Cơ hội luôn đến vào lúc bạn không ngờ nhất.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 18 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 636 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:28:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
hời gian trôi qua cực nhanh, trong nháy mắt, Mạc Liên còn chưa chuẩn bị kịp tinh thần đã đến ngày mười lăm. Hôn lễ sẽ được cử hành tại trang viên nhà Lam Tư. Điều khiến Mạc Liên ngạc nhiên là dù có nhiều vấn đề xảy nhưng thật sự theo như lời Anna nói, hôn lễ trang trọng nhưng không quá xa hoa. Cô chỉ mời vài người bạn ở phòng thí nghiệm còn lại bên nhà trai. Tuy không có anh em đến nhưng tất cả nhân viên cấp cao của tập đoàn Bart đều đến đây. Nhiều người trong giới thương nhân của New York, Mạc Liên không nhớ hết mặt nhưng tiếng tăm lẫy lừng của họ thì xuất hiện ngày ngày trên báo cùng tin tức.
Khi bà nội hỏi cha Lam Tư sao không đến, anh chỉ nói cha vì bị bệnh tim nên không thể đi trực thăng đến, sau đó nhẹ nhàng chuyển đề tài cuộc nói chuyện. Tuy rằng mùa đông chưa chấm dứt, nhưng vào mấy hôm này trời trong nắng ấm. Hơn nữa, Mạc Liên phát hiện so với lần mặc áo cưới lần trước có vẻ nhanh hơn nhưng chỉ cần cô thở mạnh, hay nói chuyện cảm giác như sắp bị bức tung ra.
Cho dù biết rõ đây chỉ là hôn lễ giả, Mạc Liên trên tay cầm một bó hoa, bước trên con đường trải hoa giữa quan khách, bước đến Lam Tư, cảm giác vẫn rất khẩn trương. Lam Tư nhìn chăm chú vào cô, trên mặt không có gì biểu tình, vẫn lạnh như băng, cô từng bước đi đến bên anh. Từng bước, từng bước, đều làm cho cô nghi ngờ mình đã quyết định sai. Bỏ đi cái vẻ ngoài lạnh lùng, cô thật sự không biết anh đang nghĩ gì, một cảm giác xâm chiếm bóp nghẹn lấy cô, cô tự nhiên nảy ra ý định muốn bỏ chạy. (Di Di: đừng chị ơi >.< Giờ này chạy uổng lắm)
Có lẽ cô chỉ cần thuê người đóng giả là được rồi. Bước chân Mạc Liên đột nhiên chậm lại, Lam Tư ngay cả mi mắt cũng không động đậy, giống như đeo một chiếc mặt nạ bằng đá, nhìn cô, chờ đợi.
Có lẽ sẽ có biện pháp khác giải quyết vấn đề.
Mạc Liên càng đi càng chậm, chần chờ, sợ hãi.
Cô sao chỉ có thể dựa vào trí nhớ lúc nhỏ,tin tưởng người đàn ông này? Ông trời ơi, người đàn ông này chỉ suy nghĩ không đến nửa ngày đã đồng ý kết hôn, cô thật sự có thể lấy người thế sao?
Trong lòng nghi ngờ càng lúc càng lớn nhưng Mạc Liên vẫn là bức mình đi tới bên người Lam Tư, đưa tay để anh nắm. (Di Di: thế mới được chứ! Nữ chính trong mắt Di Di phải bám chặt lấy người đàn ông mình tin là có thể mang đến ình hạnh phúc )
Hôn lễ chính thức bắt đầu. Bên tai truyền đến tiếng nhạc êm dịu, Mạc Liên cố lắng nghe lời cha sứ nói nhưng vẫn không chú tâm được gì. Đây là hiệp ước. Cô tự nói cho chính mình. Lam Tư là người đàn ông biết giữ lời hứa. Cô tự nói chính mình. Ta không lựa chọn có khác, bà nội sinh bệnh, cô cần một người mang đến sự an toàn. Cô tự nói chính mình. Hôn nhân này chỉ có tác dụng trong một năm, không phải là thật. Cô cố gắng thuyết phục chính mình.
Nhưng khi cô giật mình phát hiện cha sứ hình như đang hỏi cô có đồng ý lấy anh không? Cô cảm thấy tứ chi lạnh như băng, cổ họng co rút nhanh, hoàn toàn không thể nói ra câu đơn giản kia. Sự thật là, cho dù cô đối với bà nội, đối với luật sư, đối với Lam Tư đều nói như thế nhưng bản thân cô lại không xác định được. Giống như phát hiện ra sự lo lắng của Mạc Liên, Lam Tư nắm chặt tay cô. Tuy rằng cách cái bao tay, cô vẫn có thể cảm giác sự ấm áp của bàn tay anh.
_ Mạc Liên tiểu thư?
_ Tôi…… Tôi đồng ý……
Lời nói run run xuyên qua làn môi đỏ mọng, sau đó tản ra trong không khí. Cho dù có người đối lời nói của cô nghi ngờ nhưng cũng không có ai dám kháng nghị. Cha sứ quay sang hỏi Lam Tư, anh trả lời ngắn gọn mà kiên định. Dưới sự chứng kiến của mọi người, Lam Tư cúi đầu hôn cô. Hai mắt anh không còn lạnh như băng, lời nói cũng mang theo sự ấm áp, bàn tay anh cũng thế. Anh cuối cùng cũng rời làn môi của cô, cô mở mắt ra, thấy hai gò má mình tự dưng ửng đỏ. Trái tim ở ngực cũng nhảy loạn lên. Tiếp theo, cô chỉ cảm thấy trước mắt một mảng màu đen, thế giới trong vài giây ngắn ngủi bị anh che lấp hết, cô nháy mắt bị anh kéo vào lòng.
_ Em có khỏe không?
Mạc Liên dựa vào Lam Tư, thở hổn hển một hơi, mới phát hiện cô mới vừa rồi thiếu chút nữa ngất xỉu đi.
_ Còn được…
Cô ngẩng đầu, mỉm cười yếu ớt.
_ Áo cưới quá chật….
Lam Tư lúc này mới phát hiện, mặt cô bị phấn che phủ, môi đỏ hồng cũng đều do son môi, kì thực sắc mặt cô đang trắng bệt như tờ giấy, giữa trán lại chảy ra mồ hôi lạnh.
_ Thật có lỗi……
Cô áy náy mở miệng, muốn đứng thẳng người lên
_ Tôi nghĩ mọi người hẳn là không có phát…
Cô nói chưa xong, anh đã nhanh tay bế thốc cô lên.
_ Lam Tư!
Cô có chút kinh hoảng. Dưới khán đài quan khách bắt đầu xì xầm nhỏ nhưng Lam Tư tựa hồ không có chú ý tới, ôm lấy cô bước qua thảm đỏ. Mọi người đang cười, cô xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng nhưng cũng không dám chống cự, chỉ có thể để cho anh ôm mình đi qua sân nhà, trở lại căn phòng ấm áp.
_ Anh có thể cho tôi xuống, tôi thấy tốt hơn rồi.
Tiến vào trong phòng, Mạc Liên liền vội vàng mở miệng, nhưng Lam Tư nhưng không có chút ý định dừng lại, ngược lại ôm cô tiếp tục đi vào phòng, lên cầu thang.
_ Lam Tư, tôi thật sự không có việc gì.
Cô đỏ mặt nhắc lại.
_ Anh có thể cho tôi xuống.
_ Tôi không cho như vậy.
Lam Tư mặt không đỏ ôm cô đi hết cầu thang, thẳng một đường đi đến phòng ngủ, đem cô đặt lên chiếc giường rộng rãi. Cô còn chưa kịp phản ứng anh đã lật người cô lại, kéo dây kéo, áo cưới tuột xuống thắt lưng.
_ Anh làm gì vậy?
Cô chưa bao giờ biết đàn ông có thể cởi quần áo phụ nữ với tốc độ nhanh như thế. Cô không khỏi kinh hoảng giãy dụa đứng dậy, lại bị anh dùng một tay ép lại xuống giường.
_ Đừng nhúc nhích!
Lam Tư nói, một mặt cởi lấy áo ngực của cô. Trời ạ, cô lấy phải một tên biến thái sao? Cô làm sao có thể ngốc như vậy? Cô đem chính mình giao ột tên biến thái sao? Cô giống như búp bê vải bị ép trên giường lớn, hoảng sợ không thể hô hấp.
_ Buông ra!
Cô vặn vẹo thân thể. Lúc này đây áp lực phía sau chợt giảm, cô vội vã xoay người lại. Vừa mới lật qua một chút, nội y của cô liền rơi xuống, cô giật mình chặn lại mới phát hiện dây áo bị anh cởi ra.
_ Anh! Anh! Anh! Làm cái gì?
Cô lắp bắp nhanh chóng bò sang phía bên kia giường, sau đó rất nhanh bò xuống giường, lại thiếu chút nữa bị chính áo cưới mình làm té, cô đành phải buông một tay xuống nắm lấy áo cưới đã bị cởi tới thắt lưng, một bên cảnh giác nhìn người đang ông phía bên kia giường.
_ Sợ em vì áo quá chật không thể hô hấp mà chết.
Cô trợn mắt há hốc mồm nhìn anh, nhất thời á khẩu không trả lời được. Lam Tư cởi bao tay, thản nhiên mở miệng,
_ Em tốt nhất là ngồi xuống, coi bộ dạng như muốn ngất xỉu.
Anh nói đúng, cô có thể nhìn thấy choáng váng trước đầu. Vô luận anh không phải là có ý đồ xấu với cô nhưng đối với tình cảnh này của cô. Ông trời ơi, người đàn ông này mới vừa cởi quần áo cô, thậm chí còn đeo bao tay, cô tin chắc khi không có bao tay động tác của anh nhất định còn nhanh hơn. (Di Di: suy nghĩ kiểu gì thế này )
Cô e dè ngồi xuống. Nhưng cô mới ngồi xuống, anh đã đi tới bên, người cô lập tức đứng lên.
_ Uống chút đi!
Mạc Liên nhìn ly trà tuyệt đẹp trong tay anh. Cô lấy tay ôm chặt lấy áo ngực, hai mắt đăm đăm nhìn cái ly kia.
_ Đây là cái gì?
_ Trà.
Ly trà thoảng làn khói nóng nhè nhẹ, mùi trà dâng lên quả thật mê người. Dù sao cô đã lấy anh, cho dù anh bỏ thuốc khiến cô hôn mê, cũng không cần làm lúc này. Đặc biệt nếu Lam Tư thật sự là biến thái, muốn làm gì với cô, chắc canh đã trực tiếp đem cô nuốt sống đâu cần đến những thứ này.
_ Yên tâm, trà không có thuốc mê. (Di Di: anh thật hiểu ý chị =))
Mạc Liên giật mình ngước đầu lên, chỉ thấy trong mắt anh lóe một tia trêu tức, cô bỗng nhiên đỏ mặt
_ Tôi…… Tôi không……
Anh trong mắt ý cười sâu sắc.
_ Nếu anh nói rõ cho tôi biết thì tôi đâu có hiểu lầm.
Cô thẹn quá thành giận.
_ Tôi còn đủ thời gian nói thì em đã chết vì ngộp thở rồi.
_ Tôi — quên đi!
Cô im lặng, nhanh chóng cầm ly trà nóng, vẻ mặt đỏ bừng cúi đầu uống trà.
_ Em ở phòng bên cạnh, Anna đã đem hành lý huyển đến đây, nếu em thấy đỡ hơn rồi thì đến phòng thay quần áo đi!
Điện thoại của Lam Tư vang lên. Mạc Liên có chút ngạc nhiên nhìn anh lấy di động từ trong túi áo, vừa trả lời, vừa tháo nơ trên cổ ra, sau đó đi đến cửa sổ nghe điện thoại, cô có thể nghe được anh nói tiếng Pháp. Cô không thể tin được này người đàn ông ngay cả ở hôn lễ cũng không tắt điện thoại, lại cảm thấy chính mình sao có thể ngốc như thế, cô nên sớm dự đoán được anh không có khả năng bỏ công việc. Cúi đầu nhìn ly trà trong tay, cô cười khổ. Một làn gió lạnh theo cửa sổ thổi vào, cô rùng mình một cái, mới nhận thấy quần áo chính mình không chỉnh tề, vội vàng buông ly trà, thừa dịp anh còn nói chuyện, tay cầm chặt áo ngực, chật vật vội vàng chạy qua phòng kế bên cô. Cô đi vào phòng thay quần áo, tay lại muốn khóa cửa. Nhưng cô lại cảm thấy mình giống như lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, cô trở lại trừng mắt nhìn khóa cửa, lại đem nó mở ra. Nhưng mới mở khóa, bất an lại nổi lên. Vì thế, cô cứ khóa cửa, lại nhịn không được mở khóa, sau đó lại khóa cửa, lại mở cửa. (Di Di: cuối cùng là chị có cho anh vào hay không? ^^)
_ Ông trời ơi, cô rốt cuộc đang làm cái gì?
Đem cửa khóa lại nhưng này phòng của Lam Tư, anh muốn tiến vào, còn sợ không có chìa khóa sao? Thật là. Đồng hồ trên tường vang lên, Mạc Liên phát hiện ra đã năm giờ. Nha, đáng chết, cô còn phải đi xuống tiếp khách. Cô buông nắm cửa chạy vào phòng thay quần áo, cô tưởng mình còn phải tìm đồ, lại phát hiện có người đã sớm chuẩn bị cho cô lễ phục. Cô nhẹ nhàng thở ra, vội vàng cởi áo cưới trên người cùng nội y, nhưng vừa cời đến một nửa, vấn đề đã tới, tại sao áo cưới lại buộc nhiều dây thế này? Nói thực ra, cô thực tế không có kinh nghiệm mặc qua những loại quần áo này. Cô thật đúng là không biết loại dây buộc này có màu trắng, cô vẫn nghĩ chúng nó đều là màu đen hoặc màu đỏ, hơn nữa chỉ có người mẫu của Victoria’s Secret mới có thể mặc những nội y gợi cảm, nóng bỏng này. Cho nên, kỳ thật cô muốn mặc phải có người giúp đỡ, đương nhiên, cô căn bản không biết mở ra thế nào. Trời ơi dây này tháo thế nào? Cô ở trước gương to, không còn cách nào khác đành phải tuột bỏ ra luôn.
_ Cốc! Cốc! Côc!
_ Em có khỏe không?
Mạc Liên vội quay đầu lại, trừng mắt nhìn cửa. Ông trời ơi, cuối cùng cô có khóa cửa không? Cô hoàn toàn nghĩ không ra cuối cùng rốt cuộc khóa không. Mắt đã thấy cửa chuyển động, cô mới phát hiện ra — trời ạ, cô không khóa!
Nhìn mình trong gương, nửa trên trần trụi, áo cưới đã tuột xuống gần hết, chỉ còn quần lót màu trắng ngà có dây buộc. Mạc Liên vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất ra đóng cửa lại. Nhưng là, thực bất hạnh, cô đang còn mang giày cao gót, vấp vào áo cưới, té oành xuống đất.
_ A!
Mạc Liên thét chói tai, Lam Tư cũng đồng thời mở cửa ra, cô nằm dài trên thảm, hơn nữa bởi vì dùng sức quá mạnh nên thân hướng thẳng ra phía cửa. Lam Tư thiếu chút nữa đụng phải cô. Nghe được tiếng thét chói tai của Mạc Liên, Lam Tư còn tưởng rằng cô xảy chuyện gì, nhưng anh mới đẩy cửa ra, liền thấy mặt cô hướng về phía chân anh. Mái tóc búi rối xù, vài sợi vương trên tấm lưng trắng mịn của cô. Nội y kéo xuống thắt lưng, lơ thơ hai sợi dây buộc màu trắng cùng quần lót màu trắng, đôi vớ mỏng trong suốt ôm lấy hai chân dài tuyệt mỹ. Mạc Liên vẫn không nhúc nhích. Lam Tư thấy lỗ tai cô ửng đỏ, kéo một đường dài xuống lưng.
_ Tôi có thể hỏi em đang làm gì không?
Mạc Liên cúi mặt xuống đất lẩm bẩm một câu, Lam Tư nghe không rõ lắm.
_ Sao?
_ Tôi trượt chân……
Lần này anh đã nghe được nhưng thấy cô vẫn không muốn đứng dậy, vẫn đang nằm dài trên thảm.
_ Em có khỏe không?
_ Không tốt lắm.
Cúi mặt sát xuống thảm, Mạc Liên rõ ràng biết tư thế hiện tại của mình mất mặt đến thế nào. Không có cách nào đứng dậy, cô mặt đỏ tai nhìn giày của Lam Tư, không dám ngẩng đầu nhìn mặt anh. Lam Tư không nói gì nữa cũng không nhúc nhích. Cô vừa thẹn lại quẫn, nhưng anh tựa hồ không muốn rời đi, cô đành phải nói nhỏ.
_ Anh không có chuyện gì làm sao?
_ Có.
Mạc Liên ôm hy vọng Lam Tư sẽ rời đi nhưng hai chân anh lại không nhúc nhích. Anh không phải có việc sao? Cô đang muốn hỏi anh vì sao còn muốn đứng đây thì anh rốt cục cũng động hai chân. Nghe được anh trở về phòng, nghe thấy tiếng đóng cửa, xác định anh đã rời khỏi, cô mới nhẹ nhàng thở ra, vội vàng ngồi dậy, xoa xoa ngực vì bị đập đau, lại phát hiện cửa lại mở ra. Cô há hốc mồm, ngay cả kêu cũng không dám, mắt anh cũng không chớp nhìn cô.
_ Tôi quên hỏi em có cần giúp không? (Di Di: không đỡ nổi =))
Mạc Liên há mồm, sau đó lại há mồm, lại hoàn toàn phát không ra âm thanh gì. Thật đúng là khóc không ra nước mắt mà, đúng lúc này, dây buộc lúc nãy cô mở hoài không ra giờ lại thoắt một cái cùng nội y rơi tuột xuống thảm. (Di Di: tác giả hay nè =)) Di Di thích ah~)
Cô vội lấy tay che ngang ngực, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng. Rốt cục tìm được tiếng nói của mình, xấu hổ yếu ớt mở miệng trả lời.
_ Không…… Không cần……
Lam Tư gật đầu, trên mặt lạnh lùng vẫn giống như đeo mặt nạ, sau đó lui đi ra ngoài. Cô. Lần đầu tiên cảm kích vẻ mặt lạnh lùng của Lam Tư nhưng lại nghe thấy tiếng cười của anh. Trời ạ, cô thật sự là ngu xuẩn.
Lam Tư từ đó đến giờ mới thấy chuyện thế này. Anh hai tay ôm ngực tựa vào cửa. Đã rất nhiều năm… Lần đầu tiên, tiếng cười phát ra từ cổ họng. Anh biết cô có thể nghe thấy nhưng không thể ngăn chặn.
Anh thật sự không phải cố ý, chính là cảnh tượng tốt đẹp thế này đâu phải ngày nào cũng có làm cho anh nhất thời quên mất cả lịch sự đẩy cửa vào hỏi cô có cần giúp không. Hơn nữa trong đầu anh đều là hình ảnh buồn cười của cô cùng tấm lưng trắng mịn, nên đã quên hẳn là phải gõ cửa trước, ai biết cô đã đứng lên, hơn nữa nửa người trên vẫn như cũ không hề che lấp. Nghĩ đến thân thể của cô, hai gò má đỏ ửng, làn môi hé mở, mắt to chớp chớp, ngốc nghếch nhìn anh, anh liền cảm thấy… Nụ cười trên môi anh mất đi. Trong đầu hiện lên hình ảnh cô đứng giữa tấm thảm màu trắng, cơ hồ không hề che lấp thân hình. Cảnh đó không chỉ khiến người khác thích thú mà còn… Gợi cảm. (Di Di: anh cũng thiệt nguy hiểm =))
Cô dáng người rất chuẩn, mảnh mai thon nhỏ, hai ngực lại rất tròn, eo lại rất nhỏ thêm đôi chân thon dài. Lam Tư cơ hồ có thể thấy cô nằm ở dưới thân anh, chân dài quấn quít lấy anh. (Di Di: đầu anh đang nghĩ cái gì thế Lam Tư =)) Dục vọng bắt đầu gầm nhẹ.
_ Đáng chết.
Anh lâu lắm không có phản ứng thế này với phụ nữ. Rủa thầm một tiếng, anh đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi cánh cửa nóng rực, quyết định đến trong phòng tắm lạnh.
Xuống lầu, Mạc Liên trước tiên đi đến phòng của bà nội.
_ Đừng để ý bà, hôm nay là ngày của cháu.
Bà nội nắm tay cô, mỉm cười.
_ Nào, đi đi cháu yêu.
Cô nắm chặt đôi tay gầy yếu của bà nội
_ Cháu yêu bà.
_ Bà cũng yêu cháu.
Ngọc Lan mỉm cười, vội vàng
_ Tốt lắm, nhanh đi nhanh đi, đừng để chồng con chờ lâu.
_ Dạ!
Cô mỉm cười rồi ngoan ngoãn đi ra ngoài. Tiệc vẫn ồn ào bên người, mọi người đói với việc anh ẳm cô đi cũng không có nói thêm gì. Hơn nữa, khi thấy cô xuất hiện, Lam Tư đã kéo tay cô, thay cô giới thiệu với một vài thương nhân. Cô lịch sự mỉm cười chào hỏi. Cô rời khỏi tiệc, đến phòng hóa trang thì đã vang lên tiếng hai người phụ nữ bình phẩm.
_ Ông trời ơi, thật không dám tin Lam Tư làm sao có thể coi trọng người phụ nữ kia, vừa già vừa gầy, bộ dạng lại xấu, không biết tốt ở chỗ nào?
_ Không thấy Lam Tư chờ không nổi tiệc kết thúc, đã ẵm người phụ nữ đó lên giường sao? Nói không chừng, cô trên giường có thể dạy bảo anh.
_ Hạng phụ nữ như thế tôi cá hôn này này không đến ba tháng.
_ Tôi cũng không phải đứa ngu cùng ngươi cá cược.
_ Xem đi, nhất định không quá ba tháng.
_ Mặc kệ bao nhiêu tháng đó cũng không phải chuyện của cô.
Đến khi không còn tiếng nói chuyện, Mạc Liên mới mở khóa, từ trong toilet đi ra. Gương trong phòng hóa trang soi rõ mặt cô nóng đỏ. Đến giờ này cô mới hiểu vì sao từ chiều đến giờ không ai vào phòng để giúp cô thay quần áo. Hiển nhiên, mọi người nghĩ anh ôm cô về phòng, là vì khẩn cấp muốn lên giường cùng cô! Cô dùng nước lạnh rửa mặt, thật vất vả để làm ặt không hề đỏ lên, sau đó trấn định tâm thần, hít sâu vài cái, mới đi ra khỏi phòng hóa trang. Nhưng vừa thấy Lam Tư, mặt của cô lập tức thẹn đỏ bừng.
_ Em có khỏe không?
Thấy cô tự nhiên hai gò má đỏ lên, anh kề sát vào cô, thấp giọng hỏi.
_ Không sao.
Cô lại nhịn không được ở bên người anh thấp giọng nói.
_ Lúc nãy chúng ta đột ngột rời khỏi. Có người nói chúng ta nãy giờ đi….
Anh chờ, không có thay cô nói tiếp.
_ Đi… anh có biết…
Cô xấu hổ không thôi, cầm lấy một ly sâm panh, uống ực một cái.
_ Tôi nghĩ phân nửa người ngoài kia đều cho rằng nãy giờ chúng ta đi… đi…làm chuyện đó…
_ Thì sao? Chúng ta là vợ chồng mới cưới. (Di Di: good rất thẳn thắn ah~)
Vẻ mặt Lam Tư thần sắc tự nhiên. Mạc Liên nhịn không được trừng mắt liếc nhìn một cái, đỏ mặt nói.
_ Mọi người đều hiểu lầm.
_ Chính xác.
Lam Tư hứng thú dạt dào nhìn cô, sau đó hỏi.
_ Em muốn tôi lên đài cầm Microphone giải thích sao? (Di Di: =))
Mạc Liên trợn tròn mắt, vẻ mặt đỏ bừng nói.
_ Đương nhiên không phải!
Anh nhìn cô nhíu mày. Cô há mồm, sau đó nhắm lại. Lại há mồm, lại nhắm lại.
_ Mình đúng là ngu ngốc.
Cô tự kết luận.
_ Tôi nghĩ rất nhiều người sẽ không đồng ý những lời này.
Lam Tư khẽ nhếch khóe miệng.
_ Nếu em ngu ngốc, chúng ta hiện tại sẽ không đứng ở chỗ này.
Mạc Tư cười khổ, mở miệng nói.
_ Anh lại lo lắng về giao dịch.
_ Có lẽ.
Lam Tư gật đầu đồng ý, lại nói.
_ Nhưng là tôi tin tưởng em.
Mạc Liên có chút sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh. Trong lòng có chút vui sướng.
_ Nhưng là tôi tin tưởng em.
Anh nói nhẹ nhàng bâng quơ, khiến cô nghi ngờ chính mình nghe lầm, cô thật sự thực hoài nghi anh có biết mình đang nói gì không? Dưới ánh đèn thủy tinh, cảnh sắc lần lượt thay đổi. Mọi người qua lại nói chuyện với nhau, cười khẽ, cô ngồi ở bên cạnh anh, đột nhiên cảm thấy, có lẽ trí nhớ cô về anh cũng không sai nhiều lắm……
Bảo Bối Thông Minh Định Hôn Phu Bảo Bối Thông Minh Định Hôn Phu - Hắc Khiết Minh