Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thần Đông
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mr Thích
Số chương: 238
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4006 / 87
Cập nhật: 2014-11-21 10:19:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22: Nguyên Dã Đại Chiến
ộc Cô Bại Thiên tỏ vẻ ngưng trọng chưa từng thấy, Khấp Huyết thần kiếm trong tay rít lên “vù vù”, thân kiếm đỏ sậm mỗi lúc một sáng, sau cùng đỏ đến độ muốn nhỏ xuống từng giọt máu. Kiếm mang màu máu được hắc khí quấn quanh từ mũi kiếm phun ra, tụ tập vô số tử khí. Rồi tiên thiên kiếm khí biến thành biến thành kiếm mang tím sẫm.
“Độc Cô Bại Thiên, ngươi chết đi.” Ba sát thủ cùng thét lên.
Quang kiếm khổng lồ tỏa ra hào quang yêu diễm, chém thẳng vào Độc Cô Bại Thiên, lớp tử khí đen ngòm bao quanh kiếm mang cơ hồ có thể nuốt chửng hết ma diễm, nhất tề cuốn tới. Hắn đã tích tụ đủ sức mạnh, kiếm khí hóa hình biến thành tử vụ mênh mông bảo vệ chủ nhân, đạo tiên thiên kiếm khí nơi mũi Khấp Huyết thần kiếm ngưng tụ thành một thanh ma kiếm chói lòa, quang hoa của tử sắc ma kiếm sáng rực hàm chứa sắc đỏ yêu dị, tạo thành hình thái đáng sợ. Ma kiếm không hề chịu lép, rít lên lanh lảnh, xuyên phá tầng tầng tử khí đen ngòm, vạch thành một vòng cung quỷ dị nghênh đón quang kiếm.
Tử sắc ma kiếm và quang kiếm vô thanh vô tức va chạm rồi nát vụn, nhanh chóng tan biến, chỉ lưu lại tàn ảnh trên không trung, tử khí bốn bề cũng bị quét sạch. Trong quá trình đối quyết lặng lẽ, mọi cây bụi quanh năm xanh tốt trong phạm vi mấy trượng cạnh đó đều mất đi sinh cơ, trở nên vàng võ, gió nhẹ thổi qua là tan thành bột tung bay. Cơ hồ nơi này chưa từng có cây cối gì, chỉ là một vùng đất trọc lốc.
Ba sát trủ trào máu miệng, loạng choạng lui liền ba trượng, lúc dừng lại thân thể cả ba vẫn không ngừng lắc lư.
Độc Cô Bại Thiên lún xuống đất đến tận đùi, trong vòng một trượng quanh hắn, dù là cây bụi hay nham thạch đặc hữu của vùng hoang dã đều hóa thành những hạt cát, phảng phất một vùng sa mạc thu nhỏ. Hai tay cầm kiếm của hắn cơ hồ nứt xương, đau đớn vô cùng, không ngừng run lên, Khấp Huyết thần kiếm thiếu điều rớt xuống. Hắn không nhớ mình nuốt xuống bao nhiêu ngụm máu, không để một giọt nào chảy ra khóe miệng. Không muốn để ba sát thủ biết mình bị nội thương nghiêm trọng, hắn dụng lực nhấc mình lên, thoát khỏi vùng sa mạc đó.
“Hắc hắc, ba tên các ngươi không đến nỗi tệ quá.” Gương mặt hắn tuy mỉm cười, nhưng trong lòng chỉ muốn bật khóc, mới nhích động mà ngũ tạng lục phủ như bị đao cắt, đau đớn vô cùng.
Sát thủ số ba đưa tay áo lau máu trên miệng, cười lạnh: “Tiểu tử quả nhiên danh bất hư truyền, bất quá gặp phải bọn ra, ngươi nên trách số mình xui xẻo, ngươi chết chắc rồi.”
Nữ sát thủ lạnh giọng: “Nếu ngươi tiếp được một đòn sau chót, bọn ta sẽ tha cho ngươi.”
“Hắc hắc, nói dễ nghe thật, sợ thi triển xong các ngươi muốn cản ta cũng hữu tâm vô lực.” Trong lòng Độc Cô Bại Thiên đang xáo động, hắn muốn thi triển Thần Hư bộ bỏ chạy, để không phải nhìn thấy mặt ba địch thủ, với công lực hiện tại của hắn đồng thời đối phó với ba vương cấp cao thủ, chắc chắn chỉ có đường chết. Nhưng điều khiến hắn nhức đầu là cả ba đều thuộc hàng tuyệt đỉnh sát thủ, sở trường của sát thủ là truy đuổi, nếu hắn bỏ chạy, chắc chắn không bao lâu sau, ba sát thủ sẽ tìm được, nhưng nếu không chạy, trước mắt hắn có mỗi cò đường chết.
“Ba ngươi sẽ liên thủ xuất chiêu?”
Sát thủ thứ hai cười lạnh: “Hắc hắc, sợ hả?”
Nữ sát thủ cũng cười lạnh: “Hắn đương nhiên sợ, hiện tại đang nghĩ cách trốn chạy, chẳng quan chúng ta không cần lo việc tìm thấy hắn. Hắn đang thăm dò chúng ta xem có phải sau một đòn, chúng ta sẽ dừng tay chăng, ta nói không sai chứ, Độc Cô Bại Thiên?”
Trong lòng Độc Cô Bại Thiên mắng mỏ không ngớt, cảm giác nữ sát thủ quả không dễ đối phó.
“Mĩ nữ sát thủ đúng là thông minh, nàng thử đoán xem ta đang nghĩ gì đi? Hắc hắc…” Đoạn hắn quan sát kỹ lưỡng nữ sát thủ, hai mắt sáng rực khi nhìn thấy chỗ “hấp dẫn”.
Nữ sát thủ lạnh lùng đáp: “Chốc nữa ngươi còn sống hẵng nói, cứ việc mơ mộng giữa ban ngày đi.”
Ba sát thủ tụ lại, mục quang lạnh lùng, đủ thấy sau lớp sa xanh, gương mặt họ đều nặng nề cực độ.
Độc Cô Bại Thiên quyết định đánh liều một phen, tuy không phải địch thủ của ba địch nhân liên thủ nhưng chỉ đối phó với một sát chiêu, hắn còn đủ lòng tin, hắn tin rằng trong khoảnh khắc sẽ khiến tiềm lực bản thân triệt để bạo phát, qua được chiêu đó là không còn gì phải sợ. Hắn thầm lấy làm may mắn bởi hành động giả bộ không thụ thương đang mang lại tác dụng, buộc ba địch nhân muốn quyết chiến một chiêu.
Ba sát thủ bắt đầu thôi động bảo kiếm, ba làn sáng vút lên, tử khí trong thiên địa phảng phất bị thu hút, từ bốn phương tám hướng tràn tới, vây chặt ba người, tử vong khí tức dày đặc lại phủ kín toàn trường. Tử khí đen ngòm tựa ô vân, lại như ma diễm kinh nhân, chiếu rọi khung cảnh trở nên giống hệt ở ma giới. Chỉ một thoáng, thân ảnh ba sát thủ tan biến trong tử khí, chỉ còn ba đạo kiếm khí tỏa sáng giữa hắc vụ.
Đột nhiên, tử khí đen ngóm nhất tề tràn về phía ba đạo kiếm khí, kiếm khí thu liễm rồi tan biến vô hình, tử khí vẫn điên cuồng tụ vào trường kiếm của ba sát thủ, rồi tử khí cũng tan biến, đất trời sáng trong trở lại. Ba thanh trường kiếm đen xì như mực, thân kiếm đen đến độ tỏa ánh lấp lánh, quang hoa yêu dị lóe lên không ngừng như có ma tính.
Độc Cô Bại Thiên hít một hơi khí lạnh, trong lòng chấn động cực độ, ngày trước hắn tu luyện Bất diệt kim thân tại sơn cốc giữa mây mù từng dẫn đạo tử khí trong thiên địa, không ngờ ba sát thủ cũng biết mật pháp này. Hắn không hề do dự lựa chọn công pháp tương phản, Thâu thiên đoạt nhật trong Chiến Thiên quyết từ từ vận chuyển trong thân thể, Bất Tử ma công hắn vừa luyện thành cũng được vận chuyển cẩn trọng.
Hai loại công pháp đều giúp hắn hút lấy tinh khí trời đất, nhưng khác nhau ở chỗ Thâu thiên đoạt nhật có đặc tính bị động, cần phải chú tâm mới hút được, thuộc về nhóm ma công nghịch thiên, nơi nào nó lướt qua, cây cối, sinh linh sẽ lụi tàn. Bất Tử ma công còn bá đạo hơn, chỉ hơi dẫn đọ là tự động hút tinh khí, hung mãnh hơn nhiều Thâu thiên đoạt nhật, dễ dàng ảnh hưởng đến tâm trạng người sử dụng.
Thiên địa tinh khí không ngừng tràn về chỗ Độc Cô Bại Thiên, bốn bề quanh hắn trở nên ảm đạm vô quang, thân thể cơ hồ ẩn vào vùng hư vô đen tối.
Kết quả này hiển nhiên vượt ngoài ý liệu của ba sát thủ, cùng nhìn nhau, cảm giác tích tụ đủ sức mạnh, đồng thời vung trường kiếm đen nhánh, quang mang yêu dị bổ vào địch thủ. Ba thanh trường kiếm rít lên chói tai, tựa hồ quỷ khóc sói tru, hắc sắc tử khí ngút trời bùng lên trong sát na, như đám mây đen trùm lên Độc Cô Bại Thiên. Từ xa nhìn lại, trên vùng bình nguyên hoang dã phảng phất đầy mây đen dồn tụ xuống mặt đất, khiến người ta tưởng mình đang ở ma giới tối tăm, nơi nào cũng là ma diễm vô biên.
Bị Bất Tử ma công ảnh hưởng, Độc Cô Bại Thiên hưng phấn vô cùng, quên hết uy hiếp của tử vong, trong lòng chỉ còn chiến ý ngút trời. Kinh qua tu luyện Bất Diệt kim thân, thân thể được “rèn giũa” không ngừng hút lấy thiên địa tinh khí, hắn nhanh chóng chém ra một kiếm, nhát kiếm hàm chứa toàn thân công lực, lấy tinh khí khắp đất trời làm sức mạnh, như con thần long gào rống, lao bổ vào vùng tử khí. Tử khí đen ngòm và bạch quang chói mắt cùng va nhau.
“Ầm, ầm, ầm...”
Trên vùng bình nguyên hoang dã phảng phất có vô số tạc đạn phát nổ, tiếng nổ không ngớt vọng vào tai, vô vàn tia chớp trắng lóe như ngân xà loạn vũ, cơ hồ xé toạc hư không.
Bốn bóng người văng ngược về hai hướng, ba sát thủ bị hất bay mười mấy thước rồi từ trên không rớt xuống, liên tục phun máu.
Độc Cô Bại Thiên cũng không khá hơn, lại thụ nội thương nghiêm trọng, không khống chế nổi nữa, liên tục phun máu. “Mẹ nó chứ, lão tử có phải trời sinh xui xẻo không, hai ba ngày lại thụ thương, vừa thoát khỏi con rùa đen vương bát đản Nam Cung Vô Địch thì lại gặp ba con quỷ sát thủ này, ta XXX…” Hắn tuy thụ nội thương nghiêm trọng, thân thể khó lòng động đậy, nhưng tâm tình sa vào trạng thái cuồng bạo, phẫn nộ cùng cực.
Tử khí đen ngòm và thiên địa tinh khí quang mang tỏa rộng sau cùng cũng tan biến, trong phạm vi mấy chục trượng đều bị phá hủy, nham thạch tan nát thành một vùng sa mạc nhỏ hoang lương.
Ba sát thủ dìu nhau đứng dậy.
Độc Cô Bại Thiên cảm giác lạnh buốt từ đầu đến chân, gần như không động đậy được, không còn cả khí lực đứng dậy, khác nào một con dê đợi người ta đến mổ xẻ. Trong lòng hắn quá bất bình, dốc chút khí lực sau cùng, hai tay cầm Khấp Huyết thần kiếm gian nan đứng dậy, nếu lúc đó có gió nhẹ thổi qua tất y đổ xuống.
Ba sát thủ lạnh lùng nhìn hắn, nữ sát thủ lạnh giọng: “Ngươi mạnh lắm.” Rồi cả ba quay đi.
Trong lúc họ quay đi, Độc Cô Bại Thiên phát hiện ánh mắt ba người ẩn ước nụ cười, tựa hồ rất hài lòng với biểu hiện của hắn.
Hắn sững người.
Bất Tử Bất Diệt Bất Tử Bất Diệt - Thần Đông Bất Tử Bất Diệt