Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngạn Thiến
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 49 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1080 / 4
Cập nhật: 2017-11-15 01:35:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 191 - 192
hương 191 -- Đếm ngược thời gian
“Yên tỷ tỷ, tỷ có đứa nhỏ rồi, thật sự là quá tốt, quá tốt.” Vân La lấy tay khẽ vuốt bụng nàng, vẻ vui mừng của Vân La tựa như một đứa bé.
Trong mắt Vân Dương lại ẩn chứa vẻ lo lắng, nhỏ giọng hỏi: “Yên nhi, thân thể của muội có khỏe không?”
“Ca ca, Vân La, muội rất khỏe.” Vân Yên cười, không muốn làm bọn họ lo lắng.
“Vậy là tốt rồi, Yên tỷ tỷ sắp làm mẹ, Dương ca ca sắp làm cửu cửu (cậu), còn muội sắp trở thành cửu mụ (mợ).” Vân La vui vẻ nói.
“Vân La, muội vẫn chưa gả cho ca ca của ta, sao có thể làm cửu mụ được?” Vân Yên cố ý đùa nàng.
“Yên tỷ tỷ…” Mặt Vân La đỏ lên, không phục làm nũng: “Hoàng đế ca ca đã đồng ý hôn sự của muội và Dương ca ca rồi, nói là chờ Vân bá bá trở về liền chuẩn bị hôn lễ cho bọn muội.”
“Thật vậy sao? Ca ca, chúc mừng hai người.” Vân Yên cũng mừng thay cho bọn họ, dù sao người có tình ắt sẽ thành người một nhà.
“Yên tỷ tỷ, tỷ sẽ tham gia hôn lễ của bọn muội chứ?” Vân La nắm tay nàng, rất hi vọng nàng có thể đến.
“Vân La, sợ rằng ta không thể đến được, bụng lớn như vậy đi lại không tiện lắm. Nhưng mà ta sẽ chúc phúc hai người.” Vân Yên nói, cho dù nàng muốn đi cũng là lực bất tòng tâm.
“Vậy thì tiếc thật.” Vân La bĩu cái miệng nhỏ nhắn.
“Chờ sau này có cơ hội ta sẽ trở về thăm hai người.” Vân Yên cầm tay bọn họ đặt lên nhau, đứng dậy nói: “Hai người gặp cha chưa? Chúng ta cùng đến gặp cha, nói cho người biết tin tức tốt lành này đi. Cha nghe được nhất định sẽ rất vui mừng.”
“Vẫn chưa gặp, vừa đến nơi liền phải lấy thân phận sứ giả của Vân triều đến gặp Long Vương, nên chưa kịp gặp cha.” Vân Dương nói.
“Vậy chúng ta cùng đi thăm cha.” Vân Yên gật đầu nói.
Ngoài hoàng cung.
“Thần tham kiến công chúa.” Vân Hổ thấy Vân La liền vội vàng hành lễ.
“Vân bá bá mau đứng lên. Vân La không dám nhận.” Vân La đỡ Vân Hổ dậy, sau đó bảo Tiểu Thanh rót một chén trà, trịnh trọng quỳ trên mặt đất: “Phụ thân, xin người nhận cho.” Vân La cúi đầu.
“Được được.” Vân Hổ nhận lấy chén trà, uống một ngụm rồi đặt ở bên cạnh. Vân Yên vội vàng đem lễ vật đã sớm chuẩn bị tốt đưa cho ông, ông liền đặt vào trong tay Vân La: “Các con nhất định phải chung sống hòa thuận.”
“Cám ơn phụ thân.” Vân La nhận lấy, được Vân Dương dìu đứng lên, đứng sang bên cạnh.
“Được rồi, chúng ta đều là người một nhà, Vân La, bây giờ ta nên sửa lại gọi muội là đại tẩu.” Vân Yên lại chọc nàng. “Yên tỷ tỷ…” Vân La thẹn thùng trốn ở phía sau Vân Dương.
“Được rồi, đại tẩu, ta không đùa tẩu nữa. Đúng rồi, cha, ca, hai người định bao giờ thì trở về.” Lúc này Vân Yên mới hỏi.
“Long Vương đã phân phó, lúc nào chúng ta cũng có thể khởi hành trở về.” Vân Dương nói.
Vân Hổ lại trầm tư, một lúc lâu sau mới nói: “Dương nhi, cha quyết định trước hết không quay về.”
“Vì sao?” Bọn họ kinh ngạc nhìn ông.
“Yên nhi, hiện tại con đang mang thai, cha phải chờ con sinh hạ đứa nhỏ, sau khi nhìn thấy cháu ngoại mới trở về. Dù sao cũng không gấp lắm.” Vân Hổ nói, đương nhiên vẫn chưa nói rõ là vì Yên nhi. Ông sợ Yên Nhi xảy ra việc gì ngoài ý muốn, sao ông có thể thả lỏng tâm tình mà trở về được.
Tuy rằng lý do này có hơi gượng ép, nhưng Vân Dương cùng Vân La vẫn gật đầu nói: “Được, chúng con nghe theo cha.”
“Không được.” Vân Yên lập tức cự tuyệt, nàng đương nhiên hiểu được ý tứ của cha, liền nói với bọn họ: “Ca ca, Vân La, hai người đi ra ngoài trước đi, muội muốn một mình nói chuyện với cha.”
“Được.” Bọn họ hơi nghi hoặc nhưng vẫn bước ra cửa.
Vân Yên hơi quỳ gối trước mặt Vân Hổ: “Cha, con biết người là vì con mới không chịu rời khỏi đây.”
“Yên nhi, con làm gì vậy, mau đứng lên.” Vân Hổ định đỡ nàng dậy.
“Cha, trước hết cha cứ để cho con nói xong đã.” Vân Yên vẫn quỳ như cũ: “Cha, Yên nhi biết cha lo lắng cho Yên nhi, nhưng mà cha có nghĩ đến ca ca không? Cũng phải nhiều tháng nữa Yên nhi mới sinh con, vậy thì cũng có nghĩa là ca ca và Vân La phải đợi nhiều tháng nữa mới có thể thành thân. Ca ca tuổi không còn nhỏ, nếu không phải từ trước đến nay theo cha chinh chiến ở bên ngoài thì đã sớm thành gia lập nghiệp, có mấy đứa nhỏ rồi cũng nên. Cha, người có thể nhẫn tâm tiếp tục làm chậm trễ việc của ca ca sao?” Không phải nàng không muốn cha ở lại, nàng chỉ sợ chẳng may mình và đứa nhỏ… Vậy chẳng phải cha sẽ rất thống khổ sao? Cho dù sau khi trở về cũng sẽ đau đớn như vậy, nhưng nàng không muốn ông trải nghiệm loại sinh ly tử biệt này. Nếu như nàng cùng đứa nhỏ không có việc gì, nàng sẽ mang theo con cùng trở về thăm ông.
Nội tâm Vân Hổ đấu tranh kịch liệt, những lời của nàng đã chọc trúng vào nỗi khổ của ông. Những năm gần đây ông thật sự hổ thẹn với Dương nhi. Ông cũng muốn nhìn thấy Dương nhi thành gia lập nghiệp, nhưng lại không nỡ rời xa nàng. Biết rõ mấy tháng sau nàng sẽ phải trải qua một cơn sinh tử, vậy mà vẫn còn muốn ông rời đi vào thời điểm này sao?
“Cha, nếu bây giờ người không quay về, Hoàng thượng cùng đại thần cả triều sẽ hoài nghi người, nghĩ rằng người bụng dạ khó lường. Ca ca và công chúa thật vất vả mới có thể đến với nhau, đừng để đến lúc đó bởi vì chuyện này mà xảy ra bất kì bất trắc nào. Lúc đó, bọn họ phải làm sao?” Vân Yên biết ông dao động liền vội vàng nói thêm, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy có lỗi.
“Yên nhi, nhưng mà cha không nỡ rời xa con.” Vân Hổ đỡ nàng dậy, nước mắt rơi đầy mặt, sao ông có thể không hiểu nỗi lòng của con gái được chứ.
“Cha, trở về đi, coi như là Yên nhi cầu xin người được không?” Vân Yên nhào vào lồng ngực ông cầu xin.
“Được.” Vân Hổ rốt cuộc cũng gật đầu, con gái đã cầu xin ông như vậy, ông làm sao có thể kiên trì được nữa.
Nửa tháng sau, ngoài thành.
“Cha, ca ca, Vân La, bảo trọng.” Vân Yên mấy lần nghẹn ngào nhưng nàng cố gắng không để bản thân rơi lệ, không muốn làm cho cha đau lòng.
“Yên nhi, cha chờ con đưa đứa nhỏ trở về thăm cha.” Vân Hổ chỉ nói một câu rồi xoay người lên ngựa, ông sợ nếu còn tiếp tục như vậy mình sẽ quyết định ở lại.
“Yên nhi nhất định phải bảo trọng.” Vân Dương nói xong liền đi đến trước mặt Long Hạo Thiên, trịnh trọng quỳ xuống: “Long Vương, Yên nhi giao cho người, hi vọng người đối xử tốt với muội ấy. Vân Dương sẽ vô cùng cảm kích.”
“Yên tâm, Bổn Vương hứa với ngươi, cho dù ngươi không nói thì Bổn Vương cũng sẽ đốt xử tốt với nàng.” Long Hạo Thiên lấy tay nâng hắn dậy, hai người đều hiểu ý tứ trong lời nói của nhau.
“Yên tỷ tỷ, hẹn gặp lại.” Vân La nước mắt lưng tròng, lưu luyến không rời buông tay nàng ra.
“Sao lại vẫn gọi ta là tỷ tỷ, ta hẳn là phải gọi muội đại tẩu mới đúng.” Vân Yên rơi lệ, trong mắt mang theo ý cười nhìn bóng dáng của bọn họ dần dần biến mất ở trước mặt mình. Nước mắt rốt cuộc không nhịn được tựa như nước sông tràn bờ “òa” một tiếng liền tuôn trào.
“Đừng khóc, đợi sau này Bổn Vương sẽ mang nàng trở về thăm bọn họ.” Long hạo Thiên ôm nàng trước ngực an ủi.
“Vương, nếu thần thiếp không có sau này thì chàng nhất định phải đưa con đi thăm bọn họ, được không?” Vân Yên khóc cầu xin hắn.
“Nàng đang nói gì vậy? Cái gì mà không có sau này? Sau này Bổn Vương không cho phép nàng nói như vậy nữa. Cả nàng và con sẽ không xảy ra việc gì cả.” Long Hạo Thiên lại hơi tức giận, ôm lấy nàng nói: “Hồi cung.”
Chương192 -- Đại kết cục 1
Chỉ chớp mắt, hai tháng đã trôi qua.
“Vương, đây là tin tức bồ câu mới mang về.” Thị vệ cầm ống trúc nhỏ đi tới giao lại cho hắn.
Long Hạo Thiên mở ra, vừa nhìn thấy đã biết là của sư huynh gửi tới, hắn nói còn chưa tìm thấy Thông Thiên lão đạo, nhưng cũng đã truy ra tung tích của ông ta, nói cứ yên tâm, nhất định trong vòng bốn tháng sẽ dẫn ông ta hồi cung.
Đọc hết tờ giấy, hắn lập tức trả lời lại chỉ với bốn chữ đơn giản: “Mọi chuyện nhờ huynh.” Sau đó giao lại cho thị vệ, nói: “Đem cái này phúc đáp lại.”
“Dạ, Vương.” Thị vệ lui đi xuống.
Vẻ mặt Long Hạo Thiên nặng nề, tựa người vào ghế. Hai tháng nay luôn ở chung với nàng, bây giờ hắn mới phát hiện ra nàng thật khác xa với sự tưởng tượng của hắn. Nếu như nói Lăng nhi đối với hắn thật dịu dàng đáng yêu, thì Yên nhi cho hắn cảm giác rung động, nàng có thể cùng mình thảo luận chính sự, có thể thảo luận quân sự, cũng có thể thảo luận binh pháp, nàng không như những nữ nhân khác của mình, giống như một bằng hữu ngang tài ngang sức, mỗi ngày luôn khiến hắn vui vẻ, không biết từ lúc nào tâm hồn đã bị nàng chiếm trọn, mỗi khi rảnh rỗi liền không tự chủ được muốn đến nhìn nàng, muốn biết nàng hiện tại đang làm gì?
Vân Yên lấy tay vuốt ve cái bụng nhô lên của mình, hài tử đã được sáu tháng, nàng có thể cảm giác được nó động đậy. Chỉ là nàng cũng biết tình trạng của mình ngày càng không tốt, thái y mỗi lần bắt mạch, vẻ mặt đều trầm trọng, nhưng vẫn phải an ủi động viên nàng, còn có Vương nữa, bây giờ nàng cũng càng ngày càng cảm nhận được nhu tình trong mắt hắn… Thầm cầu nguyện thần y mau mau tới, nàng không muốn cứ rời đi trong luyến tiếc như vậy.
“Đang nghĩ gì vậy?” Long Hạo Thiên đi vào, liền thấy nàng đang ngẩn ngơ.
“Vương, chàng đã tới rồi.” Vân Yên lập tức thay đổi nét mặt, tươi cười đứng dậy đón hắn.
Long Hạo Thiên rõ ràng vừa thấy u buồn trong mắt nàng, không muốn khuấy động tới đề tài đó, nhẹ nhàng ôm nàng, cười tà mị: “Có phải nhớ Bổn vương hay không? Nhớ thì cứ thừa nhận, bổn Vương sẽ không cười nàng đâu.”
“Vương, ánh mắt của chàng từ khi nào thì lợi hại như vậy, thần thiếp đang nghĩ gì chàng cũng biết cả.” Vân Yên cố ý tỏ vẻ kinh ngạc nhìn hắn.
“Tâm tư của nàng còn muốn lừa gạt Bổn vương hay sao?” Long Hạo Thiên bật cười, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hắn nên làm thế nào mới khiến nàng vui vẻ, mới khiến nàng khỏi phải lo lắng như vừa rồi.
“Vương, chàng cũng đừng quên lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển nha.” Vân Yên vụt hôn lên mặt hắn một cái, “Vương, đoán thử xem thần thiếp hiện giờ đang nghĩ gì?”
“Bổn vương còn phải đoán sao?” Tay Long Hạo Thiên khẽ luồn vào áo nàng vuốt ve.
“Vương…” Sắc mặt Vân yên đỏ lên, nhưng nàng hiểu rõ, đã bao nhiêu lần nàng nhìn được vẻ áp chế ham muốn trong mắt hắn.
“Được rồi. Chúng ta đi ra ngoài một chút.” Long Hạo Thiên thu tay về, hắn biết nếu còn tiếp tục đùa với lửa sẽ có ngày chết cháy.
“Vâng.” Vân Yên gật đầu, thật ra nàng không phải không muốn hắn, có điều hài tử quan trọng hơn.
Long Hạo Thiên đỡ nàng, chậm rãi tản bộ trong cung, đi tới một lầu gác chợt nghe thấy tiếng nói chuyện, ngẩng đầu lên thì thấy mấy tần phi đang ngồi cùng nhau.
“Thư tần nương nương, hôm qua Vương không phải là đã sủng ái tỷ ư? Tại sao hôm nay vẻ mặt còn không vui, chúng ta đây chẳng phải là nên buồn muốn chết?” Một tần phi trêu ghẹo.
“Ta có cái gì vui, các tỷ muội cũng không phải không biết, chúng ta đều hi vọng đơn giản là giành được sủng ái của Vương, còn nữa, đó là sinh hạ Long chủng, mẫu bằng tử quý, cứ cho không làm Vương, chỉ là hoàng tử, hay là công chúa, chúng ta cũng có thể có chỗ dựa. Các ngươi cũng biết Vương thích Yên phi nương nương, cũng không cho chúng ta cơ hội sinh con, hiện giờ chúng ta còn trẻ như vậy, nên làm gì bây giờ?” Vẻ mặt Thư tần đầy lo lắng.
“Thư tần nói rất đúng, coi như được Vương sủng ái thì sao nào? Cũng không thể thay đổi được gì. Muốn trách cũng chỉ có thể trách chúng ta mạng khổ, ai bảo chúng ta vào hoàng cung này, chẳng thể trách người khác được.” Những nữ nhân kia yếu ớt phụ họa.
“Cũng trách chúng ta không có bản lĩnh hấp dẫn được Vương.” Mọi người lập tức lâm vào trầm mặc.
“Nếu không thay đổi được, vậy đừng buồn nữa, chúng ta kể chuyện vui đi.” Một người phá vỡ không khí lặng lẽ.
Các nàng đã chuyển đề tài, nhưng trong lòng Vân Yên lại nặng nề, trộm nhìn Long Hạo Thiên bên cạnh, hắn có cảm thấy không công bằng với các nàng hay không? Nếu không thể cho các nàng tình yêu, cho các nàng hài tử, vậy cần nhiều tần phi như vậy làm gì?
“Vương.” Nàng khẽ gọi.
“Muốn nói gì cứ nói đi.” Long Hạo Thiên biết nàng có lời muốn nói, có lẽ nàng sẽ nói trúng suy nghĩ trong lòng mình.
“Thần thiếp đói, chúng ta trở về đi.” Vân Yên lại chuyển đề tài, nàng vốn muốn nói, Vương hãy công bằng một chút, cho các nàng cơ hội, nhưng nàng không biết vì sao mình phải giả bộ hào phóng, còn nữa, vài tháng nữa nếu như mình không thể thoát được, vậy chuyện sau này nàng cũng cần gì phải bận tâm.
Long Hạo Thiên sững sờ, không ngờ tới nàng sẽ nói đói bụng, nàng không phải muốn nói chuyện với mình sao? Hắn vốn cũng định nói cho nàng biết, hắn sẽ đưa hết những tần phi chưa sủng ái xuất cung. Nhưng nàng tại sao lại không nói nữa.
“Đi thôi.” Vân Yên kéo tay hắn, ngả đầu tựa vào vai hắn, tự mình hưởng thụ hạnh phúc khó có được này.
“Nàng thử nói xem, Bổn vương muốn đưa những tần phi chưa được sủng hạnh ra khỏi cung, nàng thấy thế nào?” Long Hạo Thiên ướm hỏi.
“Vương, chàng muốn thả bọn họ?” Vân Yên kinh ngạc nhìn hắn.
“Đúng vậy, Bổn vương không muốn những chuyện thị phi lại tái diễn nữa.”
“Vậy thần thiếp tôn trọng ý của Vương, mọi người cũng sẽ cảm tạ chàng, Vương, chàng thật sự anh minh.” Vân Yên nhìn hắn, phát hiện ra mình ngày càng thích hắn.
“Một mình nàng cảm tạ ta là được rồi.”
“Vương cũng không phải thả thần thiếp, vậy thần thiếp phải cảm tạ gì chứ?”
“Nàng thử nói xem.”…
Một tháng sau.
“Nương nương, đi nghỉ sớm một chút đi.” Tiểu Thanh giúp nàng sửa soạn giường chiếu, đỡ nàng đi đến bên giường.
“Tiểu Thanh…” Vân Yên đột nhiên gọi tên nàng.
“Nương nương còn có chuyện gì sao?” Tiểu Thanh nhìn nàng thắc mắc.
Vân Yên lại trầm tư một chút, sau đó giữ chặt tay nàng: “Tiểu Thanh, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nói là chủ tớ nhưng thật ra thân như tỷ muội, nếu như nói người mà ta tín nhiệm nhất trên đời này thì người đó chính là ngươi, nên ta có nguyện vọng gì ngươi nhất định sẽ làm thay ta đúng không?”
“Nương nương, người nói như vậy thật sự khiến Tiểu Thanh cảm động, có chuyện gì xin cứ nói, nô tỳ nhất định làm được.” Tiểu Thanh lau lau khóe mắt.
“Cám ơn ngươi. Tiểu Thanh, chuyện này bất kể thế nào, ngươi nhất định phải làm thay ta.” Sắc mặt Vân Yên lập tức trầm trọng.
“Nương nương, người rốt cuộc muốn nói gì?” Tiểu Thanh nhìn nàng, nàng rất ít khi nghiêm túc như vậy, hẳn là chuyện rất quan trọng.
“Tiểu Thanh hứa với ta, nếu có một ngày ta và hài tử gặp chuyện nguy hiểm, ngươi nhớ rõ lời ta, giữ lại hài tử.” Vân Yên nắm chặt tay nàng.
“Nương nương, người đang nói cái gì… cái gì… một ngày người cùng hài tử gặp nguy hiểm? Sẽ không có, không có đâu, người và hài tử của người nhất định sẽ bình an.” Tiểu Thanh thực sự kích động.
“Tiểu Thanh, trong lòng ngươi cũng rõ có đúng không? Nếu không ngươi cũng không kích động như vậy. Từ nhỏ đến lớn, ta gặp nguy hiểm bao lần, cũng đã thành thói quen, ngươi cũng biết sức khỏe của ta, rời đi là chuyện sớm hay muộn mà thôi.” Vân Yên nói, bản thân đã rất thản nhiên, tuy rằng cũng có tiếc nuối.
“Nương nương, người cũng nói rồi đó, nhiều lần gặp nguy hiểm người đều biến nguy thành an, lúc này nhất định cũng sẽ như vậy, người không cần lo lắng.” Nước mắt Tiểu Thanh không ngừng rơi xuống.
“Ta cũng hi vọng sẽ biến nguy thành an, ta là nói, nếu quả thật có một ngày như vậy, ngươi nhất định phải hứa với ta, van cầu Vương bảo vệ hài tử.” Trong mắt Vân Yên cũng đã mang theo lệ.
“Nương nương, cho dù thật sự có một ngày như vậy Vương cũng sẽ bảo vệ nương nương, nô tỳ cũng vậy.” Dù sao hài tử này bọn họ cũng chưa từng gặp mặt.
“Không thể.” Vân Yên cũng lập tức trở nên kích động, cầm lấy tay nàng: “Tiểu Thanh, ngươi hãy nghe ta nói, nếu ta sống lại, hài tử không còn, vậy ta sống còn có ý nghĩa sao?”
“Nhưng mà có thể nương nương còn sống, nếu không có nương nương, hài tử cũng sẽ không có mẹ, như vậy không phải đứa bé sẽ rất đáng thương sao?” Tiểu Thanh hỏi lại nàng.
“Không có cơ hội rồi. Thái y không phải đã nói sao? Ta có thể mang thai chính là kỳ tích, ta lại có cơ hội làm mẹ, nếu như không có hài tử, ta nhất định đau đến chết, sống không bằng chết, cho nên ngươi hãy hứa với ta, bảo vệ hài tử, nếu không cả đời này ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.” Vân Yên nhìn nàng chằm chằm, nhất định bắt nàng phải hứa.
“Nương nương.” Tiểu Thanh khóc lóc, nàng hiểu tâm ý của tiểu thư, gật đầu nói: “Nô tỳ đồng ý, nô tỳ đồng ý.”
“Cám ơn.” Vân Yên ôm lấy nàng, vốn là muốn đi cầu xin Long Hạo Thiên, nhưng nàng biết hắn sẽ không đáp ứng, lại càng không muốn hắn lo lắng. “Nương nương, nếu đến lúc đó Vương không đồng ý, vậy làm thế nào?” Tiểu Thanh hỏi.
“Vậy thì ngươi cứ nói cho hắn biết, nếu hắn bỏ rơi hài tử, ta cả đời cũng sẽ không tha thứ cho hắn, hơn nữa, sẽ cùng hài tử đồng sinh cộng tử.” Vân Yên nói, đây là quyết định của nàng.
“Nô tỳ hiểu rồi.” Tiểu Thanh biết nàng đã hạ quyết tâm.
“Tiểu Thanh, ngươi đi nghỉ ngơi sớm đi.” Vân Yên phân phó.
“Nương nương, người cũng hãy nghỉ sớm, không nên suy nghĩ bậy bạ.” Tiểu Thanh nghẹn ngào nói, lúc này mới lo lắng đóng cửa lại rời khỏi.
Vân Yên đang muốn nghỉ ngơi, đột nhiên một bóng đen lặng lẽ đứng trong phòng nàng, nàng khẩn trương đứng lên, theo bản năng bảo vệ bụng mình: “Ngươi là ai? Muốn làm gì?”
Bóng đen thế nhưng lại chắp tay nói: “Nương nương, đừng sợ, thuộc hạ không có ác ý, thuộc hạ chỉ là tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân ở đây bảo vệ nương nương.”
“Chủ nhân? Là ai? Hắc Ưng sao?” Vân Yên ngây ngẩn, xem ra không phải là Vương, vậy khẳng định chính là Hắc Ưng.
“Vâng, đúng là chủ nhân. Người sợ trong hoàng cung có người sẽ hãm hại nương nương, cho nên đặc biệt phái thuộc hạ âm thầm bảo vệ nương nương.” Hắc y nhân hồi đáp.
“Cám ơn ngươi.” Vân Yên cảm động nói, Hắc Ưng thật chu đáo, kỳ quái hỏi: “Vậy hôm nay ngươi gặp ta, chẳng lẽ đã phát hiện ra cái gì?”
“Nương nương, Lệ phi nương nương sẽ gây bất lợi đối với người, nàng ta đã âm thầm tìm người muốn đẩy nương nương vào chỗ chết. Thuộc hạ đặc biệt đến báo cho nương nương cẩn thận, bởi vì Vương không ở đây nên thuộc hạ xin hỏi nương nương có muốn ra tay với nàng hay không? Chủ nhân Hắc Ưng trước khi đi đã nói qua, có chuyện gì có thể trực tiếp hỏi người.”
“Lệ phi? Lại là nàng ta, vốn định buông tha nàng, xem ra nàng là tự tìm đường chết.” Vân Yên oán hận nói, chính mình vốn không thương tổn nàng, nhưng nàng hùng hổ dọa người, vậy cũng không thể trách mình.
“Nương nương muốn làm thế nào cứ việc phân phó, thuộc hạ nhất định sẽ tuân mệnh.” Hắc y nhân nói.
“Trước mắt không cần làm gì nàng ta, chỉ nên coi chừng nàng, nếu nàng không động thủ, ta sẽ thả nàng một đường sống, nếu nàng động thủ, chúng ta ra tay cũng chưa muộn.” Vân Yên phân phó, trong lòng nàng không phải muốn đối phó người khác, cứ cho là vì mình và hài tử mà tích đức.
“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh.” Hắc y nhân nói xong, chớp mắt đã biến mất.
Vân Yên lại đột nhiên cảm thấy đầu mình choáng váng, thân thể ngã qua một bên, trước lúc hôn mê, theo bản năng hô lớn một tiếng: “Tiểu Thanh.”
“Nương nương.” Nghe thấy tiếng nàng là lạ, Tiểu Thanh lập tức đẩy cửa xông vào, thấy nàng ngã dưới đất ngất đi, bị dọa lập tức hét lớn: “Người đâu, mau truyền thái y.”
“Nương nương… nương nương…” Tử Yên các bỗng chốc rối loạn.
“Thái y, mau lên, mau lên.” Tử Liên lôi kéo thái y thở hổn hển chạy tới.
“Các ngươi cũng mau tránh ra.” Thái y hướng về phía Tiểu Thanh cùng các mama đang vây quanh giường, hô lớn.
“Thái y, ông nhanh lên.” Tiểu Thanh và mấy người kia vội tránh ra nhường chỗ cho thái y ngồi xuống. Thái y bắt mạch, vẻ mặt chăm chú, càng ngày càng thêm âm trầm.
“Rốt cuộc Nương nương bị làm sao vậy?” Long Hạo Thiên lo lắng đi vào.
“Vương, nương nương đột nhiên té xỉu.” Tiểu Thanh sốt ruột òa khóc.
Long Hạo Thiên đã vào tới, liền thấy Vân Yên nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, trong lòng đau xót, đột nhiên cảm thấy có một loại dự cảm không hay, nàng cùng hài tử liệu có việc gì hay không? Có bị nguy hiểm hay không?
“Vương.” Cuối cùng thái y cũng đứng dậy, nhưng vẻ mặt thống khổ bất đắc dĩ.
“Nói xem, thế nào rồi?” Trong giọng nói của Long Hạo Thiên đã có chút nóng nảy.
“Hồi bẩm Vương, tình trạng của nương nương cực kỳ không tốt.” Thái y bị dọa lập tức bẩm báo.
“Cực kỳ không tốt là không tốt ra sao? Ngươi không phải nói có thể bảo trụ nàng tám tháng sao? Hiện giờ mới bảy tháng thôi.” Long Hạo Thiên phẫn nộ quát lớn.
“Vương, thần chỉ có thể cố sức, nhưng thần hoàn toàn không ngờ sức khỏe nương nương đột nhiên chuyển biến xấu đi như vậy.” Thái y còn chưa dứt lời, bên cạnh chợt nghe tiếng Tiểu Thanh hét ra tiếng.
“A…” nàng hét lên, ngón tay chỉ về phía Vân Yên: “Máu… Thái y, nương nương xuất huyết.”
Máu? Nhìn thấy dưới thân nàng chảy ra máu tươi, Long Hạo Thiên sợ hãi, “Thái y, mau cứu sống nương nương, nếu không bổn vương sẽ đem ngươi chôn cùng.”
“Dạ.” Thái y cũng sợ tới mức toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh, vội vàng chạy lại kiểm tra.
“Yên nhi, nàng phải chịu đựng… phải chịu đựng, không được buông tay… không được bỏ cuộc…” Long Hạo Thiên kéo tay nàng, không ngừng nói bên tai nàng nói, trong mắt đã chứa đầy hoảng hốt lo sợ.
Thái y bỗng quỳ xuống: “Vương, thần vô năng, hiện giờ chỉ có thể chọn giữ lại một mạng, là nương nương hay là hài tử.”
Cái gì? Tất cả đều sửng sốt, Tiểu Thanh choáng váng ngã xuống, nước mắt nhịn không được rơi đầy, lo lắng của nương nương nhanh như vậy đã biến thành sự thật rồi.
“Phế vật, cái gì mà giữ lại một mạng? Cả hai người Bổn vương đều cần, nếu không Bổn vương giết ngươi.” Long Hạo Thiên đá ông ta một cước ngã xuống, hắn biết Yên nhi rất mong chờ đứa bé này.
“Vương, cho dù người có giết thần, thần cũng không thể làm gì được. Vương mau mau quyết định, bằng không nương nương và đứa bé đều gặp nguy hiểm.” Thái y bò dậy tiếp tục quỳ nơi đó.
“Ngươi…” Long Hạo Thiên nổi giận, vươn tay ra, thật muốn giết chết ông ta. Nhưng hắn biết có giết cũng chẳng ích gì, cố nén giận nhìn về phía giường, nơi Vân Yên đang bất tỉnh nơi đó, thống khổ nhắm mắt lại, nói ra ba chữ: “Cứu nương nương.”
“Vương…” Tiểu Thanh lại quỳ xuống khóc nói: “Vương, nương nương đã dặn nô tỳ rằng, nếu có một ngày người cùng hài tử chỉ có thể chọn một, sai nô tỳ nói với Vương rằng nhất định phải giữ lại hài tử.”
“Nương nương đã không còn, hài tử còn có ích gì?” Long Hạo Thiên không hề nghĩ ngợi, liền hướng về phía nàng quát lớn, sau đó tiếp tục hạ lệnh: “Thái y làm đi, không được chậm trễ.”
“Vương, nương nương đã nói, nếu hài tử không còn, cho dù nương nương còn sống cũng sẽ đau lòng đến chết, nương nương còn nói cả đời cũng sẽ không tha thứ cho người, sẽ cùng hài tử đồng sinh cộng tử.” Tuy rằng Vương muốn cứu nương nương khiến nàng rất cảm động, nhưng lời dặn dò của nương nương, nàng nhất định phải nói.
“Không cần nhiều lời, nương nương quan trọng hơn. Thái y, mau lên.” Long Hạo Thiên lập tức ngắt lời, cho dù nàng có hận mình cũng nhất định phải cứu nàng.
“Dạ, Vương.” Thái y vội vàng đến bên giường, đầu toát mồ hôi lạnh, cứu được một người đối với ông cũng đã rất khó khăn rồi, hiện giờ chỉ có thể liều mạng cố gắng.
“Nương nương, thật xin lỗi, nô tỳ đã cố hết sức.” Tiểu Thanh không còn kiên trì nữa, có điều trong lòng thầm xin tha lỗi, vì tiềm thức nàng cũng hi vọng nương nương còn sống.
Ngoài cửa đột nhiên truyền vào tiếng hét: “Tránh ra… mau tránh ra…”
“Sư huynh.” Long Hạo Thiên nghe thấy tiếng của hắn, trong lòng đột nhiên dâng lên hi vọng, đã thấy hắn lôi kéo một đạo nhân khí có cốt khí thần tiên, vội vàng xông vào. “Sư huynh, huynh đã quay lại rồi, ông ta có phải là…” Nói còn chưa dứt đã bị hắn ngăn lại.
“Hiện tại không cần nói những chuyện này, nàng thế nào rồi?” Hắc Ưng hỏi.
“Ngươi còn hỏi cái gì, tránh ra.” Thông Thiên lão đạo gắt gỏng, mọi người lập tức tránh ra nhường đường cho ông ta, thái y cũng vội vàng lui sang một bên.
“Sư huynh...” Long Hạo Thiên vừa định hỏi hắn.
“Hạo Thiên, có chuyện gì để nói sau, cứu Vân Yên quan trọng hơn, ông ta chính là Thông Thiên lão đạo.” Hắc Ưng có ý muốn hắn đừng hỏi nữa.
Nghe được câu này, Long Hạo Thiên gật đầu. Trong phòng yên tĩnh trở lại, một tiếng thở mạnh cũng không dám phát ra, nhìn chằm chằm vào lão đạo.
“Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau đi nấu nước, nếu không có chuyện gì thì tất cả ra ngoài hết cho ta.” Thông Thiên lão đạo sau khi bắt mạch cho nàng, nhìn thấy máu không ngừng chảy ra, lập tức phân phó.
“Dạ dạ…” Mọi người lúc này mới phản ứng kịp, đều lui hết ra ngoài.
Hắc Ưng cũng lôi Long Hạo Thiên đi ra ngoài phòng, vỗ vai hắn an ủi: “Yên tâm đi, có thần y ở đây, nàng sẽ không sao đâu.”
“Sư huynh, cám ơn huynh đã gấp gáp quay về kịp lúc.” Long Hạo Thiên cầm tay hắn.
“Không cần nói vậy, chúng ta hãy cứ chờ xem thế nào.” Hắc Ưng nói, hắn càng lo lắng cho nàng hơn, chỉ là không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể kiềm nén trong lòng.
Nửa canh giờ trôi qua nhưng trong phòng vẫn không hề có động tĩnh gì, chỉ có nha hoàn không ngừng bê nước nóng vào phòng, sau đó mang huyết thủy đi ra.
“Để ta vào xem.” Long Hạo Thiên không nén nổi nữa.
“Cứ đợi đã.” Hắc Ưng đứng đằng sau vươn tay giữ hắn lại: “Đệ đi vào cũng chẳng có ích gì, tin tưởng thần y, chúng ta bây giờ chỉ còn cách tin tưởng ông ta mà thôi.”
Rầm… Long Hạo Thiên nhịn không được giáng một đấm vào than cây bên cạnh, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình bất lực như vậy.
Bạo vương liệt phi Bạo vương liệt phi - Ngạn Thiến Bạo vương liệt phi