Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Hàn Vũ Phi
Biên tập: Nancy Chang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2589 / 41
Cập nhật: 2015-12-02 16:24:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ại đội huấn luyện.
Đợt tập huấn kéo dài một tuần đã kết thúc, tất cả nhân viên tham gia huấn luyện đều giải tán trở về đơn vị. Nhóm Từ Nghi là nhóm cuối cùng rời đi, lúc đi đến cửa trụ sở, thấy có một chiếc xe jeep treo giấy phép sư đoàn A dừng ở cửa. Anh đi nhanh hai bước, nhìn thấy một người lính bước xuống xe, chạy vài bước đến trước mặt anh, sau khi đứng vững liền giơ tay chào.
“Tham mưu Từ, tham mưu trưởng bảo tôi đến đón anh trở về.”(*)
(*) Lúc này Từ Nghi đã lên chức.
Anh tài xế Tiểu Mã cười hì hì nói, tiện tay nhận lấy túi của anh, Từ Nghi gật đầu, không nói một câu, ngay cả cười cũng không, lập tức lên xe. Tiểu Mã thoáng sửng sốt, bỏ hành lý vào hàng ghế sau, vội vàng lái xe đi.
Sau khi ngồi lên xe, Tiểu Mã cũng không dám nói nhiều, tăng nhanh tốc độ, lặng lẽ lái về, đưa Từ Nghi đến thẳng sư bộ sư đoàn A. Nơi đó có một người đang chờ anh. Từ Nghi xuống xe, đi thẳng lên tầng chín toà nhà sư bộ, gõ cửa một văn phòng.
“Mời vào.”
Giọng nam trầm thấp truyền đến, Từ Nghi đẩy cửa vào. Người đàn ông sau bàn công tác nghe tiếng ngẩng đầu lên, có chút vui mừng nhìn Từ Nghi:
“Trở về rồi hả?”
Từ Nghi giơ tay lên chào theo nghi thức quân đội, nhẹ giọng nói:
“Thưa tham mưu trưởng, tôi đã trở về.”
Tham mưu trưởng Cố Hoài Việt nhìn anh khẽ cười:
“Một tuần nay cực khổ cho cậu, anh rót cốc nước cho cậu nhé.”
“Không cần phiền ạ, em không khát.”
“Được rồi, ngồi xuống đi.” - Cố Hoài Việt ấn vai anh bảo anh ngồi xuống, sau đó rót cốc nước ấm đưa cho anh - “Anh đã liên lạc với bên đội huấn luyện, nghe nói người bên đại đội đặc chủng rất hài lòng với biểu hiện của cậu, nhất là đại đội trưởng của họ.”
“Đại đội trưởng quá khen rồi.”
“Có phải quá khen hay không trong lòng anh khắc biết. Lần này học viên tập huấn đều là tinh anh do toàn quân khu tiến cửa, có thể lấy được hạng ba cũng không dễ.” - Ngồi về chỗ, Cố Hoài Việt gõ nhẹ bàn, nhìn Từ Nghi - “Sao đây, nếu thật sự thông qua thì có đi hay không?”
Từ Nghi uống một hớp nước, tiếng nói khản đặc đã thanh hơn một chút.
“Vẫn chưa tuyển chọn xong, hiện tại suy nghĩ vẫn đề này hƠsớm.”
Cố Hoài Việt cười:
“Căn cứ theo thành tích hiện giờ của cậu, lý do này hơi khiên cưỡng đấy.” - xem kỹ phiếu điểm tập huấn lần nữa, anh ấy ngẩng đầu hỏi - “Lo lắng cho vợ à?”
Từ Nghi mím môi không nói. Cố Hoài Việt trong lòng hiểu rõ cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ nói:
“Vậy cậu trở về suy nghĩ thật kỹ, bây giờ còn thời gian, không gấp.”
“Vâng.”
Từ Nghi đứng nghiêm, giơ tay lên chào. Lúc đi ra, Tiểu Mã vẫn còn ở bên ngoài cửa chờ đưa anh về khu gia thuộc. Trên đường trở về, Từ Nghi luôn nhắm mắt trông như đang ngủ. Tuy nhiên khi đến đích, Tiểu Mã vừa gọi, đã thấy anh mở vụt mắt ra.
“Tham mưu Từ, về đến khu gia thuộc rồi ạ.”
Từ Nghi không xuống xe, chỉ đưa mắt nhìn vào trong, gương mặt có vẻ hoang mang như vừa mới tỉnh ngủ. Tiểu Mã cũng nhìn theo tầm mắt anh, nhưng chẳng thấy gì cả.
“Tham mưu Từ?”
Tiểu Mã phải lên tiếng nhắc nhở anh lần nữa. Tay Từ Nghi đặt trên đầu gối thoáng nhúc nhích, trong phút chốc ánh mắt sáng rõ trở lại. Anh nhìn Tiểu Mã, khẽ cười nói cảm ơn, cầm hành lý ở ghế sau bước xuống xe. Sau một trận tuyết lớn, con đường dưới chân vô cùng khó đi. Từ Nghi chầm chậm cất bước, lúc đi đến cổng gác thì bị anh lính gác gọi lại.
“Tham mưu Từ đã về rồi ạ.” - anh lính gác thân quen chào hỏi anh - “Đây là hàng chuyển phát nhanh của chị dâu, phiền anh mang về giúp ạ.”
Từ Nghi nói cảm ơn, rất tự nhiên ký tên Chử Điềm vào sổ đăng ký. Mỗi nét mỗi vạch đều viết vô cùng nghiêm túc. Trả bút lại cho anh lính gác, anh đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi:
“Chuyển phát nhanh này để ở đây mấy ngày rồi?”
Anh lính gác ngẫm nghĩ:
“Chừng hai ngày rồi ạ. Hai ngày nay không thấy chị dâu ra vào cửa khu, cho nên vẫn để ở đây.”
Từ Nghi giật thót tim:
“Cậu nói hai ngày nay không thấy cô ấy?”
Anh lính gác gật đầu. Cau chặt mày, Từ Nghi cầm đồ đạc nhanh chóng trở về nhà. Gấp rút gõ cửa nhà vài cái, bên trong không có ai trả lời, Từ Nghi lấy chìa khoá ra mở cửa. Sau khi vào nhà, ngay cả túi cũng không kịp đặt xuống, anh nhìn khắp các phòng, quả thật không thấy bóng dáng Chử Điềm đâu cả. Trong lòng Từ Nghi khó tránh khỏi có chút hốt hoảng, bởi vì hôm nay là thứ Bảy, sau một tuần làm việc, bình thường lúc này Chử Điềm nhất định sẽ ngủ nướng chưa chịu rời giường.
Đứng sững sờ trong chốc lát, Từ Nghi lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại chi Chử Điềm. Lúc gọi được nửa chừng anh lơ đãng nhìn thấy thứ ở trong thùng rác. Lấy tay gạt ra, phát hiện là chiếc điện thoại di động đã vỡ tan tành của Chử Điềm. Nắm lấy mảnh vỡ có lẽ là màn hình điện thoại, Từ Nghi ngơ ngác.
Đặt mảnh vỡ xuống, Từ Nghi thử gọi số của Chử Điềm, quả nhiên không gọi được. Bất đắc dĩ anh đành gọi cho cô út Phó Dục Ninh, bên kia cũng không biết tình hình. Sau đó lại gọi về nhà, Từ Kiến Hằng và Tống Khả Như cũng không ở nhà, là dì giúp việc trong nhà nghe máy, nói cho anh biết ba mẹ anh đều đi công tác rồi. Chử Điềm cũng đã một tuần không đến.
Từ Nghi siết chặt điện thoại trong tay, bất chợt cảm thấy hoảng hốt vô tận. Cảm giác như vậy đã từng xuất hiện một lần khi anh biết tin Chử Điềm cắt phăng mái tóc dài quyết định trở về Tứ Xuyên. Làm sao cũng không tìm được cô, nơi nào cũng không tìm thấy cô.
Nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ, Từ Nghi chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo. Bỗng nhiên như thể loé lên một ý tưởng, anh nhớ đến một người. Huyệt thái dương giật giật, chẳng hề dám trì hoãn, anh cầm lấy điện thoại gọi cho người đó.
Tiếng chờ điện thoại kéo dài hơn hai mươi giây, cuối cùng người bên kia cũng bắt máy.
Lúc nhận được điện thoại của Từ Nghi, Hà Tiêu vừa mới hâm sữa tươi lại. Thời điểm kêu tên người ở đầu bên kia điện thoại, theo phản xạ Hà Tiêu quay đầu lại thoáng nhìn Chử Điềm đang nằm nhoài trên giường.
“Anh tìm Điềm Điềm à.” - Hà Tiêu ngập ngừng - “Cậu ấy ở đây, có điều bây giờ đang ngủ, muốn đánh thức cậu ấy dậy không?”
Bên kia điện thoại nói gì đó, Hà Tiêu đáp:
“Được, tôi chờ anh đến.”
Cúp điện thoại, khi trở về phòng, Hà Tiêu phát hiện Chử Điềm đã tỉnh lại, đang nằm ở đó đờ đẫn nhìn rèm cửa sổ.
“Tỉnh rồi à? Mau dậy đi, hôm nay hiếm khi trời trong đó.”
Kéo xoẹt rèm cửa sổ ra, Hà Tiêu hít vào không khí trong lành, quay đầu lại nhìn Chử Điềm, phát hiện cô vẫn mang vẻ mặt đờ đẫn nhìn về một phía. Hà Tiêu hơi cảm thấy lạ xua xua tay trước mặt Chử Điềm:
“Điềm Điềm?”
Chử Điềm khẽ chớp mắt, quay đầu lại nói với Hà Tiêu:
“Tiếu Tiếu, tối nay mình có thể ở lại nhà cậu một đêm không?”
Hà Tiêu “À” lên một tiếng, chưa kịp hỏi đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô ấy tiện tay đưa cho Chử Điềm một chiếc áo liền vội vàng ra mở cửa.
Chử Điềm có chút lười biếng cầm chiếc áo khoác lên người, ngồi trước bàn trang điểm qua loa, cột tóc lên thành đuôi ngựa. Cột tóc xong ngồi ngẩn ngơ chừng năm phút mới chậm chạp đứng dậy chuẩn bị đi rửa mặt.
Trong khoảnh khắc kéo cửa ra, cô bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc, thoáng chốc đã giữ chặt chân cô lại. Không kịp trốn tránh, thậm chí còn chưa kịp hoàn hồn lại đã lập tức nhìn thấy chủ nhân của giọng nói kia. Trong nháy mắt cô có chút bối rối.
Từ Nghi đang đứng ở cửa nói chuyện với Hà Tiêu, lúc nhìn thấy cô tất cả lời nói bỗng nghẹn lại, mắt gợn lên tia sáng. Hai người cứ thế mặt đối mặt, chẳng ai nói lờ nào. Cuối cùng là Hà Tiêu phá vỡ không khí trầm lặng, cô nói với Chử Điềm:
“Điềm Điềm, quên nói với cậu, Từ Nghi trở về rồi, đến đón cậu về nhà.”
Quên gì chứ, rõ ràng là cố ý. Chử Điềm chẳng nói một câu quay người đi vào phòng vệ sinh. Hà Tiêu có chút chột dạ quay đầu lại:
“Chắc hẳn là đang giận, chút nữa anh chịu khó dỗ dành cậu ấy đi.” - ngẫm nghĩ một lát cô lại nói - “Tuy trong điện thoại anh không nói rõ vì sao lại gây lộn, nhưng cậu ấy rất mềm lòng, anh từ từ nói với cậu ấy, tôi đi ra ngoài một chuyến trước.”
Từ Nghi nhoẻn khoé môi, nói cảm ơn, sau khi đưa mắt nhìn Hà Tiêu rời đi, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cả căn nhà chỉ còn lại hai người họ, Từ Nghi khẽ thở hắt một hơi, cả lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Anh ngồi trên ghế salon trong phòng khách, yên lặng chờ Chử Điềm. Tất cả nỗi bất an trong lòng chưa kịp tiêu tan đã nghe thấy trong phòng vệ sinh vang lên tiếng động khác thường, giống như tiếng nước chảy ào ào. Từ Nghi thoáng do dự, đi đến gõ cửa.
Người bên trong không lên tiếng, lại nghe thấy “ầm” một tiếng, tiếng động của vật thể ngã xuống mặt đất, tiếng nước chảy cũng lớn hơn trước nhiều. Trong lòng Từ Nghi càng thêm hốt hoảng, lại gõ mạnh vài cái lên cửa:
“Điềm Điềm, xảy ra chuyện gì thế?”
“….”
“Chử Điềm.”
“Đừng gõ nữa!” - tiếng nói thẹn quá thành giận vang lên bên trong, chỉ chốt lát sau, Từ Nghi lại nghe thấy cô cất tiếng ảo não nói - “Vòi nước hư, nước chảy hết ra ngoài rồi.”
Thoáng im lặng, Từ Nghi quay người trở lại phòng khách, lục lọi ngăn kéo tìm dụng cụ khoá van nước, sau đó anh mới gõ nhẹ cửa:
“Mở cửa ra, để anh sửa.”
Đợi gần năm phút, cửa mở ra từ bên trong, hơn nửa người Chử Điềm ướt đẫm nước, áo dán sát trên người, dáng vẻ vô cùng thảm hại. Cô cúi đầu, Từ Nghi không thấy rõ nét mặt cô, chỉ có thể cảm thấy thân thể cô loáng thoáng run rẩy.
“Đi thay quần áo đi.”
Anh nói, theo bản năng muốn chạm vào cô, lại bị Chử Điềm tránh né. Cổ họng nghẹn ứ, Từ Nghi rút tay lại, nghiêng người nhường lối cho cô. Không đến hai mươi phút, Từ Nghi đã sửa xong vòi nước. Hơn phân nửa quần áo anh cũng dính nước, khiến hơi ấm trên người anh không còn nữa. Từ Nghi chẳng hề để ý đến, vặn vòi nước, thử vòi nước mới. Nghe tiếng nước chảy ào ào, anh tiện tay chà nhẹ mái tóc húi cua của mình, lau nước đi, vừa lơ đãng ngẩng đầu đã nhìn thấy Chử Điềm đứng ở phía sau qua gương, đang yên lặng nhìn anh chăm chú.
Từ Nghi sửng sốt, phát hiện trên người cô vẫn mặc chiếc áo len sũng nước kia, mái tóc ướt đẫm buông xoã sau lưng, ánh mắt nhìn anh thẳng tắp và bình tĩnh, hoàn toàn không giống lúc trước. Từ Nghi mới vừa cảm thấy không ổn liền nghe Chử Điềm cất lời hỏi anh:
“Sao anh tìm được em?”
Từ Nghi thu lại ánh mắt, vặn chặt vòi nước, lấy chiếc khăn lông khô ráo trên kệ xuống, đưa đến trước mặt Chử Điềm:
“Lau khô tóc đi, anh đưa em về, về nhà hẵng nói.”
“Anh không trả lời câu hỏi của em thì em không theo anh về.”
Giây phút này, trong mắt Chử Điềm tràn ngập sự kiên trì và cố chấp. Giằng co vài phút, Từ Nghi chịu thua.
“Anh gọi điện thoại cho em, sau đó thấy mảnh vỡ trong thùng rác mới biết em ném vỡ điện thoại di động rồi. Gọi điện thoại cho em không được, lại gọi cho cô út và trong nhà, họ đều không biết em ở đâu. Cho nên anh liền nghĩ đến Tiếu Tiếu.”
Chử Điềm phát hiện một sự thật khá đáng buồn. Làm một người ngoại tỉnh, cô chỉ quen vài người ở thành phố B, chỉ có vài nơi để đi như vậy. Anh muốn tìm cô, đúng là không tốn chút sức lực nào.
Đúng, cũng có lẽ là trong tiềm thức cô không hề muốn hoàn toàn trốn tránh không gặp anh. Mấy ngày qua cô buồn bực là sự thật, nhưng chuyện còn lâu mới đến mức hoàn toàn kết thúc. Cô nhất định phải hỏi rõ ràng một hai trước mặt Từ Nghi.
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.”
Tiếng nói của Chử Điềm có chút mâu thuẫn. Từ Nghi biết rõ ý trong lời nói của cô, nhưng anh không lên tiếng. Im lặng như thể cú điện thoại hôm đó, khiến cho trái tim Chử Điềm nguội lạnh. Cô nghĩ không ra tại sao người đàn ông này lại có thể như thế, lừa gạt cô cũng lừa gạt chính bản thân anh. Cô đã nói đến mức không thể nói hơn được nữa, nhưng anh vẫn không chịu cho cô một lối thoát, cứ như thế nhìn cô khó xử.
Chử Điềm không muốn nhìn thấy anh nữa, quay người định đi thì lại bị anh nắm tay kéo lại, ôm chặt lấy cô. Chử Điềm ra sức vùng vẫy muốn tránh khỏi ngực anh, nhưng trước anh, sức lực của cô yếu ớt như một con kiến, dù thế nào cũng phải mặc cho anh bóp nghiến vo tròn. Quả thật Chử Điềm muốn bùng nổ, cô đá anh như nổi điên nhưng vẫn vị anh kiềm giữ chặt chẽ.
Cô cũng cắn anh, cắn cánh tay và bả vai anh, cắn đến mức cằm cô tê dại, cắn đến mức toàn thân anh căng cứng. Như thể mất hết tất cả lý trí, anh cúi đầu xuống hôn cô, đưa cánh môi mềm mại nhất để cô trút giận. Mà giờ phút này, Chử Điềm lại chẳng còn chút sức lực nào, cô rũ người trong ngực anh, khóc nức nở. Trong miệng có mùi máu tươi nhàn nhạt, đó là bởi vì cô mới vừa cắn rách môi anh.
“Từ Nghi…” - cô khóc đến mức không thở nổi - “Em… em ngốc, em không thông minh, nhưng em không phải con ngu.”
“Đều đã qua rồi.” - Từ Nghi cũng khản tiếng không nói được một câu rõ ràng - “Điềm Điềm, chúng ta có thể đừng nhắc đến nữa không?”
Lúc Hà Tiêu trở về, cửa phòng ngủ đóng kín mít. Từ Nghi đang ngồi trên ghế salon, nhìn về phía trước với ánh mắt đờ đẫn. Hà Tiêu kinh hoảng vội đặt đồ xuống đi đến trước mặt anh:
“Điềm Điềm đâu? Điềm Điềm đi đâu rồi?”
Nhìn khắp nhà cũng không thấy bóng dáng Chử Điềm đâu cả.
“Ở trong phòng.” - Từ Nghi nói, giọng vẫn khản đặc - “Hai chúng tôi cãi nhau, cô ấy không chịu ra ngoài.”
Nhất thời lòng Hà Tiêu như lửa đốt:
“Rốt cuộc anh và Điềm Điềm đã xảy ra chuyện gì?”
Yết hầu khẽ động, Từ Nghi nhìn về phía Hà Tiêu:
“Tôi không biết nói với cô thế nào mới phải. Điềm Điềm không muốn gặp tôi, tôi vừa đụng vào thì cô ấy sẽ khóc. Cho nên Tiếu Tiếu… làm phiền cô rồi, phiền cô hôm nay chăm sóc cô ấy giúp tôi.”
Hà Tiêu hoàn toàn trợn tròn mắt:
“Anh không đưa cô ấy đi ư?”
Từ Nghi im lặng hồi lâu, khẽ nói: “Cô ấy không muốn, cô ấy không muốn đi theo tôi.”
“… Từ Nghi, tôi chăm sóc cô ấy không thành vấn đề, nhưng không thể tiếp tục như vậy được.” - trầm tư chốc lát, Hà Tiêu nuốt lời muốn nói trở vào, thở dài một tiếng, cô nói - “Thôi, hôm nay cứ vậy trước đi. Thời tiết rất lạnh, lát nữa có thể sẽ đổ tuyết, anh về nhà đi.”
Hai người rơi vào sự im lặng kéo dài, có thể nghe thấy tiếng hít thở rõ ràng. Hà Tiêu cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể yên lặng nhìn anh rời đi.
Từ Nghi không bỏ đi liền. Thời tiết xuống không độ nhưng anh vẫn đứng suốt hai tiếng ngoài khu nhà, trong đầu hồi tưởng lại cảnh tượng Chử Điềm loạn trí đuổi anh đi hết lần này đến lần khác.
Bảo vệ khu nhà cũng chú ý đến anh, cầm chiếc cốc tráng men lớn đến hỏi anh tìm ai, không nhận được câu trả lời của anh liền tức tối đi về phòng trực ban.
Một lát sau, quả nhiên những bông tuyết trắng đã lác đác tung bay khắp trời, một bông chạm lên chop mũi Từ Nghi, tan chảy trong thoáng chốc. Dường như chút lạnh lẽo này đã khiến Từ Nghi tỉnh táo lại, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, khẽ nhúc nhích mới phát hiện ra chân mình đã sớm đông cứng. Lông mi anh khẽ run, cất bước lấy xe rời đi.
Buổi chiều, tuyết rơi càng lớn. Tin dự báo thời tiết lại không ngại phiền phức thông báo lần nữa, nói mùa đông năm nay sẽ lạnh đến mức kỷ lục trong vòng mấy năm trở lại đây, nghe mà khiến lòng người kinh hoàng. Nhưng lúc này hệ thống sưởi có vấn đề, đội sửa chữa cả khu nhà bận rộn cả buổi trưa, lạnh đến mức người trong khu oán thán dậy trời.
Từ Nghi bị cơn rét đánh thức, lúc tỉnh lại anh vẫn ngồi trên ghế salon, duy trì tư thế lúc mới ngồi. Thời điểm mở mắt ra sắc trời đã lờ mờ, anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã là năm giờ bốn mươi lăm phút chiều, anh ngủ ba tiếng rồi.
Đã hai ngày hai đêm chưa chợp mắt, cho nên ba giờ này cực kỳ giống một giấc mơ. Từ Nghi vịn tay vịn ghế salon, rồi lại nhắm mắt. Cả căn nhà trở nên yên ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi ngoài cửa sổ, thế nhưng anh cũng không ngủ được nữa.
Không lâu sau, chiếc điện thoại đặt trên chiếc tủ thấp bên cạnh salon đột ngột vang lên, tiếng chuông vang dội cả phòng khách, Từ Nghi hơi giật mình, ban đầu cho rằng mình nghe lầm, nhưng âm thanh kia vẫn còn kéo dài. Anh mở mắt ra, nhanh chóng cầm ống nghe lên.
“A lô?”
Nhịp tim tăng tốc kịch liệt khiến giọng anh hơi bất ổn.
“Là tham mưu Từ phải không? Đây là trạm gác, xin báo với anh là hệ thống sưởi đã sửa xong, anh thử kiểm tra xem, nếu có vấn đề gì xin kịp thời báo cho chúng tôi biết.”
“…Được, tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, trái tim thấp thỏm cũng theo đó rơi bịch xuống. Nhìn căn phòng trống trải, Từ Nghi đột nhiên cảm thấy một nỗi quạnh quẽ trước nay chưa từng có.
Ngồi thừ trên ghế gần nửa giờ, Từ Nghi đứng dậy, bật đèn phòng khách, trong tích tắc ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu sáng cả căn phòng. Anh cởi áo khoác quân đội, đi vào phòng ngủ.
Trên tủ quần áo trong phòng ngủ đặt mấy chiếc thùng, những thứ này trước kia đều đặt trong nhà cũ, lúc dọn đến khu gia thuộc Từ Nghi lại mang chúng theo. Khi đó Chử Điềm cũng chú ý đến, cô rát muốn mở ra xem, nhưng cô thích sạch sẽ, nhìn thấy trên đó đóng một lớp bụi thì không muốn chạm đến. Hơn nữa, anh nói cho cô biết, thứ đựng trong đó đều là vài món đồ cũ.
Quả thật đều là đồ cũ, cho nên anh chưa bao giờ mở ra. Ngẩng đầu nhìn mấy chiếc thùng đặt trên tủ quần áo, Từ Nghi vươn thẳng cánh tay, ôm một chiếc thùng trong đó xuống.
Vừa mới đặt xuống đã bị sặc bụi đến ho khan. Bình phục lại mới phát hiện trên thùng lại đóng thêm một lớp bụi, Từ Nghi tìm giẻ lau, cẩn thận lau sạch sẽ bụi trên mặt thùng, rồi lấy ra một cây kéo mở băng dính dánh lên thuở trước, nhẹ nhàng mở thùng ra.
Thứ mùi đặc trưng của chiếc thùng đóng kín lâu ngày xộc thẳng vào mũi, ánh mắt Từ Nghi lướt qua từng món trong thùng, sau đó lấy ra một cuốn album.
Đó là cuốn album rất cũ, rất cũ. Bốn góc cuốn album đều cong lại, hình đặt bên trong cũng đã hơi ố vàng. Từ Nghi chăm chú nhìn bìa cuốn album một lúc lâu, ngồi xuống bên cạnh giường, bắt đầu lật xem từng tờ từng tờ một.
Là một vài tấm ảnh cũ xưa. Ba mẹ ôm anh cả Từ Hoàn mới sinh ở quảng trường Thiên An Môn Bắc Kinh, anh và anh cả ở trên nóc nhà bà ngoại đã qua đời nhiều năm, hình hai anh em từ hồi tiểu học đến trung học, anh cả mới thi đậu học viện phi công, anh cả mặc quân phục không quân đứng trước máy bay tiêm kích 8, vân vân…
Là một vài tấm ảnh rất bình thường, càng về sau hình của chính anh lại càng ít, nhưng lại có một bóng dáng thường xuyên xuất hiện trong hình của anh cả Từ Hoàn với tần suất càng lúc càng nhiều, đó chính là Mạnh Phàm.
Mạnh Phàm và anh cả Từ Hoàn làm bạn học sáu năm, từ hồi vào trung học cơ sở cho đến khi tốt nghiệp trung học phổ thông. Khi đó anh thường theo sau hai người họ chơi đùa, cũng không nhớ rõ đến tột cùng họ đã bắt đầu quen nhau từ lúc nào.
Cất cuốn album, Từ Nghi lấy trong thùng ra bốn mô hình máy bay. Thực ra anh sưu tầm rất nhiều mô hình như vậy, chất đầy mấy thùng, số bạn bè ít ỏi của anh đều biết. Với lại lúc dạy lớp giáo dục chính trị tại đại đội trinh sát, anh còn từng triển lãm một máy bay nho nhỏ trước toàn đại đội.
Tuy nhiên anh chưa từng cho bất cứ ai xem mô hình trong chiếc thùng này.
So sánh với những mô hình máy bay kiểu Mỹ và kiểu Liên Xô chất đầy trong những thùng khác, mô hình trong thùng này đơn giản đến gần như thô sơ, một chiếc là tiêm kích 8 làm bằng nhựa, một chiếc là tiêm kích 10 chế tạo bằng thuỷ tinh hữu cơ, một chiếc là máy bay báo động không 200 cải tạo từ Thiểm Tây Y-8 trang bị thêm cầu thăng bằng, một chiếc là oanh tác 6 hai súng. Đều là những mô hình máy bay chủ chiến đã hoặc đang phục vụ trong không quân, mà những mô hình này cũng là anh Từ Hoàn tặng cho anh.
Anh vẫn còn nhớ năm đầu tiên vào trường quân đội, lúc anh nghỉ đông đến đơn vị của anh trai mình để thăm, đó cũng là lần đầu tiên anh chứng kiến cảnh tượng máy bay quân sự cất cánh.
Anh được phê chuẩn đi vào đài quan sát, tận mắt nhìn thấy máy bay chiến đấu tiêm kích 10 trượt nhanh trên đường băng, kéo cần lái lên, cuối cùng vươn tới mây xanh, giương cánh chao liệng.
Khoảnh khắc đó, anh thật sự cảm nhận được thứ gọi là máu sôi trào khắp người, càng khiến anh kiêu ngạo hơn hết vì người lái máy bay chính là anh cả của anh.
Sau hai lần bay qua sân bay, máy bay bắt đầu chậm lại, cuối cùng đáp vững vàng xuống bãi đáp máy bay. Anh chạy ra ngoài, muốn nhìn chiếc máy bay kia từ khoảng cách gần. Cuối cùng vẫn bị anh cả ngăn cản, anh cả tháo nón an toàn xuống, cười tít mắt hỏi anh cảm thấy thế nào.
Từ Nghi còn nhớ lúc đó anh đã nói:
“Thật hối hận không bắt anh dẫn em cùng bay.”
Anh cả cười khanh khách:
“Được, đợi lần tiếp theo anh nhất định dẫn em đi.”
Từ Nghi lại tỉ mỉ quan sát bốn mô hình máy bay này, sau đó cẩn thận bỏ chúng qua một bên.
Trong thùng còn vài vật linh tinh, sau khi Từ Nghi lấy chúng ra hết thì mới thấy được vật đặt dưới đáy thùng. Đó là bộ quân phục kiểu 07 mới toanh nhưng lại rất xưa, dù thời gian có mài mòn, màu xanh da trời cũng không phai nhạt, cảm giác vẫn dày nặng như lúc ban đầu.
Anh trải bộ quân phục trên giường, đeo lon một gạch ba sao, quân hàm cổ và bảng tên lên, phủi lớp bụi không hề tồn tại trên quần áo, đi đến trước gương. Nhìn vào gương, độngác anh chậm rãi cẩn thận tỉ mỉ mặc quân phục lên người. Bộ quân phục này như thể may theo số đo của anh, vô cùng vừa vặn.
Từ Nghi lặng lẽ nhìn người đàn ông trong gương, từng có một người mang khoé mắt đuôi mày giống anh như thế. Đó là may mắn của anh, cũng là bất hạnh của anh. Mặc dù những chuyện đã xảy ra bất chợt lại ùa về, nhưng hình ảnh anh trong gương lúc này rất ôn hoà trầm lắng, không ai có thể biết được suy nghĩ trong lòng anh như thế nào.
Anh cứ lẳng lặng nhìn người đàn ông trong gương, sau đó cởi hết nút áo khoác quân đội ra, tháo hết đồ ra cất kỹ, gấp áo lại theo nếp gấp cũ, lại vuốt lên dấu vết trên bộ quân phục thêm một lần. Cuối cùng anh bỏ nó vào túi, cho vào trong tủ.
Please download at the original page
Đến tối, cảm xúc của Chử Điềm đã ổn định lại. Hà Tiêu cũng thở phào nhẹ nhõm theo. Cả ngày hôm nay, cô đều thấp thỏm ở bên trong chừng Chử Điềm, không dám hỏi cũng không dám nói, sợ Chử Điềm nghĩ quẩn xảy ra chuyện.
Tối đó hai người ngủ rất sớm. Trong phòng ngủ chỉ mở chiếc đèn mờ tối trên tường, hệ thống sưởi toả nhiệt vừa đủ, cả căn phòng ấm áp vô cùng. Chử Điềm và Hà Tiêu vai kề vai nằm trên giường, nghe tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc bên giường, hết sức yên tĩnh.
Hoàn cảnh yên tĩnh cũng dễ khiến người ta buồn ngủ, chỉ chốc lát sau, Hà Tiêu đã mơ màng lim dim ngủ. Cũng vào lúc này, cô ấy bỗng nghe thấy Chử Điềm khẽ cất lời:
“Tiếu Tiếu, có lúc mình nghĩ, hết thảy mọi chuyện lúc này liệu có phải đều do mình tự làm tự chịu hay không?”
Hà Tiêu lập tức tỉnh lại, cô trở mình nhìn Chử Điềm, phát hiện hai tay Chử Điềm vẫn đặt lên chăn, mắt nhìn trần nhà, vẻ mặt bình tĩnh, dường như câu nói kia không phải phát ra từ miệng cô ấy vậy.
“Sao lại thế được?” - Hà Tiêu nhét tay Chử Điềm vào chăn - “Đừng nghĩ vẩn vơ, mau ngủ đi.”
Chử Điềm ngoan ngoãn để Hà Tiêu dém góc chăn cho mình, nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô ấy lại bật cười. Nằm trong tấm chăn ấm áp, tâm trạng của cô dường như cũng không còn tệ nữa.
“Thật đó, Tiếu Tiếu.” - trong bóng tối, cô nói thật khẽ - “Trước kia lúc theo đuổi Từ Nghi, bao giờ mình cũng nghĩ nếu ngày đó không tham gia hoạt động hữu nghị ở nông trường thì tốt biết bao, như vậy sẽ không gặp anh ấy. Lúc đau lòng vì bị anh ấy từ chối, mình liền nghĩ, không thích anh ấy là tốt rồi. Mình cũng nghĩ, việc gì phải luôn tốn công tốn sức mà chẳng được kết quả tốt đẹp chứ. Trong lòng cũng đã tự nói với mình vô số lần, từ bỏ đi. Nhưng tại sao mình vẫn thích anh ấy như vậy chứ. Tiếu Tiếu, mình đúng là tự làm tự chịu mà.”
Nói xong, lòng cô đượm buồn. Hà Tiêu không biết an ủi cô thế nào, một lúc lâu sau mới nói:
“Tuy mình không biết, cũng không hỏi tại sao hai người cãi nhau. Mình chỉ hỏi cậu, bình thường Từ Nghi đối với cậu tốt không?”
Chử Điềm im lặng hồi lâu. Anh có đối tốt với cô không?
Nếu như nói không tốt, có lẽ cô thật sự sẽ tìm được một đống lý do. Bình thường anh rất ít ở nhà với cô, có chuyện gì cũng giấu kín không bao giờ nói với người khác, bề ngoài có vẻ ôn hoà nhưng thật ra lại bá đạo chết đi được. Anh cũng quản lý rất nhiều việc của cô, nào là không cho mặc váy ngắn, không cho trang điểm đậm, không cho ngủ nướng. Có thể nói là anh thật sự quản cô khá chặt.
Nhưng anh đối với cô thật sự không tốt ư? Khi anh ở nhà, cô chẳng cần làm việc gì hết, biết cô tiêu tiền như nước còn giao hết thẻ lương cho cô, bao dung tính trẻ con của cô, cho dù cãi nhau cũng sẽ xuống nước trước. Nếu không chạm đến điểm mấu chốt của anh, có thể nói rằng anh thật sự nuông chiều cô.
Nghĩ đến những điều này, cô cảm thấy tất cả vấn đề đều không thành vấn đề nữa, cô có thể tha thứ cho anh tất cả. Tuy nhiên mỗi khi cô ra quyết định này, trong lòng luôn luôn có một tiếng nói nhắc nhở cô: Có lẽ tại một phút giây nào đó trong quá khứ, cô không hề biết, anh cũng từng đối xử với một cô gái khác tốt như vậy.
Cô yêu người đàn ông này, cho nên không thể nào chấp nhận được.
Không nhận được câu trả lời của Chử Điềm cũng nằm trong dự liệu của Hà Tiêu. Cô ấy cười cười, nói:
“Xem đi, anh ấy đối với cậu cũng không tệ như cậu nghĩ, đúng không?”
Chử Điềm cũng cười, cười đến mức có chút thương cảm:
“Đúng vậy, cho nên mình mới rối rắm, muốn nói chia tay với anh ấy cũng không mở lời được.”
Lần này Hà Tiêu thật sự bị doạ rồi, thoáng cái bật dậy khỏi giường:
“Điềm Điềm, cậu lên cơn gì thế? Chia tay gì chứ?”
Chử Điềm phiền muộn dẩu môi:
“Mình chỉ nói gàn thôi mà.”
“Nói gàn cũng không được.” - Hà Tiêu tự nhận bản thân mình thật sự rất hiểu cô, biết nếu cô đã nói ra miệng thì chắc chắn trong lòng đã từng có ý nghĩ này. Hơi giật mình, cô ấy nói - “Cậu đừng nghĩ lung tung, có mâu thuẫn gì không thể giải quyết mà phải đến mức chia tay chứ? Còn nữa, bây giờ cậu muốn chia tay vậy ban đầu kết hôn làm gì?”
Chử Điềm thật phục bản lĩnh mồm mép của cô nàng này.
“Cậu không phải là Từ Nghi, cậu hốt hoảng gì chứ?” - thấy sắc mặt Hà Tiêu không dịu đi, cô đành lay cánh tay Hà Tiêu xin tha thứ - “Mình thật sự chỉ nói thôi, đây là quân hôn, dù mình muốn chia tay cũng phải có sự đồng ý của Từ Nghi mới được mà, nào có đơn giản như vậy.”
Hà Tiêu “Hừ” một tiếng, hất tay cô ra:
“Nếu cậu thật sự sống chết đòi ly hôn, cậu xem Từ Nghi có đồng ý hay không?”
Chử Điềm bị câu hỏi của cô làm sững sờ. Đúng vậy, nếu như cô thật sự cảm thấy không chịu nổi nữa, muốn ly hôn với anh, anh có đồng ý không?
Trong lúc nhất thời, hai người đều im lặng, trong phòng chỉ có tiếng hít thở và tiếng bông tuyết rơi trên cửa sổ. Qua hồi lâu, lâu đến mức Chử Điềm cho rằng Hà Tiêu không để ý đến mình nữa thì bỗng nghe thấy cô ấy hỏi:
“Sẽ không đâu, Điềm Điềm.”
Giọng điệu của cô ấy chắc chắn và kiên định, Chử Điềm nghe mà trái tim se thắt, hốc mắt nóng lên. Đến cuối năm nay họ đã kết hôn đầy một năm. Giờ phút này hồi tưởng lại tình cảnh ban đầu quyết định lấy nhau, vẫn rõ ràng như ở trước mắt.
Cô chưa từng nói với bất cứ ai về tối hôm đó, bao gồm cả Hà Tiêu. Cũng không phải là nói không nên lời, mà tối hôm đó rất giống một giấc mơ, cô sợ cô vừa nói ra thì giấc mơ sẽ kết thúc. Nhưng Chử Điềm biết, cô mãi mãi không bao giờ quên ngày đó.
Vào tầm này năm ngoái, chính là lúc cô không từ biệt mà rời khỏi thành phố B, rời khỏi Từ Nghi, trở về Tứ Xuyên. Trước khi đi, cô đến đơn vị, muốn gặp Từ Nghi một lần. Nhưng rất không khéo là hôm đó anh không ở đơn vị.
Trước khi đến cô cố ý cắt tóc, muốn dùng tư thái trẻ con này cắt đứt với Từ Nghi, với một năm theo đuổi này. Nhưng lúc biết Từ Nghi không có ở đó, trong lòng cô có chút may mắn lại có chút buồn bã.
Khi đó bệnh tình của mẹ đã không được lạc quan nữa, không thể trông cậy vào người cha Chử Ngật Sơn được, cho nên trở về chuyến này cô đã quyết định không quay lại nữa. Cô không thể chạy loạn khắp nơi như trước đây, cô phải ở nhà, chăm sóc mẹ thật tốt.
Chử Điềm từng tưởng tượng, lúc thật sự muốn từ biệt Từ Nghi, nhất định phải trang điểm thật đẹp, phải ngay mặt nói với anh: “Từ Nghi, từ hôm nay trở đi, tôi hoàn toàn từ bỏ anh.” Sau đó cho anh một cái tát, tạm thời coi như bồi thường một năm theo đuổi.
Thế nhưng anh lại không có ở đó. Khoảnh khắc ấy cô rất muốn biết, đến tột cùng tại sao ông trời phải sắp đặt như thế, ngay cả một lần từ biệt hoàn mỹ cũng không chịu cho cô. Cô ra vẻ bình tĩnh rời đi, nhưng lúc đi xe trở về lại không để ý đi đến người bên cạnh mà gào khóc trong ánh nắng, trong lòng mắn Từ Nghi hết lần này đến lần khác.
Người đàn ông này thật sự là tên khốn, tên đại khốn!
Trong lòng cô mắng anh một nghìn lần một vạn lần, đồng thời cũng tự nói với mình một nghìn lần một vạn lần, dù anh có khốn kiếp thế nào đi nữa, sau này có thể cô sẽ thật sự không gặp được anh nữa.
Sau khi khóc lớn một trận, cô bình tĩnh lại. Nghỉ việc, thu dọn hành lý, trở về Tứ Xuyên.
Mẹ chuẩn bị cho cô một món “quà lớn”, tối đó cô vừa về đến nhà mẹ liền ngất xỉu nhập viện. Một bữa cơm nóng hổi còn chưa được ăn đã phải lái xe đưa mẹ đến bệnh viện. Thời gian cấp cứu kéo dài bao lâu, cô đợi ở bên ngoài bấy lâu, đầu óc trống rỗng, không nghĩ được gì. Sau khi phẫu thuật, đưa mẹ đến phòng bệnh thu xếp ổn thoả đã là rạng sáng. Lúc đi lấy thuốc cho mẹ, thình lình hắt hơi một cái, cô mới phát hiện vừa rồi mình vội vàng ra ngoài nên chỉ mặc chiếc áo len mỏng manh mà không mặc áo khoác.
Lần này mẹ nằm viện suốt không xuất viện được nữa. Ngày ngày cô túc trực ở bệnh viện chăm sóc, mỗi một ngày xử lý mọi chuyện bất ngờ xảy đến, ban đầu bối rối luống cuống, càng về sau thì có thể làm đến mức gặp biến cố không kinh hãi nữa. Có điều bệnh tình của mẹ càng ngày càng nặng, dù cô có thể giải quyết trôi chảy thế nào, ngoài mặt giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng vẫn lo lắng. Không thể trút bầu tâm sự với ai, cô chỉ có thể đè nén ở đáy lòng, cho đến một ngày, Chử Ngật Sơn đột nhiên đến thăm.
Kể từ sau khi ba mẹ ly hôn, cô vẫn tránh né không gặp Chử Ngật Sơn, đồng thời cũng không cho ông ta đến bệnh viện. Mẹ cũng không muốn nhìn thấy ông ta, nhưng lần đó ông ta đến, mẹ lại bảo cô tránh mặt, hai người ở trong phòng nói chuyện hơn hai giờ. Lúc Chử Ngật Sơn đi ra, kêu cô đến, do dự mãi mới nói với cô:
“Điềm Điềm, con phải chuẩn bị tâm lý đi.”
Mới đầu cô còn không nghe hiểu lời ông ta nói có ý gì, sau khi hiểu ra liền liều mạng xô đẩy Chử Ngật Sơn, bảo ông ta cút đi. Ngay ở trên hành lang, trước mặt bao nhiêu bác sĩ, bệnh nhân và y tá như vậy, cô bảo ông ta cút đi.
Chử Ngật Sơn nhìn cô muốn nói lại thôi, vẻ mặt đau lòng lại trĩu nặng. Nhưng tận đáy lòng cô căm hận người đàn ông dù trong lòng cô cũng biết rõ ông nói rất đúng.
Đêm đó lúc sắp mười hai giờ, mẹ lại phát bệnh được đưa đến phòng cấp cứu. Đến bốn giờ sáng mới cấp cứu xong, đưa về phòng bệnh. Sau khi thu xếp cho mẹ, cô ủ rũ ngồi trên hành lang ngoài phòng bệnh, như thể sống sót sau tai hoạ.
Lần này cô lại để quên áo khoác ở phòng bệnh. Nhưng dường như mùa đông ở quê năm nay đặc biệt lạnh, dù có mặc nhiều quần áo thì cũng không thể ngăn cơn lạnh này. Vì vậy cô dứt khoát chẳng buồn quay về lấy, cứ ăn mặc phong phanh như vậy ngồi ở đó, nắm trong tay tờ giấy thông báo bệnh tình nguy kịch nhận được mấy giờ trước.
Không phải lần đầu tiên cô thấy vật này, nhưng mà lần nào nhìn thấy nó cũng đủ khiến lòng cô run sợ, bởi vì thứ đó đại biểu là mẹ cô sẽ thêm một lần giằng co với tử thần. Mỗi lần cô đều cố hết sức lạc quan và ung dung ứng phó, nhưng lúc này đây, cô lại có một cảm giác bất lực thăm thẳm, như thể rõ ràng bị bắt nạt nhưng không biết đi đòi ai. Nghẹn ở trong lòng không thể nhấc lên cũng không thể bỏ xuống được.
Cô ngồi ở đó không biết bao lâu, lâu đến mức sắp ngủ thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân. Trong cảnh tĩnh lặng, tiếng bước chân kia nghe có vẻ trầm thấp nhưng vững chãi, dường như đang đi về phía cô với một sức mạnh khiến người ta an tâm vô cùng. Mà cô như chịu tác động nào đó, ngẩng đầu lên, mở mắt, xuyên qua làn sương mỏng manh, thấy rõ hình bóng một người.
Cô nhìn thấy người này liền sửng sốt. Trong đầu như có tia lửa lốp bốp nổ vang, không nhìn thấy gì cả, không nghe thấy gì hết, trong mắt cô chỉ có bóng dáng người này.
Là Từ Nghi. Người này là Từ Nghi.
Nếu là trước kia, có lẽ Chử Điềm sẽ khóc ngay tại trận. Tuy nhiên mấy ngày này dường như cô đã trải qua vô vàn khoảnh khắc sống và chết, thần kinh cô ngược lại không yếu ớt như vậy nữa. Cô ngơ ngác nhìn anh đến gần, hồi lâu mới từ từ đứng lên.
Khoảng cách gần mới phát hiện bước chân của anh thật ra hơi nhanh, hơi thở cũng hơi dồn dập. Dường như anh có nhiều lời muốn nói, nhưng lúc bốn mắt giao nhau anh chỉ nhìn cô, mắt ánh lên tia sáng rực rỡ, sáng tựa bông tuyết đang phiêu lãng ngoài kia.
Cuối cùng người phá vỡ trầm mặc chính là cô, cô cố gắng bắt chuyện chào anh với tiếng nói khản đặc, nhưng lúc vừa mới nói một chữ “Hi” thì đã bị anh ôm chầm lấy. Cái ôm cực chặt, như thể muốn vò nát xương thịt cô hoà tan vào cơ thể của anh.
Khoảnh khắc đó cô rất kháng cự cái ôm của anh, bởi vì anh tới quá trễ, cho nên cô ra sức giãy giụa muốn đẩy anh ra xa, cô cảm thấy người đàn ông này thật sự quá không biết xấu hổ, lúc này rồi mà còn đến trêu chọc cô. Nhưng cô đánh giá thấp quyết tâm và sức mạnh của Từ Nghi, mặc cho cô đánh mạnh thế nào anh cũng không buông tay. Cô đành phải từ bỏ, bởi vì không còn hơi sức đẩy anh ra nữa, không còn hơi sức kiềm nén nước mắt nữa nên tất cả ấm ức trong khoảng thời gian này cứ thế tuôn trào, cô khóc trong ngực anh.
Những tiếng động bên ngoài này vẫn ảnh hưởng đến mẹ đang ngủ chập chờn, cô đẩy anh ra, hết sức nhanh chóng gạt đi nước mắt, trở vào phòng bệnh, khoé mắt nhìn thấy anh cũng đi theo vào.
Mẹ chưa từng gặp Từ Nghi, đương nhiên phải hỏi cô anh là ai. Nhưng khi đó cô chỉ cúi đầu dém góc chăn cho bà, làm bộ như không nghe thấy. Cuối cùng vẫn là Từ Nghi cất tiếng trả lời câu hỏi của mẹ. Anh nói anh là bạn của cô, cũng làm việc tại thành phố B, anh biết cô trở về chăm sóc cho mẹ bị bệnh, cho nên mượn cơ hội công tác qua đây thăm.
Nói gần nói xa dù chưa vạch rõ nhưng mẹ cũng ít nhiều nhìn ra một chút. Bà nhìn Từ Nghi với ánh mắt hoà nhã, rất muốn hỏi thêm một vài vấn đề nữa nhưng toàn thân đã không còn sức lực.
Ban đầu cô nhìn anh với vẻ mặt không tốt, bởi vì cô đã quyết tâm vạch rõ giới hạn với anh. Nhưng khi đó d mặt Từ Nghi dường như dày hơn dự liệu của cô, kể từ đêm gặp mặt mẹ cô, anh lại mấy ngày có mặt tại bệnh viện. Bởi vì chuyến này anh đến Tứ Xuyên nhận lính, ban ngày phải làm việc, nên buổi tối mới đến, đến là ở suốt cả đêm, thay phiên cô chăm sóc cho mẹ.
Mẹ ái ngại bảo anh thật sự không cần cực nhọc như thế. Thế nhưng anh chỉ cười cười nói đây là chuyện nên làm, cho nên mẹ nhìn anh lại càng lúc càng thuận mắt, còn cô thì nhìn anh càng lúc càng chán ghét, tìm một thời cơ thích hợp, trực tiếp nói rõ với anh.
“Sau này tôi sẽ ở lại Tứ Xuyên, không quay về nữa, cho nên anh không phải lo lắng tôi sẽ đến làm phiền anh. Anh không phải làm gì hết, tôi cũng không cần anh đến đây làm những việc này. Hiện tại tôi rất ghét anh, thậm chí không muốn làm bạn với anh. Thực ra tôi vốn định nói rõ với anh những lời này trước khi về quê, tôi đã đi tìm anh nhưng anh không có ở đó.”
Đó là một buổi sáng, khi cô nói những lời này với Từ Nghi, anh vừa mới chăm sóc mẹ cô một đêm, vẻ mặt mệt mỏi, cằm lún phún râu. Lúc nghe thấy lời này, anh chỉ cười cười:
“Đúng lúc, anh đến đây cũng không phải làm bạn với em.” - tiếp theo anh đưa một phần ăn sáng nóng hôi hổi đến tay cô - “Ăn sáng đi, anh đi trước đây. Hôm nay phải xuống huyện thăm hỏi, tối nay có lẽ anh sẽ đến trễ một chút.”
Cả ngày hôm ấy, đầu óc cô đều choáng váng, chỉ đợi buổi tối anh đến để hỏi rõ ràng xem lời anh nói rốt cuộc có ý gì. Tuy nhiên tối đó, đến mười hai giờ cô vẫn không nhìn thấy bóng dáng của anh. Trong lòng nói không lo lắng là giả nhưng lại không dám tỏ ra mặt, bởi vì mẹ ở bên cạnh cũng đã hỏi rất nhiều lần rồi, cô thoái thác mãi là anh bận việc, tối nay có thể không đến. Cứ như thế chịu đựng đến hai giờ sáng, nhận được điện thoại của anh bảo đường bị sụt lở, họ bị kẹt ở giữa đường. Trong lòng cô rất tức giận, giận anh không gọi điện thoại sớm, nên không nói gì liền cúp máy luôn.
Ngày hôm sau lại nổi trận bão tuyết. Ăn tối xong cô đi theo bác sĩ chủ trị bàn về phương án trị liệu kế tiếp của mẹ, lúc trở lại phòng bệnh vừa đẩy cửa ra đã nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói. Là tiếng của mẹ và Từ Nghi.
Mẹ nói với anh: “Tối hôm qua cháu không đến đây, tuy ngoài miệng Điềm Điềm không nói gì, nhưng dì thấy trong lòng nó sốt ruột lắm. Lúc nó nói chuyện với cháu giọng không mấy nhẹ nhàng, cháu cũng đừng để ý, đó là do nó lo lắng cho cháu.”
“Thưa dì, cháu biết ạ.” - Từ Nghi nói - “Cháu không trách cô ấy, là do cháu không gọi điện sớm báo cho cô ấy biết.”
Mẹ cười rồi lại hỏi anh:
“Cậu trai, thời gian lâu như vậy dì cũng không quan tâm hỏi cháu, cháu làm gì thế?”
“Cháu đi lính, làm bộ đội ạ.”
“Đi lính tốt, đi lính có kỹ luật quản lý, không dám tuỳ tiện mắc sai lầm.”
Nói xong, hai người đều cười. Trong phòng lại yên tĩnh, cô đang định đẩy cửa ra lại nghe thấy mẹ hỏi anh:
“Cậu trai, có phải cháu thích Điềm Điềm nhà dì không?”
Nghe thấy câu này, bàn tay đang nắm chốt cửa của cô bất giác siết chặt lại. Trong phòng bệnh, Từ Nghi im lặng một hồi mới nhẹ giọng đáp:
“Thích, rất thích ạ.”
Mẹ lại hỏi:
“Nếu nó ở bên cháu, cháu có thể đối xử tốt với nó hay không?”
Lần này Từ Nghi trả lời rất nhanh:
“Sẽ ạ.”
Mẹ “Ờ” một tiếng, một lúc lâu lại hỏi anh lần nữa:
“Cháu sẽ đối xử tốt với Điềm Điềm nhà dì thật chứ?”
Khoảnh khắc đó, có lẽ ngay cả Từ Nghi cũng cảm nhận được, hỏi như vậy tương đương với phó thác lúc mẹ lâm chung. Cho nên câu trả lời của anh cũng vô cùng kiên định:
“Thưa dì, cháu lấy danh dự của người lính cam đoan với dì, cháu sẽ đối xử tốt với Chử Điềm, xin dì yên tâm.”
Câu trả lời này có lẽ sẽ khiến mẹ yên tâm, còn đối với cô mà nói thì như một quả bom nặng trịch. Thậm chí cô cũng không biết phải đối mặt với Từ Nghi thế nào, đối mặt với mẹ thế nào. Nghe thấy lời nói như thế cô chỉ có thể luống cuống quay người bỏ đi. Cô ngây ngốc đi dạo trong bệnh viện hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn bị Từ Nghi tìm được ở trong một góc khuất tại sảnh chờ khám của bệnh viện. Nhìn thấy khuôn mặt hốt hoảng đến mức tái nhợt của anh, cô há miệng muốn nói nhưng nước mắt lập tức tuôn rơi. Có lẽ cách phòng bệnh khá xa, lần này cô khóc đến đau thấu tâm can, tại đại sảnh trống vắng trong đêm tuyết rơi, tiếng khóc cô lúc ấy vô cùng rõ ràng.
Cô đoán Từ Nghi đã biết cô nghe được cuộc nói chuyện của anh và mẹ, nhưng anh chẳng hề hỏi một câu, chỉ cởi áo khoác bao phủ người cô. Lúc đó anh nói rất nhiều lời, nhưng cô chỉ nghe rõ cũng chỉ nhớ được có hai câu cuối cùng thế này.
“Trước khi anh đến đã đánh xong đơn xin kết hôn, chỉ cần em đồng ý thì chúng ta đi đăng ký ngay. Một năm qua là anh rối rắm, hiện giờ anh đã hiểu ra, nên không thể rối rắm cả đời.” - nói đến đây, giọng anh cũng khản đi, anh nhìn cô, đôi mắt ửng đỏ - “Điềm Điềm, nuôi tóc dài lại đi em.”
Không có màn cầu hôn long trời lở đất, dù bây giờ nghĩ lại đau khổ vẫn chiếm phần nhiều, nhưng cô thật sự đã nhận lời anh như thế. Cũng không nghĩ ra lý do gì có thể cự tuyệt. Từ Nghi chính là số kiếp cả đời cô.
Đêm hôm đó, đến hơn nửa đêm Chử Điềm mới ngủ. Sáng hôm sau thức dậy rất sớm, bởi vì không có anh, bởi vì còn phải đi làm. Nhà Hà Tiêu cách khu công nghệ cao quá xa, cô phải dậy sớm bắt xe.
Hà Tiêu sợ tình trạng tinh thần cô không tốt, trên đường sẽ xảy ra chuyện nên đề nghị cô ở nhà nghỉ ngơi một ngày. Chử Điềm suy nghĩ, vẫn kiên trì đi làm. Tháng này đã xin nghỉ nhiều lần lắm rồi, nếu xin nghỉ nữa chọc giận lãnh đạo công ty, rất có thể cô sẽ phải cuốn gói rời đi mất. Với lại, cô cũng đâu phải bị thất tình gì mà cần thời gian chữa lành chứ. Chử Điềm phát hiện sống chung với người đàn ông như Từ Nghi lâu, cô trở nên càng lúc càng thực tế.
Lúc đến công ty vẫn trễ giờ, bị lão Lưu phê bình một trận, tiếp theo lại lãnh một chuyện khổ sai, đi với đoàn khảo sát thăm một khu xưởng mới xây ở một thành phố gần thành phố B. Chử Điềm nghe mà trợn tròn mắt. Thực tế quá đi mất, chẳng cho cô thở lấy một hơi sao?
Lần này lão Lưu không hề thương hương tiếc ngọc, nói thẳng:
“Mau chuẩn bị đi, xe đang chờ bên ngoài đấy, lập tức lên đường.”
Chử Điềm: “…”
Thành phố phải đi này thật ra cũng không cách thành phố B xa lắm, có điều Chử Điềm chẳng muốn bị giày vò. Gần đây hình như cô rất dễ mệt, làm gì cũng không có sức, với lại có tật say xe, ngồi xe đúng là rước vạ vào thân. Cũng may lần này đồng nghiệp công ty đi chung không ít, Chử Điềm vừa lên xe liền trốn ra hàng ghế sau ngủ.
Đêm hôm qua tuyết vừa rơi, nên tài xế lái xe rất chậm, cũng hết sức ổn định. Chử Điềm chẳng nghĩ ngợi gì cả, dần dần cơn buồn ngủ ùa đến. Đột nhiên nghe thấy tiếng rù rù, Chử Điềm bị quấy nhiễu ngủ không ngon giấc, trong lòng đang hoang mang đã bị người ta đánh thức.
Đồng nghiệp hỏi có phải điện thoại cô đang kêu hay không. Chử Điềm lắng nghe trong chốc lát, chợt nhận ra, đứng lên cầm lấy chiếc áo khoác cô bỏ ở hàng ghế trước, phát hiện đúng là chiếc điện thoại cô đặt trong túi áo đang rung. Mấy ngày trước sau khi cô vứt bể điện thoại đến hôm nay vẫn chưa mua cái mới, sáng nay thức dậy đi làm mới nhớ ra, mượn Hà Tiêu chiếc điện thoại di động cũ dùng tạm trước đã.
Điện thoại do Hà Tiêu gọi đến, gọi liền hai cuộc. Chử Điềm lập tức tỉnh táo lại, vội vàng gọi lại cho cô ấy.
“Điềm Điềm, cậu không có ở công ty hả?”
Vừa nhấc máy Hà Tiêu đã hỏi. Chử Điềm nhìn ra ngoài, trắng xoá một màu, hơi chói mắt:
“Mình đang trên đường đi đến thành phố khác, công ty tạm thời sắp xếp công tác ngắn hạn, sao hả?”
“Không việc gì.” - dường như Hà Tiêu thở phào nhẹ nhõm - “Từ Nghi đang ở bên cạnh mình, anh ấy muốn nói chuyện với cậu.”
“Ôi, cậu đừng…”
Chử Điềm vừa mới lên tiếng phản đối thì Từ Nghi đã nhận lấy điện thoại, cô đành phải lắng nghe mà không thể né tránh:
“Điềm Điềm.”
Giọng anh vẫn hơi khàn, Chử Điềm liền biết tối qua anh giống cô, đều ngủ không ngon giấc. Sau một đêm, phản ứng của cô không mãnh liệt như ngày hôm qua nữa. Nhưng đối mặt anh cô vẫn không biết nên nói gì. Thay vì nói kháng cự, không bằng nói là tránh né.
“Hôm qua anh đã nghĩ cả một đêm, anh nghĩ, có lẽ anh thật sự không nên giấu em.” - Từ Nghi nói, giọng vô cùng vững vàng - “Sau khi anh cả qua đời, chị Mạnh Phàm bị bệnh, đúng là anh đã ở bên cạnh chăm sóc chị ấy một thời gian. Bởi vì khi đó trạng thái tinh thần của chị ấy đã suy sụp, chị ấy cự tuyệt không cho bất cứ ai tiếp xúc, nhưng chị ấy không hề bài xích anh, chị ấy nhận lầm anh là anh cả. Cho nên đâm lao thì phải theo lao, cũng từng mặc quân phục của anh cả, đóng vai anh ấy. Và cả, anh từng… hôn chị ấy, điều này anh không gạt em, nhưng không phải như em nghĩ. Tất cả những gì xảy ra trong quá khứ đều không phải hiểu lầm, anh đã làm hết thảy mọi chuyện, nhưng có một chuyện anh muốn nói cho em biết rõ, anh chưa từng nảy sinh tình cảm gì ngoại trừ tình cảm chị em với chị Mạnh Phàm, anh chỉ kính trọng chị ấy thôi.”
Thẳng thắn đến quá đột ngột, Chử Điềm sửng sốt tại chỗ.
“Có rất nhiều việc lẽ ra anh định hôm nay đến đây nói hết cho em biết. Nhưng em không có ở đây, anh cũng đột ngột nhận được nhiệm vụ, lập tức phải lên đường.” - anh dừng một chút lại nói - “Chờ anh trở về, em muốn biết chuyện gì anh đều nói cho em biết.”
Nghe rõ anh đang nói gì, Chử Điềm đột nhiên cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Đó là cảm giác buồn bã bất ngờ không kịp phòng bị, cho nên cô nhất thời không nói ra lời.
“Lần này anh nói thật đấy, Điềm Điềm.”
Chử Điềm cảm thấy lòng bàn tay ứa mồ hôi, cô khản tiếng trả lời:
“Buổi tới em về, chỉ là công tác ngắn thôi.”
Cô nói xong, điện thoại rơi vào trầm lặng. Hồi lâu cô nghe thấy Từ Nghi khẽ khàng nói:
“Được.”
Cúp điện thoại, Chử Điềm nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút mù mịt và trống vắng. Nhưng Từ Nghi như thể trút được gánh nặng, anh cúi đầu, cầm lấy điện thoại di động thật lâu không nói lời nào, khiến Hà Tiêu bên cạnh sợ đến mức cho rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng bước đến kêu anh vài tiếng.
Từ Nghi giật mình tỉnh lại, trả điện thoại di động cho Hà Tiêu, đứng dậy:
“Tiếu Tiếu, cảm ơn cô.”
Hà Tiêu ngại ngùng mím môi cười:
“Đừng nói vậy, thật ra hôm trước là tôi bảo Điềm Điềm đến đây ở với tôi.”
Đâu ngờ rằng hai người này đang gây lộn.
Từ Nghi không nói nữa, nói cảm ơn rồi quay người đi xuống lầu. Giây phút đưa tay mở cửa xe, anh mới phát hiện trong lòng bàn tay anh đã đầy mồ hôi lạnh. Trấn định trong chốc lát, anh lái xe về khu gia thuộc, ngồi xe tuyến trở về đơn vị.
Tham mưu trưởng sư đoàn A Cố Hoài Việt đang ở trong văn phòng, nghe tin anh trở lại lập tức kêu anh đến, đưa cho anh một lá thư mời.
“Vốn định cho cậu nghỉ hai ngày, nhưng đại đội đặc chủng đột nhiên gửi thư mời đến, mười hai giờ trưa mai vòng loại cuộc thi chính thức bắt đầu, có nghĩa là sáng mai cậu phải xuất phát đến căn cứ. Thời gian vô cùng gấp rút, chỉ có thể khẩn cấp gọi cậu trở về.”
Nghe thấy cách sắp xếp thời gian, Từ Nghi khẽ nhíu mày:
“Thời gian ngắn như vậy hoàn toàn không kịp khôi phục thể lực.”
“Đây có lẽ là ý đồ của họ, muốn xem thử khả năng chịu đựng của các cậu rốt cuộc cao đến mức nào. Tuy nhiên cũng có lợi, thời gian ngắn, thân thể vẫn còn quen với huấn luyện cường độ cao, có lợi trong việc giữ vững cảnh giác và phát huy trình độ.” - Cố Hoài Việt ngẩng đầu nhìn anh - “Thế nào, chuẩn bị xong chưa?”
Từ Nghi hơi nhếch môi, cười giễu:
“Nào có thời gian chuẩn bị chứ.”
Cố Hoài Việt cũng cười: “Sư đoàn trưởng chúng ta luôn nói thời bình chính là thời chiến, khả năng chịu đựng cũng là vốn tích luỹ, không phải lâm trận mới mài gương. Anh tin tưởng cậu, cậu buông bỏ gánh nặng trong lòng, dốc hết sức chú tâm là được.”
“Vâng, tham mưu trưởng.”
Từ Nghi đứng nghiêm, chào theo nghi thức quân đội.
Buông bỏ gánh nặng trong lòng. Lúc anh làm chính trị viên cũng thường nói câu này, nhưng nếu thật sự nói được làm được thì có lẽ người ta không bao giờ có gì phiền não nữa rồi.
Rời khỏi văn phòng Cố Hoài Việt, Từ Nghi nhìn bầu trời đêm sau trận tuyết rơi, khẽ thở ra một hơi. Không khí tươi mát khiến đầu óc chưa được nghỉ ngơi trong hai mươi bốn giờ tỉnh táo hơn chút. Nhưng nỗi mệt mỏi chưa hề tan đi, anh biết, tối nay nhất định phải ngủ, dù là ngủ không được.
Bầy Hạc Bầy Hạc - Scotland Chiết Nhĩ Miêu Bầy Hạc