Let your bookcases and your shelves be your gardens and your pleasure-grounds. Pluck the fruit that grows therein, gather the roses, the spices, and the myrrh.

Judah Ibn Tibbon

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngạn Thiến
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 49 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1080 / 4
Cập nhật: 2017-11-15 01:35:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 168 - 169 - 170
hương 168 -- Lưu lại đứa nhỏ 2
Long Hạo Thiên nhìn nàng, giọng của nàng giống như thật thất vọng, nàng thất vọng chuyện gì chứ? Liền nói: “Chăm sóc đứa nhỏ trong bụng cho tốt, có việc gì cần, cứ trực tiếp hạ lệnh xuống.”
“Tạ ơn Vương.” Nàng đúng là được nhờ con. Đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, nhìn hắn hỏi: “Chàng nói chàng cần một người thừa kế, chàng làm sao biết được đứa trẻ này là nam, nếu là nữ nhi chàng cũng sẽ đem ngôi vị Hoàng đế truyền lại cho con sao?”
“Nữ nhi?” Long Hạo Thiên ngẩn người một lúc, hắn hình như cũng chưa nghĩ tới vấn đề này, trầm tư một chút lại nói: “Chờ đứa nhỏ lớn chút nữa, để thái y nhìn xem là nam hay nữ.”
“Thái y làm sao biết được, chẳng may có lầm lẫn chàng muốn làm gì bây giờ?” Tuy rằng nàng có nghe nói qua thái y bắt mạch cũng có thể biết là nam hay nữ, nhưng chẳng may nhìn lầm thì sao?
“Nếu là nữ nhi thì bỏ đi.” Long Hạo Thiên không chần chờ nói, hắn chỉ cần một đứa nhỏ kế thừa quốc gia của hắn.
“Bỏ đi?” Toàn thân Vân Yên chấn động, nhìn hắn chằm chằm, hắn nhất định là điên rồi, nàng sẽ không cho hắn bỏ đi con của nàng, nàng cũng hối hận muốn chết, tự nhiên đem chuyện con là nữ nhi ra làm gì?
“Có điều…” Long Hạo Thiên đột nhiên lại nói.
“Có điều cái gì?” Vân Yên lại khẩn trương, hắn lại muốn làm gì nữa đây.
“Có điều nàng nói cũng đúng, chẳng may thái y lầm lẫn, vẫn là cứ chờ đứa nhỏ được sinh ra, nếu như là nữ nhi, vậy sinh thêm một đứa nữa.” Long Hạo Thiên làm như thản nhiên nói.
“Vậy cũng được.” Vân Yên thở phào, mặc kệ thế nào, con nàng bình an là tốt rồi.
“Nghỉ ngơi cho tốt, Bổn vương đi trước.” Long Hạo Thiên nhìn nàng phân phó.
“Đã biết rồi.” Vân Yên hữu khí vô lực đáp, vừa rồi thực sự là bị hắn hù chết rồi.
Long Hạo Thiên đi đến ngự hoa viên liền nhìn thấy Lệ Phi từ đối diện đi tới, hành lễ: “Thần thiếp chúc mừng Vương.”
“Lại đây.” Long Hạo Thiên nghe ra trong giọng nàng có vô số oán giận.
“Vương, vì sao?” Lệ Phi nâng mắt nhìn hắn, trong mắt chứa chan lệ, nàng vẫn không thể nhịn mà hỏi hắn “Vì sao lại lưu lại đứa nhỏ của Yên phi?”
“Bởi vì Bổn vương cần một thái tử.” Long Hạo Thiên trả lời.
“Vương, nếu chàng cần một thái tử, con của thần thiếp cũng có thể là thái tử mà, vì sao chàng không cần?” Lệ phi cố kìm nén hận ý trong lòng.
“Bấy giờ bổn Vương mới nảy ra ý tưởng này.” Long Hạo Thiên nhìn nàng, nói ra lý do.
“Nếu Vương muốn thái tử, vậy cho thần thiếp một cơ hội hoài thái tử cho chàng.” Lệ phi cầu xin, nếu hắn đã muốn một đứa con, mình cũng có thể sinh.
“Lệ phi, nàng nói hình như đã quá phận.” Giọng nói của Long Hạo Thiên trở nên lạnh lùng, “Bổn vương tự biết quyết định ai sinh đứa bé này, còn nữa, lần sau Bổn vương không hy vọng nghe được lời này lần thứ hai.” Hắn sẽ không để cho hai nữ nhân cùng sinh con ình.
“Vương, vì sao chàng đối xử tuyệt tình với thần thiếp như vậy, mấy năm nay thần thiếp hầu hạ Vương chưa đủ tốt sao?” Lệ phi thật sự không hiểu nổi.
“Không phải, nàng làm tốt lắm, chỉ là nàng không thích hợp sinh đứa nhỏ.” Ngón tay Long Hạo Thiên nhẹ nhàng lau đi khóe mắt ướt nước của nàng, sau đó xoay người bước đi.
Lệ phi oán hận nhìn theo bóng dáng hắn, nàng không thích hợp sinh con? Như thế nào gọi là không thích hợp? Trong hoàng cung này, nếu như nàng không thích hợp sinh con, vậy nàng cũng sẽ không để cho người nào khác sinh hạ hài tử.
Long Hạo Thiên đẩy cửa ngự thư phòng, liền thấy một người ngồi trên ghế, đưa lưng về phía hắn: “Ngươi tới đây làm gì?” Hắn hỏi.
Xoay ghế lại, Hắc Ưng nhìn hắn, chỉ nói một câu: “Chúc mừng ngươi.”
“Chúc mừng Bổn vương, Bổn vương có cái gì vui cần chúc mừng?” Long Hạo Thiên lạnh lùng nhìn hắn.
“Có con còn chưa đáng giá để chúc mừng sao?” Hắc Ưng đứng lên, đi tới trước mặt hắn.
“Có con đã cần chúc mừng ư? Bổn vương nếu muốn sẽ có nhiều lắm.” Long Hạo Thiên không cười mà nói.
“Thật sao?” Khóe môi Hắc Ưng hơi nhếch lên, “Long Hạo Thiên, ngươi yêu nàng đúng không?” Nói lời này, hắn cảm thấy lòng mình có chút đau đớn.
“Yêu?” Long Hạo Thiên cười lạnh, “Bổn vương đã sớm không còn biết yêu là gì, huống chi nàng ta có gì đáng để Bổn vương yêu?”
“Đừng mạnh miệng, nếu ngươi không yêu nàng, sao có thể cho phép nàng sinh hạ hài tử của ngươi? Nếu ngươi không thương nàng, sao ngươi lại tha cho Trữ phi? Nếu ngươi đã không yêu, nhìn thấy ta, ngươi đã sớm kích động mà giương kiếm lại đây rồi, ngươi đã thay đổi…” Hắc Ưng nhấn mạnh từng câu từng câu.
“Hắc Ưng, ngươi không cần tự ình là đúng. Bổn Vương hiện tại không giết ngươi bởi vì Bổn vương biết không giết được ngươi, cho nên không cần lãng phí sức lực. Còn về phần nàng, Bổn vương cần một đứa nhỏ kế thừa non sông mà Bổn Vương đã khai sáng.” Long Hạo Thiên nổi giận quát.
“Nếu không yêu, ngươi nổi giận cái gì? Hạo Thiên, không cần giấu đầu hở đuôi như vậy, ta hy vọng ngươi yêu nàng, hy vọng ngươi hạnh phúc.” Hắc Ưng thấm thía lời nói của mình, nếu hắn hạnh phúc, mình sẽ che giấu hết tâm tư thật tốt.
“Hy vọng Bổn vương hạnh phúc?” Long Hạo Thiên bi ai cười lạnh, sau đó trừng mắt giận dữ với hắn, “Nếu ngươi hy vọng Bổn vương hạnh phúc, sao lại quay về phá hư nó?”
“Hạo Thiên, ta…”
“Không cần giải thích, Bổn vương không muốn nghe.” Long Hạo Thiên phẫn nộ gào thét. Chỉ tay ra cửa: “Cút, lập tức cút cho ta…”
Hắc Ưng thở dài mang theo bất lực nhìn hắn, bất đắc dĩ chậm rãi đi ra ngoài, đột nhiên dừng bước xoay người nói: “Mặc kệ ngươi thừa nhận cũng được, phủ nhận cũng được, ta thật sự hy vọng ngươi có thể hạnh phúc.”
“Cút…” Long Hạo Thiên lại quát lớn, nhìn bóng dáng hắn biến mất mới lâm sâu vào thống khổ. Trong thâm tâm không muốn đối với hắn như vậy, nhưng lại nhịn không được mà nhớ tới thù hận khó bỏ kia.
Hình bóng của Hắc Ưng dừng lại ở Tử Yên các, nhìn nàng ở trước mắt, hắn đột nhiên không biết nói cái gì, chính mình toàn tâm toàn ý khiến nàng yêu thương Hạo Thiên, hiện tại thật sự đã yêu, bản thân lại không cách nào quên được.
“Là ngươi, ngươi đã đến rồi…” Vân Yên nhìn thấy hắn có chút vui mừng ngoài ý muốn.
“Chúc mừng ngươi.” Lời từ miệng hắn không còn từ nào khác ngoài ba chữ này.
“Cám ơn.” Vân Yên cười thật hạnh phúc, theo bản năng nhìn xuống bụng mình.
“Thân thể có tốt không?” Giọng nói của hắn để lộ hắn quan tâm nàng biết bao nhiêu, hắn cố nén mình không đến thăm nàng, nghe thấy nàng gọi hắn, hắn cũng áp chế mình không được tới.
“Tốt lắm.” Vân Yên gật đầu, chần chờ một chút vẫn là phải hỏi: “Hôm nay sao lại đến đây?” Trước đây tìm hắn mấy lần không phải hắn cũng không xuất hiện sao? Chẳng lẽ là cố ý đến chúc mừng nàng sao?
Biết trong lời nói của nàng mang theo oán trách, hắn ngồi xuống ghế nói: “Ta nói rồi, ta ra ngoài giải quyết vài chuyện, bây giờ mới trở về.”
“Hóa ra là vậy.” Vân Yên đáp, xem như đây là lời hắn giải thích đi, có điều nàng cũng không thèm để ý, hắn có thể đến nàng đã rất vui vẻ rồi.
Chương 169 -- Chuyện xưa của hắn
“Nghe thuộc hạ nói ngươi tìm ta vài lần đúng không? Có chuyện gì sao?” Hắc Ưng chủ động nhắc tới, mặc kệ có chuyện gì, hắn quyết định sẽ giúp nàng một lần, coi như là giúp Hạo Thiên.
“Có việc, có điều ta nghĩ ngươi nhất định không muốn nói, cho nên ta cũng không muốn miễn cưỡng ngươi. Ta sẽ tự mình nghĩ cách giải quyết.” Vân Yên cũng không nghĩ tiếp tục làm cho hắn khó xử.
“Ngươi là muốn hỏi chuyện về nữ nhân kia đúng không?” Thật ra Hắc Ưng đã sớm nghĩ tới, từ trước tới nay nàng đều hỏi hắn chỉ một vấn đề.
“Nhưng hiện tại lại có một vấn đề mới, ta đã biết nữ nhân kia là chuyện tối kị của ngươi và hắn, hôm nay, nếu ngươi nguyện ý thì ngươi hãy nói cho ta biết vì sao Long Hạo Thiên không muốn có con được không?” Vân Yên hỏi, so với nữ nhân kia, đứa bé là vấn đề quan trọng hơn.
Hắc Ưng trầm tư một chút, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: “Chuyện này và những gì hắn đã trải qua có liên quan đến nhau. Mẫu phi của Hạo Thiên lúc trước không phải là phi tần được sủng ái, khi Hạo Thiên được sinh ra, Lão Vương cũng không thích hắn, dù sao con cái của ông ta cũng nhiều lắm. Nhưng mà Hạo Thiên có từng nói qua, trước đây hắn thực sự sùng bái phụ vương, nhưng phụ vương hắn chưa từng liếc mắt nhìn tới hắn, trong mắt phụ vương hắn đều là thái tử ca ca, hắn thật sự là bi thương.”
“Trong lúc đó, Vương hậu luôn được sủng ái, cũng do bên nhà bà ta có thế lực rất lớn, cho nên tự tung tự tác, muốn làm gì thì làm. Bà ta vì muốn gạt bỏ hết trở ngại cho con ngồi lên ngai vàng, nên vẫn xa lánh, hủy hoại các Vương tử khác.”
“Trong một lần Hạo Thiên cùng với mẫu phi của hắn ra ngoài dâng hương, trên đường đi bị người truy sát, may mắn ngày đó sư phó mang ta đi ngang qua nơi đó mới cứu được. Mẫu phi của hắn đương nhiên biết là ai đã gây ra nên bà đã dập đầu cầu xin sư phó của ta mang Hạo Thiên theo cùng. Hạo Thiên lúc đó mới mười tuổi đã hiểu được nỗi khổ tâm của mẫu phi, khóc lóc cáo biệt cùng mẫu phi của mình.”
“Trải qua như vậy cũng mười mấy năm, Hạo Thiên cùng với ta ở một chỗ, luôn ở trên núi luyện công. Cho đến khi võ công hắn học được đã có thể tự bảo vệ mình, sư phó nói hắn có thể xuống núi, cũng sai ta đi cùng hắn, dặn dò ta phải giúp đỡ hắn.”
“Cứ như vậy ta cùng hắn xuống núi, trở lại hoàng cung, sau đó mới biết được mẫu phi hắn đã sớm qua đời mười năm trước, mà Vương triều cũng đã trở thành một mảnh hỗn loạn, Vương hậu đem tất cả hoàng tử trong cung bức tử hết. Thái tử con bà ta lại bởi vì tửu sắc, miệt mài quá độ mà đi đời nhà ma. Lão Vương cai quản quốc gia đã lực bất tòng tâm rồi. Sau khi Hạo Thiên trở về, không có gì nghi ngờ là trở thành hy vọng của ông ta, huống chi Hạo Thiên đã không còn là tiểu hài tử, hắn lại rất thông minh. Vì thế Hạo Thiên đương nhiên trở thành Vương, Nhưng hắn vẫn không tha thứ cho phụ vương của mình, cho nên hắn thường xuyên nói với ta, hài tử của hắn sẽ chỉ là con do nữ nhân hắn yêu nhất sinh ra, không muốn bi kịch của hắn tái diễn ở con hắn.”
Lúc này Vân Yên mới hiểu được vì sao cảm thấy tình cảm của bọn họ không đơn giản, hóa ra là huynh đệ từ nhỏ lớn lên chung với nhau, nhưng vẫn có chỗ không hiểu: “Mặc dù là vậy, nhưng hắn bỏ hết hài tử của mình cũng thật quá tàn nhẫn, vì sao hắn nhất định cho rằng hài tử của hắn sẽ tái diễn bi kịch của hắn, dù sao hắn cũng không phải phụ vương của hắn. Nhưng có một vấn đề nữa ta không hiểu được, lão vương đối với những chuyện Vương hậu làm hoàn toàn không biết gì sao? Cũng không ngăn cản sao? Lại để mặc bà giết chết con của mình.”
“Lão vương sao lại không biết chứ, chỉ là chuyện tình nơi đây rất phức tạp, có nói ngươi cũng không hiểu được. Lão Vương vô năng vô lực, đều là con của mình, mặc dù không thương cũng sẽ không để mặc người khác giết hại, bởi vì một vài lý do đặc biệt ông ta phải nhắm một mắt mở một mắt, vương thất coi như không có tình thân, không có cha con, huynh đệ tình thâm gì hết, chỉ có tranh đấu tàn khốc, đối với bọn họ mà nói đều là kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Bọn họ có quyền thế nhưng không có cuộc sống khoái hoạt vui vẻ.” Hắc Ưng bất đắc dĩ nói, bản thân hắn cũng đã từng rất đồng cảm với Hạo Thiên.
“Ta có thể tưởng tượng được.” Vân Yên nghĩ tới cảnh mẫu phi của hắn bất đắc dĩ nuốt lệ tiễn hắn đi, nàng cũng sắp làm mẫu thân, loại tình cảm này nàng có thể lý giải được, cùng hài tử của mình chia cách đau lòng đến nhường nào…
“Ngươi không thể tưởng tượng được, ngươi biết mẫu phi của hắn chết như thế nào không?” Hắc Ưng nhìn nàng hỏi.
“Không biết.” Vân Yên mờ mịt lắc đầu, nàng sao có thể biết được.
“Ta cũng không thể hình dung nổi. Sau khi cùng Hạo Thiên hồi cung mới nghe một mama hầu hạ mẫu phi của hắn nói lại, nương nương sau khi hồi cung đã nói rằng bởi vì gặp cướp, hài tử bị mất tích, về sau liền ăn chay niệm phật, cứ như vậy qua được vài năm, cũng bởi vì không còn được sủng cho nên cũng tránh được phiền hà cùng quấy rầy từ những phi tần khác, cuộc sống tuy rằng kham khổ, nhưng không được Vương sủng hạnh cũng tránh được thị phi, cũng không có tranh đấu. Nhưng nhân sinh vốn là như vậy, thế sự vô thường, vào một ngày Vương uống rượu hồ đồ, u mê đã xông đến nơi ở của bà.”
“Sau đó bà đã mang thai, vừa vui mừng vừa sợ hãi, thương lượng với mama, sau đó cảm thấy mình sống ở lãnh cung, cẩn thận che giấu là tốt nhất. Nếu là nữ nhi thì tốt, còn nếu là nam hài thì vụng trộm xuất cung. Cứ như vậy đảo mắt đã nửa năm, Vương không tới, người khác lại càng không để ý, cho nên bà vẫn bình yên vô sự, nhưng một lần lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Thời điểm lễ mừng năm mới, Hoàng hậu đại khái lấy lý do áy náy muốn ban thưởng cho từng phi tần của Vương, dẫn theo cung nữ đến trước mặt bà, khiến bà không kịp trốn tránh. Sau đó Hoàng hậu tới còn mang theo một chén dược, bà khóc cầu xin bà ta, nói đó là công chúa nhưng bà ta chỉ cho bà năm chữ: ‘ta không muốn mạo hiểm’, vẫn kiên quyết bắt bà uống hết. Hài tử không còn, mạng của bà cũng không còn, bởi vì đứa nhỏ đã quá lớn, lúc đó xuất huyết quá nhiều.” Hắc Ưng nhắm mắt lại, không thể nói thêm gì nữa.
Vân Yên nhìn hắn, trong lòng cảm thấy nghẹn ngào không nói nên lời, nhẹ nhàng nói: “Mẫu phi chết như vậy, hắn nhất định sẽ không tha cho Hoàng hậu. Hắn đã báo thù ra sao?”
“Có báo, nhưng mà đó là chuyện sau khi hắn đã lên làm Vương, ta vẫn còn nhớ rõ ngày đó, hắn giống như mọi ngày vẫn lui tới, đến thỉnh an Vương hậu, còn dâng cho bà ta một chén dược, nói là cố ý cho bà ta thuốc bổ, Vương hậu vui sướng tiếp nhận, sau khi uống xong còn hàn huyên với hắn một hồi, liền cảm thấy không bình thường, dưới thân trào ra máu tươi, bà ta nhất thời không hiểu chuyện gì, Hạo Thiên lại chỉ lạnh lùng mang theo thù hận nhìn bà ta, nói cũng muốn bà ta nếm thử cảm giác thống khổ của mẫu phi…” Hắc Ưng nhớ lại cảnh đẫm máu ngày đó, có chút không tự nhiên, nhưng hắn có thể hiểu được Hạo Thiên, nếu là mình, mình cũng sẽ làm như vậy thôi.
Vân Yên nhìn Hắc Ưng, tuy rằng Long Hạo Thiên là vì mẫu phi mà báo thù, nhưng vậy không phải cũng rất tàn nhẫn ư, nàng có thể hình dung ra bức họa đẫm máu đó, thì thào nói: “Nếu hắn biết mẫu phi hắn thống khổ cỡ nào, sao hắn còn tàn nhẫn xóa bỏ hết con của mình, khiến cho những nữ nhân vô tội chịu thống khổ như vậy?”
“Ngươi là đang nói đến Trân phi điên khùng kia sao?” Hắc Ưng đột nhiên hỏi.
Chương 170 -- Chuyện xưa của hắn 2
“Ngươi cũng biết nàng sao?” Vân Yên ngây ngốc nhìn hắn, thật không biết còn chuyện gì của Hạo Thiên mà hắn không biết?
“Đương nhiên biết, thậm chí ta còn nhớ rõ, Trân phi kia, nàng ta là cháu gái của Hoàng hậu nương nương.” Hắc Ưng hồi tưởng lại, nhớ rõ lúc trước khi hoàng hậu đem nàng chỉ hôn cho Hạo Thiên, Hạo Thiên đã sủng hạnh nàng một thời gian khá dài, khiến cho hắn đối với nàng ta có chút ấn tượng.
“Hóa ra là như vậy.” Vân Yên đột nhiên hiểu được vì sao nàng ta quỳ một ngày một đêm mà hắn vẫn thờ ơ, hóa ra nàng ta là người của hoàng hậu nương nương, nàng lập tức hỏi tiếp: “Vậy Lệ phi kia thì sao? Nàng cũng là người của hoàng hậu sao?”
“Lệ phi này ta cũng không rõ, có điều theo ta được biết Lệ phi là công chúa hòa thân, hẳn là không có quan hệ gì.” Hắc Ưng đoán.
“Nếu như nàng không phải,  sao hắn lại phải xóa bỏ hài tử của nàng?” Vân Yên nghi hoặc lầu bầu.
“Việc này ta e là ngươi phải hỏi chính Hạo Thiên.” Hắc Ưng nói, hắn nghĩ thế nào, người khác không thể hiểu được. “Ừ.” Vân Yên gật đầu, lúc này mới nói: “Hắc Ưng, cảm ơn ngươi, hôm nay đã nói cho ta những việc này.” Có một số việc xem ra nàng phải tự mình đi tìm đáp án.
“Ngươi bảo trọng thân thể cho tốt, có chuyện gì cần cứ tới tìm ta.” Hắc Ưng đứng dậy nói.
“Ừ, ta sẽ gọi, chỉ cần ngươi chịu hỗ trợ là tốt rồi.” Vân Yên gật đầu.
Hắc Ưng đi tới trước mặt nàng, nhìn nàng một hồi lâu mới hỏi: “Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề được không?”
“Hỏi đi, ta nhất định sẽ trả lời chi tiết.” Vân Yên mỉm cười. “Ngươi yêu Hạo Thiên sao?” Hắc Ưng nín thở chờ đáp án của nàng, nhưng vì sao trong lòng lại đang khẩn trương.
“Ta…” Vân Yên chần chờ một lát mới kiên định nhìn hắn nói: “Đúng là ta thương hắn, ta yêu hắn, có điều, như vậy không phải đúng như ngươi hy vọng sao? Ngươi hiện giờ có thể yên tâm rồi.”
Tâm Hắc Ưng rơi xuống đáy cốc, nhưng hắn vẫn gượng cười nói: “Đúng vậy, ta hiện tại có thể yên tâm, ngươi rốt cuộc đã yêu hắn.” Nhưng vì sao hắn lại kỳ vọng nàng không thương thì thật tốt.
“Quả thật chuyện này đúng là kỳ diệu, ta không nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy. Trước kia chỉ hận là hận, hận hắn đến chết.” Vân Yên cười cười, hiện tại có thêm hài tử, nàng lại càng quan hệ gần gũi hơn với bọn họ.
“Vân Yên…” Hắc Ưng đột nhiên gọi tên nàng.
“Cái gì?” Vân Yên ngẩn người, đây là lần đầu tiên nghe thấy hắn gọi tên mình, đột nhiên nảy sinh một loại cảm giác không nói nên lời, loại cảm giác này thực ấm áp, là tình bằng hữu.
“Hãy thật lòng thương hắn, đồng ý với ta, thật lòng thương hắn.” Hắc Ưng nhìn nàng, nhấn mạnh lại một lần, nhưng vì sao tim mình lại đau như vậy.
“Ta biết, ta sẽ dùng tình yêu cảm hóa thù hận trong lòng hắn.” Vân Yên gật đầu, hiểu được ý hắn.
Vì sao nàng lại thiện lương như vậy, hiểu ý như vậy? Vì sao bản thân ngay từ đầu không phát hiện nàng tốt. Nhưng hắn biết hắn chỉ có thể đứng từ xa chúc phúc cho nàng, “Ta phải đi rồi, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Lệ phi ở trong phòng không ngừng đi lại, nghĩ cách làm thế nào hủy đi đứa nhỏ trong bụng nàng. Nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp trực tiếp nhất chính là làm cho nàng xảy ra va chạm ngoài ý muốn, hẳn là biện pháp hay nhất. Thân thể nàng vốn nhu nhược vậy, chỉ va chạm nhẹ cũng đủ để đánh mất đứa bé trong bụng nàng. Nhưng làm thế nào để tiếp cận nàng đây? Suy nghĩ một hồi, chỉ có thể đến thăm hỏi nàng, sau đó sẽ nghĩ cách tạo tình huống ngoài ý muốn.
Nghĩ vậy liền hô lớn: “Xuân nhi.”
“Nương nương, có gì dặn dò?” Xuân nhi chạy vào. “Xuân nhi, lấy chút lễ vật, ta tới thăm hỏi Yên phi. Hiện giờ nàng đang có thai, chúng ta cũng nên tới chúc mừng một chút.” Lệ phi phân phó, chỉ là ý tứ trong lời nói không rõ ràng.
“Nương nương, bây giờ sao? E là chúng ta không gặp được nàng đâu.” Xuân nhi nói.
“Không gặp được nàng ta? Có ý gì? Nàng ta xuất cung sao, hay là Vương đưa nàng tới nơi khác?” Lệ phi nhìn nàng.
“Vừa rồi Vương đã phân phó, bất kỳ kẻ nào cũng không thể tới Tử Yên các quấy rầy hay thăm viếng. Còn cố ý phân phó vài mama và cung nữ có kinh nghiệm tới hầu hạ nàng.” Xuân nhi hồi đáp.
“Cái gì?” Sắc mặt Lệ phi lập tức vặn vẹo khó coi, vì sao cùng là nữ nhân của hắn, cùng mang thai con của hắn, tại sao lại có sự khác biệt như vậy? Nàng không cam lòng, thật sự không cam lòng.
“Nương nương…” Xuân nhi nhìn sắc mặt nàng hận thù âm trầm, sợ hãi kêu lên.
“Xuân nhi, ngươi lui xuống trước đi, ta không sao.” Lệ phi phân phó, nếu cách thứ nhất không được, hiện tại chỉ còn cách thứ hai, kê đơn.
Vân Yên ngồi trên giường, nghĩ tới những lời Hắc Ưng đã nói, hóa ra hắn không muốn có con là vì không muốn làm cho những đứa con của mình bị thương tổn, hoặc là nên nói huynh đệ tương tàn lẫn nhau. Chỉ là cách làm của hắn không khỏi có chút cực đoan.
“Nương nương.” Tử Liên đẩy cửa đi vào, theo sau là bốn mama cùng bốn cung nữ, quỳ xuống hành lễ: “Nô tỳ tham kiến nương nương.”
“Các ngươi làm gì vậy?” Vân Yên nhìn các nàng hỏi.
“Nương nương, bọn họ đều là người Vương phái đến hầu hạ nương nương.” Tử Liên nói.
“Hầu hạ ta? Có phải là nhiều người quá hay không?” Vân Yên nói, nhiều người như vậy nàng thật là có chút không thích ứng.
“Không nhiều, không nhiều đâu nương nương, người hiện giờ khác xưa, nay không thể tùy ý ra ngoài. Mọi nơi mọi lúc đều cần có người hầu hạ.” Một mama ngẩng đầu nói.
Vân Yên suy nghĩ một chút, bà ta nói không phải không có lý, thân thể nàng không khỏe, cần luôn có người ở bên cạnh, huống chi còn cần đề phòng người khác tính kế, dù sao trong hoàng cung thứ có nhiều nhất chính là âm mưu hại người, không thể không đề phòng. Lúc này mới nói: “Nếu là Vương đã phân phó vậy lưu lại đi.”
“Tạ ơn Nương nương, chúng nô tỳ nhất định tận tâm hầu hạ nương nương.” Các nàng cùng nhau tạ ơn.
“Đứng lên hết cả đi. Có điều ta có câu cần nói đầu tiên, đó là sau khi vào Tử Yên các, các ngươi và ta chính là người một nhà, ta sẽ không bạc đãi các ngươi, nhưng nếu ai có ý đồ, để ta biết được ta cũng quyết không tha.” Vân Yên nhìn các nàng nói, nàng phải trước tiểu nhân sau quân tử.
“Nương nương yên tâm, chúng nô tỳ nhất định hết lòng tận trung.” Các nàng lại cùng nói, trong bụng nàng có thể là Vương tương lai, không tận trung với nàng còn tận trung với ai nữa chứ.
“Vậy thì được.” Vân Yên gật đầu, sau mới phân phó: “Tử Liên, ngươi đi lấy chút bạc, mỗi người mười lượng bạc, đó là lễ gặp mặt ta tặng các ngươi.” Mặc kệ ra sao, trước mắt cần mượn sức rồi nói.
“Tạ ân điển nương nương.” Bọn họ vui mừng tạ ơn.
“Các ngươi đều lui xuống trước đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút.” Vân Yên phân phó.
“Nô tỳ cáo lui.” Các nàng đều lui xuống.
Lúc này Vân Yên mới nhớ Tiểu Thanh, nàng hy vọng Tiểu Thanh sau này đều ở bên người mình, dù sao nàng cũng là tri kỷ của mình, chỉ có thể khẩn cầu Ca ca nhanh chóng quay trở lại. Mà hiện tại việc quan trọng nhất của nàng chính là phải đi tìm hiểu tất cả mọi chuyện về nữ nhân kia.
Bạo vương liệt phi Bạo vương liệt phi - Ngạn Thiến Bạo vương liệt phi