When you're young, you want to do everything together, when you're older you want to go everywhere together, and when you've been everywhere and done everything all that matters is that you're together.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Thần Đông
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mr Thích
Số chương: 238
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4006 / 88
Cập nhật: 2014-11-21 10:19:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14: Linh Ma Tái Hiện (hạ)
oa Vân Tiên, đồ xú bà nương, con thỏ chết, chốc nữa ta sẽ tính sổ với ngươi. Hứa nguyện ở Linh ma hồ thiêng thật, mới bị rủa ngã xuống hồ là lập tức thành gà ướt. Ta cầu với Linh ma rằng mọi nữ tử trên thuyền đều rớt xuống hồ như ta…” Hắn chưa khấn xong, đã chui vào trong quang trụ, mọi nữ tẻ đi thuyền cạnh đó đều hô lên.
Giữa hồ xuất hiện quang trụ nguyệt hoa, là kỳ cảnh mấy trăm năm mới có, bị một nam tử trẻ tuổi lọt vào đầu tiên khiến chúng nhân đều kinh ngạc, đồng thời phẫn hận cực độ với hắn, nam tử lỗ mãng này đã phá hỏng kì ngộ của họ.
Chúng nhân không cam tâm, nhiều nữ tử chèo thuyền vụt tới, định tiến vào quang trụ đầu tiên, nhưng còn cách ba trượng thì không thể tiến lên tấc nào, bị lực đạo cổ quái ngăn cản.
Ưu thương dìu dịu dâng trong lòng Độc Cô Bại Thiên, khiến hắn thất thần, kí ức đã mất từ từ sống lại. Tiến vào quang trụ rồi, hắn liền chìm xuống nước, theo quang trụ xuống tận đáy hồ.
Dao động thoạt có thoạt không từ đáy hồ truyền lên, như gió nhẹ mây vờn, phiêu hốt bất định. Lòng hắn ngập bi ai, cảm giác mất cả thế giới dấy lên trong lòng, phảng phất tim vỡ thành vạn mảnh.
Đau đớn!
Lòng đau! Linh hồn run rẩy.
Những gì đã từng xảy ra.
Quá khứ.
Những gì đã qua.
Vết thương ẩn sâu trong hồn lại vỡ nát, nỗi đau mất Tư Đồ Minh Nguyệt tràn ngập, càng gần đáy hồ lòng hắn càng đau đớn.
Hắn tựa hồ lại thấy nụ cười ngây thở của Minh Nguyệt, thanh khiết như thiên sứ, xán lạn như hoa khoe sắc. Nháy mắt sau là đao quang kiếm ảnh, mưa máu gió tanh, mặt đất chìm trong hắc ám, thiên sứ gãy cánh ngã xuống địa ngục, đóa hoa héo tàn phiêu diêu trong gió mưa.
Có những nỗi đau không thể trốn tránh được, dù cố ý che giấu cũng vĩnh viễn không thể quên, khi lộ ra thì sẽ tan nát cõi lòng, hồn đau như kim chích.
Hắn muốn hô lên điên cuồng nhưng nước hồ băng lạnh đã tràn vào miệng. Khoảnh khắc này, hắn cảm thụ được khí tức của Tư Đồ Minh Nguyệt nên vừa chấn kinh vừa đau đớn, quên mất tâm linh đang trọng thương tuôn máu.
Dưới quang trụ nguyệt hoa thánh khiết chiếu soi, hắn nhìn thấy hình ảnh cả đời khó quên, Tư Đồ Minh Nguyệt mặc tà áo trắng nhắm chặt mắt nằm dưới đáy hồ, vầng sáng mờ mờ trùm kín thân thể nàng.
Đó không phải căn nguyên khiến linh hồn hắn rung lên, lệ nóng tràn cả vào hồ, thị tuyến mơ hồ dần, lòng hắn gào lên: “Ông trời, đừng đùa cợt ta nữa, được không!”
Lúc hắn tỉnh táo lại, gương mặt thánh khiết của Minh Nguyệt, nụ cười thuần chân đó lại hiện lên trong mắt hắn.
“Nếu đây là mộng, vĩnh viễn đừng khiến ta tỉnh lại, ta nguyện vĩnh hằng sống trong hư ảo.”
Gần đến rồi, mắt hắn chảy ra giọt lệ màu lam, xuyên qua nước hồ rơi trên dung nhan Tư Đồ Minh Nguyệt. Hắn đưa tay vuốt ve gương mặt khiến lòng hắn đau đớn đang ngủ say, Tư Đồ Minh Nguyệt mở mắt, hóa thành tia sáng vút đi, lao vào trước khi tay hắn chạm tới.
Nước hồ dao động kịch liệt, cột sóng khổng lồ từ trung tâm hồ lan ra, một nữ tử cưỡi sóng lướt lên không, quang trụ nối với lòng hồ tan hết, nguyêt hoa tập trung cả vào mình nàng, cô ngạo mà thánh khiết như nữ thần.
Mọi nữ tử trong Linh ma hồ đều sững người, bức tranh thần dị này khiến họ từ chấn kinh, mê hoặc chuyển thành kinh hỉ.
“Đó là Linh ma!” Không hiểu ai hô to.
“Linh ma.”
“Linh ma hiển thánh!”
Tiếng kêu râm ran, rồi tất cả đều nhắm mắt hứa nguyện.
Huyên Huyên cảm thụ sớm hơn hết dị thường trong hồ, sát na nữ tử cưỡi sóng lướt lên không, nàng dựa vào tuyệt thế khinh công đưa con thuyền lên bờ, nhìn nữ tử trên không đến xuất thần.
“Oa, đó là thực lực thánh cấp sao? Tương lai sẽ có ngày ta đạt đến thánh cấp cảnh giới, sẽ ngự không phi hành, ha ha…”
Cảnh tượng kì dị này khiến Hoa Vân Tiên chấn kinh vô cùng, nhìn chăm chăm nữ tử trên không: “Thật là Linh ma hiển thánh ư? Ta không tin, ta không tin truyền thuyết vô căn cứ, nhất định là một vị tiền bối phá phong ấn thoát ra. Nếu…nếu đúng là Linh ma hiển thánh, ta cầu xin tên Độc Cô Bại Thiên đáng chết đừng bao giờ trồi lên mặt nước, cả tiểu ma nữ vạn ác đó nữa…”
Vừa dứt lời, mặt nước lại dao động kịch liệt, Độc Cô Bại Thiên nhảy khỏi mặt nước, chuyển người trên không, đặt chân xuống một con thuyền nhỏ cạnh đó.
“Tiểu Bạch, ta ở đây.” Huyên Huyên đứng trên bờ vẫy tay.
Độc Cô Bại Thiên như thể không nhìn thấy nàng, ngơ ngẩn nhìn lên không, gương mặt đọng mấy giọt lệ.
“Nguyệt nhi, là muội ư? “
Nữ tử trên không không phản ứng, đôi mắt nhìn về chân trời xa xăm thật lâu mới u oán ngâm nga:
Một trường phong hoa tuyết nguyệt, mấy độ lòng đau.
Si tâm oán luyến ai người thấu?
Cứ để bụi trần tung bay.
Mưa gió sớm mai bay bay nơi Bỉ Ngạn
Khi nào sẽ tạnh?
Lệ âm thầm rơi, lòng tan nát
Mưa gió mây trăng nào hiểu được, chỉ còn chàng ở bên
Bóng chàng dần xa, lời chưa nói…
Tiếng ca thê lương, người nghe đau lòng cực độ, mọi nữ tử trong hồ đều sững sờ, việc xảy ra hôm nau đối với họ thật khó tin.
Độc Cô Bại Thiên đột nhiên tỉnh lại, đó không phải Minh Nguyệt, là Tình Nguyệt.
“Tình Nguyệt...” Hắn thét to.
Nữ tử từ tốn quay lại nhìn hắn chăm chăm.
“Tình Nguyệt...”
Nữ tử trên không hình như nghĩ ngợi, rồi tỏ vẻ mừng vui, bay về phái hắn.
Hắn giang tay đón nàng, trong khoảnh khắc đó, hán phảng phất thấy Tư Đồ Minh Nguyệt sà vào lòng hắn như lúc bé, ánh mắt dần ầng ậng nước. Nỗi đau nén trong lòng lâu ngày hóa thành niềm vui, “Nguyệt nhi, nàng về rồi.”
Nhưng hắn không chụp được gì, hai tay trống trơn, thân ảnh Tình Nguyệt mờ dần, sau cùng hóa thành lam sắc lệ tinh lấp lánh, rơi vào tay hắn.
“Không, Nguyệt nhi quay lại đi.” Hắn hét lên.
Niềm vui mất rồi lại được tan biến, niềm hụt hẫng khiến hắn không chịu nổi.
“Vì sao trời cao thích trêu cợt ta như vậy, một giấc mộng cũng chân thật đến thế…” Hắn chìm trong hụt hẫng.
Lam sắc lệ tinh toát ra hơi ấm, khí tức tường hòa chảy vào thể nọi hắn.
Lòng hắn hiện lên thân ảnh Tình Nguyệt: “Thiên, không hiểu năm tháng nào chàng mới phát hiện được viên lệ tinh này, khi chàng khóc vì thiếp, thiếp sẽ xuất hiện trước mặt chàng…”
Hắn ngẩn người, thân ảnh đó quen thuộc làm sao, lời lẽ cũng quen thuộc quá, lúc ở ma vực hắn từng được nghe.
“Lẽ nào có hai viên tình chi lệ tinh, cả hai đều phong ấn linh hồn nàng?” Hắn kích động, “Nguyệt nhi được cứu rồi, lúc trước ta dồn sinh mệnh chi năng vào Trường Sinh cốc cộng thêm tình chi lệ tinh này...Ha ha...” Hắn cười vang.
“Ha ha...trời tuyệt người, người lại không tuyệt, lão tử phải nghịch thiên.”
Bất Tử Bất Diệt Bất Tử Bất Diệt - Thần Đông Bất Tử Bất Diệt