Fiction reveals truths that reality obscures.

Jessamyn West

 
 
 
 
 
Tác giả: Khải Ly
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Phan Chi Mai
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2295 / 21
Cập nhật: 2015-02-07 16:40:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3-1
nh mặt trời rực rỡ chiếu vào trong căn phòng. Liên Dật Linh ngái ngủ mở mắt ra, rồi kinh ngạc thấy chồng mình đang ngồi thu lu cạnh cô trên giường. Không biết anh ấy đã tỉnh từ lúc nào?
Mà đã tỉnh sao chả lên tiếng gì cả thế chứ? Dáng vẻ anh ta nửa ngồi nửa quỳ y chang người Nhật, vẻ mặt nghiêm trang khiến cô cùng cuống quýt ngồi dậy gật đầu chào. « Chào buổi sáng. »
Suýt nữa thì cô buột miệng chào ‘Ohaio’ (câu chào của người Nhật), thành một cảnh vô cùng kỳ cục. Nghe nói ở Nhật, người vợ luôn phải dậy sớm hơn so với chồng, lại còn phải trang điểm mặc đồ chỉnh tề sẵn sàng. Có điều cô lấy chồng người Đài Loan nha, không đến nỗi nghiêm khắc thế chứ?
« Chào… chào em. » Phó Lập Đường còn đang như trong mộng, khó mà tin nổi mình đã kết hôn thật sự. Khi anh tỉnh lại, nhìn quanh nhận ra đây là phòng ở khách sạn, hơn nữa có một cô gái say giấc nồng bên cạnh, không khỏi càng lúc càng ngạc nhiên, thậm chí ngồi thu lu trên giường nhìn quanh. Dáng cô ngủ trong chiếc váy ngủ bằng lụa trắng, vừa hồn nhiên vừa gợi cảm, khiến anh có cảm giác như đang chiêm ngưỡng một kỳ quan thế giới, chỉ dám nhìn mà không dám chạm vào, trong ngực dồn nén vô số cảm xúc khó có thể miêu tả bằng lời. (Haizzzz, con sói bị quyến rũ rồi… hay là con cừu nhỉ?)
« Tối qua anh uống hơi quá chén, có bị đau đầu không? » Cô thấy vẻ mặt anh cũng không tới nỗi nào, nhưng nhìn lại có vẻ… ngây ngốc là sao?
« Không sao. » Thường anh luôn ngủ rất say, ngủ đủ giấc là có thể hồi phục tinh thần. « Còn em, ngủ ngon không? »
« Ừhm, em không bị bệnh lạ giường, dễ thích ứng với hoàn cảnh mới, cũng là nhờ khóa huấn luyện tiếp viên ngày trước cả. » Về sau cô sẽ ngủ cùng phòng với anh, cô tin mình sẽ chóng quen thôi.
Nhìn vẻ mặt dịu dàng của cô khiến cho trong lòng anh cảm thấy vô cùng bình yên, thế là anh nói ra điều mà tới giờ vẫn khiến anh kinh ngạc.
« Từ hôm nay, chúng ta là vợ chồng rồi. »
« Là từ tối qua chứ? » Cô nhắc chồng, tuy rằng hai người mới chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Mà dù mới chỉ trên danh nghĩa, cô cũng không ngại thứ tự phát triển chút nào. Sau việc kết hôn, họ còn cả đời để từ từ bồi dưỡng tình cảm và tiến tới xa hơn.
« Ừ em nói đúng. » Cứ nhớ tới nụ hôn nồng nhiệt giữa buổi tiệc hôm qua, bỗng dưng anh lại thấy ngượng ngùng vô cùng, về sau tới trường bảo anh làm sao đối mặt với cấp dưới và học sinh đây?
Cô lặng yên ngắm anh, trông anh lúc này rất giống một cậu bé con, ba hồi bừng tỉnh hiểu ra cái gì đó, ba hồi lại vò đầu bứt tóc nhíu mày, quả thật là rất đáng yêu nha.
Phát hiện ánh mắt tò mò của vợ, anh khẽ đằng hắng trấn định lại tinh thần. « Thành hôn là một việc tốt với cả anh lẫn em, nếu em không phản đối, anh đề nghị chúng ta bắt đầu bằng việc tìm hiểu yêu đương trước, rồi hẵng tiến dần tới thành vợ chồng thực sự. »
« Vâng, em cũng nghĩ thế. » Cô gật đầu. « À em phải gọi anh thế nào bây giờ? Lập Đường? Anh yêu? Hay là ông xã? »
« Em gọi bằng tên là được rồi. » Anh dừng lại một chút, rồi khẽ gọi thử tên cô. « Dật Linh. »
« Lập Đường. » Cảm giác thật là lạ, chỉ là gọi tên nhau, nhưng lại như thể đọc một câu thần chú, biến cô thành của anh và biến anh thành của cô.
« Từ hôm nay mong anh/em chỉ bảo thêm. » Hai người gần như cùng lúc thốt lên câu này, rồi lại cùng nhau cười khẽ. Vậy là họ có thể bắt đầu nói chuyện yêu đương.
Nếu thời gian có thể đứng yên, giữ lại khoảnh khắc này thì thật tốt. Chuyện tình yêu thuở ban đầu vốn ngọt ngào êm ái. Tương lai không biết sẽ có những chuyện gì xảy ra, nhưng nếu muốn bên nhau tới lúc răng long đầu bạc thì vẫn phải cố gắng mà tiếp tục.
« Có điều trước mặt Quế Dung, chúng ta vẫn nên đóng giả như là một cặp vợ chồng son ân ân ái ái, vậy mới không khiến con bé nghi ngờ được. » Cứ nghĩ tới em gái là anh lại nhức cả đầu. Chỉ hi vọng sau khi anh kết hôn, em gái anh có thể chấp nhận sự thật mà quên đi những tình cảm sai trái đó, trở lại thành một thiếu nữ mười chín tuổi hoạt bát vui vẻ.
« Em hiểu, à mà không biết bây giờ Quế Dung thế nào? Tối qua em có gọi di động cho con bé nhưng nó không trả lời. » Quế Dung có thể đang buồn vì anh hai bị chị dâu cướp mất, đối với một cô bé con vốn mất cả cha lẫn mẹ mà nói, hiện giờ sẽ càng cảm thấy cô đơn trong lòng.
« Xin lỗi em, trước đây là con bé khiến em đau lòng, giờ lại còn bắt em lo lắng cho nó, đều là lỗi của anh. » Anh gập người cúi đầu thật sâu xuống, đầu gần chạm tới giường, càng lúc càng có dáng vẻ của một người Nhật nha.
Mới ngày đầu tiên thành vợ chồng, chồng cô đã nghiêm trang xin lỗi cô. Cuộc đời quả là có rất nhiều việc ngoài ý muốn xảy ra, có gì theo kế hoạch mãi được kia chứ? Dật Linh nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, giọng dịu dàng như một thiên sứ xá tội cho người đời. « Lập Đường, từ giờ em là một nửa của anh. Niềm vui của anh chính là niềm vui của em, nỗi lo lắng của anh cũng chính là nỗi lo lắng của em. Anh đừng khách sáo như thế. »
Lời cô nói hoàn toàn chân thành. Dù mới quen không bao lâu, nhưng trong lòng cô đã hoàn toàn tin tưởng vào người đàn ông trước mặt. Trước đây cô chưa bao giờ tin tưởng Lô Chí Phàm như thế. Chứng tỏ tình cảm sâu đậm chưa chắc đã tỷ lệ thuận với thời gian quen nhau. Rốt cuộc cô cũng hiểu được điều đó.
« Cám ơn em. » Anh ngẩng đầu lên nhìn vợ mình, thật sự không biết nói sao để cám ơn sự dịu dàng an lành của cô. Khi anh chấp nhận lời cầu hôn của cô, liệu có phải vì anh đã sớm linh cảm được cô chính là người phụ nữ của đời anh?
Sau đó, dĩ nhiên có những việc không cần đến kịch bản lời thoại mà cứ thế sẽ xảy ra. Hai người lại hôn nhau trong ánh nắng sớm, mặc cho tương lai có chuyện gì xảy ra, ít nhất ở mặt này họ cảm thấy rất hợp nhau, thế nên dĩ nhiên càng làm nhiều càng tốt a!
Đôi vợ chồng mới cưới vừa vào cửa, hai vị quản gia lập tức chào đón hân hoan. « Chúc mừng tiên sinh, chúc mừng phu nhân. » (Không thể để là ông chủ bà chủ vì thế sẽ già quá với tuổi hai người, nên LV để nguyên là tiên sinh và phu nhân, ss nào có cách gọi khác tốt hơn xin giúp LV với!)
Hai chú thím họ Thái đã phục vụ ở Phó gia hơn ba mươi năm, cũng là chứng kiến Phó Lập Đường trưởng thành. Toàn bộ trong nhà đều treo chữ Hỷ đỏ tươi tắn, trên mỗi bàn đều để một lọ hoa tươi, thể hiện tấm lòng chân thành của họ.
« Cám ơn. » Phó Lập Đường chưa quen với cách gọi mới này, từ giờ quả thật tất cả đều đã thay đổi.
« Chú Thái, thím Thái, chào hai vị, tôi là người mới tới trong gia đình, nên sẽ có rất nhiều điều cần học hỏi thêm. Rất mong được chú thím giúp đỡ chỉ dẫn sau này. » Liên Dật Linh vô cùng ân cần thăm hỏi hai vị quản gia đã có tuổi trước mặt. Cô không muốn coi họ là người làm công, mà muốn coi họ như người một nhà.
« Phu nhân đừng nói vậy! Chúng tôi sẽ ngại lắm. » Hai vị quản gia cười tới híp cả đôi mắt lại. Phu nhân quả thật rất thân thiện, tuy kết hôn có chút vội vã, nhưng quả nhiên ánh mắt của tiên sinh không nhầm người, thật là may mắn a.
« Quế Dung đã về chưa? » Phó Lập Đường nhìn quanh trong nhà, có vẻ như không có ai khác.
Không khí trở nên có chút nặng nề. Chú Thái lắc đầu. « Tiểu thư chưa về, cũng không gọi điện gì cả. »
« Chú thím và anh có biết chỗ nào cô ấy có thể tới không? » Dật Linh đã nghĩ câu hỏi này hẳn phải có vài đáp án mới phải, nhưng ba người trước mặt lại ủ rũ lắc đầu. Sao lại thế, mọi người không phải vẫn sống chung dưới một mái nhà sao? Cô bé Quế Dung này lại khó hiểu tới vậy kia à?
« Sớm muộn gì nó cũng phải về nhà, tối nay nó mà không về, anh sẽ gọi điện báo tìm người mất tích vậy. » Phó Lập Đường có chút nản lòng, cô em gái này rốt cuộc muốn anh chăm lo tới lúc nào? Hai anh em cách nhau tới mười ba tuổi, khiến cô không chỉ như em gái, mà còn như con gái của anh vậy, khổ thay, cô bé lại không chịu hiểu chuyện chút nào.
Liệt Dật Linh nghĩ giờ cũng chẳng có cách nào, đành chuyển sang chuyện khác. « Lập Đường, hôm nay là cuối tuần, hẳn là anh không phải đi làm chứ? »
« Ừ… » Cuối tuần được nghỉ, thường thì anh không đi tập chạy cũng ngồi nhà đọc sách nghe nhạc. Nhưng giờ anh đã kết hôn, bỏ lại vợ một mình hẳn là không ổn lắm, chưa kể họ đã quyết định bắt đầu yêu đương tìm hiểu lẫn nhau.
« Vậy chúng ta đi thăm cha mẹ anh, được không? »
Phó Lập Đường trợn tròn mắt nhìn cô, trong một chốc không biết nói gì. Anh còn nghĩ cô sẽ nói muốn đi dạo mát xem phim gì đó, hoàn toàn không ngờ ngay ngày đầu tiên sau đám cưới cô đã đưa ra đề nghị này. Đúng thế, hai người quả thật nên tới thăm và thông báo choc ha mẹ anh linh thiêng trên trời được biết về cuộc hôn nhân này. Nhưng anh có tài đức gì, lại có thể cưới được một người vợ tốt hiền thục thế này, chỉ mong anh sẽ không khiến cô thất vọng.
Vẻ ngạc nhiên của chồng khiến cô cười khẽ. « Anh đã gặp cha mẹ em rồi còn gì, dĩ nhiên là em sẽ muốn gặp cha mẹ anh, để hi vọng họ sẽ chấp nhận đứa con dâu mới là em. »
« Cám ơn em. Anh tin là trên trời họ sẽ rất vui khi có em là dâu. »
Nghe thế, chú thím Thái lập tức không cần người nhờ cậy, chủ động đi chuẩn bị hoa quả cùng một bó hoa tươi, còn thêm một túi bánh kẹo cưới. Lão gia và phu nhân quá cố nhất định sẽ rất vui mừng, hôm nay có con trai và con dâu cùng tới thăm họ, nói không chừng chả mấy chốc mà sẽ có thêm cháu nội nữa.
Thế là, mới về nhà một chốc, Phó Lập Đường và Liên Dật Linh lại khởi hành, mục đích là « Từ ân viên », nơi an nghỉ cuối cùng của rất nhiều người. Thế gian có sinh tử tuần hoàn, hôm qua vừa mới có hỷ sự, hôm nay lại đi tảo mộ, thật ra tất cả đều là một phần của cuộc sống, thăng trầm đều khó tránh khỏi, chỉ cầu mong có thể vui vẻ sống trong hiện tại.
Xe dừng ở bãi đỗ xe dưới hầm ngầm, Phó Lập Đường lập tức tranh việc xách đồ lễ, nhất quyết không cho vợ xách nặng, cô ấy đã tự nguyện tới đây đã là tốt lắm rồi. Trên đường đi, tay trái anh vô tình chạm vào tay phải cô, khiến một ý nghĩ nảy ra trong đầu. Anh vội chủ động cầm lấy tay cô, mà cô cũng không nói gì, để yên cho anh nắm tay.
Nắm tay, trong tiếng địa phương ở Đài Loan chính là để chỉ việc thành vợ thành chồng, quả thật vô cùng tốt đẹp.
Vào khu nhà thờ cúng, tìm thấy nhà từ đường để linh vị của gia tộc họ Phó, hai người liền xếp đặt đồ lễ, thắp hương cúng bái, nhắm mắt gửi lời cầu nguyện tới cha mẹ trên trời, báo cáo rằng hai người bọn họ đã thành hôn, hy vọng cha mẹ có linh thiêng mong hãy phù hộ cho cả gia đình được bình an, đồng thời mong họ sẽ phù hộ cho cặp vợ chồng mới cưới này, chúc phúc cho hai người.
Toàn bộ quá trình cúng bái diễn ra trong sự yên lặng thành kính. Liên Dật Linh ngước nhìn di ảnh của cha mẹ chồng, trong lòng bỗng như cảm thấy họ đang mỉm cười với cô.
Đúng lúc hai người chuẩn bị rời đi, bỗng một tiếng nói vô cùng kích động vang tới. « Ai cho chị tới đây? »
Tiếng nói ấy chính là của Phó Quế Dung. Dáng vẻ nàng vô cùng giận dữ, hai má đỏ bừng, hai mắt trợn to, ngón tay chỉ thẳng vào người mà giờ nàng phải gọi là chị dâu.
Liên Dật Linh còn chưa trả lời, Phó Lập Đường liền nói thay. « Là anh đưa cô ấy tới ra mắt cha mẹ, vì bọn anh đã kết hôn. »
« Tôi mặc kệ, chị không được ở trong này, chị cút đi! » Phó Quế Dung làm sao nghe vào tai cái lý do đúng đắn ấy, nàng chạy tới đẩy mạnh vào người Dật Linh, chỉ hận không thể lập tức khiến người đàn bà này biến mất, không cho chị ta cướp anh hai và cha mẹ nàng!
« Quế Dung, em thôi đi! » Thấy vợ mình suýt nữa bị đẩy ngã, Phó Lập Đường chịu hết nổi, lập tức giang tay cho em gái mình một cái bạt tai. Tuy anh đánh không mạnh lắm, nhưng là anh tự tay đánh cô em gái thân yêu nhất của mình.
Phó Quế Dung sững cả người. Kể từ khi nàng có ký ức tới giờ, chưa bao giờ nàng bị ai đánh, ngay cả cha mẹ quá cố cũng chưa từng làm như thế. Chỉ một chốc, lập tức nước mắt nàng thi nhau thánh thót rơi xuống như trân châu, tâm trạng hờn dỗi bất bình cuộn trào trong lòng, nàng chỉ nghĩ giá như mình biến mất khỏi chỗ này.
« Quế Dung, em chờ đã! » Thấy em chồng quay lưng bỏ chạy, người đuổi theo đầu tiên lại là Liên Dật Linh. Cô không thể để cho cô bé này chơi trò mất tích thêm lần nữa được, nhỡ ra có chuyện thì sao?
Phó Quế Dung vừa chạy ra khỏi cửa nhà từ đường đã bị Dật Linh tóm lấy tay kéo lại. Nàng lập tức quay mặt lại gào toáng lên. « Chị đừng có chạm vào tôi! »
« Chúng ta cùng về nhà được không? Đừng để cha mẹ trên trời lo lắng cho em chứ? Nếu em không về, làm sao họ yên tâm an nghỉ được? » Cha mẹ chồng nàng đều an nghỉ gần đây, chắc chắn họ sẽ nghe được lời bọn họ.
« Chị nghĩ chị là ai, chị có quyền gì mà ra lệnh cho tôi? Đừng có giả vờ tốt bụng nữa! Chị bị chồng chưa cưới bỏ rơi, lập tức chạy sang lợi dụng anh hai tôi giúp chị hoàn thành kế hoạch, còn không phải là chị sợ xấu mặt với người ngoài, sợ mình già không ai thèm ngó tới nữa sao? Chị không có tư cách làm chị dâu của tôi, tôi vừa nhìn thấy mặt chị là thấy ghê tởm buồn nôn rồi! » Phó Quế Dung cố vùng vẫy thoát khỏi tay của đối thủ, giờ phút này, trong lòng nàng, Liên Dật Linh chính là thủ phạm khiến nàng mất đi tất cả!
Liên Dật Linh run rẩy cả người. Hóa trong mắt cô em chồng, cô là loại đàn bà không biết liêm sỉ như thế. Mà đáng buồn hơn là cô không có cách nào giải thích biện hộ cho mình cả.
Phó Lập Đường đuổi kịp hai người, cũng nghe được những câu em gái mắng chửi vợ mình, khiến anh hạ quyết tâm cứng rắn. « Quế Dung, em đã mười chín tuổi rồi. Nếu em không muốn về nhà, vậy từ giờ anh với em đoạn tuyệt quan hệ anh em. Về sau em ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không quan tâm can thiệp, cũng không chịu trách nhiệm gì nữa hết. »
Quế Dung sững sờ, anh hai sẽ không tàn nhẫn với nàng tới thế chứ?
« Anh chịu hết nổi chuyện em cố tình gây hấn rồi. Anh sẽ mời luật sư thu xếp, một phần tài sản vốn là của em sẽ đưa cho em. Từ nay về sau, nhà của anh sẽ không còn là nhà của em, chúng ta ai đi đường nấy! »
Mấy chữ ‘ai đi đường nấy’ anh thốt ra một cách nặng nề, khiến Phó Quế Dung đến nước mắt cũng quên rơi. Nàng nào có cần tài sản gì đâu, nhưng giờ nếu ngay cả anh hai cũng bỏ rơi nàng, sau này nàng sẽ thật sự thành một đứa cô nhi, không ai quan tâm, không ai nhớ tới đúng không? Nàng có bốc đồng tùy hứng tới đâu cũng hiểu rõ hơn ai khác, anh hai nhắc nhở nàng, mắng nàng, trách nàng đều là vì quan tâm, muốn tốt cho nàng mà thôi. Nếu không còn được nghe những lời trách mắng dài dòng đó, thế giới của nàng sẽ trở nên vô cùng câm lặng, vô cùng đáng sợ.
Thấy chồng giận lên thật sự vô cùng nghiêm khắc, khiến Liên Dật Linh cũng hoảng sợ theo. Hóa ra không phải anh ta không biết phát uy, mà là chưa có tình huống nào cho anh ta phát uy mà thôi. Mà giờ tình huống hiện tại rất nghiêm trọng nha, cô lập tức nhanh miệng khuyên bảo em chồng. « Quế Dung, em theo anh chị về nhà đi, ngàn vạn đừng căng thẳng với anh trai em nữa. »
Phó Quế Dung gật đầu. « Em… Em muốn về nhà. »
Phó Lập Đường vẫn không vì thế mà mềm lòng. Phòng cháy hơn chữa cháy, giờ anh phải nói cho rõ ràng quy củ trong nhà. « Nếu em về nhà, phải nghe lời anh. Đi chơi mười giờ tối phải về nhà, em muốn có bạn trai thì cứ việc, nhưng không được gây ra chuyện thị phi như lần trước. Chờ em đủ hai mươi tuổi, anh sẽ đem toàn bộ phần tài sản thừa kế của em trả lại cho em, rồi cũng sẽ rút quyền làm người giám hộ. Tới lúc đó, em muốn học tiếp hay đi làm thì tùy, chính em phải tự quyết định cho cuộc đời của mình, anh sẽ không kiềm chế ép buộc em làm gì hết, trừ phi em cần anh góp ý. »
« Em biết rồi… » Anh hai xét cho cùng là chỉ muốn tốt cho nàng. Người khác chỉ nhìn thấy nàng xinh đẹp, tâng bốc đối xử với nàng như đại tiểu thư. Tình cảm chân thành hiếm hoi như thế, nàng làm sao dám buông tay?
« Vậy chúng ta về nhà. » Phó Lập Đường một tay dắt vợ, một tay dắt em gái. Bờ vai anh thật rộng, thật vững chãi, để gánh vác rất nhiều trách nhiệm nặng nề.
Nhìn chồng mình nghiêm trang đi bên cạnh, Liên Dật Linh vẫn có chút khó tin vào mắt mình. Hóa ra đây mới thật sự người đàn ông làm chồng cô, rất biết cách dạy bảo đe dọa người khác, khả năng thuyết phục cũng quá ổn. Nhưng nhỡ ra có ngày nào đó anh ta cũng sẽ đối xử với cô như thế thì biết làm sao? Mà lại nói, tại sao hôm đó anh ta lại đồng ý khi cô cầu hôn anh ta nhỉ, rõ ràng anh ta có cách từ chối kia mà. Rốt cuộc là anh ta giả nai ăn thịt hổ, hay là sói đội lốt cừu? Nguy rồi nguy rồi, có là gì đi nữa cũng vô cùng nguy hiểm nha…
o O o
Xì poi phần tiếp: hãy xem chị dâu chinh phục em chồng ra sao nhá! “Chỉ thứ năm thôi đấy nhé!”
“Yên tâm đi, chị biết tối thứ sáu thế nào em cũng có hẹn, mà cuối tuần chị chỉ muốn ở bên anh hai em thôi, chị còn lâu mới rảnh tới mức ngày nào cũng hầu em!”
“Hứ~~” Hai cô gái cùng ngoảnh mặt đi, ngoài mặt có vẻ vô cùng khó chịu người kia, nhưng trong lòng không tránh khỏi có chút ăn ý. Vậy là một buổi hẹn hò giữa phụ nữ với nhau đã được quyết định.
Bắt Đền Anh Yêu Bắt Đền Anh Yêu - Khải Ly Bắt Đền Anh Yêu