Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Tác giả: Thần Đông
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mr Thích
Số chương: 238
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4006 / 87
Cập nhật: 2014-11-21 10:19:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18: Hiêu Trương Bạt Hỗ.
ắt đế cảnh cao thủ lóe lên thần sắc phức tạp, sau cùng không ngoái lại, bỏ chạy ngay.
Độc Cô Bại Thiên cười lạnh: “Hắc hắc, đế cảnh cao thủ bảo vệ chính nghĩa, hình tượng vô địch trong võ lâm, đại hiệp coi nhiệm vụ là diệt trừ tuyệt thế hung ma mà cũng khuất phục ma uy để sống sót, hắc hắc. So với ma nhân giết người để sinh tồn như ta thì cao thượng hơn bao nhiêu nhỉ? Ta trải qua vô số sinh tử nhưng chưa từng tham sống sợ chết. Con người mà, miệng nói một đằng nhưng rồi cũng làm một nẻo. Hắc hắc...”
Độc Cô Bại Thiên thi triển Thần Hư bộ, lẹ làng bám theo.
Máu từ những vết thương li ti trên mình đế cảnh cao thủ nhuộm đỏ áo, toàn thân đỏ lòm. Ông ta không còn lựa chọn, người ta là dao thớt, mình là cá thịt, để sống sót thì phải vứt bỏ tôn nghiêm đế cảnh.
Nụ cười lạnh chế nhạo của hắn khiến ông ta giận giữ vô cùng, lửa giận lại tăng lên nhưng rồi tắt ngay…
Đế cảnh cao thủ và hắn quay lại tiểu trấn, hắn đánh vào vào lưng ông ta, xách ông ta vào khách sạn.
“Hắc hắc, ngày mai sẽ hay lắm đây.” Hắn nở nụ cười tàn nhẫn, chìm vào giấc mộng.
Sáng sớm, hắn đợi mặt trời lên ba con sào mới dậy rửa mặt, vỗ vào huyệt đạo đế cảnh cao thủ.
Ông ta tức giận: “Vì sao ngươi đánh ngất ta. Nói lời mà không giữ lời?”
“Nửa đêm nửa đêm chạy ngoài đường có ý vị gì, hiện giờ hẵng đi. Ta nói rồi, chỉ cần thoát được là ngươi tự do, nhưng phải chạy đến chỗ có người, bằng không ta bắt được là giết luôn. Hơn nữa mỗi lần bắt kịp là ta phải để lại một vết thương cho ngươi.”
Đế cảnh cao thủ hận hắn cực độ, trên nền tuyết trắng, hai nhân ảnh lao như bay, không để lại dấu vết. Người đi đường đều nhìn, tỏ vẻ chấn động.
Vô số bồ câu đưa thư bay về các hướng.
Nhất thời tin tức lan khắp mọi ngõ ngách Thanh Phong:
“Bẩm báo đường chủ, phát hiện hai tuyệt đỉnh cao thủ tỉ thí khinh công, hai người đạt đến cảnh giới đi ngàn dặm sóng không dấu chân, có lẽ là đế cảnh cao thủ.”
“Bẩm bang chủ, phát hiện hai tuyệt đỉnh cao thủ đến thành X.”
“Bẩm gia chủ, hai đế cảnh cao thủ đang đi rất nhanh.”
“... một đế cảnh cao thủ tựa hồ đang truy sát một đế cảnh cao thủ khác...”
“…Đêm qua hai đế cảnh cao thủ đại chiến, kiếm khí xung thiên, sáng nay thấy họ lao đi rất nhanh…”
“…hai đế cảnh cao thủ đại chiến, một người trọng thương bỏ chạy, người còn lại đuổi sát…”
“…tối qua tiểu trấn Z xuất hiện thân ảnh Bất tử ma đế ...”
“... ma đế và một đế cảnh cao thủ đại chiến...”
“... ma đế đánh bại một đế cảnh cao thủ vô danh, hiện đang truy sát...”
o O o
Thám tử các môn phái võ lâm đưa tin ngày càng sát sự thật, sau cùng chân tướng cũng phơi bày trong mắt võ nhân Thanh Phong đế quốc: hôm qua ở, Độc Cô Bại Thiên đại chiến đế cảnh cao thủ tại tiểu trấn Z, kiếm khí xung thiên, sau khi khổ chiến đã toàn thắng. Hiện đang truy sát đế cảnh cao thủ đến thành X.
Võ lâm đều kinh hãi, Bất tử ma đế biến mất lâu ngày tái hiện giang hồ, hơn nữa đại chiến với đế cảnh cao thủ thành danh nhiều năm, giành được toàn thắng. Tin tức như hòn đá vạn cân ném xuống mặt hồ lặng lẽ, ngàng tầng sóng dấy lên, võ lâm hoảng sợ cực độ.
Thành X, đế cảnh cao thủ đầu tóc rối bù, chạy gần trăm dặm cộng thêm thương thế nghiêm trọng nên đã kiệt lực, thở hồng hộc mãi.
Võ nhân trong thành đã nhận được phi cáp truyền thư, giờ tận mắt thấy đế cảnh cao thủ vô địch bị đuổi như chó nhà có tang, hình tượng vô địch lập tức tan tành. Võ nhân toàn thành lạnh ngắt cõi lòng, cả đế cảnh cao thủ cũng không phải đối thủ của ma đế thì thế gian còn ai đối phó được hắn? Lẽ nào phải đợi nhân vật trong thần thoại truyền thuyết ---- thánh cấp cao thủ xuất hiện ư?
Thấy thảm trạng của đế cảnh cao thủ, võ nhân thành X căm phẫn, hận không thể xông lên chém nát xác ma đầu vạn ác, nhưng chỉ dám nghĩ trong đầu.
Độc Cô Bại Thiên tăng cước bộ, đến sau lưng đế cảnh cao thủ, vung roi ra quật đánh chát vào lưng.
Y phục tan nát, máu văng tứ tán, đế cảnh cao thủ loạng choạng, suýt nữa ngã gục.
Một phần võ nhân có mặt tỏ ra khó chịu, số còn lại thản nhiên, đứng trên đường nhìn cảnh khuất nhục.
Độc Cô Bại Thiên ngửa mặt cười vang, tiếng cười ẩn chứa đôi phần bi thương, chỉ vào võ nhân cách đó không xa: “Nhìn đi, nhưng kẻ ngươi liều mạng bảo vệ, những chí sĩ chính nghĩa có máu có thịt, những hiệp sĩ đạo mạo đó. Hắc hắc, chúng làm gì? Lạnh lùng nhìn ngươi chịu nhục, thấy ma nhân ta tác oai tác phúc mà chúng chỉ biết đứng đần ra. Hắc hắc, chính là gì? Cái gì là tà? Hắc hắc...? “
Lời hắn như cái bạt tai đích đáng giáng vào mặt võ nhân thành X, họ đều hổ thẹn, nhưng chỉ thế thôi, không ai dám xông lên.
Mắt đế cảnh cao thủ lóe lên tia bi ai, mất mát cực độ.
Hắn cười lạnh: “Lúc ta còn nhược tiểu, người võ lâm hợp lại vây công, ta trốn đến sa mạc ở phía tây Thanh Phong đế quốc mà vẫn cả đoàn người truy sát, đào vong đến đâu ta cũng không thoát được người thiên hạ bám theo. Lúc đó ai cũng là đại hiệp, là hóa thân chính nghĩa. Hắc hắc... khi ta đạt đế cảnh, dương uy ở trận chiến Trường Sinh cốc, dù ta đứng ở thành thị phồn hoa trước mắt cả toán cao thủ thì chúng cũng không truy sát, ai nấy đều trốn tránh, đại hiệp mất bóng, chính nghĩa cũng tan.”
“Còn ngươi, nếu bình thường chắc chúng sẽ tôn ngươi là thần, còn hiện tại, ngươi chỉ là võ đế vô dụng trong mắt chúng. Nhìn đi, ta nói trước mặt mà làm gì có ai bước ra, hắ hắc, nhân tính đấy thôi.”
Ngày đó là ngày khuất nhục nhất với võ nhân thành X, phi cáp truyền thư truyền tin đi khắp Thanh Phong đế quốc.
Vô số lời mắng mỏ, khiển trách đổ vào thành X, từ đây võ nhân thành này không thể đứng chân trên giang hồ, trở thành danh từ bại loại. Nhưng nếu Độc Cô Bại Thiên không đến đó mà đến thành H, thành K thì sao?
Hắn ngửa mặt cười vang: ““Ha ha... lão tử đứng trước mặt các ngươi đây, đến mà lấy mạng đi.”
Có người định tiến lên, hắn quát to: “Không ai được nhúc nhích, ai đi nửa bước ta diệt toàn gia.”
Tất cả đều bất động, kinh hãi đứng yên nhìn hắn.
“Hai bang phái lớn nhất thành X là gì?”
Có người nhỏ giọng: “Thiết Huyết bang và Lưu Vân phái.”
Độc Cô Bại Thiên lại nói: “Phụ trách hai bang phái đó đâu?”
Chúng nhân nhìn nhau, sau cùng có người nói: “Không thấy.”
“Được rồi, giờ các ngươi cử ra hai ngươi đi thông tri cho phụ trách hai bang phái đó, nửa thời thần sau phải đến đây, bằng không ta sẽ khiến cả hai phái trừ danh khỏi võ lâm.”
Hắn vung tay tùy tiện chỉ hai người, cả hai như được đại xá, chạy ngay đi.
Không lâu sau, đầu lãnh hai bang phái chạy tới, thần sắc không giấu được nét hoảng sợ.
Độc Cô Bại Thiên nói: “Hai ngươi chuẩn bị cho ta một cỗ xe, không cần lừa ngựa, các ngươi…hắc hắc, kéo xe cho ta.”
Thủ lĩnh hai phái biến sắc, sau cùng phải nhẫn nhịn, không lâu sau xe được kéo tới, bất quá hiện tại xe ngựa biến thành xe người.
Trước khi lên xe, Độc Cô Bại Thiên còn giậm mạnh chân, mặt đất rung lên, toàn thể võ nhân lảo đảo, lắc lư một lúc mới ngã. Vết nứt khổng lồ xuất hiện tại chỗ hắn đứng lúc trước, vươn xa mấy chục thước.
Hắn nhảy lên xe, nói với thủ lĩnh hai phái: “Kéo xe mau, đi nào.”
Đế cảnh cao thủ đi trước, hai bang chủ dùng tay kéo xe tiến bước.
Lịch sử võ lâm vĩnh viễn ghi nhớ ngày hắc ám đó của thành X, cũng là mối sỉ nhục cả thành vĩnh viễn không rửa được.
Hành vi của hắn lan khắp Thanh Phong đế quốc, hắn không chỉ khuất nhục võ nhân thành X mà khuất nhục cả đế quốc. Một cái bạt tai đích đáng.
“Tin tức mới nhất, các vị biết chưa? Bất tử ma đế sắp đại sát bốn phương.”
“Dừng, tin mới nhất gì, tối qua đã biết rồi.”
“Tin mới nhất là đế cảnh cao thủ bị hắn nô dịch, phải đi dẫn đường cho hắn, chưởng giáo hai phái bị hắn coi là trâu ngựa kéo xe.”
Một lão nhân than: “Bi ai quá, đường đường Thanh Phong đế quốc, ngàn vạn người lại chịu khuất phục ma uy của một kẻ, để Bất tử ma đế khoa trương đến thế, ôi.”
“Tin tức mới nhất, tin tức mới nhất, Bất tử ma đế đến thành H, đồ sát một phái ba trăm người, trảm thảo trừ căn tất cả.”
Lão nhân than: “Loạn thế, loạn thế, đế cảnh cao thủ ở đâu, vì sao còn chưa xuất hiện?”
o O o
Lúc hắn từ thành X ra, không hề đắc ý, hắn bi ai cho người võ lâm, giang hồ trọng huyết tính, trọng nghĩa khí, nhưng thành X lại luân lạc đến thế…
Hắn không muốn sát nhân ở đây, vì cho rằng loại tiểu nhân đó không đáng cho mình ra tay, hắn muốn làm lớn chuyện, giết thì phải cỡ đại gia tộc như Nam Cung thế gia, cổ phái ngàn năm như ngũ đại thánh địa, có điều hiện giờ sức hắn chưa làm được. Hắn phải tạo thế, phải khiến võ lâm có cảm giác hoảng sợ, thuận ta thì sống, chống ta tất vong. Hắn muốn ai cũng sợ hãi, khi hắn công kích các đại thế lực, các võ nhân tạp nhạp sẽ không dám quấn chân. Hắn muốn cô lập các đại thế lực.
Hôm đó hắn đến thành H, sai đế cảnh cao thủ mở đường, hai chưởng giáo kéo xe, khung cảnh kinh thế hãi tục đó kinh động võ nhân toàn thành. Bang phái tổ chức lớn nhất thành tổ chức hơn trăm người mai phục hắn ở vạt rừng hoang, đợi khi hắn đến sẽ dùng mưa tên đón tiếp.
Hắn phát hiện ra họ từ lâu, toàn thân chìm trong cương khí như hỏa diễm, ám tiễn cách người ba tấc liền dừng lại rồi nổ tung. Trận đồ sát một phía đó diễn ra, hắn vì lập uy nên dùng thủ đoạn máu tanh, không tha một ai. Khi giết xong người cuối cùng, toàn thân hắn nhuộm máu như ác quỷ tu la, huyết khí bốc lên ngùn ngụt trong rừng.
Ngoại giới đồn răng hắn giết sạch một phát hơn ba trăm người chỉ là đồn đại, thật sự hắn chỉ giết hơn trăm người. Tin tức càng lan truyền càng xa sự thật, bay khắp Thanh Phong đế quốc.
Việc đó vô tình đạt thành hiệu quả hắn kì vọng- Bất tử ma đế là cao thủ đáng sợ nhất, là ác ma chí hung chí tàn.
Mưa sắp đổ nên gió ngả nghiêng, Thanh Phong đế quốc không còn bình tĩnh.
Ma đế hoành hành Thanh Phong, có người thấy vương cấp cao thủ từ mấy chục năm trước xuất hiện tung tích, có vị chưởng giáo thấy tổ sư rời phái nhiều năm thoáng hiện vào ban đêm…
Họ tin rằng đế cảnh cao thủ cuối cùng cũng xuất thủ…
Bất Tử Bất Diệt Bất Tử Bất Diệt - Thần Đông Bất Tử Bất Diệt