Thất bại lớn nhất là thất bại trong việc cố gắng.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Kidnapped
Dịch giả: Đỗ Minh Đạo
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Hiep Manh Nguyen
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 410 / 19
Cập nhật: 2019-12-06 08:59:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9 - Người Đàn Ông Có Dây Lưng Bằng Vàng
ơn một tuần đã trôi qua và số phận hẩm hiu mà con tàu Covenant theo đuổi trong chuyến này chẳng những không kết thúc mà luôn luôn trầm trọng hơn. Vào một vài ngày, chúng tôi tiến nhanh về phía trước, ở những ngày khác, chúng tôi bị đẩy lùi lại theo đúng nghĩa đen. Cuối cùng chúng tôi bị trồi dạt về phía Nam xa đến mức cả ngày thứ chín chúng tôi phải trở buồm một cách tuyệt vọng do nguy cơ bị đẩy vào bờ biển đầy đá nhọn hai bên ở mũi Wrath và bị đẩy đi đẩy lại.
Sau đó giữa ba người sĩ quan có cuộc bàn luận và đi đến quyết định mà tôi không thế hiểu rõ mà chỉ biết kết quả của nó mà thôi: chúng tôi biến gió chướng thành gió thuận và bây giờ quay mũi về phía Nam.
Buổi chiều ngày thứ mười biển đục đi và một làn sương mù dày đặc bao phủ con tàu. Suốt buổi chiều, mỗi khi ra boong, tôi đều thấy các sĩ quan và thủy thủ cúi người qua lan can và nghe ngóng dưới biển “tìm kẻ phá hoại”, như họ nói, và mặc dù không hiểu chữ đó, tôi cũng cảm thấy một nguy cơ và cũng hồi hộp.
Lúc đó có lẽ khoảng mười giờ đêm, tôi vừa mang cho ngài Riach và thuyền trưởng bữa ăn tối thì có một tiếng động kinh khủng. Con tàu đâm vào một cái gì đó. Liền đó có tiếng hét ở bên ngoài và hai người nhảy bổ đứng lên.
— Chúng ta mắc cạn – Ngài Riach kêu lên.
— Không phải, thưa ngài – Thuyền trưởng nói – Chúng ta đâm vào một con thuyền.
Và họ vội vã chạy ra.
Viên thuyền trưởng có lý. Trong sương mù, chúng tôi đã đâm vào một con thuyền, đâm thẳng vào chính giữa, nhận chìm tất cả chỉ còn sót lại một người và sau này tôi biết là một hành khách trên thuyền. Lúc đó anh ta ngồi ở đuôi thuyền, còn những người khác thì chèo. Khi bị đâm, phần đuôi thuyền bị bắn lên cao và người đàn ông này tay không phải làm gì, chỉ mặc một áo khoác đến gần đầu gối, tuy cổ bị vướng chút ít, đã bám chặt vào thanh dầm giữ buồm của tàu chúng tôi. Điều đó chứng tỏ anh ta gặp may, nhưng cũng phải nói anh ta là một người khỏe mạnh nhanh nhẹn, nếu không, trong hoàn cảnh như vậy không thể hành động gì được. Ngoài ra, khi được thuyền trưởng đưa vào trong phòng, trông anh ta cũng lạnh lùng và lãnh đạm như tôi.
Anh ta nhỏ và cao nhưng đầy đặn và nhanh nhẹn như một con sơn dương, bộ mặt bắt nắng màu nâu của mùa hè với rất nhiều nốt rỗ hoa gây ấn tượng đáng mến. Đôi mắt anh ta sáng đặc biệt, ánh lên nhiệt tình hoạt động vừa lôi cuốn vừa làm người khác sợ. Khi cởi áo khoác ra, anh ta đặt vài khẩu súng lục mạ bạc lên bàn và tôi thấy anh đeo một thanh gươm dài. Cách cư xử của anh hình như tạo cho viên thuyền trưởng sự tin cậy. Và đại thể tôi có cảm giác là kết bạn với con người này chỉ có lợi mà thôi.
Viên thuyền trưởng cũng quan sát nhưng chủ yếu vào quần áo người lạ hơn là vào bản thân anh. Đúng vậy, khi cởi áo khoác ra, đứng trong ca-bin một tàu buồm, trông anh ta quá sang trọng với cái mũ lông chim, áo gi-lê đỏ, quần nhung đen, áo màu xanh có những cúc bạc lấp lánh. Đó là những quần áo đắt tiền mặc dù hình như anh ta mặc cả lúc đi ngủ và bị sương gió làm bạc màu chút ít.
— Tôi lấy làm tiếc về vụ va chạm với thuyền của ngài. – Viên thuyền trướng nói.
— Trên thuyền có một số cậu rất cừ, – Người lạ mặt nói – những người đàn ông mà tôi sẵn sàng đánh đổi bằng mười chiếc thuyền như vậy. Khi ở trên bờ tôi đã biết rõ điều đó.
— Đó là những người bạn của ngài? – Hoseason hỏi.
— Những người bạn như thế không có ở nước ngài đâu. – Đó là câu trả lời – Mỗi người trong họ sẵn sàng chết vì tôi như một con chó trung thành.
— Bây giờ, – viên thuyền trưởng nói, vẫn luôn quan sát người lạ mặt – trên thế giới có nhiều người hơn là nhiều thuyền để đánh đổi họ.
— Đúng vậy. – Người lạ mặt nói – Ngài có vẻ rất am hiểu.
— Tôi đã ở Pháp. – Viên thuyền trưởng nói, và rõ ràng qua đó ông ta muốn nói nhiều hơn là những từ đơn thuần đó.
— Tốt đẹp thôi, thưa ngài. Nhưng ngài không phải là người độc nhất được phép nói điều đó. Một số người khác có thể tự hào về chuyện này.
— Đúng và cũng không nghi ngờ gì về quần áo sang trọng của họ.
— Ồ, – Người lạ mặt kêu lên – Té ra là như vậy. – Và anh chụp lấy súng lục của mình rất nhanh.
— Không nên vội vã như vậy, thưa ngài. – Viên thuyền trưởng nhấn mạnh – Đừng làm điều gì lộn xộn khi nào chưa cần. Ngài mang trên mình chiếc áo của người lính Pháp, nhưng trong miệng ngài là một cái lưỡi Scot, điều đó là chắc chắn. Như vậy đấy. Ngày nay những chuyện như vậy có ở thanh niên đứng đắn, cho nên người ta không nghĩ xấu về họ.
— Như vậy, ngài thuộc phe đứng đắn? – Người lạ mặt trong chiếc áo sang trọng hỏi. Qua đó anh ta ám chỉ những người Jakobit. Trong tranh chấp chính trị mỗi phe đều đòi hỏi sự hợp pháp cho mình.
Jakobit: hội viên của câu lac bộ chính trị được tổ chức rất chặt chẽ ở Pháp.
— Không, lạy trời, thưa Ngài. Tôi là một kẻ phản đối đúng màu sắc.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một vài lời về tôn giáo của Hoseason, nhưng sau này tôi hiểu rằng ở trên đất liền ông ta là người chăm chỉ đi nhà thờ. Ông ta nói tiếp:
— Vì vậy, thật là đáng tiếc với tôi nếu một người đó bị đẩy vào ngõ cụt.
— Đúng vậy, phải không? – Người Jakobit hỏi – Bây giờ tôi không muốn giấu làm gì. Tôi thuộc những người lương thiện gặp khó khăn vào những năm 45-46 và nói rõ hơn thì, nếu tôi rơi vào tay bọn cầm quyền áo đỏ, chắc chắn số mệnh tôi sẽ đen tối. Thưa Ngài, tôi đang trên đường đi Pháp. Một chiếc tàu Pháp đang đi lại ở đây và sẽ đón tôi lên. Nhưng chúng tôi đã bị lạc trong sương mù. Với tất cả tấm lòng tôi hy vọng Ngài cũng làm như vậy. Tôi chỉ có thể nói là tốt nhất là Ngài thả tôi xuống đất liền ở chỗ nào tôi muốn. Tôi có đủ tiền trong người để bù đắp công lao của Ngài.
— Ngài muốn tới Pháp? Không, tôi không thể đem Ngài tới đó mà tốt hơn là đem Ngài về nơi Ngài đã ra đi. Chỉ có thể nói vậy…
Thật rủi ro ông ta phát hiện ra tôi ở một góc phòng, lập tức bảo tôi tới nhà bếp chuẩn bị cho Ngài lạ mặt bữa ăn tối. Có thể nói tôi đã đi vội vã và khi quay lại phòng tôi vừa kịp nhìn thấy người lạ mặt cởi dây lưng, trong đó anh cất tiền và ném một vài đồng tiền vàng lên bàn. Đầu tiên viên thuyền trưởng nhìn những đồng tiền vàng, sau đó nhìn cái đai lưng, rồi ngẩng lên nhìn vào mặt người khách, ông ta có vẻ xúc động:
— Trả một nửa số đó thì ngài có thể được như mong muốn.– Ông ta kêu lên.
Người kia thu lại những đồng tiền vàng và buộc đai lưng vào người, bên dưới áo gi-lê.
— Tôi đã nói với ngài rằng tôi không có một đồng cắc nào trong đó cả. Đó là tài sản của lãnh tụ Đảng tôi. Đó sẽ là một kẻ thừa hành tồi tệ nếu không biết dùng một phần trong đó để cứu phần chính của số tiền, nhưng tôi sẽ là một tên đểu cáng, đê tiện nếu mua chuộc thân thể mình quá đắt bằng số tiền đó. Ba mươi bảng, nếu ngài cho tôi lên bờ biển và sáu mươi bảng, nếu ngài cho tôi xuống Lod Linnhe. Hãy nói đi nếu ngài đồng ý, còn không thì ngài cứ việc làm điều ngài muốn.
— Được rồi, – Hoseason nói – nhưng nếu tôi nộp ngài cho tụi Áo đỏ?
— Ngài chỉ thua thiệt mà thôi. – Người lạ mặt nói – “Xếp” của tôi tự do như chim, giống bất cứ người tử tế nào ở Scotland. Tài sản của ông ta nằm trong tay một người được gọi là vua George – Các quan chức triều đình thu tô hoặc làm như vậy. Nhưng mà, vì danh dự của những người tá điền ở Scotland tôi phải nói rằng: họ không bao giờ quên những điền chủ của họ đã bị đày đi biệt xứ. Số tiền tôi đang giữ là một phần tô mà vua George đang mòn mỏi trông đợi. Các ngài thấy đấy, các ngài có thể đếm đến năm. Nếu nộp cho chính phủ số tiền này, các ngài còn gì?
— Thôi đủ rồi – Hoseason nói và bổ sung – Nếu họ biết chút ít về chuyện này! Nhưng tôi nghĩ rằng, nếu tôi cố gắng, tôi có thể giữ mồm, giữ miệng được.
— Nhưng tôi phải nói rõ, anh bạn ạ – Người lạ mặt nói lớn – Nếu ngài chơi bài lừa với tôi, ngài sẽ nhận một cái gì đó. Hiểu rõ tôi, những người đứng đắn sẽ biết được tiền của họ đã được sử dụng vào việc gì.
— Thôi được – Hoseason nói – Ta thỏa thuận như vậy. Hãy đưa cho tôi sáu mươi bảng. Đây, xin ngài bắt tay tôi.
— Được, tôi đồng ý. – Người lạ mặt trả lời.
Sau đó viên thuyền trưởng rời phòng, có cảm giác hơi vội vã, và chỉ còn mình tôi với người lạ mặt.
Khi đó, sau năm 45, rất nhiều quý tộc Scot đang trong mối nguy hiểm chết người, từ nơi đày ải đã quay về Scotland hoặc để tìm bạn bè hoặc để rút tiền.
Các lãnh chúa vùng cao nguyên, những người thường cho rằng mình tự do như chim, thường nói với nhau rằng tá điền của họ đang nhịn đói để có thể lấy tiền cho họ. Những người trong phe của họ chống lại đội quân thu tô và bất chấp nguy hiểm liều lĩnh luồn lách giữa các tàu của hạm đội hoàng gia để đem các món tiền thu được ra nước ngoài.
Tất nhiên những chuyện đó tôi chỉ được nghe, còn bây giờ một người như vậy đang ở trước mặt tôi, và lý do đó cuộc sống của anh coi như đã thất bại vì anh là một người nổi loạn, một kẻ buôn lậu đã mang địa tô ra nước ngoài. Chưa đủ, anh ta còn phục vụ vua Ludwing của Pháp. Và hơn nữa, anh ta còn mang trong người một đai lưng khâu đầy những đồng tiền vàng. Dù quan điểm chính trị của mình như thế nào, tôi cũng không thể dửng dưng nhìn người đó.
— Ngài là một người Jakobit? – Tôi hỏi trong lúc đặt món ăn có thịt trước mặt anh ta.
— Đúng. – Anh ta nói và bắt đầu ăn. – Còn cậu, theo cái cách cậu kéo dài bộ mặt, cậu thuộc Đảng Whig phải không?
— Nửa nọ, nửa kia. – Tôi đáp, không phải chỉ để kích thích anh ta. Không. Thực tế là ngài Campbell đã tìm cách biến tôi thành một thành viên của Đảng Whig.
— Tiếc là không phải cá, không phải thịt. – Người lạ mặt nói khôi hài – Nhưng hãy nghe đây, thưa Ngài “nửa nọ nửa kia”. Chai này đã cạn rồi. Thật là quá nếu khi phải nhả ra sáu mươi bảng mà phải ngồi khô héo ở đây.
— Để tôi đi lấy chìa khóa. – Tôi nói và bước ra boong.
Sương mù vẫn dày đặc nhưng sóng đã dịu đi. Con tàu đã quay mũi vì không ai biết lúc đó chúng tôi đang ở đâu. Và gió – nếu có thổi chút nào – cũng không thể đưa chúng tôi về đúng hải trình. Một số thủy thủ vẫn còn đứng ở lan can và nghe ngóng xem có sóng ngầm không, ở giữa boong, viên thuyền trưởng và hai sĩ quan đang chụm đầu bàn luận. Tôi không biết vì sao, nhưng có cảm giác là họ đang định làm một cái gì xấu xa. Khi tôi lẻn đến gần, những lời đầu tiên nghe được đã xác nhận điều dự đoán.
Theo một ý nghĩ bất chợt nào dó, ngài Riach vừa nói to lên một chút:
— Liệu ta có thể nhử hắn ra khỏi phòng?
— Tốt nhất là để hắn yên ở chỗ hiện nay – Hoseason nhắc – Trong một phòng nhỏ, thanh kiếm không giúp gì cho hắn.
— Đúng như vậy. – Riach nói – Nhưng khó mà đến gần hắn.
— Ồ, vô nghĩa! – Hoseason nói – Chúng ta sẽ kéo hắn vào một câu chuyện, lặng lẽ đến gần và ôm chặt lấy hắn, hoặc tốt hơn nữa, chúng ta vào từ hai cửa đi thẳng vào hắn. Trước khi hắn có thể bắn vào chúng ta, chúng ta đã trói hắn rồi.
Khí nghe được điều này, tôi vừa sợ vừa căm giận những tên dã thú, phản bội và khát máu mà tôi phải cùng đi biển này. Ý nghĩ đầu tiên đã biến mất, ý nghĩ sau đỡ hèn nhát hơn.
— Thuyền trưởng! – Tôi nói – Ông khách lạ muốn uống rượu nhiều hơn nữa nhưng chai đã cạn rồi. Liệu tôi có thể lấy chìa khóa không?
Cả ba đều giật mình lo sợ.
— Tuyệt vời! – Ngài Riach, người đầu tiên bình tĩnh trở lại kêu to – Bây giờ chúng ta có một khả năng đến gần chỗ để súng đạn. David, nghe đây! Cậu biết súng lục để ở chỗ nào chứ?
— Đúng, đúng. – Hoseason chen vào – David biết mà, cậu ta là một chú bé tuyệt vời. David, cậu thấy không, tên cao nguyên này là một hiểm họa cho con tàu, ngoài ra hắn là kẻ thù của nhà vua, người mà Thượng đế muốn phù hộ.
Kể từ khi tôi ở trên tàu, chưa bao giờ họ gọi tôi bằng tên thân mật “David” cả. Nhưng tôi làm như tất cả những gì họ nói đều đúng tất.
— Điều ngu xuẩn là – Hoseason nói tiếp – Tất cả súng đạn đều ở phòng trong, ngay trước mũi tên lạ mặt này và cả thuốc súng cũng được cất ở đó. Nếu tôi hoặc một sĩ quan nào vào lấy những thứ đó sẽ lộ mất. Nhưng nếu một cậu bé như cậu, David ạ, thì có thể lấy một gói thuốc súng hoặc hai khẩu súng lục mà không làm hắn để ý. Nếu cậu làm việc này trôi chảy, David, tôi sẽ không quên cậu. Nếu sau này, ở Carolina, cần một người bạn thì…
Ngài Riach ngắt lời Hoseason, nói thầm gì đó với ông ta.
— Ngài có lý, thưa Ngài. – Viên thuyền trưởng nói, sau đó quay về phía tôi:
— David, cậu thấy đó. Người đàn ông có một đai lưng đầy tiền vàng – Tôi hứa với cậu là cậu không ra đi tay không.
Tôi hứa sẽ làm đúng điều ông ta muốn. Lúc đó cổ tôi như bị nghẹn, nói không ra lời. Ông ta trao chìa khóa cho tôi để mở tủ rượu và tôi bước chậm chạp về phòng. Tôi phải làm gì đây? Bọn họ là lũ trộm cướp. Họ đã lôi tôi biệt xứ sở, bọn họ đã giết cậu bé Ransome tội nghiệp, và bây giờ muốn tôi giúp vào một vụ giết người khác. Mặt khác, tôi sợ như chết. Liệu một cậu bé còn chưa trưởng thành và một người đàn ông, ngay cả khi họ có lòng dũng cảm của sư tử, có thể làm gì đó để chống lại toàn đội trên tàu không?
Tôi vẫn đang nghĩ đi nghĩ lại khi bước vào phòng và nhìn thấy người đàn ông ngồi bên bàn, dưới ngọn đèn, đang ăn bữa tối một cách bình yên. Lúc đó quyết định của tôi bỗng nhiên chắc chắn. Không suy nghĩ, tôi đi đến chỗ anh ta, đặt tay lên vai anh ta và hỏi thẳng:
— Anh có muốn bị giết không?
Anh ta vụt đứng dậy, một câu hỏi hiện lên trong mắt anh ta rõ ràng và cụ thể như được nói bằng lời.
— Ồ, – Tôi kêu lên – tất cả bọn trên tàu là tụi giết người, trên tàu đầy bọn chúng. Chúng vừa giết một cậu bé học việc, bây giờ đến lượt anh.
— Có thể như vậy, – Anh nói – nhưng chúng chưa làm gì tôi.
Sau đó anh nhìn tôi bằng con mắt dò hỏi, kỳ lạ:
— Cậu đứng bên tôi chứ?
— Tôi muốn vậy. Tôi không phải là một tên ăn trộm hay giết người. Tôi sẽ cùng với anh.
— Được rồi. Cậu tên gì?
Tôi trả lời:
— David Balfour. – Sau đó nói thêm – Từ ngôi nhà của họ Shaws. Vì tôi cho rằng một người ăn mặc sang trọng như anh phải có cái gì đó của người sang trọng.
Anh có vẻ không nghi ngờ gì lời nói của tôi, bởi vì người cao nguyên thường gặp gỡ những quý tộc thất thế. Nhưng vì bản thân anh ta không có tài sản nên câu nói của tôi chỉ gợi trong anh ta một sự kêu ngạo ngây thơ.
— Tên tôi là Stuart, – Anh nói và nhìn tôi – được gọi là Alan Breck. Tên của Vua là đủ cho tôi rồi.
Sau khi chấn chỉnh tôi bằng cách đó, có lẽ thời cơ không thể trì hoãn nữa, anh nghiên cứu ngay khả năng tự vệ của chúng tôi.
Căn phòng được lắp khá chắc chắn để chống lại sóng gió. Trong năm lỗ hở chỉ có lỗ chiếu sáng trên đầu và hai cửa ra vào đủ rộng đế cho người đi qua cửa có thể đóng lại, cánh cửa làm bằng những tấm gỗ sồi dày, trượt trên ray và có móc sắt để khi cần có thể đóng lại hoặc giữ cửa mở. Một cửa đã được đóng và tôi chốt chặt lại bằng cách nói trên. Khi tôi muốn làm tiếp cửa kia, Alan Brock đã giữ tôi lại:
— David, – Anh ta bắt đầu nói, rồi ngừng lại – Tớ không nhớ được họ cậu, vì vậy sẽ gọi cậu là David thôi. Cánh cửa, nếu để ngỏ, sẽ cho chúng ta khả năng tự vệ tốt nhất.
Tôi phản đối:
— Đóng lại chẳng tốt hơn à?
— Không, không, David. Cậu nhìn xem. Tớ chỉ có một cái mặt. Chừng nào cửa còn mở và tớ có thể nhìn ra ngoài, thì tớ có thể để bọn tấn công ở chỗ nào tớ muốn.
Anh lấy từ giá súng ra một thanh đoản kiếm, quan sát kỹ càng nhưng đã lắc đầu chán ngán. Anh ta nói rằng chưa bao giờ nhìn thấy những vũ khí đáng thương hơn. Sau đó anh đưa nó cho tôi, báo tôi ngồi xuống bên bàn với một gói thuốc súng, một túi đầy bi chì và những khẩu súng lục để nạp đạn.
— Với tớ, việc này tốt hơn cho một người quý tộc Scot hơn là rửa chén đĩa cũng như mang rượu cho tụi thủy thủ hôi mùi hắc ín.
Anh bố trí mình ở giữa phòng sao cho luôn nhìn vào cửa để ngỏ, rút gươm ra và thử xem cần một khoảng bao nhiêu để vung được gươm.
— Tớ không được ra khỏi đây, – Anh nói – tức thật. Bởi vì nếu không thì năng khiếu đặc biệt về đấu gươm của tớ sẽ phát huy hết tác dụng. Còn cậu thì làm sao để tất cả súng lục luôn được nạp đạn nhé – Anh nói tiếp – Chú ý thật kỹ những gì tớ gọi nhé!
Tôi hứa với anh ta sẽ chú ý, nhưng ngực tôi như bị nén, cổ như khô cứng và trước mắt tôi mọi thứ như đang bơi bơi. Cái ý nghĩ chẳng bao lâu nữa bọn tấn công rất đông sẽ nhào vào chỗ chúng tôi làm tim tôi đập liên hồi. Tôi nghe thấy sóng biển đập vào con tàu buồm và phải nghĩ là có lẽ trước khi trời sáng người ta sẽ vứt xác tôi xuống đó và chuyện đó làm tôi toát mồ hôi.
— Và bây giờ điều quan trọng nhất, – Alan nói – Chúng ta có bao nhiêu đối thủ?
Tôi đếm nhưng hồi hộp tới mức phải đếm lại lần thứ hai.
— Mười lăm – Tôi đáp.
Alan huýt sáo qua kẽ răng.
— Hừm. – Anh nói – Chuyện đó thì không thể thay đổi – Bây giờ hãy làm cái gì tôi bảo nhé. Tôi sẽ phụ trách cửa ra vào, nơi diễn ra cuộc chiến chính. Cậu không phải làm gì ở đó. Hãy chú ý, đừng bắn về phía này ngay cả khi chúng ăn thịt tớ. Mười kẻ thù ở trước mặt tớ không ngán bằng một ông bạn bắn lung tung sau lưng.
Tôi tự thú rằng tôi là một xạ thủ tồi.
— Tuyệt vời là cậu đã tự nhận vậy – Anh ta kêu lên đầy phấn khởi trước sự thật thà của tôi. – Một số ngài quý phái không bao giờ tự nhận như vậy.
— Ngài, – Tôi nhắc – đừng có quên cánh cửa đằng sau mà tụi nó có thể ập vào.
— Không lo. – Anh kêu lên – Đó là nhiệm vụ của cậu. Khi nào nạp đạn xong súng lục, cậu phải trèo lên giường phía sau để có thể ngó qua cửa sổ. Khi tụi nó đến gần cửa thứ hai này, cậu sẽ bắn. Nhưng đó chưa phải là tất cả. Chúng ta muốn biến cậu thành một người như là lính ấy. Ngoài ra cậu cần chú ý vào đâu nữa?
— À, lỗ phía trên đầu. – Tôi kêu lên – Nhưng mà, ngài Stuart, muốn quan sát cả hai phía chắc tôi phải có thêm một đôi mắt ở gáy, bởi vì nếu tôi nhìn về một phía thì phía kia ở sau lưng.
— Hoàn toàn đúng. – Alan nói – Nhưng chẳng lẽ cậu không có tai ở trên đầu?
— Tất nhiên rồi. – Tôi công nhận – Nếu cửa kính vỡ, tôi sẽ nghe thấy.
— Cậu cũng có chút hiểu biết đây. – Alan giận dữ nói.
Bắt Cóc Bắt Cóc - Robert Louis Stevenson Bắt Cóc