Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 409 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 957 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 05:48:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 82: Tam Thiên Điển Tàng
hiên ca, ngươi đoán Vân Phàm tìm gia gia để nói chuyện gì?"
"Làm sao mà ta biết chứ, lão gia tử thật sự giảo hoạt mà, đã đem cả gian phòng cách ly rồi."
"Không cho phép ngươi nói gia gia ta như vậy."
"Ha ha, vậy ta khen lão gia tử thông minh sao!"
"Hừ!"
Bên ngoài phòng, Thiên Hà cùng Phương Đồng áp tai nghe lén, nhưng nghe tới nửa ngày, cũng không thu được nửa chữ. Bất đắc dĩ, hai người không thể làm gì khác đành phải thất vọng bỏ đi.
...
Trong phòng, Phương Lôi bị Vân Phàm hỏi tới mức không thể hiểu gì, dứt khoát lắc đầu cười khổ nói: "Tiểu hữu, ngươi vốn luôn thẳng thắn, muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi!"
Vân Phàm chân thành nói: "Tiền bối, ta từng gặp được một vị thư sinh thần bí, hắn đã nói cho ta biết một chút tình hình ma họa, đó là một hồi hạo kiếp chân chính, không người nào có thể đứng ngoài thờ ơ được. Cho nên ta đã suy tính kỹ rồi, hỗn loạn nơi biên cảnh lúc trước, có phải là dấu hiệu báo trước ma họa sắp phủ xuống hay không."
"Cái gì!? Ma họa phủ xuống!?"
Phương Lôi đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Vân Phàm đến sững sờ.
Vân Phàm nói tiếp: "Lần này thú triều biến loạn, mặc dù rất gian khổ, nhưng tất cả tán tu đều không chịu buông xuôi, bọn họ dốc hết toàn lực, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng vách sắt, đoàn kết đến mức trước nay chưa từng có. Lương đại ca bọn họ một lòng muốn đem tán tu của Lạc Nhật thành kết minh lại với nhau, ta nghĩ đây là chuyện tốt, ít nhất sau này bọn họ sẽ có thêm chút ít bảo đảm, cho dù tương lai tai kiếp buông xuống, bọn họ cũng có thể cùng nhau trông coi, cùng chung tiến thối, thủ hộ cho tòa biên thành này..."
Lời nói đến lúc này bỗng nhiên nhẹ xuống, Vân Phàm lại nói: "Chẳng qua, đến cuối cùng ta sẽ phải rời khỏi nơi này, cũng không thích hợp để dẫn dắt bọn họ. Hơn nữa, ta không thích ràng buộc như vậy, không thích tranh đấu giữa các thế lực, còn có rất nhiều chuyện ta muốn đi làm. Cho nên, ta hi vọng tiền bối có thể tạm thời lưu lại trông nom cho bọn họ, có cửu tinh cường giả như người trấn giữ, nội bộ Lạc Nhật thành sẽ không rối loạn, tình cảnh của Lương đại ca bọn họ cũng sẽ tốt hơn rất nhiều."
Vân Phàm ý nghĩ rõ ràng, tường thuật đơn giản suy tính của mình.
Nhưng Phương Lôi có chút mơ hồ.
Cái gì mà thần bí thư sinh, dấu hiệu ma họa, hạo kiếp phủ xuống?
Cái gì mà đoàn kết tán tu, chung thủ biên thành?
Cuối cùng là cái gì, hi vọng hắn trấn giữ Lạc Nhật thành, trông nom tán tu!
Chuyện này, có phải quá nhiều tin tức cùng một lúc hay không!
...
Phương Lôi đầu óc cũng hỗn loạn, thật lâu sau mới phục hồi tinh thần: "Vân Phàm tiểu hữu, ý của ngươi là, để cho ta đi quản tán tu sao?"
Nếu nói đàng hoàng, trong lòng Phương Lôi cũng không phải không có ý nghĩ bồi dưỡng thế lực của mình, sau đó phục hưng Phương gia, báo thù rửa hận, nhưng thế lực trong Lạc Nhật thành quan hệ rắc rối phức tạp, sau lưng còn có bóng dáng của tiên đạo tổng minh cùng võ đạo tổng minh, một khi chạm đến lợi ích của hai phe thế lực này, tuyệt đối là phiền toái, muốn thoát cũng không thoát được.
Vân Phàm gật đầu nói: "Tiền bối, ta biết bản thân mình thiếu kiến thức, có nhiều chuyện nghĩ rất đơn giản, nhưng đây chính là ý nghĩ của ta."
Đơn giản không có gì không tốt, có một số chuyện vốn dĩ đơn giản, chẳng qua mọi người thường thường nghĩ phức tạp mà thôi, mới sinh ra quá nhiều phân tranh đến thế.
Phương Lôi hiểu được ý nghĩ của Vân Phàm, nhưng tranh đấu giữa các thế lực rất phức tạp, cũng rất tàn khốc, thường thường vì tranh đoạt một chút lợi ích mà xuất thủ, đến mức ngươi chết ta sống. Chuyện như vậy, Phương Lôi gặp qua rất nhiều rồi....
...
"Tiểu hữu nói chuyện này, lão phu sẽ suy nghĩ cẩn thận."
Trầm ngâm chốc lát, Phương Lôi thận trọng đáp ứng, sau đó hỏi Vân Phàm: "Vậy kế tiếp tiểu hữu có tính toán gì không? Hiện tại cách thời điểm tiên vũ đại hội còn hơn nửa năm, ngươi chuẩn bị lên đường luôn sao?"
Phương Lôi ban đầu có ý nghĩ sẽ cùng Vân Phàm rời đi, chủ yếu muốn bảo vệ Vân Phàm đến chủ thành, báo đáp ân cứu mạng của đối phương, nhưng bây giờ nhìn lại, thiếu niên trước mắt đã đủ cường đại rồi, căn bản không cần mình bảo vệ.
Suy nghĩ một lát, Vân Phàm hồi đáp: "Ta mới vừa tấn chức tông sư, còn cần rèn luyện võ đạo ý cảnh của mình, qua một thời gian ngắn nữa mới rời đi... Đúng rồi tiền bối, ngươi có biết chỗ nào có thể xem thêm rất nhiều tiên đạo công pháp hay không?"
"Ách? Tiên đạo công pháp?" Phương Lôi sửng sốt, chợt nói: "Đúng rồi, thiếu chút nữa thì quên mất ngươi là tiên vũ đồng tu. Ngươi tu luyện công pháp gì vậy?"
Phương Lôi cũng không kiêng kỵ, hiện tại hắn đối đãi với Vân Phàm như vãn bối của mình, tự nhiên muốn chỉ điểm đối phương đôi chút. Dù sao mặc dù thực lực của Vân Phàm không kém gì hắn, nhưng phần lớn biểu hiện là võ đạo thiên phú, bàn về kinh nghiệm tu hành tiên đạo, Phương Lôi còn có chút lo lắng.
"Ta tu luyện tiên pháp « Cửu Khổ », chắc tiền bối cũng đã nghe nói."
"Cửu Khổ? Cửu Khổ cái gì?"
Phương Lôi ngạc nhiên, tựa như không kịp phản ứng.
Sau mấy tức, dường như Phương Lôi nghĩ đến chuyện gì, bỗng nhiên vẻ mặt kinh dị nhìn hướng Vân Phàm: "Cái gì!? Ngươi... Ngươi tu luyện là công pháp của Cửu Khổ tán nhân!?"
"Vâng."
Nhận được câu trả lời chắc chắn của Vân Phàm, Phương Lôi nhất thời hoảng sợ, làm gì còn bộ dáng của tiền bối cao nhân.
Tiên pháp « Cửu Khổ » chính là yếu ớt nổi danh trong tiên đạo thế giới, cơ hồ không một ai lựa chọn tu luyện công pháp này. Hắn hiện tại đã hiểu, vì sao võ đạo cảnh giới của Vân Phàm cường đại như vậy, tiên đạo tu vi ngược lại còn chưa tới ngưng luyện thần đan.
"Vân Phàm tiểu hữu, làm sao ngươi lại tu luyện tiên pháp « Cửu Khổ » này? Ai!"
"Là một vị chủ sự của thánh miếu chọn giúp ta?"
"Ách!? Chính là chủ sự thánh miếu, lại dám làm chuyện như vậy sao?! Thật là đáng chết!"
Phương Lôi vừa tức giận vừa tiếc hận, hắn hoàn toàn tin tưởng, dựa vào thiên phú của Vân Phàm, tùy tiện chọn một môn tiên pháp cũng mạnh hơn nhiều so với « Cửu Khổ ».
Vân Phàm khẽ lắc đầu nhẹ nhẹ, không có nhiều lời.
Phương Lôi thở dài dài nói: "Khó trách ngươi hỏi ta có thể xem thêm tiên đạo công pháp ở nơi nào, nói vậy là do ngươi muốn tìm công pháp tu luyện tiếp theo sao?"
"Vâng."
Vân Phàm đúng là tính toán như thế.
Phương Lôi suy tư chốc lát mới nói: " Đại Càn cổ quốc chúng ta, trừ Thánh Địa và thánh miếu ra, chỉ có lục đại tiên tông cùng Tứ Phương tiên viện cất chứa đầy đủ tiên đạo công pháp nhất. Lục đại tiên tông đừng nhắc tới, có tính bài xích người ngoài, tuyệt đối sẽ không để cho người khác tùy ý xem điển tịch của bọn họ. Cũng là Tứ Phương tiên viện còn có chút hi vọng."
"Tứ Phương tiên viện?"
"Không sai! Tứ Phương tiên viện chính là tiên đạo viện cổ xưa nhất của Đại Càn, cổ đạo điển tàng vô cùng phong phú, dung nạp bách xuyên, cho dù là lục đại tiên tông cũng có chỗ không bằng. Chủ yếu nhất chính là, Tứ Phương tiên viện nằm ở Đại Càn cố đô, lần này ngươi tham gia tiên vũ đại hội, có thể thử xem."
Đang lúc nói chuyện, Phương Lôi lấy ra một cái càn khôn trạc, đưa cho Vân Phàm: "Tiểu hữu ban đầu chẳng những đã cứu cháu gái ta cùng với Thiên Hà tiểu tử kia, còn cứu lão đầu tử một mạng, nếu không Phương gia hương hỏa truyền thừa đã sớm đoạn tuyệt mất rồi. Mặc dù Phương gia đã hủy, nhưng nội tình hơn ngàn năm vẫn còn... Đây là tam thiên điển tàng của Phương gia ta, tạm thời cho ngươi mượn xem xét, hy vọng có thể trợ giúp cho ngươi một chút."
"Tam thiên điển tàng?!"
Vân Phàm cầm lấy càn khôn trạc, giật mình không biết nói gì.
Bất Diệt Thánh Linh Bất Diệt Thánh Linh - Tử Mộc Vạn Quân