A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngạn Thiến
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 49 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1080 / 4
Cập nhật: 2017-11-15 01:35:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 145 - 146 - 147 - 148 - 149
hương 145 -- Nàng thật lương thiện
Vân Yên đột nhiên cảm giác được một trận đau đớn, hắn đang làm cái gì? Vừa muốn phát hỏa liền thấy trên mặt hắn có oán hận và cực kỳ tức giận, nàng ngậm miệng lại, chịu đựng đau đớn bị hắn siết ở trong tay..
Một lúc lâu sau tức giận trên mặt Long Hạo Thiên mới chậm rãi thối lui. Hắn đang làm chuyện gì thế? Chuyện đã qua lâu như vậy, tại sao hắn lại không thể quên, nhớ làm chi để bản thân tự dày vò, đau khổ, sống trong cừu hận. Có lẽ, đơn giản là sự phản bội sỉ nhục ấy đã ăn sâu vào đầu óc của hắn, và cũng do hắn tự tay hủy diệt tình yêu đó.
Cuối cùng tay hắn cũng thả lỏng, Vân Yên bị hắn nắm chặt đau đến đổ mồ hôi lạnh, hít một hơi thật sâu, tay vẫn còn rất đau.
Đến trước cửa phòng, Long Hạo Thiên quay đầu lại nhìn nàng: “Ngươi đi vào thay quần áo...” Ngây ra một lúc, tại sao đầu của nàng lại đổ đầy mồ hôi? Kỳ quái hỏi: “Tại sao ngươi lại đổ mồ hôi nhiều như vậy? Trời bây giờ cũng đâu nóng lắm?”
“Đau.” Vân Yên tức giận trả lời câu hỏi của hắn.
Đau? Long Hạo Thiên nhíu mày một chút “Làm sao đau?”
Lúc này Vân Yên mới rút tay của mình về, trên cổ tay bị hắn siết đến xanh tím, chạm nhẹ một chút cũng đau nhói.
Long Hạo Thiên nhìn thấy cổ tay bị bầm của nàng, lúc này mới tỉnh ngộ lại. Đây là do hắn trong lúc vô ý đã làm nàng đau, nhìn chằm chằm nàng không biết là nên trách cứ, hay là đau lòng, chỉ cầm tay nàng. “Tại sao ngươi không đề cập tới, nhắc nhở bổn Vương? Tại sao lại cam nguyện cố gắng chịu đựng như vậy?”
“Sắc mặt và tâm tình của Vương không tốt lắm.” Vân Yên lại rút tay về rồi nói, vẫn là nên an phận một chút thì tốt hơn.  Xoay người vào phòng đóng cửa lại “Thần thiếp đi thay quần áo.”
Long Hạo Thiên nhìn thấy cánh cửa bị nàng đóng lại, có chút đau lòng, hắn biết nàng không dám chọc giận hắn, nhưng thật ra hắn có thể khẳng định tâm tính của nàng thật lương thiện, từ cách nàng bao che ột cung nữ.
Tiểu Thanh vừa ra khỏi cửa cung, ngay trên đường cái hết nhìn Đông rồi lại nhìn Tây, thì thấy trong thành còn có rất nhiều quan binh đang lục soát. Nàng cũng không biết được rốt cuộc lão gia cùng thiếu gia đã ra khỏi thành được hay chưa?
Không có cách nào đành phải hồi cung trước. Đối diện trước mặt nàng có một tên hành khất thân thể vô cùng bẩn thỉu, tên ăn mày đụng vào nàng.
“Ngươi làm gì?” Tiểu Thanh tức giận nói, liền cảm giác được trong tay của mình có một vật gì đó được nhét vội vã.
“Thật xin lỗi, tiểu thư!” Tên ăn mày cuống quít xin lỗi.
“Bỏ đi.” Tiểu Thanh đi lướt qua người hắn, nắm chặt tờ giấy, vội vàng đi đến nơi hẻo lánh mới mở tờ giấy ra xem “Yên nhi, huynh và cha còn ở trong thành, chúng ta không có biện pháp đi ra ngoài. Long Hạo Thiên đã cho phong kín tất cả các cửa thành, Nhưng muội không cần lo lắng cho chúng ta, chúng ta sẽ có biện pháp.”
Thì ra là đại thiếu gia viết, vội vàng cất tờ giấy cẩn thận, sau đó mua hai hộp bánh ngọt đi về hướng hoàng cung.
“Tiểu Thanh, ngươi đã trở lại. Bên ngoài tình huống thế nào?” Vừa nhìn thấy nàng, Vân Yên liền vội vàng hỏi.
“Thiếu gia và Lão gia vẫn còn ở trong thành.” Tiểu Thanh vội vàng đóng cửa lại, từ trong lòng lấy ra tờ giấy đưa cho nàng.
Vân Yên tiếp nhận, vừa nhìn thấy thì sắc mặt đã cứng lại, nàng nên sớm nghĩ đến chuyện ra khỏi thành đâu dễ dàng như vậy. Cha và mọi người nhất định rất vất vả, vừa tính kế ra khỏi thành vừa né tránh sự đuổi bắt của quan binh.
“Tiểu thư không cần lo lắng, không phải thiếu gia đã nói sao, lão gia và mọi người nhất định sẽ tìm được cách ra thành.” Tiểu Thanh an ủi nàng.
Ra khỏi thành nói dễ hơn làm, Vân Yên thở dài, hiện tại Long Hạo Thiên chỉ sợ bao kín toàn thành lại rồi.
Nhưng bọn họ cũng không thể giúp được gì. Tiểu Thanh cũng thở dài, các nàng ở trong cung lo lắng suông nhưng lại không có biện pháp giúp đỡ.
Chương 146 -- Vô tình quấy rầy
Đến bữa tối Vân Yên vẫn không ăn, chỉ ngồi trầm tư trước cửa sổ, nàng cảm thấy nàng thật bất lực và cô đơn. Trước kia còn có Hắc Ưng trợ giúp nàng, mặc kệ mục đích của hắn là gì, nhưng tóm lại là có sự trợ giúp của hắn, nhưng giờ hắn lại đột nhiên rời đi, làm nàng cảm thấy có chút không thích ứng, con người đúng là thật kỳ quái.
Ngự thư phòng.
“Thế nào, đã tìm được nơi ở của bọn họ chưa?” Long Hạo Thiên nhìn tứ đại thị vệ trước mặt hỏi.
“Hồi bẩm Vương, đã tìm được rồi. Bọn họ đang ở tại một ngôi miếu hoang ở trong nội thành, giả dạng thành những tên ăn mày.” Bọn họ hồi đáp.
Tên ăn mày? Thật là khó tin a, vì Long Hạo Thiên thật sự không thể tưởng tượng được Vân Hổ đường đường là Đại tướng quân lại có thể giả dạng thành một tên ăn mày, có lẽ thực ứng với câu nói: Đại trượng phu co được dãn được.
“Vương có muốn thuộc hạ bí mật bắt bọn họ trở về hay không?” Bọn họ chắp tay hỏi
“Không cần, các ngươi chỉ cần chú ý hướng đi của bọn họ thật chặt chẽ là được, trước khi bắt giữ không cần quấy rầy bọn họ, chỉ cần canh chừng bọn họ thật kĩ, không cho bọn họ lén lút trốn ra khỏi thành là hoàn thành nhiệm vụ.” Long Hạo Thiên phân phó.
“Dạ, thuộc hạ hiểu được.” Tứ đại thị vệ lĩnh mệnh nói, tuy rằng bọn họ không rõ Vương tại sao phải làm như vậy.
Ba ngày sau.
“Tiểu thanh ngươi đã trở lại, thế nào?” Vừa nhìn thấy nàng, Vân Yên liền khẩn cấp hỏi
“Tiểu thư, cho người.” Tiểu Thanh lại đưa tờ giấy trong tay cho nàng.
Vân Yên mở ra thì thấy vẫn giống y như hai ngày trước, bọn họ vẫn mạnh khỏe, nàng không cần lo lắng. Vân Yên cất tờ giấy lại, nàng biết Long Hạo Thiên cố ý thả lỏng, không cho điều tra kỹ trong thành, nhưng canh giữ chặt cửa thành chính là ý muốn cho bọn họ chịu khổ sở.
Nàng chờ không được nữa, nàng muốn đi hỏi Long Hạo Thiên một, chút đây là ý tứ gì, là muốn vây cha nàng đến chết? Hay là muốn cho cha chủ động đầu hàng?
“Nô tài tham kiến nương nương.” Công công ở trước cửa ngự thư phòng hành lễ.
“Ta muốn gặp Vương.” Vân Yên nói.
“Nương nương, chờ nô tài đi thông báo.” Công công nói
Rất nhanh công công bước đi ra, lấy tay làm một động tác thỉnh.  “Nương nương mời vào.”
Vân Yên nhẹ nhàng đi thẳng vào, nhưng không nghĩ đến Lệ Phi đã ở nơi này, hiện tại còn đang ngồi ở trong lòng ngực hắn, nhìn thấy nàng tiến vào, trong ánh mắt rõ ràng có mang một tia khiêu khích.
“Yên muội muội đến rồi.”
“Thần thiếp tham kiến Vương, Lệ Phi nương nương.” Vân Yên nhẹ nhàng thi lễ, không để ý tới khiêu khích và dáng vẻ châm chọc của nàng ta. Cũng cùng một hoàn cảnh, chẳng qua hôm nay các nàng trao đổi vị trí một chút, nhưng dường như chính mình và nàng ta lại không giống nhau, không có ghen tị, thứ có nhiều nhất chính là thê lương, vòng tay ôm ấp của hắn thật ấm áp, nhưng sự ấm áp ấy lại cấp cho quá nhiều nữ nhân.
“Có việc gì sao?” Long Hạo Thiên ôm thắt lưng Lệ Phi, nhìn nàng hỏi.
“Có việc.” Vân Yên đứng dậy nhìn hắn.
“Nói.”
Vân Yên liếc mắt nhìn Lệ Phi một cái. “Nô tỳ có việc muốn nói riêng với Vương, Nếu hiện tại Vương không rảnh, vậy nô tỳ sẽ chờ, bây giờ nô tỳ xin cáo lui trước.” Nói xong nàng đã nghĩ lui ra ngoài.
Nhưng Long Hạo Thiên gọi nàng lại từ phía sau, buông tay khỏi Lệ Phi, phân phó: “Ngươi đi xuống trước.”
“Dạ.” Vẻ mặt Lệ Phi tức giận bất bình, nhưng không thể không lui xuống, lúc đi ngang qua nàng, hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái. Ánh mắt kia sắc bén như muốn giết người, hận không thể băm nàng thành trăm mảnh.
Vân Yên biết nàng ta hiểu lầm, Nàng ta nghĩ rằng nàng muốn đến phá hư. Nàng thật sự là vô tình. Nhưng hiện tại nàng không muốn giải thích, cũng không nghĩ sẽ giải thích.
Chương 147 -- Ngây thơ
“Ghen tị sao?” Long Hạo Thiên đi đến trước mặt nàng, khóe môi mang theo ý cười nồng đậm.
“Dạ, thần thiếp ghen tị, nên cố ý đến quấy rầy chuyện tốt của Vương.” Vân Yên nói tiếp theo câu nói của hắn, thật không biết hắn từ nơi nào nhìn ra chính mình là ghen tị. Tuy rằng lòng của nàng cũng có chút mất tự nhiên nhưng tuyệt đối không phải là ghen.
“Quấy rầy cũng không sao, không phải ngươi đã đến tận đây sao?” Long Hạo Thiên ngả ngớn nhìn nàng, lấy tay nâng cằm của nàng lên.
“Thần thiếp là có chuyện mới đến tìm Vương.” Vân Yên hơi né tránh hắn một chút, từ lúc nào thì hắn càng ngày càng trở nên lỗ mảng? Cùng với dáng vẻ lãnh khốc vô tình trước kia thật sự rất khác biệt, giống như hai người khác nhau.
“Nói đi.” Sắc mặt Long Hạo Thiên nháy mắt trở lại bình thường, đã biết nàng sẽ không vô duyên vô cớ tới nơi này, không cần nghĩ cũng biết là vì ai.
Vân Yên hít một hơi thật sâu, mới ngẩng đầu nhìn hắn: “Thần thiếp muốn xin Vương thả cho cha ta và mọi người ra khỏi thành.” Nàng tuyệt đối tin tưởng hắn biết cha và mọi người còn ở trong thành.
“Thả bọn họ ra khỏi thành? Ngươi khẳng định chứ? Không hối hận?” Sắc mặt Long Hạo Thiên thật sự nghiêm túc nhìn nàng.
Hắn nói vậy là có ý gì? Vân Yên ngơ ngẩn một chút mới nói: “Ta đương nhiên khẳng định.” Nàng chỉ hy vọng cha cùng ca ca và mọi người trở lại Vân triều, tại sao lại hối hận?
“Ngây thơ.” Long Hạo Thiên không cười nhìn nàng “Ngươi cho là ông ấy trở lại Vân triều sẽ sống yên ổn sao?’
“Vương không muốn thả cứ việc nói thẳng, cần gì phải kiếm cớ? Vương không phải đang sợ cha thần thiếp sau khi trở về sẽ trở thành một đối thủ mạnh sao?” Vân Yên hỏi lại, cố ý muốn chọc giận hắn.
“Nếu bổn Vương sợ, bổn Vương đã sớm giết ông ấy, cần gì lưu giữ ông ấy cho tới hôm nay?” Long Hạo Thiên nói
“Đó là bởi vì Vương muốn cha thần thiếp đầu hàng, chỉ là do cha thần thiếp kiên quyết không chịu đầu hàng mà thôi.” Vân Yên nói, chỉ có thể nói hắn đã tính sai một nước cờ, không nghĩ tới cha thà chết chứ không chịu khuất phục.
“Vốn tưởng rằng ngươi rất thông minh, thì ra ngươi cũng là một người ngu dốt như thế.”  Long Hạo Thiên châm chọc nhìn nàng.
“Thật ra Vương muốn nói gì? Thần thiếp ngu dốt như thế nào?” Vân Yên có chút giận dữ nhìn hắn, hắn không phải là không chịu thả sao?
“Ngươi còn không ngu dốt sao? Mọi người đều nghĩ là cha ngươi đã chết. Mấy tháng sau cha ngươi lại đột nhiên trở Vân Triều. Ngươi nói thử xem, người Vân Triều nghĩ như thế nào? Hoàng đế Vân Triều nghĩ như thế nào?” Long Hạo Thiên hỏi liên tục mấy câu?
“Còn có thể nghĩ như thế nào? Đương nhiên là vui mừng, cầu còn không được, cha ta rốt cục có thể thoát khỏi sự khống chế của Vương.” Vân Yên bình thản trả lời, mà cha lại là trụ cột của Vân triều, Hoàng Thượng tại sao lại không vui chứ?
“Thoát khỏi khống chế của bổn Vương? Ai sẽ tin? Không chừng sẽ có rất nhiều người hoài nghi cha ngươi đã sớm đầu nhập vào bổn Vương.” Long Hạo Thiên hừ lạnh.
“Không thể nào? Cha ta là được ca ca cứu ra, Vân La công chúa cũng có thể chứng minh.”
“Cứu? Ngươi nghĩ bổn Vương là ai mà lại có thể dễ dàng để cha ngươi được cứu đi?” Long Hạo Thiên nhìn nàng, nàng thật đúng là ngây thơ.
Chỉ là mọi chuyện vốn dĩ chính là như vậy, Vân Yên không tin người khác lại hoài nghi cha.
“Rất nhiều chuyện không cần sự thật. Từ đầu đến cuối cha ngươi đều không chịu quy thuận bổn Vương, bổn Vương có thể thả ông ta đi, nhưng sau khi ông ta trở về, đối diện với sự hoài nghi của mọi người, sẽ ngày càng thêm dày vò. Chỉ sợ Hoàng Thượng cũng không tin.” Hắn tuyệt đối không phải đe dọa, bản tính của con người vốn chính là nghi ngờ vô căn cứ.
Chính là như vậy sao? Vân Yên không dám khẳng định, sau đó lập tức bình thường trở lại “Vương không cần làm cho thần thiếp sợ, cho dù ta không hiểu, nhưng mấy vấn đề này cha ta nhất định đã nghĩ tới, nếu thật sự giống như lời của Vương, cha ta đương nhiên có biện pháp ứng phó, chỉ cần Vương chịu thả ông ấy đi.”
Chương 148 -- Đê tiện
“Vô tri! Chẳng lẽ ngươi còn không hiểu cha của mình sao? Ông ta luôn là một người trung thành tràn đầy nhiệt huyết, chỉ cần bản thân không thẹn với lòng là được. Nhưng ông ta cũng biết lòng người khó dò. Và người Vân Triều sao lại không có lòng nghi ngờ, và đổ hết trách nhiệm lên đầu ông? Đến lúc đó chỉ sợ cha ngươi trở về đối diện ông ta sẽ là vô tận thê lương cùng bất đắc dĩ.” Long Hạo Thiên hừ lạnh, nàng vẫn là không biết lòng người hiểm ác, nhất là sự hắc ám của triều đình.
“Ta không tin, Hoàng Thượng không phải là người như vậy.” Vân Yên mạnh miệng nói, nhưng trong lòng cũng đã bắt đầu bồn chồn. Nàng rất hiểu biết phụ thân, tính tình ngay thẳng chỉ biết bảo vệ quốc gia, trước kia là bởi vì Hoàng Thượng tín nhiệm, nên ở triều đình cũng làm phật lòng không ít người. Cũng bởi vì Vân Triều không thể thiếu ông, nhưng hiện tại không giống với trước kia, cha bị bắt giữ cho nên sau khi trở về nhất định sẽ bị xa lánh. Hoàng Thượng có lẽ sẽ không tin, nhưng con người vốn là như vậy, một người nói thì không tin, hai người cũng có thể không tin, nhưng nhiều người sẽ làm cho Hoàng Thượng hoang mang, chỉ sợ đến lúc đó tình cảnh của cha rất khó xử.
“Hoàng thượng của Vân Triều là dạng người như thế nào, hẳn là ngươi rõ hơn so với bổn vương.” Long Hạo Thiên nói
Vân Yên nhìn hắn, trong mắt mang theo hoài nghi “Ngươi nói như vậy không phải là không muốn thả cha ta sao?” Tuy rằng hắn nói hợp tình hợp lý nhưng nàng không muốn thừa nhận.
“Nếu là không muốn thả, bổn vương sẽ cho ngươi hai chữ ‘không thả’ cần gì phải nói nhiều chuyện vô nghĩa với ngươi như vậy?” Long Hạo Thiên vung tay nói: “Lòng tốt không được báo đáp.” Tuy rằng hắn thật sự không muốn thả.
“Vậy ý ngươi là, ngươi muốn thả người?” Ánh mắt của Vân Yên vui vẻ, mặc kệ thế nào, hắn chịu thả người là tốt rồi.
“Thả.” Long Hạo Thiên dứt khoác nói một chữ.
“Thật sự?” Trên mặt Vân Yên không che dấu được vẻ vui sướng. Thật đúng là không thể tin được hắn lại có thể sảng khoái đáp ứng nàng như thế.
“Nhưng mà…” Long Hạo Thiên tạm dừng một chút
“Nhưng mà cái gì?” Vân Yên đã biết là hắn sẽ không nói chuyện tốt như vậy.
“Bổn vương chỉ cho ông tự do ở Long Thành, chứ không thả ông ta về.” Long Hạo Thiên nói, hắn cũng mới vừa nghĩ đến, có lẽ chính mình hẳn là nên dùng một loại phương pháp khác làm cho Vân Hổ đầu hàng, tuy rằng làm như vậy có chút đê tiện.
“Ngươi có ý tứ gì?” Vân Yên cảnh giác nhìn hắn.
“Ngươi nói xem bổn Vương có ý tư gì?” Long Hạo Thiên nhướng mày nhìn nàng. “Có muốn bổn Vương mang ngươi đi gặp ông ta hay không?”
“Ngươi biết cha ta ở nơi nào?” Lúc này Vân Yên mới biết năng lực của hắn vững mạnh hơn nhiều, so với tưởng tượng của mình.
“Nếu chuyện này cũng không biết, ngươi cho là bổn Vương làm sao có thể bách chiến bách thắng. Đừng quên đây chính là lãnh địa của bổn Vương. Bổn Vương rõ như lòng bàn tay.” Long Hạo Thiên nói
“Vậy vì sao ngươi không bắt cha ta và mọi người?” Vân Yên theo dõi hắn, hắn đang có âm mưu gì?
“Vì cho ngươi cầu xin bổn Vương, ha ha.” Long Hạo Thiên cười lớn, cố ý đùa nàng
Vân Yên buồn bực nhìn hắn, hơn nữa ngày mới phun ra hai chữ: “Đê tiện.” Tuy rằng nàng hiểu rõ nhất định không phải nguyên nhân này.
“Ngươi nói cái gì?” Long Hạo Thiên đột nhiên áp sát vào trước mặt nàng.
Vân Yên hoảng sợ vội vàng sửa lời nói: “Thần thiếp là nói cám ơn Vương.” Mặc kệ thế nào, hắn có thể cho cha tự do là tốt rồi, về phần rời đi thì sau này suy nghĩ biện pháp.
Long Hạo Thiên hôn nhanh lên cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của nàng một cái trêu đùa.
“Ngươi…” Vân Yên lấy tay che miệng vội chuyển sang chuyện khác: “Mang ta đi gặp cha ta.”
Chương 149 -- Xuất cung
Long Hạo Thiên không mang theo một thị vệ nào, chỉ thay đổi thường phục ra cung cùng nàng.
Vân Yên trộm nhìn người bên cạnh, hắn tự tin như vậy đi gặp ca ca và mọi người. Nhưng mà như vậy cũng tốt, nếu cần thiết bắt hắn làm con tin, ha hả chủ ý này không tồi, trong lòng nàng đắc ý nghĩ.
“Yên tâm bọn họ không làm gì được bổn Vương đâu. Nếu chút tự tin ấy mà cũng không có, bổn Vương làm sao dám một mình mang ngươi đi ra ngoài?” Long Hạo Thiên nhìn ra tâm tư của nàng, thấp giọng nói bên tai của nàng.
“Vương tự tin như vậy, Vương không sợ vạn nhất (chẳng may) sao?” Tim của Vân Yên đập dồn dập, người này rõ ràng biết chính mình suy nghĩ cái gì.
“Đương nhiên sợ, nhưng mà nếu gặp chuyện không may, bổn Vương đã nghĩ ra một cách rất tốt. Ngươi không phải là con tin tốt nhất sao?” Ánh mắt Long Hạo Thiên nhìn chằm chằm vào nàng.
“Âm hiểm.” Vân Yên trừng mắt liếc hắn một cái, không thèm để ý tới hắn, nhanh chân bước về phía trước. Nhưng nàng biết, thị vệ của hắn nhất định đi theo, ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó.
Long Hạo Thiên nhanh chân bước vội theo nàng, đột nhiên cảm thấy muốn trêu đùa nàng, nhìn thấy bộ dạng tức giận của nàng là chuyện hắn vô cùng khoái trá.
Vân Yên nhìn thấy gian nhà nhỏ rách mướp trước mắt, nhìn chung quanh là những tên ăn mày ngủ đầy đất, bẩn, loạn không chịu nổi. Tâm đau xót, cha nàng đang ở nơi này sao?
Có tên ăn mày phát hiện chỗ bọn họ đang đứng, nhìn thấy bọn họ quần áo hoa lệ, khí độ bất phàm, vừa thấy đã biết bọn họ không phải là người bình thường.
“Công tử, tiểu thư, chúng tôi thật đáng thương, cho chúng tôi chút cơm ăn đi.”
Vân Yên chưa từng thấy quá nhiều tên ăn mày như vậy. Nhìn thấy bọn họ đang bò đến gần, theo bản năng dựa vào bên người Long Hạo Thiên, gắt gao giữ chặt vạt áo hắn, nàng cũng không có mang theo bạc.
Nhìn thấy nàng tìm kiếm sự bảo hộ từ mình, Long Hạo Thiên đem nàng ôm vào trước ngực, từ bên hông lấy ra một túi tiền, tùy tiện ném ra ngoài.
“Loảng xoảng.” Tiền đồng vương vãi đầy trên đất.
“Của ta, của ta, của ta,” Bọn ăn mày lập tức ào đến nhặt tiền.
Vân Yên nhìn hắn, thì ra hắn đã sớm chuẩn bị tốt.
Những người đang trốn ở bên trong, nghe được động tĩnh không bình thường bên ngoài. Một người ăn mặc giống như ăn mày lén ra bên ngoài nhìn. Hắn lập tức nhận ra là công chúa Vân Triều, lập tức bỏ chạy vào bên trong bẩm báo. Ở cuối phòng,Vân Hổ, Vân Dương, Vân La, cùng các tướng sĩ Vân triều ngồi ở chỗ kia đều đã hết đường xoay xở, mấy ngày nay đã nghĩ hết tất cả biện pháp nhưng không thể rời khỏi.
“Cha, như thế này thì không được. Đêm nay chúng ta liền xông ra, chứ không thể đợi mãi ở chỗ này được.” Vân Dương mất kiên nhẫn.
“Không được.” Vân Hổ lập tức liền cự tuyệt, răn dạy: “Tại sao con lại có thể thiếu kiên nhẫn như vậy? Biết rõ Long Vương đã sớm có chuẩn bị, chúng ta sao có thể xông ra ngoài. Chẳng phải tự chui đầu vào lưới ư?”
“Này cũng không được, kia cũng không được, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Vân Dương có chút nóng nảy.
“Chờ, chỉ có thể chờ.” Vân Hổ nói.
“Tướng quân, nhưng chúng ta cứ chờ đợi mãi như thế cũng không phải là biện pháp.” Tướng sĩ cũng lên tiếng, mỗi ngày bọn họ đều giả dạng thành ăn mày xin tiền, sau đó cho bọn ăn mày bên ngoài một nửa, bọn họ đã có chút phiền chán.
“Nhưng hiện tại ngoại trừ chờ, chúng ta không còn biện pháp nào khác.” Vân Hổ nói. “Bây giờ chúng ta không sao, nhưng không thể để công chúa ở nơi này, ngày mai các ngươi tìm hai người hộ tống công chúa trở về. Mục tiêu của bọn họ là chúng ta, nên họ sẽ không làm khó công chúa.”
“Không, Vân bá bá, ta không đi, ta muốn ở lại cùng các người.” Vân La lập tức nói, nàng không muốn rời khỏi Vân ca ca.
“Tướng quân, thiếu tướng quân, công chúa đang ở bên ngoài.” Một người vội vàng trở về bẩm báo.
Bạo vương liệt phi Bạo vương liệt phi - Ngạn Thiến Bạo vương liệt phi