As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngạn Thiến
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 49 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1080 / 4
Cập nhật: 2017-11-15 01:35:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 119 - 120
hương 119 -- Đọ sức
Vân Yên ngồi nhìn Tiểu Thanh và Tử Liên bận rộn dọn dẹp lại giường ình, cười nói: “Không vội, ở đây có điểm tâm, ngồi xuống cùng ăn một chút đi.”
“Nương nương, vậy sao được, nô tỳ không dám.” Tử Liên vội vàng nói.
“Ăn đi, xem như ta thưởng cho các ngươi.” Vân Yên cười: “Trước kia, nơi này của chúng ta cái gì cũng không có, muốn ăn cũng vậy, bây giờ có rồi thì không được lãng phí.”
“Công chúa... không... nương nương, người nhất định đã chịu rất nhiều khổ cực có phải không?” Tiểu Thanh nghe nàng nói trước kia cái gì cũng không có, tim rất chua xót, đau lòng thay cho nàng.
“Vẫn tốt, ngươi cũng biết là ta chỉ có thể ăn thanh đạm mà.” Vân Yên an ủi nàng.
“Nương nương...” Nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt Tiểu Thanh, nhớ tới trước kia, lúc tiểu thư còn ở phủ tướng quân vui vẻ, hạnh phúc biết bao, được tất cả mọi người cưng chiều, chưa bao giờ phải chịu ủy khuất như vậy.
“Tiểu Thanh, Tử Liên, đừng thất thần nữa, mau ăn đi.” Vân Yên biết các nàng đang suy nghĩ gì, vội vàng thay đổi chủ đề.
“Vậy nô tỳ tạ ơn nương nương.” Tử Liên không tiếp tục kiên trì nữa mà cầm lấy điểm tâm cho vào trong miệng. Tiểu Thanh cũng nghẹn ngào cầm điểm tâm lên.
Các nàng mới ăn được một nửa chợt nghe thấy tiếng hô ở ngoài cửa: “Vương giá đáo.”
“Khụ... khụ... khụ... khụ.” Các nàng lập tức bị nghẹn, còn chưa kịp nuốt xuống, cửa đã bị đẩy ra, bóng dáng của Long Hạo Thiên đã đến cửa.
“Nô tỳ tham kiến Vương.” Tiếng nói vừa dứt, điểm tâm bị nghẹn liền phun ra, lại càng lúng túng không biết làm thế nào cho phải.
Nhìn thấy điểm tâm còn chưa kịp nuốt, rồi nhìn các nàng, sắc mặt hắn liền trở nên rất khó coi, các nàng lại dám không biết cấp bậc lễ nghĩa như vậy. “Thần thiếp tham kiến Vương.” Vân Yên mỉm cười hành lễ, rồi sau đó nháy mắt bảo các nàng lui xuống.
Lúc này, Tiểu Thanh và Tử Liên mới lặng lẽ lui ra ngoài.
“Sao ngươi lại dung túng cho bọn họ như vậy?” Long Hạo Thiên nhìn nàng chất vấn.
“Vương sai rồi, không phải thần thiếp dung túng bọn họ mà là thưởng công cho bọn họ. Bọn họ đi theo thần thiếp lúc nào cũng phải chịu khổ, hiếm khi có được ân điển của Vương nên đương nhiên cũng muốn cùng chia sẻ với bọn họ.”
Nghe ra ý ám chỉ và trào phúng trong lời nói của nàng, Long Hạo Thiên không muốn để ý, chỉ nằm xuống giường, nói: “Bổn Vương mệt rồi, ngươi cũng đi ngủ sớm một chút, đừng quên trận đọ sức ở thao trường vào ngày mai.”
“Ngày mai?” Vân Yên hơi sững sờ, cởi áo ngoài rồi đi đến bên giường, nàng thật chờ mong trận đọ sức ngày mai.
“Thân thể của ngươi khá hơn chút nào chưa?” Long Hạo Thiên xoay người hỏi.
“Dạ, cũng khá hơn rồi.” Vân Yên gật đầu, hắn là đang quan tâm nàng sao?
“Vậy là tốt rồi. Ngủ đi, ngày mai đi cùng Bổn Vương.” Long Hạo Thiên nhắm mắt lại. Sở dĩ tới đây là bởi vì chỉ có nơi này của nàng là an tĩnh nhất, chỉ có nàng sẽ không cố ý đòi hỏi hắn, cũng sẽ không sợ hãi hắn.
Ngày hôm sau.
Vân Yên và hắn cùng nhau đến thao trường, liền nhìn thấy binh lính đã đứng thành hai đội tả hữu (trái phải), bên cạnh là các đại thần cùng những người khác trong hoàng cung. Nàng nhìn Long Hạo Thiên đang đứng bên cạnh, hắn cho gọi tất cả mọi người tới, chẳng lẽ hắn không sợ, nếu thua sẽ mất hết thể diện sao?
“Thần tham kiến Vương, tham kiến nương nương.”
“Thuộc hạ tham kiến Vương, tham kiến nương nương.”
“Đứng lên hết đi.” Long Hạo Thiên phân phó.
“Tạ ơn Vương.” Tất cả mọi người liền đứng dậy.
Lúc này Long Hạo Thiên cùng Vân Yên mới đi về phía đội ngũ hai bên.
“Bây giờ bắt đầu, nhớ kỹ phải dùng hết sức.”. Hắn nhìn nàng, nói.
“Vương yên tâm, thần thiếp nhất định làm hết sức.” Nàng sẽ không thủ hạ lưu tình đâu.
Trống trận vang lên, hai quân giao chiến tựa như đang ở trên chiến trường thật sự.p>
“Trường xà trận.” Vân Yên ra lệnh cho tướng quân của mình, tin tưởng những binh sĩ này đều biết những trận pháp đó.
“Dạ.” Hắn lập tức đáp, Vương đã bảo hắn phải phục tùng mệnh lệnh của nương nương vô điều kiện, lập tức chỉ huy nhóm của hắn.
“Trường xà trận?” Long Hạo Thiên lập tức phân phó: “Trùy hình trận.”
“Dạ, Vương.” Tướng quân của hắn cũng lập tức điều binh.
Binh lính của trùy hình trận chủ yếu là tiến công hung mãnh sắc bén nhằm đánh vỡ xà hình trận của nàng.
“Biến thành viên hình trận pháp*.” Vân Yên lại ra lệnh. (* trận pháp hình tròn)
“Dạ.” Tướng quân lập tức chỉ huy.
“Nhạn hành trận pháp*.” Long Hạo Thiên phân phó.(* trận pháp hình nhạn
)
Hai canh giờ sau.
Những người ở phía dưới đã hoàn toàn bị trận pháp biến hóa khôn lường này làm cho ngây dại. Hiện tại chỉ biết trận pháp của nương nương đang vây khốn binh lính của Vương. Binh lính của Vương tuy rằng phá vây không ra nhưng cũng không đến nỗi thất bại, bây giờ phải nói rằng hai bên đang giằng co khó phân thắng bại.
Long Hạo Thiên suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể phá giải được trận pháp của nàng. Trận pháp của nàng tuy rất đơn giản nhưng không ngờ nàng lại vận dụng thuần thục như vậy.
Vân Yên cũng thầm giật mình bội phục hắn, nhìn hắn, khóe môi nở một nụ cười, liền lập tức phân phó: “Biến thành Xà hành trận cùng Viên hình trận.”
“Cái gì?” Long Hạo Thiên nhìn nàng “Một trận chiến có thể áp dụng hai loại trận pháp sao?”
“Có người quy định không được sao?” Vân Yên hỏi lại hắn, sắc mặt có chút đắc ý, tuy đây chỉ là ý nghĩ của nàng, vẫn chưa thực hành ở trên chiến trường nhưng nàng tin tưởng nhất định có thể.
Ánh mắt của Long Hạo Thiên dần dần sâu hơn, nhìn trận pháp của nàng biến hóa, binh lính của mình gần như không chống đỡ nổi, bình tĩnh suy nghĩ biện pháp đối phó với nàng.
Mọi người thấy một màn như vậy, tim không khỏi co rút, Vương tựa như sắp thua nhưng bọn họ đều hi vọng Vương thắng.
Trong lòng Long Hạo Thiên nghĩ qua mấy trăm khả năng nhưng vẫn không nghĩ ra được một trận pháp nào.
Vân Yên nhìn tình hình của binh lính, tuy rằng nàng rất không muốn cố ý thua hắn nhưng hắn là Vương, vậy chừa cho hắn một chút thể diện, mà cứ cho là nàng thắng thì đã làm sao? Có một số chuyện không thể tranh cường háo thắng, nhưng nàng lại không muốn thua. Nàng có chút hận mình quá lý trí nhưng mà không còn cách nào khác.
Lúc này mới cố ý châm chọc nói: “Vương phá không được sao? Xem ra trận pháp đơn giản nhất vẫn là trận pháp hữu hiệu nhất.”
“Trận pháp đơn giản nhất?” Long Hạo Thiên lập tức tỉnh ngộ, liền ra lệnh: “Nhất tự trận (trận hình ngang)em> cùng phương hình trận (trận hình vuông).”
Rất nhanh trên chiến trường đã xảy ra thay đổi, đội ngũ của Vân Yên bị đánh bại. “Chúc mừng Vương, chúc mừng Vương.” Tất cả mọi người cùng nhau hoan hô.
Vân Yên cũng thở phào: “Chúc mừng Vương, thần thiếp thua rồi.”
Ánh mắt Long Hạo Thiên phức tạp nhìn nàng, người khác có lẽ không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, vừa rồi là nàng cố ý nhắc nhở hắn, nếu không, thông minh như nàng, lời nói sẽ không lộ ra sơ hở như vậy.
Chương 120 -- Hiểu lầm
“Nương nương, người thật lợi hại, rõ ràng lại có thể cầm cự với Vương lâu như vậy, nương nương cũng có thể làm tướng quân rồi.” Tử Liên sùng bái nhìn nàng. “Nương nương, người thật sự có thể làm tướng quân, giống như lão gia vậy.” Tiểu Thanh cũng thật không ngờ tiểu thư lợi hại như vậy, hơn nữa cũng thật vui mừng, “Nếu như lão gia có thể chứng kiến sẽ càng vui mừng hơn.”
“Cha...” Sắc mặt Vân Yên ảm đạm, nếu cha còn sống, nhìn thấy nàng nhất định sẽ rất cao hứng, bởi nàng đã đánh bại Long Hạo Thiên.
“Nương nương, thật xin lỗi, nô tỳ không phải cố ý.” Tiểu Thanh biết mình lỡ miệng.
“Không sao, các ngươi lui xuống làm việc đi, ta muốn ngồi một mình một lát.” Vân Yên phân phó.
“Vâng, nô tỳ cáo lui.” Lúc này, Tiểu Thanh cùng Tử Liên mới lui ra ngoài.
Vân Yên đứng ở trước cửa sổ nhìn về hướng Vân triều, nước mắt nhịn không được rơi xuống. Nàng căm ghét thân thể của chính mình, nếu không phải vì thân thể ốm yếu này nàng đã có thể theo cha cùng ra chiến trường. Cha sẽ không phải chết.
Long Hạo Thiên nhẹ nhàng đẩy cửa ra liền nhìn thấy nàng đứng ở nơi đó, một cỗ ưu thương bao lấy nàng, tim không khỏi đau xót, vừa đi qua liền nhìn thấy nước mắt nàng ràn rụa.
Hắn mở miệng định nói gì đó nhưng rồi lại làm một động tác mà ngay cả hắn cũng không thể tưởng được, nhẹ nhàng ôm nàng từ phía sau.
Vân Yên ngẩn ra, quay đầu lại liền đối diện với đôi mắt đen của hắn, sự thương tiếc trong mắt hắn khiến nàng động tâm, cũng khiến nàng lạc lối.
“Cửa sổ gió lớn.” Hắn thản nhiên nói một câu, giúp nàng đóng cửa sổ lại.
Đột nhiên thay đổi khiến Vân Yên không quen, sững sờ đứng ở đó.
“Tại sao lại hạ thủ lưu tình (vì tình nghĩa mà khoan hồng lúc xuống tay) với Bổn Vương?” Long Hạo Thiên nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên hỏi.
“Ta có sao?” Vân Yên nhìn hắn, vẻ mặt giả vờ vô tội, hắn sẽ không bởi vì điều này mà muốn giết nàng diệt khẩu chứ?
“Bây giờ không có người khác, không cần giả ngu với Bổn Vương.” Khóe môi Long Hạo Thiên đột nhiên nhếch lên, chẳng lẽ nàng cho rằng hắn có ý đồ riêng sao?
Khóe môi của hắn đột nhiên mỉm cười khiến Vân Yên hơi hoảng hốt, hắn thật sự rất dễ nhìn.
“Ngươi đang nhìn cái gì?” Long Hạo Thiên tiến sát lại gần nàng, hỏi.
“Hả?” Khuôn mặt hắn đột nhiên sát lại khiến Vân Yên lập tức phục hồi tinh thần, tim bỗng nhiên đập nhanh hơn, nàng đang nghĩ gì vậy? Nỗ lực phục hồi chút ít, hắn chính là kẻ thù giết cha, nàng tuyệt đối không thể yêu hắn.
“Bổn Vương hỏi ngươi tại sao lại hạ thủ lưu tình với Bổn Vương?” Long Hạo Thiên lại hỏi lần nữa.
“Vương đã biết rõ là tại sao, lại còn muốn hỏi ta. Thật ra thắng thua chỉ cần chúng ta hiểu là được rồi, huống chi Vương biết rằng Vương không thể thua được.” Vân Yên nói, nếu hắn thua thì làm sao đối mặt với quần thần của hắn.
Long Hạo Thiên nhìn nàng chằm chằm một lúc, đột nhiên lấy ra một đồ vật từ trong ngực, đưa cho nàng: “Đây là thứ Bổn Vương hứa cho ngươi.”
Vân Yên tiếp nhận, vừa nhìn thấy là kim bài miễn tử liền cất vào trong ngực, nói: “Cám ơn Vương.” Nếu là kim bài nàng sẽ không khách khí.
“Nhớ kỹ, ngươi chỉ được dùng ba lần, qua ba lần Bổn Vương sẽ thu hồi lại.” Long Hạo Thiên đặc biệt nhắc nhở.
“Thần thiếp nhớ kỹ.” Bao nhiêu lần thì có quan hệ gì, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ trông cậy vào kim bài miễn tử này.
“Vậy ngươi đi nghỉ ngơi đi, Bổn Vương đi đây.” Long Hạo Thiên nói xong liền đi về phía cửa.
“Thần thiếp cung tiễn Vương.” Vân Yên hơi hành lễ.
Long Hạo Thiên đột nhiên dừng bước, lấy tay nâng mặt nàng lên: “Ngươi không giữ Bổn Vương lại sao? Đừng quên ngươi chính là phi tử của Bổn Vương, ngươi không hi vọng có được sự sủng ái của Bổn Vương sao?”
“Có một số việc không thể cưỡng cầu, huống chi Vương sẽ ở lại sao?” Vân Yên có chút bất đắc dĩ nói, sủng ái là thể hiện yêu sao? Nàng cũng không muốn nịnh hót giả dối.
“Nếu Bổn Vương muốn ở lại thì sao?” Long Hạo Thiên đột nhiên ôm lấy nàng.
“Vậy ở lại đi.” Tim Vân Yên hơi ngừng đập, nhưng lại giả vờ như không quan tâm, không có gì quan trọng.
“Ngươi rất giống như đang miễn cưỡng.” Long Hạo Thiên dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng.
“Có lúc nào thần thiếp không miễn cưỡng?” Vân Yên cười khổ một tiếng, hắn có lúc nào để ý tới cảm giác của nàng?
“Đêm nay hầu hạ Bổn Vương.” Long Hạo Thiên buông nàng ra, đi về phía giường, có lẽ sau này hắn sẽ công bằng với nàng một chút.
“Dạ.” Vân Yên đáp, có một số việc không liên quan đến tình yêu.
**********************************************************
Mới sáng sớm đã phải nói chuyện giả dối với các phi tần cố ý đến thăm này, nàng thực sự có hơi mệt mỏi, cũng bởi vì tối hôm qua triền miên rất lâu, nhưng hắn lại dịu dàng lạ thường.
“Muội muội, hôm qua muội thật khiến cho chúng ta kinh ngạc và bội phục.”
“Muội muội, hiện tại trong lòng Vương muội rất được sủng ái nha, ngay cả tỷ tỷ cũng yêu mến muội.”p>
Tử Liên đã nhìn thấy sự mệt mỏi trên mặt nàng, lại thấy những vị nương nương này vừa lải nhải lại không biết điều, cố ý đi đến nói: “Nương nương, người mệt rồi phải không? Có muốn đi vào nghỉ ngơi một chút không?”
Một câu đã nhắc nhở những nữ nhân kia, lúc này bọn họ mới đứng dậy nói: “Vậy muội muội nghỉ ngơi cho tốt, bây giờ chúng ta đi, hôm khác lại đến thăm muội muội.”
“Các vị tỷ tỷ đi thong thả, muội muội không tiễn.” Vân Yên khách khí nói.
Vân Yên đợi các nàng đi khỏi, vừa định trở về phòng liền nhìn thấy Tiểu Thanh lúng túng lo lắng từ bên ngoài đi vào.
“Nương nương, nô tỳ đỡ người về phòng.” Tiểu Thanh đi đến đỡ nàng dậy, cố ý nhìn nàng một cái.
Vân Yên lập tức hiểu được nhất định nàng có chuyện gì đó, liền lập tức phân phó: “Tử Liên, đột nhiên ta muốn ăn canh ngân nhĩ hạt sen, ngươi làm cho ta một bát, được không? Ta muốn Tiểu Thanh xoa bóp giúp ta một lát.”
“Dạ, nương nương.” Tử Liên đáp rồi lui ra ngoài.
“Tiểu Thanh, có chuyện gì không?” Vân Yên lập tức hỏi.
Tiểu Thanh nhìn thấy Tử Liên ra khỏi cửa phòng, đóng cửa kỹ càng rồi mới lấy ra một tờ giấy từ trong ngực đưa cho nàng: “Nương nương, người xem.”
Vân Yên lập tức mở tờ giấy ra, liền nhìn thấy chữ viết rất quen thuộc: “Yên Nhi, huynh nghe nói có khả năng cha vẫn còn sống, nhưng đã bị hắn bắt giam, muội nghĩ cách dò la tin tức của cha.”
Cái gì? Cha còn sống? Vân Yên nắm chặt tờ giấy, vì tin tức này lòng không khỏi vui mừng khôn tả.
“Tiểu Thanh, tờ giấy này ở đâu ra?” Nàng vui mừng lập tức cầm lấy tay Tiểu Thanh hỏi.
“Nương nương, sáng nay nô tỳ xuất cung, vừa mới ra ngoài đã bị người ta kéo đến chỗ khác. Nô tỳ còn tưởng gặp phải kẻ xấu, kết quả lại là Đại thiếu gia, người nói với nô tỳ lão gia vẫn còn sống nhưng người không dò hỏi được tin tức, lại sợ nô tỳ nói không rõ, liền viết một tờ giấy bảo nô tỳ đưa cho nương nương.” Tiểu Thanh vẫn còn sợ hãi nói.
“Vậy ca ca đang ở đâu?” Vân Yên hỏi, nàng phải nghĩ cách xuất cung một chuyến, đi gặp ca ca, hỏi xem tại sao huynh ấy lại có được tin tức này.
“Ở ngay khách điếm ngoài thành, nương nương muốn xuất cung phải không?” Tiểu Thanh lập tức hiểu tâm tư của nàng “Nhưng mà nương nương, người xuất cung có phải sẽ ggây chú ý hay không? Vương sẽ cho người xuất cung sao? Chi bằng cứ để nô tỳ đi, như vậy người khác cũng sẽ không hoài nghi.” Nàng đề nghị.
“Việc này...” Vân Yên hơi chần chừ, bây giờ nàng vẫn đang nổi bật, nhất cử nhất động cũng đều khiến người khác chú ý. Nếu ca ca nói cha còn sống, không bằng nàng đi thăm dò tin tức của cha, lúc này mới phân phó: “Tiểu Thanh, vậy ngươi nghĩ cách nói với ca ca, ta ở trong cung sẽ nghĩ biện pháp tra ra tin tức của cha, ngươi bảo bọn họ đừng hành động thiếu suy nghĩ, chờ tin tức của ta.”
“Dạ, nô tỳ sẽ nghĩ cách, ngày mai lại ra ngoài lần nữa.” Tiểu Thanh nói, hôm nay không thể ra được nữa.
“Được, vậy ngươi đi làm đi, ta muốn yên tĩnh một mình.” Vân Yên phân phó nói, nàng phải nghĩ kỹ xem phải làm thế nào mới thăm dò được tin tức của cha. “Dạ.” Tiểu Thanh đóng cửa thật kỹ.
Vân Yên ngồi ở đó, nếu cha còn sống vậy Long Hạo Thiên sẽ đem người nhốt ở đâu? Vì sao phải nhốt cha lại? Hoàng cung này nàng còn không quen thuộc, huống chi là quen biết người trong Hoàng cung này. Nàng nên nhờ ai đi tìm hiểu tin tức? Nàng cũng dứt khoát không tin tưởng người ở bên cạnh tuyệt đối trung thành với mình, nên quyết định không vòng vo nữa, trực tiếp đi tìm Long Hạo Thiên. Vân Yên bảo Tử Liên dẫn mình đến ngoài cửa Ngự thư phòng.
“Nô tài tham kiến nương nương.” Công công vừa thấy nàng liền vội vàng quỳ xuống. “Đứng lên đi, Vương có ở đây không?” Giọng nói của Vân Yên vẫn còn hơi thở nhẹ bởi vì vừa rồi phải đi qua rất nhiều đường.
“Nương nương đợi nô tài đi bẩm báo.” Công công hành lễ rồi nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Long Hạo Thiên đang chăm chú phê duyệt tấu chương, thấy hắn tới quấy rầy, rất không vui hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Vương, nương nương đang ở ngoài cửa muốn gặp người.” Nhìn thấy Vương mất hứng, công công cũng không dám thở mạnh, thật cẩn thận bẩm báo.
“Không gặp, không nhìn thấy Bổn Vương đang bận sao? Thời gian này không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy.” Long Hạo Thiên trực tiếp ra lệnh.
“Dạ, nô tài sẽ chuyển lời đến Yên phi nương nương.” Công công vội vàng lui ra ngoài.
“Yên phi nương nương? Là nàng?” Long Hạo Thiên hơi nhíu mày, tại sao nàng lại đến đây? Buông thứ trong tay xuống, phân phó: “Cho nàng vào.”
“A...” Công công còn tưởng là mình nghe lầm, vội vàng đáp: “Dạ.”
“Nương nương, Vương mời người vào.” Công công đứng ở cửa làm một động tác mời.
Vân Yên đi vào liền nhìn thấy hắn đang ngồi trên ghế nhìn mình chằm chằm, mới mỉm cười hành lễ: “Thần thiếp tham kiến Vương.”
“Đứng lên đi.” Long Hạo Thiên phân phó, nhưng vẫn chưa hỏi nàng tại sao lại đến.
“Tạ ơn Vương.” Vân Yên đứng lên, đánh giá chung quanh Ngự thư phòng. Từ lúc tiến cung đến nay, đây là lần đầu tiên nàng ra khỏi Tử Yên các.
Ngự thư phòng không nguy nga lộng lẫy như nàng tưởng tượng, mà ngược lại làm cho người ta cảm thấy một phong thái yên tĩnh của kẻ sĩ.
“Có vừa lòng với Ngự thư phòng của Bổn Vương không?” Tuy rằng không biết nàng đến làm gì nhưng hắn sẽ không cho là nàng đến chỉ đơn thuần để thưởng thức Ngự thư phòng của hắn.
“Là chỗ của Vương, thần thiếp vừa lòng hay không thì có quan hệ gì chứ, Vương vừa lòng là tốt rồi.” Lúc này Vân Yên mới thu hồi ánh mắt lại, suy nghĩ làm sao để mở miệng.
“Phải, Bổn Vương vừa lòng là tốt rồi.” Long Hạo Thiên nói, biết nàng có lời muốn nói nhưng nàng không nói hắn cũng sẽ không hỏi.
Vân Yên vốn chờ hắn mở lời nhưng xem ra hắn biết nàng có việc nên chờ nàng nói trước, liền cười khẽ nói: “Vương không thấy lạ tại sao thần thiếp lại đến đây ư?”
“Bổn Vương không phải đang đợi ngươi nói sao?” Long Hạo Thiên nhìn nàng, cuối cùng nhịn không được “Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Vậy thần thiếp nói thẳng, thần thiếp muốn biết có phải Vương đã giết Vân Hổ lão tướng quân rồi hay không? Hay là đang giam giữ người?” Vân Yên hỏi rõ ràng dứt khoát, nàng thật sự muốn biết đáp án này, tim đã thắt chặt lại, nếu cha còn sống nàng sẽ vui mừng biết bao.
Ánh mắt Long Hạo Thiên đột nhiên căng thẳng, tại sao nàng lại biết tin tức này? Hắn nhìn sự khẩn trương trên mặt nàng, nàng thật sự quan tâm.
“Người có phải còn sống hay không?” Thấy hắn không nói lời nào, Vân Yên hơi sốt ruột.
“Đã chết.” Long Hạo Thiên trực tiếp ném cho nàng hai chữ.
“Đã chết?” Bước chân của Vân Yên không khỏi lùi về phía sau hai bước, tựa như cho nàng một tia hi vọng rồi lại trong nháy mắt đẩy nàng rơi xuống đáy vực.
“Ngươi thật sự quan tâm ông ta?” Hắn nhìn sự thương tâm tột cùng trên mặt nàng, bộ dáng kia tuyệt đối không chỉ là tôn trọng. Trong lòng Long Hạo Thiên nổi lên nghi ngờ.
“Quan tâm, vậy Vương nói cho ta biết người có phải còn sống hay không?” Vân Yên níu lấy hắn.
“Vậy ngươi cũng phải nói cho ta biết, ngươi có quan hệ gì với ông ta?” Giọng điệu Long Hạo Thiên trở nên lạnh lùng, chẳng lẽ hắn đã nghĩ lầm, người nàng thích là Vân Hổ? Bằng không vì sao nàng lại tinh thông trận pháp như vậy?
“Ta...” Vân Yên thật sự không biết nên nói gì, rõ ràng nàng là con gái của cha nhưng lại không cách nào nói cho hắn biết.
“Nói không nên lời phải không?” Trong mắt Long Hạo Thiên bùng lên lửa giận hừng hực, người nàng thích rõ ràng là lão già kia, điều này khiến tâm tình của hắn cực kỳ khó chịu.
Bạo vương liệt phi Bạo vương liệt phi - Ngạn Thiến Bạo vương liệt phi