"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngạn Thiến
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 49 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1080 / 4
Cập nhật: 2017-11-15 01:35:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 171 - 172 - 173
hương 171 -- Không cần yêu
Vân Yên đã vài lần tìm cơ hội ở trước cấm địa dò hỏi, nhưng đều bị thị vệ tốt bụng khuyên can, nàng có chút nhụt chí, xem ra chỉ bằng bản lĩnh của nàng không có cách nào đi vào được.
“Nương nương, người làm sao vậy, mấy hôm nay người giống như có gì bất an. Có chuyện gì nô tỳ có thể giúp đỡ được không?” Lý mama đã lớn tuổi, vừa cẩn thận hầu hạ nàng, vừa hỏi.
Tâm Vân Yên chợt động, bà ta đã lớn tuổi như vậy, đối với chuyện trong cung hẳn là cũng biết ít nhiều, lúc này mới giả bộ không để ý buột miệng hỏi: “Mama, ta nghe nói trong cấm địa có một nữ nhân mà Vương thích nhất, ta rất tò mò, thật ra đó là nữ nhân như thế nào vậy?”
Sắc mặt Lý mama lập tức thay đổi, cuống quýt nói: “Nương nương, người vẫn là đừng nên hỏi, nô tỳ không biết, cũng không dám nói.”
“Mama, ta biết ngươi sợ, ta cũng không có ác ý gì, chỉ là muốn biết Vương vì sao hỉ nộ vô thường như vậy?” Vân Yên giải thích.
“Nương nương, nô tỳ thật sự không biết.” Ánh mắt Lý mama lẩn tránh.
Vân Yên vừa nhìn đã biết bà ta khẳng định có biết nội tình, ít nhất cũng biết một chút, lúc này mới không nhanh không chậm mà nói: “Mama, ta biết đề tài này ở trong cung là cấm kỵ, nhưng nữ nhân kia đã bị nhốt cũng nhiều năm rồi, ta cùng lắm chỉ muốn biết thêm về chuyện quá khứ của Vương, để có thể hầu hạ Vương tốt hơn. Mama, ngươi cũng biết trong hoàng cung này, nếu ngươi muốn hơn người, phải tìm một chủ tử có tiền đồ, ta không thể nói ta có tiền đồ, nhưng nếu ngươi một lòng đối với ta, chờ ta sinh hạ hài tử, có chỗ đứng vững vàng, ta sẽ thả cho ngươi được ra ngoài, nhất định ban cho ngươi cuộc sống đầy đủ, hưởng phúc đến cuối đời. Ta cũng sẽ không ép buộc ngươi, nếu ngươi muốn nói thì nói, không thì thôi.” Nàng đã ra ân như vậy, không tin bà ta sẽ không nói.
Trong lòng Lý mama giãy dụa một hồi, lời nương nương nói rất đúng, nhìn quanh hoàng cung này cũng chỉ có thể dựa vào nương nương, huống chi bà đã lớn tuổi, cũng muốn nghĩ cho sau này mà đánh cuộc một keo, lúc này mới hạ quyết tâm nói: “Nương nương, nô tỳ nghe theo người, có điều nô tỳ cũng không biết nhiều.”
“Không sao, chỉ cần nói hết những gì ngươi biết cho ta là được.” Trong lòng Vân Yên vui vẻ, rốt cuộc cũng có người chịu mở miệng.
“Nô tỳ cũng không rõ nương nương muốn biết từ đâu, cho nên nô tỳ liền nói từ lúc nữ nhân kia tiến cung.” Lý mama nói.
“Được.” Vân Yên gật đầu, chỉ cần bà ta chịu nói là tốt rồi.
“Có một lần Vương cùng Bạch công tử từ bên ngoài trở về…”
“Chờ một chút, Bạch công tử là ai?” Vân Yên nghi hoặc hỏi lại.
“Nô tỳ quên không nói với nương nương, Vương có một sư huynh vẫn ở tại trong cung hiệp trợ Vương, nhưng vì hắn vô quan vô chức, cho nên chúng nô tỳ vẫn gọi là Bạch công tử.” Lý mama giải thích.
Vân Yên lúc này mới biết hóa ra Hắc Ưng họ Bạch, nhìn bà ta phân phó: “Ngươi nói tiếp đi.”
“Một lần Vương cùng Bạch công tử từ bên ngoài dẫn về một nữ nhân. Nữ nhân đó rất xinh đẹp, cũng rất đáng yêu, trong hoàng cung từ đó nơi nơi đều tràn ngập tiếng cười của nàng. Nàng đối với nô tài trong cung cũng tốt lắm, đặc biệt là Vương rất sủng ái nàng, dường như luôn nghe lời nàng, sau đó Vương đương nhiên muốn lập nàng làm Vương hậu, nhưng ngay trước ngày sắc phong mấy hôm, trong hoàng cung đột nhiên xảy ra một biến cố, nói là nàng cùng Bạch công tử vụng trộm yêu đương, đúng lúc bị Vương bắt gặp. Sau đó xảy ra chuyện gì nô tỳ cũng không biết, chỉ là từ đó về sau trong hoàng cung có thêm cấm địa, chúng nô tỳ cũng không còn gặp nàng nữa, có người nói nàng bị Vương nhốt trong đó, có người nói nàng bị Vương giết, nhưng nàng rốt cuộc còn sống hay đã chết cũng không có ai biết.” Lý mama kể lại.
Vân Yên đắm chìm trong suy nghĩ, nàng ta cùng long Hạo Thiên nhất định đã từng có một đoạn tình yêu đẹp, nhưng vì sao lại có chuyện ngoài ý muốn, Hắc Ưng thật sự cùng nàng ta vụng trộm yêu đương sao? Vì sao nàng cảm thấy không phải như vậy? Ca ca nói trên ngực nàng cắm chủy thủ, chẳng lẽ hắn thật sự tự tay giết nàng sao?
“Nương nương, người có nghe không vậy?” Lý mama thấy nàng không nói lời nào, nhẹ giọng gọi.
“Ta đang nghe.” Vân Yên đáp, sự tình đơn giản như vậy bà ta không nói nàng cũng có thể đoán được, không giúp ích gì hết.
“Nương nương, nô tỳ biết không nhiều lắm, dù sao nô tỳ cũng không hầu hạ nàng. Có điều…” Lý mama đột nhiên ngập ngừng.
“Có điều cái gì?” Vân Yên nhìn bà ta, “Ai biết chuyện này rõ ràng hơn?”
“Nếu nương nương muốn biết rõ ràng, không bằng đến hỏi Lâm mama, bà ta từng hầu hạ Lăng nhi tiểu thư. A, đúng rồi, nữ nhân đó gọi là Lăng nhi, bởi vì nàng còn chưa được sắc phong, cho nên chúng nô tỳ đều gọi là tiểu thư.” Lý mama nói.
“Lăng nhi… Lâm mama…” Vân Yên lập tức nhớ lại thời điểm mình mới tiến cung, mama kia đối với mình âm ngoan như vậy, sao nàng lại quên mất bà ta, quên mất phải tìm bà ta báo thù chứ.
“Nô tỳ biết Lâm mama từng bất kính với nương nương, nhưng vì bà ta từng hầu hạ mẫu phi của Vương, nên Vương đối đãi bà ta khá tốt.” Lý mama giải thích thêm.
“Hóa ra là vậy.” Vân Yên lúc này mới bừng tỉnh ra, đã hiểu sao bà ta lại kiêu ngạo như vậy.
“Nô tỳ tham kiến Vương.” Bên ngoài cửa vang lên tiếng Tử Liên, ngay sau đó, cửa đã bị đẩy ra, Long Hạo Thiên đi vào, Lý mama thức thời hành lễ rồi lui đi ra ngoài.
“Đã đến rồi sao?” Vân Yên đứng dậy hỏi.
“Ừ.” Long Hạo Thiên nhìn nàng, đột nhiên hỏi: “Hắc Ưng đã tới đây sao?”
“Đã tới, hắn tới chúc mừng thiếp.” Vân Yên gật đầu, không cảm thấy kinh ngạc, hắn biết như vậy chắc là Hắc Ưng trước đó đã tới gặp hắn trước.
Long Hạo Thiên thấy nàng thản nhiên trả lời như vậy, đột nhiên không biết nên nói cái gì, chỉ thuận miệng hỏi một câu: “Hắn còn nói gì nữa?”
“Hắn còn nói muốn thiếp thực lòng thương chàng, mang lại hạnh phúc cho chàng.” Vân Yên nhìn hắn, thực tự nhiên vươn tay ôm eo hắn, “Thiếp cũng đã đồng ý, thiếp nói thiếp sẽ thật lòng yêu thương chàng.” Đây là lần đầu tiên nàng nói thẳng tiếng lòng với hắn, phơi bày tình yêu với hắn.
Tay Long Hạo Thiên đặt ở trên vai nàng, chần chờ một chút, vẫn là đẩy nàng ra, nhưng cũng không dám dùng lực: “Bổn vương đã từng nói, không cần nói yêu Bổn vương, Bổn vương sẽ không yêu, cũng không tin tưởng vào tình yêu.”
“Thiếp biết.” Vân Yên nhìn hắn, nhu tình như nước, “Chàng có thể không tin tình yêu, nhưng thiếp tin, chàng không cần tình yêu của thiếp, chỉ là thiếp không có cách nào không yêu chàng.”
“Bổn vương không cần ngươi yêu, mặt khác, ngươi chỉ là nữ nhân Bổn vương chọn lựa để sinh hài tử mà thôi.” Long Hạo Thiên nổi giận bóp chặt cằm nàng.
“Thiếp hiểu được.” Vân Yên không muốn chọc giận hắn, biết trong lòng hắn vẫn còn bóng ma chưa thể tiêu trừ.
“Vậy ngươi hãy nhớ kỹ, đừng chọc giận Bổn vương, nếu không đứa bé này Bổn vương sẽ nghĩ lại có muốn hay không.” Long Hạo Thiên hung hăng ném lại một câu uy hiếp rồi xoay người bước đi.
Chương 172 -- Hữu kinh vô hiểm*
(*có kinh ngạc và sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm)
Vân Yên nhìn theo bóng lưng vô tình của hắn, trong mắt chứa lệ, trái tim thật sự bị tổn thương. Trong kỳ vọng của nàng, một người phu quân nên giống như cha, chăm sóc đối xử với nương dịu dàng, ôn tồn vui vẻ, làm việc gì cũng phải có thương có lượng, càng phải tôn trọng và thấu hiểu. Nàng thật muốn có một gia đình tương thân tương ái như vậy. Nàng nuốt nước mắt vào trong…không, nàng phải khiến hắn thay đổi.
Một mình Tử Liên ở tại phòng bếp sắc thuốc, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người gọi nàng: “Tử Liên….”
“Ta ở đây, ai đang gọi ta vậy?” Tử Liên bước ra cửa, đi một vòng xung quanh nhìn xem. Sao lại không có ai? Lạ thật, chẳng lẽ nàng nghe nhầm, nhưng rõ ràng nàng không có nghe nhầm mà.
Giữa lúc nàng đang nghi hoặc thì một bóng đen bay vào từ cửa sổ, nhanh chóng đổ một gói thuốc vào trong ấm thuốc đang sắc, sau đó lại biến mất rất nhanh.
“Thật là lạ lùng.” Tử Liên vừa nói vừa trở vào trong, nhìn thấy thuốc đã sắc xong liền nhanh chóng đổ ra chén.
Lệ phi ở trong Ngự hoa viên nhìn thấy Tử Liên bưng thuốc đi đến Tử Yên các, liền khẽ hỏi Xuân nhi: “Đã bỏ thuốc vào chưa?”
“Dạ nương nương, hắn nói đã bỏ vào rồi.” Xuân Nhi nói.
Lúc này Lệ phi mới nở một nụ cười ác độc: “Vân Yên, ngươi chớ trách ta lòng dạ độc ác, chỉ là sống ở trong Hoàng cung này không phải ngươi chết thì ta chết. Ta cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, muốn trách thì trách số mệnh đi.”
Tử Liên lại không hề phát hiện ra, bưng thuốc đến Tử Yên các, vừa đến cửa liền nhìn thấy Lý mama, lập tức lên tiếng gọi: “Mama, người đang bận sao?”
“Thuốc của nương nương đã sắc xong rồi sao?” Lý mama cười nói.
“Dạ, đã xong rồi, vậy nô tỳ bưng vào cho nương nương đây.” Tử Liên gật đầu rồi đi qua người bà.
Trong không khí thoảng qua một mùi thuốc lạ khiến Lý mama biến sắc, lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, liền vội vàng đi đến tẩm cung.
“Nương nương, uống thuốc thôi.” Tử Liên đưa chén thuốc cho nàng.
Vân Yên đón lấy chén thuốc, thổi nhẹ định uống.
“Nương nương, chờ một chút.” Lý mama vội vàng kêu lên, ngăn cản nàng.
Vân Yên hơi sững lại, nhìn sắc mặt có vẻ lo lắng của bà, rồi lại nhìn chén thuốc ở trong tay, dường như hiểu được gì đó liền buông chén thuốc xuống, vẫn thật bình tĩnh hỏi: “Mama, có chuyện gì sao?” “Nương nương, nô tỳ muốn thêu cho tiểu chủ tử một ít đồ nhưng không biết nương nương thích kiểu hoa văn nào cho nên mới tới hỏi.” Lý mama tìm một lí do nói.
Tử Liên cười, oán giận nói: “Mama, người thật là làm ta sợ đến mức nhảy dựng, còn tưởng rằng có chuyện gì nữa chứ. Đợi nương nương uống thuốc xong rồi nói cũng không muộn mà. Thái y cũng đã dặn thuốc này không thể uống nguội được.”
“Tử Liên, ngươi đi lấy cho ta chút mứt ngọt, thuốc này càng ngày càng đắng.” Vân Yên phân phó, biết mama không muốn nói trước mặt Tử Liên.
“Dạ, nương nương.” Tử Liên đáp, không nhận ra Vân Yên và Lý mama có điểm lạ.
“Mama nói đi, thuốc này có vấn đề gì sao?” Sau khi nhìn thấy Tử Liên rời đi, sắc mặt Vân Yên liền trở nên nghiêm túc hỏi.
“Nương nương thật thông minh, nô tỳ cũng không biết ở trong chén thuốc này có gì, nhưng nô tỳ có thể khẳng định trong đó có bỏ thứ gì đó nên mới ngăn nương nương lại.” Lý mama khẳng định.
“Sao ngươi lại biết trong chén thuốc này nhất định là có gì đó khác thường?” Vân Yên nhìn bà hỏi, thuốc cũng không phải do bà kê đơn.
“Nương nương, lúc còn trẻ nô tỳ đã từng làm việc ở Thái y viện, chính là chịu trách nhiệm bảo quản thuốc dưỡng thai cho nên mùi vị của nó nô tỳ rất quen thuộc, vừa ngửi liền biết. Vừa rồi Tử Liên bưng thuốc đi qua, nô tỳ ngửi được mùi thuốc liền biết có gì đó không ổn.” Bà hồi đáp.
“Vậy trong chén thuốc này có thể bị bỏ thêm cái gì?” Vân Yên nhìn chằm chằm chén thuốc màu đen kia.
“Không phải thuốc nạo thai thì cũng là thuốc độc. Dù sao khẳng định là sẽ bất lợi với nương nương.” Lý mama khẳng định, bằng không cũng sẽ không có người cố ý thêm vào.
“Ừ.” Vân Yên hơi gật đầu, nàng đã sớm nghĩ đến chuyện này nhưng thật không ngờ nó lại đến nhanh như vậy. Chuyện này là do ai làm?
“Nương nương, có thể nào là Tử Liên đã bị người khác mua chuộc không?” Lý mama đoán.
“Không, ta tin tưởng Tử Liên sẽ không làm như vậy. Thật ra, hiện tại thì người hận ta thấu xương chỉ có thể là những nương nương khác ở trong hậu cung. Đều là những nữ nhân đáng thương tội nghiệp nhưng lại làm ra những chuyện càng đáng xót xa như vậy.” Vân Yên thở dài. Đương nhiên Lệ phi chính là người đáng nghi ngờ nhất, tuy rằng nàng không hề có chứng cứ.
“Nương nương biết là tốt rồi, chuyện như vậy ở trong Hoàng cung là rất bình thường, cũng không biết là đã có bao nhiêu đứa trẻ vô tội bị giết chết. Nương nương, sau này chuyện ăn uống hay những đồ vật sử dụng đều phải cẩn thận gấp đôi. Vậy chuyện ngày hôm nay nên làm sao đây? Có muốn nói cho Vương biết hay không?” Lý mama hỏi.
“Không được, nếu chúng ta nói cho Vương biết, thì dựa vào tính tình của Vương, chỉ sợ nếu không thể làm rõ được trắng đen phải trái sẽ khiến, rất nhiều nương nương sẽ chịu oan uổng.” Vân Yên lập tức lắc đầu, nàng không muốn làm lớn chuyện.
“Nương nương, người thật quá thiện lương, nếu là những nương nương khác e rằng chỉ ước gì càng lớn chuyện càng tốt.” Lý mama cảm động nói. “Mama, ta biết rằng làm nữ nhân trong Hoàng cung thật không dễ dàng, cho nên người khác không làm khó ta thì ta cũng nhất định sẽ không làm khó họ.” Vân Yên nói.
“Tấm lòng thiện lương này của nương nương thật khó tìm, nhưng từ giờ trở đi nương nương phải cẩn thận gấp đôi. Sau này, việc đưa thuốc đến cứ giao cho nô tỳ.” Lý mama tự mình tình nguyện nói.
“Được, có ngươi ở đây ta rất yên tâm. Vất vả mama rồi.” Vân Yên gật đầu.
“Sao nương nương lại nói như vậy? Có thể hầu hạ nương nương là phúc phận mà nô tỳ đã tu luyện từ kiếp trước.” Lý mama nói.
Vân Vụ các.
Lệ phi không thèm động đũa đến bữa tối, vẫn liên tục hỏi: “Xuân Nhi, sao rồi? Tình hình của nàng ta bên kia thế nào rồi? Sao vẫn chưa có động tĩnh gì, rốt cuộc ngươi có hỏi thăm rõ ràng không?”
“Bẩm nương nương, vừa rồi lúc nô tỳ đến xem không thấy có chuyện gì ngoài ý muốn cả, cũng không có thái y tiến cung. Có phải là thuốc kia có vấn đề gì hay không?” Xuân Nhi đoán.
“Thuốc đó khẳng định là không có vấn đề gì cả, nếu hắn thật sự đã bỏ vào rồi, vậy vấn đề có thể là nằm ở chỗ nàng ta đã không uống chén thuốc kia.” Đôi mắt Lệ phi đảo qua.
“Nương nương, nô tỳ lại đi nghe ngóng một chút.” Xuân Nhi nói.
“Ừ, đi nhanh về nhanh.”
“Theo lý mà nói thì hẳn là đã phải phát tác rồi, sao lại không có động tĩnh gì?” Lệ phi thì thầm.
Một lúc sau Xuân Nhi liền chạy về.
“Sao rồi? Nghe ngóng được gì không?” Lệ phi vội vàng hỏi.
“Không có, vừa rồi nô tỳ có gặp Tử Liên, liền cố ý trò chuyện vài câu với nàng ta, Tử Liên nói Yên phi nương nương vừa mới dùng xong bữa tối.” Xuân Nhi hồi đáp.
“Sao lại có thể như vậy? Rốt cuộc là tại sao?” Lệ phi ngồi yên, thì thào.
“Nương nương, người đừng lo lắng, nói không chừng công hiệu của thuốc phát tác chậm, phải đợi đến nửa đêm mới phát tác. Chúng ta cứ từ từ đợi.” Xuân Nhi nói.
“Bây giờ cũng chỉ có thể đợi. Nếu sáng ngày mai mà vẫn không có tin tức gì thì chứng tỏ đã thất bại.” Lệ phi nói. Nàng không hiểu tại sao lại có thể thất bại? Nếu Vân Yên phát hiện ra sẽ không im lặng như vậy. Chẳng lẽ nàng ta không muốn truy cứu sao? Chỉ sợ không có chuyện tốt như vậy, có người làm tổn thương con của mình mà có thể thờ ơ sao?
Chương 173 -- Khoảnh khắc hạnh phúc
Trong tay Vân Yên bưng một bát canh, đi đến ngự thư phòng.
“Nô tài…” Công công vừa muốn hành lễ đã bị nàng nhẹ nhàng ngăn cản, hắn thức thời lui xuống.
Vân Yên hít một hơi thật sâu, nếu muốn hiểu hết hắn, cần phải tiếp cận hắn, nghĩ vậy mới đẩy cửa đi vào.
Long Hạo Thiên nghe thấy tiếng động, hơi ngẩng đầu, nhìn thấy là nàng mới nhẹ nhàng cúi đầu xuống xem tấu chương tiếp.
Hắn còn tức giận. Trong lòng Vân Yên có chút không phục, muốn xoay người rời đi, nhưng vẫn là nhịn xuống, đi đến trước mặt hắn thản nhiên cười nói: “Vương vất vả rồi, uống chút canh đi.”
“Không cần.” Long Hạo Thiên lại phun cho nàng hai tiếng lạnh lùng.
Vân Yên nhìn chăm chăm hắn, sao hắn lại giống một đứa nhỏ đang giận dỗi, buông bát canh xuống bàn, cầm lấy tấu chương từ tay hắn, liền thấy đó là thư xin hàng, để nó xuống bàn, hỏi: “Vương, người hạ nhiều quốc gia như vậy, thu thập được nhiều người như vậy, thư xin hàng của bọn họ người cho là thật tình hay sao?”
“Nàng cho Bổn vương là kẻ ngốc sao? Những quốc gia đó tuy rằng đều gửi thư xin hàng, nhưng Bổn vương biết trong lòng họ cũng không hề phục, chỉ sợ đều là có dụng tâm.” Long Hạo Thiên nói, bởi vì thế hiện giờ hắn đang thật sự phiền não, đấu tranh giành thiên hạ thì dễ, giữ được nó mới khó.
“Không sai, bọn họ đương nhiên không phục. Trước kia là Vua một nước, hiện tại phải cúi đầu xưng thần, mặc cho trong lòng không thoải mái, hiện giờ vẫn vì sợ người mà không thể không đầu hàng, chỉ sợ là bây giờ họ đang dưỡng sức chờ thời cơ sau này.” Vân Yên gật đầu, hắn vẫn còn chưa hồ đồ.
“Nàng đã hiểu, vậy nàng nói cho Bổn vương biết, hiện giờ phải làm sao?” Long Hạo Thiên nhìn nàng hỏi, hắn rất muốn nghe ý kiến của nàng.
“Vương, tại sao phải hỏi thần thiếp, chữ ‘Quốc’, chuyện quốc gia đại sự thần thiếp cũng không hiểu rõ, chỉ có thể dùng chữ ‘Gia’ để nói, nước tựa như trong một gia đình, huynh đệ tỷ muội cũng sẽ có sự đấu đá, tranh giành, đều không phải vì tiền và quyền lực sao? Nếu có thể làm ọi người đều có địa vị cùng lực lượng ngang nhau, vậy bọn họ cần gì phải tranh giành nữa.” Vân Yên nói.
“Lực lượng ngang nhau? Chỉ sợ nói dễ làm khó, huống chi người với người còn có sự chênh lệch nữa là.” Long Hạo Thiên nói, đây là chuyện khó có thể cân bằng.
“Vậy thì bù đắp cho nhau, từng cá nhân đều có sở trường riêng của mình mà.” Vân Yên đáp lại, có một số việc thoạt nhìn rất phức tạp nhưng thật ra chỉ cần dùng phương pháp đơn giản cũng có thể xử lý được.
“Bù đắp?” Ánh mắt Long Hạo Thiên bỗng đảo nhanh: “Làm thế nào bù đắp?”
“Vương, người thông minh như vậy hẳn là không cần thần thiếp phải nói, thật ra thần thiếp đối với hành quân đánh giặc còn có hứng thú hơn.” Vân Yên cười cười.
“Hôm nay cảm thấy thế nào?” Long Hạo Thiên tùy tiện với tay ôm nàng vào lòng.
“Khỏe lắm, hài tử cũng khỏe.” Vân Yên ôm trước ngực hắn: “Người thì sao?”
“Bổn vương đương nhiên không khỏe, vì đứa bé này.” Tay Long Hạo Thiên đặt ở trên bụng nàng, “Bổn vương thật vất vả tạo dựng nền móng cho nó.”
“Vậy thiếp thay hài tử tạ ơn người.” Vân Yên nhu tình nhìn hắn, những lời này làm cho nàng cảm thấy rất hạnh phúc. “Cười cái gì?” Long Hạo Thiên nhìn thấy khóe môi nàng khẽ cong lên, không nghĩ tới nàng cười lên lại động lòng người như vậy.
“Không có gì, Vương nghỉ ngơi sớm, thiếp đi trước.” Vân Yên nhanh chóng hôn nhẹ lên môi hắn, liền đứng dậy đi ra ngoài.
“Cẩn thận một chút.” Long Hạo Thiên ở phía sau hô lên, tay vô thức sờ lên môi, khóe môi khẽ cong.
Tâm tình Vân Yên thật vui vẻ, thong thả đi ra khỏi ngự thư phòng, liền thấy công công từ đằng trước tiến lại gần, trong tay đang bưng thứ gì đó, nhìn thấy nàng, xoay người định chuyển sang hướng khác đi.
“Công công, ngươi cầm cái gì trong tay cái gì vậy?” Vân Yên gọi hắn lại.
Công công biết không thể tránh khỏi, đành phải đi tới hành lễ: “Nô tài tham kiến nương nương.”
“Đứng lên đi.” Ánh mắt Vân Yên nhìn cái khay trên tay ông ta, phía trên là một cái mộc bài có khắc tên của các phi tần. Không cần nói cũng biết là để Vương quyết định xem muốn đi sủng hạnh phi tần nào.
Công công có chút xấu hổ, giải thích: “Nương nương, đây là…”
“Không cần phải nói, ta hiểu được.” Vân Yên ngắt lời ông ta. Hắn muốn sủng hạnh phi tần, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái, thuận miệng hỏi: “Mấy ngày nay Vương sủng hạnh ai vậy?”
“Hồi bẩm nương nương, mấy ngày nay Vương vẫn chưa sủng hạnh vị phi tần nào.” Công công hồi đáp.
“Thật không?” Trong lòng Vân Yên lại mừng thầm, nhưng nàng hiểu được hắn sớm muộn cũng sẽ làm, hắn là Vương, nữ nhân của hắn sao có thể chỉ nhìn mà không đụng chạm chứ, huống chi hắn lại là nam nhân.
“Nương nương, nếu không còn chuyện gì, nô tài xin cáo lui trước.” Công công khom người nói.
“Ừ, ngươi đi đi.” Vân Yên gật đầu, cố làm ình thoải mái một chút, tỏ ra không để ý gì hết.
“Nương nương, chúng ta trở về đi.” Tử Liên đỡ nàng.
“Trở về thôi, còn có thể đi đâu được chứ.” Trên mặt Vân Yên vẫn là có chút mất mát, trời sinh nữ nhân vốn đều có tính ích kỷ, rộng lượng chỉ sợ đều là giả vờ.
“Nương nương, người không cần buồn rầu, cho dù Vương có sủng hạnh các nàng cũng không sao, dù sao các nàng ấy cũng không thể sinh hài tử, về sau người sẽ trở thành Thái hậu nương nương.” Tử Liên nhìn thấu tâm tư nàng, vội vàng an ủi.
“Ha ha…” Vân Yên nhịn không được mà bật cười, “Tử Liên, miệng của ngươi từ khi nào lại trở nên ngọt ngào như vậy.”
“Nương nương, người không cần cười nô tỳ, nô tỳ nói đều là lời thật lòng.” Tử Liên không hiểu được, nói.
“Trêu chọc ngươi thôi, đi, chúng ta trở về.” Vân Yên cười nói.
Ngự thư phòng.
“Vương, trời tối rồi, đêm nay người muốn chọn thẻ bài của vị phi tần nào?” Trong tay công công bưng khay mộc bài đưa đến trước mặt hắn.
Long Hạo Thiên tùy tay chọn một cái, nhưng lúc nhìn thấy lại không vừa lòng, liền đặt thẻ bài xuống hỏi: “Trong Hoàng cung còn có phi tử nào chưa được sủng hạnh, đêm nay tùy tiện chọn một người đi.”
“Dạ, vậy để nô tài đi an bài.” Công công lui ra ngoài.
Sau nửa canh giờ, công công đi vào: “Hồi bẩm Vương, tất cả đều đã an bài tốt, bây giờ đến đó sao ạ?”
“Đi.” Long Hạo Thiên đứng dậy nói.
Một cung điện có vẻ hơi hẻo lánh, một nữ tử cố ý trang điểm xinh đẹp quỳ gối ở đó, thân thể mềm mại, giọng nói hơi run rẩy: “Thần thiếp… thần thiếp tham kiến Vương.”
“Đứng dậy đi.” Long Hạo Thiên phân phó rồi ngồi vào bên giường.
“Nương nương hãy hầu hạ Vương thật tốt.” Công công nhỏ giọng nói, sau đó đóng kín cửa rồi lui ra.
Nữ tử thật vất vả mới đứng dậy được, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi, không còn chút máu, khóe môi lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Thần thiếp… thần thiếp… hầu hạ Vương… thần…”
Long Hạo Thiên nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ như vậy của nàng, vẻ mặt liền không vui nói: “Ngươi đang sợ hãi Bổn Vương?”
“Không… không phải.” Mặc dù là phủ nhận nhưng dáng vẻ như bỏ mạng của nàng nói lên nàng đang nói dối.
Nhìn đôi tay ở trước vạt áo của hắn không ngừng run rẩy, trong lòng Long Hạo Thiến khó chịu liền đẩy nàng ra rồi đứng dậy đi ra ngoài: “Bổn Vương không cần ngươi hầu hạ.”
Nữ tử ngã ngồi trên mặt đất, không có thất vọng cũng không có hối hận mà chỉ như trút được gánh nặng, rốt cuộc nàng có thể tránh được một kiếp.
Bạo vương liệt phi Bạo vương liệt phi - Ngạn Thiến Bạo vương liệt phi