From my point of view, a book is a literary prescription put up for the benefit of someone who needs it.

S.M. Crothers

 
 
 
 
 
Tác giả: Đào Nhạc Tư
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 600 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 04:48:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
ở đầu
Hồi tưởng lại ngày đó gặp được Dụ Bảo Đế, Thiệu Kỳ Á vẫn ấn tượng sâu sắc...
Một buổi chiều thứ năm đầu thu, Thiệu Kỳ Á đang trên lộ trình cố định mỗi tuần của mình, trong lúc vô tình đi vào một ngõ nhỏ yên lặng bên trong thành phố náo nhiệt, anh xuống xe, tìm được một quán cà phê tên gọi là “Nhật An”...
Đó là một ngôi nhà cổ được cải biến lại thành quán cà phê kiểu Nhật, trước cửa có gốc cây long não xanh biếc, lá rủ trước cửa kẽ lay động, bầu không khí thanh tịnh mà yên tĩnh tản ra một ma lực thần kỳ hấp dẫn người qua đường dừng chân ghé lại..
Bên ngoài quán tạo hình bằng gỗ, màu sắc ấm áp bình thản, không gian bày trí thoải mái rộng rãi, cùng với không khí tràn ngập hương cà phê thơm ngát làm người ta bất giác dứt bỏ ưu phiền, tâm thần sảng khoái vui vẻ.
Thiệu Kỳ Á rất vừa ý với nơi này, vì thế mang cái ly Mamba tới ngồi ở ban công lầu hai, tranh thủ nửa ngày rảnh rỗi mà thơ thẩn.
Ánh nắng lười biếng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, trong không khí phảng phất thấy được những hạt bụi nho nhỏ đang bay lượn, trên mỗi bàn đều bày một bát sứ nhỏ, bên trong trồng cây cảnh, không có quá nhiều màu sắc tô điểm, không khí thảnh thơi yên ổn.
“Cho tôi một ly Macchiato ít đường, ngồi ở ban công.” Dưới lầu truyền tới âm thanh thanh thuý, sau đó vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng đi lên cầu thang…
Lúc này, đã là bốn giờ chiều, một bóng người nhỏ nhắn sặc sỡ lọt vào tầm mắt anh..
Thân thể cô cân xứng đều đặn, cô mặc quần jeans cùng âu phục lụa trắng liền thân không có tay, bên hông đeo thắt lưng, cổ tay tinh tế đeo vài cái vòng bằng gỗ chạm khắc có màu sắc đậm nhạt không đồng nhất, chân đi giày Ý, sau lưng khoác túi bò cũ, thoạt nhìn như đang muốn đi ngao du.
Cô rất rực rỡ, vừa xuất hiện liền khiến cho bầu không khí trầm tĩnh dường như sống động hẳn lên, làm cho người khác không khỏi lóa mắt, bị hấp dẫn theo.
Tà áo nhẹ nhàng lay động, cô đi tới gần chỗ Thiệu Kỳ Á, bắt gặp ánh mắt của cô, tim Thiệu Kỳ Á thoáng chốc đập loạn nhịp.
Ánh mắt của cô trong sáng long lanh, giống như ngôi sao đang tỏa sáng, đôi mắt phảng phất như biết nói; mái tóc tóc xoăn nhẹ giống như mây bay, quẩn quanh gò má nhiễm chút sắc hồng nhạt; cánh môi cô nhấp nhẹ, trơn bóng đỏ hồng, khóe miệng tự nhiên khẽ nhếch lên, thoạt nhìn như đang mỉm cười với người nào đó...
Làm việc trong ngành nghề có liên quan tới cái đẹp, Thiệu Kỳ Á đã gặp qua đủ loại người khác phái xinh đẹp quyến rũ, nhưng chưa từng có một cô gái nào lại làm cho anh vừa thấy tim liền đập dồn dập, trong lòng thấy căng thẳng!
Giây phút bắt gặp ánh mắt đối phương, anh không khỏi thất thần, xém chút cho rằng người kia tự nhiên khẽ nhếch khóe miệng là đang mỉm cười với anh.
Anh từ trước đến nay luôn thận trọng kiềm chế, chẳng chút ăn nhập gì với lãng mạn, không hiểu tại sao lại có thể đối với một cô gái xa lạ sinh ra loại cảm giác kỳ dị này?.
Cái nhìn quá mức chuyên chú, làm cho tai Dụ Bảo Đế hơi nóng, nhưng người nọ đang ngồi cạnh ban công, cô phải đi qua anh ta, không thể làm gì khác hơn là nhếch miệng mỉm cười, hóa giải sự lúng túng, bước nhanh tới ban công..
Cô đặt túi, ngồi xuống, lấy tay quạt mát, thuận tiện vụng trộm liếc mắt quan sát người đàn ông dường như nhìn chằm chằm cô lúc nãy.
Anh ta có ngũ quan rõ nét sâu sắc, tóc nâu đậm xoăn nhẹ, tám phần là người ngoại quốc đi? Cho dù không phải, nhất định cũng là “con lai”…
Lông mi anh thực dày, ánh mắt thâm thúy, mũi thẳng, môi mỏng có chút lãnh đạm, cái cằm cân đối lộ ra cá tính cương nghị, anh mặc âu phục, hoa văn trên caravat cũng rất có phong cách, cả người toát ra phong thái bất phàm... Con lai phần lớn là trai đẹp, gái xinh, chỉ là tư thái nhàn nhã ngồi ở một góc quán cà phê thôi cũng tựa như một bức tranh đẹp mắt rồi.
Một con chim bồ câu đậu lên tay vịn ban công, thu hút ánh mắt của cô khỏi người đàn ông kia, nhắc nhở cô không nên thất lễ mà nhìn lén người khác quá lâu…
“Cục cục cục, lại đây!” Dụ Bảo Đế đưa tay ra, chim bồ câu trắng nghiêng đầu nhìn một cái, ngay sau đó bay qua.
Nhân viên phục vụ đưa macchiato ít đường tới cho cô, khói bốc lên kèm theo hương cà phê xông vào mũi, cô hít sâu, thổi thổi một chút rồi chậm rãi hớp một ngụm, mép bị dính chút bọt sữa, vẻ mặt hạnh phúc mỉm cười..
Uống ngon như vậy sao?
Ánh mắt Thiệu Kỳ Á lặng lẽ hoài nghi bản thân có phải đã gọi sai cà phê rồi không. Có lẽ lần sau trở lại, anh sẽ gọi một ly giống cô nếm thử.
Thiệu Kỳ Á đã ngồi tại nơi này nửa tiếng đồng hồ, nhưng lại chẳng muốn đi chút nào, có lẽ bởi nơi này rất thoải mái, hoặc có lẽ bởi cô gái quyến rũ mới đến không lâu trên ban công đang lôi kéo bước chân anh lại.
Tuy rằng thân là CEO (giám đốc điều hành) khu vực châu Á của Tập đoàn Thời trang Alston, anh không nên bỏ bê công việc, hao phí thời gian trong quán cà phê, còn bị một cô bé hấp dẫn, nhưng anh chính là không tự chủ được, ánh mắt dính chặt lên người cô.
Anh thấy cô lấy từ trong túi ra một quyển sổ ghi chép cùng cây bút, thoải mái bôi bôi vẽ vẽ.
Chỉ chốc lát sau, chim bồ câu trắng mới nãy lại bay trở lại, cô ngước mắt nhìn lên, mỉm cười đặt tập tranh vẽ xuống, sờ sờ trong túi, sau đó đứng lên đến gần lan can, lòng bàn tay nâng cao rồi mở ra, hình ảnh kế tiếp làm anh cảm thấy hơi kinh ngạc ──.
Hai con chim bồ câu trắng lần lượt bay tới, đậu trên tay của cô, ngoan ngoãn để cô vuốt ve!.
Vẻ mặt cô thật dịu dàng, thật cẩn thận vuốt ve chim bồ câu, anh nhìn thấy, cảm giác trong ngực hơi nóng lên, phảng phất như thứ cô đang vuốt ve chính là khuôn mặt anh.
Một lát, cô tiễn bước chim bồ câu, cười thật tươi, cúi người vẫy tay với người dưới lầu.
Gió nhẹ thổi bay tà áo cùng tóc của cô, nụ cười kia rạng rỡ như ánh nắng mặt trời, hình ảnh này khiến Thiệu Kỳ Á nhìn mà tim đập dồn dập.
Cô vội vàng thu dọn đồ đạc, ngửa đầu uống hết cà phê còn lại, mở cửa kính ban công, chạy bình bịch xuống lầu…
Đi rồi sao?!.
Bóng hình xinh đẹp biến mất, Thiệu Kỳ Á không khỏi cảm thấy mất mát buồn bã.
Một nỗi xúc động không cách nào lý giải khiến anh đứng dậy đi ra ban công, thấy cô cùng một gã đi xe máy vừa nói vừa cười, sau đó đội mũ bảo hiểm, ngồi lên xe máy rời đi.
Cô tới rồi đi như một trận gió, cũng để lại trong lòng anh một vết tích sâu sắc.
Phiền muộn nắm cổ tay, chim bồ câu trắng lại lần nữa bay lại, anh không nghĩ nhiều bắt chước cô giơ tay lên, chim bồ câu trắng cũng đậu lại. Đang lúc anh cảm thấy vui mừng, khuôn mặt nghiêm túc ẩn hiện ý cười, thì chỉ trong giây lát, cảm giác âm ấm trên lòng bàn tay lại làm khóe mắt anh nhíu lại, khuôn mặt tuấn tú trở nên tối tăm ──.
“Shit!” Anh khẽ nguyền rủa, con chim bồ câu gây họa xong liền vỗ cánh bay đi.
Thiệu Kỳ Á gặp hoạ, trợn mắt nhìn bãi thải của chim trên tay mình, thể nghiệm thảm cảnh do bắt chước bừa.
Chương 1
Ngày cuối tuần, không khí cuối thu thực sảng khoái, gió mát thổi nhè nhẹ, Thiệu Kì Á đi xe tới viện dưỡng lão ở ngoại ô thành phố thăm bà ngoại, kinh ngạc phát hiện viện dưỡng lão bình thường vắng vẻ tĩnh mịch, lúc này đây không khí lại náo nhiệt tưng bừng, trên bãi cỏ cách đó không xa dựng một cái sân khấu, trên đó có người đang vừa múa vừa hát.
Sao lại thế này?! Thiệu Kỳ Á kinh ngạc đứng ở cửa đại sảnh. Anh trông thấy một đám người ăn mặc quái dị, đóng vai chú hề, vai nghệ kĩ, mặc áo Tôn Trung Sơn, võ phục rồi sườn xám… vân vân, hơn nữa có gương mặt giống như đã từng quen biết...
“Anh Thiệu, anh tới rồi!” Nhân viên làm việc trong viện thấy anh, thân thiết chào hỏi.
“Vâng.” Lấy lại tinh thần, Thiệu Kì Á khách khí gật đầu, hỏi ra nghi vấn trong lòng. “Đây là... mời đoàn tạp kỹ đến biểu diễn hay sao?”
“Không phải.” Nhân viên bật cười, nhìn về phía đám thanh niên tràn đầy nhiệt tình cùng sức sống kia. “Bọn họ là đội sinh viên tình nguyện ở đại học Z, tới làm bạn với các ông bà, đã tới mấy lần rồi, lần này còn chuẩn bị tiết mục giải trí, rất có lòng!”
“Đúng vậy.” Anh gật gật đầu.
Thời đại này đa số người trẻ tuổi sống phóng túng, cho dù không có việc gì cũng lười ở nhà, có thể lợi dụng thời gian nghỉ kêu gọi bạn bè đi làm việc công ích, thực làm cho người khác tán thưởng.
“Bà Trịnh ở đằng kia, anh có thể tới đó cùng bà xem biểu diễn.” Nhân viên chỉ vào phía trước sân khấu, nơi có một nhóm các ông bà cụ đang ngồi trên ghế dựa hoặc xe lăn.
Thiệu Kì Á nhìn theo chỉ dẫn của cô ấy, thấy bà ngoại mình đang lắng nghe tiếng hát lạc điệu trên sân khấu, vui vẻ vỗ tay, anh hé môi mỉm cười.
“Trước tiên tôi đem những thứ này vào phòng của bà đã.” Anh vừa nói vừa giơ túi xách trong tay lên, đi về hướng thang máy. Trong túi tất cả đều là linh chi, tổ yến, cây bạch quả, thuốc bổ... Thời gian anh tới đây không cố định, có khi công việc bận rộn, có khi phải đi công tác nước ngoài, nên mỗi lần tới đều mang theo không ít đồ này nọ.
Thời gian bà ngoại minh mẫn cũng không cố định, phần lớn thời gian bà đều mơ mơ màng màng, nói chuyện lung tung, cũng không rõ ai là ai.
Lúc Thiệu Kì Á xuống lầu lần nữa, phát hiện trên sân khấu đã thay người biểu diễn, người này mặc sườn xám ngắn, khoác áo dệt kim, tóc ngắn uốn xoăn ôm sát khuôn mặt, tay cầm hoa sen hát ca khúc kinh điển của Đặng Lệ Quân, được các ông bà cụ đặc biệt hoan nghênh ---
“... Ngọt ngào, anh cười thực ngọt ngào, giống như hoa nở trong gió xuân...”
Là cô! Đồng tử của Thiệu Kì Á co lại, ngực giống như là bị đụng vào một chút, trái tim đập nhất thời đập mạnh như trống nổi.
“... Ở nơi nào, đã gặp được anh ở nơi nào, nụ cười của anh quen thuộc đến thế, nhất thời em lại nhớ không ra...”
Tiếng hát của cô cùng con người cô cũng ngọt ngào như nhau, bởi vì biểu diễn mà cố ý giơ tay nhấc chân thực khoa trương, ngược lại càng đáng yêu khiến cho người khác ưa thích.
Sau ngày hôm đó, anh lại đến quán cà phê nhiều lần, ngoại trừ vì yêu thích không khí cùng mùi vị cà phê của quán, kỳ thật, còn có một mục đích khác ── mong được gặp lại cô.
Không nghĩ tới lại nhiều lần thất vọng, nên cũng không còn ôm hy vọng gì, hôm nay lại bất ngờ được như ước nguyện, gặp lại cô!
Nhưng anh cũng chưa từng nghĩ tới, sau khi gặp lại cô phải làm cái gì, chỉ thuần túy nghĩ muốn gặp lại cô, căn bản không có suy tính, cũng không biết phải làm sao bước ra bước đầu tiên, chỉ cảm thấy nội tâm đánh trống reo hò, cảm thấy trong lòng có cảm giác vui mừng chân thực tới mức khó mà phớt lờ...
Hai chân anh giống như tự có ý thức hướng bãi cỏ đi tới, anh tới chỗ bên cạnh bà ngoại ngồi xuống, con ngươi đen lúc này mới lưu luyến không thôi mà dời khỏi sân khấu.
“Trong mơ, trong mơ đã gặp anh...” Bà Trịnh theo không kịp nhịp, nhưng vẫn hát rất hăng say, thấy cháu ngoại, liền muốn chia sẻ niềm vui với anh. “Bà lúc còn trẻ đó, so với cô bé trên sân khấu kia còn thon thả hơn, mặc sườn xám rất đẹp!”
“Bà ngoại hiện tại cũng rất đẹp.” Bà cụ hiếm khi tâm tình tốt lại nhận ra anh, Thiệu Kí Á dỗ ngọt nói.
Bà Trịnh nhìn về phía anh, cười cười không nói, ngay sau đó sự chú ý liền hướng trở lại trên sân khấu. Hát xong bài hát đầu tiên, Dụ Bảo Đế thực hồn nhiên thoải mái hát tiếp bài thứ hai《Hoa hồng đáng yêu》, còn thực sự cầm giỏ hoa hồng xuống dưới sân khấu đưa tặng, làm cho các ông bà cụ mặt mày rạng rỡ.
Dụ Bảo Đế vừa ca hát, vừa tặng hoa hồng, lúc tặng cho bà Trịnh, ngoài ý muốn nhìn thấy người bên cạnh bà, động tác tặng hoa không khỏi ngừng lại một chút.
Ở đây tất cả đều là ông lão, bà lão, nhân viên công tác cũng phần lớn là các cô các chú, tại sao đột nhiên lại xuất hiện một người đàn ông anh tuấn --- anh mặc áo len màu xanh cùng quần trắng, tinh thần có vẻ sảng khoái, khiến cho người khác nhìn thấy ánh mắt không khỏi sáng lên!
Không đúng, người này... hình như cô đã thấy qua ở đâu rồi?
Thấy cô kinh ngạc, Thiệu Kỳ Á nhếch môi mỉm cười, tiếp nhận nụ hoa hồng chớm nở trong tay cô, còn gật đầu chào hỏi.
Không có thời gian suy nghĩ xem cái cảm giác giống như đã từng gặp mặt từ đâu mà đến, Dụ Bảo Đế nhanh chóng hồi phục tinh thần, lại tươi cười bắt kịp giai điệu, tiếp tục gửi đi những bông hồng, nhưng tâm tư cô lại không tự chủ được dừng trên người đàn ông xa lạ kia...
...
Buổi biểu diễn ngoài trời đã chấm dứt, hai mươi mấy sinh viên chia làm hai tổ, một tổ thu dọn đồ đạc dụng cụ, một tổ cùng các ông bà cụ đi đến phòng nói chuyện.
Những người già này không có người thân làm bạn, đều rất cô đơn, cuộc sống ở tại viện dưỡng lão, mỗi ngày đều giống nhau không thay đổi, khó tránh cảm thấy buồn tẻ không thú vị, có các sinh viên đại học hoạt bát mang đến niềm vui cùng sức sống, các cụ liền rất hoan nghênh bọn họ, cho dù chống gậy, ngồi lên xe lăn cũng tới tham dự.
“Bà ơi, bà muốn đi đâu?” Dụ Bảo Đế nhìn thấy có một bà cụ chống gậy, chậm rãi bước đi, liền tiến lên giúp đỡ.
Bà Trịnh quay đầu nhìn lại, thì ra là cô bé hoa hồng, không nhịn được hiền lành mỉm cười. “Ta muốn trở về phòng đi toilet.”
“Cháu giúp bà!” Dụ Bảo Đế vội vàng quay lại lấy túi xách của mình, sau đó trở về cẩn thận ở một bên nâng đỡ bà cụ.
“Cô bé, cháu tên gọi là gì?” Bà Trịnh vừa rồi xem biểu diễn rất thích cô bé trắng trẻo xinh xắn này.
“Cháu gọi là Bảo Đế, còn bà?” Dụ Bảo Đế cố ý bắt chuyện.
“Ta họ Trịnh...” Bà Trịnh nghi hoặc nhíu mày lại. “Không đúng, cháu rõ ràng là con gái, tại sao lại gọi Bảo Đệ? Phải gọi là Bảo Muội mới đúng chứ?”
“Là Bảo Đế, Đế trong Liên Khai Tịnh Đế.” Dụ Bảo Đế vừa đỡ bà, vừa mỉm cười giải thích.
(Liên Khai Tịnh Đế: Tịnh Đế Liên là một đóa hai hoa sen nở trên cùng một cuống, được xem là điềm lành, xưa kia dùng để tiến vua cho nên gọi là “Tịnh Đế”, theo truyền thuyết, sen Tịnh Đế là hiện thân của tình yêu vì có một đôi nam nữ yêu nhau mà không thành, cùng nhau trầm mình ở hồ sen, sau đó hóa thành sen đôi.)
“A ~~” Bà Trịnh gật gật đầu, lên tiếng tỏ ý đã hiểu, qua vài giây, lại lên tiếng lần nữa: “Bảo Muội à, cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Bà Trịnh, cháu gọi là Bảo Đế, không phải Bảo Muội.” Dụ Bảo Đế mỉm cười sửa cho đúng.
“Đúng đúng đúng, Bảo Đế.” Bà Trịnh vỗ vỗ cái đầu không còn minh mẫn cho lắm.
“Bà ở lầu mấy?” Tiến vào trong thang máy, Dụ Bảo Đế hỏi.
“Ta nghĩ đã...” Bà Trịnh nghiêng đầu, suy nghĩ đến là nghiêm túc. “A, là lầu hai.”
Bảo Đế giúp bà Trịnh trở về phòng đi toilet, vốn định không quấy rầy nữa, để cho bà nghỉ ngơi, nhưng bà Trịnh lại lôi kéo cô lại nói chuyện phiếm, không chịu thả người.
“Bảo Muội, cái sườn xám trên người cháu thật đẹp, làm ở đâu vậy?” Bà Trịnh tự ý sửa tên, lôi kéo tay cô, đánh giá y phục của cô đầy tán thưởng.
“Đẹp lắm ạ? Đây là cháu tự làm đó.”
Thấy có người thưởng thức tác phẩm của mình, Dụ Bảo Đế vui mừng ra mặt, chuyện bị gọi sai tên, cô cũng lười không sửa lại nữa.
“Cháu biết may quần áo sao?” Ánh mắt bà Trịnh sáng rỡ, cả người phấn chấn hẳn lên.
“Đúng vậy, cháu ở trường học thiết kế thời trang.” Vẻ mặt bà cụ làm cho cô cảm thấy việc tự làm quần áo là chuyện rất tài giỏi vậy.
“Vậy... cháu có thể làm cho ta một cái không?” Bà Trịnh ấp úng thỉnh cầu, bởi vì sườn xám đối với bà mà nói là hồi ức về thời thanh xuân, cho nên bà rất yêu thích.
“Nếu như bà không chê, đương nhiên là không thành vấn đề ạ.” Được thưởng thức, Dụ Bảo Đế mừng rỡ đáp ứng, vui mừng lấy ra quyển sổ ghi chép cùng bút, còn lấy cả thước dây ra để đo. “Cháu giúp bà đo nhé!”
“Thật tốt quá.” Bà Trịnh vốn đang ngồi chậm rãi đứng lên.
“Ngực ba mươi chín inch...” Dụ Bảo Đế vừa đo cổ, vai, cánh tay... vừa đọc lên số đo.
“Ba mươi chín? Ngực ta có lớn như vậy sao?” Bà Trịnh ha ha cười.
“Đúng vậy, bà lúc tuổi còn trẻ nhất định rất nở nang!” Bảo Đế nói say mê, tiếp tục đo. “Vòng eo ba mươi tư inch...”
“Cái gì?!” Bà Trịnh kêu to, miệng khẳng định sửa lời cô. “Cháu hoa mắt hay là đo sai rồi? Rõ ràng là hai mươi tư inch!”
“Là ba mươi tư đúng mà!” Dụ Bảo Đế giật mình, vội vàng đo lại một lần nữa.
“Cháu nói bậy, căn bản là đo sai rồi! Ta rõ ràng là ba mươi lăm, hai mươi tư, ba mươi tư.” Bà Trịnh rất kiên trì, trí nhớ đang dừng lại ở hình dáng yểu điệu thướt tha của mình vài thập niên trước.
Dụ Bảo Đế ngẩn ra, trên trán lập tức trượt xuống ba đường hắc tuyến, quạ a a a bay qua đỉnh đầu.
Ba vòng theo miệng bà, không phải quá gợi cảm rồi sao, ngay cả cô cũng không có vóc dáng đẹp như vậy? Làm sao bà lão bảy mươi tuổi còn có thể có số đo hoàng kim này? Nếu dựa vào số đo nhỏ như vậy may đồ, bà Trịnh căn bản là nhét không lọt quần áo.
Bất quá, bà Trịnh đã để ý như thế, nếu tiếp tục tranh cãi, không biết bà có bị tăng huyết áp hay không nữa? Hay là ngoài miệng cứ thuận theo bà thì hơn!
“Đúng rồi, là cháu đo sai, vòng eo hai mươi tư, vòng mông ba mươi bốn.” Miệng cô nói xong, nhưng ở trên sổ lại viết hai số 34 cùng 41.
Không có biện pháp, tranh luận tiếp sẽ mãi mãi không dứt được, dù sao đây là lời nói dối có thiện ý, mục đích là muốn cho bà vui vẻ, đến lúc mặc quần áo mới là quan trọng.
“Bảo Muội à, ta thích hoa hồng đen, cao quý phóng khoáng lại nổi bật...” Bà Trịnh như mở cờ trong bụng bắt đầu yêu cầu.
“Được, cháu nhớ rồi, bà rất biết thưởng thức đó.” Bảo Đế đã từ bỏ việc sửa lại tên mình, cô làm Bảo Muội trong miệng bà Trịnh cũng được vậy.
“Đến đây, bà mời cháu uống đồ ngọt nhé.” Đo xong, bà Trịnh lấy ra cái hộp để lên bàn, tìm tổ yến đường phèn chiêu đãi vị khách nhỏ.
Một già một trẻ ngồi trên giường cùng ghế tựa, Dụ Bảo Đế nghe bà Trịnh hồi tưởng lại chuyện ngày trước, lúc ban đầu rất tốt, nhưng sau đó lại bắt đầu giống đĩa nhạc bị vấp, không ngừng lặp lại.
Đến bây giờ Bảo Đế mới hiểu ra, ý thức của bà Trịnh không minh mẫn cho lắm, cho nên một giây trước vừa nói, giây sau liền quên mất; mới mời cô uống tổ yến, tiếp theo lại đưa một bình khác cho cô; rõ ràng nói cô gọi là Bảo Đế, bà lại cứ muốn gọi cô là Bảo Muội...
“Bà đã mệt mỏi chưa?” Thấy bà Trịnh ngáp, Bảo Đế vội vàng đỡ bà nằm xuống. “Bà nghỉ ngơi đi, chờ cháu làm xong sườn xám, sẽ tìm thời gian đưa tới cho bà.”
“Một lời đã định, cháu không được nói dối đấy!” Bà Trịnh nhận được lời hứa hẹn của Dụ Bảo Đế, liền mỉm cười nhắm mắt ngủ.
Phù ~~ chăm sóc người già quả nhiên là chuyện vất vả!
Dụ Bảo Đế lau lau mồ hôi, nhẹ nhàng thở ra, rón ra rón rén rời khỏi phòng bà Trịnh, quay lại cùng nhóm sinh viên.
...
Thiệu Kỳ Á lợi dụng thời gian rảnh đi tìm bác sĩ hỏi về tình hình của bà ngoại, trở lại phòng bà ngoại, thấy bà đã an ổn đi vào giấc ngủ, không khỏi bước nhẹ.
Cha của anh Neil Taylor là người Anh, mẹ là người Đài Loan, cho nên anh có cả tên tiếng Anh cùng tên tiếng Trung, Thiệu là họ của mẹ.
Khi còn bé, phần lớn thời gian là bà ngoại chăm sóc anh, mãi đến khi anh tốt nghiệp trung học, cha mẹ của anh ly hôn, anh mới đi theo cha ra nước ngoài học, rồi học hỏi công việc ở tập đoàn, cho đến mấy năm trước mới trở lại Đài Loan.
Thời gian đó, mẹ bị tai nạn xe cộ bất ngờ qua đời, bệnh đãng trí người già của bà ngoại càng thêm nghiêm trọng, lại chỉ còn một mình đơn độc, vì thế cha liền đưa bà ngoại cô đơn không chỗ nương tựa an trí đến nơi có chuyên gia chăm sóc. Viện dưỡng lão này hoàn cảnh yên tĩnh lại thoải mái, có thể tránh cho người già sống một mình đủ loại nguy hiểm, còn anh, sau khi quay về tiếp quản công việc của tập đoàn tại khu vực châu Á, thường không cố định tranh thủ chút thời gian tới thăm bà ngoại.
Nhưng mỗi lần tới nơi này, tâm tình đều có chút nặng nề, bởi vì càng lớn tuổi, cơ thể thoái hóa đi, mấy căn bệnh mãn tính của người già cũng từ từ xuất hiện, khiến cơ thể bà ngoại ngày càng sa sút, trong đó nghiêm trọng nhất là huyết áp cùng trí nhớ có vấn đề.
Nhưng mà, bệnh tật này do lớn tuổi mà sinh ra, cũng là chuyện bất đắc dĩ, cho nên chỉ có thể dùng thuốc khống chế, làm chậm lại tốc độ chuyển biến xấu, trong sinh hoạt hàng ngày phải hết sức chú ý.
Vừa suy nghĩ, Thiệu Kỳ Á vừa đi đến bên cửa sổ kéo rèm cửa xuống một nửa, che bớt đi ánh sáng, nhưng lại thấy trên bàn có cuốn sổ ghi chép.
Anh cầm lên xem xét, phía trên có ghi chép cặn kẽ kích thước cơ thể, tiếp tục lật xem, bất ngờ phát hiện trong sổ toàn là dấu vết phác thảo đường nét trang phục...
Sổ ghi chép này... là của cô bé kia! Anh nhớ rõ lúc trước ở quán cà phê nhìn thấy cô bé kia thì cô ấy có lấy ra cuốn sổ ghi chép giống cuốn này.
Suy nghĩ một chút, anh nhanh chóng xem lướt qua, càng xem càng cảm thấy kinh ngạc cùng hâm mộ, giống như cảm giác con người cô cho anh vậy.
Xem ra, cô biết thiết kế thời trang! Mặc dù bên trong phần lớn là những bức vẽ mang tính tùy tiện, nhưng phong cách thiết kế đa dạng, ý tưởng phong phú, làm người ta khá là kỳ vọng.
Theo bản năng lật đến trang cuối cùng, quả nhiên thấy một cái tên --- Dụ Bảo Đế, anh không tự chủ được hé môi mỉm cười. Người đáng yêu, ngay cả tên cũng đáng yêu!
Đại học Z năm bốn... có nghĩa cô là sinh viên năm thứ tư đại học sao?
Bất quá sổ ghi chép ở đây, còn người đã chạy đi đâu rồi?
Thiệu Kỳ Á cầm sổ ghi chép xuống lầu tìm người, thầm nghĩ đây đúng là cơ hội tốt để có thể bắt chuyện với cô, vì thế, tim anh đập thực nhanh, đánh trống reo hò không thôi.
“Đám sinh viên kia đâu rồi?” Sau khi ca hát kết thúc, trong phòng có vẻ đặc biệt vắng vẻ, anh ngạc nhiên hỏi nhân viên đang dọn dẹp chung quanh.
“Mới vừa đi hết rồi.” Nhân viên công tác đáp.
Đi rồi?! Tim Thiệu Kỳ Á loạn nhịp, trong lòng nảy sinh cảm giác buồn bã mất mát mãnh liệt.
A... Anh lại bỏ lỡ cơ hội!
Anh cúi đầu nhìn sổ ghi chép trong tay, bỗng nhiên xuất hiện một cái ý niệm trong đầu.
Thấy vẻ mặt anh khác thường, nhân viên khó hiểu hỏi: “Có vấn đề gì không?”
“Chỉ là hỏi một chút thôi, không có gì.” Thiệu Kỳ Á yếu ớt hé môi cười, không nói ra mình nhặt được vật đánh rơi.
Hoàng tử nhặt được giày thủy tinh của cô bé lọ lem, tiếp đó nhờ thông báo tìm chủ nhân vật bị mất mà tìm được tình yêu chân chính; còn anh nhặt được sổ ghi chép của cô, sẽ có tiến triển gì, nhận được kết quả gì đây?
Anh thực chờ mong.
Bảo Bối Trong Lòng Tổng Giám Đốc Phúc Hắc Bảo Bối Trong Lòng Tổng Giám Đốc Phúc Hắc - Đào Nhạc Tư