With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Cô Tư
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 52 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 627 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 06:57:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25: Cơ Thể Và Đầu Óc Tỉ Lệ Nghịch.
ạ Diệp lúc này mới chú ý đến thân thể của mình, ngoài mấy vết hôn trước ngực và cổ thì bộ phận dưới không có dấu hiệu đau nhức. Thân là bác sĩ, cô đương nhiên hiểu rõ lần đầu của phụ nữ thường rất đau đớn, huống hồ cô còn hoạt động thoải mái như vậy, chắc hẳn là không sao.
Hạ Diệp kéo cái cái chăn quấn quanh người, sau đó cúi người nhặt quần áo của mình, gương mặt của cô bây giờ đã rất đỏ.
Lăng Duật im thít nhìn nét mặt miễn cưỡng của cô, hôm qua nụ cười khi bị anh liếm láp, nét mặt đó bây giờ nhớ lại thì đúng là vô cùng đáng yêu.
"Bác sĩ Hạ, cô có nghe qua buổi sáng đàn ông thường nổi hứng hơn không?" anh càng nghĩ, càng muốn ngấu nghiến cơ thể đó. Hôm qua bất đắc dĩ mới phải bỏ qua miếng thịt dâng đến miệng nhưng anh rất công nhận làn da kia trắng hồng căng mịn, hầu như chạm tay vào có thể hiểu rõ ràng được cảm giác. Đàn ông mà nói, chính là bị những thứ này cuốn hút.
"Anh, anh-." cô ấp úng, liền ngó quanh tìm kiếm phòng vệ sinh, khi đã phát hiện thì nhanh chóng nhảy vào trong đó. Nằm chung giường với một người đàn ông chẳng những không mặc đồ, còn là người mới gặp hai ba lần, nói thật cô không nghĩ bậy không được.
Lăng Duật ngồi trên giường khẽ nhếch mép, khóe môi tạo thành một đường cong hoàn hảo.
___________________
Hạ Thiên Minh nhận được tin nhắn từ em gái mình, lập tức bất ngờ không thôi, đây là lần đầu tiên đứa em gái này nói chuyện với anh không có chủ vị ngữ như vậy, lần nào cũng đều rất ngọt, nếu không phải em gái, không chừng anh ta sẽ theo đuổi mà không cần nghĩ ngợi.
Anh với Hạ Diệp đều có tinh thần tình thân như nhau, cài tên điện thoại một chữ cũng anh yêu, hai chữ cũng em yêu, cả Hạ Mẫn Nguyệt nhìn vào cũng nhầm lẫn.
"Mẹ, tiểu Diệp đâu?" Hạ Thiên Minh căng thẳng, cầm điện thoại đi tới đi lui trước cửa nhà Hạ Diệp.
Nơi này lúc trước là do anh ở nhưng dạo gần đây vì đi du học nên đã bỏ trống, bây giờ Hạ Diệp ở nên đương nhiên anh ta không có chìa khóa vào.
« Tiểu Diệp tử chưa về sao? Hôm qua mẹ thấy nó cùng Lăng Duật của tập đoàn Lăng thị tham gia một party của William tiên sinh, nhưng nếu đi với cậu ta, con bé chắc hẳn không sao đâu, con đừng lo lắng. »
"Nhưng người đó, sao có thể tin tưởng được? Chúng ta đâu có tiếp xúc nhiều với cậu ta như vậy?" anh không ngừng lo lắng nói. Đụng tới chuyện của em gái, thì bản năng điềm tĩnh của anh ta dường như biến mất hoàn toàn không còn chút dấu vết.
« Mẹ gọi hỏi cậu ta, sau đó sẽ báo lại cho con. »
"Vâng." anh trả lời ngắn gọn một câu, rồi thẳng hướng đi xuống dưới lầu.
Cô đứng trước tấm kính lớn trong nhà vệ sinh, thân thể trần trụi, vì lễ phục này mặc lên người khoa trương như vậy thì sao mà trở về nhà được, lại thêm có người giúp đỡ mới có thể tròng nó vào được...
Thoáng thấy trong đủ đồ được đặt trong nhà vệ sinh, cô mới mở ra, toàn là sơ mi và quần tây. Nếu mặc đỡ chắc không sao, chỉ cần mở cửa nói với anh ta chuẩn bị giúp cô một bộ quần áo là được.
Cạch.
Hạ Diệp không thấy ai trong phòng, liền theo phản xạ mà bước ra ngoài, đảo một vòng, cuối cùng ngưng mắt nhìn người đàn ông sau lưng, lần này làm cô gần như hồn bay phách tán, xuất hiện đột ngột đúng là muốn dọa chết người ta mà, ít nhất cũng phải có tiếng động chứ. Cô co rút hai tay nhìn người đàn ông cởi trần, chỉ quấn duy nhất một cái khăn lớn, lại nhìn, sao cô cứ cảm thấy cái thân hình này hoàn hảo như vậy?
Anh nhìn cô một cách mờ ám, lại dám mặc áo sơ mi của đàn ông theo kiểu này, muốn đốt mắt người nhìn sao? Thân thể cô đã xuất hiện tổng thế dưới tầng vải mỏng, nhưng không quá châm hỏa dục, vì áo quá rộng, tay áo dài hơn so với cánh tay của cô một chút, lý do để người khác không dời mắt được chính là cặp ngực phập phồng sau lớp áo kia, cộng thêm phần chân hầu như không có bất kỳ vết sẹo, thân thể của anh cũng động đậy theo.
Cô thấy hướng mắt của anh hoàn toàn không chú ý đến gương mặt của mình, nên hơi khó thở mở miệng, "Lăng tiên sinh, ngài có thể nhờ người chuẩn bị cho tôi một bộ quần áo được không?"
Cô cảm thấy lời này của mình hiện giờ hình như không dời được ánh mắt kia, thân thể cô bị động, lập tức bị thân thể anh dí sát vào cửa phòng vệ sinh. Hơi thở của cả hai lẫn lộn, sức nóng từ thân thể Hạ Diệp phát tán ra ngoài, khí lạnh từ cơ thể anh cũng tỏa nhiệt, cả hai người điều mơ màng trong mộng xuân của bọn họ.
Anh cúi thấp đầu hôn xuống đôi môi căng mọng, cánh tay mơn trớn vuốt ve từ đùi thon đến khi luồn lách vào trong áo, sau đó tùy ý di chuyển khắp nơi.
Hạ Diệp cũng ngẩn người, cô không có cảm giác muốn từ chối sự đụng chạm này, cơ thể của cô thật sự bị sự cuốn hút của cơ thể anh sao? Cô rõ ràng là muốn tránh xa anh ra, càng xa càng tốt...
Hạ Diệp bị ăn đậu hũ đến khả năng phản ứng đột nhiên cũng cực kỳ kém, cái đôi môi nghịch ngợm của anh hết mút rồi lại cắn, khiến cổ của cô đỏ lên từng vết, anh trượt đầu môi xuống khe ngực của cô, cái lưỡi liếm nhẹ như tìm được một thứ mật ngọt, làm cho thân thể cô run bật một cái.
Lại nhìn người đàn ông đang giở trò trên cơ thể mình, cô đột nhiên tỉnh táo liền đẩy mạnh anh ra, "Biến thái, lưu manh, vô liêm sỉ!" cô che chắn lại cúc áo bị bung ra, lớn tiếng chửi mắng.
Lăng Dụât liếm môi, hương vị này anh còn muốn thưởng thức nữa, "Bác sĩ Hạ, cô có phản ứng, tình trạng này là cơ thể với suy nghĩ tỉ lệ nghịch nhỉ?"
Beta: Shan.
Bảo Bối, Tôi Nuôi Em Bảo Bối, Tôi Nuôi Em - Cô Tư