Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngạn Thiến
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 49 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1080 / 4
Cập nhật: 2017-11-15 01:35:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 128 - 129 - 130
hương 128 -- Phụ tử gặp lại
“Cha, cha đừng vội, để con từ từ nói cho cha nghe.” Vân Yên dìu ông đi đến trong phòng ngồi xuống, đánh giá chung quanh một chút, phòng này tuy rằng rất đơn giản nhưng tuyệt đối không phải là nơi giam giữ phạm nhân, xem ra cha không có gì ủy khuất, như vậy cũng tốt.
“Yên nhi, sao con lại giả mạo công chúa gả cho Long Hạo Thiên?” Trong lòng Vân Hổ có một đống nghi vấn cần nàng giải đáp.
Vân Yên ngơ ngác một chút. Làm sao cha lại biết? Chẳng lẽ là Long Hạo Thiên đã nói cái gì sao? Mặc kệ, trong lòng nàng cũng có một bụng nghi vấn. “Cha, chuyện của con để sau hãy nói, cha mau nói cho con biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với cha, lúc trước ở trên chiến trường truyền đến tin tức là cha đã hy sinh, chẳng lẽ là hắn cố ý tung tin đem cha bắt nhốt ở đây sao.”
“Yên nhi, đừng nóng vội, để cha chậm rãi kể cho con nghe.” Vân Hổ biết trong lòng nàng nghi hoặc, lúc này mới kể cho nàng nghe tình hình xảy ra lúc đó.
Mấy tháng trước trên chiến trường..
“Muốn chết phải không? Ta đây sẽ thành toàn cho ngươi.” Ánh mắt U Linh Vương căng thẳng phẫn nộ theo dõi ông, kiếm trong tay đột nhiên rút về lại đâm tới.
Tướng quân và binh lính đều hô to lên.
Vân Hổ quên cả kiếm trong tay, ông biết có phản kháng cũng không thể thay đổi được gì, chỉ cảm thấy đáng thương, ông chinh chiến cả đời, trước khi chết lại thảm bại thế này, nhưng mà có thể chết ở trên chiến trường cũng coi như cho ông một chút an ủi. Ông đứng thẳng nghênh đón mũi kiếm nhọn đang đâm tới.
Cảm thấy ngực đau đớn, kiếm cũng đã đâm đi vào thân thể ông, từ đó về sau bên tai đều là tiếng la hét ầm ĩ. “Tướng quân.” Mắt thấy tướng quân té xuống, khí thế của binh lính trong nháy mắt tan rã, Vân triều đã thất bại.
“Mang thi thể của hắn đi.” Long Hạo Thiên phân phó binh lính.
“Dạ, Vương.” Binh lính đáp lời.
“Chuyện xảy ra sau đó cha cũng không biết gì nữa. Sau khi cha tỉnh lại, cha cũng đã ở trong này. Hắn trị thương cho cha, hi vọng cha có thể đi theo hắn, nhưng dù cận kề cái chết cha cũng không theo, hắn luôn giam lỏng cha, nhưng hắn không có bạc đãi cha, còn tiếp đãi toàn những món ăn ngon.” Vân Hổ nói.
Thì ra đây là mục đích của hắn, muốn cha quy thuận hắn. Vân Yên giờ mới hiểu được, đây nhất định là Long Hạo Thiên cố ý hạ thủ lưu tình, để tất cả mọi người thấy cha đã chết, hắn trộm đem cha mang trở về.
“Những chuyện đã trải qua này không quan trọng, còn con thì sao? Tại sao con lại trở thành công chúa và gả đến đây?” Vân Hổ hỏi, không biết nàng có chịu khổ hay không. “Sau khi Vân triều thất bại, trong quân doanh truyền đến tin tức cha đã chết, ca ca bị trọng thương. Vân triều bị đánh bại. Long Vương muốn Vân La hòa thân. Muội ấy khóc lóc, tới tìm con, lúc đó con mới biết, tình cảm của muội ấy cùng ca ca đã tiến triển nhiều lắm. Trước khi ca ca xuất chinh, đã đem ngọc bội mà nương lưu lại cho chúng con đưa uội ấy, muội ấy nói thề sống chết đợi ca ca, không chịu xuất giá, mà hoàng thượng lại rất khó xử, nghe tin tức tử vong của cha, Yên Nhi cực kỳ bi phẫn, Yên nhi đã không có cha, hiện tại duy nhất chỉ còn có ca ca, nên con quyết định thay Vân La xuất giá.” Vân Yên đem sự tình kể lại một lần cho cha.
“Yên nhi, vậy con có chịu ủy khuất gì hay không? Hắn có làm khó con hay không?” Đây mới là điều Vân Hổ quan tâm nhất.
“Cha, hắn không có làm khó nữ nhi, thật ra hắn luôn luôn chinh chiến bên ngoài, rất ít ở hoàng cung, khi trở về cũng sẽ sủng ái nữ nhân mà hắn thích. Thân thể nữ nhi nhu nhược, cũng không phải đặc biệt xinh đẹp, làm sao có thể hấp dẫn hắn. Cho nên cuộc sống trôi qua có thể xem như bình yên.” Vì để cho cha yên tâm nên Vân Yên thật bình thản nói qua một lần.
“Đúng là như thế thôi sao?” Vân Hổ nhìn nàng, không biết nên tin tưởng lời của nàng hay không, chẳng lẽ ngày hôm qua là hắn cố ý nói như thế.
“Cha, dù thế nào đi nữa, cha còn sống là tốt rồi.” Nhìn thấy cha hoàn hảo vô khuyết đứng ở trước mặt của mình. Nàng thật sự có cảm giác hưng phấn nói không nên lời.
“Đúng rồi, Yên nhi, tại sao con lại ở chỗ này? Là ai mang con tới?” Lúc này Vân Hổ mới nhớ tới. Nếu như là Long Hạo Thiên, thì đám thị vệ bên ngoài cũng không bị hôn mê, chẳng lẽ là Vân Dương, nếu vậy thì tại sao nó lại không có mặt ở đây.
“Cha, là Hắc Ưng.” Vân Yên không có giấu diếm ông.
“Hắc Ưng.” Vân Hổ nhìn nàng. Chẳng lẽ hắn chính là cường đạo Hắc Ưng của Phi Ưng sơn danh chấn giang hồ.
“Dạ, biết cha còn sống, muốn gặp mặt cha một lần, cho nên thông qua người khác, dùng tiền mua chuộc hắn giúp con.” Vân Yên nói, bởi vì sự việc của Hắc Ưng rất phức tạp. Nàng giải thích không rõ lại sợ cha hoài nghi, cho nên tìm một lý do rõ ràng mà nói.
Vân Hổ không hề hoài nghi, cường đạo vốn là lấy tiền của người, thay người giải trừ tai họa. Huống chi có thể làm loại giao dịch cần tiền không cần mạng này, cũng chỉ sợ có hắn mới dám làm. Lúc này mới hỏi tiếp: “Yên nhi, con có gặp ca ca của con không? Cha hi vọng sau khi con ra ngoài, nói cho nó biết, bảo nó trở về.”
“Cha, con đã gặp ca ca, nhưng ca ca không thấy được cha nhất định sẽ không trở về. Ca ca vì báo thù cho cha mà mang người đi ám sát Long Hạo Thiên. Lần này biết cha còn sống, đã mạo hiểm xâm nhập hoàng cung, đi gặp con, nói rằng nhất định phải cứu cha ra ngoài.” Vân Yên nói. Ca ca rất cố chấp, nhất định sẽ không nghe lời của mình. Cuối cùng bây giờ nàng cũng hiểu được vì sao Long Hạo Thiên năm lần bảy lượt buông tha ca ca, thì ra là bởi vì cha, hắn muốn cha quy thuận hắn, làm sao lại có thể sát hại ca ca.
“Không được, nhất định phải bảo nó trở về, nói với nó đây là mệnh lệnh của cha, cũng bảo nó cứ xem như cha đã chết rồi.” Vân Hổ tức giận, tại sao đứa con này lại không hiểu biết như thế, cũng không biết tự lượng sức mình, hơn nữa tự bản thân nó lại đưa mình tới cửa, làm cho Long Hạo Thiên có cơ hội dùng nó uy hiếp mình.
“Cha, cha đừng trách ca ca, biết cha bị giam lỏng ở đây, làm sao có thể không cứu cha chứ?”  Vân Yên nói, đừng nói là ca ca, nếu là nàng, nàng cũng sẽ trăm phương ngàn kế đi cứu cha.p>
“Yên nhi, đừng náo loạn, các con nghĩ rằng Long Vương thật sự dễ đối phó như vậy sao? Xem như các con có thể cứu cha ra khỏi cái nhà này, nhưng có thể thoát ra khỏi Long triều sao?” Vân Hổ nói, đột nhiên cảm giác được có chỗ nào đó không đúng, nhanh chóng kéo tay nàng nói: “Đi nhanh đi.”
“Cha, cha làm sao vậy?” Vân Yên ngẩn ra.
“Nhanh chóng rời đi nơi này, đừng để bị người khác phát hiện.” Vân Hổ nói, nói thế nào thì ông cũng là tội phạm quan trọng, thủ vệ làm sao lại không chịu nổi một kích như thế. Nếu Long Hạo Thiên biết quan hệ của mình và Yên nhi, lúc đó bản thân mình chết thì thôi, sợ rằng còn phải liên luỵ đến Vân triều.p>
“Cha không có chuyện gì đâu.” Thì ra cha đang lo lắng việc này, nhưng đối với Hắc Ưng nàng thật yên tâm, nếu như có chuyện gì xảy ra, hắn nhất định sẽ thông báo.
“Yên nhi, vẫn là nhanh chóng đi về đi, nhớ kỹ không cần đối đầu, cũng đừng lộ ra sự sắc sảo.” Vân Hổ dặn dò nàng. Ông chỉ hy vọng nàng có thể bình an còn sống, dù sao hoàng cung cũng là một nơi hiểm ác.
“Cha, con đã biết. Nhưng con lại luyến tiếc không muốn rời khỏi cha.” Vân Yên lưu luyến, có thể có một số việc là thân bất do kỷ.
“Yên nhi, cha đã già rồi, mặc kệ sau này phát sinh chuyện gì, nhất định phải tiếp tục sống cho tốt.” Vân Hổ ôm lấy nàng căn dặn, cho dù bản thân có chết, ông cũng hi vọng con gái của mình sống cho thật tốt.
“Cha, tại sao cha lại nói như vậy? Cha nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.” Nghe được cha nói như vậy, Vân Yên đột nhiên có chút sợ hãi, nước mắt đã đong đầy.
“Cha đại nạn không chết tất sẽ không có việc gì, cha còn đang chờ hạnh phúc cuối đời đây.” Vân Hổ ra vẻ thoải mái nói.
Vân Yên đột nhiên nín khóc, mỉm cười: “Vâng, cha nhất định chờ nhé.”
“Đi nhanh đi.” Vân Hổ thúc giục.
“Cha.” Vân Yên tựa đầu vào lồng ngực của ông. “Không cần biết phải dùng biện pháp gì, nhất định chúng con sẽ cứu cha ra.”
“Rầm.” Cánh cửa lập tức bị đá văng ra, Long Hạo Thiên phẫn nộ nhìn hai người bọn họ đang ôm nhau. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Bổn Vương tới không đúng thời điểm rồi, quấy rầy hai vị chàng chàng thiếp thiếp.”
“Là ngươi? Hắc Ưng đâu?” Vân Yên nhìn thấy hắn xuất hiện ở cửa, theo bản năng hỏi.
“Hừ.” Long Hạo Thiên hừ lạnh, cố gắng áp chế lửa giận đang dâng lên trong mắt: “Thế nào? Sau đó ngươi còn muốn hắn sao?” Hắn thật không thể nghĩ ra, sao Hắc Ưng lại có thể giúp đỡ nàng gặp tình nhân.
“Vân Hổ, Bổn Vương có nói qua cho ngươi thời gian là ba ngày, nhưng Bổn Vương đã thay đổi chủ ý, hiện tại sẽ giết ngươi.” Thoáng cái Long Hạo Thiên đã rút kiếm trong tay ra.
“Lão phu đã chờ ngày này từ lâu rồi.” Vân Hổ nhìn hắn, nhẹ nhàng đẩy Vân Yên ngã sang một bên.
“Không, ngươi không thể giết ông ấy.” Vân Yên nhanh chóng chắn ngang trước mặt cha.
“Ngươi có tư cách gì ra lệnh cho Bổn Vương, ngươi cũng muốn chết phải không? Được, Bổn Vương thành toàn cho các ngươi, cho các ngươi chết cùng nhau.”  Long Hạo Thiên chỉ kiếm hướng về phía nàng. Nàng muốn che chở cho tình nhân như vậy sao?
“Long Vương, kiếm của ngươi giết một nữ nhân tay không tấc sắt không sợ người khác giễu cợt sao?” Vân Hổ sợ hắn sẽ thật sự thương tổn nàng nên lên tiếng nói.
“Bổn Vương chưa bao giờ để ý đến những điều đó, Bổn Vương làm việc gì đều tuỳ theo tâm tình của mình, nữ nhân thì sao? Nếu đáng chết thì phải chết.” Giọng điệu Long Hạo Thiên lạnh lùng, sát khí trong mắt đã muốn tụ tập lại. Nhất là nàng, loại nữ nhân có tính lẳng lơ như nàng càng đáng chết hơn. Thanh kiếm trong tay đưa thẳng về phía ấn đường của nàng.
Trong lòng Vân Hổ đang đấu tranh, biết hắn đang ép mình phải lựa chọn, Nhưng ông làm sao có thể vì Yên Nhi mà phản bội quốc gia của mình. Ông làm không được, nhưng mà trơ mắt nhìn Yên Nhi chết, ông cũng làm không được, làm sao bây giờ?
Chương 129 -- Sự thật phơi bày
Vân Yên biết cha đang khó xử, nhưng nàng hiểu rất rõ, tuy rằng hiện tại cha đang khó xử, nhưng cuối cùng nhất định sẽ lựa chọn giữ vững lập trường và tín ngưỡng của mình.
“Chờ một chút, nếu ngươi muốn giết, trước hết hãy giết lão phu đi.” Vân Hổ đi tới trước mặt của hắn, dời thanh kiếm ra khỏi ấn đường (điểm giữa hai đầu chân mày) của nàng. Nhìn nàng với ánh mắt xin lỗi, không thể vì cứu nàng mà phản bội quốc gia của mình.
“Ta hiểu được.” (nguyên tác: 我明白,vì Trung Quốc chỉ dùng 2 đại từ nhân xưng là 我 (tôi) và 你  (bạn)) Vân Yên mỉm cười với ông, vẫn là đi đến phía trước ông. Nàng cũng không thể trơ mắt nhìn cha chết ở trước mặt của mình.
Hành động của bọn họ chọc giận Long Hạo Thiên. “Thế nào? Tranh nhau đi tìm chết sao? Vậy Bổn Vương càng muốn các ngươi thống khổ, giết một người, tha một người.” Cho dù chết, hắn cũng không muốn thành toàn cho bọn họ.
Vân Hổ cùng Vân Yên đồng thời nhìn hắn, hắn muốn làm gì?
Kiếm của Long Hạo Thiên lập tức chỉ hướng ông: “Vân Hổ, thời gian Bổn vương cho ngươi đã đủ rồi, hiện tại Bổn Vương chỉ có thể giết ngươi.” Hắn muốn nhìn thấy nàng thống khổ.
“Đừng mà.” Vân Yên hoảng sợ thét lên, nàng sao có thể để cho hắn giết cha.
“Đừng?” Ánh mắt Long Hạo Thiên giống như hàn băng. “Bổn Vương càng muốn giết hắn.” Vung tay lên quăng nàng ngã sang một bên, kiếm trong tay đâm về phía ông. Vân Yên ngã ở một bên, vừa quay đầu lại, ánh mắt liền trợn to mấy lần, dưới tình thế cấp bách hô: “Mau dừng tay, ngươi không thể giết cha ta.”
“Cha?” Kiếm trong tay Long Hạo Thiên đột nhiên dừng lại, nhưng mũi kiếm vẫn đụng phải trán của ông, máu tươi từ lỗ nhỏ đó chảy xuống.
“Cha, cha có sao không?” Vân Yên lập tức chạy đến, khẩn trương hỏi.
“Yên nhi, cha không có việc gì.” Nếu nàng cũng đã nói ra, vậy ông cũng không cần phải che giấu, Những việc xảy ra sau này hãy để sau này nói đi.
Vân Yên dùng khăn lụa, lau đi vết máu trên đầu, lau hết máu mới thấy chỉ là bị thương ngoài da một chút, lúc này trong lòng mới nhẹ nhõm.
Long Hạo Thiên vẫn nhìn bọn họ, đầu óc đều nghĩ về câu nói kia của nàng, sao lại như thế? Chẳng lẽ nàng không phải công chúa?
“Cha, cha ngồi xuống đi.” Vân Yên giúp đỡ ông ngồi xuống, xoay người đối mặt với Long Hạo Thiên: “Sự việc đã đến nước này, ta cũng không che giấu nữa, ông ấy là cha ta, nếu ngươi muốn giết thì cứ giết cả hai chúng ta.” Nàng thật sự cảm thấy mệt mỏi quá rồi, nếu bản thân đã chết thì sinh tử của Vân triều cũng không liên quan đến nàng.
“Bổn Vương đương nhiên muốn giết các ngươi, nhưng mà, trước khi giết các ngươi, có phải các ngươi nên cho Bổn Vương một lời giải thích. Nếu không, người Bổn Vương muốn giết, chính là dân chúng của Vân triều.” Ánh mắt lạnh như băng của Long Hạo Thiên nhìn chằm chằm nàng.
“Lão phu.” Vân hổ đứng lên, vừa muốn nói, đã bị Vân Yên ngăn lại. “Cha hãy để cho con nói đi.”
“Tốt nhất ngươi nên cho Bổn Vương một lời giải thích hợp lý.” Long Hạo Thiên cố ý lộ ra vẻ mặt lạnh như băng, nhưng không biết vì sao, sau khi biết ông là cha của nàng, sau khi khiếp sợ lại là kinh ngạc, vui vẻ ngoài ý muốn.
“Ngươi muốn hòa than với công chúa và Vân triều chỉ có một công chúa Vân La, nhưng nàng đã có người mà nàng yêu thích, nên không thể gả cho ngươi, nhưng Vân Hướng lại không dám đắc tội với ngươi, cho nên, ta thay nàng xuất giá đến đây.” Vân Yên chỉ vài câu đơn giản, đã giải thích xong.
“Xuất giá thay? Các ngươi không sợ Bổn Vương sẽ truy cứu các ngươi tội khi quân hay sao?” Long Hạo Thiên lạnh lùng nhìn nàng.
“Bởi vì sợ ngươi truy cứu tội khi quân cho nên ta mới xuất giá thay.” Vân Yên nhìn hắn nói.
“Có ý gì?” Long Hạo Thiên bị lời nói của nàng làm cho hồ đồ.
“Vân La công chúa đã không còn thân hoàn bích, nàng gả cho ngươi mới chính là phạm vào tội khi quân, hoàng thượng lo lắng mãi, cuối cùng quyết định để cho ta xuất giá thay, tuy rằng ta không phải công chúa nhưng dù sao ta cũng là con gái của Tướng quân, gả cho Vương cũng không phải là trèo cao.” Vân Yên nói dối mà ánh mắt không hề chớp một cái, tuy rằng sự thật đã được phơi bày rõ ràng, nhưng nàng không hi vọng hắn sẽ tấn công Vân triều, càng sợ hắn bất chợt nổi điên lên, bắt Vân La phải gả đến đây, nếu hắn biết Vân La không còn thân hoàn bích thì nhất định sẽ từ bỏ ý niệm trong đầu. Dù sao chuyện mà nam nhân không thể khoan dung nhất chính là chuyện này. Vân Hổ lại khiếp sợ nhìn nàng. nắm tay siết chặt lại, vẻ mặt tức giận, rồi lại không thể phát tiết, Vân Dương lại có thể dám vô lễ đối với công chúa.
Ánh mắt Long Hạo Thiên híp lại, bắn ra tia sáng thông minh lanh lợi, đột nhiên chuyển sang chuyện khác: “Vậy Vân Dương là ca ca của ngươi?” Những ý nghĩ vu vơ trước kia của hắn, cuối cùng bây giờ đã có câu trả lời.
Hả, Vân Yên sửng sốt một chút, mới gật gật đầu. “Đúng.”
Khóe môi Long Hạo Thiên đột nhiên nhếch lên một nụ cười tươi, thì ra nàng quan tâm hắn ta như vậy chỉ bởi vì hắn ta là ca ca của nàng.
Hắn tươi cười làm cho Vân Yên không khỏi rùng mình một cái, hắn đang suy nghĩ cái gì?
“Hiện tại Long Vương đã biết mọi chuyện, Yên nhi xuất giá thay là bất đắc dĩ. Nếu Long Vương cần truy cứu, vậy xin cứ tự nhiên, dù sống hay chết chúng ta cũng không có nửa câu oán hận. Chỉ hy vọng Long Vương suy nghĩ cho dân chúng của hai nước, không cần đụng một chút lại phát động chiến tranh.” Vân Hổ chắp tay nói.
“Bổn vương lại cần phải suy nghĩ lại đã.” Giọng điệu Long Hạo Thiên vô cùng thoải mái, nhìn nàng nói: “Đi.”
“Đi?” Vân Yên không hiểu nhìn hắn.
“Hồi cung.” Trong mắt Long Hạo Thiên đều mang theo ý cười.
“Hồi cung?” Vân Yên chần chờ một chút, thử hỏi: “Ngươi đã biết là ta xuất giá thay, như vậy ta cũng không thể tiếp tục ở đó, ta muốn ở cùng cha ta.”
“Ngươi đúng là xuất giá thay, nhưng ngươi cũng đừng quên, mặc kệ ngươi là ai, ngươi đều là nữ nhân của Bổn Vương.” Bàn tay Long Hạo Thiên nhẹ nhàng vuốt ve mặt của nàng, tâm tình thật tốt.
“Buông tay.” Mặt Vân Yên đỏ lên, đẩy tay của hắn ra, cha còn ở nơi này mà.
“Yên nhi, hồi cung đi.” Vân Hổ đột nhiên nói, dựa vào cảm giác của nam nhân cho ông biết, hắn dường như có cảm tình với Yên nhi…
“Cha, nhưng mà con muốn ở cùng với cha.” Vân Yên nói, dù thế nào đi nữa hắn cũng đã biết, lúc này nàng không muốn hồi cung, chỉ muốn ở cùng với cha.
“Đừng nói nhảm, mau theo Bổn Vương trở về.” Long Hạo Thiên không muốn nghe nàng dong dài, một phen giữ chặt tay nàng.
“Buông, cha ta thì sao? Ngươi có thưởng tổn ông hay không?” Vân Yên giãy dụa, trong lòng nàng rất là sợ hãi.
“Bổn vương muốn đả thương ông ta, ông ta đã sớm bị thương, không cần chờ tới bây giờ.” Thấy nàng dong dài không ngừng, Long Hạo Thiên dứt khoác ôm lấy nàng.
“Ngươi làm gì? Mau thả ta xuống dưới.” Vân Yên kinh hoảng la lên, cha hãy còn đang nhìn kìa.
Vân Hổ nhìn theo bóng lưng càng ngày càng xa kia, lộ ra một nụ cười bí hiểm, Yên nhi của ông, ông có thể yên tâm rồi.
Chương 130 -- Yêu
“Ngươi thả ta xuống dưới, ta muốn ở cùng cha ta.” Vân Yên lấy tay đánh hắn.
“Không thả.” Long Hạo Thiên lại chỉ trả lời đơn giản cho nàng hai chữ, ôm nàng càng chặt hơn nữa, đi luôn ra cửa. Ngoài cửa, tứ Đại thị vệ của hắn vây quanh Hắc Ưng, đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên chỉ là muốn kiềm chế hắn ở lại, mà không phải thương tổn hắn, bởi vì bọn họ biết, dựa vào bản lãnh của bọn họ, cũng không thể nào thương hại hắn.
“Hắc Ưng.” Vân Yên kêu một tiếng. Cuối cùng nàng đã hiểu, thì ra hắn không có cách nào thoát thân.
“Thuộc hạ tham kiến Vương.” Thấy hắn đi ra, bọn họ mới thu tay lại, hành lễ đứng ở một bên.
Hắc Ưng nhìn hắn một cái, lại nhìn Vân Yên đang ở trong lòng hắn, nhìn thấy nàng không có việc gì, không nói được một lời, liền xoay người rời đi.
“Này.” Vân Yên muốn gọi hắn lại, nhưng bóng dáng của hắn đã nhanh chóng biến mất.
Long Hạo Thiên nhìn nàng chằm chằm, Hắc Ưng ở bên ngoài canh chừng dùm cho nàng, chẳng lẽ hắn đã sớm biết quan hệ của nàng và Vân Hổ? Nghĩ đến chuyện này có thể đúng như vậy, sắc mặt của hắn lại lạnh băng, nàng rõ ràng có thể nói cho Hắc Ưng, mà lại không nói ình biết, hắn lập tức thả nàng xuống.
Vân Yên nhìn thấy sắc mặt của hắn thay đổi, tâm tình bất định, không biết hắn muốn làm gì nữa, dù sao nàng không nên mở miệng nói chuyện vẫn là tốt nhất.
“Cứu tỉnh tất cả các thị vệ bên trong. Canh chừng nghiêm ngặt.” Long Hạo Thiên căn dặn người đứng một bên.
“Dạ.” Thị vệ đi vào.
Long Hạo Thiên xoay người, nhẹ nhàng đi về phía trước,Vân Yên đành phải theo sát phía sau hắn. Cứ thế đi về tới hoàng cung, nàng vốn định trở lại Tử Yên các, lại bị hắn kéo đến ngự thư phòng. Khi đi vào bên trong, hắn lại đối xử với nàng hờ hững, chỉ nhìn chằm chằm vào quyển sách trên tay.
Vân Yên vài lần muốn mở miệng rồi lại nhịn xuống, hắn tâm tình bất định, tốt nhất là không nên trêu chọc hắn, nếu chẳng may chọc giận hắn, hắn lại mang cha ra uy hiếp mình, không biết phải làm sao, đành phải tiếp tục đứng nơi đó.
Tay Long Hạo Thiên vẫn cầm tấu chương, ánh mắt lại đảo về phía nàng, lúc này đã biết rõ Vân Hổ là cha của nàng, Vân Dương là ca ca của nàng, những hiểu lầm của hắn từ trước đến nay, hiện tại chỉ còn lại Hắc Ưng. Hắc Ưng hết lần này đến lần khác giúp nàng, mà nàng lại khẳng định Hắc Ưng và nàng không có bất kỳ quan hệ gì. Chỉ nghĩ đến điều này thôi, trong lòng hắn lại càng bùng phát tức giận.
Một canh giờ trôi qua……….Hai canh giờ trôi qua.
Chân của Vân Yên đã có chút yếu ớt, mỏi nhừ, nhìn thấy hắn vẫn không có ý muốn nói gì, đành phải lặng lẽ đi đến một bên, muốn ngồi xuống, nhưng còn chưa đụng tới chỗ ngồi, chợt nghe hắn lạnh lùng nói: “Không được ngồi xuống, đứng đó.”
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn hắn, hắn vẫn nhìn vào bản tấu chương trong tay, lắc lắc đầu, cuối cùng nàng cũng bùng nổ, đi qua, túm lấy quyển sách trên tay hắn, ném sang một bên. “Thật ra ngươi muốn làm gì? Trừng phạt ta sao? Vậy ngươi sẽ cảm thấy vui vẻ?”
“Trừng phạt ngươi? Ngươi muốn Bổn Vương trừng phạt ngươi như thế nào đây?” Lúc này Long Hạo Thiên mới nhìn chằm chằm nàng, hỏi.
“Chỉ cần ngươi không thương tổn cha ta, tùy ý ngươi muốn trừng phạt ta như thế nào cũng được.” Vân Yên cắn môi nói.
“Thật không?” Long Hạo Thiên nhanh chóng ôm chặt nàng ở trước ngực, đưa tay lên giúp nàng vuốt ve đầu tóc rối bời một chút. “Để Bổn Vương ngẫm lại xem, nên làm như thế nào trừng phạt ngươi.”
Ngón tay của hắn chỉ vừa lướt nhẹ qua mặt mình, Vân Yên nhịn không được run run một chút, thấy lạnh cả người, cái lạnh từ lòng bàn chân dâng lên.p>
“Sợ hãi? Bổn vương không thích ngươi sợ hãi.” Long Hạo Thiên nhìn thấy hoảng sợ trong mắt nàng, ngón tay nhẹ nhàng vươn ra cởi vạt áo của nàng.
“Không cần.” Vân Yên dùng tay nắm lấy vạt áo của mình, nơi này chính là ngự thư phòng nha.
“Nói cần.” Đôi môi mỏng của Long Hạo Thiên khẽ mở, ra lệnh ở bên tai nàng.
Vân Yên lại phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn chất vấn: “Vì sao cứ phải nhằm vào ta? Vì sao phải đối với ta như vậy? Ta cũng không có làm sai cái gì, cho dù là xuất giá thay, ta cũng là bất đắc dĩ chứ không nguyện ý, nói đến cùng ta cũng là người vô tội nhất.”
“Vô tội? Nói, tại sao Hắc Ưng phải giúp ngươi?” Long Hạo Thiên đột nhiên chuyển sang chuyện khác.
“Tại sao phải giúp ta? Ta thật sự cảm thấy rất kỳ quái, tại sao ngươi hận Hắc Ưng như vậy, hắn còn muốn giúp ngươi?” Vân Yên thật sự không biết giữa bọn hắn thật ra có cừu hận gì.
“Hắn giúp ta?” Long Hạo Thiên khó hiểu nhìn nàng.
“Là hắn giúp ngươi, hắn nói trong lòng ngươi hận hắn, không hy vọng ngươi cứ sống như vậy, hắn hi vọng ta dùng tình yêu cảm hoá ngươi, hắn hi vọng ta sẽ yêu ngươi, dùng tình yêu hóa giải hận thù trong lòng ngươi.” Vân Yên nói một hơi, nàng không muốn tự dưng lại phải chịu đựng hiểu lầm.
“Yêu?” Long Hạo Thiên đột nhiên cười ha hả, nhưng nụ cười kia mang theo đau xót vô tận, hắn muốn nàng yêu mình, vậy lúc trước hắn cần gì phải làm ình hận.
Vân Yên thở dài, biết hắn đang bị kích động, nhưng người phải gánh chịu hậu quả cũng là chính mình.
“Ngươi đồng ý với đề nghị của hắn sao? Ngươi hứa với hắn sẽ yêu Bổn Vương?” Long Hạo Thiên túm lấy nàng hỏi, hắn đột nhiên rất muốn biết thái độ của nàng.
“Không có.” Vân Yên lắc đầu. “Ta sẽ không đồng ý, càng sẽ không yêu ngươi.”
“Tại sao? Bổn Vương không đáng để ngươi yêu sao?” Nháy mắt trên mặt Long Hạo Thiên lại dâng lên tức giận.
“Là bởi vì không thể yêu, đừng quên khi đó ta cho rằng cha ta đã chết, ngươi có thể là kẻ thù giết cha của ta, cho dù ta không thể báo thù, nhưng ta cũng không cho phép mình yêu ngươi.” Vân Yên nhìn hắn nói.
Nghe được lời giải thích của nàng, sắc mặt của Long Hạo Thiên thoáng rạng rỡ một chút. “Vậy bây giờ thì sao? Bây giờ có phải là có thể yêu Bổn Vương hay không?”
“Hả.” Vân Yên lặng đi một chút, cha còn sống nàng sẽ yêu hắn sao? Nghĩ đến vấn đề này, lòng của nàng đột nhiên bỗng xúc động.
“Yêu hay không yêu?” Long Hạo Thiên quả thật rất muốn biết đáp án của nàng.
“Không biết.” Vân Yên lắc đầu, thích một người hẳn là thân bất do kỷ, nàng cũng không biết mình có thể yêu hắn hay không, tuy rằng hắn luôn luôn tra tấn mình, nhưng yêu một người là không có lý do. Đột nhiên giật mình tỉnh lại, nàng làm sao vậy? Nếu là lúc trước nàng nhất định sẽ trực tiếp nói không yêu, nhưng bây giờ nàng lại nói không biết, khi hai chữ này thốt ra khỏi miệng, nàng biết lòng mình đang lay động......
Bạo vương liệt phi Bạo vương liệt phi - Ngạn Thiến Bạo vương liệt phi