Ta có thể vượt qua những khó khăn có thật, chứ không thể vượt qua những khó khăn tưởng tượng.

Theodore N. Vail

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Hàn Vũ Phi
Biên tập: Nancy Chang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2589 / 41
Cập nhật: 2015-12-02 16:24:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
rên đường về nhà, mưa vẫn tuôn rơi rả rích. Cũng nhờ phúc của thời tiết quái quỷ này mà người đi đường quả thật rất ít, xe buýt còn trống chỗ rất nhiều. Chử Điềm thu ô, ngồi xuống vị trí gần cửa sổ ở hàng sau. Buổi trưa không ngủ, giờ phút này cô hơi mệt mỏi liền tựa đầu lên ô cửa kiếng. Từng lớp nước mưa gột rửa ô kính, nhìn qua ô cửa sổ, thế giới bên ngoài trở nên mờ ảo mơ hồ.
Điện thoại đặt trong túi bỗng vang lên “ting ting”, lấy ra nhìn, là Từ Nghi gọi đến.
“Em đang ở đâu thế?” – tiếng nói trầm thấp như tiếng mưa rơi truyền vào tai cô.
Nghe tiếng mưa rơi trên nóc xe và tiếng động cơ giao thông công cộng, Chử Điềm bất giác cất cao giọng:
“Em đang ở ngoài, đang trên đường về nhà đây.”
“Anh nghe đồng đội về từ khu vực thành phố nói rằng đằng đó đang mưa, thời tiết xấu thế mà em còn ra ngoài, tự lái xe à?”
“Không có.” - Chử Điềm dẩu môi - “Em đi xe buýt. Mới rời khỏi nhà cô út, không có mấy trạm đã về đến nhà rồi.”
“Sao lại đến nhà cô út?”
“Ăn ké chứ sao.”
Từ Nghi bị lời nói của cô chọc cười.
“Được rồi, nghe điện thoại trên xe không an toàn, anh không nói chuyện với em nữa. Về đến nhà gọi điện thoại cho anh.”
Chử Điềm “Ừ” một tiếng, trước lúc cúp máy, cô bỗng gọi Từ Nghi lại:
“Đúng rồi, hôm nay ở nhà cô út, cô kể với em về chuyện phân công tốt nghiệp lúc trước, còn đưa cho em bản sao đơn tình nguyện phục tùng phân công anh viết khi đó.” - nói những lời này chỉ do cảm xúc nhất thời, có lẽ về đến nhà cô sẽ không thốt ra được nữa, nhân lúc vẫn còn tâm trạng, Chử Điềm nói tiếp - “Em sẽ cất kỹ, trở về cho anh xem nhé.”
Hiển nhiên Từ Nghi không ngờ cô sẽ nói chuyện này, anh im lặng trong chốc lát, nói:
“Sao cô út lại kể với em chuyện này?”
“Bởi vì anh không nói với em mà.”
Chử Điềm nhẹ giọng hờn trách. Ở đầu bên kia anh khẽ cười:
“Chuyện đã qua rồi không có gì đáng nhắc đến.”
“Đúng là đã qua rồi, nhưng mà…”
“Về đến nhà gọi điện cho anh.” - Từ Nghi đột ngột ngắt lời cô - “Đúng rồi, cuộc sát hạch ở nông trường đã kết thúc rồi, tuần sau anh xin nghỉ phép về nhà thăm em.”
Cúp máy, Chử Điềm nhìn đăm đăm điện thoại di động như có rất nhiều điều suy nghĩ. Theo cô thấy, thái độ Từ Nghi hơi kỳ lạ. Chuyện đã qua nhưng dường như anh cũng không muốn nhắc đến lắm. Tuy nhiên cảm giác mang đến cho người ta không phải là tránh né, mà ngược lại giống như… không buồn để ý.
Điều này khiến Chử Điềm hơi khó xử. Sau khi cô nghe được rất đau xót cho anh, hận không thể khi trở về sẽ an ủi anh lập tức. Ngàn lời yêu thương mà không có cơ hội bày tỏ, Chử Điềm buồn bực vuốt nhẹ mái tóc mình.
Hai tuần lễ tiếp theo, Chử Điềm càng buồn hơn.
Tây Đinh đột ngột có một hoạt động lớn phải làm, Chử Điềm tăng ca liên tiếp hơn mười ngày, ngày ngày ăn thức ăn bán bên ngoài đến mức muốn nôn. Mà càng khiến cô nổi giận chính là người lúc trước thề son sắt nói sẽ về nhà thăm cô lại vứt cho cô một tin tốt cùng một tin xấu từ tuần trước, sau đó không thấy gọi điện về nữa.
Tin tốt là anh đã kết thúc nhiệm kỳ ở nông trường, được gọi về trung đoàn thiết giáp. Tin xấu là vì cả sư đoàn mà trung đoàn thiết giáp trực thuộc đã bị điều đến trụ sở huấn luyện chiến thuật để tham gia một cuộc diễn tập đa binh chủng vượt quân khu nào đó. Tên Từ Nghi cũng được liệt vào danh sách, ngày về chưa xác định.
Ngày kết thúc cuộc sống vườn không nhà trống lại xa tít mù khơi, hiệu quả công việc của Chử Điềm cũng không cao, ngày nào đó làm việc liên tiếp mắc phải hai sai lầm không lớn không nhỏ bị lão Lưu gọi vào phòng làm việc giáo huấn một trận. Sau khi đi ra, cả người Chử Điềm đều hết sức hụt hẫng. Lúc đang suy nghĩ tối nay về nhà sẽ xé gói sủi cảo đông lạnh thì điện thoại di động bỗng vang lên, một tin nhắn gửi đến.
Chử Điềm nhanh tay nhấn nút xem, kết quả phát hiện là Bệnh viện đa khoa Quân khu gửi đến, nhắc nhở cô ngày hè phải bổ sung lượng nước, không nên ăn uống lạnh, dạ dày có bất cứ khó chịu nào phải đi khám kịp thời.
Chử Điềm xem xong không nhịn được cảm thán, hiện này ngay cả dịch vụ tại bệnh viện cũng nhân tính hóa vậy sao? Cô không muốn bị bệnh nằm viện lần nữa đâu. Nhớ lại quãng thời gian nằm viện trước đó, Chử Điềm nhớ ra có một việc cô đã quyết định khi nằm viện, nhưng khi xuất viện vài ngày lại quên béng mất.
Sau khi nhớ lại, cô vỗ trán mình thật mạnh.
Thứ Bảy.
Hiếm có một ngày cuối tuần không phải tăng ca, Chử Điềm ngủ đẫy giấc, lúc thức dậy đã sắp đến trưa. Tối hôm qua trước khi ngủ quên kéo rèm cửa sổ, nhưng ánh sáng trong phòng lại rất tối. Chử Điềm đứng dậy đến trước cửa sổ nhìn ra ngoài, bên ngoài trời đang mưa tí tách.
Không khí pha lẫn mùi cỏ xanh thoang thoảng vấn vít đầu chóp mũi, Chử Điềm hít một hơi thật sâu, tinh thần trở nên phấn chấn. Rửa mặt qua loa, ăn bừa một chút, thay bộ đồ rộng rãi, cô ra khỏi nhà.
Bên ngoài Bệnh viện đa khoa Quân khu đỗ đầy xe, Chử Điềm trả tiền xe, may mà cô không lái xe đến. Cô bung ô, đi vào cửa bệnh viện, băng qua vườn hoa nhỏ, đến tòa nhà nội trú. Nhờ phúc một tuần nằm viện, cô xem như nắm rõ nơi này.
Tại đầu cầu thang khu nội trú, một nữ bác sĩ quân y mặc áo blouse trắng đang chờ ở đó. Chử Điềm nhìn thấy liền bước nhanh đến, chào cô ấy:
“Chị họ!”
Nữ bác sĩ quân y chính là Đồ Hiểu, cô ấy đã kết thúc nghỉ phép trở lại làm việc. Nhìn thấy Chử Điềm, cô ấy dịu dàng cười:
“Tới rồi hả?”
Chử Điềm cầm tay cô ấy, kề sát vào hỏi:
“Sao rồi?”
Đồ Hiểu ngầm hiểu, cho cô một ánh mắt “Em yên tâm.” Hai người sóng vai đi vào trong, Đồ Hiểu thong thả nói với Chử Điềm:
“Hôm đó sau khi em gọi điện thoại cho chị, chị liền tìm người hỏi thăm tình trạng của Mạnh Phàm. Coi như đúng dịp, bác sĩ Phương Triết khoa tâm thần phụ trách Mạnh Phàm là đàn em lúc chị học đại học Quân y.” - cô ấy cười nhẹ - “Cậu ta nói, Mạnh Phàm gặp vấn đề về tinh thần do bị đả kích lớn, bệnh sử có hơn ba năm, giữa năm ngoái mắc phải bệnh tiểu đường, khoảng thời gian trước máu còn bị nhiễm trùng. Tóm lại, tình trạng sức khỏe rất tệ.”
Dù trước khi đến Chử Điềm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thật sự nghe thấy tình trạng của Mạnh Phàm, cô vẫn kinh hãi, tim đập mãnh liệt, đi đường bằng mà thoáng trẹo chân. Đồ Hiểu bên cạnh đưa tay đỡ cô, khẽ thở dài.
“Một cô gái trẻ mắc phải nhiều bệnh như vậy, quả nhiên là rất khốn khổ. Điềm Điềm, còn chưa kịp hỏi em, làm sao em biết cô ấy?”
Chử Điềm hồi phục tâm trạng.
“Mạnh Phàm là bạn gái của anh trai Từ Nghi. Mà anh trai anh ấy, ba năm trước đã qua đời vì tai nạn.”
Đồ Hiểu cũng hơi kinh ngạc, cô chỉ nghe Phương Triết nói Mạnh Phàm bị kích thích nên tinh thần mới thất thường, nhưng không biết nguyên nhân lại là vậy. Yên lặng trong chốc lát, cô dìu Điềm Điềm, khẽ nói:
“Đi thôi.”
Hai người đi thang máy lên tầng mười, Đồ Hiểu đưa cô đến văn phòng của Phương Triết. Nhìn thấy Chử Điềm, đôi mắt của anh bác sĩ trẻ tuổi chợt tỏa sáng:
“Sư tỷ, vị này là…?”
“Chử Điềm, chính là cô em họ lúc trước chị đã từng nhắc với cậu.” - Đồ Hiểu giới thiệu - “Điềm Điềm, đây là bác sĩ của Mạnh Phàm, Phương Triết.”
“Chào cô, chào cô.”
Phương Triết niềm nở đưa tay phải ra. Chử Điềm bắt tay anh:
“Chào anh, bác sĩ Phương, quấy rầy anh rồi.”
“Đừng nói vậy!” - Phương Triết gãi tóc, đối mặt với người đẹp nên có chút không biết nói gì - “À, cô định đến thăm Mạnh Phàm à? Cô là gì…”
Chử Điềm ngẫm nghĩ, đáp:
“Tôi là vợ của Từ Nghi.”
Phương Triết trợn tròn hai mắt, mãi lâu sau mới nói:
“Từ Nghi kết hôn rồi hả?”
Chử Điềm chỉ cười không nói, vẻ mặt đã nói lên tất cả. Bác sĩ Phương nhất thời có hơi hụt hẫng, thứ nhất là thiếu một người độc thân đồng minh, thứ hai là cô gái xinh đẹp này đã có chủ rồi. Lúc chị Đồ Hiểu mới vừa dẫn cô vào, anh ta còn tưởng chị ấy đến giới thiệu đối tượng cho mình nữa kìa. May là năng lực kháng đả kích của bác sĩ Phương khá mạnh, nhanh chóng khôi phục tâm trạng. Anh ta rót cốc nước cho hai người, thuận miệng hỏi:
“Là Từ Nghi bảo cô đến bệnh viện thăm Mạnh Phàm hả?”
Động tác uống nước của Chử Điềm thoáng ngừng, mím mím môi đáp:
“Không phải, nhưng tôi biết tình trạng của Mạnh Phàm từ chỗ anh ấy, cho nên muốn đến thăm cô ấy một chút.”
Bác sĩ Phương gật đầu:
“Cũng đúng, từ nửa năm nay cậu ấy không xuất hiện trước mặt Mạnh Phàm nữa, dù có đến nhưng cũng không gặp mặt, số lần đến chỗ tôi hỏi thăm tình trạng của cô ấy cũng càng này càng ít. Có lẽ cô cũng biết nguyên nhân đúng không?” - Liếc nhìn Chử Điềm, anh ta nói tiếp - “Tôi từng thấy hình của anh trai cậu ấy, quả thật hai người rất giống nhau. Nếu như mặc bộ quân phục không quân vào, thật sự nhìn như một người vậy. Chuyện này nếu để Mạnh Phàm đang lúc thần trí không tỉnh táo nhìn thấy có thể sẽ gây náo loạn ngất trời.”
Chử Điềm khẽ nhíu mày:
“Tôi biết, Từ Nghi đã nói, nếu dùng cách này, có lẽ Mạnh Phàm sẽ không bao giờ tỉnh táo lại.”
Bác sĩ Phương khẽ nhếch khóe môi:
“Nếu tất cả mọi người đều như vậy là tốt rồi.”
Trong lời nói có ý ám chỉ không rõ, Chử Điềm thầm nghi ngờ, nhưng không hỏi nhiều. Cô đặt cốc nước xuống.
“Bác sĩ Phương, tôi có thể đi thăm cô ấy một chút không?” - thấy Phương Triết đưa mắt nhìn cô, cô lại vội nói - “Tôi sẽ không để cho cô ấy nhìn thấy tôi, chỉ đứng xa xa nhìn thôi.”
Phương Triết cười:
“Không sao, cho dù Mạnh Phàm nhìn thấy cô cũng không có chuyện gì, bởi vì cô ấy cũng không nhận ra cô.” - anh ta vừa nói vừa đứng lên, nhìn đồng hồ - “Tôi đưa cô đi, thời gian này chắc hẳn cô ấy đang tản bộ dưới lầu, bác Mạnh đi theo, cũng có thể trao đổi một chút.”
Mưa bên ngoài đã tạnh, dõi mắt trông ra, các loài thực vật trong vườn hoa Bệnh viện đa khoa Quân khu đều xanh tươi mọng nước, cảnh đẹp thích mắt, lại khiến người ta sảng khoái tinh thần. Chử Điềm và Phương Triết đi bộ trên phiến đá xanh bị mưa xối ướt đẫm, mắt nhìn xung quanh.
Bởi vì sau cơn mưa, người nơi đây cũng không nhiều, cho nên Chử Điềm rất dễ dàng tìm được Mạnh Phàm. Cô ấy đưa lưng về phía họ, ngồi trong cái đình nhỏ ở vườn hoa, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn trời, bên cạnh có một người đàn ông trung niên cầm khăn lông và bình nước trong tay, lặng lẽ ở bên cạnh cô ấy.
Giờ phút này, trực giác của Chử Điềm nói cho cô biết người này là Mạnh Phàm. Mà lời Phương Triết nói một giây sau cũng đã xác minh ý nghĩ của cô. Anh ta chỉ chỉ vào đình nhỏ, nói cho cô biết:
“Mạnh Phàm đang ở đó.”
Chử Điềm trông từ phía xa.
“Cô ấy ngồi đó làm gì?”
“Trước kia có một lần, lúc cô ấy ngồi ở đó nhìn thấy một chiếc máy bay quân sự bay qua đỉnh đầu. Cho nên…”.
Chử Điềm cảm thấy trái tim mình co thắt mãnh liệt, rất lâu không nói nên lời. Hai người đứng yên tại chỗ trong chốc lát, Phương Triết quay đầu hỏi cô:
“Muốn đến đó xem thử không?”
Chử Điềm suy nghĩ rồi từ từ lắc đầu. Tuy nhiên lúc hai người đang định rời đi, phía sau bỗng truyền đến một giọng nói:
“Bác sĩ Phương.”
Phương Triết quay đầu lại, thấy rõ ràng người gọi anh ta là Mạnh Ngọc Hòa. Ông vốn đang ngồi trong đình nhỏ, lơ đãng quay người lại nhìn thấy Phương Triết, liền định đến bắt chuyện chào hỏi. Phương Triết liếc nhìn Chử Điềm, nói với Mạnh Ngọc Hòa:
“Tôi không có việc gì nên đi dạo ở đây, bác không ở bên cạnh Mạnh Phàm sao?”
“Không sao.” - Mạnh Ngọc Hòa quay đầu lại liếc nhìn con gái - “Tôi đến nói xin lỗi với bác sĩ, hôm qua tâm trạng nhà tôi không tốt, nói chuyện khó nghe một chút, nhưng tuyệt đối không có ý nhằm vào bác sĩ. Tình trạng con gái tôi bác sĩ cũng hiểu, điều trị nhiều năm thế này vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, trong lòng hai chúng tôi đều sốt ruột…”
“Không cần nói vậy đâu ạ.” - Phương Triết ngắt lời ông, vẻ mặt ôn hòa - “Tôi biết rõ bác gái là người thế nào, lời bác ấy nói tôi cũng không để trong lòng.”
Mạnh Ngọc Hòa cười đôn hậu.
“Vậy thì tốt rồi.” - ông nói, thấy Chử Điềm đứng bên cạnh liền thuận miệng hỏi - “Bác sĩ Phương, cô này là ai vậy?”.
Phương Triết liếc nhìn Chử Điềm, thấy cô chẳng mảy may cử động, không có ý đáp lời, liền thuận miệng nói:
“Là một người bạn của tôi.”
Theo lời anh ta, Chử Điềm khẽ gật đầu. Mạnh Ngọc Hòa “Ồ” một tiếng, ánh mắt nhìn Chử Điềm hơi khác. Chử Điềm biết có lẽ ông ta đã hiểu lầm gì rồi, nhưng giờ phút này cô không muốn cho ông ta biết thân phận thật sự của mình, nên cũng không giải thích. Cô nghiêng đầu nói với Phương Triết:
“Đi thôi.”
Ebook lưu hành nội bộ
Sau khi thấy Mạnh Phàm, Chử Điềm ngủ không ngon giấc mấy đêm liền. Lúc trước khi nghe Từ Nghi giải thích một buổi thì trong lòng cô chỉ để ý có chút, nhưng đáng lẽ ra sau khi gặp Mạnh Phàm xong thì lòng cô phải buông bỏ hết chuyện này mới đúng. Mà đến hôm nay, quả thật cô không để ý nhiều nữa, nhưng không biết tại sao trong giấc mơ của cô luôn xuất hiện hình ảnh Mạnh Phàm đưa lưng về phía cô nhìn bầu trời. Dù chỉ là giấc mơ, nhưng hình ảnh ấy lại hiển hiện quá mức rõ ràng.
Tình trạng này kéo dài một tuần liền. Chử Điềm soi gương, phát hiện dưới mắt mình xuất hiện quầng thâm rõ ràng, nhất thời không biết phải làm sao nữa.
Vất vả lắm mới chịu được đến thứ Bảy, vốn hẹn Hà Tiêu đi xem đồ dùng trong nhà, nhưng cô nàng lại có việc đột xuất nên hủy hẹn. Chử Điềm liền thoải mái ở nhà ngủ bù. Đang ngủ ngon, điện thoại di động bỗng đổ chuông làm cô thức giấc. Chử Điềm vội vàng cầm điện thoại lên nghe lập tức.
Có lẽ tâm trạng cô bày ra quá rõ ràng, người bên đầu kia điện thoại bị cô làm đứng hình, im lặng trong giây lát mới khẽ hỏi:
“Điềm Điềm, có phải con không?”
Tiếng nói này rõ ràng là của mẹ chồng cô, mẹ của Từ Nghi, Tống Khả Như. Chử Điềm mất vài giây phản ứng, từ từ bò dậy khỏi giường:
“Là con đây mẹ.”
Tống Khả Như cười:
“Vậy thì tốt, mẹ còn tưởng rằng gọi nhầm số nữa.”
Chử Điềm chán nản vô cùng:
“Xin lỗi mẹ, vừa nãy con đang ngủ, nhất thời bị đánh thức nên…”
“Không sao, là mẹ gọi không đúng lúc.” - Tống Khả Như ôn hòa - “Là vậy, mẹ đi công tác về, đúng lúc đi ngang qua cổng khu nhà con, muốn hỏi xem con có ở nhà không, có thời gian không, mẹ muốn gặp con chút.”
“Đương nhiên là có thời gian ạ.” - Chử Điềm vội vàng xuống giường, kéo rèm cửa nhìn ra ngoài - “Khi nào mẹ đến ạ?”
“Chừng hai mươi phút nữa.”
“Dạ, con ở nhà chờ mẹ.”
Cúp điện thoại, Chử Điềm vội vàng xông vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau khi sửa soạn thỏa đáng thì vội vội vàng vàng đun nước pha trà, nhân thời gian này lại kiểm tra lại lần nữa căn phòng mà tối hôm qua trước khi ngủ cô đã thu dọn, xem có chỗ nào bừa bộn hay không. Sau khi tất cả chuẩn bị sẵn sàng, cô thay quần áo, mới vừa cài chiếc cúc áo cuối cùng thì tiếng gõ cửa vang lên.
Thời gian chính xác, Chử Điềm mừng thầm đi mở cửa cho mẹ chồng. Tống Khả Như đứng bên ngoài đầu tóc chỉnh tề, mặc một bộ vest đen, điển hình là tuýp phụ nữ của công việc. Đeo một chiếc kính gọng màu champagne, mang đậm phong phạm giáo sư. Có điều là cần phải lờ đi đống túi lớn túi nhỏ chồng chất bên chân bà.
Chử Điềm vốn định cất tiếng chào bà, nhưng nhìn thấy những thứ này lại đứng sững sờ:
“Mẹ, đây là…”
“Mang đồ vào trước rồi nói.”
Tống Khả Như nói, xắn tay áo vest lên, xách hai túi to vào trước. Chử Điềm chớp chớp mắt, hồi phục lại tinh thần, cũng vội vàng mang đồ vào trong theo bà.
“Mẹ, một mình mẹ mang nhiều đồ như vậy từ cổng lên lầu ạ? Sao mẹ không bảo con một tiếng để con đi đón mẹ?”
Chử Điềm vất vả nhấc hai túi nhỏ trong một cái túi lớn lên, mở ra nhìn xem, là hồ đào rang bột.
“Tự mình mẹ mang lên được, gọi con làm gì?” - Tống Khả Như phủi bụi trên tay, kiểm tra đồ bà mang đến, nở nụ cười thỏa mãn - “Mẹ nói này Điềm Điềm, những món này đều bồi bổ sức khỏe, để đây mỗi ngày con đều phải ăn. Mẹ thấy dáng con rất cao, nhưng người lại quá gầy, sức khỏe cũng vì vậy mà yếu ớt.”
Chử Điềm vội thoái thác: “Nhiều vậy con ăn không hết đâu.”
“Không được.” - Tống Khả Như vung tay - “Mẹ bảo con ăn thì ăn, dưỡng thân thể khỏe mạnh, nếu không đến lúc sinh em bé con sẽ phải chịu khổ rất nhiều.”
Nói rồi bà vỗ vỗ lưng Chử Điềm.
“Được rồi, mẹ vào phòng vệ sinh trước, đi cả quãng đường còn chưa rửa tay nữa.”
Chử Điềm ở nguyên tại chỗ, mở mấy túi đồ Tống Khả Như mang đến ra xem thử. Đều là những món ngũ cốc, hồ đào, táo tàu, thậm chí còn có hai con gà mái và ba con bồ câu. Làm sao một mình cô ăn hết chỗ này được chứ?
Chử Điềm hơi quẫn, bất giác tâm trạng có chút thấp thỏm vì gặp mẹ chồng từ từ bình phục lại. Nước trong bếp đã sớm đun sôi, nhân lúc mẹ chồng rửa tay, cô rót một bình trà mang ra, châm cho bà một tách, đặt trên bàn.
Tống Khả Như đi ra ngoài nhìn những món đồ bà mang đến, nói:
“Những thứ này đều mua ở quê, tuy trong thành phố cũng có nhưng ít nhiều đều trải qua chế biến, ăn vào không tốt.”
Lần này Chử Điềm đã có kinh nghiệm, đáp vâng rồi đưa tách trà cho bà. Tống Khả Như quả thật hơi khát, uống một hơi cạn sạch, lại tự rót thêm một tách.
“Điềm Điềm, khoảng thời gian trước có phải con bị viêm ruột thừa làm phẫu thuật không?”
Chử Điềm hoảng hốt:
“Mẹ biết rồi ạ?”
“Gọi điện thoại cho cô út con, nhất thời cô con lỡ miệng nói ra.”
Tống Khả Như cười cười, Chử Điềm mím môi.
“Làm tiểu phẫu thôi ạ. Bởi vì không có vấn đề gì lớn nên không báo cho ba mẹ biết.”
Nghe vậy, Tống Khả Như liếc nhìn cô qua mắt kiếng, Chử Điềm bị nhìn có chút căng thẳng. Bà không khỏi khẽ mỉm cười:
“Không phải mẹ trách con, chẳng qua sau này gặp chuyện nhất định phải báo cho mẹ và ba con biết. Cho dù ba mẹ không có ở đây cũng sẽ cho người đến chăm sóc con, tuyệt đối không để một mình con vượt khó. Bên chỗ cô út con cũng bận việc, không thể phiền cô con mãi, đúng không?”
Chử Điềm rất phối hợp gật đầu, nhưng trong lòng không nhịn được oán thầm, quả nhiên là hai mẹ con, nói chuyện giống hệt nhau.
“Lần này Từ Nghi có về không?”
“Về… có về ạ. Có điều chỉ ở ba bốn ngày…”
Chử Điềm trả lời hết sức cẩn thận. Tuy nhiên Tống Khả Như lại khẽ cười, thản nhiên nói ba chữ.
“Thằng nhóc này…”
Ý không rõ, nhưng Chử Điềm không dám hỏi nhiều. Lại ngồi chốc lát, Tống Khả Như đứng dậy cáo từ. Bà đã ở bên ngoài nghiên cứu suốt cả tháng trời, vừa trở về thành phố B đã đến nhà thăm cô, Chử Điềm cảm động nhưng cũng không dám khách sáo giữ bà ở lại dùng cơm. Bởi vì bây giờ bà rất cần được nghỉ ngơi.
Chử Điềm mang theo chìa khóa đưa bà xuống lầu đến cổng khu để bắt xe. Cô nói muốn đích thân lái xe đưa bà về, nhưng bị bà từ chối. Lúc chờ xe, Tống Khả Như đột nhiên lấy một phong bì từ trong túi ra, giao cho Chử Điềm.
“Đây là mẹ và ba con đã bàn nhau, con cất đi, mật mã là sáu số cuối trong chứng mình nhân dân của Từ Nghi.”
Chử Điềm hơi kinh ngạc mở ra xem, kết quả lấy được một tấm thẻ từ bên trong. Cô hoảng sợ vội cất vào, trả lại cho mẹ chồng:
“Mẹ, con không thể nhận.”
Tống Khả Như cau mày.
“Sao không thể nhận, lẽ nào có người cầm dao kề vào cổ con ép con không được nhận tiền của ba mẹ? Cất đi!”
“Không phải, mẹ hiểu lầm rồi.” - Chử Điềm vội nói - “Con và Từ Nghi đều làm ra tiền, tiền cũng đủ cho bọn con tiêu, không cần lấy từ nhà đâu ạ.”
“Chút lương còm cõi của nó mua được gì chứ?” - Tống Khả Như khẽ cười khẩy - “Tiền này con nhận đi, bất kể là bản thân hay trong nhà, cần gì con cứ mua, mẹ và ba con cũng không hy vọng con đi theo Từ Nghi mà phải chịu ấm ức.”
“Điều này… dĩ nhiên là không ạ.”
Chử Điềm nhức đầu, cô làm sao nói lại được một giáo sư đại học chứ! Nhưng cô cũng không thể lấy tiền của mẹ chồng được. Không liên quan đến khí phách gì, chỉ riêng mối quan hệ giữa chồng cô và người nhà, cô đã không dám nhận rồi.
Đang lúc rối rắm, một chiếc taxi bỗng chạy tới, dừng ngay ở cổng khu nhà họ. Tống Khả Như đi lên trước, Chử Điềm cho rằng bà định đi, cuống quýt cản bà lại: “Mẹ, tiền này…”
Lời còn chưa nói hết, chợt thấy mắt Tống Khả Như chợt sáng ngời: “Từ Nghi!”
Hả? Chử Điềm u mê, quay lại nhìn lại thấy một người mặc quân phục bước xuống xe taxi, đang đi về phía họ. Mà người đó chính là Từ Nghi.
Người cô chờ mong đã lâu đột ngột xuất hiện trước mặt, nhưng cảm giác đầu tiên của Chử Điềm không phải là ngạc nhiên, vui mừng hay xúc động mà là hoảng hốt vô cớ. Cô chớp chớp mắt nhìn Từ Nghi, như có lời muốn nói.
Từ Nghi không nói với cô, chỉ đứng bên cạnh nhìn mẹ mình: “Mẹ, mẹ đến rồi à.”
Tống Khả Như chăm chú nhìn anh một lúc lâu mới nói. “Vừa định đi.”
Lời này vừa thốt ra, chiếc taxi chở Từ Nghi khi nãy đã chạy đến. Tài xế hạ cửa xe xuống nhìn Tống Khả Như hỏi: “Bà chị, khi nãy là chị ngoắc xe à? Bây giờ còn đi không?”
Tống Khả Như cau mày lại, có chút không vui nhìn người tài xế, trong lòng phiền gã lắm chuyện. Trái lại Từ Nghi bước đến mở cửa ghế lái phụ ra, sau đó nói với tài xế: “Khu hoa viên Sâm Giang thành phố mới.”
Vừa nói vừa đưa một trăm đồng. Thấy cảnh trước mắt, sắc mặt Tống Khả Như khó nhìn hơn. Bà lạnh lùng liếc nhìn con trai, tự mình mở cửa sau ngồi vào. Từ Nghi cũng không giận, quay người lại, cầm lấy phong bì từ tay Chử Điềm, đưa qua cửa sổ xe.
“Tiền ba và mẹ kiếm cũng không dễ gì, đừng vung xài bên ngoài lung tung.”
Tống Khả Như không nhận, hỏi ngược lại.
“Mẹ vung xài bên ngoài sao? Chỗ tiền này là mẹ cho con dâu mình.”
“Chuyện này càng không nhọc ba mẹ quan tâm.” - Từ Nghi cười cười - “Điềm Điềm là vợ con, dĩ nhiên là để con nuôi.”
Tống Khả Như bị anh nói chặn họng, trong lòng tức sắp điên, nhưng vẻ mặt vẫn duy trì bình tĩnh, nhưng hơi thở lại dồn dập. Hai mẹ con giằng co cách cửa sổ xe như vậy, bỗng nhiên Tống Khả Như đưa tay nhận lấy phong bì, ném phăng nó về phía xa.
Chử Điềm kinh ngạc “A” lên, Từ Nghi cũng không ngờ bà sẽ như vậy, mắt khẽ động, nhưng vẫn sững sờ tại chỗ.
Dường như tất cả cơn giận của Tống Khả Như đều tan mất, bà phủi tay, vô cùng ung dung nói với tài xế: “Lái xe!”
Từ Nghi thẳng lưng, đứng nghiêm tại chỗ nhìn xe taxi hất bụi rời đi. Khẽ mím môi mỏng, anh quay người, đưa tay kéo Chử Điềm: “Đi, về nhà!”
Bước chân Chử Điềm có chút chần chừ.
“Phong bì kia.”
“Không cần để ý.”
Từ Nghi nói ngắn gọn dứt khoát, nhưng như vậy sao được! Chử Điềm buông tay anh ra, chạy đến nhặt phong bì lên. Hai người im lặng đi về nhà, mở cửa ra, đống ngũ cốc bày dưới đấy cực kỳ chói mắt. Từ Nghi nhìn thoáng qua, khẽ nhíu mày.
Nhớ lại tình cảnh Từ Nghi bắt gặp Tống Khả Như ở nhà trước đó, Chử Điềm cảm thấy phải nói hai câu vì mình.
“Chuyện này… em không định nhận tiền của mẹ, lúc chờ xe dưới lầu thì mẹ đưa cho em, em đang định trả lại cho mẹ thì kết quả anh về đến nhà.”
“Anh biết.” - nói xong, Từ Nghi cởi chiếc áo khoác quân đội.
Chử Điềm thở phào một hơi, bỗng cảm thấy bản thân căng thẳng mà không hiểu vì sao. Cô hơi dẩu môi: “Vậy sao anh không nói câu nào, làm em tưởng anh lại nổi giận như lần trước.”
Cô nói xong còn làm ra vẻ bị uất ức. Từ Nghi thật phục năng lực làm nũng của cô, anh nhéo mặt cô.
“Dù sao anh cũng phải bình tĩnh lại chứ, chuyện khi nãy cũng đâu tốt lắm.”
“Cho nên nói anh ngốc mà. Nếu đổi lại là em, thật sự không trả được thì em nhận trước đã.”
“Cần tiền của ba mẹ làm gì?” - Từ Nghi liếc nhìn cô - “Gần đây lại xài tiền lung tung rồi hả?”
“Không hề nhé!” - Chử Điềm muốn cắn anh - “Em muốn nói, sau khi nhận tiền, em có thể gửi EMS trả lại mà. Dĩ nhiên, người gửi phải viết tên của anh rồi.”
Thật đúng là… thông minh!
Rốt cuộc Từ Nghi đã nở nụ cười đầu tiên từ lúc trở về, anh đưa tay gãi nhẹ chóp mũi Chử Điềm. Nhưng Chử Điềm nào dễ dàng bị dỗ dành như vậy, cô còn có món nợ phải tính nữa kìa. Cô đưa tay vòng qua cổ Từ Nghi, kề sát vào anh nói:
“Em hỏi anh, anh trở về sao không báo với em hả?”
Từ Nghi vịn lấy eo cô theo phản xạ, nhìn đ môi tươi thắm của cô gần trong gang tấc, tiếng nói anh chợt trở nên khàn khàn:
“Không phải anh đã nói là cuối tuần về thăm em rồi sao?”
Một câu nói thành công nhóm lên cơn bùng phát của Chử Điềm. Cô nghiến răng, lay mạnh Từ Nghi.
“Đồng chí phó nông trường, từ lúc anh nói những lời này đến nay đã qua vô số cuối tuần rồi đấy!”
Từ Nghi thoáng mỉm cười, bàn tay vịn eo cô siết chặt, nhấc người cô hơi cao lên, cúi đầu hôn xuống. Trong nháy mắt Chử Điềm liền cảm thấy đầu óc choáng váng. Bởi vì nụ hôn của Từ Nghi từ trước đến nay đều không phải là kiểu dịu dàng. Cô cảm thấy càng lúc càng không thở nổi, cô nhẹ đấm anh một cái thì Từ Nghi mới từ từ buông ra. Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve vỗ về sau lưng cô, cô nghe thấy Từ Nghi nói với mình:
“Thu dọn đồ đạc, anh dẫn em đến một nơi.”
“Đi đâu thế?”.
Chử Điềm ngẩng đầu khẽ hỏi anh.
“Một nơi coi như là khu quản lý quân sự.”
Từ Nghi ra vẻ huyền bí. Nhưng mắt Chử Điềm sáng lên:
“Em nhớ anh nói anh đã được gọi về trung đoàn rồi, đi chỗ đó à?”
Từ Nghi nhẹ nhàng vuốt bả vai thon gầy mịn màng của cô:
“Không phải, bây giờ anh không còn ở trung đoàn thiết giáp nữa.”
“Lại điều đi nữa ạ?” - Thoáng chốc Chử Điềm trợn to mắt - “Vậy bây giờ anh lại bị điều đến đâu rồi hả?”
“Em đi thì sẽ biết.” - Từ Nghi khẽ gõ vào trán cô - “Anh đặc biệt xin phép đến đón em, em thay quần áo trước đi, anh xuống lầu lấy xe.”
Hai người lái xe xuất phát từ cổng khu nhà, đi một mạch thẳng về phía đông, lái vào Đông Giao, gần khu công nghệ cao nơi Chử Điềm làm việc. Chử Điềm ngồi bên cạnh càng tò mò:
“Rốt cuộc là chỗ nào? Rất gần chỗ làm của em.”
Từ Nghi im lặng, chỉ nhẹ nhàng nắm tay cô, bảo cô kiên nhẫn một chút. Cuối cùng xe dừng ở trước cổng một khu nhà, sau khi dừng hẳn Từ Nghi bảo cô xuống xe.
Chử Điềm bất ngờ “À” lên một tiếng:
“Đến rồi sao?”
Cô nghĩ thầm đây là khu quản lý quân sự gì nhỉ? Nơi này chẳng hề vắng vẻ, vị trí không đủ cơ mật, kém xa nơi cô từng đến. Xuống xe, Chử Điềm đứng bên ngoài đánh giá sơ lược bố cục “khu quản lý quân sự” này, phát hiện nó giống khu nhà bình thường y như đúc. Cô thoáng ngớ ra, quay đầu lại hỏi Từ Nghi:
“Đây là khu gia thuộc sao?”
“Khu gia thuộc của sư đoàn A, thuộc quyền sở thuộc của trung đoàn thiết giáp.”
“…” - Chử Điềm hơi lúng túng - “Dẫn em đến đây làm gì?”
Từ Nghi thoáng cười khẽ, nắm tay cô.
“Đi theo anh.”
Sau khi được lính gác cổng kiểm tra giấy chứng nhận, Từ Nghi dẫn Chử Điềm vào cổng khu gia thuộc. Suốt quãng đường đi mắt Từ Nghi luôn nhìn thẳng, nhưng Chử Điềm không nhịn được ngắm nghía khắp nơi, thỉnh thoảng còn khẽ kêu lên một tiếng.
Nơi này đúng là đầy đủ tiện nghi, có bãi đỗ xe, câu lạc bộ, sân bóng rổ, nơi tiếp khách, trạm y tế, vườn hoa và nhà trẻ. Lại còn có nhà trẻ nữa cơ đấy! Nơi này suy nghĩ quá chu đáo mà! Chử Điềm nhìn hết tất cả, vừa ao ước vừa tiếc nuối. Nếu như chồng cô còn ở trung đoàn này, vậy cô có thể ở khu cư xá lớn thế này rồi, chứ không phải như hiện tại… Tuy Từ Nghi chưa nói, nhưng cô cũng đã đoán được, họ chỉ có thể đến đây thăm một vị chiến hữu hoặc là lãnh đạo thôi.
Quả nhiên sau khi hai người đi đến tầng năm ở khu thứ hai đếm ngược trong khu gia thuộc, Từ Nghi gõ cửa nhẹ một ngôi nhà. Cửa nhanh chóng mở ra từ bên trong, một người đàn ông trung niên vẻ mặt hòa nhã ló đầu ra, nhìn thấy Từ Nghi thì hơi nghi ngờ.
“Cậu là?”.
Từ Nghi đưa tay:
“Chào anh, trưởng khoa Giả, tôi là Từ Nghi.”
“Ơ, cậu chính là Từ Nghi” - trưởng khoa Giả cười bắt tay - “Tôi biết cậu, khoảng thời gian trước Cố Hoài Việt đã nói với tôi tình hình của cậu rồi. Đúng lúc trong khu còn trống, tôi liền sắp xếp cho cậu trước một căn.”
“Phiền anh quá ạ.”
“Đừng nói vậy, đến lấy chìa khóa à? Cậu chờ chút” - trưởng khoa Giả giũ giũ áo khoác quân đội trên người, tìm trong nhà chốc lát rồi cầm một xâu chìa khóa đưa đến - “Đây, bây giờ cậu có thể đi xem nhà trước. Số nhà nằm trên chìa khóa, trở lại rồi hoàn thành thủ tục sau, dù sao cậu cũng không vào ở gấp.”
Từ Nghi nhận lấy, cầm trong tay.
“Cảm ơn anh, trưởng khoa Giả.”
Trưởng khoa Giả cười tít mắt xua xua tay. Chử Điềm vốn đang thở hổn hển đứng bên cạnh đã bình phục lại, khí oxy không đầy đủ, đầu óc có chút u mê. Sau khi đợi trưởng khoa Giả đóng cửa lại, rốt cuộc cô cũng phát hiện có điều không đúng lắm, vừa xuống lầu vừa kéo áo Từ Nghi hỏi:
“Chìa khóa gì? Nhà gì vậy?”
Từ Nghi dừng bước, quay đầu lại nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, khóe môi khẽ cong. Anh kéo tay Chử Điềm qua, đặt chìa khóa vào lòng bàn tay cô.
“Chìa khóa của chúng ta, nhà của chúng ta.”
Chử Điềm hoàn toàn ngây dại, trợn to hai mắt nhìn anh.
“Không phải… anh mới vừa nói đây là khu gia thuộc của trung đoàn thiết giáp… Không phải… “ - Chử Điềm nói không mạch lạc cho lắm - “Không phải là anh không còn ở trung đoàn thiết giáp sao?”
“Em nghe thế nào vậy hả?” - Từ Nghi mỉm cười - “Anh nói đây là khu gia thuộc của sư đoàn A nơi trung đoàn thiết giáp sở thuộc, nhưng khu nhà thuộc sư đoàn.”
Chử Điềm ngẫm nghĩ:
“Có gì khác nhau sao?”
“Cho nên tất cả sĩ quan làm việc tại đơn vị trực thuộc sư đoàn A đều đủ tư cách xin nhà ở nơi đây.”
“Nhưng anh không phải…”
Từ Nghi hít sâu một hơi, giải thích:
“Anh được điều đi nơi khác, điều đến đơn vị trực thuộc sư đoàn A rồi.”
“…”
Ánh mắt Chử Điềm nhìn anh rất ngốc nghếch. Từ Nghi hơi bất đắc dĩ. Anh đã nói đến nước này nhưng sao cô vẫn chưa hiểu nhỉ? Anh cau mày lại, đang suy nghĩ làm sao giải thích rõ với cô thì Chử Điềm bỗng hoảng hốt kêu lên, cả người nhào vào người anh, ôm lấy anh bằng cả tay lẫn chân.
“Ông xã!” - cánh tay cô ôm anh hơi run - “Em không thể tin được!”
Thật đúng là… khó trêu chọc mà. Từ Nghi nhẹ vỗ lưng cô hỏi:
“Không tin tưởng anh vậy sao?”
“Không phải.” - cô cọ vào vai anh, lắc đầu liên tục - “Em còn tưởng rằng… anh lại bị điều đến chỗ khác, không ngờ anh được điều trực tiếp đến nơi trực thuộc sư bộ, càng không ngờ chúng ta còn có nhà.”
Cô đang nói chợt ngẩng đầu, mắt tỏa sáng nhìn anh.
“Từ Nghi, em thật sự yêu anh chết đi được!”
Niềm vui mừng đến quá đột ngột, cô giống như thật sự có chút khó chống đỡ. Dường như Từ Nghi cũng bị tâm trạng của cô lây nhiễm, vẻ mặt nhu hòa, suýt nữa đã không chú ý đến mình đang ở đâu mà muốn hôn cô một cái. Tuy nhiên, trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa đóng cửa, có người muốn xuống lầu. Anh nhanh chóng khôi phục lại lý trí, thả cô xuống:
“Đi, đi xem nhà thôi.”
Nhà phân cho hai người thuộc khu ba, tòa nhà số hai, dãy thứ ba đếm ngược. Hai người đứng ở tầng ba, Từ Nghi lấy ra chìa khóa, nhẹ nhàng xoay tròn, mở cửa nhà ra.
Lần trước, lúc ở nông trường, Từ Nghi đã tiêm dự phòng trước cho cô, nói rằng với cấp bậc của anh không được phân nhà tốt, nên Chử Điềm đã chuẩn bị tâm lý đâu ra đấy. Tuy nhiên, tình hình này lại tốt hơn trong tưởng tượng của họ nhiều.
Chử Điềm kinh ngạc “Òa” một tiếng, kích động mở từng ngóc ngách trong nhà ra xem. Từ Nghi đi theo sau cô, đợi cô xem xong mới nói:
“Có lẽ nhà hơi nhỏ, nhưng mà…”
“Không nhỏ đâu!” - Chử Điềm quay người chỉ chỉ vào lồng ngực anh - “Đồng chí, đừng yêu cầu cao như vậy.”
Từ Nghi bị cô chọc cười, biết bây giờ cô thật sự rất vui. Nhìn hết cả căn nhà, anh đứng ở phòng khách nói:
“Anh từng nghĩ, căn nhà này thuộc về sản nghiệp quân đội, nên chúng ta sẽ không tốn công sửa sang, đồ gia dụng cũng không cần quá hoa hòe.”
Chử Điềm gật đầu, trải qua một lần sửa sang và dọn nhà, cô thật sự ý thức được hai mục này đều quá hao phí tinh lực và thể lực.
Nếu đại thể đã có, phương án dọn nhà cũng nhanh chóng thành hình trong đầu. Từ Nghi nói tiếp:
“Hiện tại đồ đạc trong nhà kia không cần di dời, giường, bàn, tủ vân vân… đồ đạc ở đây đều rất đầy đủ. Đồ đạc của anh mang theo người, em chỉ cần dành một ngày dọn đồ đạc em cần qua là được.”
“Căn phòng này hơi lớn, coi như phòng ngủ chính, giường đã có, hơi cứng nhưng ngủ tốt cho thân thể. Có thể đặt vài món linh tinh, nhưng không nên bày nhiều đồ, nếu cần có thể đổi thành thư phòng cho em.”
“Phòng vệ sinh không cần tu sửa, trong khu nhất trí cung cấp nước nóng hai mươi bốn giờ. Điện nước đều đầy đủ, duy nhất cần mua thêm có lẽ là đồ dùng phòng bếp, cái này để anh làm.”
“Nếu hai người ở thì đơn giản một chút, tương lai có con… “ - nói đến đây, Từ Nghi ngập ngừng – “Có thể chúng ta không ở đây được nữa.”
Nói xong, anh quay mắt lại, phát hiện Chử Điềm đang sững sờ nhìn anh chằm chằm. Từ Nghi xua xua tay trước mặt cô:
“Sao vậy?”
Chử Điềm lấy lại tinh thần, khẽ mím môi, sau đó không nhịn được lại nhoẻn môi cong.
“Em xem như nghe rõ rồi, đối với nhà cửa anh chỉ yêu cầu bốn chữ: Đơn giản, thực dụng.”
Từ Nghi khẽ cười.
“Anh đi lính lâu như vậy, đã quen nhấc ba lô lên là đi, nên suy nghĩ vấn đề cũng rất đơn giản. Nếu em không hài lòng, vậy chúng ta cứ sửa theo cách em thích.”
“Không cần đâu.” - Chử Điềm bật dậy bóp cổ anh - “Đây là anh muốn giao vấn đề lại cho em à!”
Quả thật là càng lúc càng thông minh. Từ Nghi để mặc cô càn quấy một hồi, bỗng đưa tay bắt lấy cánh tay cô. Ánh mắt anh bình tĩnh, dịu dàng nhìn thẳng vào cô.
“Anh đã cho em cơ hội rồi nhé, là tự em không cần đấy.” - Anh nói, môi nở một nụ cười tươi - “Cho nên trở về lo liệu tùy quân đi, dọn dẹp nhà cửa rồi dời qua đây.”
Giờ Chử Điềm mới hiểu được hóa ra anh mới vừa mượn lời cô để cho cô một chiếc lồng, thật là quá thâm độc. Nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt của anh thì cô không thể nào nói lời cự tuyệt được, huống chi lòng cô thật sự chẳng hề muốn cự tuyệt.
Bởi vì cô nhìn thấy, lúc nãy khi anh mặc sức tưởng tượng và sắp xếp nhà mới của họ, đôi mắt anh sáng ngời biết bao, tia sáng ấy quả thật khiến người khác lóa mắt. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh kỳ vọng vào tương lai của họ như thế.
“Được.”
Trả lời thẳng tuột như thế khiến hai người đều bật cười. Sau khi quyết định chuyện lớn, hai người lại xem nhà thêm chốc lát. Trước khi đi, Từ Nghi thật sự đưa Chử Điềm đến thăm một vị lãnh đạo ở khu nhà này. Là Cố Hoài Việt - tham mưu trưởng của sư đoàn anh, có thể được phân căn nhà này, anh ấy đã góp sức không nhỏ.
Lúc đến nhà, tham mưu trưởng đang nấu cơm tối, gia đình tham mưu trưởng cố giữ họ lại, hai người cũng ở lại dùng cơm. Khi ăn bữa tối này, Từ Nghi uống khá nhiều rượu, Chử Điềm cũng quen được vài người bạn. Gia đình của tham mưu trưởng có Nghiêm Chân và hai đứa con của chị ấy, Cố Gia Minh và Cố Manh Manh.
Do Từ Nghi uống nhiều rượu nên khi trở về Chử Điềm lái xe. Có điều chính trị viên Từ không hề nhàn rỗi, ngồi trên ghế lái phụ, phụ giúp cô quan sát tình hình giao thông. Vì để Chử Điềm chuyên tâm lái xe, suốt quãng đường Từ Nghi chẳng hề nói chuyện với cô. Nhưng Chử Điềm thỉnh thoảng nhìn sang, phát hiện mắt anh sáng quắc lạ thường.
Lẽ nào do anh uống rượu bị say? Chử Điềm suy đoán. Sau khi kết hôn, cô gần như chưa từng thấy anh uống rượu, nhưng cô biết, tửu lượng của anh rất tốt. Có thể nói, phàm đã từng đi lính trong quân đội, tửu lượng ai cũng cơ bản đều cao.
Cô liên tiếp liếc nhìn khiến Từ Nghi chú ý, chính trị viên Từ nghiêng đầu nhìn cô, dặn dò:
“Chú tâm lái xe, cứ nhìn anh mãi làm gì?”
“Em lái rất tốt mà.” - Chử Điềm bất mãn “Hứ” anh - “Em hỏi anh, hôm nay em nghe tham mưu trưởng Cố nói chúng ta đều là người một nhà, đây là ý gì?”
Từ Nghi ngả người dựa vào ghế, hỏi cô:
“Tham mưu trưởng họ gì?”
Chử Điềm muốn cắn anh, anh cho rằng cô là con ngốc sao? Là họ Cố mà! Không đúng! Trong đầu chợt lóe sáng, cô kinh ngạc hỏi ngược lại.
“Là người nhà của dượng út hả? Hai người họ là anh em à?”
Từ Nghi không nhịn được ho khan hai tiếng, bật cười nói: “Là chú cháu.”
Chử Điềm hơi lúng túng, nhưng sau đó cảm thấy rất lý thú.
“Vòng một vòng lớn như vậy, hóa ra đều là người một nhà.”
Từ Nghi cũng cảm thấy thế giới này quá đỗi kỳ diệu. Rẽ qua nhiều khúc cua, cuối cùng người con gái này vẫn thuộc về anh. Thật ra Từ Nghi còn có một chuyện không nói cho Chử Điềm biết. Hôm nay sau khi dùng cơm xong, anh và Cố Hoài Việt vào thư phòng nói chuyện một lát, thuận tiện xin anh ấy nghỉ phép cuối năm. Tính đến cuối năm nay, anh và Chử Điềm đã kết hôn được một năm, nói chính xác là đã lĩnh giấy đăng kí kết hôn được một năm rồi, nhưng đến nay vẫn chưa tổ chức đám cưới.
Ban đầu lúc đăng ký kết hôn, mẹ Chử Điềm đang nằm viện, vốn định đợi sức khỏe bà khá hơn một chút mới tổ chức lễ cưới. Nhưng sau đó bệnh tình bà nặng thêm, không bao lâu thì qua đời. Cảm xúc Chử Điềm rất tệ, mà mẹ vừa qua đời chưa bao lâu đã đãi tiệc cưới cũng không thích hợp lắm. Không ngờ vẫn kéo dài đến bây giờ. Lẽ ra năm nay anh vừa được điều đến đơn vị mới không nên xin phép nghỉ, nhưng Cố Hoài Việt nghe lý do của anh, vẫn phê chuẩn, điều này khiến Từ Nghi cảm ơn từ tận đáy lòng. Anh muốn cho cô một lễ cưới, việc này nh vốn suy nghĩ đã lâu rồi, cuối cùng hôm nay cũng có tin mừng, anh bỗng có cảm giác an nhàn mà trước nay chưa từng có.
“Này, sao không nói nữa? Ngủ rồi hả?”
Nhận thấy Từ Nghi im lặng quá lâu, Chử Điềm bèn gọi anh. Từ Nghi hoàn hồn, nghiêng đầu sang, bỗng nhiên anh cầm tay cô. Chử Điềm bị hành động này của anh làm giật mình, may mắn là lúc này đang dừng xe chờ đèn đỏ. Đang định nói anh vài câu, quay sang lại phát hiện anh đang chăm chú nhìn cô không hề chớp mắt, trong vẻ an tĩnh mang theo sự dịu dàng và yêu thương không hề che giấu.
Ánh đèn ven đường ngoài cửa sổ vút qua mắt anh, đồng thời cũng mê hoặc đôi mắt cô. Chử Điềm chớp mắt, cho rằng mình nhìn lầm, nhưng Từ Nghi cười, khẽ khàng nói:
“Điềm Điềm, hôm nay anh rất vui.”
Chử Điềm không biết vì sao anh đột nhiên xúc động như vậy, nhất thời sửng sốt ngây ra, tiếng còi xe phía sau làm cô bừng tỉnh. Quay đầu lại, đèn xanh đã sáng lên, cô vội vàng rút tay lại rồi khởi động xe. Đến khi lái qua ngã tư, lúc cô định hỏi rõ ràng thì phát hiện Từ Nghi đã ngủ thiếp đi rồi.
Được thôi…
Chử Điềm bất đắc dĩ nghiêng đầu qua tiếp tục lái xe, dường như là… lòng cô cũng cảm nhận được xíu xiu ngọt ngào giống lòng anh vậy.
Bầy Hạc Bầy Hạc - Scotland Chiết Nhĩ Miêu Bầy Hạc