Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngạn Thiến
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 49 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1080 / 4
Cập nhật: 2017-11-15 01:35:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 174 - 175 - 176
hương 174 -- Chân tướng là gì?
“Nô tỳ tham kiến nương nương.” Lâm mama vừa vào cửa liền quỳ trên mặt đất. Có phải nàng đến tìm bà ta báo thù hay không?
Vân Yên nhìn bà ta, hiện tại bà ta hoàn toàn không có vẻ kiêu ngạo như trước kia, nàng liền đứng dậy nhẹ nhàng đi đến trước mặt bà ta, nhìn bà ta chằm chằm một lúc, rồi mới nói: “Lâm mama, ngươi có biết bản cung tìm ngươi đến là có chuyện gì không?”
“Nương nương tha mạng, nô tỳ không dám.” Lâm mama bị dọa quỳ ở nơi đó, không ngừng dập đầu.
“Mama, bây giờ ngươi đã tin rằng ba mươi năm phong thủy rồi cũng luân phiên chuyển dời chưa? Bản cung đã từng nói bản cung là người thù dai, cũng là người có thù tất báo.” Vân Yên nói, không nhanh không chậm, trong lời nói lộ ra sự uy hiếp.
“Nương nương, đại từ đại bi tha cho nô tỳ, từ nay về sau nô tỳ không dám nữa.” Lâm mama không ngừng dập đầu trên sàn, máu tươi đều rơi xuống đọng ở trên sàn, sợ hãi đến mức ba hồn sáu phách cũng chực bay mất.
Nhìn bà ta như vậy, Vân Yên thật sự vừa thấy tội nghiệp vừa hận: “Mama, nếu sớm biết có ngày hôm nay thì hà tất trước kia phải như vậy. Có một số việc không phải chỉ cần hối hận là có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Bản cung nhớ rõ trước kia từng cầu xin ngươi, ngươi còn nhớ rõ đã trả lời bản cung như thế nào không?”
“Nương nương, người không cần nói nữa, nô tỳ đáng chết… nô tỳ đáng chết.” Lâm mama lại không ngừng tát vào miệng mình.
“Ngươi thật sự đáng chết.” Vân Yên nghiến răng nói, nhớ tới tất cả những chuyện lúc trước bà ta làm với nàng thì vài cái vả miệng xem như quá lợi cho bà ta. Nàng không động thủ trừng phạt xem như đã là phá lệ khai ân rồi.
Nghe thấy nàng nói như vậy khiến Lâm mama nghĩ nàng nhất định sẽ tính sổ với mình, hôm nay khó mà thoát khỏi cái chết, liền hoảng sợ đến mức thân thể xụi lơ xuống: “Nương nương tha mạng, chỉ cần nương nương tha mạng cho nô tỳ, sau này nô tỳ nhất định thề sống chết nguyện trung thành với nương nương.” Người ta thường đến lúc sắp chết mới biết sinh mệnh đáng quý. “Được rồi.” Vân Yên giữ lại bàn tay đang tát vào miệng của bà ta, nàng chỉ chờ bà ta nói như vậy mới dám nói tiếp: “Tuy rằng bản cung đã từng nói có thù tất báo, nhưng bản cung cũng không phải người không biết nói đạo lý, bản cung vẫn hiểu lấy ơn báo oán, cho nên hôm nay bản cung gọi ngươi đến cũng không phải là vì muốn trả thù ngươi.”
“Cám ơn ơn tha mạng của nương nương… cám ơn nương nương không giết.” Trái tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực của Lâm mama cuối cùng yên ổn lại.
Lúc này Vân Yên mới hơi cúi người đỡ bà ta dậy nói: “Vương nói với bản cung, ngươi là người của mẫu phi, nên nể mặt mẫu phi, ta cũng sẽ không gây khó dễ cho ngươi.”
“Cám ơn Vương… cám ơn nương nương còn nhớ rõ chuyện đó.” Lâm mama cảm động khóc.
“Mama, bản cung biết, các ngươi làm nô tỳ là việc rất khó khăn ở trong Hoàng cung này. Bản cung vừa đến đây không lâu, sau này còn cần mama giúp đỡ nhiều.” Vân Yên bắt đầu ban ân.
“Chỉ cần nương nương chịu dùng nô tỳ, nô tỳ nhất định muôn chết không chối từ.” Lâm mama nói, nàng không trừng phạt khiến bà ta ngàn lần cảm tạ.
“Mama đã nói như vậy, vậy bản cung thật sự có một việc muốn làm phiền mama.” Vân Yên nhìn bà ta, vòng vo cả nửa ngày trời rốt cuộc cũng đến vấn đề chính.
“Nương nương nói đi, nô tỳ nhất định biết gì nói nấy.” Lâm mama vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại sau khi bị nàng đe dọa lúc nãy.
“Mama, thật ra bản cung cũng không có chuyện gì lớn lắm, chỉ là nghe nói trước kia ngươi từng hầu hạ tiểu thư Lăng Nhi phải không?” Vân Yên nhìn bà ta hỏi.
“Dạ.” Lâm mama trả lời, lúc này mới hiểu được hóa ra nàng náo loạn nửa ngày trời ở chỗ này chính là muốn bà ta nói ra chuyện này. Nhưng mà có nên nói hay không?
Vân Yên nhận ra sự nghi ngờ của bà ta, liền than nhẹ nói: “Nếu mama không muốn nói thì quên đi, thật ra thì bản cung cũng có thể đi hỏi trực tiếp Vương, nhưng bản cung sợ Vương sẽ thương tâm, sẽ khổ sở, ngươi cũng biết nàng ấy là một phần bế tắc khó hiểu trong lòng Vương, nếu không thể giải tỏa được nó, chỉ sợ Vương cả đời cũng không thể vui vẻ được.”
“Nương nương, không phải nô tỳ không muốn nói, chỉ là không biết nương nương muốn biết cái gì?” Lúc này Lâm mama mới mở miệng, nghĩ đến địa vị hiện tại của nàng ở trong Hoàng cung nên không thể cự tuyệt, nếu bà ta dám cự tuyệt, chỉ sợ nàng sẽ tìm lí do báo thù. Việc đã đến nước này, ngoài việc nói ra bà ta không còn cách nào khác.
“Nói hết tất cả những điều ngươi biết cho bản cung nghe.” Vân Yên nói, thật ra chuyện nàng muốn biết nhất là trước kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Dạ.” Lúc này Lâm mama mới nói: “Tiểu thư Lăng Nhi rất thích cười, hơn nữa lại có tri thức, hiểu lễ nghĩa nên Vương lại càng nâng niu nàng trong lòng bàn tay. Nàng thường xuyên cùng Vương và Bạch công tử uống rượu ngâm thơ. Vương rất yêu thương nàng, sợ nàng ở trong cung không quen, sợ người khác ức hiếp nàng, liền phái nô tỳ đến bên cạnh nàng, nhưng nô tỳ lại phát hiện tiểu thư Lăng Nhi không giống như bình thường.”
“Không giống? Sao lại không giống?” Ánh mắt Vân Yên sáng ngời, biết rằng nữ nhân kia không hề đơn giản.
“Trước mặt người khác nàng luôn luôn bày ra khuôn mặt xinh xắn vui vẻ, nhưng lúc chỉ có một mình lại rất ít nói, thậm chí cũng rất ít cười, trong mắt đều là ưu thương. Tuy rằng nàng cũng từng cố gắng che dấu, nhưng ánh mắt không lừa được người khác. Trước kia nô tỳ nghĩ nàng rời khỏi nhà tiến cung nên nhớ nhà nên cũng không để ý lắm. Cứ như vậy mấy tháng trôi qua, Vương nói muốn lập nàng làm Vương hậu, ngày nhận được thánh chỉ, nô tỳ nhận ra nụ cười của nàng rất miễn cưỡng. Vài ngày sau đó liền xảy ra chuyện, nhưng lúc đó nô tỳ cũng không ở hiện trường, chỉ nghe nói nàng và Bạch công tử ở cùng một chỗ bị Vương bắt gặp, sau đó nàng liền bị nhốt còn Bạch công tử cũng biến mất, mà Vương cũng thay đổi. Bây giờ nghĩ lại, có phải người mà tiểu thư Lăng Nhi thích là Bạch công tử hay không? Cho nên mới ở sau lưng người khác đau khổ như vậy.” Lâm mama đoán, những năm gần đây bà đều luôn hoài nghi ở trong lòng, nhưng vẫn chưa nói ra với ai cả. “Người nàng thích là Bạch công tử?” Vân Yên kinh ngạc nhìn bà ta. Có thể sao? Chẳng lẽ Hắc Ưng vẫn luôn hi vọng nàng yêu Long Hạo Thiên là để chuộc tội sao? Nhưng mà nếu Vương giết người hắn yêu, sao hắn lại không phẫn nộ, cũng không oán hận? Dù sao nàng kia cũng là người mình yêu, sao hắn lại có thể thờ ơ? Nàng hoàn toàn hồ đồ rồi. Đây là có chuyện gì?
“Nô tỳ nghĩ cũng chỉ có thể giải thích như vậy mới có lý, nghe nói Vương và Bạch công tử gặp tiểu thư Lăng Nhi ở ngoài cung, sau khi tiểu thi Lăng Nhi tiến cung bọn họ đều đối xử rất tốt với nàng. Chẳng qua là mọi người đều cố chấp nghĩ rằng nàng thích Vương, dù sao thân phận của Vương cũng rất khác biệt, sao nàng lại có thể không thích Vương mà thích Bạch công tử được chứ. Nhưng sau đó nàng cùng Bạch công tử lại bị Vương bắt được nên cũng chỉ có thể giải thích như vậy.” Lâm mama nói, bà ta vẫn luôn nghĩ như vậy.
“Nói như vậy cũng không phải không có lý.” Vân Yên gật đầu. Nếu bọn họ yêu nhau, vậy Long Hạo Thiên khẳng định sẽ không chịu được, một người là nữ nhân mình yêu nhất, còn người kia lại là bằng hữu thân như huynh đệ của mình. Khẳng định hắn rất hận sự phản bội của bọn họ. Nhưng chân tướng của sự việc thật là như vậy sao? Hay là còn có ẩn tình gì khác.
“Nương nương, nô tỳ chỉ biết đến đó.” Lâm mama nói.
“Chừng ấy là đủ rồi. Được rồi, ngươi lui về trước đi.” Vân Yên phân phó, càng biết được nhiều chuyện nàng lại càng u mê.
Rốt cuộc chân tướng là gì?
Chương 175 -- Cảnh cáo
“Xuân Nhi, nhớ kỹ, lần này không được có bất kỳ sơ suất nào.” Lệ Phi dúi một gói thuốc vào trong tay Xuân Nhi. Lần trước Yên phi có thể bình yên vô sự, tuy rằng không rõ nguyên nhân nhưng nàng vẫn quyết định mạo hiểm thử lại lần nữa.
“Dạ, nương nương, lần này nô tỳ nhất định sẽ làm tốt.” Xuân Nhi đáp.
Cũng cùng một tình cảnh như vậy, nhưng Lý mama không phải là Tử Liên, bà ở trong cung đã nhiều năm, kinh nghiệm cũng rất nhiều. Sau khi nhìn thấy bên ngoài không có người, lúc quay vào bà lập tức mở ấm thuốc ra, nhìn thấy một chút thuốc vẫn chưa tan hết, liền hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Hóa ra lần trước Tử Liên cũng bị lừa như vậy. Lý mama lặng lẽ đổ thuốc trong ấm đi, sắc lại một ấm khác.
“Nương nương, đến giờ uống thuốc rồi.” Lý mama sắc lại thuốc xong liền bưng vào.
“Đưa cho ta.” Vân Yên nhận chén thuốc, dùng miệng khẽ thổi rồi mới uống hết.
Lý mama vội vàng đưa cho nàng một chén trà để súc miệng, rồi sắc mặt hơi cứng lại, nói: “Nương nương, hôm nay lại có kẻ hạ thuốc.”
“Lại có kẻ hạ thuốc?” Vân Yên hơi sửng sốt, chẳng lẽ nàng ta vẫn chưa từ bỏ ý định sao?
“Nô tỳ nghĩ, nhất định là lần trước nương nương không truy cứu khiến nàng ta không biết sự việc đã bại lộ, nên mới mạo hiểm thử lại lần nữa.” Lý mama đoán.
“Xem ra ta không nên lặng lẽ như vậy.” Vân Yên hơi gật đầu, nàng vốn không muốn làm lớn chuyện nhưng nếu nàng ta cứ tiếp tục lặp lại chuyện đó thì cũng đừng trách nàng.
“Nương nương, bây giờ người muốn làm thế nào?” Lý mama hỏi.
“Đương nhiên là phải cảnh cáo nàng ta.” Vân Yên nói, nàng thiện lương nhưng không dễ bị bắt nạt, nàng sẽ làm mọi cách để bảo vệ con của mình.
Vân Vụ các.
“Nô tỳ tham kiến nương nương.” Xuân Nhi nhìn thấy Vân Yên đem theo bốn mama cùng bốn nô tỳ thân cận đang đi tới liền vội vàng tiến lên quỳ xuống đất hành lễ. Nàng rõ ràng lại không có chuyện gì. Sao có thể như vậy?
“Đứng lên đi. Lệ phi nương nương có ở trong không?” Cả người Vân Yên toát lên vẻ cao quý và giọng nói cũng mang theo vài phần kiêu ngạo. Không sai, nàng chính là muốn cho Lệ phi xem, khiến nàng ta biết nàng không hề yếu đuối, dễ bị ức hiếp.
“Nương nương chờ một lát để nô tỳ đi bẩm báo Lệ phi nương nương.” Trong lòng Xuân Nhi vẫn luôn lo lắng, vì sao nàng vẫn không có việc gì, vẫn yên lành như vậy. Chẳng lẽ nàng tới đây là để khởi binh vấn tội sao?
“Không cần, bổn cung đã ra rồi. Yên muội muội đến chơi, tỷ tỷ làm sao dám không nghênh đón.” Lệ phi ở trong kia nghe được giọng nói ở bên ngoài liền biết kế hoạch của mình chắc chắn đã thất bại, mà Vân Yên đến cũng không phải là có việc gì tốt. Trước tiên cứ nhìn xem rốt cuộc nàng muốn làm gì.
“Muội muội tham kiến tỷ tỷ.” Vân Yên làm bộ hành lễ với nàng ta.
“Muội muội khách sáo rồi, hiện tại muội muội đang mang thai, tỷ tỷ làm sao dám để muội muội hành lễ, mau vào trong ngồi xuống, đừng khiến kẻ khác nói ta lạnh nhạt với muội muội.” Lệ phi dùng hai tay đỡ lấy nàng, khách khí nói nhưng trong lòng lại hận không thể đẩy nàng ngã.
Vân Yên nghe ra hàm ý trong lời nói của nàng, liền cười ảm đạm, bây giờ chỉ sợ nàng chính là cái gai trong mắt của toàn bộ nữ nhân ở trong hoàng cung này. Vừa đến phòng, một mama lập tức giúp nàng chuẩn bị ghế, sau đó Tử Liên dìu nàng cẩn thận ngồi xuống.
“Thân thể muội muội có tốt không? Vốn dĩ tỷ tỷ muốn chúc mừng muội muội nhưng Vương lại căn dặn không được đến quấy rầy muội muội.” Lệ phi thấy nàng được hầu hạ chu đáo như vậy, trong lòng liền tức điên nhưng vẫn cố nén.
“Tỷ tỷ nói đúng. Vương thật quá khẩn trương. Muội đã nói không cần nhưng Vương cứ muốn phái nhiều người như vậy đến hầu hạ muội khiến muội thấy không quen.” Vân Yên cố ý cười, vẻ mặt hạnh phúc.
Trong lòng Lệ phi hận đến nghiến răng nghiến lợi. Trên mặt nở nụ cười thật tươi nhưng trong lời nói lại mang theo vẻ âm ngoan: “Vậy muội muội cần phải bảo trọng thân thể thật cẩn thận, đừng để xảy ra việc gì ngoài ý muốn mới được, vì đứa nhỏ cũng chính là vì Vương.”
Giấu đầu lòi đuôi, cuối cùng cũng đã lộ ra. Vân Yên chỉ cười nhẹ: “Việc đó tỷ tỷ cứ yên tâm, muội muội rất cẩn thận, sẽ không xảy ra việc gì đâu. Nhưng mà tỷ tỷ nói cũng đúng, tục ngữ có câu ‘không nên có lòng hại người nhưng nên có lòng phòng bị người’, giống như hai ngày qua đã có người tặng đồ uội muội, muội muội vốn muốn tự thu xếp ổn thỏa, hơn nữa cũng nể tình nàng ta nhất thời hồ đồ. Nhưng hi vọng sau này nàng ta hãy tự giải quyết cho tốt nếu không muội muội ta sẽ không nể tình.” Vân Yên nhìn Lệ phi chằm chằm, ý tứ trong lời nói của nàng hẳn là nàng ta sẽ hiểu được.
Lúc nghe thấy nàng nói như vậy, tim Lệ phi như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Chẳng trách nàng ta không xảy ra chuyện gì, hóa ra nàng ta đều đã biết. Nhưng mà sao nàng ta lại biết được? Chẳng lẽ là có người phản bội? Không, tuyệt đối sẽ không. Nàng tin tưởng Xuân Nhi.
“Tỷ tỷ, sao lại không nói lời nào?” Vân Yên nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán nàng ta, chỉ sợ là nàng ta đang chột dạ. Suy đoán của nàng quả nhiên không sai.
“Muội muội nói phải, tỷ tỷ đang suy nghĩ người nào mà lại to gan như vậy, dám tặng đồ uội muội.” Lệ phi cố gắng không để bản thân tỏ ra chột dạ.
“Đúng vậy, nàng ta quả thực rất lớn mật. Nhưng mà muội muội muốn cho nàng ta một cơ hội, nếu nàng ta chết cũng không hối cải, vậy muội chỉ có thể bẩm báo lên Vương.” Giọng điệu Vân Yên lạnh lùng, nếu còn có lần tiếp theo, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho qua như vậy.
Lệ phi biết nàng đang nói ình nghe nên chỉ có thể hùa theo nói: “Tấm lòng của muội muội thật nhân từ.” Vân Yên dám cảnh cáo lộ liễu như vậy, chẳng lẽ đã biết chính nàng làm sao?
“Muội muội không tốt như tỷ tỷ nói đâu, muội muội là người có cừu tất báo, chẳng qua chỉ là cho nàng ta một cơ hội hướng thiện thôi. Cũng còn phải xem nàng ta có quý trọng cơ hội này hay không?” Vân Yên nói.
Lệ phi nhìn nàng chằm chằm, trong mắt đều là hận ý.
Vân Yên thấy mục đích đã đạt được, không còn cần thiết tiếp tục ở nơi này nữa, liền đứng dậy nói: “Tỷ tỷ, muội muội không quấy rầy nữa, cáo lui trước.”
“Muội muội đi thong thả, để ý thân thể.” Khuôn mặt xinh đẹp của Lệ phi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khó coi.
“Tỷ tỷ dừng bước.” Vân Yên được các mama và cung nữ trái đỡ phải dìu rời khỏi tẩm cung của Lệ phi.
Chờ nàng vừa rời khỏi, Lệ phi mới phẫn nộ ném chén trà xuống đất: “Khinh người quá đáng, thật sự là khinh người quá đáng. Có long thai liền đi rêu rao khắp nơi sao?”
“Nương nương, xin người bớt giận. Có phải nàng ta đã biết là chúng ta làm cho nên hôm nay mới cố ý đến cảnh cáo chúng ta hay không?” Xuân Nhi vuốt ngực cho Lệ phi, lo lắng hỏi.
“Là cảnh cáo, nhưng nàng ta cũng không nhất định đã biết rằng chúng ta làm, nếu không cũng sẽ không nhân nhượng như vậy.” Lệ phi thở hổn hển nói: “Nhưng không hiểu sao nàng ta lại biết được thuốc có vấn đề nhỉ?”
“Nương nương, có thể là do nàng ta tra ra hay không?” Xuân Nhi đoán. “Có khả năng này.” Lệ phi gật đầu. Dù sao Vân Yên mang thai, cho dù là ăn hay dùng khẳng định đều đặc biệt cẩn thận. Nàng tra ra trong thuốc có vấn đề nhưng không có cách xác định là ai làm cho nên mới cảnh cáo mình. Có thể là như vậy.
Nhưng mà nàng vẫn sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu Vân Yên sinh hạ đứa nhỏ thì trong tương lai tất cả chẳng khác nào đều là của nàng ta, vậy nàng ở trong Hoàng cung còn có địa vị gì nữa chứ, cuộc sống sống không bằng chết như vậy chi bằng được ăn cả ngã về không. Nàng sẽ tiếp tục nghĩ cách khác, chẳng qua lần này sẽ càng cẩn thận hơn.
Chương 176 -- Nữ nhân Vương yêu 1
Rời khỏi Vân Vụ các, nhớ lại khuôn mặt tức điên của Lệ phi, Vân Yên liền cười vui vẻ.
“Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?” Long Hạo Thiên đi tới gần nàng từ phía đối diện.
“Nô tỳ tham kiến Vương.” Các mama và nô tỳ bên cạnh vội vàng hành lễ.
“Lui xuống đi.” Long Hạo Thiên phất tay phân phó.
“Dạ.” Bọn họ liền nhanh chóng lui ra.
“Thần thiếp nhìn thấy Vương cho nên mới vui mừng. Công việc của Vương đã thu xếp xong rồi sao?” Trên mặt Vân Yên toát lên vẻ tươi cười, thật tự nhiên dùng tay khoác vào cánh tay hắn.
“Hôm qua bận rộn cả một đêm nên đã sớm xong hết rồi.” Long Hạo Thiên nói, chậm rãi cùng nàng đi dạo.
“Bận rộn cả một đêm?” Vân Yên hơi ngẩn ra. Chẳng lẽ đêm qua hắn không sủng hạnh ai sao? Hay là sau khi sủng hạnh rồi mới tiếp tục xem tấu chương?
“Vẻ mặt của nàng như vậy là sao chứ? Không tin?” Long Hạo Thiên nhìn nàng chằm chằm, hơi hoài nghi, mặt có chút không vui. Chẳng lẽ hắn đường đường là Vương mà lại nói dối sao?
“Không phải, chỉ là thiếp đang nghĩ, chẳng lẽ hôm qua Vương không có cho người hầu hạ sao? Sao lại bận rộn cả đêm được?” Vân Yên hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn trực tiếp nói ra những lời nói trong lòng, giọng nói lại có vẻ chua xót.
“Nàng đang ghen sao?” Trong mắt Long Hạo Thiên ẩn chứa ý cười.
“Đương nhiên ghen, nhưng thần thiếp biết mình không nên ghen, cho nên mới cố gắng giả vờ rộng lượng một chút. Thật ra thiếp không muốn chàng đi tìm phi tử khác, nhưng thiếp biết điều đó là không thể, cho nên mới buông tay.” Vân Yên nói, nàng muốn ở trước mặt hắn thẳng thắn thành khẩn một chút, hơn nữa nàng vốn là đang ghen, tại sao phải giấu diếm hắn?
“Nàng đúng là tự mình hiểu lấy.” Long Hạo Thiên hơi nhíu mày, hắn rất thích tính cách ngay thẳng này của nàng.
“Thiếp vẫn đều tự mình hiểu lấy.” Vân Yên nghịch ngợm cười.
Ánh mắt Long Hạo Thiên nhìn nàng có một tia sủng ái mà chính hắn cũng không biết, thế nhưng vẫn mở miệng giải thích: “Tối hôm qua đích thật là Bổn Vương định sủng hạnh một phi tử, nhưng nàng không biết đâu, nàng ta sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy khiến Bổn Vương chán ngán liền rời đi. Nàng nói xem, Bổn Vương đáng sợ như vậy sao?” Hắn quay đầu lại nhìn nàng hỏi.
“Đáng sợ.” Vân Yên gật đầu. “Sao Bổn Vương lại đáng sợ?” Long Hạo Thiên có chút không vui hỏi. Hắn thừa nhận lúc hắn tức giận thực sự rất đáng sợ, nhưng lúc bình thường cũng không đến nổi mà.
“Vương, chàng có một khuôn mặt tuấn tú, khiến bất kỳ nữ nhân nào nhìn cũng yêu, nhưng chàng cũng có một đôi mắt âm trầm sắc bén khiến người ta sợ hãi. Người ta thường nói ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, cho nên mọi người là sợ ánh mắt của chàng. Vương, nếu ánh mắt của chàng có thể dịu dàng hơn, ít vẻ thù hận hơn thì chàng chính là nam nhân hoàn mỹ nhất thiên hạ.” Vân Yên nhìn hắn, dịu dàng nói, lời nói cũng vô cùng khéo léo. Thật ra trong mắt hắn luôn lộ ra cừu hận chất chứa trong lòng.
Sắc mặt Long Hạo Thiên tối sầm nhưng cũng không đến mức âm trầm đáng sợ. Hắn biết, bắt đầu từ bảy năm trước, trong mắt hắn đều là hận. Ngay cả chính hắn cũng có lúc cảm thấy mình thật đáng sợ.
“Vương, đây là hoa gì?” Vân Yên biết mình lại đụng chạm đến chỗ nhạy cảm của hắn nên vội vàng nói sang chuyện khác, lấy tay chỉ vào một đóa hoa màu lam bên cạnh hỏi.
Long Hạo Thiên nhìn thoáng qua rồi trả lời: “Đó là hoa lan hồ điệp. Đẹp không?”
“Lan hồ điệp…tên rất hay, cũng rất đẹp, thật sự rất đẹp.” Vân Yên ngắm nhìn những đóa hoa. Ngự hoa viên của Vân triều không có loại hoa này.
“Có một lần Bổn Vương cũng mẫu phi ra ngoài gặp được một người ngoại tộc mang theo gốc hoa này, mẫu phi rất thích liền mua lại. Không ngờ đã nhiều năm như vậy mà nó vẫn còn ở nơi này.” Long Hạo Thiên nói.
“Mẫu phi nhất định là một nữ tử rất dịu dàng, rất hiền lành.” Vân Yên tưởng tượng nói.
“Vì sao lại nghĩ vậy? Không phải là cố ý nói tốt để lấy lòng Bổn Vương đấy chứ?” Long Hạo Thiên nhìn nàng.
“Gì chứ?” Vân Yên bất mãn nhìn hắn: “Nhìn Vương là biết ngay mẫu phi đẹp như thế nào. Hơn nữa, chàng nói loài hoa này là mua được từ một người ngoại tộc, vậy không phải là vật ở nơi này, nhưng mẫu phi lại có thể dày công chăm sóc để nó sống được khẳng định không dễ dàng gì. Nếu là người bình thường sao có thể làm được?”
“Nói cũng có lý.” Long Hạo Thiên gật đầu, nhớ tới mẫu phi dịu dàng xinh đẹp, nhưng trên mặt lại luôn mang theo vẻ ưu thương, liền nhìn nàng chằm chằm hỏi: “Nhưng mà mẫu phi tốt như vậy thì vì sao phụ hoàng lại không yêu người?” Hắn không rõ, cũng không hiểu.
“Vậy còn chàng? Hoàng cung có nhiều nữ tử xinh đẹp muôn hình muôn vẻ như vậy, vì sao chàng lại không yêu bọn họ?” Vân Yên nhìn hắn hỏi ngược lại.
“Bổn Vương?” Long Hạo Thiên ngây ngẩn cả người. Phải, trong Hoàng cùng có nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy, vì sao hắn lại không yêu các nàng? Chính hắn cũng không biết: “Không yêu chính là không yêu, chẳng có lí do gì cả.”
“Tình cảm của con người quả thật là một điều rất kỳ diệu, duyên phận lại càng diệu kỳ hơn. Không phải chỉ cần có vẻ ngoài xinh đẹp, dịu dàng là sẽ được người khác yêu. Bởi vì có người yêu nét dịu dàng, có người yêu vẻ đáng yêu, nhưng có người lại yêu lòng ngay thẳng. Đây chính là sự khác biệt.” Vân Yên nói, thật ra nàng rất muốn hỏi Lăng Nhi kia tốt ở chỗ nào mà hắn lại yêu nàng ấy như vậy?
Long Hạo Thiên trầm tư một lúc, nàng nói quả thực rất có đạo lý. Hắn lấy tay giúp nàng vuốt lại những sợi tóc bị gió thổi rối, rồi nói: “Nàng đã hiểu rõ như thế, vậy còn nàng, nàng là nữ nhân như thế nào?”
“Thiếp là nữ nhân như thế nào?” Vân Yên suy nghĩ một lát, kéo tay hắn lại, khẽ nói vào lỗ tai hắn: “Thiếp muốn làm một nữ nhân khiến Vương yêu.”
“Bổn Vương sẽ không yêu ai.” Long Hạo Thiên lập tức đẩy nàng ra, giọng điệu cũng lạnh đi vài phần.
“Biết đâu Vương sẽ yêu thiếp.” Vân yên cười, nàng vui mừng phát hiện lúc nhắc tới chữ “yêu”, tuy rằng hắn phủ nhận nhưng mà hắn lại không tức giận. Đây không phải là tiến bộ sao?
“Có phải nàng đã quá tự tin rồi không?” Long hạo Thiên hừ lạnh.
“Có còn tốt hơn không mà.” Vân Yên tiếp tục kéo cánh tay hắn. Không chừng hắn đã thích nàng rồi nhưng chính hắn lại không phát hiện ra thôi, bằng không vì sao hắn lại cho nàng sinh hạ đứa nhỏ.
“Vân Yên là tên thật của nàng sao? Hay là vì xuất giá thay nên cố ý sửa tên?” Long Hạo Thiên đột nhiên hỏi, hình như hắn chưa từng hỏi qua chuyện này.
“Không phải, tên của thiếp vốn đã là Vân Yên, cha thiếp tên Vân Hổ. Nhưng mà họ Vân này là do Hoàng thượng ngự ban cho cha thiếp. Cha thiếp trước kia là cô nhi, sau khi tòng quân lại lập được chiến công hiển hách nên Hoàng thượng liền ban Quốc họ này cho người.” Vân Yên nói. “Là vậy sao. Vậy còn nàng? Bổn Vương nhớ rõ nàng từng nói không biết làm gì cả. Chẳng lẽ một tiểu thư phủ tướng quân như nàng không học gì sao?” Long Hạo Thiên lại hỏi.
“Đương nhiên không phải. Bởi vì từ nhỏ thân thể thiếp đã nhiều bệnh tật, có thể giữ lại mạng sống đã là quá tốt rồi, sức lực đâu mà học cái gì cầm kỳ thi họa chứ.” Vân Yên nói, nhớ tới lúc còn bé, trước khi gặp được thần y, nàng đều luôn nằm ở trên giường, cả ngày hữu khí vô lực, nàng có thể ăn ngon ngủ ngon cha mẹ liền cảm tạ trời đất rồi, sao lại bắt nàng học mấy thứ vô dụng đó chứ.
Bạo vương liệt phi Bạo vương liệt phi - Ngạn Thiến Bạo vương liệt phi