You can never get a cup of tea large enough or a book long enough to suit me.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Thần Đông
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mr Thích
Số chương: 238
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4006 / 87
Cập nhật: 2014-11-21 10:19:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5: Lưu Huyết Ma Vực
răm vị võ lâm cao thủ vây thành hình bán nguyệt quanh Độc Cô Bại Thiên, bên ngoài ma vực.
“Kì tài trời sinh sao lại trở thành ma. Độc Cô Bại Thiên, ta vốn phi thường thưởng thức thiên tư võ học của ngươi, nhưng đạo ma không thể đứng cùng nhau, chúng ta nước lửa không dung nhau, hôm nay phải sinh tử đại chiến, không chết không ngừng.” Người nói là Đại Bi thiên vương Dương Thụy, vương cấp cao thủ hắn biết đến đầu tiên.
“Hắc hắc… không chết không ngừng tay…” Độc Cô Bại Thiên rút Khấp Huyết thần kiếm, khe khẽ vuốt ve, tuyệt thế hung khí lấy được trên đỉnh Vân sơn phát ra hồng quang lạnh lẽo, như làn sương giá, như máu đọng lại. “Ai dám đấu với ta?”
Chúng nhân nhìn nhau, có người hô lên: “Ma đầu ngươi tội ác đầy mình, chết chưa hết tội, không cần phải tỏ ra đạo nghĩa với ngươi làm gì, giết.” Một toán cao thủ xông lên, đao kiếm nhất tề chém vào hắn, kiếm khí tung hoành.
“Hắc hắc…không cần phải tỏ ra đạo nghĩa với ta làm gì hả! Các vị anh hùng, xem kiếm.” Phong mang đỏ tía hóa thành quang nhận khổng lồ, rít lên lảnh lói, chém ngược lại.
“Ầm.”
Mười mấy người xông lên bị quang nhận hất bay, có người mặt mũi nhợt nhợt, có người miệng rỉ máu, có người lảo lảo chực ngã. Trong trường liền lặng ngắt, mười mấy người này có hai cao thủ thứ vương cấp, còn lại đều là cao thủ đạt mức siêu tuyệt vậy mà cả toán vẫn thất bại.
Chấn động.
Chúng nhân buộc phải đánh giá thực lực chân chính của Độc Cô Bại Thiên.
Dương Thụy tỏ ra ngưng trọng, bước khỏi hàng ngũ.
“Tiểu hữu quả nhiên xuất chúng, Dương mỗ mong được đấu một trận công bình ở đây, không hiểu ý tiểu hữu thế nào?”
“Quyền chủ động trong tay các vị, mỗ được chọn lựa ư? Hơn nữa có lợi như vậy, mỗ lấy lí do gì cự tuyệt.” Độc Cô Bại Thiên bình tĩnh, không hề dao động.
“Mời.”
Dương Thụy cầm thanh thiết kiếm lấp lánh hàn quang, nhìn đối thủ trẻ tuổi quật khởi như sao băng chăm chăm. Ông ta cảm khái vô vàn, nếu không vì truyền thuyết xa xưa đó, có lẽ ông ta sẽ kết thành bằng hữu với hắn, nhưng không còn cơ hội đó nữa rồi.
Độc Cô Bại Thiên không dám sơ ý, tuy lúc hắn còn ở cảnh giới thứ vương cấp từng tru sát thành công cao thủ thiên vương cấp Doãn Phong, nhưng giờ đối thủ là vương cấp cao thủ đỉnh cao này, hắn không được phép lơi lỏng. Hắn tin rằng tính cách, phẩm chất quyết định thành tựu của một người, Doãn Phong có vẻ nhân nghĩa đạo đức, phong phạm cao thủ nhưng chỉ là tiểu nhân vô sỉ, tính cách đó chỉ giúp gã trở thành hạng cuối trong các vương cấp cao thủ, không thể so với Đại Bi thiên vương.
“Ầm, ầm, ầm.”
Tiếng sấm khẽ vang lên, trên đầu Độc Cô Bại Thiên tụ tập ô vân, Khấp Huyết thần kiếm rung rung, tử quang xuất hiện, một tia sét bổ vào Dương Thụy.
Có người hô lên kinh hãi: “Khiếu Thiên kiếm pháp, thần công gia truyền của Vương gia ở Tân Minh đế quốc.”
Chúng nhân không khỏi nhớ lại đêm mưa kì lạ trên thảo nguyên, hắn như thần linh xuất thế, khiến họ chấn động vô cùng, đến giờ vẫn còn bất an.
Tia chớp tím bổ mạnh vào Dương Thụy, thân hình Dương Thụy quay tít, trường kiếm lúc đâm lúc chém, bạch quang rạng rỡ, vang lên tiếng xoàn xoạt. Người xoay chuyển, kiếm khí tung hoành.
Chúng nhân dù hận không thể được tính mạng hắn ngay nhưng cũng phải bội phục tu vi võ công của hắn. Hắn còn trẻ mà đối kháng với cáo thủ thành danh mấy chục năm vẫn công thủ rõ ràng, không hề có dấu hiệu thất bại, quả khiến người ta kinh hãi. Đương nhiên đại đa số đều đố kị, đố kị hắn còn trẻ đã võ công cao siêu, bản thân mình lại không được như thế.
Giữa làn kiếm khí tung hoành, Độc Cô Bại Thiên tung người lơ lửng trên không, Khấp Huyết thần kiếm rực thần quang, tiếng sấm ầm ầm nổi lên. Tia sét khổng lồ từ thân kiếm xẹt ra, giáng xuống.
Đồng thời, trường kiếm của Dương Thụy chém lên trời, kiếm khí trắng ngần hóa thành trường long vút lên.
Lần giao phong này ngưng tụ công lực toàn thân của hai người, kiếm khí tung hoành rít lên vù vù. Hơn trăm cao thủ đứng quanh buộc phải lùi lại.
Đòn hợp kích của hai cao thủ bắn vào ma vực, quang mang như ngựa hoang sút cương lao vào vùng tối tăm.
Im lặng.
Nhất thời trong trường yên lặng đến cực điểm, ai nấy nín thở.
Đột nhiên hắc sắc vụ khí ào ạt tràn ra, hút sạch kiếm khí, vụ khí không hề dừng lại mà tiếp tục lan rộng. thân hình Độc Cô Bại Thiên nhanh chóng hạ xuống rồi lướt sang bên, Dương Thụy cúng không dám chần chừ, nhanh chóng lướt đi. Hai đại cao thủ tránh né hắc sắc vụ khí, đồng thời phát động công kích đối phương, phong mang đỏ tía và trắng toát không ngừng giao chiến trên không.
“Ầm.”
Uy lực hợp kích – sóng khí hùng hậu đổ vào hắc sắc vụ khí, vụ khí lồng lộn tản ra, rải vào quần hùng. Quần hùng vội vàng tránh đi nhưng không ít người bị làn khí đen dính phải, lập tức vang lên vô vàn tiếng kêu thảm.
“Mau tránh đi, đó là hắc ám ma khí trong ma vực.” Mấy vương cấp cao thủ kêu to.
Hắc vụ tan hết, có ba người trở thành đống máu thịt bầy nhầy, thân thể nhiều chỗ lộ cả xương ra, tử trạng thê thảm, bảy tám người khác thân thụ trọng thương, thân thể bị ma khí làn thối rữa nghiêm trọng.
Chúng nhân hít sâu một hơi khí lạnh, đến giờ mới chân chính minh bạch điểm đáng sợ của ma vực, chưa vào đã hung hiểm như vậy, thì bên trong hiểm ác khó lường.
Dương Thụy trúng đòn sau chót của Độc Cô Bại Thiên, há miệng thổ ra một ngụm máu lớn, sắc mặt nhợt nhạt, lảo đảo chực ngã. Ông ta lau máu trên miệng: “Anh hùng xuất thiếu niên, lão phu bại rồi, bại tâm phục khẩu phục.” Đoạn buồn bã lui lại.
Chúng nhân cả kinh, Đại Bi thiên vương bại rồi!
Quần hùng không tiếp nhận được hiện thực này, cao thủ vô địch mấy chục năm đã thất bại.
Dương Thụy khác với Doãn Phong, Doãn Phong ngồi lên được cái ghế vương cấp cao thủ còn gây ra tranh cãi nhưng Dương Thụy đã đạt tới cảnh giới vương cấp đại thành, được coi là đỉnh nhọn trong các vương cấp cao thủ. Mà ông ta cũng thất bại trước một thanh niên mới quật khởi.
Chấn động.
Im lặng.
Chúng nhân không tin được vào sự thật trước mắt.
Trong một tháng nay, Độc Cô Bại Thiên bị người thiên hạ truy sát, nhận rõ nét xấu xa của người đời, hiếm người khiến hắn tôn kính tận đáy lòng. Nhưng bóng dáng cô đơn kia chắc chắc là một, vị cao thủ tiền bối này công lực trác tuyệt, đáng cho người ta tôn kính, nhưng vì lập trường bất đồng, không thể chia sẻ gì.
Độc Cô Bại Thiên lặng lẽ nhìn theo bóng dáng thất lạc, mọi an ủi đều là giả dối.
“Giết!” Trong đám đông không hiểu ai hét lên, mấy chục người điên cuồng lao vào hắn.
Hắn nhếch môi cười lạnh, quay người lùi lại vào ma vực.
“Không được, mau lùi lại.” Một vương cấp cao thủ kêu to.
Thời khắc không còn sớm, hắn đợi ở đây ba ngày để đến cơ hội này liền vận công lực toàn thân, Bất Tử ma công, Thâu thiên đoạt nhật đại pháp toàn lực vận chuyển, thiên địa tinh khí như bị thu hút, tràn về phía hắn. Quanh hắn trở nên ảm đạm vô quang, tối tăm mù mịt rồi quang hoa rực rỡ, nhất thời thân thể rực hào quang đoạn quang hoa chói lòa liên tục vút lên trời, nhát kiếm kinh thiên ngưng tụ thiên địa tinh khí bổ thẳng vào ma vực.
Đồng thời, Độc Cô Bại Thiên thi triển Thần Hư bộ, lướt sang một bên, như dải sáng rời xa hiện trường.
Kiếm khí kinh hồn đập vào ma vực.
“Ầm.”
Tiếng nổ động trời vang lên, ma khí hắc ám trong ma vực như nộ hải cuồng đào gầm gào tràn ra, toàn bộ vùng ngoại vi ma vực chìm trong tối tăm, mặt đất run rẩy, thinh không ảm đạm hẳn đi.
Cuồng phong gào rú, núi lay đất chuyển.
“A! Cứu mệnh!”
“Thiên nộ!”
……
Quần hùng loạng choạng, những kẻ nhát gan bắt đầu nói lung tung, lớn tiếng gào khóc.
Mặt đất chấn động, mấy chục người gục dưới đất, hắc ám ma khí tràn vào, quần hùng thương vong thảm trọng.
Thinh không triệt để ảm đạm vô quang, quanh ma vực âm phong gào rú, hắc khí cuồn cuộn, ma diễm ngút trời, phảng phất như diệt thế ma tôn giáng lâm.
Tiếng gào khóc vang vọng, ma khí dần tan đi, thiên địa trong trẻo trở lại, ma vực chung quy cũng bình tĩnh.
Bên ngoài ma vực như tu la trường, mấy chục người máu thịt bầy nhầy, xương trắng lộ ra, tử trạng vô cùng thê thảm. Hơn bốn chục người còn lại sắc mặt nhợt nhạt.
“Độc Cô Bại Thiên, ngươi mất hết nhân tính rồi, độc ác thật.” Một vương cấp cao thủ rơi lệ thét.
Độc Cô Bại Thiên không hề tỏ vẻ ăn năn, ung dung đứng ngoài xa. “Các ngươi muốn giết ta, ta vì tự vệ nên không còn cách nào khác. Ta nói rồi, muốn đoạt sinh mệnh người khác tất phải trả giá tương đương. Các ngươi là người, ta cũng vậy, vì sao ta chết không hết tội còn các ngươi có người thương vong lại trở nên đau đớn như thế?”
“Ngươi không phải là người, ngươi là ma, là ma quỷ.” Một vương cấp cao thủ rít lên lao vào hắn.
Chúng nhân đều bạt trường kiếm, sát khí thảm liệt tràn khắp nơi.
Nhìn toán tinh anh của tinh anh lao tới, Độc Cô Bại Thiên mỉm cười, trong lòng không khỏi thoáng qua tia cay đắng. Hắn nhận ra Thủy Tinh xưa nay chưa từng có sát khí với mình cũng cầm kiếm lao tới.
Hắn biết rằng lần này cả thiên hạ không còn ai đồng tình với mình, khác nào một con sói cô độc, chật vật giãy giụa.
“Mộ xuân tam nguyệt, dương hoan thảo trường, thiên hàn địa đống, vấn thùy tự lang? Nhân tâm liên dương, lang tâm độc sảng, thiên tâm nan trắc, thế tình như sương……” (Tháng ba cuối xuân, dê vui cỏ cao, trời lạnh đất cứng, hỏi ai nuôi sói? Lòng người chỉ lo cho dê, lòng sói đơn độc một mình, lòng trời khó đoán, tình thế gian như sương ...) tiếng ngâm thê lương vang lên, hắn rảo bước tới ma vực.
Bất Tử Bất Diệt Bất Tử Bất Diệt - Thần Đông Bất Tử Bất Diệt