Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: Thần Đông
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mr Thích
Số chương: 238
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4006 / 88
Cập nhật: 2014-11-21 10:19:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2: Thủy Thiên Ngân.
ộc Cô Bại Thiên cười nói: “A, Thủy Tinh. Vì sao cô lại làm như thế? Làm thế này đâu có gì tốt với cô đâu
Thủy Tinh nói: “Thủy Tinh trai là võ lâm thánh địa, tôn chỉ ban đầu là trảm yêu trừ nghiệt, khuông phò võ lâm chính nghĩa. Ta tuy chỉ là một cô gái, những vẫn hiểu được những đạo lý đó. Ta muốn làm một chút gì đó cho người võ lâm, ta không muốn nhìn thấy có nhiều người nữa chết dưới tay ngươi, ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi từng bước từng bước đọa lạc thành ma, Độc Cô Bại Thiên, ngươi dừng tay lại đi.”
Độc Cô Bại Thiên nói: “Được, vậy cô hãy đợi ta một đoạn thời gian, ta xử lý xong những việc cần làm, rồi sẽ quy ẩn”.
“Ngươi nói thật chứ?” Thủy Tinh đầy vẻ kinh ngạc
“Đương nhiên. Đại trương phu nhất ngôn kí xuất, tứ mã nan truy. Ta nói đã nói là làm.”
Thủy Tinh đột nhiên run rẩy nói: “Có phải ngươi muốn sau khi huyết tẩy võ lâm, rồi mới quy ẩn. Nếu là như vậy, thì sự quy ẩn của ngươi đâu có ý nghĩa gì đâu”.
Độc Cô Bại Thiên nói: “Yên tâm, ta không giết lạm sát vô cớ, ta chỉ muốn tiêu diệt một số đại ác nhân thật sự, ha ha, coi như là một kẻ làm ma như ta vì võ lâm mà cống hiến.”
Thủy Tinh càng khẩn trương nói: “Những ác nhân chân chính mà ngươi nói chỉ là những người đó, ta biết ngươi vẫn có thành kiến đối với thánh địa. Nhưng ngươi không thể vì cơn giận của một người mà tìm đến thánh địa. Thánh địa truyền thừa ngàn năm, đã có rất nhiều cống hiến cho võ lâm. Cho dù đôi lúc không công bằng, cũng không thể triệt để phủ định.”
“Ai, không ngờ trên giang hồ hỗn tạp vẫn còn có những cô gái tốt như cô, thật là khó gặp a. Cô yên tâm, ta nói muốn tiêu diệt những kẻ tà ác, quyết không giết nhầm một người tốt nào.”
“Hi vọng ngươi nói được có thể làm được”.
Độc Cô Bại Thiên nói: “Ta có thể cho có biết hành động hiện tại của ta. Cái mà ta muốn tiêu diệt trước tiên là tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị, cô không phản đối chứ?”.
“A” Thủy Tinh ồ lên một tiếng kinh ngạc: “Ngươi nói thật không? Gia gia của ta cũng muốn tiêu diệt bọn chúng, nhưng không tìm được căn cứ bí mật của bọn chúng, ngươi tìm được không?”.
Độc Cô Bại Thiên nghe Thủy Tinh đề cập đến gia gia của nàng, trên mặt đột nhiên hiện lên thần sắc cổ quái. Cách đây không lâu hắn một đêm chiến bát đế, lão võ đế đó đã ba lần cảnh cáo hắn, không được có ý đồ gì với Thủy Tinh. Không ngờ mới chỉ hơn chục ngày, Thủy Tinh không ngờ lại đến tận cửa. Nếu như mà để lão võ đế Thủy Tinh Ngân biết được, nhất định sẽ tức xì khói, nói không chừng còn vượt ngàn dặm truy sát hắn. Nghĩ đến bộ dạng hấp tấp vội vã của lão nhân chính nghĩa đáng kính đó, trên khóe miệng hắn xuất hiện một nét cười gian xảo.
“Đúng, ta muốn tiêu diệt cái ung nhọt mang họa đến cho võ lâm đó, mặc dù bây giờ chưa tìm ra được, nhưng sẽ sớm thôi.”
Thủy Tinh nhìn thấy hắn nhếch mép cười, liền hỏi: “Ngươi cười cái gì đó?”.
Độc Cô Bại Thiên cười nói: “Cuộc sống thật là kì diệu, lão quái đầu gia gia của cô gần đây còn cảnh cáo ta không được có ý đồ gì với cô, không ngờ hôm nay...hắc hắc”
Thủy Tinh đỏ mặt nói: “Gia gia của ta không phải lão quái đầu, ngươi không được gọi như vậy, còn nữa hôm nay...” Nói đến đây, nàng không nói nữa, nàng vội quay mặt sang một bên rồi nói: “Ngươi định một mình đối phó tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị sao?”.
Độc Cô Bại Thiên nói: “Không phải là cô muốn khuyên ta sớm ngày dừng tay sao, vậy thì hãy giúp ta đi. Ta cần sức mạnh của cô, đến lúc đó, nếu như ta điều tra được cứ điểm bí mật của tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị, ta muốn nhờ cô ở bên hỗ trợ, cô thấy thế nào?”.
Thủy Tinh nhíu mày nói: “Ngươi muốn nói là ta cùng ngươi liên thủ, điều này...đối với thanh danh của Thủy Tinh trai...ôi, được rồi, ta sẽ giúp ngươi lần này, ta không quan tâm người khác nghĩ thế nào, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc. Chỉ cần đến lúc đó ngươi đừng quên những điều ngươi đã nói hôm nay là được.”
Độc Cô Bại Thiên trong lòng có chút không yên, phát hiện có chút không phải với Thủy Tinh. Hắn căn bản muốn lợi dụng lực lượng của Thủy Tinh trai để tạo thế, nhưng trong lòng hắn có chút do dự. Hắn suy nghĩ một lúc, quyết định không quá làm khó Thủy Tinh.
“Đến lúc đó làm sao liên hệ được với cô, ta làm sao có thể tìm được cô?”.
Thủy Tinh nói: “Ta sẽ đến tìm ngươi, không cần ngươi tìm ta”.
Độc Cô Bại Thiên nói: “Được, khi nào có tin tức, ta lập tức thông báo cho cô”.
Hai người bắt đầu đạp tuyết quay về, dưới ánh trăng sáng và lạnh lẽo, bóng hai người đổ dài trên đất, Độc Cô Bại Thiên đột nhiên nảy sinh cảm giác không thật. Không ngờ hắn lại có thể cùng thánh địa tiên tử tản bộ dưới tuyết dạ, hắn không kìm được lại nhếch mép cười.
Thủy Tinh quay đầu lại hỏi “Ngươi cười cái gì vậy?”
“A, nếu như để người trong thiên hạ biết được chúng ta đi cùng nhau, ta đoán sẽ có rất nhiều thanh niên tuấn kiệt vô cùng bi phẫn, cho dù biết không địch lại ta, cũng sẽ tìm ta liều mạng, đương nhiên các vị tiền bối cũng thế, ta nghĩ gia gia của cô sẽ là người đầu tiên tìm ta quyết chiến.”
“Ngươi...nói bậy, gia gia rất tốt với ta, người tôn trọng các quyết định của ta, từ trước đến giờ chưa từng can thiệp vào chuyện của ta, hơn nữa lần này, ta cũng không có giấu người.”
Độc Cô Bại Thiên vô cùng kinh ngạc nói: “Cô đã báo trước với lão”.
“Ta gửi cho người một phong thư”.
“A…” Độc Cô Bại Thiên tức thì há hốc mồm ra: “Cô..cô gửi lại cho lão một bức thư, trời ạ, cô....ta...tiểu thư, muội muội, đại tỷ, cô...ôi. Phiền phức rồi đây, không cần vài ngày, lão đầu đó không giết đến tận nhà không được.”
Thủy Tinh cười đắc thắng: “Ngươi không phải là muốn tiêu diệt tổ chức sát thủ đệ nhị thiên hạ hay sao? Gia gia ta đến, không phải là rất tốt sao? Người có thể giúp ngươi một tay”.
Độc Cô Bại Thiên nhìn thấy bộ dạng đắc thắng của nàng, không kìm được ý nghĩ đen tối, hắn đột nhiên dùng hai tay ôm lấy Thủy Tinh, nói: “Dù gì thì gia gia của cô cũng đến, đến lúc đó ta có nói gì cũng vô nghĩa, lão sẽ không tin tưởng ta, vậy chi bằng trước lúc lão đến, ta thực sự làm chuyện xấu một chút”.
Thủy Tinh giãy giụa nói: “Tên vô lại nhà ngươi mau bỏ ta ra”.
Độc Cô Bại Thiên cười nói: “Cô không phải là khuyên ta quy ẩn, muốn gả cho ta sao, hiện giờ sao lại có bộ dạng thế này?”.
Thủy Tinh ngừng giãy giụa, ai oán nói: “Ta hi vọng ngươi sớm thối xuất giang hồ, nhưng ngươi có làm như vậy không? Nếu như ngươi làm vậy, ta nhất định sẽ cùng ngươi bỏ đi, đến lúc đó chúng ta hằng ngày ở cạnh nhau”. Nói đến đây, Thủy Tinh lại đỏ hết cả mặt lên.
Độc Cô Bại Thiên nhìn bộ dạng của nàng như vậy, trong lòng không nỡ bất kính đối với nàng, vội buông tay ra rồi nói: “Cho ta một khoảng thời gian”
“Được, ta đợi ngươi”
Hai người kết thúc cuộc đi dạo trong đêm tuyết rơi, trở về Tân Minh đô thành.
Độc Cô Bại Thiên nằm trên giường ngầm tính toán, bây giờ Ma giáo, Vân Yên các, Thủy Tinh trai hợp làm một, đảm bảo sẽ làm cho tổ chức sát thủ đệ nhị thiên hạ tan thành mây khói, thậm chí có thể tiêu diệt triệt để thế lực chống lưng cho tổ chức sát thủ đó.
“Hắc hắc, chính tà đại liên hợp, xem người thiên hạ còn gì để nói, ai, Thủy Tinh thật là một cô gái tốt. Lão đầu tử đó ngàn vạn lần đừng có tìm đến đây gây sự”.
Độc Cô Bại Thiên không biết, lúc này Thủy Thiên Ngân, gia gia của Thủy Tinh, đang điên cuồng tức giận.
“Tinh nhi làm sao lại có thể ngây thơ như thế? Làm sao chẳng nói lời nào đã tự động đi như thế, hài tử này quá thiện lương, làm như thế đâu có gì tốt, nhỡ tên Độc Cô tiểu tử đó...” Đến đây lão không dám nghĩ tiếp nữa, lão cảm thấy muốn điên lên.
“Nếu như tên xú tiểu tử đó dám động đến cháu gái của ta, ta...ta...khóc à. Không được. Ta phải nhanh chóng tìm được bọn chúng, làm sao có thể hi sinh hạnh phúc một đời của Tinh nhi để đánh đổi với tên tiểu tử khốn khiếp đó chứ.”
Sang ngày thứ hai, Thủy Tinh Ngân liền vội vàng rời khỏi Thủy Tinh trai, căn cứ vào lộ tuyến mà Thủy Tinh môn nhân cung cấp, lão nhanh chóng tiến về phía Tân Minh đô thành.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Tân Minh đế đô sóng gió sắp nổi lên, Ma giáo, Vân Yên các, Thủy Tinh trai ba đại thế lực bí mật tập hợp về đây.
Thông qua điều tra khắp nơi, cuối Ma giáo cũng phát hiện ra điều bất thường ở một tòa sơn trang bên ngoài Tân Minh đô thành. Những người ra vào đây đều vô cùng thần bí, hơn nữa trên người đều có khí tức đặc thù của sát thủ - sát khí.
Khi Độc Cô Bại Thiên biết được tin này, vô cùng tức giận, hắn cho đệ tử Ma giáo tiếp tục thám thính, sau đó đem tin tức này lần lượt thông báo với Hoa Vân Tiên và Thủy Tinh, nhắc bọn họ chuẩn bị cho tốt, sẵn sàng cho việc tấn công tổ chức sát thủ đệ nhị.
Đến ngày thứ ba, đệ tử Ma giáo cuối cùng cũng điều tra được tòa sơn trang đó chính là Tổng đà của tổ chức sát thủ, Độc Cô Bại Thiên trong lòng nặng như đá đeo. Đúng lúc mà hắn đang chuẩn bị bố trí nhân thủ, vị khách không mời mà đến Thủy Thiên Ngân như một trận cuồng phong lao vào khách sạn nơi hắn trú ngụ, không thèm gõ cửa, trực tiếp phá nát cửa tiến vào phòng của hắn.
“Độc Cô tiểu tử, ta liều mạng với ngươi, ngươi giấu cháu gái ta ở đâu rồi, mau giao ra cho ta, nếu không ta sẽ chưng ngươi lên, xào ngươi, nướng ngươi, luộc ngươi...ta với ngươi một mất một còn”. Sau khi lao vào phòng, Thủy Thiên Ngân chụp lấy cổ áo Độc Cô Bại Thiên, chằm chằm nhìn hắn.
“Uy, lão đầu mau bỏ ta ra, ta bị ngươi làm chết ngạt mất, ta mà chết đi, cháu gái lão sẽ thành quả phụ đó”.
Câu nói chọc tức của Độc Cô Bại Thiên, lập tức làm cho lão đầu gầm lên như sấm.
“Á à, tiểu tử ngươi làm ta tức chết đi được, ta chẳng đã cảnh cáo ngươi, ngươi dám động đến một cọng lông của cháu gái ta, ta sẽ băm ngươi ra thành vạn mảnh. Tên tiểu tử hỗn láo vô sỉ nhà ngươi, tại sao ngươi chẳng có điểm nào giống như gia gia của ngươi, Độc Cô Phi Vũ mặc dù cũng rất vô lại, nhưng tuyệt đối không phải là loại không biết xấu hổ, ngươi...đồ bại hoại...cháu gái đáng thương của ta...”
“Uy, lão đầu tử, ngươi nói năng phải có đạo lý một chút, ngưới nói là ta không được động đến cô ấy, ta thực sự không động đến, mà là cháu lão đụng đến ta trước”.
Thủy Thiên Ngân dùng lực lắc lắc người hắn nói: “Tên tiểu tử nhà ngươi da mặt còn dày hơn cả da heo, nói, cháu gái ta ở đâu, còn không mau mang nó giao cho ta”.
“Lão không phải tìm thấy ta sao, còn sợ không tìm thấy cháu lão”.
“Ta bắt ngươi phải mau giao cháu gái ta ra đây, cháu gái ngoan của ta nhất định đã phải chịu không ít khổ sở”.
Độc Cô Bại Thiên nói: “Ta cũng không biết cháu lão đang ở đâu, nhưng mỗi buổi tối cô ta đều đến đây, lão ở đây từ từ đợi đi”.
Thấy hắn nói như thế, trong lòng Thủy Thiên Ngân trong lòng lạnh giá, giống như một quả bóng bị xì hơi, lão một bệt xuống một chiếc ghế bên cạnh.
“Ai, Tinh nhi đáng thương, thật là mệnh khổ, gia gia đến muộn một bước, cháu đã rơi vào ma trảo. Ô...xin lỗi cháu. Sao cháu lại ngốc đến như thế, vì sau cháu lại làm như vậy? Muốn chỉnh đốn tên tiểu tử này sao không nói ra? Trước đây ta nể mặt gia gia của hắn, do đó mới chưa động đến hắn. Gia gia của cháu ngày trước cũng đâu phải tay vừa, có chiêu xấu nào mà chưa từng dùng qua. Ta tìm tám lão huynh đệ không thu thập được hắn, ta tìm mười tám người chả lẽ lại không làm được? Quang minh chính đại không được thì bí mật tiến hành chẳng được sao? Bí mật không được, tất cả các huynh đệ bắt toàn gia của hắn chẳng lẽ lại không được?”.
Độc Cô Bại Thiên nghe đến lạnh cả xương sống, trong lòng nghĩ: “Lão khốn này thực là độc ác, đó là trưởng lão của thánh địa sao? Giống như là một lão lưu manh hơn.”
Bất Tử Bất Diệt Bất Tử Bất Diệt - Thần Đông Bất Tử Bất Diệt