Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Khải Ly
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Phan Chi Mai
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2295 / 21
Cập nhật: 2015-02-07 16:40:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2-2
ghe nói con gái muốn dẫn đối tượng kết hôn về nhà, lại không phải vị chồng chưa cưới ban đầu, vợ chồng nhà họ Liên thiếu chút nữa thì lên cơn đau tim cấp tính, mà kể cả họ không bao giờ bị bệnh tim cũng sẽ sớm lên cơn đau tim cho mà xem!
Liên Chấn Chương và Tiêu Nhã Tâm sinh được ba cô con gái, cô cả và cô hai đều đã sớm lấy chồng sinh con, chỉ còn có cô út Liên Dật Linh vẫn còn độc thân. Từ nhỏ cô đã rất có cá tính riêng, tự lập tự chủ trên mọi phương diện, khiến hai người làm cha mẹ cũng vô cùng an lòng. Nào ngờ lại có sự việc đột biến thế này, khiến cả hai vô cùng choáng váng.
Bảy giờ tối hôm đó, Liên Dật Linh mở cánh cổng lớn nhà mình, hô một câu chào người nhà. « Cha, mẹ, chúng con đã về! »
« Ừm. » Liên Chấn Chương và Tiêu Nhã Tâm ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, cố ý hắng giọng một tiếng, làm ra vẻ vô cùng nghiêm trang nhưng lại không có việc gì quan trọng, có điều hai mắt đều mở to hết cỡ để nhìn xem rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào mới có thể khiến con gái mình quyết định đột ngột như thế.
Vừa vào cửa, Phó Lập Đường lập tức cúi gập thân mình đủ một góc vuông, thiếu điều muốn quỳ xuống dập đầu ra mắt. « Bác trai, bác gái, cháu chào hai bác. Thật có lỗi, hôm nay vội vã bất ngờ tới chơi nên cháu không chuẩn bị được quà ra mắt gì đặc biệt, mong hai bác thứ lỗi. » (Con rể ngoan dã man!)
Chụp ảnh từ sáng tới tối rất mất thời gian, để không tới muộn, anh chỉ có thể mua tạp vài túi hoa quả trên đường mang tới. Chỉ có vài quả lê vài quả táo đã đòi cưới con gái người ta về nhà, chả có thành ý chút nào, khiến anh còn thấy xấu hổ nữa là.
« À… chào cậu, không cần khách sáo thế. » Liên Chấn Chương không ngờ là anh chàng này lại lễ phép ngoan ngoãn thế, vừa có vẻ hào hoa phong nhã, vừa không mất sự trang trọng có lễ, so với Lô Chí Phàm còn có khí chất đàn ông hơn mấy phần. Xem ra mắt nhìn người của con gái mình cũng không tệ.
Trên bàn cơm, bốn người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Vợ chồng nhà họ Liên dĩ nhiên là hỏi han cặn kẽ cậu con rể tương lai, nào là gia cảnh, công việc, bằng cấp, sở thích. Cuối cùng họ đưa ra kết luận là vô cùng toàn vẹn vô cùng hoàn mỹ, quả thật khó mà tưởng tượng nổi một người đàn ông hàng xịn chất lượng cao như thế còn chưa có gia đình. Không lẽ cậu ta có bệnh kín không tiện nói với ai? Chưa kể thời gian quen biết cũng là một vấn đề nha, rốt cục hai đứa nó quen nhau bao lâu rồi?
« Hai con quen nhau từ lúc nào? Thật sự đã muốn đi đến hôn nhân sao? » Tiêu Nhã Tâm hỏi thẳng vào trọng tâm.
« Thật ra chúng con quen nhau đã lâu. Từ lúc con vừa vào hãng hàng không Kình Vũ làm việc, anh ấy đã là khách hàng quen trên máy bay, sau đó chúng con trở thành bạn thân, gần đây mới quyết định tiến xa hơn. » Liên Dật Linh khẽ nắm lấy tay anh dưới gầm bàn, ý bảo anh nên phối hợp lời nói dối có ý tốt của cô.
Tay cô vô cùng bé bỏng, vô cùng mềm mại, khiến anh trong thoáng chốc quên phắt mình định nói gì, chỉ có thể gật đầu hùa theo. « Vâng vâng, chính là như vậy ạ. »
Cô cảm thấy anh lật tay lại nắm lấy tay mình, hại cô cũng tim đập chân run mất một trận. Đáng ghét, cô có còn là một cô gái nhỏ e lệ thẹn thùng nữa đâu, mới nắm tay thôi thì đã sao. Có điều không hiểu sao cô vẫn nóng bừng cả người, nhất định anh ta cũng cảm thấy được.
Hai vợ chồng nhà họ Liên thấy đôi vợ chồng son này thật sự có vẻ ăn ý hợp nhau, cũng không giống người lạ mới quen, mà tràn ngập vẻ yêu đương mặn nồng. Thôi thì mình nhắm một mắt mở một mắt cũng được, chỉ cần con gái vui vẻ là tốt rồi.
Ăn tối xong xuôi, Liên Dật Linh tiễn Phó Lập Đường ra cửa, sóng vai anh đi tới chỗ đỗ xe. Cả hai người đều thầm hiểu trong lòng, đêm nay coi như đã được thông qua một cửa.
« Hôm nay anh thể hiện rất tốt. Cám ơn anh. » Từ việc chụp ảnh cưới tới việc ra mắt người lớn trong nhà, anh ta đều thể hiện vô cùng xuất sắc chu toàn, vượt xa mong ước của cô.
« Tôi có thể hiểu, em không muốn làm cha mẹ thất vọng. Nhưng nếu lần này em đặt cược bị thua cả một đời, em không sợ hãi sao? » Chỉ ở chung với gia đình cô có hai tiếng đồng hồ, anh đã nhận ra Liên Dật Linh ở nhà là một cô con gái khiến người lớn vô cùng yên tâm, việc hay việc dở đều tự mình gánh vác lấy không phiền tới ai. Cô gái này quả thật vô cùng kiên cường mạnh mẽ, có điều mọi người đều yên lòng về cô, nhưng lại có ai hiểu cho những nỗi khổ tâm trong lòng cô ấy chứ?
« Tôi không sợ, cuộc đời chính là không thể tính toán trước được. Hơn nữa quan trọng nhất là hiện giờ tôi cảm thấy hết thảy đều vô cùng thoải mái. »
Anh lặng lẽ ngắm cô một lúc. « Em quả thật là một cô gái kỳ diệu. »
« Tôi cũng thấy thế nha! » Trong quá khứ, ai cũng khen cô chân thành, khôn khéo, cẩn thận này nọ, cho tới giờ chưa có ai dùng hai chữ ‘kỳ diệu’ để nói về cô. Hai chữ này như thể ‘kỳ quái’, ‘quái đản’ gì đó, khiến cô nhịn không được cười phá lên.
Anh bất giác choáng váng nhìn, nụ cười của cô hóa ra sáng lạng chói chang như thế, khiến trái tim anh theo đó mà nhảy tưng lên, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mãnh liệt.
« Xin lỗi, cho tôi thử lại lần nữa được không? »
« Gì cơ? » Cô còn đang sững sờ, anh đã hôn lên đôi môi như cánh hoa đào của cô, hai tay cũng vòng qua xiết chặt tấm lưng thon thả. Lần này không có thợ chụp ảnh ra lệnh, mà là bản thân anh muốn làm như thế.
Cô từ từ nhắm mắt lại, mặc anh tùy ý chủ động. Nếu lần nào cũng bắt cô chủ động, rất nhanh chóng cô sẽ hết sạch dũng khí dự trữ cho mà xem. Lần này, hãy để anh bổ sung năng lượng cho cô, mà đừng có nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, cô cần cảm giác nồng nhiệt, cảm giác sâu đậm thật nhiều cơ.
Dưới ngọn đèn đường, hai bóng người ôm nhau hôn nồng nàn hơn mười phút, hành động này vô cùng không phải của trẻ con nít ranh, người qua đường đi qua đi lại bàng quan họ không để ý cũng không biết bao nhiêu. Mãi tới khi một chú chó nào đó sủa một tràng xa xăm, anh mới tỉnh lại mà miễn cưỡng buông cô ra.
« Cám ơn em. »
« Không có gì. »
Hai câu trò chuyện vô cùng khách sáo, nhưng lại ẩn chứa một luồng tình cảm dịu dàng vờn quanh, như thể họ vừa nếm được hương vị tình yêu, ngọt ngào ê môi, lại có một chút e lệ ngại ngùng.
Thấy áo anh có chút bị xô lệch, cô vươn tay sửa lại cho chỉnh tề. « Anh đi đường cẩn thận. » (Thích hình ảnh này…)
« Ừhm, chúc em ngủ ngon. » Anh bắt đầu có cảm giác, họ thật sự sẽ kết hôn, thật sự sẽ thành vợ thành chồng.
Nhìn xe của anh dần dần rời đi rồi quay về nhà, cô thật sự không biết mình làm thế nào về được tới nơi, bước chân như đang bay bay, trong lòng ấm áp khôn cùng. Chỉ trong vài ngày, thế giới của cô đã hoàn toàn đảo lộn, từ chức, chia tay chồng chưa cưới, quyết định cầu hôn và kết hôn với người khác, quả thực giống như trong mộng ảo vậy!
Thấy vẻ mặt con gái tươi cười mê mải, hai vợ chồng họ Liên dù có lo lắng trong lòng tới đâu cũng đành thỏa hiệp chấp nhận. Dù sao con gái lớn cũng khó mà giữ lại mãi, con cháu có phúc của con cháu a.
Hai tuần sau, hôn lễ được tổ chức ở một khách sạn rất nổi tiếng, với hai trăm bàn tiệc được chuẩn bị. Nguyên đám thày trò của Học viện Thanh Truyền đã chiếm hơn nửa số đó, ngài hiệu trưởng đáng kính của họ cuối cùng cũng thành hôn, viêc này so ra còn quan trọng hơn ngày kỷ niệm thành lập trường ấy chứ, làm sao mà vắng mặt được.
Đồng nghiệp cũ của Liên Dật Linh cũng tới tham gia. Mọi người nghe nói chú rể là người khác, dĩ nhiên là rất tò mò chạy tới ngắm xem vị chân nhân thần kỳ tới mức nào mà có thể chỉ trong một thời gian ngắn khiến Liên Dật Linh động lòng như thế, dùng đầu ngón chân cũng biết anh ta không phải người thường. Mà Lô Chí Phàm tuy không nhận được thiếp mời, cũng nhờ người đưa tiền mừng cưới tới coi như thể hiện một phần tấm lòng với người cũ.
Trước khi tiệc cưới bắt đầu, trong phòng cưới (cũng ở khách sạn), mọi người đang thay nhau chụp ảnh cùng cô dâu, không khí vô cùng náo nhiệt. Không ai nhắc lại chuyện cô dâu đã từng đính hôn với người khác, chuyện hôm qua cứ cất nó vào ngày hôm qua, hôm nay là dành cho nam nhân vật chính của hôm nay nha.
Phù dâu Chu Vân An tìm cơ hội rảnh rỗi bèn không nén nổi thì thầm hỏi. « Dật Linh, cậu thật sự quyết định muốn làm thế sao? »
« Chứ không lẽ giờ này còn hủy bỏ hôn lễ? Mọi người đều tới cả rồi. » Liên Dật Linh ngắm bóng mình trong gương, vẻ mặt của cô vô cùng chắc chắn và hạnh phúc. Cô tin tưởng sự lựa chọn của mình là đúng, tuy rằng tốc độ tiến hành có vẻ hơi bị nhanh chóng quá, nhưng ai nói nhất định cứ phải y theo kế hoạch định sẵn chứ? Nói không chừng hạnh phúc nằm ngay tại việc cô phá vỡ kế hoạch đó thôi.
« Phó tiên sinh thoạt nhìn cũng là người tốt, nhưng hai người mới quen nhau chưa tới một tháng nha. » Chu Vân An vẫn không tin nổi loại sự việc này lại có thể xảy ra với bạn thân của mình. Liên Dật Linh là một người luôn y theo thời khóa biểu thời gian biểu định sẵn mà sống, mỗi khoản tiền đều phân chia thu chi rành mạch. Không hiểu thần kinh cô ấy có bị kích thích quá thành có vấn đề tới mức xúc động quá mà kết hôn nhanh chóng hay không?
« Trước kia tớ lúc nào cũng lên kế hoạch chu đáo tỉ mẩn, kết quả không phải là chuốc lấy thất bại hay sao? Cuộc đời cũng là một ván cược, hôm nay tớ quyết định đặt cược một phen. » Bất kể là thắng hay thua, cô sẽ không hối hận quyết định hôm nay. Yêu đương cần có sự xúc tác, kết hôn lại càng cần có xúc tác. Cứ quen nhau yêu nhau chán chê cuối cùng chả có kết quả gì, chi bằng có kết quả trước rồi hẵng yêu nhau, nói cho cùng đây cũng là một cách sống mà!
« Tớ thật khâm phục sự dũng cảm của cậu nha! » Chu Vân An cười khổ. « Nhất định cậu phải thành công đấy, cho tớ còn có cơ hội học theo. »
« Duyên phận là do chính mình theo đuổi, hôm nay nếu cậu có thấy ai vừa mắt thì cũng đừng do dự, cứ thế mà tấn công đi thôi! »
Chu Vân An nghe thấy liền sửng sốt, lời này mà cũng do Liên Dật Linh thốt ra hay sao? Mọi người đều sẽ thay đổi theo thời gian, nhưng cô ấy không phải là thay đổi hơi quá nhiều chứ?
Giờ lành đã tới, cô dâu chú rể xuất hiện trong tiếng nhạc rộn rã, mọi người vỗ tay hoan hô nhiệt liệt. Quả là một đôi thần tiên quyến lữ trời sinh, từ ngoại hình, khí chất tới dáng vẻ đều vô cùng xứng đôi, ai cũng không ngờ họ mới quen nhau hơn mười ngày, mà đều nghĩ thoạt nhìn như thể họ đã bên nhau hơn mười năm.
Hôn lễ diễn ra vô cùng thuận lợi. Liên Dật Linh từ trước đã thu xếp đầy đủ chu đáo mọi thứ, với những việc cần lên kế hoạch thế này đúng là thế mạnh của cô, Lô Chí Phàm không cưới cô quả thật là quá tiếc. Có điều cũng không sao, Phó Lập Đường cũng vô cùng may mắn, cô tin tưởng mình có thể bình yên mà ‘nâng khăn sửa áo’ cho anh, khiến anh có thể tự hào về mình. Điểm khuyết duy nhất còn lại chính là cô em chồng dường như tới giờ vẫn đang giận dỗi, sao giờ này vẫn chưa thấy bóng cô bé đâu nhỉ?
Tới khi cô dâu chú rể tới từng bàn chúc rượu, Phó Quế Dung cả người mặc đồ đen bỗng nhiên xuất hiện, khiến toàn bộ người tới dự giật mình, không hiểu cô gái này có chuyện gì. Nhìn vẻ mặt nàng cô đơn não nề như vừa thất tình vậy…
« Anh hai, em chúc anh hạnh phúc. » Phó Quế Dung tiện tay cầm một chén rượu trên bàn cạnh đó lên, cũng không thèm quan tâm xem là chén của ai, đã bị uống dở hay chưa, tóm lại chỉ là tiện tay nhấc lên chúc rượu.
« Cuối cùng em cũng tới. » Phó Lập Đường với em gái đã chiến tranh lạnh được vài ngày. Con bé không chịu nói chuyện với anh, lại càng từ chối chấp nhận chuyện anh sẽ kết hôn.
Cảm thấy giữa hai anh em có chút kỳ lạ, Dật Linh liền mỉm cười nói xen vào. « Cô em chồng thân mến, cám ơn em đã tới uống rượu mừng của anh chị. Về sau chúng ta sẽ là người một nhà, hi vọng sẽ chung sống vui vẻ. »
Phó Quế Dung phớt lờ chị dâu, chỉ chăm chăm nhìn thẳng vào anh trai. « Anh sẽ không hối hận chứ? »
Nhìn vẻ mặt cố chấp của em gái, Phó Lập Đường hiểu ra anh phải làm cái gì đó. Thế là anh quay sang cúi xuống nói khẽ vào tai cô dâu của mình. « Giờ tôi có thể hôn em không? »
Chuyện đó cũng phải hỏi sao? Liên Dật Linh lập tức choàng tay qua vai chồng mình, chủ động dâng lên môi thơm, muốn hôn thế nào thì cứ việc hôn, anh không cần khách sáo nha!
Trước mắt hàng bao nhiêu người, nụ hôn kéo dài tới hơn mười phút, khiến toàn bộ người xem đều choáng váng sôi sục. Không ngờ Phó hiệu trưởng lại nồng nhiệt nóng bỏng thế nha, ai bảo anh ta chỉ có hình tượng nghiêm túc khó gần chứ, phải nói là mãnh nam vừa chuẩn vừa xịn a!
Trong tiếng hoan hô vỗ tay ầm ầm, Phó Quế Dung len lén rời khỏi hội trường. Nàng còn nhớ trước đây từng nói sẽ làm cô dâu của anh hai, anh hai cũng đã đồng ý rồi, nhưng giờ, anh ấy đã quên hết sạch, vậy nàng còn cố giữ lại làm gì? Buông tay thôi, buông hết cả thôi, nếu không nàng không có cách nào tiếp tục cả.
Phó Lập Đường không có thời gian nghĩ nhiều, anh còn bận đón nhận lời chúc mừng của mọi người. Do ảnh hưởng của nụ hôn nồng nhiệt hồi nãy, đám người lúc đầu còn e sợ ngại ngần vị hiệu trưởng cao quý này, giờ tất cả đều trở nên điên cuồng. Liên Dật Linh mỉm cười nhìn chồng mình trở thành tiêu điểm của đám cưới, cô thật vô cùng vui mừng khi thấy anh được hoan nghênh, nhưng tận đáy lòng cô vẫn đau đáu lo cho cô em chồng kia, không biết giờ này tâm trạng Quế Dung ra sao nhỉ?
Bất kể là loại tình cảm lưu luyến nào, đã hết nghĩa là đã hết, cũng là cơ hội cho chuyện mới bắt đầu, hi vọng em chồng cô có thể hiểu được để nắm bắt cơ hội trong lúc này nha.
Đêm tân hôn, Phó Lập Đường hoàn toàn say xỉn không biết gì. Vốn tửu lượng anh cũng không tệ, nhưng đêm nay tất cả mọi người đều nhằm vào mình anh, anh cũng chẳng nhớ mình thật ra đã uống bao nhiêu chén, vì từ chén thứ hai mươi anh đã không đếm nổi nữa rồi. May mà đêm nay họ đã đặt phòng cưới ở ngay trong khách sạn, chỉ cần bắt thang máy đi thêm một đoạn là tới.
Dưới sự giúp đỡ của phù dâu phù rể, Dật Linh cuối cùng cũng dìu được chồng mình nằm vật xuống giường. « Cám ơn hai người, thật vất vả cho hai bạn quá! »
« Đừng khách sáo, mau nghỉ ngơi đi. » Phù dâu và phù rể đều rất có lương tâm, không có ý định nháo động phòng như thường lệ. Trước mắt chú rể giờ đã bất tỉnh nhân sự, muốn nháo cũng hẳn là chả có cách nào nháo cả.
Ra khỏi phòng, phù rể Liêu Đức Chính nhìn đồng hồ. « Cũng không còn sớm nữa, để tôi đưa cô về nhà. »
Phù dâu Chu Vân An bỗng thấy tim đập mạnh mộ chút, lại nhớ tới lời cô dâu dặn trước đó. « Ơ… nếu anh không phiền thì nhờ anh vậy. »
Hai người bận rộn quay cuồng cả ngày, thật ra cũng chưa ăn gì nhiều, thế là trước tiên đi ăn bữa khuya cùng nhau, nhân tiện tâm sự tán gẫu, tìm hiểu lẫn nhau.
Trong phòng cưới, Dật Linh rút điện thoại ra gọi tới số di động của em chồng, không ngòai dự đoán là không ai nhấc máy, đường dây nhanh chóng chuyển sang hộp thư thoại tự động, vì thế cô đành để lại lời nhắn. « Quế Dung, là chị dâu của em đây. Dù em có đang ở đâu cũng phải tự lo cho bản thân cho tốt. Có việc gì thì lập tức gọi điện cho chị. Chị cũng như anh hai em, đều rất quan tâm đến em. »
Cô là một người vợ cố gắng làm hết trách nhiệm của mình, trong điện thoại đã lưu lại đủ hết các số máy có liên quan tới chồng cô: trường học, thư ký, số ở nhà, số của em chồng, số của hai vị quản gia. Buông máy xuống, cô quay sang nhìn chồng mình đang say giấc nồng trên giường. Đêm nay hẳn là không có việc trăng gió mây mưa kích thích mãnh liệt gì rồi, nhưng cô vẫn vô cùng hài lòng. Rốt cục họ đã kết hôn, chuyện tình giữa họ giờ mới bắt đầu nha.
Cô cẩn thận cởi bỏ áo khoác, giày và thắt lưng của anh, để anh mặc áo sơ mi và quần dài đi ngủ vậy. Cô đoán hẳn vị hiệu trưởng đáng kính này sẽ không thích ngủ trần đâu.
« Ông xã thân yêu, ngủ ngon! »
Tắm xong xuôi, cô nằm xuống cạnh chồng, yên tâm nhắm mắt lại. Cô biết, khi cô tỉnh dậy sáng mai, hai người sẽ có một cuộc sống hoàn toàn mới.
Xì poi phần sau như thường lệ: “Từ nay về sau em phải gọi anh thế nào? Lập Đường? Anh yêu? Hay là ông xã?”
“Gọi bằng tên là được.” Anh ngừng lại một chút, rồi thử khẽ gọi cô. “Dật Linh.”
“Lập Đường.” Một cảm giác thật lạ, chỉ là gọi tên lẫn nhau, lại như thể hô một câu thần chú, biến anh thành của cô và cô thành của anh.
Bắt Đền Anh Yêu Bắt Đền Anh Yêu - Khải Ly Bắt Đền Anh Yêu