Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 409 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 957 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 05:48:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.4 - Chương 106: Dịch Bảo Đại Hội
ịch bảo các là một địa phương chuyên môn dùng để giao dịch kỳ bảo linh vật, nằm ở nam uyển của Hoàng thành, cứ ba năm sẽ mở ra một lần, tiến hành cùng lúc với tiên vũ đại hội.
Dịch bảo đại hội có thể coi là cuộc giao dịch lớn nhất Đại Càn cổ quốc, dù sao các tu sĩ tới tham dự tiên vũ đại hội, đều là nhân vật đứng đầu các cảnh tới từ bốn phương tám hướng trên lãnh thổ Đại Càn.
Mà chính là vì dịch bảo đại hội tồn tại, sau mỗi một lần tiên vũ chi tranh, sẽ có hàng trăm hàng ngàn tu sĩ như măng mọc sau mưa quật khởi, đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng giúp cho Đại Càn cổ quốc trường thịnh không suy.
Dĩ nhiên, trong hoàng thành tu sĩ có tới vài vạn, dịch bảo các tự nhiên không dung nạp được nhiều người như vậy cùng nhau tham gia, cho nên dịch bảo đại hội cũng không phải bất cứ người nào cũng có tư cách tham dự.
Bình thường mà nói, chỉ có đầu lĩnh thế lực khắp nơi, các cảnh cao nhất tu sĩ, hoặc là các nơi thân phận đặc thù, mới nhận được thiệp mời của Đại Càn Hoàng Đế.
...
Thiết Đường đi bên cạnh Vân Phàm, vừa dẫn đường, vừa giới thiệu tình huống đại khái của dịch bảo đại hội, nhìn qua tinh thần phấn chấn, kích động dị thường. Nhìn bộ dáng hắn đối với Hoàng thành các nơi quen thuộc thành thục, hiển nhiên không phải lần đầu tiên tham gia tiên vũ đại hội.
Trên thực tế, Thiết Đường là đinh mục của Phong Vũ lâu, vốn dĩ không có tư cách tham dự dịch bảo đại hội, chẳng qua lần này hắn chính là một trong những đại biểu của Phong Vũ lâu, tự nhiên nằm trong hàng ngũ được mời.
Đây là thịnh hội cao cấp nhất Đại Càn, Thiết Đường có thể không hưng phấn hay sao.
Thiển Y nắm tay Vân Mục, lẳng lặng lắng nghe, Tiểu Hỏa Vân thì vắt vẻo trên vai Vân Mục, hết nhìn đông tới nhìn tây, hai con ngươi nhỏ lóe sáng đảo qua đảo lại, bộ dạng thật là lanh lợi.
...
Một khắc sau, bốn người đã tới nam uyển của Hoàng thành, nơi này có cung nữ chuyên môn tiếp đãi, không ít tu sĩ đã có mặt tại đây.
Ở nơi này, tiên đạo tu sĩ chiếm phần lớn, võ giả vẫn lộ ra thế đơn lực bạc.
Chỉ là thấy Vân Phàm xuất hiện, không khí nơi này lặng lẽ nổi lên biến hóa vi diệu... Người trong tiên đạo sắc mặt bất thiện, ánh mắt né tránh, có chút lúng túng. Mà người của võ đạo nhanh chóng tiến lên làm lễ ra mắt.
Nếu như nói, trước khi tiên vũ pháp hội diễn ra, chúng võ giả còn đối với việc Vân Phàm là đại biểu Cấm Tiên Cốc còn có nghi ngờ, như vậy sau võ đạo pháp hội, đại đa số võ giả đối với Vân Phàm chỉ có sùng kính, không còn chút hoài nghi.
Bao nhiêu năm rồi, võ đạo chưa từng áp đảo tiên đạo như thế, cũng chưa từng đạt được hãnh diện như thế.
...
Sau một hồi hàn huyên, mọi người riêng mình kết bạn đi sâu vào trong nam uyển.
Đình viện thâm u, ngũ quang thập sắc.
Trước hết ánh vào mắt mọi người là một chiếc hồ nhỏ, bích ba nhộn nhạo, khói xanh lượn lờ.
Ở trong hồ nước, dựng thẳng một tòa lầu các do ngọc bích tử trúc kiến tạo thành, kích thước không sai biệt lắm chừng ba trăm phương, một chiếc cầu trúc nối liền lầu các với bờ hồ, làm cho người ta cảm thấy vẻ đẹp yên tĩnh ưu nhã.
Từ lễ nhượng, chúng võ giả rối rít lui nửa bước, để cho Vân Phàm đám người đứng ở trước cầu. Mà tiên sĩ hơi do dự một chút, cũng không dám vượt lên.
...
"Mời các hạ đưa ra kim giản."
Một lão ẩu mặt không chút biến hóa khẽ khom người, canh giữ ở lối vào cầu trúc.
Thiết Đường dẫn đầu đem thiệp mời màu vàng đưa tới, Vân Phàm cùng Thiển Y cũng làm theo.
Nhưng mà khi ánh mắt lão ẩu rơi vào trên người Vân Mục, chân mày hơi nhíu lại: "Xin lỗi, vị tiểu cô nương này không có kim giản, không thể vào dịch bảo các."
"Cái gì!?"
Thiết Đường kinh ngạc, vội vàng giải thích: "Tiền bối, vị tiểu cô nương này chính là muội muội của Vân Phàm tông sư, hẳn là không có vấn đề gì cjiws?"
Lão ẩu vẻ mặt đạm mạc, trong mắt không có chút ba động: "Không có kim giản không thể đi vào, đó chính là quy định."
"Tiền bối..."
Thiết Đường còn muốn nói tiếp, Vân Phàm bỗng nhiên mở miệng nói: "Nếu không cho vào, vậy ta cũng sẽ không vào."
Nói thật ra, Vân Phàm đối với dịch bảo đại hội chẳng qua là tò mò, nghĩ đến việc mở mang kiến thức, cũng không có ý nghĩ nhất định phải đi. Dù sao hắn một đường sát phạt, vì tăng lên tu vi, vì luyện chế bổn mạng hồn bảo, phần lớn tài vật đã tiêu hao hết, hiện tại so với Thiên Hà đám người còn nghèo hơn, làm sao có thể đổi được thứ gì tốt trên dịch bảo đại hội này.
Đã như vậy, có đi hay không cũng không quá khác biệt, dù sao Vân Phàm chắc chắn không để uội muội mình một mình lưu ở phía ngoài.
"Các ngươi không đi, ta cũng lười đi."
Thiển Y cũng không do dự, cười cười dắt tay Vân Mục, tùy thời chuẩn bị rời đi.
Cuối cùng là Thiết Đường, tiện tay đem thiệp mời ném xuống dưới chân lão ẩu kia, vẻ mặt bực tức nói: "Ta thấy dịch bảo đại hội cũng chẳng đáng là gì, nếu Vân Phàm tông sư bọn họ không vào được, Thiết mỗ cũng chẳng muốn đi."
Thấy cảnh tượng vậy, chung quanh tu sĩ sững sờ tại chỗ.
Dịch bảo đại hội còn chưa bắt đầu, đã phát sinh chuyện như vậy, không biết sẽ náo tới mức nào. Nếu như Vân Phàm đại biểu cho Cấm Tiên Cốc cũng không thể đặt chân vào dịch bảo các, bọn họ mấy người rốt cuộc có đi hay không? Nhất là người trong võ đạo, mọi người mặt lộ vẻ bực tức, hiển nhiên đối với hoàng tộc an bài rất là bất mãn.
Lão ẩu biến sắc, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thiết Đường. Nàng mặc kệ đối phương có thân phận gì, đã tới nơi này, sẽ phải tuân theo quy định, là long cũng phải uốn, là hổ cũng phải nằm.
Ngay lúc ấy, bên ngoài đám người truyền đến một trận xôn xao, thì ra là Thánh tử Thánh nữ của Thánh Địa giá lâm, mà Tiên Đạo Tổng Minh Minh chủ Cổ Dịch vẫn cùng đi bên cạnh.
"Bái kiến ba vị đại nhân, bái kiến Cổ Minh chủ..."
Tiên đạo tu sĩ nhất tề hành lễ, võ giả tự nhiên không có thái độ vui vẻ gì.
Tiên vũ thế lực tách thành hai bên, Tâm Vô Lệ cùng Tô Vô Kế, Nguyễn Tâm Oánh ba người chậm rãi đi đến.
"Là các ngươi sao?"
Tâm Vô Lệ vừa mới bước lên đã thấy Vân Phàm đám người, thần tình lạnh nhạt, không vui không giận.
Nguyễn Tâm Oánh thì mặt đầy oán hận, nếu như có thể, nàng thật sự hận muốn đem Vân Phàm đánh cho tan xương nát thịt, hôi phi yên diệt, xóa đi nỗi phiền lòng.
So sánh ra, Tô Vô Kế chẳng những không khó chịu, trong mắt ngược lại hiện lên nụ cười khó lòng phát giác.
"Hừ!"
Tâm Vô Lệ không có tâm tư để ý tới Vân Phàm đám người, sau đó lướt qua Vân Phàm, hướng trúc lâu trong hồ đi tới.
Tô Vô Kế đám người cũng không hề dừng bước, mà lão ẩu kia lại không ngăn cản.
Thấy cảnh tượng như thế, Thiết Đường vốn chuẩn bị rời đi nhất thời ngừng lại, quay sang lão ẩu chất vấn: "Bọn họ tại sao không có kim giản cũng có thể đi? Các ngươi hoàng tộc làm vậy là có ý gì?"
"Câm mồm!"
Lão ẩu quát lớn một tiếng, nếp nhăn trên mặt chen chúc thành một đoàn: "Người trong Thánh Địa, thân phận tôn quý, tự nhiên không cần kim giản... Còn nữa, dịch bảo các có quy củ của dịch bảo các, hoàng tộc ta làm việc, còn chưa tới lượt tiểu bối ngươi chen miệng vào!"
Vừa nói chuyện, một cỗ uy áp bàng bạc đem Thiết Đường bao phủ.
"Ba!"
Vân Phàm tiến lên nửa bước, khí thế như bão táp, đem uy áp của lão ẩu kia tách ra.
"Càn rỡ! Hoàng thành không phải chỗ cho các ngươi giương oai!"
Lão ẩu mắt lộ ra hung quang, đang muốn vận dụng lực lượng của Hoàng thành trận pháp, trấn áp Vân Phàm đám người, không ngờ lại có người đến.
"Dừng tay dừng tay, Đường bà bà bớt giận..."
Một tiếng hô vang vội vã, mấy đạo nhân ảnh từ xa chạy đến, rơi vào giữa lão ẩu cùng Vân Phàm.
Hẳn là mấy vị vương tử đã đến nơi, dẫn đầu chính là Nhị vương tử Khương Nguyên Trị.
Bất Diệt Thánh Linh Bất Diệt Thánh Linh - Tử Mộc Vạn Quân