What's meant to be will always find a way.

Trisha Yearwood

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 2
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-08-28 15:36:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1: Tháng Bảy, Năm 2020, Chuyện Cũ
ới thế mà đã tám năm.
Cuộc sống không còn như trước. Hiện đại hơn, cũng tốt đẹp, tiện nghi hơn rất nhiều.
Vài năm trước, học xong lớp mười một, tôi sang Đức du học.
Một phần vì tương lai, một phần vì để trốn tránh.
Trốn tránh bố mẹ, trốn tránh những kí ức không mấy vui vẻ.
Chiều Chủ Nhật, tôi ngồi nhâm nhi cốc cafe nóng, ngắm nhìn khung cảnh tấp nập ngoài cửa sổ, rồi lại chợt nghĩ đến những người quen cũ.
Họ từng là bạn học của tôi hồi cấp hai, cái hồi ngây ngô mơ mộng ấy.
Tôi vì cái thứ cảm xúc gọi là "rung động" mà thay đổi. Buồn cười thật, nhưng nếu không có nó, cũng sẽ không có tôi ngày hôm nay.
Yêu, ghét, giận, hờn, những cảm xúc vụn vặt đó, tôi đều đã trải qua. Trong lòng tôi hiện tại chỉ còn đọng lại một nỗi hàm ơn sâu sắc.
Cảm ơn các cậu, những người đã khiến tớ vấp ngã, và cũng buộc tớ phải tự mình đứng dậy, buộc tớ phải tiếp tục bước đi...
----
Trời dần ngả tối. Xa xa, mặt Hồ khoác lên cho mình một cái áo mới mang màu sắc sặc sỡ của ánh đèn neon từ những tòa nhà cao tầng. Khung cảnh bình yên lạ. Nhưng chỉ nửa tiếng đồng hồ nữa, nó sẽ mang một sắc thái khác. Nhộn nhịp, đông đúc, ồn ào.
Một cặp đôi ngồi yên lặng dưới bóng cây liễu rủ. Nắm tay nhau, không nói, không cười. Như để hòa mình với mặt nước lăn tăn gợn sóng kia.
Người nam trông già hơn tuổi. Đôi mắt anh buồn và nặng trĩu tâm sự, không biết có nên nói ra hay không. Anh siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô gái, ánh mắt vẫn nhìn về đâu đó rất xa, có thể là thứ ánh sáng nhân tạo lung linh bên kia bờ, cũng có thể là mặt nước đen ngòm đáng sợ.
Cô gái khẽ xích lại gần, tựa đầu lên bả vai anh. Hai người tiếp tục im lặng. Không biết sau đó bao lâu, cô gái lên tiếng: "Anh, anh muốn nói gì thì cứ nói đi. Em sẵn sàng lắng nghe anh."
Nếu như bình thường, anh sẽ quay sang, cốc nhẹ đầu cô, phì cười: "Văn vẻ quá!". Nhưng giờ đây, anh chẳng còn tâm trạng ấy. Trái tim anh chùng xuống. Vết thương lâu không động đến tưởng chừng đã lành lại một lần nữa rỉ máu. Anh thở dài, trầm giọng kể, hy vọng có thể bớt đi phần nào đau đớn.
"Linh, em biết vì sao anh chưa từng kể cho em nghe về bố mẹ không?"
Cô gái ôm cánh tay anh, khẽ lắc đầu.
"Bởi vì, họ chính là người đã gây ra..." - Giọng người con trai nghẹn ngào - "...Thật ra, anh còn có một người chị nữa. Một người chị sinh đôi."
Cô gái ngước lên nhìn anh, bày tỏ sự bất ngờ. Trước nay cô chưa từng nghe anh kể về những mối quan hệ ruột thịt.
"Chị ấy không giống anh. Nói đúng hơn thì là trái ngược. Hồi bọn anh còn học cấp 2, lần nào thi cũng cùng nhau đứng vị trí thứ nhất. Chỉ khác, chị ấy đứng thứ nhất từ cuối lên."
Cô gái nghe chất giọng nặng nề của anh, không cười nổi.
"Nhưng chị ấy không còn nữa. Năm lớp Chín, chị ấy đã..."
Chàng trai cắn chặt môi để không bật ra tiếng nức nở. Anh bỗng nhớ đến câu nói của một người: "Lớn rồi không được khóc, thế là yếu đuối!".
Nhưng nỗi đau ấy lớn quá, tám năm rồi, anh vẫn không đủ mạnh mẽ để đối diện với nó.
Cô gái tên Linh xót xa nhìn anh, nhẹ giọng an ủi: "Em xin lỗi...Anh, nếu anh thấy khó chịu thì đừng kể nữa."
Chàng trai lắc đầu. Nếu anh không nói ra, sợ rằng cơn ác mộng hằng đêm sẽ chẳng bao giờ chấm dứt.
"Linh, có một cái này...anh chưa kể với em. Về mối tình đầu của anh..."
Anh đột ngột thay đổi chủ đề, có lẽ vì muốn kiềm chế cảm xúc. Cô gái để anh dựa vào vai mình. Cô không hề thấy khó chịu khi anh nhắc đến người con gái làm anh lần đầu biết rung động, bởi hiện tại, cô là người để anh tin tưởng trút bầu tâm sự giữ kín trong lòng bấy lâu nay. Thế là đủ.
"Cô ấy học cùng lớp với anh, một cô bé kì lạ, và cũng rất đáng thương..."
Bao Giờ Mới Lớn? Bao Giờ Mới Lớn? - Olivia Bình Anh McKenna Bao Giờ Mới Lớn?