Books are the glass of council to dress ourselves by.

Bulstrode Whitlock

 
 
 
 
 
Tác giả: Khải Ly
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Phan Chi Mai
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2295 / 21
Cập nhật: 2015-02-07 16:40:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1-2
« Sao em lại có thể tùy tiện tung lời đồn như thế hả? Lại còn đem ảnh chụp khoe hết người này đến người khác nữa chứ? » Bảy giờ tối, vừa bước tới bàn ăn được đặt trước, Lô Chí Phàm vừa lớn tiếng giận dữ trách móc vợ chưa cưới. Hai ngày nay quả thật anh ta đã thành kẻ thù của toàn dân. Từ trên xuống dưới, khắp hãng hàng không Kình Vũ đều đã lan truyền việc anh ta ra ngoài ăn vụng, khiến từ cơ trưởng tới nhân viên vệ sinh đều dùng ánh mắt vô cùng khinh bỉ nhìn anh ta, bảo anh ta từ rày về sau làm người thế nào bây giờ?
Liên Dật Linh cũng hoàn toàn không sợ hãi khi bị quát mắng, còn cười nói vô cùng ngọt ngào. « Anh cũng có thể phủ nhận mà, người trong ảnh không phải là anh chẳng hạn, có điều nếu thế thì là ai cơ chứ? »
« Anh… Cho dù anh có sai thật, nhưng em cũng không cần ra tay độc ác với anh thế chứ? » Lô Chí Phàm cũng tự biết mình đã sai, lập tức xuống nước.
« Tháng sau chúng ta dự định kết hôn, anh lại gây ra chuyện này, anh nói xem rốt cuộc trong chúng ta ai ác hơn ai? » Từ lúc chuyện vỡ lở, cô còn chưa chính thức trở mặt với anh ta, thôi thì hôm nay gặp mặt cãi nhau luôn một thể. Dù sao sự cũng đến nước này rồi, cô còn gì để mất kia chứ?
Lô Chí Phàm lập tức nghẹn họng. Anh ta nhìn sang phát hiện ở bàn ăn đã có một người đàn ông ngồi sẵn, lập tức chuyển đề tài. « Anh là ai? »
« Tôi họ Phó, Phó Quế Dung là em gái tôi. » Phó Lập Đường đứng dậy chìa tay tự giới thiệu, đồng thời quan sát gã đàn ông trước mặt. Rốt cuộc hắn ta có mị lực lớn tới cỡ nào mới có thể dụ dỗ Quế Dung hiền lành thiện lương nhà anh? Cứ cho là dáng vẻ mặt mũi cũng không tệ lắm, có thể coi là bảnh trai, nhưng chỉ thế thôi mà đủ sao? Hắn ta hoàn toàn không có chút khí phách đàn ông nào. (Yề yề!)
« Ơ… » Lô Chí Phàm bắt đầu thấy không ổn. Vợ chưa cưới đã biết chuyện mình ăn vụng bên ngoài, anh trai của món ăn vụng ấy lại cũng đã ở đây, đừng bảo là con nhóc tiểu ma nữ mười chín tuổi kia cũng sẽ xuất hiện chứ?
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới, có tiếng nũng nịu của Quế Dung truyền tới. « Anh hai, anh bảo em tới đây làm gì? » Cô nhóc vừa nói xong lập tức trợn mắt nhìn những người còn lại. Ngoài anh trai cô, còn có bạn trai mới nhất của cô, thêm một cô ả nhìn là biết không phải dễ đối phó, không lẽ là bạn gái của anh hai?
Toàn bộ nhân vật chính đã có mặt, Liên Dật Linh chủ động tự giới thiệu. « Phó tiểu thư, không biết em có biết chị không, chị là Liên Dật Linh, cũng là vợ chưa cưới của Lô Chí Phàm. »
« Hóa ra là thế… » Phó Quế Dung thở phào nhẹ nhõm, may mà chị ta không phải bạn gái của anh hai. Có điều chị ta dù gì cũng là vợ chưa cưới của bạn trai mình, tình huống này cũng có vẻ có chút bất thường nhỉ?
« Mọi người ngồi xuống đã rồi nói chuyện cho rõ ràng. » Phó Lập Đường ra lệnh một tiếng, những người khác đều ngoan ngoãn nghe lời. Quả không hổ danh là hiệu trưởng a, giọng nói vô cùng bình thản nhưng vẫn chứa đựng một sự uy nghiêm khó cưỡng lại.
Phó Quế Dung ngồi xuống cạnh anh trai, vẻ mặt vô cùng nghi ngại nhìn sang Liên Dật Linh. Bà chị này khiến cho nàng có cảm giác bị uy hiếp quá chừng. Còn về phần Lô Chí Phàm, nàng cần cóc gì quan tâm cho mệt, dù gì đàn ông trên đời không thiếu.
Liên Dật Linh ngồi quan sát đánh giá tình địch, vẻ tươi trẻ xinh đẹp quả thật rất động lòng người, không phải gã đàn ông nào cũng chỉ thích hưởng cỏ non sao? Nếu nói thế, thân là phụ nữ thành thục như cô làm gì còn tương lai? Một người con gái hai mươi chín tuổi như cô còn có thể có bao nhiêu lợi thế chứ?
Trên bàn có thức ăn thức uống đủ cả, nhưng không một ai có tâm mà động đũa. Phó Lập Đường đặt câu hỏi đầu tiên. « Hai người quen nhau như thế nào? »
« Kết bạn trên mạng. » Phó Quế Dung thật thà trả lời, không có chút ngập ngừng nào.
« Thật thế ư? » Dật Linh trừng mắt nhìn chồng chưa cưới hỏi, à không, phải nói là chồng chưa cưới cũ. Cô thật không dám tin, cái kẻ này ba mươi hai tuổi đầu còn lên mạng chơi trò kết bạn. Rốt cuộc anh ta bao nhiêu tuổi hả? Nói không chừng cũng chỉ có mười chín tuổi cũng nên!
Lô Chí Phàm cứng người lại gật đầu khẽ. Thân là phó cơ trưởng, anh ta cũng quen không ít mỹ nữ là hành khách hoặc tiếp viên hàng không đấy chứ, nhưng mà ai bảo vợ chưa cưới của anh ta vĩ đại tốt bụng thế, cơ sở ngầm đầy rẫy. Anh ta không có cơ hội nào tòm tem trong nội bộ cả, chỉ có thế giới ảo trên mạng mới có thể khiến anh ta phát huy khả năng tán gái của mình.
Phó Lập Đường quay sang Lô Chí Phàm hỏi. « Lô tiên sinh, anh đã nói với Quế Dung là anh có vợ chưa cưới rồi hay chưa? »
« Có… chắc là có… » Lô Chí Phàm trả lời ngắc ngứ, không chắc lắm.
Phó Quế Dung lại sảng khoái thừa nhận tiếp. « Có mà, anh còn nói anh không thể hứa hẹn tương lai gì cho em vì anh sắp kết hôn rồi mà. »
Thật… thật là quá hoang đường mà! Phó Lập Đường giận đến nỗi suýt nữa hất cái bàn đi, anh quay sang em gái nghiêm giọng hỏi. « Nếu em đã biết như thế, tại sao lại còn dây dưa với loại đàn ông như thế? Lại còn có quan hệ vợ chồng với anh ta nữa? »
« Bởi vì anh ấy giống anh hai mà, đều ba mươi hai tuổi, hơn nữa anh ấy nhìn qua rất giống anh hai nha! » Phó Quế Dung chớp chớp đôi lông mi vừa dài vừa đen, vẻ mặt ngây thơ vô tội như búp bê sứ, hoàn toàn không có cảm giác hối hận áy náy gì với việc mình làm.
Câu trả lời này hoàn toàn cô không đoán trước được. Liên Dật Linh trợn to mắt lướt từ người đàn ông này sang người đàn ông kia, hai người đều cao lớn thật, nhưng đường nét mặt mày hoàn toàn khác biệt, tới khí chất lại càng thêm khác nhau, cô nhóc con này không lẽ có vấn đề về thị giác? « Xin hỏi một chút, hai người bọn họ giống nhau chỗ nào? »
« Dáng người a. »
Ba người còn lại trên bàn suýt nữa ngã lăn ra khỏi ghế, không lẽ đây là logic kiểu mới về nhân chủng học sao? Dật Linh là người đầu tiên hoàn hồn lại, tiếp tục hỏi. « Phó tiểu thư, em không phải là… bị hội chứng ‘yêu anh trai ruột’ chứ? » (1)
« Ôi, thể hiện ra rõ như vậy sao? » Phó Quế Dung khẽ cười vang, tiếng cười trong trẻo như chuông ngân, nhưng lại khiến người khác vô cùng hoảng loạn. Nhất là Phó Lập Đường, toàn thân bất chợt toát mồ hôi lạnh. Em gái anh thật sự bị chứng ‘yêu anh trai’ ư? Sao bây giờ anh mới phát hiện ra? Phát hiện rồi sau này anh biết làm sao đối mặt với con bé bây giờ?
« Đây không phải lần đầu tiên em có bạn trai chứ? » Liên Dật Linh thật sự ngờ rằng đây là mối tình đầu của cô bé nên mới có thể ngốc nghếch thật thà như vậy.
Phó Quế Dung lại cười phá lên. « Làm gì có? Chín tuổi em đã có bạn trai rồi. » Từ năm ba mẹ nàng qua đời, nàng liền cô đơn tịch mịch trong lòng tới giờ, chỉ có thể dùng những tên bạn trai đó giải khuây.
« Nếu em không ngại, có thể nói cho chị biết lần đầu tiên của em là lúc nào không? » Dật Linh thật sự lo rằng cô gái này hoàn toàn không biết tự bảo vệ bản thân, nói không chừng không có ai dạy cho cô bé biết cách biện pháp tránh thai, nếu thế thì thật thảm!
« Mười lăm hay mười sáu tuổi gì đó, em quên rồi. Đối phương là gia sư của em, diễn ra ngay trong phòng em! » Phó Quế Dung không thể nhớ rõ tình cảnh khi ấy, chỉ nhớ lúc đó anh hai nàng vô cùng bận rộn công tác, mà anh gia sư kia lại vô cùng dịu dàng ân cần khiến nàng khó mà cự tuyệt được.
« Liên tiểu thư, mong cô dừng việc hỏi đáp lại ở đây, đầu tôi bắt đầu đau rồi. » Nghe tới đây, đầu Phó Lập Đường đã chuẩn bị nổ tung. Vị gia sư em gái anh nhắc tới chính là do anh giới thiệu, là một nghiên cứu sinh đang học thạc sĩ, không ngờ hắn ta dám gây ra chuyện này trong chính nhà của anh!
Liên Dật Linh vô cùng thông cảm với ngài hiệu trưởng đáng kính ngồi cạnh. Nói như thế, anh ta vốn luôn coi cô em gái bé bỏng của mình là một thiên thần trong sáng, ai ngờ cô em bé bỏng này lại lớn sớm như thế chứ, thậm chí thành một cao thủ chốn tình trường, không khỏi khiến người ta thầm than thở trong lòng.
« Ôi dào, người ta đã bị dính bầu đâu cơ chứ, lần nào cũng dùng ‘áo mưa’ hết mà, anh hai đừng lo! » Phó Quế Dung vội vã thanh minh.
Lô Chí Phàm rốt cục cũng tìm thấy cơ hội xen miệng vào giữa ba người, lập tức gật đầu lia lịa. « Về điểm này tôi có thể làm chứng. Lần nào Quế Dung cũng rất kiên trì, không có ‘áo mưa’ cô ấy sẽ nhất quyết không lên giường với tôi. »
« Trời ạ, anh làm ơn nói ít đi vài câu không được à! » Dật Linh trừng mắt nhìn gã chồng chưa cưới cũ của mình, anh ta không nói ai bảo anh ta câm đâu cơ chứ? Bộ anh ta không thấy Phó hiệu trưởng nhìn như sắp ngất đến nơi rồi à? Mà lại nói, nghe thấy những lời này của anh ta, cô cảm thấy mình hầu như không có cảm giác buồn bã ghen tị giận dữ gì cả, có lẽ cô không yêu anh ta như cô nghĩ chăng? (*gật lia lịa* yêu thế quái nào được kiểu đàn ông vô duyên thế này nhỉ?)
Không khí chung quanh bị ép xuống tới cực điểm, người bị đả kích nặng nhất cuối cùng lại là Phó Lập Đường. Anh thật không thể tha thứ cho bản thân, không biết dạy dỗ em gái để con bé biến thành tùy hứng, ngu xuẩn và làm bừa như thế này!
Vốn người bị hại ban đầu là Liên Dật Linh, giờ lại có càm giác muốn vươn tay ra vỗ vỗ nhẹ vai anh ta an ủi, cha mẹ sinh con trời sinh tính, anh ta cũng bất đắc dĩ mà thôi!
« Anh hai, anh sao thế? » Phó Quế Dung ngạc nhiên hỏi, nhưng không ai trả lời nàng, anh hai nàng giờ đã cứng ngắc như pho tượng vậy.
« Phó tiểu thư, cho chị hỏi em một câu, em còn cần người đàn ông này nữa không? Chị thì đã xác định là từ bỏ anh ta rồi. » Liên Dật Linh quả thật hy vọng cô gái trẻ này hiểu ra sơm sớm một chút, chơi dao sắc có ngày sẽ không những làm người khác bị thương mà chính mình cũng bị tổn thương.
« Chị không cần anh ta? Tốt, tôi cũng chả cần, thật ra quen lâu ngày, tôi thấy anh ta chả giống anh hai tôi chút nào. » Phó Quế Dung không cần nghĩ nhiều, lập tức từ chối.
Ba người còn lại lập tức nhìn nhau cười phá lên, nhất là Lô Chí Phàm, đương không lại bị người tình bé nhỏ bỏ rơi, lại còn vì cái lý do nhảm nhí này, quả thật là làm hắn cảm thấy tổn thương lòng tự tôn nha!
May mà em gái anh còn không đến mức cứng đầu khăng khăng, Phó Lập Đường lấy lại tinh thần, còn chưa quên việc quan trọng nhất tối nay. « Quế Dung, em mau xin lỗi Liên tiểu thư đi, những việc em làm khiến cô ấy rất đau lòng đó. »
« Nghiêm trọng đến vậy sao? » Vẻ mặt Phó Quế Dung vô cùng ngạc nhiên.
« Đúng thế, vô cùng nghiêm trọng. Nếu em không nhận lỗi với Liên tiểu thư, anh sẽ không coi em là em gái nữa. » Phó Lập Đường có thể miễn cưỡng chấp nhận việc em gái mình yêu đương nhăng nhít loạn xạ, nhưng không thể chấp nhận việc con bé không biết đúng sai, người như thế không đáng làm em gái anh.
« Ack… » Lời anh hai nói làm Quế Dung ngẩn người một lúc, lập tức thỏa hiệp xuôi theo. « Liên tiểu thư, thật xin lỗi, là em đã sai. »
« Chị nhận lời xin lỗi của em, hi vọng sau này em quý trọng bản thân hơn một chút. » Liên Dật Linh quả thật không thể giận cô bé này được, cô ta như thể đang sống trong thế giới của chính mình, tính cách và giá trị sống hoàn toàn không như người khác.
Phó Lập Đường đứng dậy, cúi người thật thấp xuống trước mặt Dật Linh. « Vô cùng, vô cùng xin lỗi cô, là tôi không biết dạy dỗ em gái khiến cô chịu khổ sở. Nếu tôi có thể làm bất cứ điều gì để bồi thường, mong cô cứ việc cho biết. Còn bây giờ nếu cô không phiền, tôi muốn đưa em gái về trước. » (Hê hê, anh nhớ lời anh nói đấy nhá, coi chừng hối hận )
« Anh hai, anh xin lỗi chị ta làm gì? Là do chị ta bất tài, bằng không đàn ông làm sao lại có thể ra ngoài ăn vụng như thế? » Phó Quế Dung sẵn sàng cúi đầu xin lỗi bất kỳ ai, nhưng không thể nghĩ rằng anh hai mình có gì sai lầm cả, anh hai làm sao có thể tùy tiện cúi đầu xin lỗi người khác chứ? Điều này căn bản là không thể.
Một câu nói thật độc, như ngàn vạn mũi tên đâm thẳng vào trái tim của Liên Dật Linh. Đúng thế, mặc cho trong lòng cô căm phẫn tới đâu, cũng không thể phủ nhận sự thật đó. Nếu Lô Chí Phàm quả thật toàn tâm toàn ý với cô, sự thể sẽ không xảy ra như ngày hôm nay.
« Em đừng có nói linh tinh nữa, chính em làm sai còn dám nói như thế? Nếu để cha mẹ trên trời biết được, thử hỏi họ sẽ đau lòng tới mức nào? » Phó Lập Đường vừa nhắc tới cha mẹ quá cố, lập tức Quế Dung liền biến sắc, cắn môi dưới không nói câu nào.
Hai anh em này quả thật khác nhau một trời một vực, Phó Quế Dung tùy hứng làm bừa, Phó Lập Đường lại chính trực quyết đoán. Liên Dật Linh quả thật thầm cảm ơn anh ta, nếu không phải anh ta ‘quân pháp bất vị thân’ (phép vua không nể người thân), hôm nay lòng cô cũng khó mà bình ổn lại được.
« Thôi hai người về trước đi. Phó tiên sinh, hôm khác tôi sẽ tìm anh sau. »
Phó Lập Đường gật đầu khẽ chào, lập tức kéo tay em gái bỏ đi khỏi nhà hàng. Trên hiện trường chỉ còn lại hai kẻ từng là vợ chồng chưa cưới. Giờ họ nên làm cái gì đây, đập bàn cãi nhau, hay là rơi lệ đau thương?
« Dật Linh, anh… anh… » Chí Phàm phải im lặng của nửa ngày, rốt cục tới lúc anh ta có thể mở miệng, lại không biết nói gì.
Nhìn anh ta không biết làm sao nói nên lời như một đứa học sinh cấp một làm chuyện xấu bị bắt gặp, trong lòng cô lại bình thản như không một cách kỳ lạ. Cảm tình vốn không thể miễn cưỡng, nếu trái tim anh ta không còn thuộc về cô, vậy thì mọi người cũng nên thuận đường mà giải tán cho xong.
« Căn hộ chúng ta cùng nhau mua, tôi quyết định để lại. Tôi sẽ nhờ luật sư xử lý, quyền tài sản thuộc về anh, chỉ cần trả lại tôi một nửa số tiền mua nhà là được. » Căn hộ đó là do cô tìm, cô quyết định mua, trang trí nội thất cũng là cô bàn với nhà thiết kế mà thành, nhưng hiện giờ, quả thật cô không muốn nhìn thấy nó nữa.
« Được. » Anh ta không có ý kiến gì. Vợ chưa cưới luôn thu xếp mọi thứ vô cùng chu đáo, anh ta đã quen cái gì cũng nghe theo cô, nhưng lại vẫn muốn lén hưởng thụ hương vị mới mẻ bên ngoài. Liệu có phải đây là ‘sướng quá hóa rồ’ không?
« Về phần áo cưới và khách sạn đã đặt tôi sẽ thu xếp, còn thì mong anh dọn hết đồ đạc của tôi gửi qua bưu điện cho tôi. »
« Được. » Đây chính là Liên Dật Linh mà anh ta biết, rõ ràng đâu ra đấy, ngay cả chuyện chia tay cũng như vậy.
Bàn luận xong xuôi, cuối cùng cô lấy một cái hộp nhỏ trong túi xách ra. « Chiếc nhẫn này tôi cũng trả lại anh, vì nó khá đắt tiền. »
« Thật xin lỗi em. » Anh ta cầm lấy hộp nhẫn, rõ ràng nó nhẹ như không mà sao cảm giác trong lòng lại vô cùng nặng nề. Anh ta nhớ lại những kỷ niệm ngọt ngào đã qua, bỗng chốc trong lòng vô cùng chua xót.
Nếu hai người vẫn y theo kế hoạch kết hôn, anh ta có thể tưởng tượng thấy tương lai của mình sẽ vô cùng bình thản thuận lợi tiến tới, có một ngày anh ta sẽ được thăng chức làm cơ trưởng, đi làm về nhà có vợ hiền đảm đang lo toan trong nhà sáng sủa sạch sẽ, con cái cũng sẽ được dạy dỗ đến nơi đến chốn. Nhưng có lẽ chính trái tim anh ta còn chưa quyết định hẳn, vẫn thấy cuộc sống như thế vẫn còn quá xa vời, nên mới bất giác làm ra những chuyện khó có thể tha thứ nổi như vậy.
« Từ hôm nay trở đi, anh đi đường anh, tôi sống cuộc sống của tôi, không ai liên quan đến ai nữa. »
« Được. » Anh ta gật đầu, từ giờ anh ta lại tự do, không có vợ chưa cưới, không có cô bồ nhỏ, cũng chỉ còn có chính bản thân mình, là tốt là xấu cũng phải chính mình gánh vác, âu cũng là lúc anh ta lớn lên rồi.
« Cám ơn anh đã từng cho tôi một giấc mộng đẹp. Chúc anh hạnh phúc. »
Cứ như vậy, Liên Dật Linh giã biệt với người đàn ông từng là chồng chưa cưới của cô, cũng là giã biệt với giấc mộng đẹp ba năm qua của cô. Hai người đã từng hứa hẹn với nhau sẽ đi du lịch thế giới, sẽ sinh con đẻ cái, sẽ cùng nhau gây dựng một mái ấm gia đình. Nhưng giờ đây, tất cả những lời hứa hẹn đó cũng đã bay đi theo gió, như chưa hề xảy ra, như chưa hề tồn tại, không còn chút dấu vết nào.
Khi cô ra tới quầy tính tiền, bất ngờ lại phát hiện ra Phó Lập Đường đã thanh toán tiền cho tất cả. Phong độ khí khái của anh ta khiến cô không khỏi kinh ngạc. Anh ta là từ hành tinh nào lạc loài xuống trái đất thế này, người đàn ông tốt đẹp hiếm hoi như thế sao vẫn còn chưa có cô gái nào nhào tới chụp túi lên đầu bắt cóc về nhà kia chứ?
Gió đêm khẽ mơn man, lòng tin của Dật Linh vào đàn ông vốn tưởng như đã hoàn toàn sụp đổ, giờ lại bắt đầu âm ỉ cháy lên từ đống tro tàn…
o O o
Chú thích:
(1) Nguyên văn là Luyến huynh tình kết: hội chứng yêu anh trai ruột (Brother complex), thường em gái quá đỗi gần gũi, thần tượng anh trai sẽ dẫn đến tình trạng có tính sở hữu với anh trai rất mạnh và luôn tìm bóng dáng anh trai trong những người yêu của mình, đỉnh cao nhất là sự loạn luân anh trai/em gái, thường gặp nhất trong các gia đình thiếu vắng cha hoặc/và mẹ. (wikipedia)
Vài lời
+ Có vẻ như mẫu đàn ông như Lô Chí Phàm tồn tại nhiều hơn là Phó Lập Đường nhỉ, cả nhà thấy sao? Lãnh Vân thì nghĩ Dật Linh vốn chưa bao giờ yêu Chí Phàm, chỉ là cô ta đã quen việc lên kế hoạch tuần tự cho cuộc đời của mình, Chí Phàm cũng chỉ là một phần trong kế hoạch đó mà thôi, cảm tình nếu có cũng chỉ là có chút chút thân thiết, không phải là tình yêu.
+ Xì poi nè, là lá la, từ chap sau sẽ vui vẻ hơn nhiều quyết đinh, sẽ vẫn y theo kế hoạch mà kết hôn!”
“Hả?” Anh không hiểu lắm, không phải cô ta vừa nói tối qua là không cần vị Lô tiên sinh kia nữa? Sự tới nước này cô ta tính moi đâu ra một vị chồng chưa cưới nữa đây? Mà sao tự dưng cô ta lại nhìn anh với dáng vẻ như sói đói nhìn cừu non, như thợ săn nhìn con mồi thế hả? Không lẽ… đừng bảo…
“Đúng thế, tôi muốn kết hôn với anh!”
“Anh đã bảo sẽ làm bất cứ điều gì để bồi thường cho tôi. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!”
Bắt Đền Anh Yêu Bắt Đền Anh Yêu - Khải Ly Bắt Đền Anh Yêu