Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Cô Tư
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 52 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 627 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 06:57:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3: Trầm Mê.
rầm Mê, khu vực hộp đêm, 20 giờ 24 phút.
Trầm Mê, hộp đêm ra mắt cách đây không lâu nhưng lại vô cùng nổi tiếng bởi độ ăn chơi sa đọa đầy hoan lạc của giới trẻ, sự cuồng nhiệt nồng đậm của tình dục và sự thoải mái không bị tra tấn bởi xã hội đều đạt đến cấp độ cực điểm. Nơi này mỗi ngóc ngách, mỗi viên gạch đều là vật liệu xa xỉ được nhập khẩu từ nước ngoài về, bài trí phù hợp cùng với ánh đèn vô cùng bắt mắt khiến người nhìn không khỏi mà nổi lên một cỗ kích động khác thường, không chỉ có vậy, DJ cũng thuộc hàng top thế giới.
Trầm Mê là nơi được thế lực bí ẩn bao bọc, cho nên đến bây giờ vẫn không có ai to gan động vào. Mà Trầm Mê nằm ngay cạnh đường lớn của thành phố nhưng chưa từng bị cảnh sát kiểm tra lấy một lần. Một là vì cách âm của tòa nhà quá mức ổn định, hai là thế lực của ông chủ nơi này khiến cho họ không dám liều lĩnh mà xông vào.
Chỉ còn vài phút nữa hộp đêm sẽ chính thức bắt đầu với đợt ra mắt 'vũ công múa cột', người trong phòng hộp đêm thi nhau ùa ra ngoài, chen chúc đứng ở dưới sân khấu chờ bắt đầu nổi nhạc nonstop.
Cả một mảng đêm cuồng động đều bị những tiếng hét kinh điển, những tiếng hò reo vui thú xâm phá tất cả, dạo đầu như bùng nổ cả tâm hồn người xem lẫn người hoạt động.
Hạ Diệp ngồi trên ghế quay đầu hướng đến đám đông, cô hớp một ít rượu rồi từ từ lắc nhẹ chiếc ly.
Khi uống rượu vang điều quan trọng là phải biết từ từ thưởng thức vị ngọt thuần túy, có nhiều người cho rằng chỉ cần có uống là được nhưng cũng phải biết, vì cách thức cũng rất quan trọng, nếu chỉ uống một hơi hết cạn sẽ ảnh hưởng đến hết thảy các tính chất trong rượu, lúc đó chỉ còn đơn giản là đang nếm qua nước trái cây có cồn bình thường.
Cô ngẩng mặt nhìn qua vành ly thủy tinh trong suốt, xuyên qua đó là một người đàn ông có tổng thể khuôn mặt tinh xảo, vẻ đẹp nam tính có một không hai. Nhìn sơ qua thân hình rắn chắc được che đi bởi một tầng vải mỏng dày khác nhau của âu phục, tuy nhiên cô không thấy rõ mặt người đàn ông này vì một lý do hết sức nhàm chán, chính là bởi căn phòng đó là căn phòng vip Hoàng Đế duy nhất ở nơi này nên có một tấm kính mỏng che khuất tầm nhìn.
Hạ Diệp cười nhếch mép, hôm nay cô mặc đến mát mẻ như vậy có đàn ông nhìn đúng là chuyện rất bình thường, cô chủ động ngẩng đầu nhìn người đàn ông đó một cái.
Cảm giác vừa nhìn đã thấy rất quen mắt!
Hôm nay cô chọn cho mình một chiếc đầm óng màu đỏ, chiếc váy chỉ dài tới ngang mông của cô, cũng tức là chỉ đủ che đi bao nhiêu đó, cặp đùi thong thả trắng nõn không tỳ vết của cô vì thế mới lộ ra ngoài, xuất hiện dưới tầm nhìn ti tiện của bao nhiêu người đàn ông.
Đôi mắt được sự giúp đỡ của eyeliner nên đuôi mi dài sắc bén như phi tần chốn hậu cung năm xưa, đôi môi nhỏ nhắn căng mọng kết hợp với màu son đỏ rực đúng là không còn gì hơn nữa, những lọn tóc xoăn dài tự nhiên làm tôn lên phần nào đó khí chất tao nhã thoát tục, đến nơi loạn lạc như hợp đêm thì khí chất tao nhã thoát tục này vốn là không nên có.
Người đàn ông đó cảm thấy được ánh mắt người con gái kia đã đáp lại mình, anh nhíu mày rồi lặng lẽ quay đầu đi nơi khác như chưa từng nhìn thấy.
Hạ Diệp thấy chỉ là thoáng qua nhưng mà khí lạnh trong mắt người đàn ông đó đúng là đáng sợ, nhìn lướt qua cũng không thấy rõ ràng nhưng để lại trong lòng cô một tia lạnh không phân định được. Thấy ánh mắt đó không còn hướng về mình nữa, cô cũng không quan tâm đến, chỉ kiên nhẫn nhìn về phía đám đông xem họ vui đùa.
"Hạ Diệp, chỉ mới vài năm không gặp quyến rũ hơn rất nhiều rồi nha, ngực cũng không có như xưa, Hạ Diệp cậu tốn hết bao nhiêu rồi".
Một cô gái từ phía đám đông đi tới, cô gái này đã phát hiện Hạ Diệp từ lâu rồi nhưng không dám đến gần vì chưa chắc chắn, nếu lỡ nhận nhầm người thì cô không dám ngước mặt lên nhìn mấy người bạn của mình đâu.
Hạ Diệp phát hiện tên của mình phun ra từ miệng người này, chỉ là cô nhớ không rõ rốt cuộc là vì sao quen được người này.
"Hình như cậu là Hương Đàm thì phải, nhỉ? Vì tuổi trưởng thành nên ngực của mình to hơn cũng là chuyện bình thường, mình cũng không ngờ năm xưa lép như tường bao nhiêu thì vài năm sau lại to và quyết rũ bấy nhiêu. Mình còn không ngờ được năm xưa của cậu to đến đè người ta nghẹt thở như vậy, đến bây giờ so ra thì nhỏ hơn cả mình" Hạ Diệp chăm chú tự nhìn vào bộ ngực của mình rồi cười tít mắt.
Cô không có chú ý đến gương mặt của cô gái kia nên không thấy được sắc mặt phong phú của cô ta.
Hương Đàm lúc còn đi học cũng không thân thiết với Hạ Diệp bao nhiêu nhưng kể ra thì hai người cũng là bạn, miệng lưỡi đấu đá nhau suốt ngày không thôi, nhưng khi không còn được tranh đấu nữa đúng là cô ấy cảm thấy có chút tiếc nuối.
"Hạ Diệp, tuổi lớn phát triển lớn nhưng cũng đừng vì vậy mà vui mừng, mình nghe nói càng to càng nhanh chóng thành mướp".
Hương Đàm cười cũng không nổi, năm xưa cái gì to đến làm người khác nghẹt thở chứ? Chỉ vì phát triển hơn tuổi dậy thì một chút thôi, nói ra cũng đâu có đến nỗi to lắm đâu.
Hạ Diệp cười không nói, chỉ yên lặng nhấp một chút rượu.
"Hạ Diệp bây giờ cậu đang làm gì?".
Hương Đàm đúng là chỉ giỏi khua môi múa mép một chút nhưng tính cách thì không đến nổi tệ, vẫn là sau khi nghỉ học người mà cô ấy còn nhớ được cũng chỉ còn lại Hạ Diệp và một tiền bối hơn cô một tuổi nữa thôi.
"Bác sĩ".
"Mình cũng làm bác sĩ. Cậu học trường nào vậy? Tại sao mình không nhìn thấy cậu? Cứ như là cậu bị bốc hơi vậy" Nghe đến đây, Hương Đàm cực kỳ ríu rít, bác sĩ với bác sĩ có thể trao đổi chuyên môn giúp nhau một chút rồi.
Hạ Diệp đặt ly rượu xuống, ngoắc tay gọi Hương Đàm ngồi xuống ghế, nếu cứ đứng nói chuyện cô thấy không ổn.
"Harvard. Mình vừa chuyển về bệnh viện của mẹ cách đây vài ngày" Hạ Diệp từ tốn phát biểu.
Học đến quên ăn quên ngủ, máu mũi máu họng ngày ngày đều thay nhau tuôn trào ra ngoài, sách vở ít nhất chỉ còn lại một cuốn chưa dùng là không dính phải máu... Hạ Diệp khổ sở lắm mới lấy được tấm bằng tiến sĩ, cô chỉ là muốn một chút thú vui nên đập bể đồ của nhà trường thôi, cũng coi như vì quá vui đi nhưng ai ngờ bị mắng đến không còn mặt mũi, còn bị lôi trở về nước.
Vào cái học viện đó, cô đã cạnh tranh khốc liệt để đứng đầu một trường danh tiếng trong nước, hoàn thành xuất sắc tất cả các bộ môn, sau đó tuyển điểm cao hơn số điểm trường đó đưa ra một chút, chỉ cần một chút khinh suất đừng nói làm bác sĩ, làm người nhà họ Hạ cũng không xứng. Còn tuổi thơ của cô kể ra cũng không có kỷ niệm gì, bạn bè cũng chỉ có một hai người.
Hương Đàm kích động mở toang miệng, dù đã biết Hạ Diệp học rất giỏi nhưng học trong cái học viện nổi tiếng đó mà lấy được cái bằng bác sĩ, chắc chắn trình độ không phải chỉ dừng mức thạc sĩ, cô ấy cảm thấy đúng là không dám mở miệng nói tới thành tựu của mình trong mấy năm qua.
"Ha ha cậu đúng là làm cho mình kinh ngạc, bắt đầu rồi kìa. Mình còn đến cùng một vài người bạn cậu có muốn làm quen một chút không?" Hương Đàm vừa nói vừa chỉ tay về phía đám người đang đứng đằng đó, ánh mắt họ cũng chỉ tập trung về phía Hạ Diệp và Hương Đàm như đang chờ được xã giao.
Bảo Bối, Tôi Nuôi Em Bảo Bối, Tôi Nuôi Em - Cô Tư