Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngạn Thiến
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 49 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1080 / 4
Cập nhật: 2017-11-15 01:35:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 055 - 056 - 057 - 058 - 059 - 060
hương 055 -- Điên cuồng
Vân Yên nhìn thấy bảo kiếm sáng loáng trước mắt, hắn đang uy hiếp nàng sao? Lập tức nhận lấy kiếm, chĩa vào người hắn: “Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết ngươi sao?”
Hắc Ưng chỉ ở đó cười nhạo nàng, ý tứ của nàng rất rõ ràng, chẳng qua hắn cũng không tin nàng dám. Vân Yên chán ghét nhìn hắn, ánh mắt khinh thường, tay dùng lực cầm kiếm hướng ngực hắn đâm tới.
Hắc Ưng mắt không nháy, thân mình không nhúc nhích, đứng yên tại chỗ.
Thời điểm kiếm đụng tới quần áo hắn, Vân Yên dừng tay lại. Hắn cư nhiên thật sự không né tránh, mà nàng hiện giờ không thể không thừa nhận rằng bản thân không đủ dũng khí giết người.
“Không dám sao?” Hắc Ưng nhìn chằm chằm nàng, châm chọc nói: “Ngươi khoan dung nhân từ như vậy, còn muốn giết người ư?”
“Ngươi đang ép ta, ta thật sự động thủ.” Vân Yên xoay kiếm nắm thẳng lại, hận mình vì sao không dám xuống tay.
“Vậy ư, thì ra lúc trước ngươi đều giả bộ?” Hắc Ưng cố ý ra vẻ tỉnh ngộ nói.
“Ngươi…” Vân Yên tức giận nhìn hắn, thế nhưng vẫn là không thể xuống tay, tay cầm kiếm hiện tại còn đang run rẩy. Đúng lúc nàng muốn buông tha, vứt kiếm trong tay đi thì ngoài cửa truyền đến một giọng nói lạnh băng.
“Giết hắn, bổn vương sẽ cho ngươi được tự do quay về Vân triều.”
‘RẦM’ cửa bị đẩy mạnh ra, thân ảnh cao lớn của Long Hạo Thiên xuất hiện ở cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn người trong phòng.
“Ngươi… ngươi quay về khi nào?” Vân Yên bị dọa đến nổi lắp bắp, nói xong đã nghĩ muốn cắn lưỡi mình, nàng đang hỏi điều ngu ngốc gì vậy, nhìn mặt hắn tiều tụy, quần áo cũng bị che kín bởi tro bụi khẳng định là vừa mới trở về. Chỉ là tại sao vừa trở về hắn đã đi đến nơi này của mình? Có phải thật trùng hợp hay không.
“Đúng là nữ nhân ngu ngốc. Đương nhiên hắn gấp gáp trở về để bắt… đáng tiếc chúng ta còn chưa có… Vương tôn kính, nếu không vội ngươi hãy ở đây đợi chúng ta một chút.” Hắc Ưng cười đùa, không mảy may để ý đến hắn.
“Ngươi im…” Lời nói từ miệng Vân Yên còn chưa nói hết Long Hạo Thiên đã nổi giận bẻ gãy.
“Giết hắn… lập tức… ngay lập tức giết hắn.” Hắn đương nhiên không phải cho nàng lựa chọn, mà là ra lệnh cho nàng.
Giết hắn? Thân mình Vân Yên run lên, nhìn Hắc Ưng đang đứng trước mặt mình, mũi kiếm vẫn còn đang chỉ thẳng vào ngực hắn. Giết hay không giết? Nàng do dự, nếu không giết, Long Hạo Thiên sẽ không bỏ qua cho nàng; giết, bản thân nàng chưa từng giết ai, huống chi hắn cùng nàng không phải có thâm cừu đại hận gì, nàng không thể xuống tay. Chỉ là nàng biết nếu nàng không giết hắn, nếu hắn không chết thì nàng sẽ sống không bằng chết. Hắc Ưng biết nàng đang do dự đấu tranh tư tưởng, nhìn Long Hạo Thiên châm chọc nói: “Sao nào? Bản thân không giết được ta nên muốn lợi dụng một nữ nhân sao? Ngươi không nghĩ sẽ mất thể diện sao?”
“Đối phó với loại người như ngươi không cần phải giữ thể diện, chỉ cần có thể giết ngươi, dùng phương pháp nào không quan trọng. Huống chi để ngươi chết trong tay nữ nhân không phải đúng tâm ý của ngươi sao?” Long Hạo Thiên giọng nói cũng mang theo châm chọc.
“Ngươi điên rồi, đã trở nên điên cuồng rồi.” Trong lòng Hắc Ưng thầm thở dài, hắn đã không phải là hắn trước kia.
“Ta điên rồi, ta chính là bị ngươi bức đến phát điên. Ngươi chính là đầu sỏ gây nên…” Long Hạo Thiên hừ lạnh, trong mắt đều là hận ý. “Thật sự điên cuồng đến hết thuốc chữa.” Hắc Ưng chỉ đau lòng nói ra tám chữ này.
Chương 056 -- Giết Hắc Ưng
Long Hạo Thiên không cười, liếc hắn một cái, rồi dời mắt sang nàng: “Còn chưa ra tay sao? Nếu ngươi không động thủ, Bổn Vương liền động thủ, tiêu diệt Vân Triều.”
“Ngươi…” Vân Yên cắn chặt môi, hắn lại uy hiếp nàng. Hít vào một hơi thật sâu nói: “Được, ta giết.” Nàng tin tưởng nếu Hắc Ưng muốn chạy trốn nàng hoàn toàn không thể đụng tới hắn. Hiện giờ có lẽ Long Hạo Thiên đang muốn thử nàng, mặc kệ thế nào, hôm nay kiếm trong tay nàng phải đâm đi. Nàng hy vọng Hắc Ưng sẽ tránh, như vậy sẽ không liên quan đến nàng.
Hắc Ưng yên tĩnh nhìn nàng, dường như cũng không có ý muốn tránh né. Vân Yên có chút mất bình tĩnh, hắn sẽ không để nàng giết hắn chứ. Mặc kệ, tên đã lắp vào cung, không thể không bắn. Nếu thật sự chết cũng chỉ có thể trách hắn không may. Kiếm trong tay giơ lên, nàng không thể kềm lại, mắt nhắm chặt hung hăng đâm tới. trong lòng cầu nguyện hắn sẽ tránh bởi vì nàng thật sự không muốn giết người.
Vân Yên bị dọa sợ hãi buông tay, hắn cư nhiên không tránh… Tại sao hắn không tránh?
Long Hạo Thiên cũng sững sờ, hắn hoàn toàn không có né tránh, nhưng ngay lập tức liền phẫn nộ, khóe môi không thể kiềm lại, nở nụ cười châm chọc.
“Nhớ kỹ một kiếm này, ta sẽ trả lại.” Hắc Ưng lập tức nhổ kiếm ra khỏi lồng ngực, bay ra ngoài cửa sổ, thân ảnh rất nhanh đã biến mất trong đêm.
Nhìn thấy hắn đi rồi Vân Yên mới âm thầm thở ra, nàng biết mình cũng không thật sự đả thương hắn nhiều lắm, chỉ là một chút ngoại thương thôi. Nhưng mà như vậy nàng rốt cục cũng có thể ăn nói.
Long Hạo Thiên cũng không đi truy bắt hắn, nhẹ nhàng tiến lại gần nàng, ánh mắt âm trầm khiến người ta nhìn không ra ý nghĩ của hắn.
“Thần thiếp đã muốn…” Vân Yên còn chưa nói xong.
‘Bốp bốp’ hai tiếng bạt tai dữ dội vang lên, ngay sau đó nàng cảm giác không thể đứng thẳng được, bên tai ù ù, trên mặt nóng bừng đau đớn…
“Người diễn trò muốn cho Bổn Vương xem sao? Đóng kịch hay lắm, khiến Bổn Vương thiếu chút nữa bị ngươi qua mặt.” Long Hạo Thiên dùng tay phẫn nộ tóm lấy vạt áo của nàng.
Vân Yên bị hắn đánh đến mơ hồ, lúc này mới phản ứng lại, lấy tay xoa chỗ đau rát trên mặt, quát lên: “Thần thiếp diễn trò như thế nào? Vương nói cái gì thần thiếp cũng đều làm, thần thiếp cũng đã đâm hắn bị thương, Vương còn muốn Thần thiếp làm gì nữa?”
“Đâm hắn bị thương?” Long Hạo Thiên hừ lạnh, tay chuyển lên bóp cằm nàng: “Ngươi cho rằng ngươi có thể đâm hắn bị thương sao? Ngươi ngay cả một cọng lông của hắn cũng không đụng vào được, dựa vào cái gì đòi đâm hắn bị thương?”
Vân Yên giật mình, tuyệt nhiên nghe không hiểu hắn nói gì? Hắn rốt cuộc là muốn hay không muốn nàng đâm Hắc Ưng bị thương?
“Nghe chưa rõ sao? Vậy Bổn vương nói rõ ràng một chút. Nếu ngươi và hắn không có việc gì tại sao hắn nhiều lần đêm hôm khuya khoắt đến tìm ngươi, ngươi không cùng hắn liên quan tại sao hắn phải giúp ngươi, khiến cho bản thân bị thương.” Long Hạo Thiên gào lên chất vấn.
Chương 057 – Muốn gán thêm tội
“Hắn giúp ta?” Vân Yên nhìn ra được ý tứ lời nói của hắn, là nói Hắc Ưng cố tình để nàng đâm bị thương, hay nói cách khác hắn sợ nàng không thể đả thương hắn, Long Hạo Thiên sẽ phát binh tấn công Vân triều sao?
“Bây giờ ngươi còn muốn nói nữa sao? Ngươi dám nói ngươi và hắn không có liên quan gì sao?” Long Hạo Thiên bị chọc giận, tay hung hăng bóp chặt cằm nàng, bọn họ dám ngang nhiên diễn trò trước mặt hắn.
“Thần thiếp không có, lúc này thần thiếp có trăm miệng cũng khó giải bày.” Vân Yên biết nàng cho dù có mở miệng ngàn lần vẫn không thể giải thích rõ ràng.
“Trăm miệng cũng khó giải bày? Sự thật đã xảy ra ngươi còn muốn ngụy biện sao? Nữ nhân hạ lưu nhà ngươi, xem Bổn vương từ từ đối phó ngươi.” Long Hạo Thiên dùng ánh mắt hận thù trừng lên, mặt hắn đã muốn vặn vẹo nhăn nhó.
“Trong lòng Vương đã muốn định tội cho thần thiếp, mặc dù là vô tội thật thì Vương cũng sẽ đem tội danh kia gán cho thần thiếp. Thần thiếp thân có miệng mà không thể nói rõ rồi, vậy thần thiếp cũng không muốn tranh luận nữa.” Vân Yên cuối cùng cũng tỉnh lại, không phải nàng hết đường chối cãi mà là hắn đã gán tội cho nàng, nàng chỉ có thể bị động mà trở thành đối tượng trả thù của hắn, bản thân không còn đường cự tuyệt.
“Không cần mở miệng nói vô tội, ngươi hôm nay là vô tội vậy thì thiên hạ này sẽ không còn người nào có tội.” Long Hạo Thiên nắm cằm của nàng đến trắng bệch ngón tay, chỉ cần dùng thêm chút lực chỉ e nàng sẽ lập tức mất mạng.
“Thần thiếp…” Vân Yên vừa định nói chuyện lập tức im miệng, nàng không cần giải thích, càng giải thích càng loạn, nhắm mắt lại nói: “Nếu Vương đã xem thần thiếp như là đối tượng cừu hận của người vậy thần thiếp còn nói được gì? Vương tự mình quyết định đi.”
Long Hạo Thiên nhìn thấy nàng làm ra vẻ vô tội, mặc kệ chém giết, trong lòng tức giận đến cực điểm, buông tay, một cước đá văng nàng. “Bổn Vương từ từ tra tấn ngươi, ngươi cứ chờ đi.”
Nói xong xoay người đã muốn đi.
“Không cần.” Vân Yên lại cuống quýt ôm lấy chân hắn.
Không cần? Long Hạo Thiên sững sờ, nàng lại muốn diễn trò gì?
“Vương, người muốn tra tấn thần thiếp thế nào đều có thể, nhưng van cầu người đừng xuất binh tấn công Vân triều, Vân triều đã đầu hàng, hàng năm đều tiến cống Long triều, xin người buông tha cho dân chúng Vân triều.” Vân Yên quỳ trên mặt đất, nàng có thể không cầu tình ình, nhưng không thể không vì dân chúng Vân triều mà cầu xin, không muốn để họ chịu cảnh chiến tranh, không muốn có những đứa con mất đi phụ thân của mình như nàng.
Long Hạo Thiên giờ mới hiểu nàng đang nói gì? Đây chẳng qua là thủ đoạn uy hiếp nàng, hắn hoàn toàn không có ý định tấn công Vân triều, nhưng vì thế mà khiến nàng cầu xin hắn, vậy hắn cũng không nên bỏ qua cơ hội này.
Thân thủ nâng cằm nàng lên: “Không tấn công Vân triều cũng được, có điều phải xem biểu hiện của ngươi. Chừng nào ngươi giết được Hắc Ưng ta sẽ buông tha cho Vân triều. Nhưng mà Bổn vương sẽ cho ngươi thời gian, ngươi hẳn là biết phải làm thế nào?”
Nói xong đẩy nàng ra, xoay người nhanh chóng rời khỏi.
Vân Yên ngã trên mặt đất, mặc cho nước mắt thi nhau rơi xuống.
Chương 058 -- Đừng nói yêu
“Nương nương, sắc mặt của người sao lại khó coi như vậy? Hôm qua ngủ không ngon sao?” Tử Liên sáng sớm thức dậy đến hầu hạ nàng, quan tâm hỏi.
“Vậy sao? Đại khái hôm qua cũng không rõ nguyên nhân nào mà ngủ không ngon.” Vân Yên tùy tiện tìm một lý do che dấu.
“Nương nương, Vương đã quay về rồi, Vương thật sự là quá tài giỏi ngoài sức tưởng tượng, nghe nói chỉ dùng một binh một tướng đánh cho bọn chúng đầu hàng.” Giọng điệu của Tử Liên đều là sùng bái.
“Ừ.” Vân Yên nhàn nhạt đáp, nàng còn hi vọng hắn vĩnh viễn đừng trở về nữa.
“Hây… hây…” Một hồi khẩu hiệu đinh tai nhức óc của binh lính đang luyện tập truyền từ xa đến.
Vân Yên đang lau mặt chợt giật mình làm rơi khăn mặt xuống đất, đứng dậy khẩn trương hỏi: “Họ đang làm gì vậy?”
“Nương nương, người làm sao vậy? Đó là Vương đang huấn luyện binh lính thôi.” Tử Liên nhặt khăn lên, chuyện này rất bình thường mà, nàng không hiểu vì sao nương nương lại khẩn trương như vậy?
“Lại muốn đi đánh giặc sao? Ngươi có biết Vương muốn tiến đánh quốc gia nào không?” Vân Yên tóm chặt tay nàng.
“Nương nương, nô tỳ không biết, Vương dù không có chiến tranh cũng sẽ vẫn tập luyện.” Tử Liên lắc đầu, sau đó đáp. Bằng không sao Vương có thể lần nào chiến đấu đều thắng lợi.
“Có đúng vậy không?” Vân Yên chưa hoàn toàn tin tưởng, vẫn lo lắng nói: “Ta muốn đi gặp Vương.”
“Nương nương, không thể được, người đã quên lần giáo huấn trước rồi sao?” Tử Liên vội vàng ngăn nàng lại.
“Ta…” Vân Yên dừng bước, lúc này mới tỉnh táo lại, vừa rồi chính mình thật đã quá khẩn trương. Hắn đã nói ình thời gian giết Hắc Ưng, bây giờ sao có thể tiến đánh Vân Triều được.
“Nương nương, rốt cuộc người làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Tử Liên nghi ngờ hỏi.
“Không có việc gì, chẳng qua là hôm qua ta ngủ không ngon nên mới vậy. Tử Liên, ta đói bụng rồi.” Vân Yên lảng sang chuyện khác, không muốn nàng tiếp tục hỏi nữa.
“Nô tỳ đi lấy điểm tâm cho nương nương.” Tử Liên thấy nàng rõ ràng đang có chuyện, nhưng nương nương không muốn nói, mình cũng không nên tiếp tục hỏi.
Ba ngày sau
“Vương, có thoải mái không?” Lệ Phi bộ dạng quyến rũ giúp hắn bóp vai hỏi.
“Thoải mái.” Long Hạo Thiên nói, một phen kéo nàng, khiến nàng ngã vào lòng mình, ngón tay mập mờ vuốt ve mặt nàng, “Bổn Vương còn muốn thoải mái hơn nữa.”
“Vương…” Âm thanh của Lệ Phi chứa ẩn tình như nước, ánh mắt ngượng ngùng.
“Không vui sao? Vậy quên đi, Bổn Vương đi.” Long Hạo Thiên cố ý buông nàng ra.
“Vương… đáng ghét… Người hiểu rõ ý của thần thiếp mà.” Lệ Phi vội vàng vươn tay níu hắn lại.
Long Hạo Thiên nhìn một bộ dáng như làn sóng thu ru tình của nàng, bỗng đem nàng đặt lên ghế dựa, tay lần theo vạt áo nàng đi vào: “Có phải là ý này không?”
“Vương…” Lệ Phi thở gấp, tay cũng bắt đầu không an phận chuyển động trên người hắn.
Rất nhanh sau đó, gian phòng tràn ngập tiếng thở dốc.
Ánh mắt Lệ Phi mê ly, hai tay ôm chặt eo hắn, bản thân không chủ định nói: “Vương, thần thiếp yêu người.”
Nghe thấy lời của nàng, thân người Long Hạo Thiên chợt cứng đờ, tình dục tràn ngập trong mắt dần biến thành một mảng lạnh băng, tay bóp chặt cổ nàng, lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ, sau này đừng bao giờ nhắc đến từ ‘YÊU’ trước mặt bổn vương.”
Lệ Phi hoàn toàn mơ hồ, không biết mình đã làm sai điều gì?
Chương 059 -- Đừng nói yêu 2
“Lệ Phi, có phải dạo này Bổn Vương đã quá sủng ái ngươi? Cho nên ngươi quên hết bổn phận rồi?” Long Hạo Thiên xoay người xuống khỏi ghế, trong ánh mắt đều là lạnh lùng.
Nàng lúc này mới giật mình tỉnh lại, chẳng quan tâm thân thể, quỳ xuống đất dập đầu: “Vương, thần thiếp sai rồi, xin Vương tha thứ.” Tuy nhiên, nàng hoàn toàn không biết mình sai ở đâu? Chẳng lẽ chỉ vì câu nói kia “Thần thiếp yêu người”.
Long Hạo Thiên cũng không thèm liếc nàng, mặc quần áo chỉnh tề xoay người rời đi. Thật quá buồn cười, hắn không cần một chữ ‘yêu’.
Lệ Phi lập tức ngồi phịch xuống, một thời gian dài như vậy, cuối cùng bây giờ nàng đã được lĩnh giáo đến hỉ nộ vô thường của Vương. Tất cả đều là vì nữ nhân trong cấm địa kia sao? Rốt cuộc nữ nhân đó là người như thế nào mà khiến cho Vương trở nên như vậy?
Người trong hoàng cung đều nói Vương yêu nhất chính là nàng, bản thân nàng cũng cho rằng Vương yêu nàng, bây giờ mới biết đều là nàng tự mình đa tình, tâm của Vương lãnh khốc, chính là sẽ không yêu ai.
~
Sắc mặt Long Hạo Thiên âm trầm rời khỏi Vân Vụ các, một đường đi thẳng lên phía trước, chờ cho đến khi tỉnh lại đã đến Tử Yên các, mắt lạnh liếc một cái rồi đẩy cửa đi vào.
“Nương nương, nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Tử Liên muốn giúp nàng cởi áo khoác, còn chưa động tay thì cửa đã bị đẩy ra.
Hai nàng bị dọa hoảng sợ, vừa quay đầu lại nhìn thấy Long Hạo Thiên đứng ở ngoài cửa.
Tử Liên vội vàng hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Vương.”
“Lui đi.” Long Hạo Thiên trực tiếp ra lệnh.
“Dạ.” Tử Liên bị hù dọa, cả kinh. Sắc mặt Vương khó coi như vậy, nàng không khỏi lo lắng cho Nương nương, nhưng cũng không dám cãi lệnh.
“Thần thiếp tham kiến Vương.” Vân Yên hành lễ, không biết hắn đến làm gì? Ở nơi này nàng lúc nào cũng phải lo lắng chờ đợi.
“Đánh đàn cho ta nghe.” Long Hạo Thiên ngồi vào một bên, nhắm mắt lại ra lệnh, hôm nay cũng không phải đến gây sự với nàng.
Đánh đàn? Vân Yên hơi sửng sốt, nghi hoặc nhìn hắn, hắn như vậy là có ý gì? Nàng không tin hắn đang thảnh thơi, muốn nghe nàng đánh đàn.
“Nghe không hiểu sao?” Thấy nàng nửa ngày cũng không phản ứng lại, hắn bỗng mở to mắt nhìn chằm chằm nàng.
“Vương, thần thiếp nghe hiểu, có điều thần thiếp không biết đàn.” Vân Yên nhìn hắn một hồi, sau đó đáp.
“Cái gì?” Long Hạo Thiên ngẩn người, nàng nói cái gì? Nàng không biết đáng đàn? Cười lạnh một tiếng, nắm lấy cằm nàng: “Ngươi đường đường là công chúa Vân triều, lại không biết đánh đàn, hỏi có ai tin được?”
“Vì sao công chúa nhất định phải biết đánh đàn? Thần thiếp chưa từng học qua.” Vân Yên hỏi lại hắn.
“Ngươi thật xảo biện, đừng nói với bổn vương vẽ tranh, đánh cờ ngươi cũng không biết?” Long Hạo Thiên hừ lạnh.
“Vâng, thần thiếp không biết.” Vân Yên đáp lại hắn, nàng hoàn toàn không có cơ hội học những thứ đó, chỉ cần nàng còn sống, cha nàng cũng đã cảm tạ lắm rồi, vì thế không cho nàng đụng vào những thứ này sợ sẽ ảnh hưởng đến thân thể của nàng. Để biết đọc biết viết, nàng phải tha thiết yêu cầu cha nàng, ông không còn cách nào khác đành phải đồng ý, nhưng là mỗi ngày nàng chỉ được học vài chữ, may mắn nàng thông minh bẩm sinh, trí nhớ lại rất tốt.
“Không biết?” Nhìn nàng dứt khoát như vậy, ánh mắt Long Hạo Thiên tràn nộ khí, âm trầm nhìn nàng: “Ngươi là cố ý đối nghịch với Bổn Vương sao?”
“Vương cảm thấy thần thiếp có như vậy sao? Thần thiếp tự mình muốn chuốc khổ sao?” Vân Yên nhìn hắn, ngữ khí mang theo vài phần mai mỉa. Tuy nhiên, nàng thật sự cũng muốn làm như vậy.
Chương 060 -- Chọc giận hắn
“Bổn Vương thấy ngươi chính là muốn tự mình chuốc lấy khổ.” Long Hạo Thiên nghiến răng nói, “Ngươi hận Bổn Vương đúng không?”
“Thần thiếp nói không hận, Vương tin sao?” Vân Yên nhìn hắn, nàng chính là hận hắn, hận hắn uy hiếp nàng, hận không thể giết chết hắn.
“Vậy để Bổn Vương khiến cho ngươi hận đến cùng.” Long Hạo Thiên cười lạnh lùng. Tâm Vân Yên run lên, theo dõi hắn, “Ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi nói xem Bổn Vương muốn làm gì?” Long Hạo Thiên lập tức đem nàng ôm trước ngực, con ngươi đảo trên người nàng đánh giá, vừa rồi hắn còn muốn hôm nay không cùng nàng gây hấn, không nghĩ tới chính nàng lại khơi mào lửa giận của mình, vậy đừng trách hắn.
“Không muốn.” Vân Yên theo bản năng hét lên, vô thức muốn đẩy hắn ra.
“Ngươi có tư cách gì nói không muốn. Đừng quên ngươi là nữ nhân của Bổn Vương, hầu hạ Bổn Vương là trách nhiệm của ngươi.” Long Hạo Thiên đè nàng xuống.
“Ta…” Vân Yên biết nàng không còn lựa chọn nào khác, nhưng nàng không muốn hứng chịu thủ đoạn trả thù của hắn, nhanh nhẹn nói: “Vương, hôm nay Thần thiếp không tiện…” Tránh được lúc nào hay lúc đó.
Đang muốn động thủ, nghe nàng nói vậy Long Hạo Thiên dừng tay lại, chằm chằm nhìn nàng, “Đúng vậy không?”
“Vâng…” Vân Yên bị hắn nhìn chằm chằm có chút chột dạ, cúi đầu đáp.
“…” Long Hạo Thiên đột nhiên hạ lệnh, cùng với đó tay hắn cũng vươn đến. Nàng cũng không xem thử hắn là ai sao? “Cái gì?” Vân Yên giật mình.
“Bổn Vương muốn kiểm tra.” Long Hạo Thiên theo dõi nàng, không cần nhìn cũng biết nàng đang nói dối, vậy mình cũng chơi đùa cùng nàng.
Vân Yên nhất thời không biết phải làm sao, càng không nghĩ đến hắn sẽ kiểm tra nàng? Làm sao bây giờ?
“Sao nào? Muốn Bổn Vương tự mình động thủ sao?” Long Hạo Thiên thấy nàng nửa ngày vẫn chưa có động tĩnh gì, mất kiên nhẫn nói.
Vân Yên cắn môi, mồ hôi lạnh toát ra đầy lưng, biết rõ hắn cố ý gây khó dễ với mình, cũng biết mình đang nói dối, đành thẳng thắn thừa nhận: “Thần thiếp không phải không tiện, chỉ là chưa có chuẩn bị tốt.”
Vừa mới dứt lời, không đợi nàng kịp phản ứng liền cảm thấy một hồi chóng mặt, trên người đau đớn truyền đến, thân thể ngã sang bên cạnh.
“Nhớ kỹ, đây là cái giá của việc ngươi nói dối.” Long Hạo Thiên một cước đá trên người nàng.
Vân Yên lấy tay xoa eo mình vừa bị hắn đá đau nhức, trừng mắt nhìn hắn mỉa mai: “Ngươi muốn tra tấn ta thì cứ việc nói thẳng, đây là hoàng cung của ngươi, là chỗ của ngươi, ngươi muốn thế nào ai dám nói lại? Ngay cả ngươi giết ta cũng không ai nói gì. Ngươi việc gì phải viện cớ này nọ. Ta thật không ngờ U Linh Vương mà người người sùng bái e sợ lại chính là một người điên, một kẻ điên cuồng…”
Lời còn chưa nói xong, yết hầu nàng đã bị hắn hung hăng bóp chặt.
Ánh mắt Long Hạo Thiên bừng lửa giận, khuôn mặt vặn vẹo, gân xanh nổi đầy trán, tay hung hăng dùng thêm lực trên cổ nàng: “Ngươi muốn chết…”
Bạo vương liệt phi Bạo vương liệt phi - Ngạn Thiến Bạo vương liệt phi