Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Tác giả: Thần Đông
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mr Thích
Số chương: 238
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4006 / 87
Cập nhật: 2014-11-21 10:19:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17: Huyết Ma? Đệ Nhất Mỹ Nữ?
hông hiểu bao lâu sau, Độc Cô Bại Thiên chậm hẳn kình lực, lao vút tới cạnh “xác ướp” đưa tay sờ vào thân thể khiến người ta kinh rợn đó. Hắn cảm giác rõ ràng tinh khí trong thiên địa đang tràn tới thể nội “xác ướp”, thoáng sau lồng ngực khô quắt của “xác ướp” thoáng có tiếng tim đập thật khẽ.
“Me nó chứ, đúng là quái vật.” Độc Cô Bại Thiên thầm mắng, thánh cấp cao thủ này khiến hắn hiểu ra nhiều việc.
Người bị phong ấn lâu năm cơ hồ cũng tự phong bế cơ năng sinh mệnh, mỗi tia tinh khí đều là năng lượng sinh mệnh của họ nên họ không dám lãng phí, đồng thời còn lấy cả năng lượng bên ngoài phong ấn chi môn để kéo dài mạng sống. Bị phong ấn lâu năm, mỗi thánh cấp cao thủ đều bị dày vò như ở trong địa ngục.
Hắn rùng mình: “Quá trình này đáng sợ thật, vĩnh viễn chìm trong hắc ám vô tận, một mình vật vã cô đơn, tất cả chỉ để kéo dài mạng sống, chịu đựng dày vò vô hạn. Đáng sợ thật, kẻ phong ấn khi xưa thật quá tàn nhẫn, có khác nào ác ma.”
“Chắc là ban nãy hắn xung kích phong ấn nên hao tận năng lượng, nếu mà không chết thì đúng là quái vật.”
Tay hắn lại lần mò khắp mình “xác ướp”. “Công pháp quỷ quái gì mà mỗi lỗ chân lông đều trao đổi năng lượng? Lẽ nào toàn thân hắn, bộ vị nào cũng đều vận chuyển tiêu hóa năng lượng như kinh mạch, đúng là mạnh đến biến thái, khác biệt giữa thánh cấp cao thủ và tuyệt đỉnh cao thủ phổ thông là thế? Khoảng cách này khó mà vượt được.”
Không biết bao lâu sau, nhịp tim của “xác ướp” nhanh hẳn, đồng thời năng lượng điên cuồng tràn tới. Đột nhiên “xác ướp” mở bừng mắt, hai đạo huyết hồng chi quang từ hốc mắt sâu hoắm xạ ra, thân thển gồi phắt dậy khiến Độc Cô Bại Thiên giật mình ngồi phệt xuống.
“Xác ướp” chụp tay phải hắn vốn đang sờ mó, nói một câu khiến hắn suýt nữa hộc cơm: “Tên biến thái ngươi dám phi lễ với ta, muốn chết hả?”
Giọng nói già nua, rin rít, trầm trầm đó khiến hắn cơ hồ không tin vào tai mình. “Vớ vẩn, ngươi ngươi…lại nói ta phi lễ, lão quái vật ngươi đúng là biến thái, sao lại nói thế nhỉ, ta đang nằm mơ hả?”
Hắn cấu mạnh vào đùi, không sao ngờ rằng thánh cấp cao thủ đó sống lại rồi liền nói ra một câu như thế, quả thật hoạt kê đến cực điểm.
Lúc hắn thấy mắt thánh cấp cao thủ đó phun ra làn sáng màu máu, lòng chợt lạnh đi.
“Ngươi dám bảo ta già, có ai không biết Hứa Nặc ta là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ.” Thánh cấp cao thủ da bọc xương điên cuồng kêu lên.
“Điên rồi, điên rồi, lão ôn dịch này đầu óc có vấn đề, không ngờ lại có một thánh cấp cao thủ thần kinh.” Độc Cô Bại Thiên thầm nhủ.
“Ngươi dám lén mắng ta thần kinh, chết đi.” Thánh gải vừa sống lại nhắc hắn đập vào thạch bích. Độc Cô Bại Thiên thử giãy, cảm giác không phí lực lắm đã thoát được bàn tay của thánh cấp cao thủ, vội tránh sang bên.
“Vớ vẩn quá, đúng là biến thái, lão quyên quái ngươi lại biết ta nghĩ gì.”
Thánh cấp cao thủ điên cuồng hét lên: “A… tiểu bối đợi đấy, ta quyết không tha ngươi.” Thiên địa tinh khí trong động như sóng lớn tràn về phía xác ướp.
Trên tầng không Ẩn Ma cốc không còn sấm sét, mây đen cũng tan đi, dị tượng đều tan biến.
Đang lúc ma giáo chúng nhân cho rằng tất cả đã kết thúc thì năng lượng dao động hùng hậu đột nhiên từ Ẩn Ma cốc lan ra ngoài. Tinh khí thiên địa như nước triều tụ vào trong cốc, Ẩn Ma cốc ảm đạm được năng lượng chiếu sáng rực, năng lượng tụ thành một dòng đổ vào lòng cốc.
Bóng tối trong Ẩn Ma động bị xua tan, thiên địa tinh khí tinh thuần lan tỏa khắp động, ma giáo giáo chủ và thập đại nguyên lão vốn thân thụ trọng thương, tỉnh lại khỏi hôn mê, thiên địa tinh khí dày đặc khôi phục tấm thân trọng thương của họ, chỉ nửa thời thần là lành lặn hoàn toàn.
Họ bò dậy, thấy thiên địa tinh khí không ngừng tràn về thạch môn phong ấn Huyết Ma lão tổ, bất giác đều vui mừng, thạch môn đã bị phá hủy, tinh khí này đương nhiên do lão tổ ngưng tụ.
Họ hoan hô như trẻ con, tuy kích động cực độ nhưng không ai dám tiến lên, sợ bị bị nghiền nát trong cơn bão năng lượng.
Trong thạch thất, Độc Cô Bại Thiên trốn sang bên, ngơ ngẩn nhìn kỳ cảnh trước mắt. Thiên địa tinh khí vô tận chiếu sáng thạch thất, trên tường điêu khắc nhiều bức phù điêu tinh tế. Trong đó có một nhóm phù điều mô tả ác ma cưỡi lên cự long, con rỗng giãy giụa nhưng hai sừng bị ác ma nắm chặt, không còn lực phản kháng, sau cùng nó bẻ gãy một cây long giác, ác ma chảy huyết lệ để cự long bay đi. Một bức khác là cảnh hài đồng ngây thơ bò lên bò xuống tượng thần, sau cùng đấm tan bức tượng.
“Phù điêu xuất hiện trong thạch thất phong ấn thánh cấp cao thủ quyết không tầm thường, chúng biểu thị điều gì? Nhưng khắc phù điêu ở đây, người thường sao có thể nhìn thấy, lẽ nào là cho người bị phong ấn xem, để họ chiêm nghiệm trong những năm tháng bị phong ấn? Là ý nghĩa gì?”
“Quyết không phải ngẫu nhiên, ở cung điện dưới lòng đất thành Thông Châu có những phù điêu cổ quái, ở ma vực tại Thanh Phong đế quốc cũng có…vì sao mỗi nơi phong ấn lại khắc hình thế nào, dự báo điều gì?” Trong lòng hắn đầy nghi hoặc.
Lúc hắn nhìn sang thánh cấp cao thủ “xác ướp” liền sửng sốt bởi biến hóa vô cùng kinh nhân.
Thiên địa tinh khí hùng hồn tràn vào từng làn từng làn, tụ lên mình thánh cấp cao thủ, làn da nứt nẻ dần trơn mịn, như được tưới đẫm mà phồng lên, ‘hình người’ ban đầu của thánh cấp cao thủ không còn đáng sợ như xác ướp lúc đầu nữa.
“Quá bất ngờ, sao lại phồng lên như bóng khí thế nhỉ? Đúng là…quái vật.”
Đột nhiên hắn há hốc mồm kinh ngạc, suýt nữa gục xuống.
Vùng ngực khô đét của thánh cấp cao thủ lồi lên hai chỗ, là hình dáng của nữ tử.
“Thần thánh ơi.” Hắn không nhịn được nữa, ngồi sụp xuống.
“Lại lại là…một nữ tử, thần thánh ơi, thạch thất này không phải phong ấn Huyết Ma lão tổ ư? Mẹ nó chứ, loạn rồi, thế gian loạn rồi, Huyết Ma lão tổ lại là…là nữ tử.”
“Ban nãy những gì thị nói đều là thật, thị…”
“Chậc chậc…chả trách thị nói ta phi lễ, thần thánh ơi, ta lại đi phi lễ với một lão thái bà, hu hu… ta khóc mất, sao ta lại ngu xuẩn đến thế nhỉ.”
“Hức…đúng rồi, thị nói mình là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, ta ngất mất, thiên hạ đệ nhất mỹ quỷ thì có, có khi một ngàn tám trăm năm trước ngươi rất đẹp, hiện tại...có khác gì ác mộng, hức…mỗi khi nghĩ đến ngươi, ta không dám chạm vào nữ nhân nữa.”
Hắn hối hận vô cùng, tự oán tự than mãi.
Biến hóa với Huyết Ma lão tổ còn tiếp diễn, thể phách “hình người” dần rõ ràng, thân ảnh yêu kiều xuất hiện trước mắt hắn.
Hắn lại cả kinh, “chuyện này…không tin được, khô lâu mọc thịt.”
Thiên địa tinh khí không ngừng tràn về thân thể Huyết Ma, được năng lượng gột rửa, nhục thể liên tục biến hóa.
Làn da đầy căng liền chuyền từ sắc đen sang trắng, bộ ngực đặc trưng của nữ nhân cũng đầy lên, cái đầu trọc lóc mọc ra một lớp tóc ngắn đen nhánh.
“Chuyện…chuyện này…thần thánh ơi, ma quỷ ơi, khô lâu đáng sợ hóa thành thái bà giờ lại…ngày càng trẻ…”
Huyết Ma liên tục biến hóa, hắn dần kinh ngạc đến cứng người.
Không hiểu bao lâu sau, thiên địa tinh khí vốn điên cuồng tràn về Ẩn Ma động dầng ngừng lại.
Nước miếng hắn chảy xuống tận chân, tuyệt đại giai nhân khuynh thành khuynh quốc không mặc gì đang đứng trước mặt, mái tóc đen dài, gương mặt tuyệt mỹ, làn da như ngọc, hai trái đào tiên vun cao, vòng eo mảnh mai, cặp chân dài thon, cả….
“Ta…ta không nằm mơ chứ, ta…ta vừa sờ vào đâu nhỉ, ừ, ngừ, hình như sờ chừng mấy khoảnh khắc, đúng là đáng chết, sao lại vội vàng thế, hình như chỉ sờ nhẹ vào đùi là thôi, ta…ta hồ đồ rồi, sao không sờ thêm mấy cái. Cũng…cũng không thể trách ta, ban nãy có đẹp thế này đâu, vì sao cùng một người lại khác nhau đến thế? Ô…ta hối hận quá, hối hận không sờ thêm…” Đầu óc hắn loạn thành một mớ.
Đột nhiên tuyệt đại giai nhân mở mắt, trong mắt như mê vụ khiến người ta nhìn vào là say mê, nhưng hai đạo huyết hồng chi quang xạ ra, nàng ta hé làn môi anh đào, nhẹ giọng: “Ngàn năm rồi, sau cùng ta cũng thấy mặt trời.” Giọng nói thánh thót như suối trong, vang khắp Thiên Ma cốc, lọt vào tai mỗi đệ tử ma giáo.
“A...” Tiếng hú như long ngâm hổ khiếu vang vọng trên tầng không Thiên Ma cốc.
Độc Cô Bại Thiên ngã ngồi, ma giáo giáo chủ Cái Thiên Phong và thập đại nguyên lão cùng vào thạch thất cũng khí huyết sôi trào, dừng phắt lại.
“Huyết Ma đã trở lại,” tuyệt đại giai nhân trong thạch thất dựng đứng mái tóc, hồng quang trong mắt xạ ra như lãnh điện, quang mang xuất hiện ánh xạ nàng ta như thái dương nữ thần cao ngạo. Huyết Ma khẽ vung tay, cả thạch thất rung lên, đồng thời cả Ẩn Ma động lắc lư, vách động nứt nẻ, từng tảng đá lớn rơi xuống.
Đại trưởng lão lớn tiếng: “Mau mau lùi đi.” Mười một bóng người nhanh như thiểm điện lao khỏi Ẩn Ma động. Nhưng đã muộn, Huyết Ma trong thạch thất liên tục múa tít hai tay, từng dải quang mang tống ra.
“Phá!”Huyết Ma quát lớn, cả Ẩn Ma động sụp xuống, khói bụi lan tràn.
“Mở.” Huyết Ma lại quát lớn, phía trên thạch thất nổ tung, ánh sáng tràn vào, thị vẫy tay, hút Độc Cô Bại Thiên đến, xách cổ áo hắn lao ra ngoài.
Ma giáo giáo chủ Cái Thiên Phong và thập đại nguyên lão bị khốn trong Ẩn Ma động đột nhiên sụp đổ, đối diện với áp lực kinh hồn, mười một người dốc toàn lực kháng cự, thân thể vừa khôi lục lại trọng thương thổ huyết không ngừng.
Huyết Ma xách Độc Cô Bại Thiên lao lên không, tầng không Ẩn Ma cốc vốn ảm đạm vô quang vì nàng ta xuất hiện mà sáng rực. Gió phất qua khiến hắn tỉnh lại, phát hiện đang cùng tuyệt sắc mỹ nữ ở rất gần, bất quá tư thế có phần bất nhã; bị xách cổ áo bay lên cao.
Mùi u hương say người xộc vào mũi hắn, lòng hắn nóng lên nhưng nhanh chóng lãnh tĩnh lại: “Đó là Huyết Ma, tuyệt thế cường giả từ ngàn năm trước.”
“Ôi, sao ta lại quên mất, ta đã lợi dụng Cổ pháp trong Bất diệt kim thân hạ cấm chế, còn sợ cái gì?”
Bất Tử Bất Diệt Bất Tử Bất Diệt - Thần Đông Bất Tử Bất Diệt