Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngạn Thiến
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 49 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1080 / 4
Cập nhật: 2017-11-15 01:35:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 030 - 031 - 032 - 033 - 034 - 035 - 036
hương 030 -- Hấp hối Thái y bắt mạch đã lâu mới buông tay nàng ra, đứng lên chắp tay hành lễ bẩm báo: "Vương, tình trạng nương nương không được tốt lắm."
Tử Liên đứng bên cạnh sắc mặt liền khẩn trương, nhìn thấy nương nương hôn mê không khỏi lo lắng.
"Tình trạng như thế nào?" Long Hạo Thiên bình tĩnh hỏi.
"Dường như nương nương từ nhỏ thân thể đã không tốt, mấy năm nay vẫn dựa vào thuốc để duy trì sinh mệnh. Giờ qua một đêm sốt cao khiến bệnh cũ tái phát, thần chỉ có thể cố gắng hết sức đẩy lui cơn sốt." Thái y cẩn thận trả lời.
Long Hạo Thiên ngẩn người, hắn thật không ngờ sự việc nghiêm trọng đến vậy, lập tức hạ lệnh: "Bất kể dùng biện pháp gì, nhất định phải cứu sống nàng."
"Thần tuân chỉ." Thái y toát mồ hôi lạnh, ông cũng không chắc chắn có thể cứu sống nương nương hay không, chỉ có thể dốc toàn lực, tất cả dựa vào thiên mệnh. Lập tức kê đơn thuốc đưa cho Tử Liên: "Đến Thái y viện bốc thuốc."
"Vâng." Nàng vội vàng cầm đơn thuốc đi lấy, sau đó sắc thuốc đút cho nương nương, cầu nguyện cho nương nương sớm tỉnh lại.
Hai ngày sau.
"Thái y, thế nào rồi? Vì sao nương nương vẫn chưa hạ sốt?" Tử Liên ở một bên nhìn ông bắt mạch cho nương nương, lo lắng hỏi. Đã uống thuốc một ngày tại sao vẫn chưa có khởi sắc?
"Thân thể nương nương rất suy yếu, thuốc này không có tác dụng, để ta dùng thêm thuốc thử xem sao." Thái y cũng lo lắng nói. Ông thật sự không nắm chắc, bản thân chưa từng gặp qua căn bệnh như vậy, nên cũng không truy ra nguyên nhân của bệnh.
"Thái y, ông nhất định phải cứu nương nương." Tử Liên nghe được ông nói như vậy liền vội vàng cầu xin.
"Ngươi không cầu ta cũng sẽ gắng sức. Ngươi mau đi sắc thuốc cho nương nương dùng."
"Vâng." Tử Liên vội vàng chạy đi.
Bưng bát thuốc mới đến, nàng lấy thìa đút thuốc, nhưng lúc này nương nương lại không hề ý thức, vừa đưa vào miệng liền phun ra.
"Nương nương, nô tỳ van xin người nuốt xuống đi." Nàng vừa lau miệng cho Vân Yên vừa lo lắng nói.
Vân Yên vẫn không có phản ứng, thuốc trong miệng cũng bất tri bất giác theo khóe miệng chảy xuống.
Tử Liên lại càng luống cuống, bưng chén thuốc xông ra ngoài, liền đụng vào một người. Nàng kêu một tiếng định hỏi là ai? Chợt nghe tiếng quát giận dữ.
"Nô tỳ to gan, đụng vào Vương còn không mau quỳ xuống." Tiểu Thuận Tử công công quở trách.
"Vương!" nàng ngẩng đầu liền bị dọa vội vã quỳ xuống: "Nô tỳ đáng chết... nô tỳ đáng chết, xin Vương tha mạng."
"Có chuyện gì mà hoảng hốt vậy?" Long Hạo Thiên không có ý định trách tội nàng.
"Hồi bẩm vương. Nương nương đến bây giờ vẫn sốt cao, vừa rồi đút thuốc cũng đều phun ra hết. Nô tỳ nóng lòng muốn đi tìm thái y nên mới va vào người." Tử Liên vội vàng đáp.
"Còn chưa hạ sốt?" Long Hạo Thiên nhăn trán, vốn tưởng nàng đã tỉnh cho nên mới đến xem.
"Vâng, nương nương còn chưa hạ sốt." Trong mắt Tử Liên đã chứa nước, nương nương liệu có việc gì hay không?
"Vậy thất thần cái gì? Còn không mau đi gọi thái y?" Long Hạo Thiên đột nhiên hét lớn. Tuy rằng không màng sinh tử của nàng, nhưng hiện tại hắn còn chưa muốn để nàng chết.
"Dạ, nô tỳ lập tức đi ngay." Tử Liên sửng sốt, vội vàng đứng dậy bỏ chạy ra ngoài.
Long Hạo Thiên nhìn sắc mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc của Vân Yên, nàng nằm đó, im lặng tựa như không còn hơi thở của sự sống, vươn tay đặt dưới mũi nàng, chỉ có một chút hô hấp mong manh, dường như có, lại dường như không.
Chương 031-- Hấp hối 2
"Thần tham kiến Vương." Thái y tiến vào liền vội vàng hành lễ.
"Đừng phí lời, mau xem bệnh." Long Hạo Thiên phất tay, giọng điệu không kiên nhẫn
"Tuân mệnh." Thái y không dám chần chờ, đi tới cầm tay nàng bắt mạch. Mặt liền biến dạng, mồ hôi lạnh chảy xuống.
Sau khi bắt mạch xong, thái y lập cập quỳ xuống: "Vương, xin thứ cho thần vô năng. Thật sự không chuẩn đoán được bệnh của nương nương, cũng không biết nên cứu chữa thế nào?"
"Phế vật." Long Hạo Thiên mắng một tiếng, lập tức ra lệnh: "Truyền tất cả thái y vào cung cho ta."
"Dạ, nô tài lập tức đi ngay." Tiểu Thuận Tử công công vội vàng đi tuyên chỉ. Nghe tin, tất cả thái y nhanh chóng chạy lại, vừa quỳ xuống đất muốn hành lễ đã bị Long Hạo Thiên ngăn lại: "Miễn, mau xem bệnh." "Vâng." Thái y xếp thành hàng, lần lượt chuẩn đoán. Sắc mặt ai cũng đều trầm trọng, vài phần bất đắc dĩ đứng dậy tránh sang một bên. Bệnh của nàng tại sao lại kỳ quái như vậy.
"Thế nào?" Long Hạo Thiên hỏi, nhìn thấy bộ dáng bọn họ, có vẻ như là tình hình không tốt.
"Chúng thần vô năng." Tất cả thái y đều quỳ xuống, dẫn đầu là một lão thái y nói: "Hồi bẩm Vương, thật sự là bệnh của nương nương rất kỳ lạ hoàn toàn không tra được nguyên nhân. Thân thể người lại suy yếu dị thường, chỉ còn lại một hơi thở mong manh, e là không trụ được lâu."
"Tra không ra nguyên nhân." Ánh mắt Long Hạo Thiên híp lại, phất tay áo, phẫn nộ hạ lệnh: "Các ngươi nhất định phải cứu sống nàng. Ngay cả nguyên nhân căn bệnh cũng không tra ra được, thử hỏi các ngươi lấy tư cách gì làm thái y."
"Thần sẽ cố gắng hết sức." Nhóm thái y nhìn nhau, lấy tay lau mồ hôi, không dám bất tuân, đành tụ lại cùng một chỗ, nhỏ giọng bàn bạc.
Long Hạo Thiên lại gắt gao nhìn chằm chằm Vân Yên. Bệnh tình của nàng tại sao tất cả thái y đều không tra ra nguyên nhân? Chẳng lẽ ở đây có uẩn khúc gì? Lẽ nào là âm mưu của nàng sao?
"Vương." Tiểu Thuận Tử công công đột nhiên ở bên tai hắn nói nhỏ.
Long Hạo Thiên xoay người rời đi, trước khi đi hạ lệnh: "Bổn vương hi vọng sau khi trở về các ngươi đã có thể tìm kiếm được biện pháp."
Thái y luống cuống thất chủy bát thiệt (bảy miệng tám lưỡi - mồm năm miệng mười) bắt đầu thảo luận, nhưng vẫn không hề có biện pháp giải quyết.
"Tử Liên cô nương, nương nương bình thường trên người có mang theo thuốc không?" Một thái y đột nhiên nghĩ đến hỏi. Bình thường người bệnh đều mang theo thuốc ở bên người để hộ thân.
"Thuốc?" Tử Liên sửng sốt, chạy đến tìm ở hộp nhỏ trên bàn trang điểm. Nàng nhớ rõ ngày hôm qua nhìn thấy nương nương đem một bình sứ trắng đặt vào bên trong, có thể nào chính là thuốc của nàng. "Tìm thấy rồi... tìm thấy rồi... có phải là vật này hay không?" Nàng đem bình sứ đưa cho thái y.
"Đưa ta xem." Thái y lớn tuổi vừa rồi cầm lấy bình sứ mở ra. Bên trong có một viên thuốc. Đưa lên mũi ngửi cẩn thận rồi mới nói với những người khác: "Chỉ có một viên thuốc, các ngươi cũng lại đây xem đi."
Một đám thái y thay nhau ngửi qua, đều gật đầu: "Là thuốc." Lại lo lắng: "Nhưng không biết có nên để cho nương nương dùng hay không? Chẳng may là sai lầm thì phiền toái lớn, có thể chúng ta đều phải chôn cùng."
Chương 032 -- Tỉnh lại
"Hiện tại chúng ta còn lựa chọn nào khác sao? Chỉ có thể được ăn cả ngã về không thôi. Việc đã đến nước này, chúng ta cùng nhau gánh vác." Thái y lớn tuổi nhất nói, ông vẫn tin rằng cho dù thật sự không cứu sống được Nương Nương, Vương sẽ không giết tất cả bọn họ.
"Được." mọi người gật đầu tán thành, cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi. "Tử Liên cô nương, cô đem viên thuốc này cho Nương Nương uống đi." Thái y cầm viên thuốc giao cho nàng.
"Dạ." Tử Liên nhận thuốc, liền nhét vào trong miệng Vân Yên, nhẹ nhàng đút thêm nước, nhưng nước đều chảy ra hết khiến nàng bối rối: "Thái y, Nương Nương không chịu nuốt, làm sao bây giờ?"
"Dùng miệng thổi." Thái y đáp. Bọn họ cũng không dám đi thổi, dù sao đây cũng là nữ nhân của Vương.
Dùng miệng thổi? Tử Liên chần chừ: "Nô tỳ sao dám lỗ mãng?"
"Giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn nói vậy, cứu người quan trọng hơn." Thái y quở trách.
Tử Liên lúc này mới vội vàng hít một hơi thật sâu rồi đến gần miệng Vân Yên thổi vào, yết hầu của nàng hơi động.
"Nuốt xuống đi... nuốt xuống đi..." cả nhóm thái y đều ôm hi vọng ông trời sẽ phù hộ nàng có thể bình yên vô sự.
Tất cả lẳng lặng một bên chờ đợi Tử Liên, một bên nhìn chằm chằm xem Nương Nương.
Một giờ... hai giờ...
Tử Liên nhìn thấy ngón tay của Vân Yên hơi động, vui mừng nói: "Nương Nương có phản ứng rồi." đưa tay sờ trán nàng, "Thái y, cơn nóng cũng lui rồi, có phải Nương Nương đã không còn việc gì hay không?"
"Để chúng ta xem." Thái y đi qua, cẩn thận bắt mạch của nàng. Lúc này mới thoải mái nói: "Không có việc gì... cuối cùng cũng không sao rồi. Mạch đập của Nương Nương tuy vẫn còn yếu, nhưng đã ổn định hơn rất nhiều, hẳn là không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa."
"Thật tốt quá... thật tốt quá." Mọi người đồng thanh thở phào
"Nếu Nương Nương đã không sao rồi, chúng ta đây trước hết đi ra ngoài, tìm sách y xem có thể tra ra căn nguyên bệnh tình của Nương Nương rốt cuộc là loại bệnh nào? Còn phải đi hồi bẩm Vương, Nương Nương đã không có việc gì." Lão thái y nói.
"Được được." Các thái y khác nhìn nhau gật đầu, cùng rời khỏi Tử Yên Các.
Vân Yên cảm thấy thân thể mình bồng bềnh, tựa như một giấc mộng thật dài. Nàng cũng không rõ đó có phải là mộng thông hướng tử vong (hướng về phía cái chết) hay không? Mở to mắt liền nhìn thấy Tử Liên đang ngồi bên giường ngủ gục, lúc này mới nhớ ra mọi chuyện xảy ra trước khi nàng hôn mê.
"Nương Nương, người tỉnh rồi." Đầu Tử Liên đột nhiên gật xuống một chút khiến nàng tỉnh lại, nhìn thấy Nương Nương đã mở mắt thì hô lên vui mừng. "Vất vả cho ngươi." Vân Yên nở nụ cười yếu ớt, nhất định nàng đã vất vả chăm sóc mình.
"Nô tỳ không có vất vả. Nương Nương không sao là tốt rồi. Nương Nương, người có đói bụng không? Có muốn ăn gì không?"
"Không đói, cho ta chút nước đi." Vân Yên lắc đầu, không phải nàng không đói, mà giờ này thiện phòng (phòng ăn) hẳn đã nghỉ rồi, nàng không muốn làm phiền người khác.
"Dạ." Tử Liên vội vàng cầm tới một chén nước, nâng nàng dậy sau đó chậm rãi giúp nàng uống hết.
"Tử Liên, ngươi nhất định mệt mỏi rồi, mau đi nghỉ ngơi, ta không sao, cũng muốn ngủ rồi." Vân Yên không nỡ nhìn nàng chăm sóc mình, cố ý nói, sau đó nhắm mắt lại.
"Nương Nương, vậy người nghỉ ngơi đi, nô tỳ ở bên ngoài, nếu có việc gì thì gọi nô tỳ một tiếng." Từ Liên lúc này mới rời khỏi phòng. Nương Nương đã không sao nàng cũng an tâm.
Chương 033 --- Thử
“Nương nương có muốn ăn một chút hay không? Người đã hai ngày nay không ăn thứ gì rồi.” Tử Liên giúp nàng lau miệng, hỏi.
“Không cần.” Vân Yên lắc đầu, nàng nhạt miệng, không thể ăn uống được thứ gì.
“Vậy Nương Nương nghỉ ngơi một chút, nô tỳ đi sắc thuốc cho người.” Tử Liên đứng dậy nói.
“Ừ, đi đi.” Vân Yên gật đầu, cả người nàng vô lực, cũng muốn nghỉ ngơi một chút.
Tử Liên vừa rời khỏi cửa thì rầm một tiếng, cửa lại bị đẩy ra. Nàng tưởng Tử Liên bỏ quên đồ nên mắt vẫn nhắm lại nghỉ ngơi. Nhưng nàng cảm giác có người đi đến bên giường nàng, ánh mắt như muốn dò xét nàng, lúc này mới mở to mắt liền thấy Long Hạo Thiên đang nhìn mình chằm chằm. “Thần thiếp tham kiến Vương.” Vân Yên chống tay muốn đứng dậy.
“Bệnh của ngươi vừa khỏi, miễn lễ.” Long Hạo Thiên giơ tay ra ngăn lại. “Tạ ơn Vương ân điển.” Vân Yên lại nằm xuống, nàng cũng thật sự không có khí lực đứng dậy.
Long Hạo Thiên lúc này mới nghi hoặc hỏi: “Ngươi rốt cuộc mắc bệnh gì? Vì sao tất cả thái y đều không chuẩn đoán ra được?
“Hồi bẩm Vương, thần thiếp từ nhỏ thân thể vốn đã không tốt, thường xuyên đứng bên bờ vực của sinh tử, phải nhờ đến nhân sâm, tuyết liên kéo dài cuộc sống. Phụ hoàng đã sai người đi tìm thần y chữa trị cho thần thiếp. Trời không phụ kẻ có công, cuối cùng cũng tìm được một thế ngoại cao nhân, dùng thời gian một năm để điều trị cơ thể của thần thiếp khiến ỗi lần phát bệnh mới không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng thân thể thần thiếp kém cỏi, thần y hàng năm đều chế một ít viên thuốc cấp cho thần thiếp mang theo bên người phòng khi cần dùng đến.” Vân Yên giải thích, ánh mắt không nhìn tới hắn. Nàng không nghĩ mình sẽ hận hắn, nhưng cũng không muốn tha thứ cho hắn.
Long Hạo Thiên tuy rằng không hoàn toàn tin tưởng lời nói của nàng, nhưng dường như cũng không hoài nghi lý do của nàng. Tay duỗi ra đem cái còi đặt ở trước mặt nàng, thanh âm cũng biến lạnh: “Ngươi không phải nên giải thích cho bổn vương một chút về vật này sao?”
“Vật này chính là lần thần thiếp trong lúc vô ý cứu người đó, được hắn tặng cho thần thiếp, hắn còn nói ngày sau nhất định báo đáp ơn cứu mạng. Thần thiếp cũng không cần hắn báo đáp, chỉ là tiện tay nhận lấy. Thực không rõ tại sao nó lại đột nhiên xuất hiện ở đây?” Vân Yên ngày hôm qua suy nghĩ cẩn thận, nhớ rõ ràng mình vẫn chưa hề đặt nó bên giường.
“Có đúng vậy không?” Khóe môi Long Hạo Thiên lộ ra vẻ châm chọc, vì sao mỗi lần nàng giải thích đều thực gượng ép, nhưng lại khiến người ta không tìm ra sơ hở?
“Thần thiếp không có nói sai nửa lời.” Vân Yên trong lòng phẳng lặng ngẩng đầu nhìn hắn.
Long Hạo Thiên nhìn nàng, ánh mắt trong suốt không hề có nửa điểm tạp chất, khiến hắn động tâm muốn tin tưởng lời của nàng, nhưng vẫn muốn thử một chút. Cầm cái còi đặt vào tay nàng: “Vật này bây giờ là của ngươi, ngươi quyết định xử lý như thế nào?”
Vân Yên ngẩn ra, hắn tựa hồ rất căm hận Hắc Ưng, vì vật này mà muốn giết mình, hiện tại sao lại muốn trả lại? Nàng lập tức bừng tỉnh ngộ. Trong lòng thầm cười lạnh, đem cái còi ném ra ngoài cửa sổ: “Vương để ý đến nó như vậy, thần thiếp cũng không muốn giữ lại.” Huống chi nàng vốn cũng không cần.
Chương 034 --- Thử 2
“Không cảm thấy tiếc sao? Đó chính là tín vật của hắn mà.” Ánh mắt Long Hạo Thiên nhìn chằm chằm vào nàng, nàng cũng thực thông minh, có thể phát hiện được tâm tư của hắn
“Có gì đáng tiếc chứ? Thần thiếp không quen biết hắn, thần thiếp lại là nữ nhân của Vương. Vương đã không thích, theo lý thường thần thiếp cũng nên không thích, huống chi một tên cường đạo sao có thể so sánh với Vương?” Vân Yên nhìn hắn, nhấn mạnh từng từ, hỏi ngược lại.
“Ngươi thực thông minh.” Long Hạo Thiên ngón tay lạnh băng hướng tới cằm nàng.
“Thần thiếp không phải là thông minh, chỉ là thần thiếp quý trọng sinh mệnh này, không muốn chỉ vì những chuyện giả dối không có thật khiến cho bản thân phải đấu tranh với sinh tử.” Vân Yên thản nhiên nói, chỉ cần còn sống chính là hi vọng duy nhất của nàng.
“Ngươi vì ai mà quý trọng sinh mệnh?” Ngón tay Long Hạo Thiên dừng lại ở trên đôi môi hồng hồng của nàng.
“Vì phụ hoàng, vì mẫu hậu, vì những người thân của ta, bây giờ là vì người.” Vân Yên nói, tuy rằng nói dối, nhưng vẫn có điểm chân thật.
“Vì bổn Vương?” Long Hạo Thiên sửng sốt, không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy?
“Là vì Vương.” Vân Yên nhìn hắn, ngữ khí rõ ràng. “Thần thiếp chính là nữ nhân, là một nữ nhân bình thường, luôn nghĩ rằng chỉ yêu một người là tướng công, yêu đứa nhỏ của mình, nhìn thấy bọn họ hạnh phúc là ý nghĩa sống của thần thiếp.” Vân Yên nói, chuyện này nàng cũng từng nghĩ đến vô số lần, nhưng nàng không biết bản thân có thể có được ngày đó hay không?
“Đứa nhỏ?” Trong lòng Long Hạo Thiên không hiểu sao chấn động, hắn cũng từng hy vọng xa vời như vậy, sẽ làm cho nữ nhân mình yêu được hạnh phúc. Nhưng là… Khuôn mặt dần biến đổi vặn vẹo, tay trái gắt gao xiết chặt khiến mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Vân Yên nhìn thấy dáng vẻ đột nhiên giận dữ của hắn, mặt nhăn mày nhó khiến nàng không hiểu câu nói kia của mình có gì đắc tội với hắn? Nhưng là nàng biết được trong lòng hắn có hận rất sâu, hắn hận ai? Hắc Ưng sao?
“Nương Nương phải uống thuốc rồi.” Tử Liên đột nhiên bưng chén thuốc vào, nhìn thấy hắn vội vàng hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Vương.”
“Đứng lên đi, chăm sóc Nương Nương cẩn thận.” Long Hạo Thiên lúc này mới phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt phẫn nộ lập tức được che giấu, nhìn Vân Yên rồi xoay người rời đi.
“Dạ, nô tỳ tuân mệnh.” Tử Liên vội vàng đáp, đợi đến khi bóng dáng của hắn khuất sau cửa nàng mới đứng dậy: “Nương Nương uống thuốc.”
“Đưa cho ta.” Vân Yên nhận lấy uống một hơi cạn, từ nhỏ đã phải uống thuốc, nàng đã quen rồi.
Long Hạo Thiên rời khỏi cửa liền hướng về phía cửa sổ tìm kiếm xung quanh mặt đất, nhưng không thấy chiếc còi, tại sao có thể như vậy? Tìm kiếm thêm một hồi vẫn không thấy? Mắt híp lại, liếc mắt vào phòng.
Tử Liên vội vàng mang chén trà cấp nàng, sau đó từ trong người lấy ra vật nọ: “Nương nương, vật này của người sao lại ở trong sân? Nô tỳ mang trở lại cho người.”
Vân Yên nhìn chiếc còi trong tay nàng, cười khổ, không biết có phải chính mình với nó có duyên hay không, vừa mới ném đi mà giờ nó lại ở trong tay mình.
“Nương nương, đây không phải của người sao? Chính là, nô tỳ rõ ràng nhớ là của Nương Nương.” Nhìn bộ dáng của nàng, Tử Liên nghi hoặc hỏi.
“Là của ta.” Vân Yên gật đầu, đột nhiên nghĩ đến hỏi: “Tử Liên, tại sao ngươi lại biết nó là của ta?” Chính mình cũng chưa từng nói qua với nàng.
Chương 035 -- Dẫn lửa thiêu thân
“Nương Nương, lần trước trong lúc nô tỳ thu dọn vô tình nhìn thấy, nghĩ rằng vật này là do Nương nương mang từ quê nhà tới, lưu lại làm kỷ niệm, cho nên đã giúp Nương Nương để ở bên giường.” Tử Liên giải thích.
“Là ngươi đặt nó ở bên giường?” Vân Yên lúc này mới hiểu được. Nàng lại không nói với mình một tiếng, tự ình khôn ngoan, khiến ình chịu oan, suýt chút nữa đánh đổi bằng tính mệnh.
“Vâng.” Tử Liên gật đầu, nhìn thấy sắc mặt Nương Nương không tốt, bất an hỏi: “Nương nương sao vậy? Có phải nô tỳ làm sai rồi không?”
“Không có việc gì, ngươi đi làm việc đi.” Vân Yên trong lòng thở dài, biết nàng vô tình, không có lòng làm chuyện xấu, nhưng mà sự tình nếu đã qua đi thì cũng không cần phải truy cứu nữa.
“Vậy nô tỳ đi trước.” Tử Liên nhìn nàng, nghi hoặc lui đi. Cất đồ giúp Nương Nương người cũng không vui ư?
Vân Yên nhìn chằm chằm cái còi trong tay, vung tay lên muốn ném nó lần nữa, nhưng lại thu tay về. Tử Liên sẽ không tự mình kiếm về cho nàng lần nữa chứ?
Đặt trong tay do dự không biết nên xử lý thế nào? Lại nhìn vật nhỏ nhắn tinh xảo, nàng đột nhiên muốn thử xem nó có thể phát ra tiếng không, không ý thức đặt nó lên miệng thổi vài cái.
Chiêm chiếp chiêm chiếp. Tiếng vang rất êm tai, thực đặc biệt.
Đột nhiên một bóng người theo cửa sổ nhảy vào không một tiếng động, lập tức đứng ở bên giường nàng chắp tay nói: “Chủ nhân có gì sai bảo?”
“Ngươi là ai? Ai là chủ nhân của ngươi?” Vân Yên hoảng sợ.
“Người có tín vật của chủ nhân, vậy chính là chủ nhân của thuộc hạ.” Nam nhân mặc đồ của thị vệ, cung kính nói.
Tín vật? Vân Yên nhìn cái còi trong tay mới hiểu ra, hắn là nội ứng ở hoàng cung của Phi Ưng Sơn. Xem ra cái còi này đúng là tín vật của Hắc Ưng, bằng không hắn sẽ không mạo hiểm lộ mặt. Nàng không nghĩ sẽ vạch trần hắn, nhưng cũng không muốn dây dưa với hắn, lập tức nói: “Ta không phải chủ nhân của ngươi, tín vật này ngươi thay ta trả lại cho chủ nhân ngươi. Đi mau đi. Xem như ta chưa từng gặp qua ngươi.” Nói xong liền ném cái còi vào tay hắn.
“Thứ lỗi thuộc hạ không thể đáp ứng, nếu chủ nhân đã giao nó cho người thì người chính là chủ nhân của thuộc hạ. Bất luận chủ nhân có việc gì cần phân phó, thuộc hạ có trăm lần chết cũng không chối từ.” Người mới đến cũng rất cố chấp, dường như chỉ nhận còi, không nhận người. (ý là chỉ nhận mệnh lệnh của người giữ cái còi chứ không quan tâm người đó là ai)
Vân Yên có chút khó xử, nàng chỉ muốn sống yên ổn, không nghĩ sẽ vướng vào ân oán của Long Hạo Thiên và Hắc Ưng, khóe môi chợt cười hỏi: “Nếu ta là chủ nhân của ngươi, có phải mệnh lệnh của ta ngươi sẽ hoàn thành?”
“Dạ, cho dù chủ nhân muốn mạng thuộc hạ, thuộc hạ cũng không nói từ *không*.” Người này nhìn nàng, ý tứ chính là cho dù bây giờ nàng có giết hắn, hắn cũng sẽ không chớp mắt.
Trong lòng Vân Yên đối với hắn có chút khen ngợi, nàng thích những người kiên cường như vậy, lại cũng hiếu kỳ rốt cuộc đến tận cùng có việc gì khiến hắn muôn chết không từ. Nhưng hiện tại không phải thời điểm nghiên cứu việc này, lập tức nói: “Tốt lắm, ta lệnh cho ngươi đem cái còi này trả tận tay chủ nhân của ngươi. Nhớ kỹ đây là mệnh lệnh.”
“Việc này…” Chần chờ suy nghĩ một hồi mới chắp tay nói: “Thuộc hạ tuân mệnh.” Nếu đã là mệnh lệnh, hắn chỉ còn cách vâng theo. Chỉ là, hắn cảm thấy tò mò, nữ nhân này rốt cuộc có biết cái còi này là vật quan trọng hay không? Người khác đều muốn chiếm lấy, nàng cư nhiên vứt bỏ dễ dàng như vậy?
Nhìn thân ảnh của hắn biến mất ở cửa sổ, Vân Yên lúc này mới thở ra, chuyện cuối cùng cũng giải quyết xong, nhưng nàng không ngờ phiền toái cùng đại nạn đang tới.
Chương 036 – Gặp nam nhân ngoài ý muốn
Long Hạo Thiên ngồi trên ghế rồng chau mày, vừa rồi tại sao cái còi kia đột nhiên không thấy? Hay nàng đã sớm có chuẩn bị? Cho người chờ ở phía sau. Nhưng là nghĩ lại không có khả năng, nàng không thể đoán trước được sự việc xảy ra. Vậy cái còi kia rốt cuộc ở đâu? Mặc dù trong hoàng cung có nội ứng của hắn nhưng cũng không thể nhanh tay nhanh chân như thế?
Vài ngày sau.
“Nương Nương, sắc mặt của người đã tốt hơn nhiều, có muốn nô tỳ cùng người ra sân sưởi nắng hay không?” Tử Liên hỏi.
“Ừ, được.” Vân Yên gật đầu, nàng ở trong này ngây ngốc cũng đã lâu rồi.
Vừa ra đến ngoài chợt nghe thấy tiếng trống rung trời, còn có âm thanh hò hét của binh lính.
“Tử Liên, đó là gì vậy?” Nàng kỳ quái hỏi, hiện tại cũng không phải thời gian luyện binh. “Nương Nương, đó là Vương đang luyện binh, nghe nói Tôn Triều phương Bắc không chịu đầu hàng, Vương muốn xuất binh tiến đánh bọn họ.” Tử Liên đem tin tức mình nghe được thông báo cho nàng.
“Thật không?” Vân Yên quay đầu ra hướng phát ra âm thanh hỏi: “Vương đang huấn luyện bọn họ ở đâu?” Nghe âm thanh hẳn là ở trong hoàng cung. “Huấn luyện tại sân phía nam.” Tử Liên đáp.
“Dìu ta đến xem thử.” Vân Yên phân phó, nàng rất muốn được nhìn thấy thân ảnh cường tráng của những người lính. Nhưng trước đây nàng đều không có cơ hội.
“Nương Nương, người nào không được sự cho phép của Vương mà dám tới gần đó sẽ bị xử tử.” Tử Liên ngăn lại, giải thích.
“Vậy được rồi, ta ở nơi này nghỉ một chút, ngươi mau đi đi.” Vân Yên phân phó, nàng ta đi rồi, mình có thể đi xem trộm, xem Long Vương bách chiến bách thắng huấn luyện binh lính như thế nào.
“Nương Nương, vậy nô tỳ đi sắc thuốc cho người.” Tử Liên nói xong rời đi.
Vân Yên đợi nàng đi rồi mới đứng dậy, nhẹ nhàng đi ra khỏi Tử Yên các, liền ngẩn người, hoàng cung lớn như vậy, nàng nên tìm thế nào? Mặc kệ, cứ đi theo hướng âm thanh truyền đến
Trên đường đi, may mắn người trong hoàng cung không biết nàng, có gặp cung nữ, thái giám cũng vội vàng đi qua. Thanh âm càng ngày càng rõ ràng, nàng đi đến một bức tường rất cao, bọn họ hẳn là ở bên kia bức tường.
Nhìn đến bức tường cao gấp đôi mình, nàng không biết nên làm thế nào vượt qua? Trèo tường nàng không đủ lực, mà bên cạnh lại không có cái thang nào. Nàng chỉ có thở dài.
“Ngươi muốn trèo qua?” Một thanh âm phía sau vang lên.
“Ừ…” nàng theo bản năng gật đầu, đột nhiên cả kinh quay lại liền thấy một nam nhân cao lớn, khôi ngô đang đứng đó nhìn nàng chằm chằm. Cho đến khi nhìn rõ người mới tới nàng kinh ngạc hô lên: “Là ngươi…” Sao có thể là hắn? Hắc Ưng.
“Nhìn thấy ta vui mừng như vậy sao?” Hắc Ưng đáp, tay ôm lấy nàng bay lên trên cây. “Giờ đã nhìn rõ chưa?”
Vân Yên lúc này mới nhìn rõ bên ngoài là một sân rộng, có rất nhiều binh sĩ xếp hàng chỉnh tề ngay ngắn ở nơi đó. Tay cầm binh khí hô to khẩu hiệu làm phấn chấn lòng người. Long Hạo Thiên đứng ở phía trước tự mình chỉ huy, bộ dáng dị thường anh tuấn tiêu sái khiến nàng nghĩ tới phụ thân, tới ca ca, vẻ mặt trở nên ảm đạm.
Bạo vương liệt phi Bạo vương liệt phi - Ngạn Thiến Bạo vương liệt phi