khiếp.” - Đồ Hiểu nhìn con trai Đậu Đậu, trong lòng bực bội – “Em không biết anh rể em có chủ ý gì đâu. Anh ấy sớm mong con mình lớn nhanh để bảo nó đi lính đấy.”
Chử Điềm nhìn Tiểu Đậu Đậu ngủ mê mệt trong ngực Đồ Hiểu, tưởng tượng dáng vẻ cậu nhóc này mặc quân phục, không nhịn được vui mừng.
Đưa Đậu Đậu đang ngủ về phòng, hai chị em đã lâu không gặp khe khẽ nói cả buổi chiều. Trước khi đi, Đồ Hiểu chợt nhớ ra gọi Chử Điềm lại:
“Điềm Điềm, chuyện Mạnh Phàm em đã nói với Từ Nghi chưa?”
Chử Điềm hơi sững sờ:
“Em... nói rồi.”
Đồ Hiểu thở dài:
“Hôm đó chị nói với em xong liền hối hận. Anh cả Từ Nghi đã mất, người này thật ra cũng chả còn quan hệ nhiều nhặn gì với Từ Nghi, dù cậu ấy có quan tâm hay không, chuyện này để cậu ấy nghe cũng chỉ thêm phiền muộn thôi.”
Chử Điềm nghe rõ ý của cô ấy, cô ấy sợ họ thêm phiền phức. Tuy nhiên cô phải giải thích với Đồ Hiểu thế nào đây, nói Mạnh Phàm và họ thật ra vấn vương không dứt sao? Chuyện này dính dáng quá nhiều, cho dù cô muốn nói cũng không nói rõ.
“Không có chuyện gì đâu chị.” - cô cười trấn an Đồ Hiểu - “Quan hệ của Từ Nghi và anh cả anh ấy luôn rất tốt, cũng từng nói nếu như anh cả còn sống thì bọn em đã phải gọi Mạnh Phàm là chị dâu rồi. Bây giờ Mạnh Phàm bệnh thế này, chính là lúc cần giúp đỡ, Từ Nghi không thể nào mặc kệ. Hôm đó sau khi nghe em kể, trái lại anh ấy gọi điện thoại cho Phương Triết hỏi cặn kẽ tình hình nữa kia.”
Lúc này Đồ Hiểu mới yên tâm:
“Vậy thì tốt.”
Chử Điềm nhìn cô ấy, nghĩ ngợi lại hỏi: “Chị, xuất phát từ góc độ một bác sĩ, chị cảm thấy bọn em nên giúp Mạnh Phàm thế nào?”
Đồ Hiểu cho cô một đáp án rất đơn giản: Tiền.
“Trước mắt nguồn thận hết sức khan hiếm, nếu như không chờ được nguồn thận cũng chỉ có thể dựa vào chạy thận nhân tạo duy trì tính mạng, bình quân một tháng mười hai lần chi phí khoảng năm nghìn, một năm phải cần sáu mươi nghìn. Nếu làm phẫu thuật chi phí lại càng cao, hơn nữa sau khi phẫu thuật còn cần chi phí trị liệu, gia đình bình thường gánh vác vô cùng vất vả. Tình cảnh nhà họ Mạnh ít nhiều chị cũng nghe Phương Triết nhắc đến, chỉ trước đây chữa bệnh cho Mạnh Phàm cũng đã tốn không ít tiền dành dụm.”
Nghe xong lời Đồ Hiểu, Chử Điềm im lặng một hồi:
“Em biết rồi.”
Trên đường về nhà, Chử Điềm chìm vào trong trầm tư. Mấy lời vừa rồi cô nói, thay vì nói là trấn an Đồ Hiểu, không bằng nói rằng tự nói cho mình nghe. Đồ Hiểu yên tâm, cô cũng hiểu rõ. Làm sao hôm đó ở Lục Chỉ cô lại hỏi câu “Vậy chúng ta mặc kệ sao?” ngốc như vậy.
Thật ra có lẽ Từ Nghi chưa từng do dự có quan tâm hay không, anh nghĩ phải là quan tâm thế nào. Từ trước đến nay họ và nhà họ Mạnh dây dưa không dứt, cho dù hai năm qua anh chưa từng gặp Mạnh Phàm một lần, đó cũng là do suy nghĩ đến trạng thái tinh thần của cô ấy, chẳng hề thật sự buông tay mặc kệ. Còn lần này, tính mạng cô ấy bị uy hiếp bởi căn bệnh sinh lý thì anh càng không thể nào khoanh tay đứng nhìn.
Chử Điềm nghĩ thông suốt điều này thì không hề tức giận. Có lẽ sẽ có một chút khó chịu, nhưng cô cũng hiểu rõ Từ Nghi, rõ ràng bất kể cha mẹ Mạnh Phàm là người thế nào, trong lòng anh đã sớm coi cô ấy như người thân. Nói theo lời của anh là chị dâu. Như vậy đồng nghĩa đó cũng là người thân của cô, chị dâu của cô. Cho nên làm sao có thể mặc kệ chứ?
Nhìn bông tuyết rơi lả tả ngoài cửa sổ, Chử Điềm đã có quyết định.
Let’s join and download ebook at EFF
Trận tuyết này ào ào trút xuống gián đoạn trong hai ngày hai đêm, đến ngày thứ ba trời mới hoàn toàn quang đãng. Từ Nghi mặc áo khoác đứng hết ca gác buổi sáng, trở về ký túc xá chưa kịp thay quần áo đã nhận được điện thoại của gác cổng, nói là có người đến, muốn anh ra đón.
Trong điện thoại nói không rõ, Từ Nghi cũng không hỏi nhiều, đặt điện thoại xuống chạy ra cổng gác. Thấy một bóng dáng mảnh mai đứng ở cổng, anh thoáng ngỡ ngàng.
“Điềm Điềm.” - anh bước nhanh đến - “Sao đột nhiên đến đây?”
Không kịp đợi cô trả lời, đánh giá thân thể ăn mặc phong phanh có chút run rẩy của cô từ trên xuống dưới một lượt, anh nói:
“Ở đây lạnh, theo anh trở về ký túc xá trước đã.”
Chử Điềm kéo tay anh, ngoắc ngoắc:
“Lên xe nói đi, em lái xe đến.”
Trông theo tầm mắt cô, Từ Nghi thấy được chiếc xe jeep nhỏ quen thuộc của cô. Tình hình giao thông như vậy mà lại một mình lái xem đến đây, thật là quá gan dạ. Tay anh nắm thật chặt tay cô, lôi cô lên xe. Đóng cửa xe lại, không đợi cô cất lời Từ Nghi đã nói trước:
“Lần sau muốn đến bảo tài xế đưa em, có thể không lái xe thì tận lực ít lái, nhất là thời tiết như vậy, cho dù em không mang thai cũng rất nguy hiểm. Có nghe không?”
Chử Điềm không vui dẩu môi:
“Em đến là có chuyện nói với anh.”
“Chuyện gì không thể nói qua điện thoại?” - anh véo mặt cô - “Trời rét như vậy em còn chạy đến.”
Chử Điềm “Hừ” một tiếng, vứt cho anh một phong bì. Từ Nghi nhận lấy xem, lấy ra hai tấm thẻ từ bên trong:
“Đây là?”
“Tất cả tiền dành dụm trong nhà đều ở hai tấm thẻ này, một tấm là tất cả tiền lương của anh, em chuyển ra hết từ thẻ anh đưa em giữ, thuận tiện kiểm tra tổng số, chưa tới một trăm nghìn.”
“Em kiểm tra cái này làm gì?” - Từ Nghi hỏi, trong lòng đã có dự cảm.
“Đương nhiên là hữu ích.” - Chử Điềm lườm anh một cái, lại nói - “Một tấm khác là thẻ của em. Tiền lương của em đã chi tiêu không ít, bên trong là năm mươi nghìn mẹ để lại cho em. Hai tấm thẻ này cộng lại, anh lấy số chẵn đưa cho bác Mạnh đi, bảo ông ấy xem bệnh cho chị Mạnh Phàm.”
Nghe lời nói của Chử Điềm, Từ Nghi nhìn hai tấm thẻ trong tay một lúc lâu mới nói:
“Điềm Điềm.” - anh gọi tên cô, cổ họng sít chặt không biết phải nói gì, cuối cùng anh nhìn Chử Điềm, gần như là không kiềm chế được bật cười thành tiếng - “Sao em lại mang hết tiền trong nhà ra vậy?”
Chử Điềm bị phản ứng của anh khiến hơi lúng túng:
“Đâu phải mang hết sang cho anh, và lại là mượn chứ không phải cho.”
“Anh biết rồi.” - Từ Nghi ngừng cười, dịu dàng nói, kết quả lại bị cô lườm nguýt. Anh nhìn hai tấm thẻ trong tay, trả lại cho Chử Điềm tấm thẻ của cô – “Tấm này không cần, em lấy lại đi.”
“Sao lại không cần? Tiền trong thẻ lương của anh chắc không đủ.”
“Có đủ hay không thì nói sau, nhưng tấm thẻ này là mẹ để lại cho em, anh sẽ không lấy.”
Nghe anh nói như vậy, Chử Điềm sốt ruột:
“Vậy anh đưa cho người ta nhiêu đây cũng không giúp được là bao.”
“Chuyện này em đừng quan tâm. Không đủ thì để anh nghĩ cách, không nghĩ ra cách được thì có thể giúp bao nhiêu thì giúp.” - thái độ của Từ Nghi rất kiên quyết - “Em không phải nói nữa.”
Rất hiếm khi thấy anh cố chấp như vậy, đã không được khen ngợi thì thôi, còn bị anh làm á khẩu không lên tiếng được. Chử Điềm giận quá, bắt lấy tay của anh liền há mồm cắn. May mà Từ Nghi phản ứng nhanh, nắm cằm cô lập tức ngậm lấy cánh môi cô.
Không hiểu vì sao lại bị hôn, còn là một nụ hôn nóng bỏng kéo dài, sau khi được thả ra, sức lực cả người Chử Điềm đều mất hết, tựa vào vai kẻ khởi xướng khẽ thở hổn hển. Từ Nghi hôn lên mặt và bên tai cô như đã thỏa mãn, hơi thở dịu dàng phả lên làn da tinh tế, khiến người tro ngực run sợ từng hồi. Cô không nhịn được muốn tránh né, thế nhưng anh lại ôm cô càng chặt hơn.
Thở dài một tiếng khe khẽ, anh nói:
“Điềm Điềm, cảm ơn em.”
Trong lòng Chử Điềm chua xót, nhưng chỉ khẽ “Hừ”:
“Anh đã sớm có ý định rồi phải không? Chẳng qua không biết nói với em như thế nào thôi.”
Từ Nghi không nói, cắn cánh môi cô, coi như là ngầm thừa nhận. Bị cắn hơi đau, Chử Điềm khẽ rên lên, mắt sáng quắc trừng người nào đó một cái. Cô cũng biết, nên cô đã giành lên tiếng trước anh. Nói theo lời của chị họ Đồ Hiểu, ít ra trong lòng thoải mái. Có điều nghĩ lại, Chử Điềm lại có chút phiền muộn nói:
“Vốn là tiền không có nhiều, anh lại không cần thẻ của em.”
“Không sao, anh có cách.” - Từ Nghi vuốt vuốt mái tóc dài của cô, nói.
“Anh có cách gì?”
Từ Nghi cười cười, vỗ vỗ đầu cô bảo cô ngồi trong xe chờ, rồi sau đó bước xuống xe. Chử Điềm nhìn bóng lưng anh, không hiểu ra sao. Chỉ chốc lát sau, Từ Nghi đã trở lại. Anh xin đội trưởng khu nghỉ phép hai giờ, lái xe đưa cô về nhà ở khu gia thuộc sư đoàn A. Trời rét, anh không cho cô xuống xe, lên thẳng lầu mang xuống một vật. Chử Điềm nhìn xem, lại là một phong bì.
“Đây là cái gì?” - cô chỉ vào phong bì hỏi - “Lẽ nào bên trong cũng là thẻ ngân hàng?”
Quả thật để cô đoán đúng. Từ Nghi lấy ra một tấm thẻ, đưa cho cô. Chử Điềm suýt nữa đã trừng đến lọt mắt ra ngoài - “Từ đâu ra thế?”
Vậy mà dám lén cô giấu tiền riêng.
“Quên rồi à?” - Từ Nghi buồn cười liếc nhìn cô - “Là tấm thẻ lúc trước mẹ đến nhà nhét cho em đó.”
Chử Điềm lập tức nhớ lại, không khỏi nhìn tấm thẻ trong tay thêm nhiều lần:
“Hóa ra là tấm này, em còn tưởng rằng anh đã trả lại cho mẹ rồi.” - khẽ nhướng mày nhìn Từ Nghi - “Không phải lúc đó anh không hề vui hay sao, bây giờ sao lại lấy ra dùng?”
Từ Nghi lấy lại thẻ trong tay cô, vuốt ve mặt thẻ hồi lâu mới khẽ nói:
“Coi như là mẹ bỏ ra thay anh cả đi, chỉ hi vọng anh ấy không chê thằng em không có bản lĩnh như anh.”
Lúc nói chuyện, vẻ mặt Từ Nghi có chút ảm đạm, Chử Điềm thấy lòng mình cũng quặn lại.
“Sẽ không đâu.” - cô dịu dàng trấn an anh - “Anh cả nhất định cũng biết, anh ấy sẽ không trách anh.”
Từ Nghi hờ hững cười một tiếng:
“Chỉ hy vọng như vậy.”
Cuối tuần, Từ Nghi xin nghỉ phép, một mình đến Bệnh viện đa khoa Quân khu.
Đang lúc cuối tuần, Bệnh viện đa khoa Quân khu vẫn đông người trước sau như một. Từ Nghi băng qua dòng người như dệt cửi, đi thang máy lên tầng mười. Khi đến văn phòng của Phương Triết, đúng lúc anh ta tiễn một bệnh nhân, nhìn thấy anh đến, Phương Triết tỏ vẻ rất bất ngờ.
“Lần này đúng là đã lâu không gặp rồi.”
Anh ta đưa tay đến, Từ Nghi cười bắt tay anh ta, hai người trò chuyện đôi câu liền đi thẳng vào vấn đề chính.
“Đến vì Mạnh Phàm sao?” - Phương Triết nhìn anh - “Đúng lúc có chuyện muốn nói với cậu.”
“Chuyện gì?”
“Là như vậy, mấy hôm trước bác trai Mạnh Ngọc Hòa đến kiểm tra các hạng mục mẫu cấy ghép, hôm qua nghe đồng nghiệp khoa thận nói đã có kết quả, đều đạt chuẩn, phù hợp với điều kiện cấy ghép.”
“Đây cũng coi là một tin tốt.”- tinh thần Từ Nghi vì đó mà phấn khởi - “Bao giờ có thể làm phẫu thuật?”
Nhưng Phương Triết không lạc quan như anh, anh ta thận trọng nói:
“Bác trai nhiều năm chăm sóc Mạnh Phàm như vậy, cơ thể đã gần như suy kiệt, tình trạng sức khỏe cũng không tốt. Cho nên nếu muốn hiến thận, người nhà họ Mạnh vẫn có chút do dự.”
Từ Nghi nghĩ, người do dự này có lẽ là Chương Hiểu Quần rồi. Theo hiểu biết của anh về Mạnh Ngọc Hòa, nếu như có thể cứu con gái, bắt ông lên núi đao cuống chảo dầu ông cũng không chần chừ. Nhưng Chương Hiểu Quần thì không, đối với bà, chồng và con gái quan trọng như nhau, bà rất khó đưa ra chọn lựa.
“Mấy ngày qua là ai đến trông?” - Từ Nghi hỏi.
“Bác trai. Bác gái về quê lấy tiền rồi.”
Nói như vậy anh đến đúng lúc. Từ Nghi thầm suy nghĩ nói:
“Tôi qua đó xem thử.”
Hai người cùng đi khỏi phòng bệnh nội khoa. Đến trước phòng bệnh Mạnh Phàm, Từ Nghi dừng bước. Phương Triết lúc đầu hơi kinh ngạc, trong nháy mắt lại hiểu rõ.
“Thấy cậu bình tĩnh như vậy tôi còn tưởng rằng bây giờ cậu đã dám gặp cô ấy rồi.” - Phương Triết cười chỉ anh, nói - “Có điều tình trạng tinh thần của Mạnh Phàm hiện tại đã khá hơn lúc trước một chút, đau đớn thể xác luôn có thể khiến người ta tỉnh táo rõ ràng hơn.”
“Dù như vậy tôi cũng không thể gặp chị ấy.” - nhìn vào trong qua cửa sổ nhỏ trên cửa phòng, Từ Nghi khẽ nói - “Phiền cậu mời bác Mạnh ra đây đi.”
Phương Triết thở dài một hơi, khẽ gõ vài cái lên cửa, đẩy vào. Bất ngờ, trong phòng bệnh chỉ có một mình Mạnh Phàm, không thấy bóng dáng Mạnh Hòa Ngọc đâu cả. Phương Triết đến trạm y tá trực ban hỏi cũng không ai biết ông đi đâu. Anh ta nhìn Từ Nghi, hỏi:
“Cậu có số điện thoại của bác trai không? Có thể thử gọi một cú.”
Từ Nghi ngẫm nghĩ rồi lắc đầu:
“Tôi đợi ở đây thêm chút nữa.”
Phương Triết thấy anh đã quyết định thì không nói gì thêm nữa: “Vậy tôi đi trước đây, có chuyện gì liên lạc qua điện thoại.”
Từ Nghi gật đầu, sau khi đưa mắt nhìn anh ta rời đi, anh ngồi xuống băng ghế cách phòng bệnh Mạnh Phàm không xa. Nguyên do lựa chọn ngồi ở đây là bởi vì trong long anh biết rõ, Mạnh Ngọc Hòa không phải là người có thể bỏ lại Mạnh Phàm đi lâu, có lẽ có việc gì gấp cần làm mới phải rời đi. Vì vậy anh ở ngoài cửa chờ, đúng lúc có thể trông chừng Mạnh Phàm thay ông.
Từ Nghi tựa đầu về vách tường phía sau, từ từ nhắm hai mắt lại. Vốn nghĩ nhân thời gian này nhắm mắt dưỡng thần, nhưng cơn mệt mỏi do huấn luyện mấy ngày liên tiếp giờ phút này lại ùn ùn kéo đến, mí mắt trở nên càng lúc càng nặng. lúc chịu đựng không nổi sắp ngủ thiếp đi, điện thoại di động đột ngột vang lên, mở ra xem, là tin nhắn Chử Điềm gửi đến, hỏi anh chuyện ra sao rồi.
Ngón tay tỉ mỉ vuốt nhẹ màn hình, Từ Nghi khẽ cười. Anh đã sớm biết tính tình vợ yêu nhà anh mâu thuẫn chỗ này, trong long lo lắng, nhưng sợ xấu hổ, dứt khoát không đến đây. Thật ra thì có liên quan gì đến cô đâu, tất cả ấm ức và băn khoăn đó cô đều không nên chịu, bởi vì những chuyện đó đều do anh.
Nhắm mắt lại, Từ Nghi gõ chữ vô cùng chậm chạp, trả lời lại: Bác Mạnh có việc đi ra ngoài, anh còn đang đợi.
Nhấn nút xác nhận, tin nhắn vừa mới gửi đi, Từ Nghi lại nhác thấy một người đàn ông mặc áo vải bông màu xám đậm đi về phía này. Nhìn kỹ lại, chính là Mạnh Ngọc Hòa.
Mạnh Ngọc Hòa cũng nhìn thấy anh, lập tức sững sờ tại chỗ, cánh tay không ổn định làm rơi túi nylon xuống đất, táo bên trong ào ào lăn ra ngoài như hạt châu, có mấy quả trong đó lăn đến chân Từ Nghi.
Từ Nghi bình tĩnh, cúi người nhặt quả táo lên đi đến trả lại cho Mạnh Ngọc Hòa, còn khẽ gọi ông một tiếng bác trai. Mạnh Ngọc Hòa bị anh gọi có chút hoảng hốt, đôi mắt đục ngầu hơi hiện vẻ mâu thuẫn. Ông chần chừ trong chốc lát mới cầm túi đựng táo lên.
“Đến rồi à?”
Ông cười một tiếng miễn cưỡng. Từ Nghi nói dạ.
“Cháu nghe Phương Triết nói chị Mạnh Phàm bị bệnh, đến đây xem thử tình hình thế nào, đúng lúc bác không có đây nên chờ một chút.”
“Ồ, bác mới ra ngoài một chuyến.” - Mạnh Ngọc Hòa nói, lẩn tránh ánh mắt anh, vặn cửa phòng bệnh, bỗng nhiên lại nhớ ra, ông nhìn Từ Nghi -“Cháu…”
“Cháu không vào đâu.” - Từ Nghi nói - “Cháu ở ngoài chờ bác.”
Chẳng biết tại sao, sự thẳng thắn của anh khiến Mạnh Ngọc Hòa cảm thấy có chút lúng túng. Tay đặt lên chốt cửa khẽ vặn, cuối cùng ông chẳng nói gì, đẩy cửa phòng bệnh ra.
Từ Nghi vẫn ngồi chờ trên băng ghế, chỉ chốc lát sau Mạnh Ngọc Hòa đã đi ra. Ông từ từ bước đến, ngồi xuống bên cạnh anh.
“Vừa mới vào thấy Phàm Phàm đã ngủ.” - Mạnh Ngọc Hòa cố ý hạ giọng - “Trong khoảng thời gian này bởi vì nhiễm trùng đường máu, cả người nó đau đớn, thời gian có thể ngủ say như vậy không nhiều lắm.”
Ông nói, bàn tay đặt trên đầu gối từ từ nắm lại.
“Có thể ngủ là tốt rồi.” - Từ Nghi khẽ cười - “Ngủ rồi sẽ không suy nghĩ nữa.”
Mạnh Ngọc Hòa cũng cười, cảm thấy anh nói rất có lý. Ông nghiêng đầu nhìn Từ Nghi:
“Lần trước sau khi uống rượu với ba cháu thì bác đã nghĩ sau này có thể cháu sẽ không đến nữa. Chính bản thân bác nghĩ đến chuyện quá khứ cũng khó tránh khỏi cảm thấy hoang đường.”
Vẻ mặt Từ Nghi lại vô cùng bình tĩnh:
“Bác trai, hôm nay chúng ta không nói chuyện này. Cháu đến là để muốn gửi bác một vật.” - anh nói, từ từ lấy phong bì đựng thẻ ngân hàng ra đưa cho Mạnh Ngọc Hòa, bên trong là tấm thẻ anh mới làm, chuyển hết tiền hai thẻ lúc trước vào đây - “Ở đây có chút tiền, bác cầm lấy chữa bệnh cho chị Mạnh Phàm trước, mật khẩu là sáu số một.”
Cả người Mạnh Ngọc Hòa cứng đờ, đầu lưỡi như bị cột lại, mãi lâu sau mới nói được một câu:
“Không được. Tại sao bác có thể lấy tiền của cháu được.”
Ông đứng bật dậy, Từ Nghi cũng đứng lên theo ông:
“Vậy thì coi như cháu cho bác vay, làm phẫu thuật cho chị Mạnh Phàm trước, sau này bác từ từ trả cháu.”
“Không được, không được!” - Mạnh Ngọc Hòa luôn miệng từ chối - “Bác không thể nhận số tiền này.”
“Vậy chi phí phẫu thuật của chị Mạnh Phàm phải làm sao?”
“Cháu không cần để ý đến chuyện này.”- Mạnh Ngọc Hòa lại xua tay - “Tự hai bác có cách xoay sở.”
Từ Nghị hơi giật mình. Anh từng nghĩ Mạnh Ngọc Hòa sẽ từ chối, nhưng chưa từng nghĩ thái độ của ông lại kiên quyết đến thế. Anh còn định nói gì nữa lại bị Mạnh Ngọc Hòa hơi thô lỗ cắt ngang.
“Từ Nghi, cháu đừng nói gì hết, cháu giữ lại số tiền này đi.” - ông vừa nói vừa nhét phong bì lại túi áo Từ Nghi, lại nói tiếp - “Nghìn lần đừng nhắc đến chuyện này nữa, nể tình cái mặt già này của bác, nghìn lần đừng nhắc lại nữa.”
Nói câu cuối cùng, tiếng Mạnh Ngọc Hòa đã có chút run rẩy.
“Bác trai…”
Phát giác ra sự bất ổn, Từ Nghi đưa tay kéo cánh tay ông. Mạnh Ngọc Hòa dùng hết sức già mới tránh khỏi, trở vào phòng bệnh như chạy trốn, đóng sầm cửa lại.
Từ Nghi hoàn toàn bị ngăn cách ngoài cửa, lỗ tai cũng bị tiếng đóng cửa kia chấn động ù đi. Trong cái nhìn soi mói của đám người qua lại, anh có vẻ không biết làm sao.
Đến năm giờ chiều vẫn chưa thấy Từ Nghi trở về, Chử Điềm hơi sốt ruột. Bởi vì Từ Nghi tạm thời không muốn để ba mẹ biết, nên Chử Điềm chờ anh ở nhà trong khu gia thuộc. Trời sắp tối, nhưng vấn không thấy bóng dáng Từ Nghi đâu cả. Chử Điềm lại gọi điện thoại cho anh, vẫn không ai nghe máy. Chuyện này khiến cô hoàn toàn không thể ngồi yên, xoa xoa bụng đi tới đi lui trong nhà, cuối cùng thật sự không nhịn được nữa, Chử Điềm mặc quần áo vào đi xuống lầu, chuẩn bị bắt xe đến bệnh viện. Kết quả vừa ra khỏi cầu thang đã nhìn thấy một người ngồi ở bồn hoa cách đó không xa. Chăm chú nhìn kỹ, không phải Từ Nghi thì là ai?
Chử Điềm giận đến mức thật sự muốn cắn anh, vất vả nhịn xuống, cô đi đến, nhìn anh từ trên cao nói:
“Anh về từ lúc nào? Sao không lên lầu?”
Người trước mặt không nói gì, hoặc chưa kịp phản ứng. Nhưng Chử Điềm không đợi nổi nữa, đưa chân đá anh: “Hỏi anh đó!”
Rốt cuộc Từ Nghi ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái rồi đưa cho cô một vật. Chử Điềm đưa mắt nhìn, chính là tấm thẻ kia. Cô thoáng sửng sốt:
“Không đưa được hả?”
“Không được”
Từ Nghi nói, giọng chẳng hề có gợn sóng gì. Chử Điềm cảm thấy có gì đó không đúng, vừa định ngồi xuống bên cạnh Từ Nghi thì lại đột ngột bị anh kéo xuống ngồi trên đùi anh. Tim vừa đập kịch liệt đã nghe anh trách cô:
“Lạnh, đừng ngồi bên đó.”
Anh nói rồi ôm lấy cô. Chử Điềm cảm thấy ấm lòng, giọng nói cũng dịu đi vài phần:
“Đến cùng là sao?”
“Bác Mạnh không cần.”
Chử Điềm hơi kinh ngạc:
“Tại sao?”
Từ Nghi không muốn nhớ lại cảnh tượng xảy ra ở bệnh viện nữa. Nghe cô hỏi cũng chỉ nói qua loa:
“Có lẽ không muốn làm phiền anh nữa.”
Chử Điềm im lặng trong giây lát, phải thừa nhận Từ Nghi nói rất đúng. Cô vẫn nhớ những lời Mạnh Ngọc Hòa đã nói với cô lần đó sau khi ba chồng cô gặp tai nạn xe cộ. Ông nói bản thân hồ đồ và ích kỷ, nỗi hối hận và đau buồn sâu sắc như vậy không phải giả. Bây giờ nhìn lại, chắc hẳn ông thật sự cảm thấy mình không có mặt mũi nào đối mặt với Từ Nghi cả.
“Vậy làm sao đây?” - cô hỏi.
Từ Nghi nhìn đăm đăm phía trước, cười nhạt, đôi mắt dịu dàng được bóng đêm dày đặc tôn lên càng trong suốt.
“Điềm Điềm, em biết ban đầu vì sao anh lại đồng ý giả làm anh trai ở bên cạnh chị Mạnh Phàm không?”
Chử Điềm “Ừ” một tiếng, âm cuối hơi cao, không biết tại sao bây giờ đột nhiên anh lại nhắc đến chuyện này.
“Bởi vì anh biết, dù thế nào, anh cả đều hi vọng chị Mạnh Phàm sống tiếp.”
Chử Điềm thoáng giật mình, đột nhiên cảm thấy lòng mình chua xót vô vàn.
“Anh đó!”
Cô giận anh chỉ vì người khác không để ý đến mình, lời đến bên khóe môi lại trở thành một tiếng thở dài thật khẽ.
“Khi đó đến cuối cùng anh lại hèn nhát, lần này sẽ không đâu.”
Anh nói nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ. Chử Điềm hiểu anh không dễ dàng từ bỏ như vậy, mấp máy môi, nuốt hết tất cả lời khuyên, cô hỏi:
“Vậy anh định làm thế nào?”
“Xem lại đã” - Từ Nghi thở dài, tiếng thở dài nhanh chóng tan biến trong cơn gió rét mướt mùa đông - “Luôn có cách mà.”
Sau hôm nói câu này, Từ Nghi trở về Lục Chỉ. Trước khi đi anh nói với Chử Điềm năm nay có nghỉ đông, thời hạn là một tháng. Bất kể thế nào, sau khi xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, đây coi như là một tin tốt.
Gần đây Chử Điềm đi làm có chút mệt mỏi, đứa bé trong bụng càng lúc càng lớn, dần dần cô cũng cảm thấy bất tiện và vất vả. Lúc làm việc cũng không nhịn được ngủ lơ mơ. Phùng Kiêu Kiêu đã sớm kêu cô về nhà nghỉ ngơi, Tống Khả Như cũng không hy vọng cô qua lại mệt nhọc như vậy. Lúc đó cô còn cảm thấy họ đều quá khẩn trương, bây giờ cũng không khỏi nhá nhem ý thoái lui.
Gần đến cuối năm, nhân sự công ty Tây Đinh xảy ra thay đổi nho nhỏ. Chử Điềm vẫn không chú ý lắm, nhưng bên cạnh có Phùng Kiêu Kiêu biết hết chuyện bà tám, sáng sớm đã loan tin Triệu Hiểu Khải xin nghỉ cho cô biết. Đã lâu không có nghe ai nhắc đến một cái tên Triệu Hiểu Khải này nữa, Chử Điềm suy nghĩ một hồi mới nhớ ra anh ta trông như thế nào.
“Anh ta xin nghỉ rồi hả?”
“Đúng vậy đấy.” - vẻ mặt Phùng Kiêu Kiêu tràn ngập nỗi kích động nhiều chuyện - “Cậu biết tại sao xin nghỉ không? Nghe nói là dan díu với một nữ đồng nghiệp cùng bộ phận, kết quả bị chồng của nữ đồng nghiệp kia bắt gian tại giường, chặn anh ta lại đánh một trận, còn tố cáo đến công ty chúng ta. Có nhân viên như vậy ông tổng chúng ta cũng mất hết mặt mũi, sớm bảo anh ta cút đi, thưởng cuối năm cũng không có phần anh ta mà.”
Chử Điềm hơi có chút á khẩu, không ngờ cuối cùng Triệu Hiểu Khải vẫn dính líu đến phụ nữ có chồng, đây rốt cuộc là sở thích gì đây. Hơi cảm khái một chút, Chử Điềm chẳng để người này trong lòng, trái lại thông qua cái tên này, khiến cô nhớ đến một người khác - Triệu Tiểu Tinh.
Kể từ buổi chiều ở khu gia thuộc, cô chưa từng gặp lại Chử Ngật Sơn và Triệu Tiểu Tinh nữa. Nhưng không phải là chẳng hề có lấy một tin tức, thỉnh thoảng lúc liên lạc với cô út Chử Đông Mai cũng có thể nghe được một chút, nhất là con trai của hai người họ. Nghe nói đã làm phẫu thuật rồi, tình trạng đã khá hơn một chút.
Chử Đông Mai cảm khái nói trong điện thoại thế này:
“Triệu Tiểu Tinh vì con trai cũng lo lắng không ít, tiều tụy chẳng ra người ngợm gì nữa, con gặp đảm bảo không nhận ra.”
Không phải Chử Điềm nghe không hiểu, cô út nói gần nói xa là đã không còn phản cảm với Triệu Tiểu Tinh như lúc ban đầu nữa. Trong khoảng thời gian này vì đứa bé nên cũng gọi điện thoại cho cô ta không ít. Tuy nhiên Chử Điềm không hề trách bà, dù sao Triệu Tiểu Tinh cũng sinh cho nhà họ Chử một đứa con trai, dù là có chút khiếm khuyết, nhưng cũng có người thắp nhang lên mộ Chử Ngật Sơn sau lúc ông trăm tuổi. Cô út từng bất bình v cô là điều không giả, hôm nay quan tâm đứa cháu nhỏ cũng là thật lòng. Ngay cả bản thân cô khi nghe về tình trạng con trai họ có chuyển biến tốt đẹp, đáy lòng cũng hơi nhẹ nhõm đi một chút.
Chử Đông Mai còn nói với cô trong điện thoại:
“Biết con mang thai, ba con rất vui mừng, còn muốn đến thăm con đấy.”
Chử Điềm biết cô út đang thăm dò thái độ giúp Chử Ngật Sơn, thoáng im lặng, cô nói:
“Cô bảo ông ta trông nom con trai cho tốt, ít phân tán tư tưởng thôi. Bên chỗ cháu rất tốt, không phải người đàn ông nào cũng đều không đáng tin như ông ta.”
Chử Đông Mai bật cười:
“Con bé này…” - nhưng lại không nói thêm gì nữa.
“Cô út, cô cứ chuyển nguyên lời cho ông ta, ông ta nghe thấy đương nhiên sẽ hiểu ý con.”
Nói xong Chử Điềm liền cúp điện thoại. Chử Điềm biết tật mềm lòng của mình không thay đổi được, nên nói lời này chỉ là vì để cho Chử Ngật Sơn đừng lo lắng cho cô và Từ Nghi. Về những thứ khác, trong lòng cô cũng biết rõ, đời này cô không thể nào tha thứ cho ông được.
Hôm đó trước khi tan sở, Chử Điềm đột nhiên nhận được điện thoại của ba chồng. Trước đây ông rất ít gọi điện thoại cho cô, nên cô vội vàng nghe máy. May mà không có chuyện gì, ông gọi đến chỉ hỏi cô buổi tối có rảnh không, bà chồng con dâu cùng nhau ăn bữa cơm. Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Chử Điềm vẫn nhận lời. Ra khỏi tòa nhà công ty đã nhìn thấy xe ba chồng cô cử đến đón.
Bữa cơm này ăn ở nhà hàng tư nhân, chay mặn phối hợp, thanh đạm vừa phải, rất thích hợp khẩu vị hiện nay của Chử Điềm. Cô mang thai đến giai đoạn này chính là lúc ăn nhiều. Hơn phân nửa món được gọi đã vào bụng cô, ăn đến cuối có chút ngượng ngùng.
Từ Kiến Hằng không ăn nhiều, nhìn cô ăn ngon miệng như vậy gương mặt ông hiện lên ý cười hiền hòa:
“Thời gian trước thấy con ăn gì đều nôn ra hết, bây giờ thấy con có thể ăn uống, ba cũng an tâm.”
“Còn phải cảm ơn ba đã đưa con đến đây ăn ngon như vậy.”
Từ Kiến Hằng thưởng trà, nhìn cô ăn xong mới thong thả cất lời:
“Thật ra hôm nay đưa con ra ngoài cũng có việc muốn hỏi con.”
Chử Điềm đang chờ đợi việc này, lập tức lau sạch miệng, ngồi đoan chính:
“Ba nói đi ạ.”
Từ Kiến Hằng bị cô làm cho buồn cười:
“Cũng không phải chuyện lớn gì, là hôm trước mẹ con nói với ba, bà nói mấy hôm trước bà nhận được tin nhắn trên điện thoại, thông báo với bà một trăm nghìn trong thẻ của bà đã chuyển đi. Tấm thẻ này chính là tấm lúc trước cho bọn con.” - ông nhìn vẻ mặt căng thẳng của Chử Điềm, giọng nói lập tức hòa dịu - “Đừng khẩn trương, tiền này cho các con thì các con cứ dùng. Có điều con cũng biết Từ Nghi rồi đây, lúc trước vẫn không chịu lấy tiền trong nhà, đây là lần đầu tiên đụng đến thẻ của mẹ các con, mà còn vừa dùng đã lấy số tiền lớn như vậy. Mẹ con nói với ba sợ rằng hai con gặp phải việc khó khăn gì cần dùng tiền gấp, lại không dám nói với ba mẹ sợ ba mẹ lo lắng.”
Chử Điềm mím chặt môi, vẻ mặt bắt đầu nghiêm túc hiếm có. Từ Kiến Hằng thấy thế lập tức hỏi:
“Có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
Chử Điềm nhìn vào đôi mắt sắc bén của Từ Kiến Hằng, trong lòng biết không thể gạt ông được. Cô nghĩ ngợi, rồi lấy can đảm nói hết chuyện bệnh tình Mạnh Phàm và chuyện cho Mạnh Ngọc Hòa vay tiền với ông.
Từ Kiến Hằng nghe xong im lặng. Đương nhiên Chử Điềm biết gút mắc trong lòng ông, thấy ông không nói lời nào, cô nghĩ ngợi bổ sung vài câu:
“Ba, thật ra chuyện này là do con đề xuất. Có điều tiền hai chúng con cộng lại không được nhiều như vậy nên mới đụng vào tiền trong thẻ.”
Từ Kiến Hằng hồi phục lại tinh thần, thấy vẻ mặt thấp thỏm bất an của cô, ông không khỏi cười cười rồi “Ồ” một tiếng:
“Ba biết rồi.”
Biết, biết gì chứ? Chử Điềm ngơ ngác.
Tuy nhiên Từ Kiến Hằng không nói thêm nữa, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tính tiền liền rời khỏi nhà hàng về nhà. Trước khi chuẩn bị đi ngủ cũng không có nói với cô lấy một câu nào nữa.
Nhưng Chử Điềm hoàn toàn không ngủ được, cô nằm trên giường ôm bụng cũng không thể trằn trọc trở mình, thật sự không trút được nỗi lòng liền gửi tin nhắn Weixin cho Từ Nghi.
Tiểu Điềm Điềm: Ông xã ơi, tiêu rồi, không chịu được áp lực của ba, em đã nói hết vụ kia cho ba biết rồi…
Buổi sáng hôm sau gửi Weixin, Chử Điềm vừa thức dậy đã nghe thấy tin ba chồng đi ra ngoài, lúc đó liền cuống cuồng. Không dám biểu hiện gì ở trước mặt mẹ chồng Tống Khả Như, trở về phòng gọi điện thoại cho Từ Nghi nhưng không ai nghe máy. Quả thật lòng Chử Điềm như lửa đốt, đành phải hi vọng ông đi ra ngoài là vì chuyện khác.
Tuy nhiên như Chử Điềm suy đoán. Từ Kiến Hằng đi ra ngoài đúng là đến bệnh viện đa khoa Quân khu. Ông bảo tài xế lái chậm, thong thả đi về phía bệnh viện. Khi đến nơi, Chương Hiểu Quần và Mạnh Ngọc Hòa đều ở đó. Hai vợ chồng đi theo bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, vẻ mặt nghiêm trọng.
Ba người đối mặt với nhau như vậy, có lẽ lúc trước sau khi gặp Từ Nghi đã có chuẩn bị tâm trạng, lần này Mạnh Ngọc Hòa không có vẻ ngạc nhiên quá mức. Trái lại Chương Hiểu Quần nhìn thấy Từ Kiến Hằng thì liền có vẻ mặt phòng bị.
“Ông đến đây làm gì?”
“Nghe nói Mạnh Phàm bị bệnh, tôi đến thăm.”
Từ Kiến Hằng nói, lễ nghĩa chu đáo đưa đến giỏ trái cây. Chương Hiểu Quần không nhận:
“Lạ quá vậy. Phàm Phàm bị bệnh đã hai ba năm, lúc này ông mới muốn đến thăm à?” - bà liếc nhìn giỏ trái cây - “Không cần lòng tốt giả tạo của ông, mang vật này về đi, chúng tôi không cần.”
Đối mặt với sự chanh chua của Chương Hiểu Quần, Từ Kiến Hằng không hề lên tiếng. Ngược lại Mạnh Ngọc Hòa nghe không được, nhỏ giọng cản vỠlại, rồi nói với ông:
“Cám ơn anh đến đây một chuyến, có điều là Phàm Phàm ngủ rồi, không tiện cho anh vào thăm.”
“Cũng không nhất định phải vào.” - Từ Kiến Hằng trầm ngâm chốc lát nói - “Lần này tôi đến thật ra còn có chuyện khác. Lão Mạnh, có tiện tìm một nơi không, tôi có chuyện nói với anh.”
Thật ra thì Mạnh Ngọc Hòa đã sớm đoán được mục đích đến của Từ Kiến Hằng, im lặng một lát, ông gật đầu. Xem ra Chương Hiểu Quần không biết rõ chuyện lúc trước lắm, cản ông lại không cho ông đi. Mạnh Ngọc Hòa làm như không nghe thấy, dặn dò bà chăm sóc con gái cho tốt liền quay người đi theo.
Hai người không đi quá xa, đến cái đình nhỏ ở vườn hoa phía sau Bệnh viên đa khoa Quân khu. Còn là Từ Kiến Hằng đề nghị, lần đó ông nằm viện, lúc phiền muộn thích bảo Chử Điềm đẩy ông đến đây yên tĩnh ngồi trong chốc lát.
Nghe Từ Kiến Hằng nói như vậy, trong lòng Mạnh Ngọc Hòa lại nghĩ đến một cảnh tượng khác. Lúc trước Mạnh Phàm nằm viện, khi rảnh rỗi thường thích ngồi ở đây, vừa ngồi đã hơn nửa ngày, ngước cổ nhìn trời, đợi máy bay bay qua. Giây phút nhìn thấy máy bay cô vui mừng hệt trẻ thơ. Tuy nhiên khi máy bay bay đi, cô lại im lặng. Từ khi đó ông cũng biết, tâm hồn của con gái ông rời đi cùng khoảnh khắc Từ Hoàn qua đời rồi.
Hai người ngồi trong đình, nhìn bầu trời, Mạnh Ngọc Hòa khẽ nói:
“Tôi có thể đoán được lần này sao anh lại đến, thật ra lần trước sau khi Từ Nghi đến đây, tôi đã định điện thoại cho anh nói chuyện này. Từ Nghi là một đứa bé ngoan, chúng tôi sẽ không liên lụy nó.”
Từ Kiến Hằng châm thuốc, nheo mắt hút hết cả một điếu mới cất giọng đã khàn vì khói:
“Lần này tôi đến không phải vì nói chuyện này với anh.” - vứt đầu lọc thuốc lá qua một bên, ông nghiêng đầu hỏi - “Tiền thuốc men của Phàm Phàm còn thiếu bao nhiêu?”
Mạnh Ngọc Hòa hơi giật mình:
“Anh Từ…”
Từ Kiến Hằng ngắt lời ông:
“Anh thành thật nói con số với tôi.”
Mạnh Ngọc Hòa im lặng hồi lâu:
“Nếu làm phẫu thuật, có lẽ còn thiếu một trăm nghìn.”
“Làm phẫu thuật? Tìm được nguồn thận rồi à?”
Mạnh Ngọc Hòa cười khổ:
“Người khác thì không có, chẳng qua ông trời phù hộ, thận của tôi xem như có thể dùng được.”
Từ Kiến Hằng cau mày:
“Của anh? Không có cái khác thích hợp hơn sao?”
Mạnh Ngọc Hòa lắc đầu:
“Nếu có thì tốt rồi, chỉ tiếc là hiện tại nguồn thận eo hẹp, biết bao người xếp hàng chờ, đến lượt Phàm Phàm không biết đến khi nào. Tôi và mẹ nó không chờ được nữa rồi, không muốn nhìn nó chịu giày vò dù chỉ một giây, nếu của tôi có thể dùng vậy thì làm thôi.”
Nghe xong, Từ Kiến Hằng thở thật dài:
“Khiến con bé chịu khổ rồi.”
Mạnh Ngọc Hòa nghe mà miệng lưỡi đắng nghét, thật lâu mới nuốt xuống, khó khăn lắm mới cất tiếng:
“Bất kể thế nào, tôi chỉ muốn nó còn sống.”
Còn sống. Từ Kiến Hằng bị hai chữ này đâm sâu, trái tim đã lâu chưa từng rung chuyển cũng cảm thấy gờn gợn chua xót. Để che giấu sự khác thường của mình, ông lấy thẻ ra, đưa cho Mạnh Ngọc Hòa.
Mạnh Ngọc Hòa thật sự thoáng kinh hãi, ông không ngờ hai ba con này đều đến bệnh viện đưa tiền cho ông. Nhưng làm sao ông nhận được chứ? Ông đứng lên, khom người, gần như nghẹn ngào khước từ:
“Anh Từ, mau cất đi. Coi như tôi cầu xin anh, mau cất đi.”
Nếu đổi lại là người khác, lời này có thể là làm bộ làm tịch. Nhưng người này là Mạnh Ngọc Hòa, Từ Kiến Hằng tin tưởng ông ta thật lòng không muốn nhận tiền của ông, hoặc là nói không có mặt mũi lấy tiền của ông.
“Ông anh, tôi biết trong lòng anh nghĩ thế nào. Có điều tôi muốn nói cho anh biết, tiền này không liên quan đến Từ Nghi.” - Từ Kiến Hằng trầm giọng cất lời, đỡ Mạnh Ngọc Hòa lên - “Có chuyện tôi vẫn chưa kịp nói với anh.”
Đó là năm thứ tư khi thằng con cả Từ Hoàn đến đội không quân, có một lần thằng con cả viết thư về nhà, nói cuối năm phải nghỉ phép, hơn nữa còn muốn dẫn bạn gái mới vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh về nhà, còn nói muốn nhân dịp bốn mươi ngày nghỉ phép này để kết hôn. Cho dù sớm biết thằng con cả đã quen bạn gái nhiều năm, nhưng tin tức quan trọng như vậy vẫn khiến hai vợ chồng họ cảm thấy đột ngột. May mà lúc trước từng gặp cô bé kia vài lần, có ấn tượng khá tốt, hơn nữa con cả thích, họ cũng không định phản đối. Bất kể cuối năm có thể tổ chức hôn lễ hay không, hai người họ vẫn nhận đứa con dâu này.
Tuy nhiên Từ Hoàn lại xảy ra chuyện vào năm đó, Khi ấy hai vợ chồng họ suýt bị nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh làm suy sụp, làm sao có thể nhớ đến cô gái Mạnh Phàm này. Đến lúc họ vất vả lắm mới vượt qua tai kiếp, Mạnh Phàm đã hoàn toàn ngã bệnh.
Ông nhớ được lúc đó họ còn đến thăm Mạnh Phàm vài lần. Có điều khi thấy dáng vẻ hao gầy, dung nhan tiều tụy của Mạnh Phàm, Tống Khả Như vợ ông liền khóc không thành tiếng, về đến nhà mất ngủ đến vài ngày. Dần dà họ không dám đến thăm cô nữa. Chỉ vào lần cuối cùng trước khi đi họ có nhét dưới gối Mạnh Phàm một chút tiền. Sau đó nghe nói Từ Nghi thỉnh thoảng đến thăm cô ấy, trong lòng cũng từ từ buông bỏ.
“Năm đó mẹ Từ Hoàn nghe nói cuối năm nó muốn đưa con dâu về nên đã sớm chuẩn bị tiền cho nó, đinh mua căn nhà ổn định sau khi nó kết hôn. Thằng nhóc này biết được liền đưa hết toàn bộ tiền của nó cho mẹ nó, nói nhà cưới phải mua bằng tiền của mình. Tôi và mẹ nó không có cách nào, đành phải cho hết vào bao lì xì cho con dâu. Chỉ tiếc chúng tôi vô phúc, cuối cùng chưa đợi được con dâu đến nhà đã mất con trai rồi.” - hồi tưởng lại từng cảnh quá khứ, Từ Kiến Hằng nghẹn ngào nói - “Ông anh, trong tấm thẻ này là toàn bộ tiền lương và tiền tuất của Từ Hoàn, chúng tôi không có thêm vào một xu nào. Nó vốn thuộc về hai đứa trẻ này, hôm nay Từ Hoàn đã mất, xin anh thay mặt Mạnh Phàm nhận lấy coi như là thành toàn cho hai đứa nó.”
Mạnh Ngọc Hòa nước mắt giàn giụa không còn biết nói gì cho phải, miệng không ngừng lẩm bẩm xin lỗi. Giống như ông đã tự hỏi rất nhiều lần giữa đêm khuya thức giấc, kiếp trước rốt cuộc ông đã gây ra nghiệt trái gì mà kiếp này con ông phải chịu khổ nhiều như vậy. Tuy nhiên giờ phút này, trong lòng ông càng áy náy nhiều hơn, ông nhớ đến chuyện cả nhà họ đã làm với Từ Nghi, cảm thấy không thể nào phản bác được nữa.
Thấy ông như vậy, trong lòng Từ Kiến Hằng cũng không chịu nổi:
“Lần trước đúng là tôi giận hai người, cũng nói nặng một chút. Chỉ là chuyện nào ra chuyện đó, dù sao bệnh của con quan trọng, ông không cần suy nghĩ nhiều như vậy.”
Lời này khiến lòng Mạnh Ngọc Hòa chua xót. Ông từ từ ngừng khóc, chán nản cất tiếng:
“Từ Hoàn là một đứa bé ngoan… Chỉ tiếc đời này của tôi cũng không có phúc ấy… Và cả Từ Nghi, nhà chúng tôi đều có lỗi với nó.”
Nhắc đến thằng con út này, Từ Kiến Hằng hơi giật mình. Có lỗi với nó làm sao chỉ có nhà của Mạnh Ngọc Hòa. Ngay cả ông là kẻ làm cha cũng khó mà chối bỏ tội kia.
“Cho nên nói, trong sự việc này, tôi không tha thứ được cho hai người, cũng không tha thứ được cho chính bản thân mình.”
Từ Kiến Hằng khẽ lẩm bẩm. Nói cho cùng, con của ông có gì sai đâu. Chỉ là sống quá rõ ràng, quá cố chấp, nên chịu đựng không ít đau khổ. Nếu như lúc nó còn nhỏ, ông tuyệt đối sẽ không để nó chịu một chút ấm ức nào. Không giống như bây giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn mà chẳng làm được gì cả.
Hai người đều im lặng, bất chợt một luồng gió bấc ùa đến ngay lúc ấy, dọa đám chim trên cành, vỗ cánh bay về phương xa.
Đến cuối cùng, Mạnh Ngọc Hòa vẫn nhận số tiền này. Từ Kiến Hằng nói, tiền này dù ông không nhận thì gửi thẳng đến bệnh viện cũng vậy. Mà Mạnh Ngọc Hòa cũng không thể nào cự tuyệt được nữa, ông biết, nhận số tiền này, tình nghĩa cuối cùng giữa hai nhà cũng sẽ cắt đứt. Đây chính là nhu cầu cấp bách của ông, cũng là mong muốn của Từ Kiến Hằng.
Mà Từ Kiến Hằng nhận được kết quả mình muốn cũng chẳng dễ chịu gì, dưới bầu trời chiều màu quất nhạt, một mình ông lê bước chậm rãi rời khỏi bệnh viện.
Lúc đi đến cổng bệnh viện, ông nhìn thấy một người. Thân hình cao ngất như cây bạch dương, phối hợp với bộ quân phục xanh lục kiểu 07 dưới ánh trời chiều có vẻ đậm hơn đang lẳng lặng chờ ở đó, ông quả quyết mình không nhận lầm, nhìn anh, Từ Kiến Hằng khẽ mỉm cười, bước nhanh đến:
“Là Điềm Điềm mật báo với con à?”
Từ Nghi chẳng nói đúng sai, đưa tay ra:
“Đưa chìa khóa xe cho con, con lái xe cho ba.”
Từ Kiến Hằng đưa chìa khóa đang nắm trong tay cho anh, đến lúc lên xe, sau khi xe từ từ chạy được một khoảng mới thong thả hỏi Từ Nghi:
“Đến khi nào?”
Từ Nghi nhìn thẳng phía trước chăm chú lái xe, một lát sau đáp:
“Một giờ trước.”
“Vẫn đứng ở ngoài suốt à?”
“Không, có đi vào một chuyến.”
Từ Kiến Hằng không nhịn được khẽ ho:
“Tìm thấy ba à?”
“Nghe dì Chương nói. Thấy được, cũng nghe được.”
Người đàn bà này. Tận đáy lòng Từ Kiến Hằng cười khẩy một tiếng. Không ngờ rằng khi nãy lúc Từ Nghi vội vã chạy đến bệnh viện tìm người, Chương Hiểu Quần đã trút hết toàn bộ cơn giận không cản được chồng, một mình ở lại bệnh viện chăm sóc con gái lên người anh.
Trong xe, hai ba con không nói câu nào. Dường như không khí đình trệ, ngay cả tiếng hít thở cũng rõ ràng gần như có chút trầm trọng. Từ Kiến Hằng ngồi im, trong lòng vô cùng lo lắng, đến khi chạy qua một ngã tư, ông nhìn thấy một quán cơm ven đường mới nói:
“Lái xe qua đó đi, tối nay không về nhà ăn cơm, hai cha con chúng ta uống vài ly.”
Nói xong, chỉ thấy Từ Nghi không buồn chớp mắt lái xe đi thẳng, bỏ quán cơm kia ở tít phía sau. Từ Kiến Hằng tức giận:
“Từ Nghi, ba nói với con đấy, con có nghe không hả?”
“Ba quên rồi, ba bị cao huyết áp, cấm uống rượu.”
Từ Kiến Hằng bị anh làm nghẹn không nói ra lời, lại cảm thấy giọng anh có chút là lạ. Quay sang nhìn kỹ phát hiện ra vành mắt anh đỏÔng cảm thấy như có người đánh vào ót ông một cú, đầu óc choáng váng như uống cạn một ly rượu mạnh, trong tim bốc cháy hừng hực, ngay cả mắt cũng bắt đầu ẩm ướt. Cảm giác như vậy ông không chịu được, cầm chặt tay vịn trên cửa xe hồi lâu mới có thể đè nén chút đỉnh. Mãi lâu sau mới vô cùng khẽ khàng mắng một câu:
“Thằng chết dẫm!”
Sau khi gom đủ tiền thuốc men, ca mổ của Mạnh Phàm liền được lên lịch. Bệnh viện sắp xếp ngày phẫu thuật sau tết Nguyên đán, lúc đó tiếng pháo còn chưa hết vang, hai cha con Mạnh Phàm và Mạnh Ngọc Hòa đã được đưa vào phòng phẫu thuật. May mà ca mổ được tiến hành vô cùng thuận lợi, mà sau khi phẫu thuật tạm thời cũng chưa có phản ứng bài xích. Người nhà họ Mạnh vui mừng khôn xiết, nhưng lại không dám lơ là, trong thời gian quan sát tiếp theo càng cẩn thận chăm sóc thân thể con gái hơn, uống thuốc chống thải ghép.
Lúc tin phẫu thuật thành công truyền đến tai Từ Kiến Hằng, ông thoáng chần chừ mới nói với Từ Nghi. Ngoài dự liệu của ông, phản ứng của Từ Nghi khi nghe tin này cũng có chút bình thản, chỉ nói biết rồi sau đó càng không chủ động hỏi đến chuyện này nữa. Đang lúc Từ Kiến Hằng hoài nghi hôm đó anh nghe được lời ông nói ở bệnh viện, sau khi về có chút khó chịu hay không thì một tối nọ ăn tối xong, Từ Nghi đột nhiên gọi ông lên tầng của anh.
“Ba, hôm nay con nhận được điện thoại của Phương Triết.”
Phương Triết à? Từ Kiến Hằng có chút ấn tượng với người này.
“Là bác sĩ chủ trị lúc trước của Mạnh Phàm sao?”
“Dạ. Cậu ta điện thoại nói với con, nửa năm sau nhà bác Mạnh sẽ chuẩn bị dọn về quê.”
Từ Kiến Hằng “Ồ” một tiếng thật dài:
“Quê họ ở phương Nam, không khí tốt hơn ở đây, nhiệt độ cũng vừa phải, thích hợp cho Mạnh Phàm dưỡng bệnh.” - ông do xét nhìn Từ Nghi - “Con định đến bệnh viện thăm cô ấy không?”
Từ Nghi cũng không che dấu ý nghĩ của anh:
“Con định vậy, sau này có lẽ không còn có cơ hội nữa.”
Tâm trạng Từ Kiến Hằng vô cùng phức tạp, ông nghĩ Từ Nghi đã sớm biết rõ dụng ý ông cho tiền Mạnh Ngọc Hòa rồi. Quả thật ông không hy vọng hai nhà có gì còn dính líu ngoại trừ tiền ra nữa. Nhưng mà đối với thỉnh cầu của con trai, ông lại không thể nói ra một chữ không.
“Muốn đi thì đi đi.” - ông nói - “Có điều đừng đưa vợ con theo. Hiện tại nó đang có thai, không nên đến bệnh viện.”
Từ Nghi gật đầu, cười cười: “Con biết rồi ạ.”
Hôn đến bệnh viện là một chiều nắng đẹp. Đã qua tiết Kinh trập(*), thời tiết dần dần ấm lại, thiên địa vạn vật bừng bừng sức sống, tâm trạng của con người cũng sáng rỡ theo.
(*) Tiết Kinh trập là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ngày bắt đầu tiết Kinh trập thường diễn ra vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 dương lịch, khi mặt trời ở xích kinh độ 345º, là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Sâu nở.
Từ Nghi dừng xe ở ngoài cửa bệnh viện, mang một bó hoa bách hợp đi vào tòa nhà nội trú. Đến trước cửa phòng Mạnh Phàm, anh nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa, chỉ chốc lát sau, cửa liền mở ra từ bên trong. Người mở cửa là Chương Hiểu Quần mẹ của Mạnh Phàm. Bà thấy Từ Nghi, trong nháy mắt có một chút kinh ngạc, lại nhanh chóng giấu đi:
“Đã đến rồi à?”
Từ Nghi dường như không nhận thấy giọng bà thay đổi, anh “Dạ”, đưa đồ trong tay đến. Chương Hiểu Quần nhìn bó hoa bách hợp còn đọng nước kia có chút lúng túng, nhận không được mà không nhận cũng không xong.
Lúc này Từ Nghi mới ý thức được băn khoăn của bà, anh khẽ nói:
“Cháu không biết hiện giờ chị Mạnh Phàm có thể ăn cái gì, không dám mua bừa. Cháu nhớ trước đây chị rất thích hoa bách hợp, nên mua một bó.”
Một câu trước đây khiến Chương Hiểu Quần xúc động. Cuối cùng bà vẫn nhận lấy bó hoa.
“Cảm ơn cậu. Hiện tại nó vẫn thích hoa này lắm.” - bà nói, cúi đầu ngửi ngửi, vào phòng tìm lẵng hoa cắm bó bách hợp này, vừa quay đầu lại nhìn thấy Từ Nghi vẫn đứng ở cửa. Thoáng chần chừ, bà đi đến hỏi anh- “Cậu… có muốn vào thăm nó không?”
Từ Nghi bước lên hai bước, rồi bỗng dừng lại. Anh nhìn Chương Hiểu Quần, vẫn có chút do dự: “Cháu… như vậy có được không?”
Chương Hiểu Quần cười cười: “Không có gì đáng ngại.”
Từ Nghi bỗng có chút khẩn trương, anh nắm chặt hai tay, cất bước vào phòng bệnh. Ngoài dự liệu của anh, giờ phút này Mạnh Phàm đang nằm trên giường ngủ say, không hay biết gì về việc anh đến. Trong nháy mắt nghe thấy hơi thở đều đều kéo dài của cô ấy, Từ Nghi thật sự thở phào nhẹ nhõm, bất giác bước chậm lại, ngay cả hít thở cũng nhẹ nhàng hơn.
Chương Hiểu Quần đưa chiếc ghế cho anh, thấy anh dè dặt như vậy liền nói: “Ngồi một lát đi. Cậu yên tâm, bình thường nó sẽ không thức giấc đâu.”
Từ Nghi biết mình đã thận trọng quá đáng, gần như có chút ngại ngùng ngồi xuống ghế. Anh đặt hai tay lên đầu gối, khắc chế sóng ngầm mãnh liệt trong lòng. Anh nhìn Chương Hiểu Quần vội vàng rót nước cho mình, vội cản lại: “Dì, dì đừng vội, cháu không khát.”
Chương Hiểu Quần cũng không biết tiếp đãi thế nào, nghĩ ngợi vẫn đưa nước cho anh, nhìn thấy anh nhận lấy. Thật ra trong lòng bà ta cũng có chuyện muốn nói với anh, nhưng đó giờ chanh chua khiến bà không biết nên cất lời thế nào. Lời nói quấn vài vòng nơi đầu lưỡi, cuối cùng vẫn nuốt xuống bụng. May mà lúc này có một y tá đến tìm bà ta, Chương Hiểu Quần nhìn Từ Nghi một cái, bảo anh trông giúp Mạnh Phàm chốc lát rồi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn một người có ý thức là anh, Từ Nghi nhẹ nhõm đi phần nào. Cũng vào lúc này, Mạnh Phàm vẫn ngủ yên đột nhiên đá chăn. Từ Nghi khựng lại, không dám có một cử động nhỏ nào, nhìn chăm chăm vào Mạnh Phàm, chỉ thấy cô trở mình, đối mặt anh ngủ tiếp.
Đột ngột mặt đối mặt khiến Từ Nghi thất thần trong chốc lát, anh bất giác nắm chặt cốc nước. Kể từ lần trước sơ ý đụng phải cô trong bệnh viện, đã gần một năm anh chưa gặp lại cô. Hiện tại Mạnh Phàm chịu đủ ốm đau hành hạ, gầy hơn lúc trước rất nhiều, cả khuôn mặt chỉ nhìn thấy đôi mắt to lồi ra ngoài và xương gò má nhô cao, gần như chẳng ra dáng người nữa.
Từ Nghi liếc nhìn chỉ cảm thấy đáy lòng vừa đau vừa xót, giống như bỗng nhiên sa sút. Như anh từng nghĩ hàng nghìn hàng vạn lần như trước đây, hôm nay anh vẫn không thể nghĩ thông suốt, vì sao anh cả và cô ấy lại gặp phải kiếp nạn này.
Hai người họ chẳng có gì hết, tất cả những thứ trên cõi đời này khiến người ta hâm mộ họ đều không có, thậm chí họ còn không thoải mái hẹn hò, chưa kip bàn cưới xin, chưa kịp hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc thuộc về hai người và được mọi người chúc phúc thì đã bị buộc âm dương cách biệt. Thậm chí họ còn chưa nghe anh gọi cô ấy một tiếng chị dâu, đây có lẽ mãi mãi là niềm tiếc nuối của anh cả.
Từ Nghi nghĩ, đáy mắt không khỏi ẩm ướt. Mà Mạnh Phàm vẫn ngủ say đến mức vô tri vô giác, điều này khiến Từ Nghi cảm thấy may mắn, tối thiểu trong giấc mơ cô có thể thấy được an bình chốc lát. Hít sâu một hơi, anh bình ổn nỗi lòng, khom người lên trước kéo tấm chăn Mạnh Phàm đã đá ra sau, đắp lên toàn thân cô ấy.
Làm xong tất cả, anh quay người rời đi, lại không cẩn thận đá trúng thùng rác bên cạnh, vang lên tiếng không nhỏ. Tim Từ Nghi đập mãnh liệt, vội vàng cúi người nhặt lại. Chương Hiểu Quần vẫn đứng suốt bên ngoài cũng nghe thấy, vội vã trở vào phòng, phát hiện ra thì đã trễ. Mạnh Phàm đã từ từ tỉnh lại, nhìn chằm chằm Từ Nghi ghé bên giường không chớp mắt.
Liên tưởng đến phản ứng trước đây của con gái khi thấy Từ Nghi, tiếng chuông cảnh báo trong lòng Chương Hiểu Quần dấy lên, vội vàng cố gắng dời sự chú ý của con gái:
“Phàm Phàm à, tỉnh rồi hả?”
Không ngờ con gái không thèm nhìn đến bà ta mà đưa tay kéo áo Từ Nghi, muốn anh quay lại để cô ấy nhìn mặt anh. Từ Nghi cũng ý thức được không đúng, tuy nhiên lúc này cũng không kịp tránh nữa. Anh thả thùng rác lại dưới sàn, thẳng người lên, quay về phía Mạnh Phàm, nhẹ nhàng kêu một tiếng chị. Anh không hề tránh né nhìn thẳng vào mắt cô ấy, hạ thấp tiếng nói:
“Em là Từ Nghi, em đến thăm chị.”
Anh cố gắng nói rất hời hợt, nhưng Mạnh Phàm không lên tiếng, vẫn nhìn thẳng vào anh chằm chằm. Điều này khiến Chương Hiểu Quần và Từ Nghi đều bắt đầu căng thẳng, không nhịn được nín thở. Căn phòng nhất thời trở nên tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ ở đầu giường lay động. Không biết đã trải qua bao lâu, Mạnh Phàm thoáng chớp mắt, nói:
“Hóa ra là Từ Nghi à…”
Một câu nói đơn giản nhưng khiến huyệt thái dương của Từ Nghi bắt đầu không khống chế được, đập kịch liệt, chỉ tích tắc mà sóng triều trong lòng trận sau mạnh hơn trận trước. Mà Chương Hiểu Quần - mẹ của Mạnh Phàm đã sớm bật khóc.
Cố sức đè nén tất cả tâm trạng, Từ Nghi khản giọng nói:
“Chị, chị nhận ra em à?”
Mạnh Phàm cười cười, có chút mệt mỏi:
“Nói ngốc quá, làm sao chị không nhận ra em chứ.” - cô ấy nói, nhìn quanh bốn phía - “Anh trai em đâu? Sao không thấy anh trai em?”
“Anh trai em… anh ấy còn đang thi hành nhiệm vụ, không về được” - Từ Nghi nói, giọng nghẹn ngào - “Anh ấy bảo em về trước, đến thăm chị một chút.”
Mạnh Phàm không che giấu được nỗi thất vọng “À” một tiếng, lại nhanh chóng phấn chấn nói:
“Không sao, chị chờ anh ấy. Chị chờ anh ấy.”
Tiếng nói nhẹ nhàng mà kiên định. Thân là một người đàn ông, Từ Nghi nghe xong câu nói này lại có cảm giác không chống đỡ được, anh dùng sức khắc chế còn sót lại nói “Được”, rồi quay người vào phòng vệ sinh. Hai tay anh chống lên bồn rửa mặt, cúi đầu, bả vai run nhè nhẹ. Hồi lâu, cơn run rẩy mới từ từ bình ổn lại. Từ Nghi ngẩng đầu, nhìn hai mắt đỏ bừng của mình trong gương, vặn nước rửa mặt, rời khỏi phòng bệnh.
Lúc này ánh nắng bên ngoài đã không còn chói chang như lúc anh đến, mang tới cảm giác ấm áp cho con người. Có một chiếc máy bay bay ngang qua bầu trời bệnh viện, kéo theo một cái đuôi màu trắng thật dài. Từ Nghi ngẩng đầu nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhận ra trên đuôi cánh máy bay có ngôi sao năm cánh đỏ tươi. Anh chăm chú nhìn bầu trời một lúc lâu, đợi đường màu trắng kia hoàn toàn biến mất mới từ từ thả lỏng hai bàn tay đang nắm chặt. Cúi đầu nhìn xuống, lòng bàn tay đã nóng ẩm. Anh khẽ dừng lại, nhìn phòng bệnh lần cuối cùng, sau đó càng chạy càng xa cũng không quay đầu lại.
Bầy Hạc Bầy Hạc - Scotland Chiết Nhĩ Miêu Bầy Hạc