Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 2
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-08-28 15:36:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2: Tháng Năm, Năm 2012, Bế Giảng (1)
, chiều đi đá bóng không?" - Huy khều cánh tay Minh Vũ, rủ rê.
"Thôi, chiều tôi bận lịch học thêm." - Cậu gạt Huy ra, từ chối thẳng thừng.
"Ông dở hơi à? Tôi bảo đi là đi. Sao sắp nghỉ hè ông còn lo đi học thế?" - Huy sửng cồ lên trước độ chăm chỉ quá mức cần thiết của cậu bạn thân.
Vũ không trả lời. Cậu nhanh chân bước lên trước, tỏ vẻ không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện. Huy bị bỏ lại phía sau, gào lên như sợ mọi người không nghe thấy: "Ê, hôm nay khó ở thế? Bị bà chị bắt quả tang chưa giặt quần sịp à?"
Vũ đang bước vội dừng lại, điếng cả người vì tức và xấu hổ. Câu chuyện đó xảy ra từ năm cậu học lớp Bốn, cũng rất lâu rồi, nhưng mỗi lần Huy không vừa ý đều lấy ra để chọc tức cậu. Vũ quay phắt lại lườm Huy, rồi để trốn tránh những cặp mắt soi mói kì lạ của mọi người xung quanh, cậu chạy thật nhanh lên lớp.
Mất mặt không cơ chứ. Trưa nay tan học phải cho thằng nhóc kia một trận ra trò mới được.
Vũ thầm nghĩ, rồi chỉnh lại cổ áo, bước vào lớp. Cậu thấy ngay Ngọc Quyên - lớp trưởng, và cũng là đối thủ nặng kí của cậu trong học tập đang ngồi cắm cúi ghi chép gì đó. Phải thú thật, Quyên học vô cùng giỏi, hiếm khi bị xuống vị trí thứ hai, nhưng Vũ không hề ganh tị mà rất quý cô bạn này, hai người thỉnh thoảng có bài khó lại mang ra trao đổi cùng tìm hướng giải.
"Cậu đến sớm thế?" - Vũ lên tiếng.
"Ừ, bố mẹ tớ đi làm sớm, tiện thể đưa tớ đi học." - Quyên trả lời, không rời mắt khỏi quyển sách tham khảo.
Vũ không hỏi nữa. Cậu đặt cặp trên ghế của mình, rồi cầm giẻ lau bảng ra khỏi lớp. Hôm nay tới phiên cậu trực nhật.
---
“Này, Quyên, hai hôm nữa bế giảng rồi, cậu định ôn văn lớp chín ở đâu chưa? Bảo tớ với.” - Vũ vừa lau bảng vừa hỏi.
“Văn lớp chín thì tớ đang học cô Minh, giảng có hệ thống và dễ học lắm.” - Quyên dừng viết, hơi ngẩng lên trả lời.
“Ôi, hai con người không phải nhân loại lại bàn chuyện học nữa! Hình như tớ lên lớp không đúng lúc rồi!” - Huy không biết từ đâu chạy vào, xen ngang cuộc trò chuyện của Quyên và Vũ.
“Câu nói của cậu mâu thuẫn quá đấy, “con người không phải nhân loại”?” - Quyên vội trêu chọc ngay, rồi che miệng cười khúc khích.
Huy bị chỉnh cách dùng từ, xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, thầm nghĩ nếu người nói câu đó là Vũ, chắc chắn cậu sẽ xông lên cho cậu ta một “chưởng”. Nhưng rất tiếc, người vừa trêu cậu là Quyên lớp trưởng, còn là con gái, nên Huy chỉ hít một hơi thật sâu, ngậm đắng nuốt cay ngoan ngoãn bước về chỗ ngồi.
Vũ phải bật cười trước bộ dạng cay cú mà không làm gì được của Huy, nỗi bực tức vì bị trêu hồi sáng cũng vơi đi phần nào.
----
Bảy giờ tối, Vũ đi học thêm về. Bà Thắm giúp việc với tiếng dép gỗ quen thuộc tất tả chạy ra mở cửa cho cậu, thủ thỉ: “Về rồi à, lên nhà rửa tay ăn cơm đi cháu. Đưa cặp đây bà cất cho.”
“Cháu cảm ơn ạ.”
Vũ đáp lại, rồi chợt nghĩ tới bà nội hơn một năm rồi chưa qua chơi. Cậu thì bận lịch học không có thời gian đến thăm bà.
“Bố mẹ cháu đâu ạ?” - Vũ bước vào nhà, thấy bàn ăn không có ai, hỏi.
Bà Thắm trả lời, có vẻ hơi mất tự nhiên: “Bố mẹ cháu tối nay về muộn, dặn cháu cứ ăn trước rồi lên học bài. Cái Dương sang nhà bạn chơi từ chiều rồi, gọi điện báo ngủ bên đấy luôn.”
“Vâng ạ.” - Vũ trả lời, rồi ngồi vào bàn ăn. Không đói lắm nhưng cậu vẫn cố ăn hết hai bát cơm vì bữa nay có món cậu thích.
Ăn xong, Vũ lên phòng tắm rửa. Bà Thắm ở dưới bếp nghe ngóng, sau khi chắc chắn Vũ đã đóng cửa phòng mới thở phào, khe khẽ bấm số điện thoại bàn.
“Bà cho thằng Vũ ăn chưa?” - Đầu bên kia phát ra một giọng phụ nữ.
“Tôi cho nó ăn rồi dặn nó lên phòng học rồi ạ. Thế…”
“Tầm mười hai giờ tôi mới về được. Bà pha sữa bảo nó uống rồi ngủ trước. Đừng kể chuyện lằng nhằng đấy.”
Rồi thoáng nghe tiếng loảng xoảng của đồ vỡ, đầu bên kia tắt máy.
Bà Thắm giật mình nhìn về phía phòng Vũ. Nếu để thằng bé biết chuyện…
Bà thoáng nghĩ đến cái Dương.
---
Vũ tắm xong, tự dưng lại thấy cồn cào trong người. Đói thì không phải...
Linh cảm xấu gì chăng?
Vũ vội gạt bỏ suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, vì thỉnh thoảng cậu lại có cái cảm giác vẩn vơ lo sợ như thế. Có chuyện gì đâu, chắc do tưởng tượng thôi.
Vũ tự an ủi mình, rồi ngồi vào bàn học. Những con số, những dòng văn nghị luận ngay lập tức khiến cậu quên đi sự khác lạ vụt qua vừa rồi.
Học xong, Vũ leo lên giường, định lấy điện thoại nhắn tin cho chị Dương, nhưng rồi lại không biết nhắn gì, thế là nằm vật ra, nghĩ ngợi linh tinh.
Hai ngày nữa là tới lễ bế giảng.
Đối với các bạn khác, một mùa hè của sự vui chơi thỏa thích mà không phải lo nghĩ chuyện làm bài tập sắp mở ra.
Còn đối với Vũ, mùa hè giống như học kì thứ ba. Vẫn học thêm, vẫn đau đầu giải toán, vẫn rã rời viết văn, vẫn mỏi mồm học nói tiếng Anh,...
Cậu chưa bao giờ tỏ ra phản đối lịch học kín mít của mình. Bởi cậu biết, đằng sau những buổi học thêm của cậu, là sự vất vả kiếm tiền của bố mẹ, và cả hy vọng to lớn họ dành cho cậu.
Vũ nghĩ đến chị Dương, và thầm trách sao chị vô tâm thế.
Chị nào hiểu nỗi nhọc nhằn chắt chiu của bố mẹ, kiếm được đồng tiền đâu có dễ dàng như cách chị tiêu nó?
Cậu cũng nói với chị nhiều lần, nếu chưa thể làm ra tiền, thì hãy cố gắng chăm học, giống như cậu vậy, khiến bố mẹ hài lòng, thế cũng đã là báo đáp phần nào công lao họ bỏ ra rồi.
Nhưng chị không nghe, còn quát lại cậu, cái gì mà “mày ngu lắm”, rồi “tao không có nghĩa vụ phải trân trọng những đồng tiền dơ bẩn ấy”.
Vũ cảm thấy càng ngày cậu càng không hiểu người chị của chính mình.
Chị thay đổi từ bao giờ...Vũ nhớ hồi tiểu học tuy hơi lười nhưng chị vẫn có kết quả học tập rất tốt…
“Vũ ơi, uống sữa này…” - Bà Thắm ở bên ngoài gọi cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
“Vâng, cháu ra ngay đây.”
Vũ xuống giường, tiến lại gần mở cửa, rồi nhận lấy khay đựng ly sữa mới pha còn nóng hổi từ bà Thắm. Bà nhìn lướt qua phòng cậu, lại quan sát xem khuôn mặt cậu có nét gì bất thường không, rồi mới xuống lầu.
Vũ đặt ly sữa trên bàn, nhân lúc đợi nó ấm, cậu lấy điện thoại gọi cho Quyên lớp trưởng.
Đầu bên kia bắt máy rất nhanh.
“Alo, Quyên hả, cậu ngủ chưa?”
“Chưa, tớ đang học, có chuyện gì thế?”
“À, làm phiền cậu tí nhé, cái vụ cô Huyền chủ nhiệm giao cho bọn mình đi mua đồ liên hoan tổng kết lớp ấy, cậu có chuẩn bị gì chưa?”
“Ừ nhỉ, cậu nói tớ mới nhớ ra, dạo này bận học quá, quên mất…”
“Không sao, chiều mai cậu rảnh không, bọn mình đi xem mấy cửa hàng…”
“Có, mình có rảnh, thế hẹn cậu ở café “Mộc” nhé, 3 giờ chiều.”
“OK, không làm phiền lớp trưởng thực hiện công cuộc học tập cao cả nữa. Cúp máy đây.”
Vũ nghe đầu dây bên kia có tiếng cười khe khẽ.
Cuộc gọi kết thúc.
Vũ bưng ly sữa sắp nguội lên uống, trong đầu lại nảy ra vài kế hoạch cho ngày mai.
--------
“25.5.2012
Nhật kí của Ngọc Quyên (nickname QiQi)
Hello nhật kí! Mình đã trở lại rồi đây.
Mười rưỡi tối, sorry vì đã để cậu chờ lâu vậy. Hôm nay mình phải đi học thêm, tối về còn phải làm bài tập nữa chứ.
Thật ra hôm nay cũng chẳng có chuyện gì to tát. Thế mà tự dưng mình lại dở hơi cứ muốn tìm cậu tâm sự. Cũng lạ thật. Chắc sắp kết thúc một năm học nên có cảm giác... “nôn nao”?
Năm nay mình học lớp Tám rồi đấy Nhật kí ơi, sang năm là cuối cấp, mình lo lắm, không biết thi lên cấp ba có áp lực không nữa… Mình từng tham gia không biết bao nhiêu cuộc thi, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác sợ hãi trước kì thi chuyển cấp này…
Chắc tại áp lực từ bố mẹ mình. Bố mẹ muốn mình thi Chuyên. Vấn đề không phải đỗ hay trượt, vì mình khá chắc về kiến thức của mình, nhưng cái to tát ở đây, là bố mẹ muốn mình đỗ thủ khoa.
Là thủ khoa!
Bố mẹ muốn mình “đấu” với cả tỉnh, nhưng phải là thủ khoa!
Cái tên nghe oai thật, nhưng mơ hồ quá.
Mình nghĩ tới tương lai mà muốn nản luôn. Thật ra mình không thông minh như Vũ, nhật kí không biết đâu, bạn ấy không học nhiều như mình, nhưng vẫn đồng hạng với mình rất nhiều lần đấy thôi.
Mình ước mình có bộ não tốt hơn một chút, như vậy thì cũng không cần học quá nhiều, kiểu học “chạy show” ấy, mình phát sợ luôn rồi.
A, than vãn thì được gì nhỉ…
Nhưng mình vẫn muốn nói ra để nhẹ lòng đi (chắc vậy).
Tự dưng mình thấy chán cuộc sống hiện tại. Mình không rõ mình đang trông mong thứ gì nữa, có thể là tự do…
Mà không phải, bậy quá, có ai giam giữ mình đâu.
Nhật kí ơi, cậu đừng cười mình, mình hay nói nhảm lắm…
Thôi, chào cậu, mình đi ngủ đây, mẹ mình đang giục rồi.”
-----
Tháng Năm, năm 2012, Bế giảng.
Hết chương 2.
Bao Giờ Mới Lớn? Bao Giờ Mới Lớn? - Olivia Bình Anh McKenna Bao Giờ Mới Lớn?