With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Gió lạnh
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 753 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:19:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 66 TiếP
áng. Khí trời chuyển mùa se lạnh. Thật sự là với tiết trời này thì chẳng ai muốn rời khỏi giường, đặc biệt là một người đêm qua vừa bị dày vò quá sức lại càng không muốn. Vì một bảo bối đang đợi cô cuộc bản năng làm mẹ trỗi dậy mãnh liệt. Cô kéo tay hắn ra khỏi người mình, chống tay bước xuống giường nhưng ai đó đã níu lại. Cô quay lại, bộ dạng nhái ngủ của hắn
-dậy sớm vậy sao
- bữa sáng
- không. Nếu em chịu hôn anh thì anh sẽ buông ra. Bằng không thì đừng mong bước xuống giường
- không - cô giằng tay
- vậy thì anh cũng sẽ dậy
- - -
- từ khi nào em trở nên thục nữ như vậy
- trong mắt anh, em không thục nữ khi nào- cô vẫn tập trung vào bữa sáng
- quả thật là em chưa bao giờ chuẩn bị những bữa sáng này cho anh- hắn gõ đều lên laptop của cô. Vì tối qua không về nhà nên cuộc phải đừng tạm laptop của cô để xem qua một số công việc
- anh dám nói là em chưa từng làm vậy với anh
- là em tự nhận. Anh vào phòng con - nói rồi hắn đóng máy, hướng thẳng vào phòng cậu con trai 5 tuổi
- - -
- em chuẩn bị đồ cho anh dù anh không có ở bên - hắn mở tủ lấy đồ
- có nghĩ là khi em bỏ đi, những thứ liên quan đến em anh đều vứt đi rồi
- tất nhiên là... Không.. - hắn cười - hôm qua vừa vặn anh dùng hết số caravat mà em đã thắt cho anh, phiền em
- gần năm năm anh vẫn không biết thắt nổi - cô cầm chiếc caravat
- chờ em
- anh..
- hôm nay anh sẽ đưa con đi học
- không đưa em đi làm sao- cô bĩu môi
- gần năm năm em vẫn tự đi làm không cần phải như lúc trước. Có con tất nhiên anh sẽ yêu con hơn
- anh.. Có mới nới cũ
- là em do sinh ra
- anh không làm chắc- cô đẩy hắn ra, trải lại ga giường
- tất nhiên là phải do anh. Em yêu, em nên ra dáng một đôi vợ chồng son. Hay xem phim như thế hẳn em có kinh nghiệm nhiều hơn anh
- anh đừng mơ giữa ban ngày
- ba- Hàn Phong đứng trước cửa nhìn ba mẹ đang nói những lời sến chuối
- bảo bối. Chờ ba. Vợ yêu anh đi làm - Thiên kéo cô, hôn nhẹ lên má cô
- hai người không thấy là con đang đứng ở đây à. Không cần phải thể hiện tình cảm thái quá như thế
- - - -
hơn 7giờ sáng. Cô bước vào công ty. TN là một trong những công ty lớn, dù vừa mới được thành lập không lâu nhưng sự nổi tiếng của nó trong giới kinh doanh quả thực là rất lớn. Còn nghe nó, tổng giám đốc ở đây rất tài giỏi còn vô cùng đẹp trai, lạnh lùng và căn bản là vẫn độc thân. Song theo cô thì chẳng là vậy. Vào công ty hai tháng, cô luôn lấy trưởng phòng thư ký- Phạm Thiên Ân hàng ngày vẫn chuyên cần qua lại, còn cấm kỵ các nữ nhân viên khác với gần tổng giám đốc. Nhìn qua vẻ quyền lực vô cùng to lớn dù chỉ là một nhân viên làm công ăn lương. Hẳn là có hậu thuẫn. Mà theo ' giang hồ ' đồn đại thì cô ta và boss rất thân thiết và còn trên cả mức thân thiết. Nhưng đó cũng chỉ là lời đồn, cô chưa có dịp xác minh. Văn phòng thư ký là nơi gần boss nhất nhưng cô cũng chưa một lần chạm mặt bởi lẽ ' vợ tương lai '- cái mác mà mọi người gán cho Phạm Thiên Ân gần như cách ly mọi nữ nhân đến gần boss. Có lẽ cô ta sợ boss sẽ có bạn gái mới, tai lại thì trong phòng cũng mấy ai đẹp hơn mỹ nữ dao kéo và người đẹp hơn cô ta lại có gia đình và ở công ty thì việc make up của Hoàng Ngọc Băng Nhi quá đúng đắn, nhìn thật trưởng thành và tránh được tia lửa điện. Nếu không sử dụng thủ thuật như vậy thì cô hẳn bị Lâm Hàn Thiên bắt về từ lâu
Cô đẩy cửa gỗ, một cảnh quen thuộc. Phạm Thiên Ân đang chua ngoa giáo huấn một tràng đối với những người phía dưới rồi bất ngờ hất cằm ra cửa, trừng mắt với cô
- Hoàng Ngọc Băng Nhi. Cô làm xong chưa. Hay là lại quên này quên nọ. Tôi không chấp nhận bất cứ lý em nào hết. Nộp ngay
- tôi vô trách nhiệm đến vậy sao- cô ném tập tài liệu xuống bàn cô ta rồi đi về chỗ
- cô..
Reng.. Reng.. Reng
Điện thoại trong phòng chợt reo lên. Phạm Thiên Di tạm ngừng tức giận, bình tĩnh nhấc ống nghe lên
- alo
-...
- vâng thưa xếp - cô cười, một nụ cười giả tạo. Rồi phóng ngay ánh mắt cảnh cáo tới cô
- cô mang cà phê vào cho xếp. Cấm cô lai vãng lâu nếu không cô biết đấy
- tôi thèm chắc- cô thần nghĩ rồi đi ra khỏi phòng
Thật sự là lạ. Hôm qua vừa nói gặp Lâm Hàn Thiên bây giờ lại bị boss lớn gọi vào. Nhưng ít nhất cô cũng phải biết mặt tổng giám đốc
Cốc.. Cốc.. Cốc
- vào đi - một giọng nói lãnh khốc vọng ra. Cô chợt rùng mình. Căn phòng được bày trí quá sang trọng và làm cô giật mình vì nó được bày trí rất giống. À không. Quá giống với phòng làm việc của hắn.
Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! - Gió lạnh