The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Đào Nhạc Tư
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Nguyen Nancy
Số chương: 20 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 721 / 5
Cập nhật: 2020-08-21 22:49:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1.2:
ếu người không chê …, đương nhiên không thành vấn đề nha.” Đã được thưởng thức, Dụ Bảo Đế mừng rỡ đáp ứng, vui mừng lấy ra quyển sổ ghi chép cùng bút máy, lấy thêm thước dây ra để đo. “Ta đây giúp ngươi đo nha!”
“Thật tốt quá.” Trịnh bà bà nguyên bản đang ngồi chậm rãi đứng lên.
“Ngực ba mươi chín tấc...” Dụ Bảo Đế vừa bên đo cổ, chiều rộng, cánh tay.... Vừa bên đọc lên.
“Ba mươi chín? Ngực ta bộ có lớn như vậy sao?” Trịnh bà bà ha ha cười.
“Đúng vậy, bà bà lúc tuổi còn trẻ nhất định thực đầy đặn nha!” Dụ Bảo Đế nói say mê, tiếp tục đo. “Vòng eo ba mươi bốn tấc...”
“Cái gì?!” Trịnh bà bà kêu to, miệng khẳng định sửa đúng cho nàng. “Ngươi hoa mắt hay là đo sai rồi? Rõ ràng là hai mươi tư tấc!”
“Là ba mươi bốn tấc đúng nha!” Dụ Bảo Đế giật mình, vội vàng đo lại một lần nữa.
“Ngươi nói bậy, ngươi căn bản đo sai lầm rồi! Ta rõ ràng là ba mươi lăm, hai mươi tư, ba mươi bốn.” Trịnh bà bà thực kiên trì, trí nhớ dừng lại dáng yểu điệu thướt tha của mình ở vài thập niên trước.
Dụ Bảo Đế ngẩn ra, lập tức cái trán trợt xuống ba đường hắc tuyến, con quạ aaa bay qua đỉnh đầu.
Ba vòng từ trong miệng bà nói, không phải quá duyên dáng rồi sao, ngay cả nàng cũng không có vóc dáng đẹp như vậy? Làm sao lão bà bà bảy mươi tuổi có thể còn có tỷ lệ thời hoàng kim này? Muốn dựa vào tỷ lệ nhỏ này làm ra, Trịnh bà bà căn bản nhét không vào trong quần áo.
Bất quá, Trịnh bà bà so đo như thế, nếu tranh cãi, không biết bà có cao huyết áo hay không? Hay là biết nghe lời mà thuận theo nàng có vẻ tốt hơn!
“Đúng rồi, là ta đo sai rồi, vòng eo hai mươi tư, vòng mông ba mươi bốn.” Trong miệng nàng nói xong, nhưng ở trên sổ ghi chép lại viết hai con số 34 cùng 41.
Không có biện pháp tranh luận, dù sao đây là lời nói dối có thiện ý, mục đích là muốn cho lão nhân gia vui vẻ, đến lúc mặc quần áo mới là trọng điểm.
“Bảo Muội nha, ta thích hoa hồng đen, cao quý hào phóng lại thấy được...” Trịnh bà bà mở cờ trong bụng bắt đầu yêu cầu.
“Được, ta nhớ rồi, bà bà ngươi rất biết thưởng thức nha.” Dụ Bảo Đế cũng không nhắc sửa lại tên mình, nàng coi như Trịnh bà bà gọi Bảo Muội cũng được.
“Bà bà mời người uống đường.” Đo xong, Trịnh bà bà lại cái hộp trên bàn, tìm ra đường phèn tổ yến chiêu đãi tiểu khách nhân.
Một già một trẻ ngồi ở bờ giường cùng ghế tựa, Dụ Bảo Đế nghe Trịnh bà bà nhớ lại chuyện ngày trước, ngay từ đầu rất tốt, nhưng sau lại bắt đầu giống đĩa nhạc nhầm kim, không ngừng lặp lại.
Đến bây giờ Dụ Bảo Đế mới hiểu ra, đầu Trịnh bà bà không rõ ràng lắm, cho nên một giây trước đã nói, một giây sau liền quên; mới mời nàng uống tổ yến, tiếp theo lại đút một bình khác cho nàng; rõ ràng nói nàng gọi là Dụ Bảo Đế, bà bà lại cố tình muốn gọi nàng Bảo Muội....
“Bà bà mệt mỏi chưa?” Thấy Trịnh bà bà ngáp, Dụ Bảo Đế vội vàng đỡ nàng nằm xuống. “Ngươi nghỉ ngơi đi, chờ ta làm xong sườn xám, sẽ tìm thời gian đưa tới cho bà.”
“Một lời đã định, ngươi cũng không thể nói dối!” Trịnh bà bà được Dụ Bảo Đế nhận lời, liền mỉm cười nhắm mắt ngủ.
Vù ~~ chiếu cố lão nhân quả nhiên là chuyện vất vả!
Dụ Bảo Đế lau lau mồ hôi, nhẹ nhàng thở ra, rón ra rón rén rời khỏi phòng Trịnh bà bà, quay lại trong hàng ngũ các sinh viên.
※ ※ ※
Thiệu Kỳ Á lợi dụng thời gian rảnh đi tìm bác sĩ hỏi về tình hình của bà ngoại, về tới phòng bà ngoại, thấy nàng đã an ổn đi vào giấc ngủ, không khỏi bước nhẹ.
Phụ thân của hắn Neil Taylor là người Anh quốc, mẫu thân là người Đài Loan, cho nên hắn có tên Tiếng anh cùng tên tiếng Trung, Thiệu là họ mẫu thân.
Mới trước đây, phần lớn là bà ngoại chiếu cố hắn, cha mẹ của hắn ly hôn, đến khi hắn tốt nghiệp hắn mới đi theo phụ thân đến nước ngoài học, học tập công việc ở tập đoàn, thẳng đến mấy năm này mới về đến Đài Loan.
Trong lúc đó, mẫu thân bị tai nạn xe cộ ngoài ý muốn mà chết, bệnh tình của bà ngoại lại càng thêm nghiêm trọng, lại chỉ một mình nàng, phụ thân vì thế đem bà ngoại cô đơn không chỗ nương tựa an trí đến gian phòng có chuyên gia chăm sóc này, viện dưỡng lão này hoàn cảnh yên tĩnh thoải mái, để tránh lão nhân sống một mình nguy hiểm, mà hắn thì quay về tiếp quản tập đoàn ở châu Á, sau khi làm xong việc, không định kỳ tranh thủ tới thăm bà ngoại.
Nhưng mỗi lần tới nơi này, tâm tình đều có chút nặng nề, bởi vì lớn tuổi, cơ thể thoái hóa, một ít bệnh mãn tính của người già từ từ xuất hiện, khiến cơ thể bà ngoại khỏe mạnh ngày càng sa sút, trong đó nghiêm trọng nhất là huyết áp cùng trí nhớ có vấn đề.
Nhưng mà, bệnh tật mà người lớn tuổi mà sinh ra, lại là chuyện bất đắc dĩ, cho nên chỉ có thể uống thuốc khống chế, làm chậm lại tốc độ chuyển biến xấu, trong sinh hoạt hàng ngày tận lực chú ý.
Vừa suy nghĩ, Thiệu Kỳ Á đi đến bên cửa sổ đem rèm cửa sổ kéo laị một nửa, che lấp ánh sáng, cũng thấy trên bàn có cuốn sổ ghi chép.
Hắn cầm lên xem xét, phía trên có ghi chép tỷ mỹ của chủ nhân, tiếp theo lại lật xem, ngoài ý muốn phát hiện trong vở toàn là dấu vết bút máy vẽ đường cong trang phục....
Sổ ghi chép này... Là cô bé kia! Hắn nhớ rõ ban đầu ở quán cà phê nhìn thấy cô bé kia giở ra cuốn sổ ghi chép giống cuốn này.
Suy nghĩ nhanh, hắn nhanh chóng xem lướt qua, càng xem càng cảm thấy kinh sợ, cho hắn cảm giác như người của nàng.
Xem ra, nàng biết thiết kế thời trang! Bên trong mặc dù phần lớn là những bức tranh vẽ khi thuận tay, nhưng phong cách thiết kế hay thay đổi, ý tưởng phong phú, làm người ta chờ mong.
Theo bản năng lật đến trang cuối cùng, quả nhiên thấy một cái tên Dụ Bảo Đế, hắn không tự chủ được đột nhiên giương môi mỉm cười. Người đáng yêu, ngay cả tên cũng đáng yêu!
Đại học Z năm bốn... Điều này đại biểu nàng là đại học năm thứ tư sao?
Bất quá sổ ghi chép để tại đây, ngừơi chạy đi đâu?
Thiệu Kỳ Á cầm sổ ghi chép xuống lầu tìm người, nghĩ rằng, vừa lúc có cơ hội tốt có thể bắt chuyện với nàng, vì thế, tim hắn đập mạnh, đánh trống reo hò không thôi.
“Đám đệ tử kia đâu?” Sau khi xong ca hát trong phòng có vẻ phá lệ tịch mịch vắng vẻ, hắn ngạc nhiên hỏi nhân viên đang dọn dẹp lại.
“Vừa rồi đều đi hết.” Nhân viên đáp.
Đi rồi?! Tim Thiệu Kỳ Á đập mạnh và loạn nhịp, suy nghĩ trong lòng xuất hiện một cỗ buồn bã mất mát mãnh liệt.
Ai... Hắn lại bỏ lỡ cơ hội!
Hắn cúi đầu nhìn sổ ghi chép trong tay, bỗng nhiên, xuất hiện một cái ý niệm trong đầu.
Thấy vẻ mặt hắn khác thường, nhân viên buồn bực hỏi: “Có vấn đề gì không?”
“Chỉ là hỏi một chút, không có gì.” Thiệu Kỳ Á cười yếu ớt giương môi, không nói không tìm được vật bị mất.
Hoàng tử nhặt được giày thủy tinh của cô bé lọ lem, tiện đà vật bị mất tìm được đúng chủ; mà hắn lại nhặt được sổ ghi chép của nàng, sẽ có tiến triển gì, được kết quả gì đây?
Hắn thực chờ mong.
Bảo bối trong lòng phúc hắc tổng tài Bảo bối trong lòng phúc hắc tổng tài - Đào Nhạc Tư Bảo bối trong lòng phúc hắc tổng tài