It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Thần Đông
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mr Thích
Số chương: 238
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4006 / 88
Cập nhật: 2014-11-21 10:19:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17: Bại Đế.
ế cảnh cao thủ đứng đối diện là một trung niên vẻ ngoài chỉ chừng hơn bốn mươi, đôi mắt sáng tựa sao. Tuy tùy ý đứng cạnh rừng cây nhưng khí thế trầm ngưng như núi, khiến người ta không dám coi thường.
Độc Cô Bại Thiên bước tới ba bước, mỗi lần đặt chân đều vang động, mặt đất rung rinh, cảnh thần thức như nộ hải cuồng đào tràn tới.
Trung niên không đổi tư thế, hết sức ung dung, đế cảnh thần thức tràn ra nghênh đón, hai cỗ thần thức va nhau, thân thể cả hai run lên kịch liệt.
Mắt Độc Cô Bại Thiên bắn lãnh điện, thể nội cương khí điên cuồng tràn ra, quanh hắn tựa như có sóng vỗ. Trung niên không chịu kém, kình khí kinh nhân phát ra, sau lưng vang lên tiếng đổ gãy lách cách.
Hai làn cương khí va nhau trên không. “Ầm.” Tiếng nổ động trời phát ra, cả hai cùng lui lại mấy bước, hoa tuyết dưới đất tung lên, một vạt rộng cây cối nghiêng ngả. Cương khí mãnh liệt tỏa ra tứ phía, sau cùng, ở khoảng giữa hai người xuất hiện một miệng hố lớn.
Cả hai chưa xuất thủ nhưng hung hiểm không khác gì, đối quyết giữa đế cảnh cao thủ luôn mang uy lực kinh thiên động địa.
Độc Cô Bại Thiên lạnh lùng: “Ở đâu? Sao lại cản đường lão tử?”
“Hừ.” Đế cảnh cao thủ lạnh giọng: “Thanh niên nói năng không cần nặng giọng, cẩn thận gió lớn khiến ngươi thụt lưỡi.”
Độc Cô Bại Thiên đáp: “Mỗ luôn đi trong mưa máu gió tanh, chút gió này có là gì, vì sao ngươi chặn đường lão tử?”
Trung niên cười: “Ha ha, vì sao chặn đường ngươi chắc không cần giải thích ngươi cũng hiểu, chúng ta phải ác chiến một trận, ngoài ra không nên nói gì. Thắng được ta, ngươi bước qua xác ta mà đi. Thua thì xin lỗi, ngươi sẽ để mạng lại, trả công đạo cho những người đã chết.”
Độc Cô Bại Thiên bật cười: “Ha ha...được, nói nghe đầy khí, ta là ma nhân thập ác bất xá, vinh hạnh lắm mới được ngươi nể mặt đấu một trận. Hắc hắc, những kẻ tử nạn hả? Trời đất thiếu gì bất công, ai có thể biện bạch mọi điều, ta thừa nhận trong số ta từng giết có người tốt, có loại khốn kiếp, ngư long hỗn tạp, tốt xấu trộn lẫn, nhưng đều do họ gây hấn trước, ta chỉ vì bảo vệ mình, chỉ vì giữ mạng nên mới ra tay. Trận chiến Trường Sinh cốc, ngươi cho rằng ta tàn nhẫn? Năm trăm cao thủ cầm đao kiếm nhất tề xông tới, ngươi sẽ lựa chọn thế nào? Lẽ nào ngươi bảo chư vị ngồi xuống bàn luận cùng nhau, được chăng? Hắc hắc, kẻ sát nhân thì chỉ có giết chóc thôi. Ta không cần gì, chỉ muốn làm một võ nhân bình thường, sống an an ổn ổn, nhưng từ khi xuất đạo đã bị người ta đội cho cái mũ “ma” lên đầu, buộc phải đào vong khắp nơi, bị truy sát cùng kiệt.”
“Ta được chọn chăng? Ta có cách ư? Ta muốn vô duyên vô cớ sát nhân? Lần nào ta cũng bị vây công, bị truy đuổi. Hừ, nên lần này ta sẽ đổi vai diễn, ta phải cho những kẻ sát nhân hiểu rằng muốn giết ta phải đổ máu trước. Ngươi--- tự nhận mình là đế cảnh cao thủ nên hồ đồ, sẽ là tế phẩm đầu tiên của ta ở Thanh Phong đế quốc, ta phải lấy máu các ngươi nhuộm đỏ Thanh Phong.”
Đế cảnh cao thủ ngửa mặt cười vang: “Ha ha... ngươi không thấy mình quá cuồng vọng ư? Ta thừa nhận ngươi là thiên tài, còn trẻ đã đạt tới đế cảnh lĩnh vực, đáng để kiêu ngạo. Nhưng thiên tư của ngươi dù cao hơn nữa cũng không thể nào so được với người bước vào đế cảnh mấy chục năm.”
Độc Cô Bại Thiên cười nhạt: “Chỉ có lão hồ đồ ngươi mới tự kiêu như thế, hôm nay ta sẽ cho ngươi mở mắt, hiểu thế nào sóng Trường Giang lớp sau xô lớp trước, lớp trước tan trên bãi cát. Tiếp chưởng, chịu chết đi.”
Cương khí cuồng bá như hồng thủy tràn tới, quang mang sáng chói chiếu ban đêm sáng như ban ngày, sát ý lạnh lẽo, khí thế hùng hồn, một đòn này hàm chứa uy thế vô song. Đế cảnh cao thủ biến sắc, vung song chưởng nghênh đón.
“Ầm.”
Tiếng nổ đùng đục vang lên, đế cảnh cao thủ trượt về phía sau, phong mang rực rỡ xé tan y phục ông ta, phong phạm cao thủ đương nhiên tan biến hết, trông không khác nào khất cái.
Đế cảnh cao thủ cuồng nộ, mái tóc dựng lên, cương khí lan tràn, lại lao vào hắn, hai đế cảnh cao thủ quấn lấy nhau.
Ánh trăng lạnh lẽo, tuyết trắng ngời ngời, hai thân ảnh như hai dải sáng quấn quýt, không ai nhìn ra động tác.
Quang mang rực rỡ liên tục bùng lên, hoa tuyết dưới đất lại tung bay, vạt rừng gần đó liên tục đổ xuống…
Độc Cô Bại Thiên không giữ gìn nữa, thể hiện sức mạnh tối cao, một đạo kiếm cương khổng lồ hóa thành nộ long bổ vào đối phương. Đế cảnh cao thủ biến sắc, không ngờ một thanh niên mới vào đế cảnh lĩnh vực lại đạt đến mức đại thừa của các võ đế, bất giác lạnh buốt trong lòng, nét sợ hãi không thể tả bằng lời. Đối diện với kiếm cương như thế, ông ta chỉ còn cách tránh né.
Công kích của hắn không chỉ có vậy, hóa thành trăm ngàn đạo kiếm cương mỏng mảnh lao tới tựa mưa châm, toàn thân địch thủ chìm trong mưa ánh sáng.
Đế cảnh cao thủ phát cuồng, đẩy ra tầng tầng cương khí, tuyết đọng cạnh chỗ hai người đại chiến đã tan biến vô ảnh vô tung, toàn là những miệng hố sâu hút.
Cát bay đá chạy, khói bụi mịt trời, tầng tầng cương khí như kinh đào hải lãng ngăn chặn mọi công kích của Độc Cô Bại Thiên.
Quang hoa tan đi, đế cảnh cao thủ tóc tai rối bời, khóe miệng rỉ máu.
Độc Cô Bại Thiên hơi nghẹt thở, lạnh lùng nhìn đế cảnh cao thủ rồi bật cười: “Ha ha, lão hồ đồ ngươi không phải tự cao lắm sao, sao giờ lại trở thành thế này, hắc hắc, để xem hôm nay ngươi diệt ma hay bị ma diệt. Nhìn cho rõ này, lão tử khiến ngươi thua tâm phục khẩu phục.”
Toàn thân hắn phát ra quang mang chói lọi, cương khí phun ra như liệt diễm bừng bừng, tầng tầng vây phủ hắn. Ma ảnh khổng lồ hình thành sau lưng hắn, tựa như hung thần đến từ địa ngục, ma tức ngút trời bốc lên.
Hắn bước tới, mỗi bước đều khiến mặt đát rung lên, vết nứt vươn xa. Hắn như ngạo thế cự nhân cười lạnh nhìn đế cảnh cao thủ.
Ông ta mất sạch lòng tin, khí tức cỡ đó khiến ông ta có cảm giác bất lực, cùng là đế cảnh cao thủ mà ông ta thấy mình nhược tiểu như anh nhi. Thanh niên này không phải là người mà là hóa thân của ma quỷ. Ông ta tuốt trường kiếm nhiều năm không dùng đến từ sau lưng ra, trường kiếm lạnh lùng sáng loáng như nước hồ thu, thoạt nhìn cũng biết là thần binh giá trị liên thành. Bàn tay cầm kiếm run run, hiển nhiên người cầm đang khẩn trương.
Đế cảnh cao thủ chưa từng nghĩ đến cảnh này, hoàng đế của võ giả, tuyệt đỉnh cao thủ của trần thế mà cũng hoảng sợ đến thế khi đối diện với một thanh niên nhỏ hơn mấy chục tuổi.
Trường kiếm như nước thu phát ra quang mang vạn trượng, kiếm khí xung thiên, cương khí kinh hồn vút tới, bổ mạnh vào Độc Cô Bại Thiên.
Võ nhân trong vòng mấy chục dặm đều cảm nhận được sát khí xung thiên, ai nấy đều chấn kinh, hiểu là tuyệt đỉnh cao thủ đang đối quyết, hai võ đế đang tiến hành sinh tử đại chiến. Vô số người nhìn về, quang mang chiếu sáng nửa thinh không, sát khí lạnh lẽo khiến ở ngoài mấy chục dặm cũng phát lạnh.
Đế cảnh cao thủ phi thường mãn ý với nhát kiếm này, không ngờ trong tình huống hoảng sợ lại phát ra nhát kiếm đỉnh cao.
Thanh thế nhát kiếm vô hạn, phong mang khiến thiên địa thất sắc, có điều nhát kiếm này cũng như đóa hoa đàm nở rộ, tàn trong lúc đẹp nhất. Gặp phải Độc Cô Bại Thiên như ma thần, cương khí ngoài thân thể hắn cháy lên như lửa, ma tức bá thiên tuyệt địa.
Không cần chiêu thức hoa dạng, không cần lý lẽ võ thuật phức tạp, hắn xuất một quyền đơn giản nhất. Trong đêm đen như có vầng dương sáng lên, nhát kiếm của đế cảnh cao thủ lập tức ảm đạm, bị một quyền đơn giản đánh tan ngay lúc huy hoàng nhất.
Võ nhân quanh đó chưa kịp thốt ra lời ca ngợi nhát kiếm thì bị vầng sáng buộc phải nuốt ngược lại. Sức mạng của vầng sáng khiến họ hoảng sợ, nhát kiếm quá nhỏ bé so với vầng sáng. Nhát kiếm là đóa băng hoa xán lạn thì quyền cương tựa vầng dương gay gắt.
Đế cảnh cao thủ kinh hai trợn tròn mắt, không dám tin vào mắt mình, thấy nụ cười điên cuồng như ma quỷ của địch thủ, biết rằng mình đã rời xa thế giới lắm rồi.
Một quyền chí cuồng chí bá đấm tam kiếm cương, đánh tan luôn cả binh khí của ông ta, mọi phòng ngự đều bị thổi tan. Nhìn quyền đầu phát ra cương khí nóng rãy ập tới, càng lúc càng gần mặt, ông ta nhắm mắt lại.
Mắt Độc Cô Bại Thiên là sát cơ vô tận, nhưng trong phút cuối hắn nảy ra ý niệm điên cuồng, thu quyền lại. Cương khí mãnh liệt còn cách đế cảnh cao thủ không đầy một tấc liền hoát thành vô số làn kiếm khí li ti, cắt thân thể ông ta đầm đìa máu.
Độc Cô Bại Thiên cười điên cuồng, vung tay cắt đứt một lọn tóc lớn của đế cảnh cao thủ.
Mắt ông ta toàn là lửa giận, nhưng nhìn vào đôi mắt như ma thần, rồi ma ảnh hung ác khổng lồ sau lưng hắn, lòng ông ta lại đầy sợ hãi.
Hắn cười to: “Ha ha, đế cảnh cao thủ thì sao, cũng không chống nổi một đòn. Ta cho ngươi ha lựa chọn, một là chế trước mặt ta, hai là bỏ chạy. Chạy đến đâu, ta đuổi đến đấy, chỉ cần thoát được là ta tha mạng.”
Hắn quyết định sẽ truy sát đế cảnh cao thủ vô địch trong lòng võ nhân Thanh Phong đế quốc đến khi ông ta chảy tới giọt máu sau cùng, ngay dưới tầm quan sát của họ.
Bất Tử Bất Diệt Bất Tử Bất Diệt - Thần Đông Bất Tử Bất Diệt